Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 165

Tác giả: Thánh Yêu

Sanh Tiêu đứng chặn tại cửa ra vào, sợ Dạ Thần đi vào, lại sợ bên trong người kia đột nhiên có phản ứng.
Hiện tại khá cấp bách, cô liền kéo Dạ Thần đi khỏi chỗ này.
" Em thật sự chịu ở lại bên cạnh tôi?" Dường như không thể tin tưởng ngay lập tức, Dạ Thần lặp lại câu hỏi.Đôi mắt xanh lạnh lẽo sắc nhọn vây lấy Sanh Tiêu khiến mặt cô toát ra một tia sợ hãi.
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt người đàn ông, cô không thể không nói dối." Đúng, tôi đã nghĩ thông suốt, nói cho cùng, ít nhất Bân Bân cùng hắn đều có thể không có việc gì."
" Tôi sẽ không để cho bọn họ xảy ra việc gì, em yên tâm."
Sanh Tiêu né tránh khóe miệng của Dạ Thần đang nhuộm đầy vui vẻ," Vì tôi, anh chấp nhận từ bỏ báo thù?"
" Em ở lại bên cạnh tôi, tôi liền có thể."
Dạ Thần kéo tay Mạch Sanh Tiêu, đầu ngón tay cô nhẹ co lại, nhưng không có ý tránh ra.
Sanh Tiêu trong nội tâm lúc này không còn cách khác, giấu được bao lâu thì giấu, cô không biết có thể kéo dài chuyện này bao lâu, ngộ nhỡ có người mở cửa đi vào, nhìn kỹ phía dưới, nhất định sẽ phát giác.
Cô không yên tâm nên đành bất an theo sát sau lưng Dạ Thần. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Người đàn ông đầu ngón tay khẽ miết nhẹ trong lòng bàn tay Sanh Tiêu, hình như có chút quyến luyến, hình như có chút thỏa mãn. Hai người đều có tâm sự, Dạ Thần biết rõ dùng phương thức như vậy đem cô giữ ở bên người, Mạch Sanh Tiêu khả năng sẽ hận hắn, có thể hắn tìm không thấy biện pháp khác, lại không thể chỉ đứng nhìn xem cô rời đi.
Trong hành lang yên tĩnh, có thể nghe được tiếng bước chân của nhau.
" Alice......"
" Tôi sẽ cho cô ta thuốc."
" Chẳng lẽ, thật sự để cô ấy cả đời tiêm vào thứ thuốc này?"
" Không có thuốc giải, chỉ có thể như vậy."
Mạch Sanh Tiêu chợt có cảm giác một hồi xương cốt ớn lạnh,nếu như trường kỳ tiêm thuốc phiện vào trong người, cô ấy còn có thể cứu?
Dạ Thần mang theo Sanh Tiêu trở lại gian phòng của cô, Mạch Sanh Tiêu chạy tới, thấy Bân Bân đang ngủ say, cô lúc này mới dãn ra khẩu khí.
" Từ nay về sau, đừng cho người khác dùng thuốc tử thần nữa, tôi cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn," Mạch Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, nghĩ tới những lúc Alice lên cơn nghiện, nói sau cùng, không có thuốc giải, từ nay về sau còn có thể có cái gì để hi vọng sống sót?
" Ừ." Cô nghe được Dạ Thần thanh âm rất nhẹ phát ra một chữ độc nhất.
" Tôi, tôi muốn đi ngủ." Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy bóng lưng người đàn ông, xấu hổ lên tiếng.
" Ừ." Lại là giọng cực kỳ bé nhỏ trả lời.
Sanh Tiêu đối với Dạ Thần cũng không có ý bài xích, cô lại càng không dám ngủ, chỉ có thể hai tay bám vào mép giường của Bân Bân, người đàn ông mắt thấy cô thần sắc mệt mỏi, bộ dạng muốn ngủ cũng không dám ngủ, hắn thở dài, đứng lên," Em ngủ đi."
Mạch Sanh Tiêu nhìn Dạ Thần đi ra ngoài, cho đến khi bóng dáng người đàn ông thân hoàn toàn biến mất trong phòng.
Sanh Tiêu giơ tay lên trán khẽ vuốt, tất cả đều là mồ hôi.
Cô đi vào phòng tắm.
Mạch Sanh Tiêu dùng khăn lau khô tóc, cô đâu còn ngủ được nữa, sợ Duật Tôn có gì bất trắc, nói cho cùng căn cứ nhiều người như vậy, vạn nhất......
Mạch Sanh Tiêu không dám nghĩ.
Cô tắt đèn, nằm ở trên giường, lật qua lật lại, lăn lộn khó ngủ.
Cửa ra vào lại lần nữa truyền đến một hồi tiếng sột soạt. Mạch Sanh Tiêu kéo căng dây thần kinh, cô bây giờ đã có kinh nghiệm, liền co người lại, di chuyển rất nhanh đến phía công tắc đèn bật lên," Ai......"
Lời nói vừa mới đến bên miệng, cô vội vàng nuốt trở về.
Mạch Sanh Tiêu vốn cho là Dạ Thần.
Cô miệng há rộng, bộ dáng có chút ngốc, nước mắt cơ hồ đồng thời dũng mãnh tiến ra," Tôn?"
Người đàn ông thân ảnh cao lớn đi đến trước giường, Sanh Tiêu xốc chăn mỏng sang đứng dậy, hai tay mảnh mai vòng qua cổ của hắn, dùng sức ôm lấy," Làm em sợ muốn ૮ɦếƭ,anh làm thế nào lại có thể trốn ra được?"
Duật Tôn vuốt tay lên phía sau đầu Sanh Tiêu hắn tiếng nói khàn khàn," Tóc vẫn còn ẩm ướt, tại sao không sấy khô đi?"
Mạch Sanh Tiêu vung nắm tay tại sau lưng của hắn đấm nhẹ," Em giờ còn có tâm trạng nào để ý đến chuyện đó nữa?"
" A," Duật Tôn cười yếu ớt, ngữ điệu mập mờ truyền vào tai Mạch Sanh Tiêu," Là nhớ anh sao?"
Da mặt thực dày.
Sanh Tiêu cái cằm nhẹ gối lên bờ vai Duật Tôn, thật tốt. Chỉ cần có thể ôm hắn, trong nội tâm loại sợ hãi nào cũng không còn," Tôn, anh đi nhanh đi, nơi này không an toàn."
" Không có việc gì, nơi này anh so với Dạ Thần cũng gọi là quen thuộc, anh dù có nhắm mắt lại,cũng đều có thể biết rõ ràng từng gian phòng ở đâu, bên trong đều cất giấu cái gì." Qua nhiều năm như vậy, căn cứ vẫn là như thế, không có gì thay đổi.
" Không được, em sợ!" Vạn nhất có người đột nhiên đến......
" Sợ cái gì?" Duật Tôn bàn tay vuốt tóc Mạch Sanh Tiêu, ánh mắt nhìn về chiếc giường nhỏ phía bên cạnh, hắn buông tay ra, vài bước tiến đến trước giường.
" Bân Bân......"
Mạch Sanh Tiêu lần lượt đến bên cạnh hắn," Tôn, Lôi Lạc ૮ɦếƭ rồi."
" Anh biết rõ." Duật Tôn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chằm chằm nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bân Bân đang ngủ say, Lôi Lạc không ngày nào là không tìm hắn gây chuyện, hắn nếu không ૮ɦếƭ, Duật Tôn nói không chừng còn đi không thể ra khỏi cái Ⱡồ₦g sắt kia," Anh nghe bọn họ nói, là chính tay Dạ Thần Gi*t ૮ɦếƭ?"
" Ừ." Mạch Sanh Tiêu nhẹ gật đầu, không biết nói như thế nào.
Duật Tôn kéo tay Sanh Tiêu đến ngồi xuống mép giường," Sanh Tiêu, em hãy nghe anh nói, anh không thể ra ngoài quá lâu, anh sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với người ở phía ngoài, nếu như thành công, tất sẽ có chuyện xảy ra, em nghe cho kĩ......" Duật Tôn hai tay nắm chặt bả vai Mạch Sanh Tiêu," Tại lầu ba, lên bậc thang quẹo phải, căn phòng thứ hai, đó là mật thất của căn cứ, ngoại trừ Dạ Thần ra ai cũng không thể vào, anh vừa mới đi xem qua, bên trong có đặt lọ tro cốt của cha mẹ hắn , 12 giờ đêm mai em hãy nghĩ cách mang theo Bân Bân đi đến gian phòng kia, đến lúc đó, bọn họ cho dù muốn tìm người, đảm bảo cũng rất khó tìm đến nơi đó."
" Vậy phải làm như thế nào mới có thể đi vào bên trong?"
Duật Tôn móc ra một cái chìa khóa nhỏ đưa đến tay Mạch Sanh Tiêu," Nhớ kĩ, ngàn vạn lần không được làm mất ."
" Anh lấy ở đâu ra?"
" Khi trước,lúc anh còn ở căn cứ đã lấy trộm được cái chìa khóa, sau đó cất giấu ở phòng của mình, anh đã thử rồi, đích thị là căn phòng đấy." Mặc dù gian phòng kia giờ có người khác ở, nhưng cái chìa khóa vẫn có thể tìm được.
" Vào bên trong rồi nhớ khóa chặt cửa lại, nhớ ở yên trong đó?" Xem ra, Dạ Thần quả nhiên là trân trọng tình xưa nghĩa cũ, đặc biệt đối với cha mẹ mình.
" Nhớ." Duật Tôn ôm lấy Sanh Tiêu," Cẩn thận một chút."
" Em sẽ." Mạch Sanh Tiêu túm chặt cái chìa khóa trong tay,đến mức bánh răng ấn sâu vào tay cô hiện lên đỏ bừng, quanh thân không khí đều trở nên mỏng manh đến hít thở không thông.
" Có điều......" Sanh Tiêu lùi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng lo lắng," Nơi này khả năng khắp nơi đều là máy quay theo dõi, đến lúc đó nếu ôm Bân Bân trốn đi, vạn nhất bị người ta phát hiện thì phải làm sao?"
" Đừng sợ," Duật Tôn từ trong túi quần lấy ra một cái gì đó," Anh tin Tước hiện mang theo người khẳng định đã canh giữ cách căn cứ không xa."
" Đây là cái gì?" Mặc dù là Mạch Sanh Tiêu tự tay kín đáo lấy từ tay hắn, nhưng về phần có gì tác dụng, Sanh Tiêu cũng không rõ.
" Đây là một dụng cụ nhỏ theo dõi định vị," Duật Tôn mở ra bàn tay, Mạch Sanh Tiêu đưa lên trước mắt,trông không khác gì chiếc cặp tóc bình thường, có thể nắm ở trong tay," Cái này dùng để liên lạc với bên ngoài, một khi đầu cảm ứng nóng lên, trên máy tính sẽ hiện vị trí rõ ràng ta đang ở đâu, hơn nữa cái này còn có tác dụng, có thể xâm nhập vào hệ thống máy quay theo dõi , chỉ một động tác có thể vô hiệu hóa toàn bộ máy quay."
Duật Tôn từ tay Mạch Sanh Tiêu cầm lấy vật kia," Cái này với anh mà nói là chiếc chìa khóa vạn năng."
" Lúc trước Nam Dạ Tước cho anh , anh còn nghĩ, cái vật này có thể làm được gì?"
" Cái này nếu so sánh ra thì cho anh một khẩu súng còn hữu dụng nhiều hơn." Duật Tôn cùng Nam Dạ Tước quen biết nhiều năm, rơi vào những loại lâm nguy này liền không ngại ngần trợ giúp, thật sự đáng quý, có lẽ chỉ một ánh mắt, không cần lên tiếng, bọn họ có thể biết rõ đối phương sau một khắc động tác sẽ là gì.
" Tôn, em sợ anh gặp chuyện không may." Mạch Sanh Tiêu đầu ngả vào bả vai Duật Tôn, ánh mắt của cô nhẹ khép lại, rồi đột nhiên lại nghĩ tới điều gì cơ thể liền trở nên căng thẳng dựng đứng," Đúng rồi,em hôm nay phát hiện một chuyện."
" Chuyện gì?"
" Em cùng Alice đi vào phòng của Dạ Thần , ở trong két sắt em có tìm được một tập hồ sơ,phía trên có ghi tên của cha cùng mẹ , còn tìm thấy một ít giao dịch cùng ngày tháng, đại khái chính là muốn mạng hai người bọn họ ,việc cha mẹ lên thuyền đi du ngoạn, cũng là cái người tên Viên Sơn Hùng cung cấp cho bọn hắn."
" Viên Sơn Hùng?" Duật Tôn đáy mắt đột nhiên hiện lên một đạo u ám," Viên Sơn Hùng năm đó chính là người được hưởng toàn bộ cổ phần của ông nội trong công ty."
" Điều này có thể nói ......" Mạch Sanh Tiêu hiểu rõ,cha Dạ Thần năm đó tiếp nhận vụ mua bán này, vừa vặn Hạ Sơ Nhan là chướng ngại vật của vợ hắn, hắn vì muốn đem lại cho bà niềm vui, đơn giản mà nói là một mục tiêu trúng hai đích.
Nhưng mặc dù như vậy thì sao chứ?
Một ít 乃út 乃út nợ máu chân thật ghi lại, vì tiền, bọn họ không màng đến sinh mạng của người khác,ngang nhiên sát hại cả nhà người khác, đem hạnh phúc gia đình xé thành trăm mảnh.
Hai mươi mấy năm qua đi, Duật Tôn nghe những chuyện như này, trong nội tâm phẫn nộ thù hận vẫn đầy như trước không hề giảm đi, hắn sợ hãi trở lại thành phố kia, Duật gia tan rã, hắn nghe nói ông nội vì muốn giải quyết nợ nần nên mới lập di chúc giao lại toàn bộ cổ phần cho hắn , xem ra, sự thật chân tướng cũng không chỉ có đơn giản như vậy.
" Tôn?"
Duật Tôn phục hồi tinh thần, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những điều này.
Mạch Sanh Tiêu bàn tay áp lên mặt người đàn ông, tại đây không thể so với lúc ở nhà,cái cằm của hắn đã lún phún chòm râu, Sanh Tiêu bàn tay vuốt ve, cô không nhận ra Duật Tôn giờ phút này đang chật vật, bộ dạng này ngược lại có vẻ không ít hấp dẫn," Anh có nắm chắc không? ngàn vạn sẽ không xảy ra chuyện gì."
" Nếu không mười phần nắm chắc, anh sẽ không dám yêu cầu em cùng Bân Bân phải mạo hiểm một phần nào"
Sanh Tiêu nghe vậy, nới lỏng xả giận.
" Ưm...... Hừ......" Bên cạnh đứa bé nằm giữa giường phát ra một hồi âm thanh rất nhỏ.
Bân Bân mở ra hai mắt, bàn tay nhỏ bé kéo ra chăn,mền, cái đầu nhỏ vừa thò ra, liền trông thấy Duật Tôn ngồi ở mép giường.
" Bân Bân tỉnh rồi." Mạch Sanh Tiêu hô hấp hồi hộp.
Ánh mắt thằng bé nhìn chằm chằm vào Duật Tôn đang ngồi bên cạnh. Cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên toét ra, hai cánh tay hưng phấn mà dùng sức đập,"bu--bu--" Trong miệng phát ra cùng với âm thanh thổi nước miếng .
" Tôn, anh xem Bân Bân." Mạch Sanh Tiêu nhịn không được giương lên nụ cười, cái này có thể là Bân Bân lần đầu tiên có biểu hiện như những đứa trẻ bình thường khác, trước đây thằng bé chưa bao giờ chủ động yêu mến tiếp xúc với người khác, cũng rất ít khi cười.
Duật Tôn nhanh hơn Mạch Sanh Tiêu một bước,tiến đến ôm lấy Bân Bân," Con trai, bảo bối."
Nghe những lời muốn buồn nôn này, Sanh Tiêu lại chỉ cảm thấy một hồi thư thái, cũng không cảm thấy có gì không ổn, cô trước không thể tưởng được, người như Duật Tôn như thế nào lại có thể nói ra loại từ này, hắn từ trước đến giờ không có bao giờ gọi cô là bảo bối.
Bân Bân có vẻ rất hưng phấn, bị Duật Tôn ôm vào trong иgự¢, hai cái chân nhỏ như đang đạp xe dùng sức một hồi đạp loạn xạ,"bu--bu--"
Duật Tôn nâng đứa bé lên,đôi môi mỏng nhẹ nhàng khẽ hôn lên mặt thắng bé," Anh lo Bân Bân sẽ sợ hãi, vậy sẽ càng không chịu giao tiếp với mọi người."
" Anh là cha, con tự nhiên sẽ nhận ra anh."
Duật Tôn ôm sát thằng bé trong иgự¢ ,giờ khắc này, hắn thực cảm thấy dù là có ૮ɦếƭ ở trong địa lao, đều là đáng giá.
Hắn rất may mắn, hắn đến căn cứ cứu Bân Bân, chưa từng có mảy may do dự. Bân Bân là thiên sứ, cũng là tính mạng của hắn.
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy cảnh này, trong nội tâm cảm khái vạn phần.
Duật Tôn ôm Bân Bân không chút khó khăn nào đến trên giường, Sanh Tiêu chờ đợi lo lắng nhìn về phía cửa ra vào, Duật Tôn một nhịp bắt được tay của cô, hai người thuận thế nằm bẹp trên giường.
Bân Bân ngủ ở chính giữa, bàn tay nhỏ bé đẩy thoáng cái bên trái, lại đẩy sang bên phải.
" Em đừng lo lắng, ai cũng không thể tưởng được anh lại ở tại trong phòng em."
" Ngộ nhỡ Dạ Thần bất chợt đến thì làm sao bây giờ?"
Duật Tôn cánh tay đưa tới, ôm eo Mạch Sanh Tiêu, khóe miệng của hắn nâng một vòng tà nịnh," Anh đây trực tiếp nằm trên người của em, làm hắn tức mà ૮ɦếƭ!" (Vô lại! T__T)
" Chán ghét!"
" Chán ghét cái gì?"
Biết rõ còn cố hỏi xấu,
Mạch Sanh Tiêu trên mặt khôi phục vẻ nghiêm ngị," Vậy anh ngủ đi, mấy ngày nay đều không thể nghỉ ngơi thật tốt."
" Cũng không hẳn là mệt mỏi, đói bụng đến ૮ɦếƭ mất."
" Bọn họ thật sự không để cho anh ăn sao?" Sanh Tiêu cử động nửa người trên, ánh mắt nhìn về phía bàn trà, ngoại trừ rổ hoa quả, cũng không còn gì khác nữa.
Duật Tôn buồn cười, bàn tay phủ hướng vai Mạch Sanh Tiêu, đem cô áp trở lại trên giường," Bọn họ cho anh thức ăn, chỉ là không cho anh người phụ nữ nào cả."
"......"
Mạch Sanh Tiêu chỉ có thể câm nín, không nói được gì.
" Được rồi," Duật Tôn dừng vui vẻ," Ngủ đi, anh như này có thể coi là được an dưỡng tốt về mặt tinh thần."
Bân Bân nằm ở giữa hai người, Duật Tôn cánh tay hoàn toàn ôm lấy hai con người mà hắn yêu nhất, con mắt khẽ nheo lại, khuôn mặt hiện ra vẻ ủ rũ.
Mạch Sanh Tiêu trợn to hai mắt, bàn tay vỗ nhẹ vai Bân Bân,chưa đầy vài nhịp, đứa bé cũng giống Duật Tôn chìm vào mộng đẹp.
Sanh Tiêu không dám ngủ, cô giơ tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt Duật Tôn , ngón trỏ theo khóe mắt đi lên hàng mày kiếm lên trên, cô không giúp được gì cho Duật Tôn, chỉ có thể tận lực làm cho hắn an tâm ngủ một chút.
Ước chừng nửa giờ, Duật Tôn mở mắt ra.
" Hẵng còn sớm,anh ngủ thêm một chút nữa đi ."
" Không được," Duật Tôn khuỷu tay khởi động, cúi người hôn lên trán Mạch Sanh Tiêu cùng Bân Bân," Anh phải trở về, không thể để ở phía sau xảy ra bất kì sự cố nào."
" Vậy anh hãy cẩn thận."
Người đàn ông nhìn thật sâu vào mắt cô,rồi đứng dậy nhẹ nhàng rời đi.
Mạch Sanh Tiêu ôm chặt Bân Bân, nằm ở trên mặt giường lớn, cô đột nhiên nhớ...nhớ Ngự Cảnh Viên, nhớ chị gái, nhớ dì Hà, còn có Thư Điềm,Dung Ân......
Cô muốn trở về, sau khi trở về, nhất định phải cùng Duật Tôn sống một cuộc sống đơn giản.
Mặt cô chạm vào má Bân Bân, có tình yêu của bọn họ, Bân Bân sớm muộn gì cũng có thể bình thường như những đứa trẻ khác, gọi cô một tiếng mẹ.
Hôm sau.
Mạch Sanh Tiêu một tấc cũng không rời khỏi Bân Bân nửa bước, cô ôm con đứng ở cửa sổ, chỉ còn hơn 15 tiếng nữa là cô có thể cùng Duật Tôn rời khỏi cái chỗ này.
Dạ Thần bước nhẹ đi tới, Sanh Tiêu từ sáng sớm đã quét dọn sạch sẽ căn phòng, trên giường chăn màn gấp gọn phẳng phiu như mới được là ủi , cô sẽ không để cho dấu vết của Duật Tôn bại lộ trước mặt Dạ Thần.
" Sanh Tiêu, tôi đưa em đi đến một nơi."
" Đi đâu?" Mạch Sanh Tiêu không khỏi một hồi khẩn trương.
Dạ Thần giữ chặt tay của cô, bảo mẫu đi theo vào như muốn tiếp nhận Bân Bân từ tay Sanh Tiêu .
Mạch Sanh Tiêu tay trái bị Dạ Thần nắm lấy, tay phải ôm com, bởi vì một cánh tay không đủ lực, cô vội vàng rút tay Dạ Thần ra.
" Tay em làm sao vậy?" Người đàn ông nhìn ra có gì không đúng.
" Không có gì."
Dạ Thần bế Bân Bân từ tay cô giao cho bảo mẫu, hắn dùng lực kéo Mạch Sanh Tiêu chiếc vòng tay ra, lập tức hai đường sẹo rõ ràng dữ tợn xuất hiện ở trước mắt.
" Anh làm gì vậy?" Sanh Tiêu muốn đem tay thu trở về, trong giọng nói dĩ nhiên không vui.
" Tại sao lại như vậy?"
" Vài năm trước gặp ςướק, bị bọn chúng làm cho như vậy."
Dạ Thần giữ chặt tay của cô không buông ra, hắn đầu ngón tay xoa nhẹ tại cổ tay cô," Bây giờ còn đau không?"
" Là vết thương cũ, không còn đau."
Có thể nhìn thấy bên trong nội tâm hắn dường như có một hồi căng thẳng, một hồi đau đớn co rút, Dạ Thần đáy mắt nhu hòa, mạch Sanh Tiêu nhìn hắn một cái, cô nhớ tới lúc mẹ Duật Tôn bị tra tấn trước khi ૮ɦếƭ, những đau nhức này so với lức ấy có đáng gì?
Dạ Thần kéo cô đi lên phía trước, Sanh Tiêu cố ý muốn dẫn Bân Bân theo,đi đến đại sảnh, Dạ Thần đem cô ngồi xuống bên cạnh đàn dương cầm.
" Em biết đánh đàn?"
Mạch Sanh Tiêu thu hồi ánh mắt, lắc đầu.
" Được,để tôi đàn cho em nghe."
Sanh Tiêu đứng ngồi không yên, cô không cách nào có thể ngồi ở nơi từng là động ác ma đối với Duật Tôn để lắng nghe tiếng đàn thuần khiết vốn thuộc về chốn khác cả," Cây đàn này là do mẹ anh để lại?"
" Không phải, đàn của mẹ, tôi một mực cất kỹ."
Mạch Sanh Tiêu ôm chặt Bân Bân trong иgự¢," Tôi không thích đàn dương cầm, chúng ta hay là đi ra bên ngoài một chút a."
Dạ Thần ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng, hắn gật đầu,"Được."
Sanh Tiêu không yên lòng ôm lấy con.
" Để tôi."
" Không cần," Mạch Sanh Tiêu nghiêng người, Dạ Thần vươn tay ra thì bị cô dùng bả vai ngăn cách, sợ hắn có chỗ hoài nghi, Sanh Tiêu vội nói," Lần trước bị rơi xuống nước khiến cho thằng bé sợ hãi vô cùng, giờ Bân Bân không muốn người khác ôm."
" Ừ, tôi biết ."
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu nhìn bên mặt Dạ Thần, trong nội tâm không hiểu sao lại dấy lên một cục tức, hắn biết rõ? Hắn cái gì cũng không biết, Sanh Tiêu đã lừa gạt hắn không chỉ một lần, có thể lời nói trong lúc đó lại khiến hắn hoàn toàn tin tưởng, khiến cho cô không thể không nên có áy náy.
Chỉ cần có Mạch Sanh Tiêu tại bên người, Dạ Thần tâm tình sẽ có sự thay đổi kì diệu.
Hắn mang theo Sanh Tiêu đi dạo khắp nơi, một mặt giới thiệu cho cô," Sanh Tiêu, đó là một nhà hàng Tây chuyên bò bít tết, ở căn cứ có rất nhiều người thích, em thích đi đâu , làm gì? Nếu không hôm nào tôi đưa em đi cưỡi ngựa?"
Mạch Sanh Tiêu miễn cưỡng cười," Cưỡi ngựa rất nguy hiểm a?"
" Không phải sợ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, giúp em kìm dây cương."
" Nơi này có rất nhiều người a? Nhưng sao tôi lại không thấy nhiều đến vậy."
" Đại đa số là ở bên ngoài, khắp nơi trên thế giới đều có người của tổ chức, bọn họ không chỉ là nhận nhiệm vụ bên ngoài, sau khi hoàn thành, cũng sẽ không trở về, bọn họ có tiền nên ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm......"
Vậy là tốt rồi, Mạch Sanh Tiêu thở nhẹ khẩu khí.
"...... Anh không sợ bọn họ sẽ không trở lại?"
" Không sợ," Dạ Thần nói chắc chắn," Trực tiếp đi giao dịch và nhận nhiệm vụ là những người thuộc hàng cao cấp của tổ chức, bọn người cấp dưới không thể trực tiếp tiếp xúc với cấp trên, một số nhiệm vụ, bọn họ có thể nhận được đến 50% lợi nhuận, nếu như ai dám càng phá vỡ luật, sẽ có người lôi về căn cứ xử lí."
Trách không được, nhiều người như vậy lại cam tâm ở lại căn cứ.
Thời gian dài kiếm được lợi nhuận cao, dã tâm trong người cũng sẽ dần dần lớn mạnh, thế giới bên ngoài đã không thỏa mãn được bọn họ, đối với bọn họ mà nói, Gi*t một người đổi lấy thù lao ngất ngưởng, so với làm chuyện gì khác đều quá đơn giản.
Cứ thế mãi, không biết còn có bao nhiêu người bị hủy hoại ở trong tay bọn họ.
Đến bữa cơm trưa, Dạ Thần đưa cô đi vào nhà hàng Tây vừa mới giới thiệu lúc trước.
Mạch Sanh Tiêu ôm con đi tới chiếc ghế, Dạ Thần thần sắc chuyên chú cắt thịt bò, mỗi một khối đều được cắt thành những miếng nhỏ đều nhau, Sanh Tiêu cầm lấy dao nĩa, Dạ Thần ngẩng đầu,chuyển chiếc đĩa đã cắt thịt bò đến trước mặt cô.
Hắn biết rõ tay cô không tốt.
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt dao nĩa, sau nửa ngày không hề động đậy.
" Như thế nào lại không ăn?"
" Ân Lưu Khâm, anh đã từng yêu ai chưa?"
" Ngoại trừ cha mẹ ra, khả năng em là người đầu tiên."
Ai cũng hiểu rõ, mối tình đầu luôn không thể có kết quả. Mạch Sanh Tiêu khóe miệng tinh tế nhai,miếng thịt trong miệng nhạt như nước ốc, khó có thể nuốt xuống.
Một ngày thời gian trôi qua cực kỳ nhanh.
Sanh Tiêu tắm rửa cho con, ngước mắt nhìn lên đã là 8h tối .
Dạ Thần lấy chiếc điều khiển ô tô từ xa trên bệ cửa sổ,hắn muốn cùng Bân Bân chơi đùa,thằng bé chẳng có chút ấn tượng hay sự thu hút nào từ phía hắn, chỉ hiếu kì chăm chăm nhìn vào chiếc ô tô đồ chơi ,dù cho hắn có chủ động tới gần thì thằng bé cũng không có chút thích thú.
Không đến 10h, Bân Bân tỏ ra mệt nhọc, ngáp ngủ, Mạch Sanh Tiêu cho thằng bé uống sữa, lúc này mới chịu ngủ.
Cô xoay người, chứng kiến Dạ Thần còn đứng tại bên cạnh," Anh cũng đi nghỉ ngơi đi."
Người đàn ông cúi thấp đầu, không nói gì.
Mạch Sanh Tiêu sợ hắn đưa ra yêu cầu quá đáng nên đành nói dỗ dành," Kỳ thật, buổi trưa hôm nay miếng bít tết đó thực khó ăn, ngày mai tôi sẽ xuống bếp, cho anh nếm thử tài nghệ của tôi."
" Thật không?" Quả nhiên, con mắt người đàn ông trở nên sáng ngời," Em biết làm?"
" Đừng xem thường tôi."
Kỳ thật,điều hắn quan tâm chính là cô tự mình xuống bếp, hơn nữa lại là vì hắn.
Mạch Sanh Tiêu cánh môi cố vẽ nét cười, vui vẻ cũng không ở trong đáy mắt, cô biết rõ, cô lại lần nữa lừa hắn," Đi ngủ đi."
" Được," Dạ Thần giơ chân lên bước," Ngủ ngon."
Mạch Sanh Tiêu đưa mắt nhìn hắn rời đi, cô đi ra, xác định hắn đã đi xa,sau đó tận lực khóa trái cửa.
Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, con mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đồng hồ quả lắc.
Thật lâu sau mới đến rạng sáng.
Mạch Sanh Tiêu cẩn thận ôm lấy Bân Bân, thằng bé đang ngủ say, Sanh Tiêu lúc rời đi cầm theo cả con gấu Teddy bên cạnh gối.
Bên ngoài hành lang không có một bóng người, Mạch Sanh Tiêu ôm chặt Bân Bân bước đi, cô đi vào đầu bậc thang, cẩn thận từng bước một.
Cô dùng chiếc chìa khóa Duật Tôn cho mở cửa phòng, gian phòng này bố cục hiển nhiên là khác biệt so với những căn phòng khác cô đã đặt chân đến, bên trong trưng bày toàn đồ vật cổ xưa, trên nóc chiếc tủ sát vách tường là hai lọ đựng tro cốt .
Mạch Sanh Tiêu cảm giác lạnh sống lưng, sợ tới mức cô áp sát vào vách tường không dám nhúc nhích.
Hai tai dựng thẳng đứng nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài,lúc này mọi người trong căn cứ đều đã ngủ, yên tĩnh một tiếng động cũng không có.
Sanh Tiêu lưng dựa vào cánh cửa, nhẩm đếm số, hy vọng thời gian trôi qua nhanh chút ít .
" pằng pằng pằng--"
Không biết qua bao lâu,cô nghe được từ xa xa truyền đến vài tiếng súng.
Vừa mới bắt đầu, vẫn chỉ là vài tiếng đơn lẻ, ngay sau đó, càng ngày dày đặc, tiếng súng ở rất gần, phảng phất nổ tại bên tai.
Cô nghe được lầu dưới truyền đến âm thanh huyên náo, một cánh cửa bị mở ra, rồi lại bị đóng sầm lại.
Mạch Sanh Tiêu ngắm nhìn Bân Bân trong lòng, thằng bé ngủ cực say , hơi thở phả vào vai cô.
" Sanh Tiêu-- Sanh Tiêu--"
Cô nghe được có người hô tên của cô.
Là Dạ Thần.
Trong phòng lao ra tới ngoài vài tên đã ăn mặc chỉnh tề," Dạ Thần, xảy ra chuyện gì?"
" Không ổn rồi--" Một giọng nói khác xen kẽ tiến đến," Toàn bộ màn hình theo dõi bị mất, nhất định là có người đột nhập căn cứ."
" Dạ Thần, có người...... Có người đánh vào được!"
Dạ Thần sững người đứng trong hành lang, hắn đột nhiên giống như nổi điên xông vào phòng Mạch Sanh Tiêu, chăn trên giường được dém ngay ngắn chỉnh tể, hắn bổ nhào đến lật ra, biết rõ bên trong không có người," Sanh Tiêu, em ở đâu? Em đi ra......"
Cả phòng trong nháy mắt biến thành một đống bừa bộn, từ phòng tắm trên sân thượng, đến tủ quần áo, đều bị hắn lật tung hết lên.
" Khoan,cô ấy nhất định là nghe được tiếng súng, sợ hãi mà trốn đi......" Dạ Thần thì thào tự nói, hắn lao ra ngoài phòng của Sanh Tiêu, đi đến cửa phòng Alice " Alice, mở cửa, mở cửa!"
Dạ Thần bất chấp trực tiếp dùng chân đạp, Alice vừa lúc đó ở phía trong chuẩn bị mở cửa, cô vặn mở tay nắm cửa hỏi," Xảy ra chuyện gì?"
" Sanh Tiêu có ở trong phòng cô không?"
"Cô ta không ở trong phòng mình, đến đây làm cái gì? "
Dạ Thần đưa mắt nhìn vào trong, cũng không có thấy bóng dáng Mạch Sanh Tiêu.
Hắn bỏ đi, bắt đầu tìm kiếm loạn xạ.
Người ở phía ngoài lần lượt tràn vào," Dạ Thần, làm sao bây giờ?"
" Đi tìm! Giúp ta đi tìm cô ấy!"
" Dạ Thần, hiện tại là lúc nào......"
" Tất cả im miệng cho ta, cô ấy nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi ai cũng đừng nghĩ đến được sống, đi tìm mau!"
" Dạ!"
Lần lượt từng căn phòng một đều bị đạp cửa mở ra, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mạch Sanh Tiêu ở đâu.
Alice đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy khuôn mặt thất kinh của Dạ Thần, xem ra, hắn là thật sự rơi vào lưới tình.
Dạ Thần tùy tiện cầm một cái ghế, mười ngón cắm vào hằn lên trên cả thớ gỗ, chẳng lẽ, Mạch Sanh Tiêu là bị người khác ૮ưỡɳɠ éρ đưa đi? Không có khả năng, chăn trên giường chỉnh tề như vậy, một chút dấu vết cũng không có, chẳng lẽ......
Dạ Thần không biết, hắn bưng kín mặt.
" Dạ Thần,đã tìm khắp nơi, không có người!"
" Chúng tôi bên này cũng vậy."
" Hay là nghĩ biện pháp như thế nào ứng đối người ở phía ngoài a."
Dạ Thần thở sâu, từ trên ghế đứng lên," Các ngươi đi triệu tập người, đừng hoảng hốt, nơi này như thế nào so với các ngươi quen thuộc hơn!"
" Dạ!"
Dạ Thần cước bộ đi ra khỏi phòng Alice,thân thể cao to bước lên bậc thang, ánh mắt lơ đáng hướng về phía tầng 3.
Mạch Sanh Tiêu phảng phất nghe được một hồi tiếng bước chân truyền đến, cô nín hơi thở, xác định là nhằm hướng tầng ba mà đến.
Cô không chút do dự tắt đèn , ôm Bân Bân sờ soạng đi vào một cái bàn ở phía trước, cô cúi người khuỵu gối chui xuống gầm bàn,vừa mới kéo chiếc khăn phủ bàn che lấp xuống, chợt nghe đến răng rắc một tiếng, thì cửa mở ra, phát ra âm thanh rất chi là nhỏ.
Ngay sau đó, đèn bị bật lên, trong phòng sáng trưng.
Dạ Thần đứng ở cửa ra vào quan sát, tiếng bước chân nặng nề tiếp cận đến gần.
Trong иgự¢ Bân Bân đột nhiên mở mắt ra,thân thể bất an uốn éo, Mạch Sanh Tiêu kinh sợ, toát ra một thân mồ hôi, vội vàng lấy tay che miệng Bân Bân, cô không ngừng hôn lên môi con, ý muốn thằng bé đừng làm ầm.
May mà, Bân Bân rất nghe lời, ôm chặt trong tay gấu Teddy, không rên một tiếng.
Dạ Thần đảo mắt một lượt căn phòng, nơi này vừa nhìn là nhận ra ngay,chỉ có duy nhất cái bàn này là có thể giấu người.
Mạch Sanh Tiêu ép sát người xuống, chứng kiến Dạ Thần từng bước tiến đến gần.
Mồ hôi trên trán cô rơi xuống mặt Bân Bân, ôm lấy cánh tay của con không ngừng run rẩy.
Lúc đứng ở cánh cửa, cô đã nghe thấy tiếng Dạ Thần lo lắng mà khẩn trương khàn giọng kêu lên, nhưng Mạch Sanh Tiêu không thể đi ra, cô biết rõ nếu mất đi cơ hội này, hậu quả sẽ như thế nào.
Nói cho cùng, hắn chẳng là gì của cô cả.
Sanh Tiêu mắt thấy Dạ Thần đầu gối khom xuống, bàn tay nắm lấy đuôi chiếc khăn phủ .
Cô khẩn trương cũng không dám thở mạnh, gần như tự mình hại mình cắn chặt lấy môi dưới, đau đớn khiến cho cô càng tỉnh táo, cô thấy người đàn ông bàn tay đang muốn nhấc lên.
Tuyệt vong dâng trào ngập đầu .
Trong lúc mấu chốt này, đột nhiên căn phòng lại tối đen như mực, Dạ Thần dừng động tác, cả căn cứ bị mất điện hoàn toàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc