Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 162

Tác giả: Thánh Yêu

Trên đường đi Mạch Sanh Tiêu bị Lôi Lạc xô đẩy về phía trước.
Đôi mắt Lôi Lạc lộ ra sự hung ác, cô không nghi ngờ, nếu như hiện tại chỉ còn hai người bọn họ ở đây, nhất định hắn sẽ Gi*t ૮ɦếƭ cô ngay tại chỗ này.
Dạ Thần được những người khác dìu đi rất chậm, Mạch Sanh Tiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, chứng kiến máu trong иgự¢ hắn chảy dính đầy bàn tay, không còn phân biệt được các nữa.
" Nhìn cái gì vậy, không phải là tác phẩm của cô sao, mẹ kiếp!"
Sanh Tiêu cước bộ lảo đảo," Tôi có chân, tự đi được."
Cánh tay dùng lực bắt tay cô, Mạch Sanh Tiêu đau điếng, cảm giác được Lôi Lạc dùng cả sức lực để trừng trị cô, nhưng Sanh Tiêu nhịn đau không nói, tiết kiệm hơi sức không đâu đôi co với tên ác ma này.
Lôi Lạc hung hăng muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ người phụ nữ trong tay, không chút thương hại nào dùng lực đạo mạnh hơn, quan trọng nhất là sự nhục nhã hắn phải gánh chịu hôm nay, từ nay về sau hắn làm sao có thể ngẩng đầu oai nghiêm với đám người kia?
Mạch Sanh Tiêu bị đẩy vào bên trong một gian phòng, ‘Phanh…’ âm thanh phát ra theo cánh cửa đóng lại, cô nghe được tiếng khóc của Bân Bân vì bị thức giấc.
Sanh Tiêu bước nhẹ tới, xoay người ôm lấy con trai," Bân Bân đừng khóc, Bân Bân, mẹ đây......"
Bân Bân khóc một lát dụi mắt, Mạch Sanh Tiêu ôm nó ngồi ở mép giường, không dễ dàng để nó nín như thế này, ngẩng đầu trông thấy Sanh Tiêu, chủ động vươn cánh tay bé nhỏ ôm cổ cô. Cô xúc động không thôi, nước mắt tuôn rơi vì vui mừng," Bân Bân, con nhận ra mẹ đúng không? Con vẫn nhớ mẹ."
Trong lúc đó Mạch Sanh Tiêu cảm thấy, những gì cô và Duật Tôn làm trước đó đều rất đáng giá để đổi lấy khoảnh khắc hạnh phúc này.
Hóa ra, bọn họ không chỉ có trả giá, mà còn chờ đợi sự hồi báo.
Sanh Tiêu để con trai ngồi trên đùi mình, Bân Bân giương mắt lên nhìn cô, nó nước mắt lưng tròng, bộ dáng rất đáng thương, Mạch Sanh Tiêu lau mặt cho nó," Bân Bân đừng sợ, không có ba, mẹ vẫn bảo vệ Bân Bân"
Bên cạnh chiếc giường của Bân Bân, bày rất nhiều đồ dành cho em bé, có sữa bột, bình sữa, tả lót, bột thức ăn và một đống đồ chơi. Sữa bột không phải cái Bân Bân thường ăn, nhưng Bân Bân rất thích ứng với sự thay đổi này.
Mạch Sanh Tiêu đi tới phía trước cửa sổ, thấy tất cả món đồ chơi đều được mở hộp sẵn, cô cảm thấy rất may mắn, ít nhất Bân Bân ở đây vẫn chưa chịu bất cứ hình phạt nào.
Dạ Thần đẩy cửa tiến vào, hắn tiện tay đóng cửa lại, Mạch Sanh Tiêu cùng Bân Bân đang vui đùa, cô cười rất dịu dàng, Sanh Tiêu đâm hắn lúc nãy và Sanh Tiêu lúc này hoàn toàn như hai người khác nhau.
Dạ Thần có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm cô, thấy thần sắc của cô một chút lo lắng cho hắn cũng không có.
Mạch Sanh Tiêu mẫn cảm phát giác được đằng sau có người, cô quay đầu lại, trông thấy Dạ Thần trước cửa, hắn chống lại ánh mắt của cô, lúc này mới chậm rãi đi tới.
Sanh Tiêu ôm chặt Bân Bân trong иgự¢, mắt lộ ra tia cảnh giác.
Bân Bân bỏ con gấu Teddy xuống, ngẩng đầu trông thấy Dạ Thần, cũng bắt đầu bất an tránh né.
Hắn cười chế nhạo, cả mẹ lẫn con, giống như báo con, chính là khó nuôi.
Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu vô tình rơi vào Ⱡồ₦g иgự¢ được băng bó của Dạ Thần thấy miệng vết thương không sâu lắm, hắn đã thay bộ quần áo mới còn đứng thư thái ở đây, chắc hẳn là không có gì đáng ngại.
Sanh Tiêu ôm con trai, đưa thân thể sang hướng khác, quay lưng về phía hắn.
Dạ Thần vòng qua trước mặt cô, hắn biết rõ lực tay của Lôi Lạc rất mạnh, khả năng làm cô bị thương là điều khó tránh, mái tóc đen dày của Mạch Sanh Tiêu xỏa tùy ý bên vai có chút xơ rối, ống tay áo dính vết máu màu đỏ sậm hiện lên nổi bật .
Hắn cúi người hai tay đặt bên thân cô.
Mạch Sanh Tiêu thấy hành động của hắn hoài nghi hỏi," Anh muốn làm gì?"
Mặt của hắn càng ngày càng gần với cô, Sanh Tiêu bởi vì trong иgự¢ ôm Bân Bân, chỉ có thể cố gắng nghiêng người về phía sau, mất đi một cánh tay chống đỡ, làm lưng cô nhức mỏi, lại sợ một cái không cẩn thận ngã xuống giường.
Cô dừng lại, không lui nữa.
Đôi mắt băng lam của Dạ Thần nhìn thẳng vào đáy mắt của cô, loại quyến rũ, ma mị này, lại không cách nào làm Sanh Tiêu để tâm
Cô quả nhiên đối với hắn làm ngơ như không thấy.
Dạ Thần giơ tay lên chỉ vết sẹo trên nặt," Thấy sao? Đây là Duật Tôn ban cho tôi."
Mạch Sanh Tiêu không phải người mù, lần đầu tiên đến căn cứ cô nhìn thấy rồi.
Đương nhiên cô sẽ không ngốc hỏi đến chuyện không nên hỏi đó.
Vết sẹo rất sâu xuyên qua phía dưới khóe mắt của hắn, nhưng vì được chữa trị tốt, xem ra không dữ tợn lắm, Mạch Sanh Tiêu giương mắt nhìn thẳng," Lúc này anh ấy không hơn gì anh bao nhiêu."
" Quả nhiên là người phụ nữ của riêng Tôn a." Dạ Thần lạnh lùng nói một câu châm biếm.
Mạch Sanh Tiêu duy trì tư thế đứng, cô chỉ có thể đem tay kia chống đỡ tại thắt lưng để không đau nhức," Anh đã dùng mọi cách để báo thù rồi, còn muốn như thế nào nữa?"
" Tôi muốn em, em cho sao?"
Sanh Tiêu ngắm nhìn Bân Bân," Trước mặt trẻ con nói chuyện như vậy, không còn sĩ diện."
Dạ Thần vươn tay, Mạch Sanh Tiêu thấy thế, lấy tay phủi bàn tay của hắn," Đừng ᴆụng con tôi."
" Em nói thật cho tôi biết, cái ૮ɦếƭ của mẹ tôi có liên quan đến em không?"
Mạch Sanh Tiêu trở nên tỉnh táo, cô lắc đầu," Tôi không biết, ngày đó là anh hẹn tôi đi ra ngoài, sau đó Duật Tôn mới giải thích với tôi, chỉ là trùng hợp."
Màn đêm soi vào gương mặt của hắn hiện lên sự băn khoăn giống như đang suy xét lời cô nói.
" Tôi lái xe trở về thì mới phát hiện có người theo dõi, bọn họ bắt tôi mang lên xe, đúng lúc anh điện thoại tới, người đàn ông ngồi ở bên cạnh tôi không nói hai lời đem điện thoại của tôi ném ra ngoài cửa sổ, hắn nói, là vì muốn tốt cho tôi." Mạch Sanh Tiêu lúc kể lại câu chuyện, mặt không đỏ nhưng tim đập không theo nhịp như muốn rớt ra ngoài.
Dạ Thần nhìn chăm chú vào cô, thần sắc Mạch Sanh Tiêu rất thản nhiên bình tĩnh, ngoại trừ việc bị mất điện thoại là cô chủ động muốn như thế, còn mọi thứ cô nói đều là thật.
" Được, tôi tin em." Khóe miệng Dạ Thần giương nhẹ, ánh mắt của hắn đặt trên người cô không rời đi chỗ nào, Mạch Sanh Tiêu hiểu được cùng hắn giằng co như vậy thực nguy hiểm biết dường nào, nhưng chính cô không thể biểu lộ sự bối rối khác thường," Anh tin tôi có tác dụng gì? Dù gì tôi cũng không tin anh."
" Mạch Sanh Tiêu, tôi đối với em độc ác lắm sao?"
" Anh dùng tên Ân Lưu Khâm tiếp cận tôi, đơn giản là muốn tìm Duật Tôn báo thù, anh bắt cóc con tôi, lại lừa gạt đem tôi đến căn cứ." Cô nhấn mạnh hai chữ ‘lừa gạt’ cho hắn thấy được trong lòng cô đối với hắn ra sao.
" Tôi lừa em?"
" Anh đã đáp ứng, chỉ cần tôi tới căn cứ, anh sẽ thả Bân Bân đi."
Dạ Thần đem tay thu hồi lại, Mạch Sanh Tiêu căng thẳng ôm con trai trong иgự¢ , một khi Bân Bân rời khỏi căn cứ, cô và Duật Tôn mới có thể tránh khỏi lo âu, sau này tự tìm cách rời đi......
" Không thể nào!" Dạ Thần thuận thế ngồi bên cạnh Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu lạnh nhạt," Anh nói ra nói như vậy, tôi không cảm thấy kỳ lạ gì, dù sao mất đi con cờ như Bân Bân, anh sợ Duật Tôn sẽ phản bội lại anh a?"
" Sanh Tiêu, phụ nữ thông minh quá cũng không tốt."
Mạch Sanh Tiêu bàn tay khẽ vuốt đầu Bân Bân, cô không mở miệng nữa, lại ngẩng đầu cười lạnh với Dạ Thần, khóe miệng cười mỉa mai ý tứ rất rõ ràng đến Dạ Thần liếc mắt cũng nhìn ra, là, cô cố ý.
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thần che dấu sự lo lắng, bất chợt hắn vươn tay ôm lấy Bân Bân.
" Anh muốn làm gì? Trả con cho tôi!"
Dạ Thần ôm lấy Bân Bân bước đi tới cửa, Mạch Sanh Tiêu theo sát phía sau, cô ra sức nắm lấy cánh tay Dạ Thần," Chuyện của chúng ta không liên quan đến Bân Bân, anh đừng tổn thương Bân Bân!"
Mới vừa mở miệng nói, liền thấy mặt của Lôi Lạc bị quần băng gạc xuất hiện," Dạ Thần, miệng vết thương của ngài chưa lành, nên đem nó giao cho tôi a."
Dạ Thần không để ý tới lời hắn nói, mang Bân Bân tới nhà ăn.
Mạch Sanh Tiêu vội vàng đuổi theo, Lôi Lạc chỉ một bước đã vọt xa hơn cô, ánh mắt hắn đầy sát khí nhìn Sanh Tiêu, vì Dạ Thần ở đây, hắn không hạ thủ được, chỉ có thể giả bộ như không có việc gì loại nhường nhịn cô ta.
Mạch Sanh Tiêu không ngăn cản được Dạ Thần, lập tức tiến lên, vung nắm tay nện vào miệng vết thương của hắn," Trả Bân Bân cho tôi!"
Cô vung tay bị Dạ Thần bắt được, hắn nhíu mày nhịn đau, bàn tay Mạch Sanh Tiêu vô tình chạm nhẹ để vết thương chảy máu xuống, bên cạnh có người đi đến, từ trong tay Dạ Thần tiếp nhận đứa trẻ." Em đừng khẩn trương, tôi chỉ mang em tới dùng cơm, Bân Bân ở lại trong phòng em sẽ không yên tâm, tôi mới ôm nó tới đây."
Mấy ngày nay đều có bảo mẫu phụ trách chăm sóc cho Bân Bân, cô ta ôm Bân Bân ngồi vào một bên.
Mạch Sanh Tiêu nhìn về bốn phía, phát hiện bảo mẫu đang chuẩn bị đút thức ăn cho Bân Bân, lúc này cô mới bình tĩnh lại.
" Tôi nói rồi, tôi sẽ không tổn thương em và Bân Bân, chẳng lẽ em không tin?"
Sanh Tiêu gạt tay hắn ra," Anh không nói không rằng ôm con trai tôi đi, tôi làm sao biết anh muốn làm gì?"
Hơn nữa, những lời hắn nói, cô vốn không tin được.
Dạ Thần đi qua, muốn kéo cánh tay của cô.
Mạch Sanh Tiêu nhanh hơn môt bước né tránh hắn," Tôi nhìn thử xem sao."
Cô đi tới trước bàn ăn, lướt một lượt thức ăn đầy máu sắc ngũ vị trên bàn, bên cạnh có người kéo ghế cho cô, Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống, trong nội tâm trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang. Dạ Thần ngồi đối diện cô," Không biết em thích ăn cái gì, tôi dặn đầu bếp chuẩn bị nhiều món hơn thường ngày, nếu ăn không hợp em cứ nói với tôi."
Sanh Tiêu đôi mắt chớp nhẹ.
" Mỗi ngày anh cho Duật Tôn ăn cái gì?"
Mạch Sanh Tiêu cố nén chua xót trong lòng, cô nhớ tới Duật Tôn, hắn không còn thể lực chỗng đỡ nữa, còn bị nhốt trong cái ngục đó, sao có thể ăn một bữa ăn ngon?
Trong mắt Dạ Thần đầy hi vọng ngay tức khắc bị dập tắt bởi lời cô nói, ngữ khí đầy lạnh lùng," Trước mặt tôi, em nhắc đến tên hắn lần nữa, tôi mặc hắn bị ૮ɦếƭ đói!"
Đầu bếp đem thêm thức ăn lên bàn, Dạ Thần đưa mắt nhìn," Cho em."
Mạch Sanh Tiêu trông thấy, là món Gan Xào Uyên Ương.
Màu đỏ dầu ớt xào với vừng, Sanh Tiêu không có khẩu vị, Dạ Thần ngón trỏ chỉ vào những món ăn," Như thế nào lại không ăn?"
" Tôi không thích."
" A, không phải em nói thích ăn Gan Xào sao?"
Mạch Sanh Tiêu gắp một miếng đưa vào trong miệng, cảm thấy không mùi vị gì.
" Muốn ăn tim phổi của tôi, em dám ăn sao?" Dạ Thần lại nói.
Mạch Sanh Tiêu đang ăn chợt dừng lại, cảm giác chán ghét thiếu chút nữa nôn ra hết, tay cô che cái miệng lại, thức ăn trong khoang miệng nuốt xuống không được nôn ra cũng không xong, cô hung hăng cắn vài cái, nhắm mắt nuốt xuống, con ngươi trợn to, mở miệng nói," Anh cố tình?"
" Đúng," Dạ Thần nói lại, ngón trỏ hắn chỉ vào иgự¢," Bị em đâm không thương tiếc, nơi này đau đến tê tâm phế liệt."
" Đó là bởi vì, anh chỉ có một mình," Sanh Tiêu nhìn về phía bảo mẫu cho Bân Bân 乃ú sữa," Đến ngày nào đó anh cũng sẽ không biết đau là gì."
Người phụ nữ này có tim sao ?
Hay là, chỉ với hắn mới như thế?
" Nói thật dễ nghe."
Mạch Sanh Tiêu bỏ miếng thức ăn xuống chén, sức ăn của cô không lớn, nên chỉ gắp vài đũa là no.
" Anh nhất quyết buộc chúng tôi ở đây sao?"
" Em mốn trở về?"
Hỏi thừa!!!
" Muốn."
" Sanh Tiêu, đến bây giờ tôi giữ lại mạng của Duật Tôn, đã là nhân nhượng lớn nhất của tôi dành cho em, tôi nói thật, gia đình các người phải cùng tôi cả đời ở lại căn cứ."
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nếu như không có đồng hồ, căn bản mà nói không phân biệt đâu là ngày đâu là đêm.
Ở cái nơi quỷ quái này, một giây cũng hít thở không thông.
Cô ăn vào rất vô vị, đặt đũa xuống.
Mạch Sanh Tiêu ăn xong cơm tối, ôm Bân Bân trở lại phòng, biết Dạ Thần muốn vào là chuyện rất dễ dàng dù gì cũng là địa bàn của hắn, nhưng cô vẫn cẩn thận khóa trái cửa phòng.
Sanh Tiêu đứng ngồi không yên ở trong phòng, cảm giác có một ánh mắt luôn quan sát mình.
Cô ru Bân Bân ngủ, lại đi phòng tắm tắm rửa qua, tủ quần áo chuẩn bị sẵn quần áo cho cô, Mạch Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, ngắm nhìn đồng hồ điểm 9 giờ.
Cô đóng cửa tất cả đèn phát sang lên, chỉ tròng phòng ngủ một màu đen kịt.
Mạch Sanh Tiêu lăn lộn trên giường, thật vất vả mới đến nửa đêm.
Cộ xột xoạt rời giường, không một tiếng động, Sanh Tiêu giẫm phải mảnh vụn nhỏ cước bộ nhẹ nhàng đi tới cửa, cô mở cửa, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Trong hành lang có ngọn đèn sáng như ban ngày, cô rón rén đi thẳng về phía trước, trên đường không thấy một bóng người.
Mạch Sanh Tiêu nhớ mang máng tuyến đường đi, cô căng thẳng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của mình, Sanh Tiêu lần lượt đi ngang qua vách tường, bước chân rất nhẹ, đi được vài bước lại quay đầu cẩn thẩn nhìn xung quanh.
Đại sảnh quá lớn nhưng không có ai, cô nhanh chóng chạy lên phía trước.
Duật Tôn lưng dựa vào vách tường, giống như tại nhắm mắt dưỡng thần, cả gian phòng vẫn như cũ vẫn một màu đen huyền bí. Mạch Sanh Tiêu nhìn bốn xung quanh, hướng tới một góc chui vào.
Hat tay cô nắm chặt song sắc, nước mắt giàn giụa rơi xuống," Tôn?"
Duật Tôn nghe được thanh âm, mở to mắt.
Hắn có chút giật mình, sau đó lại đề phòng nhìn bốn phía, tay hắn chống xuống đất khởi động thân thể, nhưng sức lực đã không còn nên nặng nề ngồi tại chỗ
" Tôn--" Mạch Sanh Tiêu giương giọng.
Duật Tôn quật cường đứng dậy, cước bộ có chút lảo đảo, thân thể đi tới trước mặt Sanh Tiêu," Em làm sao có thể tới đây?"
" Em đã nhìn rất kĩ, trên đường đi không có người, em thừa dịp bọn họ ngủ say mới tới đây."
" Hắn không đem người bài trí ở ngoài?"
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu," Tôn, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài, em sẽ bảo vệ tốt Bân Bân."
Bàn tay Duật Tôn vuốt mặt cô, Mạch Sanh Tiêu cảm giác được lòng bàn tay hắn chây sáp, cô cầm bàn tay Duật Tôn, đôi mắt nhìn hắn, không đành lòng nhìn hắn đầy thương tích như thế," Anh biết không? Em đến căn cứ, Bân Bân nhớ em còn chủ động ôm em."
" Phải không?" Ánh mắt Duật Tôn giương nở nụ cười, khóe miệng vì cười mà đau rát, hắn nhìu mày không để lộ," Anh đã nói qua, Bân Bân không có việc gì, trong lòng nó nhất định rất nhớ chúng ta."
" Vâng!" Mạch Sanh Tiêu nặng nề gật đầu, nín khóc mỉm cười," Em rất muốn Bân Bân gặp lại anh lần nữa, có thể gọi anh tiếng ‘Ba’."
" Anh cũng muốn."
Sanh Tiêu cầm chặt bàn tay hắn, nước mắt dù có cố nén đến đâu vẫn tuôn rơi bên má.
Đôi khi càng gắng gượng để mình không khóc, nước mắt càng không nghe theo cứ rơi xuống nhiều hơn.
Duật Tôn dùng ngón tay lau khóe mắt cho cô..
" Tôn, anh ăn cơm chưa? Em sợ trước khi nghĩ cách trở về, anh sẽ không còn sức lực nữa."
" Không có việc gì," Duật Tôn hai tay áp vào mặt Sanh Tiêu, Dạ Thần nhất định sẽ không cho hắn sống thoải mái khoảng thời gian này , nhưng sẽ không để hắn dễ dàng ૮ɦếƭ như vậy, không đem hắn tra tấn ૮ɦếƭ đi sống lại, Dạ Thần làm gì bỏ qua cho hắn," Sanh Tiêu, anh còn nợ em hai thứ, chưa kịp đưa cho em."
" Là cái gì?" Sanh Tiêu ngây ngốc.
" Một là buổi hôn lễ ," Duật Tôn cách một tầng song sắt can, cùng Mạch Sanh Tiêu trán chạm trán," Còn hai là tuần trăng mật."
" Anh còn nhớ sao?" Cô đương nhiên rất muốn, nhưng trong đáy lòng bọn họ đã chôn chặt nó đi, không dám nghĩ tới vào lúc này.
" Tất nhiên, nhớ rất rõ nữa là khác, anh muốn chiếc váy cô dâu của em phải độc nhất vô nhị......"
Sanh Tiêu khom người chồm về phía trước hôn lên đôi môi của hắn, tay phải Duật Tôn duỗi ra lan can, ôm chặt eo Sanh Tiêu, bọn họ ôm hôn kịch liệt, dường như mọi thư xung quanh không còn là sự trắc trở vơi bọn họ, Sanh Tiêu kề sát vào Duật Tôn, khóe mắt lệ rơi dài xuống má.
Sau một hồi, Duật Tôn mới buông ra, chóp mũi của hai người chạm vào nhau," Sanh Tiêu, số lần em chủ động rất ít a."
Mạch Sanh Tiêu mỉm cười, mí mắt giật giật," Chúng ta sau khi rời khỏi đây, em muốn anh yêu thương nhiều hơn nên mỗi ngày em đều phải chủ động với anh mới được."
Duật Tôn cười yếu ớt lên tiếng," Anh yêu em."
Mạch Sanh Tiêu cùng hắn nhìn nhua cười," Nói cũng không chút dịu dàng nào."
" Anh nói chuyện với bà xã, không cần phải lịch sự nhã nhặn."
Hai tay Sanh Tiêu đưa qua lan can, ôm chặt hắn," Anh biết không? Anh và Bân Bân không có bên cạnh ngay cả ngủ đối với em cũng trở nên khó khăn vô cùng, em vẫn ôm ảo tưởng, rất muốn như trước kia, mỗi khi mở mắt ra có thể thấy anh trước mắt. Em buộc bản thân mình ngủ, có thể mỗi lần đều chỉ có thể một lát rồi thức giấc, hơn nữa, em không muốn cơn ác mộng sẽ thành hiện thực."
" Sanh Tiêu," Đáy mắt Duật Tôn tràn đầy sự yêu thương, giọng nói khàn khàn," Em không nên tới."
" Em cảm thấy lúc này là tốt nhát, ít nhất, em cũng có thể gần anh, còn có thể nhìn thấy Bân Bân, làm em rất yên tâm." Mạch Sanh Tiêu ngửa mặt lên, thân thể nhẹ nhích xuống," Anh xem em, em là một người rất kiên cường, có đúng không?"
" Ờ." Duật Tôn chăm chú gật đầu," Em rất dũng cảm."
" Tất nhiên!" Trong mắt Mạch Sanh Tiêu lộ ra sự đắc ý, trong lòng lại đau nhức chóp mũi không ngăn được tiếng khóc," Anh cũng không nhìn xem, em là bà xã của ai."
Tay cô dò xét thắt lưng của hắn," Đúng rồi, em có đưa cho anh......"
Duật Tôn nghiêng người hôn cô, Mạch Sanh Tiêu muốn nói nửa câu sau đành nuốt xuống bụng.
" Bây giờ em không có sức để thỏa mãn anh, còn muốn biễu diễngìsao?" Duật Tôn cười yếu ớt, Mạch Sanh Tiêu thấy khóe miệng của hắn vẽ ra nụ cười lơ đễnh của ngày nào.
" Không phải......"
Duật Tôn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón cái vuốt ve cánh môi đỏ hồng của Sanh Tiêu" Ở đây luôn có người theo dõi, có những lời không thể để bọn họ nghe thấy, em muốn nói gì anh đều biết, đây là chuyện của hai chúng ta, đừng hòng để người ngoài cuộc chiếm tiện nghi."
Mạch Sanh Tiêu hiểu rõ dụng ý của Duật Tôn, nhẹ gật đầu.
Nơi này không khác gì địa ngục, âm u lạnh lẽo khiến người ở cũng phải phát sợ.
" Trở về đi."
" Không, em muốn ở cùng anh thêm tí nữa."
" Đi đi, bằng không bọn họ sinh nghi." Duật Tôn không tin Mạch Sanh Tiêu có thể chạy tới đây một cách thuận lợi như vậy, hắn cũng không muốn vạch trần, muốn cô sớm trở về nghỉ ngơi.
" Anh nói cũng đúng," Sanh Tiêu lau sạch sẽ nước mắt," Khi khác em đến thăm anh."
" Sanh Tiêu, lúc trở về phải cẩn thận."
" Vâng." Hai tay Mạch Sanh Tiêu nắm chặt bả vai anh chậm rãi buông xuống, cô xem xét xung quanh không có gì bất ổn, lúc này mới chui từ miếng vải đen đi ra
Cô thấp thỏm lo âu đi xuyên qua đại sảnh, trở về hành lang lúc nãy.
Sanh Tiêu nín thở đi lên phía trước, một cánh cửa đột nhiên bị mở ra, bên trong xuất hiện một bóng đen, đối phương tóc bù xù làm sợ tới mức Mạch Sanh Tiêu thiếu chút nữa thét lên.
" Cho tôi thuốc, thuốc giải--"
Là tiếng nói của Alice.
" Alice......"
Mạch Sanh Tiêu cảm giác cả người bị một cổ lực kéo vào phòng. Alice để tay sau lưng thuận tiện đóng cửa lại," Đưa thuốc cho tôi--"
" Alice, là tôi."
" Tôi biết là cô!" Alice nhỏ giọng nói, kéo hai bên tóc ra, sắc mặt cô trắng bệch không chút huyết sắc, lôi kéo tay Mạch Sanh Tiêu đi về phía giường," Cô làm sao có thể đi ra ngoài?"
" Tôi, tôi chỉ đi một chút rồi trở về."
" Cô đi gặp Tôn a?"
Mạch Sanh Tiêu vặn lông mày không nói, cô không tin Alice.
" Cô không tin tôi."
" Ừ."
Alice cười khổ," Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không tin." Cô khó chịu tay đặt lên иgự¢, thân thể vừa ngã vào bên giường vừa há mồm thở dốc.
" Cô không sao chớ?"
Alice cầm chặc một tay Mạch Sanh Tiêu," Gian phòng của cô có camera......"
Quả nhiên.
Sanh Tiêu khẩn trương nhìn xung quanh.
" Đừng lo lắng, Dạ Thần sẽ không làm điều đó ở trong phòng tôi," Alice tận lực hạ giọng nói" Tôi sẽ giúp cô cứu Duật Tôn."
Trước lời nói của cô ta Sanh Tiêu đầy hoài nghi nửa tin nửa không, Alice không có nhiều thời gian giải thích," Hiện tại cách tốt nhất là lấy được mạng của Lôi Lạc, hắn chẳng khác gì cánh tay đắt lực của Dạ Thần, còn hắn ở đây, chúng ta càng khó làm được việc, tôi sẽ nghĩ cách để căn cứ theo dõi gắt gao hắn, còn cô phải luôn luôn ở bên cạnh Bân Bân không được rời khỏi nó dù chỉ một phút."
" Thật sự nên làm thế nào để diệt trừ hắn?"
Dạ Thần đối với hắn rất rộng lượng bỏ qua mặc cho đôi lúc có nghiêm phạt nhưng không đến mức lấy mạng hắn, cô nhìn ra được, Lôi Lạc rất trọng lượng trong mắt Dạ Thần
Nếu như Alice ra tay hành động ......
Hẳn là quá nguy hiểm.
" Sanh Tiêu, tôi nói cho cô biết, Lôi Lạc - người đàn ông này lòng dạ rất hẹp hòi, có oán tất sẽ có báo, hôm nay cô làm hắn đẹp mặt như vậy, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù, tuyệt đối không dễ dàng buông tha cô." Alice giữ chặt tay Mạch Sanh Tiêu, ý bảo cô ngồi xuống.
Alice cố gắng ngồi dậy, thì thầm bên tai cô," Tôi cũng là phụ nữ, nhìn ra được Dạ Thần có chút động tâm với cô, chỉ có Lôi Lạc ngu ngốc có mắt như mù...... cô hiểu ý của tôi chứ?"
" Cô...... Muốn tôi động thủ?"
" Mượn dao Gi*t người."
Đôi mắt Mạch Sanh Tiêu trợn to, sắc mặt rất nhanh khôi phục trở lại bình thường," Hắn sẽ mắc mưu sao?"
" Cô yên tâm, tôi sẽ ở phía sau bảo vệ cô, hơn nữa tìm đúng thời cơ rồi tiêu diệt tên Lôi Lạc tai họa ngầm này!"
Sanh Tiêu đần độn, Alice không tiện lưu cô quá lâu, Mạch Sanh Tiêu bị cô xô đẩy ra khỏi cửa," Cút đi, cút đi—đưa thuốc cho tôi."
Sanh Tiêu trở về phòng với bao ngổn ngang cảm xúc, cô nhớ tới lời Alice nói, không biết có thể tin hay không.
Chỉ là Mạch Sanh Tiêu không nghĩ tới sau hôm nay Lôi Lạc sẽ gây nhiều phiền phức cho cô.
Lôi Lạc hiển nhiên cũng biết gian phòng của cô có camera, Mạch Sanh Tiêu vừa đi ra ngoài, đã bị một tên túm đến phòng của hắn.
" Anh định làm gì?"
Sanh Tiêu còn chưa nghĩ ra các hãm hại hắn, cư nhiên hắn lại không khống chế được động thủ rước một bước.
" Làm gì sao?" Lôi Lạc chỉ vào mặt mình nói," Con mẹ nó, bây giờ ngay cả nói chuyện tôi cũng đau đến nát mặt, món nợ này muốn tính như thế nào?"
" Anh bị như vậy không liên quan đến tôi. Tự làm tự chịu a."
" Nếu không phải do cô, Dạ Thần sẽ hủy dung nhan của tôi sao?"
" Vậy hẳn là anh nên đi tìm Dạ Thần tính sổ."
" Con mẹ nó, cô muốn ૮ɦếƭ!" Lôi Lạc lôi kéo Mạch Sanh Tiêu, đem cô ném về phía trước, Sanh Tiêu té xuống giường, toàn thân đau nhức như bị vỡ vụn
Ngay sau đó Lôi Lạc được thế tiến lên, hai tay đè lại bả vai Sanh Tiêu," Các người đều nói tôi không bằng hắn, được, tôi cho cô nếm thử, rốt cuộc tôi cùng hắn ai mạnh hơn ai!"
" Anh--" Mạch Sanh Tiêu trợn mắt hiểu được ý tứ của hắn," Thả tôi ra!"
Alice vô tình phát hiện được màn đặc sắc này, cô đứng ở cửa phòng Lôi Lạc, không nghĩ tới hắn lại dùng loại phương thức này tìm Sanh Tiêu tính sổ.
Alice lưng dán vào vách tường, có lẽ......
Trong nội tâm cô dâng lên ý nghĩ xấu xa, nếu như, Lôi Lạc thật sự động vào Mạch Sanh Tiêu, vậy hắn ૮ɦếƭ chắc rồi!
Đó không phải càng dễ dàng cứu Duật Tôn sao?
Nói đi nói lại, cuối cùng trong nội tâm cô chỉ để ý đến Duật Tôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc