Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 154

Tác giả: Thánh Yêu

Sanh Tiêu tựa ở cửa xe, nước mắt dâng tràn đầy mắt, cả cơ thể gục xuống, Dạ Thần ánh mắt miết vào kính chiếu hậu ,chiếc xe bị cả một đoàn xe vây kín không cách nào đi về phía trước, không ít người mang súng chạy bộ đuổi theo.
Mạch Sanh Tiêu tay trái đè lại thắt lưng," Bân Bân--"
Trong không gian chật hẹp, Bân Bân bị kinh hãi, khóc rống không ngừng,âm thanh sắc nhọn như móng vuốt mèo cào vào, mấy người đều cảm giác khó chịu, vốn đã bị bức đến điểm tới hạn, lúc nào cũng có thể nổi cáu. Lôi Lạc quệt mồ hôi trên trán, quay đầu lại quát Bân Bân," Lại khóc, tao đập ૮ɦếƭ mẹ mày giờ!"
" Oa--"
Alice thân thủ muốn ôm lấy Bân Bân.
Dạ Thần gạt cánh tay của cô," Đến lượt cô chắc, về căn cứ tôi tính sổ với cô!"
Alice nhìn qua Bân Bân khuôn mặt nghẹn hồng , cô không thể tưởng được Dạ Thần lại lợi dụng cô để truyền tin giả," Anh muốn báo thù,chẳng phải đã nghĩ ra kế hoạch rất tốt đó sao? Làm cho Ngự Cảnh Viên tan thành mây khói."
Dạ Thần thu hồi súng, đặt Bân Bân ngồi ở trên đùi hắn, tay hắn khẽ vuốt đầu đứa trẻ, trong nháy mắt, hắn thực sự đã nghĩ đến điều này, có thể cuối cùng không thực hiện,chối bỏ với lý do rất đơn giản, hắn không muốn Mạch Sanh Tiêu phải ૮ɦếƭ.
Khả năng, ở đời này không còn kẻ nào ngu xuẩn như hắn nữa.
Dạ Thần che dấu đôi mắt oán hận, việc mẹ hắn ૮ɦếƭ, Sanh Tiêu không thoát khỏi có dính líu đến, cô đã cho hắn một vài ngày tươi sáng ấm áp, hắn lại quên hết tất cả, cứ nghĩ rằng trên đời này còn có thiên sứ xuất hiện cứu vớt linh hồn của ác ma .
Trong иgự¢ đứa bé vung nắm tay, không chịu ngồi yên, hắn gọi không ra tiếng “ ba mẹ”, chỉ biết xé họng liều mạng khóc.
Lôi Lạc tâm tình bực bội thò tay xuống phía dưới," Xem xem tao dám bịt miệng mày lại không ."
" Anh làm cái gì?" Alice ngăn hắn đưa tay qua.
" Nó lại khóc ầm ĩ lến,có trời biết sẽ gây thêm phiền toái gì nữa."
" Lôi Lạc," Alice tự nhiên chắn trước mặt Bân Bân," Anh đừng tổn thương đứa bé, nó bị bệnh tự kỷ đấy ."
Dạ Thần cả kinh, cúi đầu nhìn đứa trẻ trong иgự¢ , Bân Bân lớn lên rất đáng yêu, con mắt sáng ngời, cái mũi cao thẳng, nhìn cũng biết là cùng một khuôn đúc ra từ Duật Tôn. Mạch Sanh Tiêu mỗi lần nói phải đi về với con, cũng không hề có biểu hiện ra, cũng không có kêu khổ một lời , trong mắt cô, Bân Bân vẫn là đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác,chính vì vậy nên người ngoài vốn không ai biết gì.
" Bệnh tự kỷ là như thế nào, đem nó đưa về căn cứ, không cần vài năm, khả năng cũng sẽ trở thành sát thủ," Lôi lạc ngữ điệu mang nét trào phúng," Cha nó vốn dĩ gen là sát thủ, hẳn là nó cũng có chỗ kế thừa."
" Các người......" Alice kinh ngạc,khuôn mặt lập tức biến sắc," Dạ Thần, anh chẳng lẽ không phải muốn dùng đứa trẻ để đổi về di thể phu nhân sao?"
Dạ Thần ôm sát Bân Bân trong иgự¢, hắn rướn mắt lén, tia nhìn tàn khốc ném về phỉa Lôi Lạc," Tất cả im miệng cho ta, giờ là lúc nên lo lắng xem có thể hay không bình yên rời khỏi Bạch Sa rồi sẽ nói sau."
Lôi Lạc sắc mặt không cam lòng nhìn về phía Alice," Sauk hi trở lại căn cứ, đứa nhỏ giao cho tôi tự tay bồi dưỡng."
" Bốp--"
Alice giơ lên tay chưa kịp tung ra, đã chứng kiến Dạ Thần đi trước một bước ra tay," Lôi Lạc, ngươi đi theo ta cũng không phải một ngày hai ngày, lần cuối cùng ta nhắc ngươi, còn xen ngang vào chuyện của ta lần nữa, ta quyết không tha cho ngươi!"
Lôi Lạc che mặt, nửa chữ không dám nhiều lời, hắn xem xét mắt Alice, quay đầu đi chỗ khác.
Duật Tôn đứng ở đầu thuyền, hắn đón gió mà lạnh thấu xương gió thổi mang theo một chút ngưng đọng khô nóng nhẹ nhàng khoan khoái lướt qua thái dương người đàn ông, hắn đeo kính râm màu trà, mặt kính rất tốt có thể dấu đi sự hung ác trong mắt hắn, tại căn cứ huấn luyện nhiều năm như vậy, lại kết hợp kinh nghiệm của bản thân, hắn ít nhất cũng ngộ ra một vài đạo lý có ích.
Đó là, diệt cỏ phải diệt tận gốc!
Hắn châm một điếu thuốc,theo thói quen kẹp ở giữa ngón tay.
Một ngụm cũng không hít.
Gió thổi xào xạc bên tai, vài giây trôi qua,điếu thuốc cháy hết một nửa. Khói thuốc bay vòng quanh hướng ra phía biển, Duật Tôn ngón trỏ gảy nhẹ, nửa điếu còn lại rơi xuống lan can.
Chờ chuyện này chấm dứt hoàn toàn, hắn định đưa Sanh Tiêu cùng Bân Bân dong thuyển ra biển một chuyến.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, thanh âm nặng nề, sự cả kinh hiện lên khuôn mặt hắn, Duật Tôn mắt nhìn đồng hồ, Dạ Thần còn chưa tới.
Người đàn ông bên cạnh thấy số của người anh em đang ở đằng kia liền cầm điện thoại chuyển đến Duật Tôn.
Hắn tiếp nhận ," A lô."
" Duật thiếu, đã xảy ra chuyện......"
Người đàn ông thấy ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh, đến cuối cùng, môi mỏng trắng bệch không còn giọt máu nào , Duật Tôn dập điện thoại," Trở về!"
" Duật thiếu,thi thể trên thuyền làm sao bây giờ?"
Duật Tôn đi nhanh qua boong tàu," Ném xuống nước cho cá ăn." Hắn đi được khoảng ba bước, lại vội vàng dừng lại," Khoan đã, tạm thời giữ lại."
Duật Tôn dẫn người đi đến nơi xảy ra chuyện thấy Mạch Sanh Tiêu đang ngồi trên mặt đường ngẩn người, quần áo dính đầy chất lỏng màu đen , lúc này đã khô lại, thần sắc hoảng loạn tim đập mạnh và loạn nhịp, nước mắt vô thức từ trong hốc mắt chảy ra, mới sáng sớm mà ánh mặt trời chiếu xuống đã khiến không khí nóng rực,trên đỉnh đầu cảm giác tối sầm lại, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, nhìn thấy Duật Tôn ngồi xổm xuống.
" Bân Bân làm sao bây giờ?"
Duật Tôn cánh tay kéo Sanh Tiêu qua, đem cô ôm vào trong иgự¢," Em quên lời anh nói rồi sao? Con của anh, anh tuyệt đối không bao giờ buông tay."
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu," Em thật sự sợ......"
Duật Tôn dùng ngón cái lau khóe mắt Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu bất chấp tay chân đang dính bẩn, cô cầm lấy bàn tay Duật Tôn," Ân Lưu Khâm hắn điên rồi, hắn thật sự điên rồi."
Chiếc xe đen phủ kín rèm che di chuyển không ngừng trong thành phố,đến toàn nhà gần công viên trò chơi, Dạ Thần nâng đầu Bân Bân lên," Chú đưa con đi chơi, thế nào?"
Lôi Lạc ngồi bên ghế phụ cùng với lái xe bốn mắt nhìn nhau, Alice càng không thể hiểu nổi người đàn ông này rốt cục đang suy nghĩ gì.
" Dạ Thần, chúng ta ưu tiên hàng đầu chính là tranh thủ thời gian, phải đưa thi thể phu nhân về." Lôi Lạc cấp bách nhắc nhở hắn.
Dạ Thần một câu không nói ra, hắn hướng con mắt nhìn về phía công viên trò chơi, bên trong có một chiếc đồng hồ quả lắc khổng lồ điêu khắc giống như đỉnh tháp của một tòa nhà kiếu châu Âu, hắn mắt nhìn đồng hồ, trong иgự¢ Bân Bân khóc đến cạn sức thút tha thút thít, phát ra âm thanh mơ hồ nức nở nghẹn ngào.
" Lái xe vào đi."
Lái xe quẹo vào lối cửa ra vào công viên," Còn chưa tới giờ mở cửa."
" Sẽ có người mở cửa."
Lái xe ngắm nhìn Dạ Thần, chỉ phải theo lời hắn phân phó làm việc.
" Alice, cô không phải muốn mật báo cho hắn? Cô gọi điện thoại, nói hắn đến công viên trò chơi ."
Alice sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt," Tôi không dám"
Nếu cô lại gọi điện thoại, Duật Tôn sẽ cho rằng chuyện này là chính cô cố ý gây nên .
"Được thôi," Dạ Thần tiếng nói lạnh lùng," Nếu hắn không đuổi kịp đến đây, thì hãy đợi mà nhận xác con hắn đi.”
" Không! Tôi gọi, tôi gọi....."
Mạch Sanh Tiêu ngồi nguyên tại chỗ,sự đau đớn bên eo giờ tê dại không còn cảm giác đau, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào thân ảnh bận rộn của Duật Tôn, người đàn ông đang huy động mọi khả năng điều động người đến, mấu chốt là Bân Bân hiện đang ở trong tay Dạ Thần, hắn sợ nhất là Mạch Sanh Tiêu cùng Bân Bân rơi vào tay kẻ địch, hôm nay lại bị người khác gắt gao uy Hi*p,làm cho tiến lùi không xong.
Điện thoại lại kêu vang lên .
Duật Tôn sợ bỏ lỡ cuộc điện thoại, hắn tin tưởng mục tiêu của Dạ Thần là di thể của mẹ hắn, Duật Tôn trong tay ít nhất còn có một quân cờ, không phải tay không đánh cờ.
Alice bấm điện thoại trong lòng vô cùng không yên vô cùng.
Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng chuông, tay cô cố đè lại bên hông, gượng sức đứng người lên, đi đến bên cạnh Duật Tôn.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc.
Alice ánh mắt nhìn về phía Bân Bân đang ở trong иgự¢ Dạ Thần," A lô, nếu muốn gặp con trai, nửa giờ nữa đến công viên khu trò chơi,tuyệt đối không dẫn theo người, đương nhiên, Mạch Sanh Tiêu nếu muốn đi theo thì có thể," Cô nhắc lại lời người đàn ông phân phó ," Dạ Thần nói, anh là sát thủ giỏi nhất tổ chức, điểm ấy cũng đủ đấu với hắn rồi, hắn cũng biết đây là địa bàn của anh, nhưng chúng ta thầm nhắc nhở anh một câu,chớ manh động kẻo người bị thương sẽ là đứa trẻ."
Mạch Sanh Tiêu dán tai vào bên cạnh Duật Tôn ,âm thanh trong điện thoại cô nghe câu được câu mất.
Duật Tôn đáy mắt dâng lên sự cuồng nộ, Sanh Tiêu khóc đến mức cảm tưởng hai mắt sẽ mù , hắn lại cực kỳ tỉnh táo, huyệt thái dương gân xanh nổi lên tóe ra từng đường nguy hiểm, Alice chờ Duật Tôn hỏi lại ,nhưng lại không nghĩ tới hắn một chữ cũng không nói gì, lập tức dập điện thoại.
Điều này cũng nói lên , Duật Tôn đối với cô đang thất vọng cực độ, chẳng còn muốn nói thêm bất cứ câu nào với cô.
Alice đưa di động đưa trả lại cho Dạ Thần.
Duật Tôn bước đến bên cạnh chiếc xe đậu ven đường, Mạch Sanh Tiêu vội vã đuổi theo bắt kịp.
" Các người hộ tống cô ấy trở về."
" Không," Mạch Sanh Tiêu một bước đến trước mặt hắn ngăn lại cửa xe," Em nhất định phải đi, dù có nhốt em lại cũng vô dụng, trong mắt em đã không màng tới nguy hiểm, đừng ép em, em thật sự sẽ phát điên đấy."
Duật Tôn không cản được Sanh Tiêu đang cố giả bộ kiên cường," Lên xe."
Mạch Sanh Tiêu chui vào trong xe, ngồi vào ghế phụ.
Duật Tôn mở cửa xe,quay ra sau lưng dặn dò vài câu," Bao vây toàn bộ công viên vui chơi."
" Duật thiếu, ngài như vậy đi sẽ rất nguy hiểm......"
Duật Tôn đẩy người đàn ông đứng ngăn cản trước ô tô ra, hắn khởi động chiếc xe thể thao màu xanh ngọc mau chóng đuổi theo.
Công viên vui chơi đúng 9h30 mới mở cửa, cửa ra vào tụ tập một đám người, đại đa số là các gia đình mang theo con cái cùng đi, bên ngoài còn có rất nhiều người bán hàng rong, có bán bóng bay, còn có đủ loại đồ chơi các kiểu cùng quà vặt.
Một hồi âm thanh chói tai rít lên phá tan không khí của chiếc xe phanh lại, Mạch Sanh Tiêu mở cửa xe, bàn chân liêu xiêu, hoàn toàn không thể đi được bình thường, cô nhìn bốn phía xung quanh, cũng không có phát hiện hình bóng Bân Bân.
Duật Tôn kéo tay cô chen chúc hướng tới cửa ra vào, cánh tay hắn rắn chắc hoàn toàn đặt ở sau lưng Sanh Tiêu chống đỡ cho cô, sợ Mạch Sanh Tiêu bị thương trong đám người đông đúc.
" Bân Bân ở đâu, Bân Bân--"
Xung quanh tất thảy đều là trẻ con bi bô tíu tít, Mạch Sanh Tiêu hốc mắt rưng rưng, Bân Bân vốn mặc bệnh tự kỷ, niềm vui của con cũng vô tình bị ςướק đoạt, Sanh Tiêu bình thường đều đem hết khả năng bảo vệ cho con, cô chưa bao giờ nghĩ tới, nếu ngày nào đó Bân Bân rời xa cô, cô nên làm cái gì bây giờ?
" Mẹ, con muốn ngồi đu quay khổng lồ."
Bên cạnh , một cậu bé đang ôm chặt cổ mẹ làm nũng.
" Con còn nhỏ, đu quay khổng lồ cao như vậy, không thể ngồi."
" Tại sao ạ?"
" Trò chơi này công viên không cho chơi, vả lại ngồi đu quay khổng lồ rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận để rơi xuống thì phải làm sao?" Đối mặt với những sự hiếu kì của con trẻ như này, người mẹ chỉ có thể nói dối.
" Mẹ, mẹ lừa con, con nhìn thấy có người ngồi trên kia, con cũng muốn lên--"
" Thằng nhóc này nói nhảm cái gì?" Người mẹ có vẻ có chút không kiên nhẫn, nghiêng đầu sang chỗ khác cùng chồng nói chuyện.
" Có mà, có mà " Cánh tay nhỏ của cậu bé chỉ lên theo hướng cách đấy không xa," Mẹ xem, có một chú ôm theo em bé đang ngồi--"
Mạch Sanh Tiêu theo cánh tay của đứa bé nhìn theo," Bân Bân--"
" Oa oa oa--" Bân Bân sợ tới mức khàn cả giọng, bởi vì khoảng cách hơi xa, hơn nữa bên ngoài tiếng người huyên náo, rất khó nghe đến, Mạch Sanh Tiêu hai tay càng nắm chặt cứng song sắt cổng ra vào," Thả con tôi ra, Bân Bân--"
" Trời ạ--"
" Mẹ, xem đi, em nhỏ như vậy đều có thể ngồi."
Người phụ nữ vội vàng che mắt con," Tại sao có thể có trẻ con ở phía trên? Thật nguy hiểm!"
Duật Tôn tâm tình khó kìm nén được nữa, giơ chân đá vào cổng," Mở cổng cho tôi!"
" Bân Bân--" Mạch Sanh Tiêu ngồi phịch vào trong иgự¢ của hắn, tay che kín miệng cũng nhịn không được tiếng khóc.
Đu quay khổng lồ đến điểm cao nhất, Dạ Thần hai tay ôm lấy Bân Bân,cơ thể đứa bé kề sát cửa kính, sợ tới mức dùng hết sức đạp lung tung," Nhìn đi, ba mẹ con đang đứng ở phía dưới kia kìa," Đám đông người chen chúc tại cửa ra vào, hắn vẫn là có thể liếc nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu," Ba của con lúc ra tay, có từng nghĩ tới, ta đây cũng sẽ thương tâm khó chịu?"
Bân Bân nghe không hiểu những lời này, thằng bé chỉ biết sợ hãi, bàn tay nhỏ bé đập đập vào cửa kính," Oa oa oa--"
Mạch Sanh Tiêu gào thét chói tai dùng tay đập vào cồng sắt, Duật Tôn quay người lại, muốn lập tức lái xe xông tới phá tan cổng.
Đúng lúc này,tiếng chuông gõ vang lên báo 9h30,cổng công viên trò chơi đúng giờ mở ra, cánh cổng chậm rãi kéo ra, mọi người thấy thế, tự giác lùi lại mở ra lối đi," Các người mau vào đi thôi,kẻo thằng bé sợ hãi......"
Duật Tôn dẫn đầu xông vào, Mạch Sanh Tiêu bước chân lảo đảo đi theo phía sau, nhưng bởi vì lúc công viên trò chơi mở cửa cũng là lúc những cánh cống khác đồng thời mở , một nhóm lớn người từ đâu xông vào,làm cho bọn họ mới đi một đoạn, đã bị chen chúc đến mức nửa bước cũng khó đi.
Đu quay khổng lồ trở lại vị trí ban đầu, Dạ Thần ôm lấy Bân Bân, không để ý thằng bé đang khóc rống, nhanh chóng rời đi.
Mạch Sanh Tiêu dùng toàn bộ sức lực chen vào cũng đi không qua được," Tránh ra, mau tránh ra, xin các người,để tôi cứu con tôi--"
Vài người hiếu kỳ quay đầu lại xem xét,sau đó thẳng rời đi.
" Bân Bân--"
" Con của tôi bị bắt cóc, cứu mạng--"
Mọi người đứng qua một bên, cùng chỉ trỏ vào cô," Trên người dính cái gì đó a? Bẩn ૮ɦếƭ đi được, bị tâm thần a."
Mạch Sanh Tiêu đứng ở tại chỗ, không ngừng đảo mắt trước sau nhìn quanh, ngay cả Duật Tôn đi đâu cũng không biết. Cô hai tay che mặt, thanh âm xé rách gào khóc ," Có chuyện gì thì tới tìm tôi, trả con lại cho tôi--"
Xung quanh ầm ĩ át đi thanh âm của cô, Sanh Tiêu thân thể không đứng vững,lập tức một cánh tay kịp thời đỡ lấy bờ vai của cô," Đi."
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, bàn tay nắm chặt góc áo Duật Tôn," Bân Bân ở đâu?"
Duật Tôn một câu không nói, kéo Sanh Tiêu bước nhanh rời đi, Mạch Sanh Tiêu gập ghềnh đi theo phía sau hắn, hai người ra khỏi công viên trò chơi ,Duật Tôn ngồi vào trong xe, một giọt mồ hôi lớn rơi xuống tay lái, con mắt nhìn về phía xa xa, môi mỏng mím thành đường thẳng tắp.
Sanh Tiêu tóc tai bay tán loạn, hai mắt vô thần, không có chút huyết sắc nào môi run rẩy, sau nửa ngày nói không ra lời.
Hai người trên xe im lặng khoảng mười phút.
Duật Tôn hai tay nắm chặt tay lái, mười phút này trôi qua so với mười năm cảm thấy dài dằng dặc.
Bân Bân tiếng khóc thê lương như là một cây kim dài, đâm vào người hắn, khoan vào tim hắn đau thấu xương. Dạ Thần đang nắm được điểm yếu của hắn, từng chút từng chút tra tấn hắn, Duật Tôn dù là chuẩn bị kế hoạch chu đáo, cũng bởi vì Bân Bân bị bắt mà phải dừng tay,thứ Dạ Thần muốn là mạng của Duật Tôn, hắn dù có ૮ɦếƭ, cũng muốn bảo vệ con của mình.
Mạch Sanh Tiêu đau lòng khó nhịn, mặt tỳ vào cửa sổ xe, tiếng khóc ẩn nhẫn làm cho người lòng chua xót.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Sanh Tiêu kinh sợ nhảy dựng lên, Duật Tôn thở ra một hơi, nhận điện thoại.
Alice tuân theo Dạ Thần sai bảo, yêu cầu Duật Tôn đi đến nơi khác.
Cô cúp điện thoại, Dạ Thần ôm Bân Bân ngồi ở trong ghế, thằng bé khóc đến mệt ngoài, cả thân thể co dúm lại, con mắt nhắm chặt, trong cơn mơ vẫn còn dùng sức khóc thút thít.
Lôi Lạc bực bội dò xét bên ngoài cửa sổ," Dạ Thần, chúng ta hay là rời khỏi Bạch Sa trước a."
" Gấp cái gì." Dạ Thần ôm lấy Bân Bân chắc chắn, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng đứa trẻ," Mục đích của ta mới đạt tới bước đầu tiên."
" Chỉ là......" Lôi Lạc quan sát bốn phía," Vừa rồi tại phố xá sầm uất chúng ta có thể đối phó khá tốt, nơi này không hề có người ở, vạn nhất bức ép Duật Tôn quá, chúng ta cho dù có chín cái mạng cũng không đủ."
" Đúng," Alice kéo ra cửa sổ," Chẳng lẽ, anh không sợ hắn sẽ bất chấp hi sinh cả đứa nhỏ này?"
Dạ Thần ngón tay thon dài мơи тяớи khuôn mặt nhỏ nhắn của Bân Bân lúc này vẫn còn có vệt nước mắt,"Đứa con đáng yêu như thế, hắn cam lòng sao?" Huống hồ, cho dù Duật Tôn thật sự là hổ ác thì hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Hắn từ lúc ở căn cứ,đã nghĩ ra không dưới một trăm loại phương pháp đi đối phó Duật Tôn.
" Chẳng lẽ, anh ngoại trừ đứa nhỏ này, không có phương án khác sao?" Cái này không phải là đem mạng sống ra đánh cược?
Dạ Thần con mắt chằm chằm hướng ngoài cửa sổ, phương án khác của hắn, là cam đoan có thể còn sống trở lại căn cứ.
" Alice, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng."
" Anh muốn tôi làm cái gì?"
" Nhớ kỹ, nghe theo chỉ lệnh của tôi làm việc, bằng không tôi dám đảm bảo không chỉ là cô,mà Duật Tôn cùng Mạch Sanh Tiêu đều đừng nghĩ đến việc còn sống rời đi khỏi chỗ này."
Lôi Lạc nghe vậy, khuỷu tay nhẹ ᴆụng Alice," Hắn có đáng giá thế không? Cô xem xem, con hắn cũng đã lớn như vậy, Alice, đừng có chống lại Dạ Thần."
Tầm mắt của nàng chằm chằm hướng vào đứa trẻ trong lòng Dạ Thần, sau một lúc lâu, mới gật đầu," Được, tôi đồng ý."
" Lôi lạc, đợi tí nữa mang Alice đi đến vị trí ngắm bắn điểm 2h ."
" Dạ."
Dạ Thần ôm lấy Bân Bân đến bên cửa sổ, ánh mặt trời nhảy múa trên khuôn mặt đang ngủ say của thằng bé,hai hàng mi dày thấm nước mắt, làn da mịn màng, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm tay, Dạ Thần nhìn về phía đối diện, nơi này là khu nhà cũ bỏ hoang chưa bị dỡ bỏ, có mười tầng, hắn có con mắt chọn địa điểm rộng lớn và có lợi cho việc che dấu.
Lôi Lạc sắp xếp xong cho Alice xong rồi quay trở lại bên cạnh Dạ Thần.
Dạ Thần bàn tay nhu hòa vuốt mái tóc mới dài ra của Bân Bân," Lôi lạc, ta cần sự phối hợp của ngươi."
" Ngài nói đi."
" Nhiệm vụ lần này, ta giao do ngươi tới phụ trách, có thể hay không toàn thân trở ra, nhờ vào ngươi."
" Ngài yên tâm."
Dạ Thần xoay người hôn nhẹ lên trán Bân Bân, hắn nhớ tới mẹ hắn trước khi ૮ɦếƭ, ánh mắt trầm thống tránh đi, đem đứa bé trong tay đưa cho Lôi Lạc," Đem nó treo lên tấng đối diện kia đi."
Lôi Lạc âm thầm giật mình, không dám hỏi nhiều, ôm lấy Bân Bân đi nhanh rời đi.
Duật Tôn lái ô-tô đi vào, bánh xe còn chưa dừng lại, Mạch Sanh Tiêu hai tay đẩy cửa xe, thiếu chút nữa mất đà ngã nhào xuống đất.
Dạ Thần châm điếu thuốc, bấm số của Duật Tôn.
Sanh Tiêu vô thức kề sát vào tai Duật Tôn.
" Tao nói rồi, mày không cần phải dẫn theo người, nơi này vòng trong vòng ngoài tất cả đều là người của tao, mày cho rằng dẫn người theo có ích ư ?"
Duật Tôn nhăn trán, muốn nhìn tinh tường xem Dạ Thần đang ẩn náu ở nơi nào," Mày tưởng tao đến không chuẩn bị người đầy đủ sao? mày cho là tao ngu ngốc sao? Mày trả con cho tao,di thể của mẹ mày tao lập tức lệnh cho người ta đưa tới."
Dạ Thần hung ác rít một ngụm," Tao không có đi ra bến tàu ý tứ rất rõ ràng, mẹ tao chắc chắn cũng sẽ không muốn nhìn tao chịu ૮ɦếƭ."
Duật Tôn giữa lông mày giật một cái, nhưng khẩu khí không thay đổi," Chẳng lẽ, mày không nghĩ đến chuyện lấy lại xác sao?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng người đàn ông âm trầm vui vẻ," Người đã ૮ɦếƭ, bất quá cũng chỉ là cái xác, tao hiện tại có lợi thế trong tay, tội gì không lợi dụng, vì mẹ báo thù."
" Mày muốn cái gì," Duật Tôn nắm nâng nắm tay," Mạng của tao?"
" Sai." Dạ Thần chậm rãi nhổ ra vài chữ," Tao muốn mày sống không bằng ૮ɦếƭ!"
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, đột nhiên trông thấy trên mái nhà hiện ra một màn, cô cả kinh trợn to hai mắt.
Bân Bân bị trói hai cây dây thừng ngang người, một cái buộc vào cây bên dưới ,một sợi khác bị người đàn ông chăm chú nắm trong tay, hắn chỉ một chút buông ra là thằng bé sẽ ngay lập tức rơi xuống, nơi đó là giao nhau giữa tầng 9 và tầng 10.
Sanh Tiêu thất kinh, hô hấp bỗng nhiên dừng lại," Bân Bân, Bân Bân--"
Cô mạnh dạn tiến về phía trước.
" Trông nom cho tốt người phụ nữ của mày!"
Duật Tôn đuổi kịp được, cánh tay vòng qua eo Mạch Sanh Tiêu." Con mẹ nó, thả con tao ra--"
Bân Bân sợ tới mức tiếng khóc khàn giọng, theo đá động, thân thể cong vẹo lắc lư, Mạch Sanh Tiêu không còn chút sức lực để chèo chống,ngã xụi lơ trên mặt đất dậy không nổi.
" Tao cảnh cáo mày, nếu muốn con sống, một người đi lên."
Duật Tôn con mắt đỏ đậm, hận không thể Gi*t người, hắn xoay người đi lên lầu. Mạch Sanh Tiêu hai tay lạnh như băng ôm lấy chân của hắn," Cứu cứu con."
" Yên tâm." Duật Tôn gỡ tay của cô ra, cũng không quay đầu lại nhảy vào bên trong.
Do ở tầng chót, hơn nữa thang máy lại dỡ bỏ, Duật Tôn theo thang bộ gần nhất từng lầu đi lên, hắn thở hổn hển, trái tim vượt quá sức lực, иgự¢ đau như muốn vỡ ra. Hắn chẳng quan tâm đến nhiều, đi nhanh đi về phía nam.
Buộc Bân Bân vào dây thừng, một đầu giây được buộc vào trụ cột cách đó không xa.
Duật Tôn thò ra nửa người trên, chứng kiến Bân Bân dùng sức giãy dụa ,hắn một tay giữ chặt dây thừng, muốn đem con kéo lên.
Mạch Sanh Tiêu khẩn trương lau đi nước mắt trong hốc mắt, cô lập cập đứng lên.
" Phựt--"
Tiếng súng vang lên, Duật Tôn cảm giác dây thừng trong tay nặng thêm, thân thể thiếu chút nữa bị kéo xuống, tay trái bám ở bên cạnh lan can, tay phải căng dắt lấy dây thừng.
Lôi Lạc thu hồi dao, Bân Bân một bên dây thừng bị đứt rời, mất đi điểm tựa,giờ chỉ có thể dựa vào hai tay Duật Tôn .
" Bân Bân--" Duật Tôn ổn định cơ thể, hai tay quấn chặt.
Sanh Tiêu muốn tiến lên, tránh ở chỗ tối bị súng bắn tỉa đả thương ở sau thùng nước cách đó không xa nhất, Mạch Sanh Tiêu nghiêng người, không thể không đứng nguyên tại chỗ.
Bân Bân trông thấy Mạch Sanh Tiêu bên dưới,tiếng khóc càng lớn hớn," Ô a-- oa oa oa--"
Thằng bé càng cử động, Duật Tôn càng khó giữ dây thừng trong tay.
" Bân Bân, đừng sợ, ba ở đây."
Duật Tôn da tay bị trầy xước, tay phải dùng toàn bộ sức toàn lực kéo lên trên, Dạ Thần dựa vào bên cửa sổ, đôi mắt vô thần sắc theo dõi một màn này, hắn cầm lấy điện thoại trong tay," Alice, tôi muốn nhằm tay phải hắn ngắm bắn."
Alice ẩn náu ở điểm ngắm bắn 2h , con mắt xuyên thấu qua ống kính nhìn về phía Duật Tôn,ánh mắt ௱ôЛƓ lung, nước mắt hỗn hợp có mồ hôi nhỏ vào cần cổ, cô thật sự không nỡ hạ thủ.
" Tôi đếm tới ba, nếu cô không động thủ, thì hắn sẽ có thể không đơn giản chỉ mất đi cánh tay phải ."
Alice nghẹn ngào lên tiếng, bề bộn giơ tay lên lau nước mắt.
" Một."
" Hai."
Alice hiểu được, nơi này không chỉ có một tay súng bắn tỉa là cô, nếu như không động thủ, thì ngay cả cô cùng Duật Tôn vô cùng có khả năng tại chỗ bị bắn trúng.
Ít nhất, cô bắn sẽ rất chuẩn.
Duật Tôn cảm thấy nóng bỏng ở иgự¢,hơi thở gấp gá, hắn cắn chặt răng, Duật Tôn biết rõ, lúc này hắn đang nằm trong tầm ngắm bắn , hắn không thể không xem nhẹ, hai tay càng thêm dùng sức nắm chặt dây thừng trong tay .
Alice ngón trỏ đặt vào cò súng, trong mắt không được phép một chút nào nước mắt, cô khẩn cấp ổn định tinh thần," Tôn, thực xin lỗi."
Alice cũng là tay súng bắn tỉa của tổ chức, khống chế phương vị cùng góc độ cô cực kỳ am hiểu, Alice thở sâu xả giận, ngón tay không chút do dự Ϧóþ cò.
" Pằng--"
Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng súng, ở trong hoàn cảnh này, bất cứ động tĩnh nào cũng đều có thể làm cho người ta như người điên dường như điên cuồng, cô nâng mắt lên, nhìn thấy Duật Tôn tay phải mạnh vung sang bên cạnh, cô trừng lớn hai mắt, hốc mắt bị máu cho nhuộm đỏ.
Dây thừng xoắn lại rời xuống, Bân Bân sợ tới mức muốn khóc cũng khóc không được, một hơi nghẹn ứ, khuôn mặt nhỏ nhắn thốt nhiên trắng bệch.
Duật Tôn mắt thấy bắt không được dây, tay trái quấn vài vòng dây thừng, dùng toàn lực lôi kéo đứa bé ở dưới lên túm lấy, bàn tay bị sợi dây thô ráp cắt thành nhiều vết thương, hắn thấy làn da của hắn bị rách ra, ngón tay thon dài uốn lượn một đường máu rất đáng sợ.
Cổ tay phải đau mất đi cảm giác, Duật Tôn cố gắng túm lấy dây thừng, lại phát hiện tay phải căn bản không còn chút lực nào .
Máu chảy xuống đầu Bân Bân,chảy xuống cả người, Mạch Sanh Tiêu chứng kiến bức tướng sơn trắng uốn lượn một dòng máu chảy xuống thành một đường đỏ thấm cô cúi người khóc thảm thiết," Đừng mà--"
Cô biết rõ, lúc này đây muốn cứu Bân Bân đã không có khả năng.
Nhưng mà cô thật sự nói không nên lời, bảo Duật Tôn buông tay, từ bỏ đứa con, Mạch Sanh Tiêu nghẹn ngào thét lên, trên mặt vệt nước mắt giao thoa," Thả con của tôi ra, buông tha cho anh ây, Tôn-- đi mau!"
Duật Tôn lại mắt điếc tai ngơ.
Cánh tay trái phảng phất sắp bị tan mất, mặc kệ máu chảy, hắn rủ tay phải xuống gắng sức quấn lấy dây thừng.
" Bân Bân, ba đã từng nói, vĩnh viễn sẽ không buông tay con."
Hắn còn không có thời gian để ổn định lại hơi thở, hắn nghĩ gấp bội cho con.
Hắn đã từng nới, con của hắn, dù là không tốt, hắn cũng sẽ dành toàn bộ tình yêu của hắn cho con.
Trên đời hạnh phúc nhất chính là cái gì?
Duật Tôn đáy mắt thấm vào ra ẩm ướt ý, trên đời hạnh phúc nhất, là có thể nhìn đứa con của mình ngày từng ngày lớn lên, chứng kiến con của hắn phát triển. Duật Tôn lúc nhỏ, chưa từng có cảm thụ qua hạnh phúc, hắn muốn con của hắn, hắn muốn cố gắng che chở.
Mạch Sanh Tiêu đứng ở lâu dưới, khóc tê tâm liệt phổi, cô đến giờ khắc này mới hiểu được, từ lúc mang thai,cô đều khiến cho Bân Bân không nhận được tình thương sự quan tâm của ba,đối với hắn cũng như với con mà nói đều là chuyện tàn nhẫn nhất.
Sanh Tiêu tiếng khóc thê lương vô cùng quanh quẩn tại khu nhà trống trải," Tôn, từ bỏ đi--"
Nếu có lần sau......
Hoặc là nói, kiếp sau.
Cô nhất định sẽ cho Duật Tôn cơ hội làm một người cha tốt.
Dây thừng cuốn theo da thịt mu bàn tay người đàn ông, một chút lại tuột xuống, Duật Tôn trong nội tâm bị chưa bao giờ có sự sợ hãi, trong mắt của hắn lạnh buốt tức thì trút xuống," Bân Bân--"
Nước mắt chảy qua sống mũi cao thẳng của hắn, Duật Tôn vọng tưởng lần cuối cùng cố gắng," Bân Bân, đừng sợ--"
Thằng bé hé mở mắt, khuôn mặt dính đầy vết máu, nghe được thanh âm liền ngẩng đầu.
Duật Tôn nước mắt từng giọt rơi xuống mặt Bân Bân, nửa thân thể hắn hầu như bị nhoài ra bên ngoài.
Dạ Thần con mắt chằm chằm vào lầu dưới tiếng hô đến khàn giọng của Mạch Sanh Tiêu, hắn trong hốc mắt đi theo hiện lên một tia ẩm ướt ý.
Hắn cầm lấy điện thoại, đi nhanh rời đi.
Cũng không lâu lắm, Lôi Lạc nhận được điện thoại của hắn," Cắt đứt dây thừng."
" Dạ."
Mạch Sanh Tiêu nghe được một hồi tiếng súng truyền đến, ngay sau đó,cơ thể Bân Bân cấp tốc rơi xuống,cô phóng tới trước muốn ngăn cản," Không-- Bân Bân!"
Cô biết rõ, cô căn bản sẽ không kịp đón được con.
Dây thừng trong tay buông lỏng.
Duật Tôn thân thể vô lực, hắn mắt thấy dây thừng buộc lại Bân Bân đứt rời, tiếng khóc càng ngày càng xa.
" ĐỪNG--"
Hắn khẩn cấp hành động với tay tóm lấy, tất cả đều là không khí lạnh như băng đầy tay.
Hắn nửa người trên duy trì tư thế vừa rồi nhoài ra khỏi tường, nước mắt tùy ý chảy, hắn nhắm chặt hai mắt, khóc thảm thiết lên tiếng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc