Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 153

Tác giả: Thánh Yêu

Lôi Lạc lấy ra một miếng bông,dùng cồn lau sạch vết máu khô.
Dạ Thần trên mặt còn đang chảy máu, lần này miệng vết thương rất sâu, xuyên qua xương gò má, vùng da bên cạnh tất cả đều sưng tấy lên.
Thường nếu bị thương như vậy tốt nhất là đến bệnh viện, nhưng bọn hắn đều hiểu điều này sẽ kinh động đến toàn thành phố Bạch Sa, cảnh sát sẽ vào cuộc , lúc đó muốn thoát thân e rằng rất khó.
Lôi Lạc thay Dạ Thần băng bó vết thương,thân thể cao to của người đàn ông đứng lên, ở cửa thông gió trong kho hàng," Thân xác của mẹ ta, đang ở đâu? "
" Còn đang ở biệt thự, bên ta vừa mới kiểm tra, chúng ta đã an bài đầy đủ cả , trông coi phu nhân chính là Hộ lý cùng bảo mẫu giỏi nhất, ở xung quang khu vực còn đặt súng bắn tỉa, nếu muốn giành lại di thể phu nhân sợ là rất khó."
Dạ Thần từ trong túi quần móc ra bao thuốc lá, ngón tay run rẩy rút ra một điếu thuốc, bật lửa một hồi lâu cũng không có nhen nhóm.
Lôi Lạc thấy thế,liền tiến đến cấm lấy bật lửa trong tay hắn bật lửa.
Ánh lửa lập lòe lúc sáng lúc tối giống như con rắn thè ra cái lưỡi kịch độc, Dạ Thần rít sâu một hơi,ánh lửa sáng lên kéo dài một lúc ," Bât luận như thế nào, ta muốn mang mẹ ta về lại căn cứ."
" Sợ là......" Lôi Lạc nửa câu nói ra, ngay lập tức nuốt trở về, hắn biết rõ tính tình Dạ Thần, bất luận kẻ nào khuyên hắn đều không nghe .
" Ngươi mau chóng liên lạc với những sát thủ hiện đang ẩn náu tại Bạch Sa đi.," Dạ Thần nheo lại mắt phượng, khóe mắt phía dưới vốn bị thương bởi vì động tác này mà bỗng nhiên đau nhức kịch liệt, hắn nâng tay kẹp điếu thuốc lên, ngón trỏ đặt nhẹ vào khối băng gạc trắng xóa," Ta cần bọn họ thay ta làm một chuyện."
" Được," Lôi Lạc gật đầu," Ngài yên tâm, tôi sẽ triệu tập những sát thủ tốt nhất của tổ chức, đêm nay, bọn họ đều có thể ở Bạch Sa."
" Còn có,thời khắc rời khỏi Bạch Sa này tuyệt đối không được để xảy ra sai sót nào” điếu thuốc kẹp giữa ngõn tay Dạ Thần cháy vô cùng nhanh, da thịt mơ hồ có thể cảm giác được sự nóng hổi," Thời điểm đi khỏi đây, ngoại trừ mẹ ta, ta còn muốn mang đi một người."
Lôi Lạc từ trước đến nay vốn luôn giữ được sự bình tĩnh mặt lạnh lùng, lần này không khỏi lộ ra sự kinh ngạc," Dạ Thần, như vậy quá mạo hiểm."
Người đàn ông rảo bước tới cửa kho hàng, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài, kéo tấm màn che ra để lộ cả một khoảng mênh ௱ôЛƓ bát ngát không trung, lờ mờ có thể trông thấy cách đó không xa vài ánh đèn xe ô tô , Dạ Thần rít một hơi cuối cùng, tự nhiên muốn Ϧóþ nát điếu thuốc, hắn phát hiện giờ bản thân là phải chui rúc lẩn trốn nơi này, không thể tự do tự tại như ở nhà.
Ngón trỏ gảy nhẹ, tàn thuốc bay thành một đường cong, rơi xuống bên chân người đàn ông.
Hắn nâng đùi phải lên, hung hăng nói." Ta nếu có thể thành công mang người này rời đi,kẻ thắng chính là ta, bất luận sinh tử ra sao, ta cùng hắn đánh cuộc lần này , để xem ai mạng lớn!"
Lôi Lạc đi theo hắn ra cửa ," Dạ Thần,chuyện của phu nhân , tôi nghĩ......"
" Muốn nói cái gì?"
" Tôi tin , không thể nào là Alice mật báo." Lôi Lạc cắn chặt răng, dùng hết dũng khí nói ra.
Dạ Thần thân ảnh thon dài tựa vào cánh cửa sắt," Ta biết cô ta cũng không có cái gan này."
Dạ Thần ngược lại hi vọng là Alice, đáng tiếc hết lần này tới lần khác không phải. Hắn không nên tin tưởng Mạch Sanh Tiêu, lúc cô ở trong vườn chụp ảnh, hắn nên nghĩ đến chuyện sau này,là do hắn chủ quan, duy nhất đối với cô, hắn tín nhiệm, tin tưởng, không ngờ lại khiến hắn trở thành miếng thịt cá nằm trên thớt của Duật Tôn, khiến cho mẹ hăn ૮ɦếƭ vô tội !
Dạ Thần nhắm chặt hai mắt," Ta để cho Alice ở lại Bạch Sa, cô ta suốt ngày rượu chè đùa vui còn có thể làm được cái gì? Người như vậy, mang về tổ chức cũng là đồ bỏ !"
Lôi Lạc vội vàng cầu xin," Alice là người có năng lực, dù là không nhúng tay vào chuyện liên quan đến Duật Tôn, cô ta vẫn còn có giá trị để sử dụng, Dạ Thần, tôi cầu xin ngài."
Dạ Thần xoay người, con mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào Lôi Lạc, hắn hiện tại cần Lôi Lạc, mà phương pháp kiềm chế hắn tốt nhất, chính là Alice," Ngươi muốn đưa cô ta trở về."
" Dạ."
Lôi Lạc nhìn thấy săc mặt Dạ Thần,sự khẩn trương trong lòng bỗng nhiên tan đi, hắn thật không dám tưởng tượng, Dạ Thần một khi không cho thuốc Alice nữa, vậy cuộc sống sau này của cô sẽ như thế nào?
Nửa đêm,12 giờ.
Khu thượng Uyển bên cạnh biệt thự tĩnh mịch nặng nề, kiến trúc theo phong cách châu Âu thức bị bao phủ trong bóng đêm, nhìn từ xa,trông như một tòa thành cổ , thần bí mà âm trầm, mỗi một bước tiến lại gần, đều khiến cho người không rét mà run, nỗi sợ hãi sâu một tấc.
Hai gã đàn ông canh giữ ở cửa biệt thự, trong vườn phân phó mười mấy người đứng, phòng khách cùng trên gác hai đèn toàn bộ bật,ngọn đèn ôn hòa ấm áp cũng khó có thể xua đi âm khí lạnh thấu xương.
Một chiếc xe buýt chạy một vòng quanh vườn phong uyển, cuối cùng dừng tại phía sau biệt thự.
Mội bàn tay kéo rèm cửa ra, Lôi Lạc trước đó đã đến thăm dò qua, biết rõ ở đâu mới có thể quan sát toàn bộ tình hình.
Cửa sổ như cũ vẫn mở ra, chiếc xe lăn đối diện xe buýt, Dạ Thần cầm lấy ống nhòm, chứng kiến vết thương trên trán cùng trên иgự¢ mẹ mình, vết máu nhuộm thấm đẫm phân nửa chiếc váy dài bằng tơ tằm của bà, bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, vết máu giờ khô lại đỏ sậm quỷ dị, thành một mảng lớn trên váy áo .
Hộ lý cùng bảo mẫu hai tay bị bẻ quặt trói chặt vào lưng ghế, trái phải ngồi ở hai bên cạnh xác người phụ nữ .
Hai người sợ tới mức hồn phi phách tán, bảo mẫu ngất đi tỉnh lại vài lần, Hộ lý mặt nghiêng sang một bên,nôn mửa không ngừng làm sắc mặt cô tái nhợt, thiếu chút nữa nôn ra mật xanh mật vàng.
Dạ Thần tay trái nắm chặt thành quyền, quai hàm căng cứng," Bọn họ rõ ràng đang hạ nhục mẹ của ta!"
Đây là đang giữa mùa hè nóng bức, Dạ Thần cầm ống nhòm, tay ngăn không được một chút run rẩy, Lôi Lạc ngồi ở bên cạnh hắn, trong mắt cũng ánh lên tia lửa giận.
" Dạ Thần, tôi dẫn người xông vào ςướק thi thể phu nhân về!"
Người đàn ông khẽ mím môi, một chữ cũng không nói ra.
Đôi mắt mẹ hắn nhắm chặt, cho dù bà có là người sống sống thực vật về sau đi chăng nữa, ít nhất bà vẫn còn có thể nghe thấy hắn nói chuyện, còn có thể mở to hai mắt.
Di thể một ngày không lấy lại được, chẳng lẽ Duật Tôn định để bà phơi xác dưới nắng?
Dạ Thần trong cổ nghẹn ngào, buông ống nhòm xuống.
Con mắt màu nâu không lộ ra chút bất thường nào,sau khi ánh mắt rời khỏi hình ảnh ngoài cửa sổ, Lôi Lạc trông thấy một giọt nước mắt chảy qua gò má người đàn ông, chảy vào trong họng súng.
Từ đâu xuất hiện hai gã đàn ông đi về phía chiếc xe,Dạ Thần kéo rèm cửa che lại.
" Này, đang làm cái gì ở đây thế?"
Lái xe giả bộ như đang xem báo, hắn ngẩng đầu," Tôi là người của công ty du lịch ,12 giờ đêm nay hẹn đón khách tại đây, chẳng phải bên ngoài cửa có treo áp phích thông báo rồi đó sao? "
Hai người nhìn nhau," Ăn no dửng mỡ, đi chơi còn chọn buổi tối?"
" Hầy, dạo gần đây người ta chuộng kiểu này, làm một giấc trên máy bay, đến lúc tỉnh dậy thì đã có mặt ở nước khác, không phải rất thích sao."
" Được rồi, đón người xong rồi đi nhanh đi!"
" Được rồi!"
Lôi Lạc tay phải dò xét theo hướng thắt lưng, Dạ Thần thấy thế, bàn tay nhanh chóng ngăn lại động tác của hắn," Ngươi muốn làm cái gì?"
" Tôi đi lấy lại di thể phu nhân!"
" Muốn ૮ɦếƭ một cách vô ích ư?"
" Dạ Thần, nếu chần chừ thêm vài ngày nữa, phu nhân......"
Dạ Thần thu tay lại, mắt sáng như đuốc, trong hốc mắt có hơi ẩm ướt, lộ ra một loại tàn nhẫn khó hiểu," Chỉ cần toàn bộ người đến đông đủ, ta khắc sẽ có biện pháp," Hắn so với bất luận kẻ nào thậm chí muốn lao xuống xe ngay ," Ta dám chắc, ngươi nếu như xuống xe vào lúc này, chưa kịp đả thương một người cũng sẽ bị hơn chục tên kia bắn trúng trước."
Hai gã đàn ông không rời mắt khỏi chiếc xe, thấy bên trong tựa hồ như không có người, lúc này mới rời đi.
Phía trước, hơn mười người tay kéo hành lý đi tới.
Lái xe khởi động động cơ, Dạ Thần kéo rèm ra, để lộ khe hở đủ có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt mẹ hắn.
Các vị khách từng người lên xe, để tránh rước lấy hoài nghi, lái xe phải tuân thủ thời gian lái xe rời khỏi , Dạ Thần nắm lấy rèm, trong mắt hắn, hình ảnh mẹ càng ngày càng xa, hắn nghiêng đầu đi, chỉ thấy cửa sổ thủy tinh lóe lên, chưa kịp thấy hết vườn Phong Uyển, cũng biến mất tại trong mắt.
Dạ Thần vành mắt sưng đỏ, trong con ngươi tràn ngập hận thù.
Chiệc xe dừng ở nửa đường, Dạ Thần cùng Lôi Lạc đi xuống xe.
" Ba ngày sau,nếu chiếc xe này còn có thể lái vào chỗ đó, đến lúc đó, sẽ là thời cớ tốt nhất cho chúng ta động thủ."
Lôi Lạc nghe vậy, ngữ khí hơi do dự," Nhưng mà đối với thời tiết nóng bức này, ba ngày qua đi......"
Dạ Thần trong mắt hiện lên một tia trầm thống, nhưng rất nhanh che dấu," Nhưng như vậy còn tốt hơn là không lấy được di thể."
Phía Đông những đám mây trắng sáng mờ đang bay lên xua tan màn đêm về phương tây, cũng không lâu lắm, ánh sáng mặt trời hé lộ ra, hừng đông đến vô cùng nhanh, Mạch Sanh Tiêu từ trong phòng tắm đi ra , cô thay bộ quần áo ở nhà, nhu hòa kéo rèm cửa ra.
Duật Tôn hai mắt vẫn còn nhắm nghiền, giữ nguyên cái tư thế nằm nghiêng, hắn mấy hôm nay đều khó ngủ, nhưng tối hôm qua đến sáng nay lại ngủ được rất sâu, ngay cả khi Mạch Sanh Tiêu rời giường cũng không biết gì. Sanh Tiêu mở ra cánh cửa sổ sát đất đi ra sân thượng,mơ hồ nghe thấy bản tin tức phát ra từ TV: tối hôm qua xảy ra một vụ bắn nhau,hình ảnh ghi lại tại hiện trường không có nhìn thấy Ân Lưu Khâm.
Ngự Cảnh Viên từ trong ra ngoài bố trí mấy lớp bảo vệ, Mạch Sanh Tiêu cùng Bân Bân không đi ra được mà người ở phía ngoài cũng đừng mơ tưởng tiến vào.
Dì Hà đi mua thức ăn cũng có người hộ tống đi cùng, Duật Tôn nghĩ đến tất cả các chi tiết tỉ mỉ có thể nghĩ đều đem phong kín hết thảy, cả tòa biệt thự đặt trong tình trạng giới nghiêm,xung quanh biệt thự đều có người canh giữ bảo vệ, đề phòng nghiêm ngặt.
Mạch Sanh Tiêu không biết chuỗi ngày này đến khi nào mới chấm dứt, dựa vào ý định của Duật Tôn hiện tại,xem ra Ân Lưu Khâm một ngày chưa ૮ɦếƭ, cô cùng Bân Bân đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ra khỏi cửa.
Sanh Tiêu đi xuống dưới lầu, Bân Bân còn đang trong phòng ngủ với chị Trần ,Mạch Sanh Tiêu mở ti vi.
" Sanh Tiêu, sao không ngủ thêm đi? " Dì Hà đưa cho cô một ly nước mật ong.
" Con ngủ không được, điểm tâm đã làm xong chưa? Con tới hỗ trợ."
" Không cần đâu."Dì Hà cười lắc đầu," Món xào đều đã chuẩn bị xong,có món cháo kê trong nồi nữa."
Mạch Sanh Tiêu ngồi trong phòng khách xem TV, không thấy đưa bất kì tin tức gì liên quan đến Ân Lưu Khâm , khoảng nửa giờ sau,chị Trần ôm Bân Bân xuống lầu," Tiểu tử này hôm nay dậy rất sớm."
Mạch Sanh Tiêu vươn tay, Bân Bân uốn mình trong иgự¢ chị Trần liếc mắt nhìn cô , không buồn nhào tới đòi mẹ bế.
Sanh Tiêu trong nội tâm thấy thật đau xót,chứng tự kỉ của Bân Bân đến nay không mấy khởi sắc, vẫn không gọi ba mẹ, cũng không chủ động thân mật cùng bọn họ. Mạch Sanh Tiêu ôm chầm lấy Bân Bân," Bân Bân đã ăn gì chưa?"
" Chưa, để tôi đi lấy bình sữa xuống."
Gần đến giờ ăn cơm trưa Duật Tôn mới rời giường.
" Sanh Tiêu, đợi tí nữa anh đưa em đến một nơi."
" Đi đâu?"
Duật Tôn bế Bân Bân đưa cho chị Trần, hắn kéo tay Mạch Sanh Tiêu trở lại phòng ngủ, từ tủ quần áo lấy ra một bộ váy dài màu đen viền tơ lụa đưa cho Sanh Tiêu, quần áo không có nhãn mác, Mạch Sanh Tiêu rất ít mặc đồ đen , cô nhìn người đàn ông bên cạnh ăn mặc chỉnh tề, một câu không nói,liền đi thẳng vào phòng tắm thay đồ.
Ăn xong cơm trưa, Duật Tôn lái xe đưa Mạch Sanh Tiêu ra khỏi Ngự Cảnh Viên.
Trước sau đều có vệ sĩ đi theo như bóng với hình, Mạch Sanh Tiêu ngồi ghế phụ kế bên Duật Tôn, cửa sổ xe đóng chặt, càng phát ra loại buồn bực khó chịu, cảm giác áp bách.
Xe quẹo vào một cái lối nhỏ, đi vào một tòa nhà trong biệt thự.
Ở cửa ra vào có một ông lão, ông sau khi đóng cửa chính liền đi tới, Mạch Sanh Tiêu xuống xe.
" Thiếu gia, Thiếu phu nhân."
" Sanh Tiêu, đây là bác Ngô ."
"Bác Ngô , bác khỏe không."
" Thiếu gia, chúng ta đi thôi,tôi đều dựa theo sự phân phó của cậu đã chuẩn bị xong."
Duật Tôn dắt tay Mạch Sanh Tiêu xuyên qua hai hàng cây to bên đường, hai bên trồng hơn mười cây ngô đồng đại thụ, cành lá tươi tốt, phần lớn ánh mặt trời bị ngăn tại ở ngoài, chỉ có một vài tia sáng nhỏ lọt qus, rơi loang lổ trên mặt đất.
"Bác Ngô trước là quản gia trong nhà, anh vất vả vài năm trời mới tìm được ông, trước khi ba me gặp nạn, ông vừa mới xin nghỉ, sau này khi biết được trong nhà gặp chuyện không may,lúc anh tìm được ông, ông liền ngỏ ý muốn giúp anh trông nom nơi này.”
"Đây là nơi anh ở lúc còn bé ?"
" Không phải." Duật Tôn ánh mắt hiu quạnh,vô thức nhìn xa xăm," Sau khi ba mẹ mất tích, tài sản trong nhà toàn bộ bị đem đấu giá, nới này khi sau khi anh đến Bạch Sa chấm được, anh nghĩ ba mẹ sẽ thích nơi này.”
Đằng sau biệt thự là một hồ nhân tạo, chung quanh không có trồng đủ các loài hoa cỏ như Mạch Sanh Tiêu tưởng tượng, mà là một loạt những cây liễu rủ,lá mọc sum xuê, tươi tốt.
Sanh Tiêu đi theo Duật Tôn , dừng bước tại bên hồ, cô thấy một tòa mộ địa.
Trên bia mộ, có khắc Hạ Sơ Nhan cùng tên chồng, bên cạnh có khắc bốn chữ nhỏ, ngoài ra đều không có ảnh hay ngày tháng gì hết.
Bác Ngô mỗi ngày đều thay mới hoa quả cùng hoa bách hợp, Duật Tôn ngồi xổm người xuống, bàn tay мơи тяớи mặt bia," Đây là mộ chôn quần áo và di vật của ba mẹ."
Mạch Sanh Tiêu chóp mũi chua xót không thể dừng lại, tay cô nắm nhẹ lên vai Duật Tôn," Nơi này thật tốt, rất yên tĩnh, em tin ba mẹ sẽ thích."
" Chờ Bân Bân gọi được hai tiếng Ông - Bà, anh sẽ đưa con tới, được không?"
Mạch Sanh Tiêu gật đầu," Đương nhiên rồi."
Sanh Tiêu tiếng nói nghèn nghẹn, thiếu chút nữa khóc lên.
Duật Tôn cũng không nhắc gì đến chuyện đã báo thù, hắn tin tưởng cha mẹ trên trời có linh thiêng đều có thể trông thấy, hắn hôm nay đã đưa Sanh Tiêu đến đây gặp họ, cũng để cho Mạch Sanh Tiêu biết có một nơi như vậy.
Sanh Tiêu trước khi rời đi,còn thắp cho bon họ một nén nhang.
Chớp mắt, ba ngày nữa trôi qua.
Nửa đêm, một chiếc xe buýt lặng lẽ chạy nhanh xâm nhập vào bên trong khu biệt thự .
Cửa ra vào không thấy một bóng người, Lôi Lạc đẩy cửa sổ ra," Dạ Thần,nơi này có gì đó không đúng."
Vài tay súng bắn tỉa bố trí bên ngoài cũng không có phát hiện mục tiêu. Trong biệt thự cửa sổ cũng đóng chặt, ngoại trừ trong vườn dưới mái nhà cong có một chiếc đèn sáng, cả tòa biệt thự đắm chìm trong bóng đêm.
" Bên trong không có người." Dạ Thần thu hồi súng, cho dù có, như vậy nơi địa phương u ám này, hai bên đang tập kích đều khó có khả năng nắm chắc phần thắng.
Lôi Lạc đi theo hắn xuống xe," Hay là tôi đi vào trước thăm dò tình hình ."
Dạ Thần vượt lên trước một bước tiến vào vườn, Lôi Lạc thấy thế, liền bố trí người cảnh giác, nâng cao đề phòng.
Dạ Thần bình tĩnh xuyên qua con đường nhỏ, hắn đi vào cửa lớn, hai gã đàn ông tiến tới đẩy ra cánh cửa khép hờ, Dạ Thần lách mình vào, hắn đối với nơi này quen thuộc, tay phải vừa gạt, trong phòng khách đèn đồng loạt thắp sáng.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa sổ, trên ghế Hộ lý cùng bảo mẫu vẫn như trước bị trói.
Lôi Lạc đi theo hắn về hướng phía trước, ở đó chiếc xe lăn nằm trơ chọi không thấy bóng người.
" Mẹ của ta ở đâu?"
Hộ lý ngẩng đầu," Bị...... Bị mang đi, bọn họ nói, đợi cậu ngày mai đi ra bến tàu, nói cách khác...... Bọn họ sẽ đem thi thể phu nhân ném xuống nước cho cá ăn."
Dạ Thần cầm lấy súng, họng chĩa vào trán Hộ lý." Ai bảo các ngươi mở cửa sổ?"
" Tôi...... Tôi thật sự không biết, tôi chỉ nghĩ để cho phu nhân phơi nắng hưởng chút ánh mặt trời...... Ô ô ô."
" Ân thiếu, chúng ta bị qua mặt a......"
Dạ Thần ngạo nghễ nhìn qua, trong mắt lộ ra tia lạnh lẽo hung ác," Các người là do hắn an bài làm việc tại đây a?"
" Không phải!" Hộ lý vội vàng lắc đầu," Ân thiếu, tôi sai rồi, tôi không nên tự ý mở cửa sổ......"
" Vậy ngươi càng đáng ૮ɦếƭ hơn!" Dạ Thần ánh mắt hiểm ác ,xoay người rời đi," Giải quyết hết."
" Vâng!" Sau lưng Lôi Lạc lên tiếng.
Tường nhà đã được xây cách âm nhưng vẫn nghe thấy âm thanh nặng nề nhỏ phát ra từ bên trong, Dạ Thần đứng ở cạnh bể bơi, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm vào cái bàn lớn bên dưới cái ô che nắng.
Hắn như có điều suy nghĩ vươn tay......
" Dạ Thần, nơi này không thể ở lâu." Lôi Lạc đuổi kịp ra phía trước.
Người đàn ông thu tay lại," Đi!"
Ngồi vào trong xe, Lôi Lạc hạ giọng phân phó," Lái xe."
" Dạ Thần, bọn họ vì lí do gì không bố trí mai phục tại chỗ này, mà lại muốn lựa chọn tại bến tàu?"
Người đàn ông ngón tay di nhẹ tại huyệt Thái Dương," Thời gian không có nhiều, chúng ta dù muốn chuẩn bị thật tốt cũng không đủ khả năng ,tại bến tàu nhất định sát khí nặng nề, nếu như lựa chọn chỗ này, chúng ta đây còn có một nửa cơ hội......"
" Nói cách khác, chúng ta ngày mai phải đi chịu ૮ɦếƭ?"
Dạ Thần vặn nâng lông mày không nói.
" Những điểm ngắm bắn tốt nhất khẳng định đã bị chiếm lĩnh, Duật Tôn liệu định chúng ta sẽ đi ςướק lại di thể phu nhân, đến lúc đó, ở bến tàu đều là người của hắn." Chỉ sợ đi vào thì sống nhưng không cửa có thể đi ra.
Xe hơi xếp thành hàng trước cửa khu nhà trọ.
Đây là nơi bọn hắn nghỉ chân tạm thời .
Dạ Thần tiến vào thang máy, Lôi Lạc dừng thang máy ở tầng ba, giơ tay phải gõ nhẹ ba tiếng.
Cửa mở ra, bên trong hé ra khuôn mặt của người con gái,"Đã mang được phu nhân về đến đây?"
" Không có." Lôi Lạc ánh mắt phức tạp,nhìn vào mắt Alice.
Dạ Thần dẫn đầu đi vào phòng khách, Lôi Lạc kể đại khái tình huống nói cho cho Alice, cô đứng ở bên cạnh, bởi vì lúc trước có quan hệ với Duật Tôn, cô không tiện xen vào lúc này.
" Dạ Thần, chúng ta phải có biện pháp đối phó, bằng không ngày mai chỉ có thể ngồi chờ ૮ɦếƭ."
" Các người......" Alice do dự lên tiếng," Thật muốn đi lấy lại di thể phu nhân?"
Dạ Thần châm điếu thuốc, tay phải hướng về phía hai người vung khẽ," Các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta cần suy nghĩ cẩn thận."
Alice muốn nói lại thôi, bên cạnh Lôi Lạc kéo tay của cô, ý bảo rời đi.
Hôm sau.
Thời tiết mấy hôm trước vốn rất đẹp, hôm nay đột nhiên chuyển sang âm u,mưa lớn rả rích. Trời đất bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc, Mạch Sanh Tiêu nghe được bên cạnh có tiếng xột xoạt, cô mở mắt ra ," Dậy sớm thế?"
" Anh phải đi ra ngoài một chuyến." thân hình cao ngất của Duật Tôn đi về hướng tủ quần áo.
Hắn đứng trước mặt Sanh Tiêu thay quần áo, Mạch Sanh Tiêu cầm lấy dây buộc tóc trên tủ đầu giường cột tóc vào.
" Đi ôm Bân Bân sang đây."
Sanh Tiêu xoa nhẹ khóe mắt,"Để làm cái gì? Con giờ này còn đang ngủ."
" Đi thôi." Duật Tôn nắm ở bờ vai cô, ý bảo cô ra khỏi phòng.
Mạch Sanh Tiêu mặc áo ngủ đi vào phòng của chị Trần, Bân Bân vẫn đang ngủ say,lúc ôm trở về phòng ngủ thì Duật Tôn vừa vặn rửa mặt xong, trên người còn có lưu lại mùi kem cạo râu thơm ngát. Hắn từ tay Sanh Tiêu đón lấy Bân Bân," Đến đây, ba ba ôm."
" Anh hôm nay đi ra ngoài, có chuyện gì không?"
" Giải quyết chút việc nhỏ."
Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống bên cạnh Duật Tôn, khóe miệng không khỏi tràn đầy vui vẻ," Bân Bân tuy sẽ không nói chuyện, nhưng mười một tháng lại có thể thả tay của mẹ ra đi vài bước."
Duật Tôn ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, sau khi giải quyết xong chuyện của Dạ Thần, hắn có thể toàn tâm toàn y làm một người cha tốt, người chồng tốt.
Duật Tôn đôi môi mỏng khẽ hôn lên gò má con, sâu thẳm trong mắt hắn chứa đựng nhiều điều không muốn, Bân Bân nâng cái miệng nhỏ, chóp chép hai cái.
" Xem con này ."
Duật Tôn đưa con lại cho Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu đứng người lên, thần sắc nhu hòa trấn an, người đàn ông nhìn thấy càng cảm thấy ấm áp khó tả.
Hắn lúc ra cửa, vội vàng đến mức bữa sáng cũng không ăn một miếng.
Sanh Tiêu đứng ở cửa sổ sát đất phía trước, nhìn xe Duật Tôn xe chạy nhanh ra khỏi Ngự Cảnh Viên, biến mất trong màn mưa.
Alice cùng Lôi Lạc đi vào phòng khách, Dạ Thần đang dựa vào lan can ngoài ban công, bên chân là một đống tàn thuốc. Nghe được tiếng bước chân,đôi mắt phủ kín tơ máu nhìn về phía hai người," Alice, cô ra ngoài mua một ít thức ăn về đây."
" Được."
Alice xoay người, cô biết rõ Dạ Thần không tín nhiệm cô.
Cửa chính khóa lại ngay sau khi Alice rời đi.
" Dạ Thần, ngài nghĩ ra biện pháp sao?"
Dạ Thần Ϧóþ méo điếu thuốc cuối cùng , điện thoại trong tay đúng hẹn vang lên, hắn cầm lấy đưa lên tai.
" Duật Tôn đã đến bến tàu."
Dạ Thần gật đầu, cúp điện thoại.
Hắn Ϧóþ nát điếu thuốc," Lôi Lạc, ta biết rõ lần này đi, chỉ sợ muốn sống cũng rất khó, ta có một kế hoạch."
" Kế hoạch gì?"
" Ta có ૮ɦếƭ, cũng muốn kéo theo người nhà Duật Tôn đi cùng!" ngữ khí Dạ Thần lộ ra sự hung ác.
Lôi Lạc thần sắc kinh hãi," Có thể ở Ngự Cảnh Viên kia...... Chúng ta nếu muốn đột nhập vào thực rất khó."
" Không cần phải lo," Dạ Thần chắc chắc đáp, nâng lên một chân," Ta đã an bài tốt, ba chiếc xe chở đầy thuốc nổ cải trang lần lượt đi vào, đến lúc đó, cho dù bọn họ có cản trở cũng vô dụng, dù là xe hơi ở bên ngoài phát nổ, Ngự Cảnh Viên cũng sẽ bị đốt thành tro bụi."
" Thực sự, ngươi muốn dùng đến loại phương pháp này."
Nói cho cùng, nếu ấm sát không thành, thi đây là phương thức duy nhất đảm bảo thành công.
" Nhân thể, cũng đã an bài hết, ta vừa mới nghe được, bọn họ đã xuất phát."
Lôi Lạc ngậm chặt miệng, Dạ Thần đã quyết định chuyện gì, bọn họ không có quyền can thiệp.
Ngoài cửa lớn, Alice nghiêng người đứng dậy, men theo vách tường nhanh rời đi.
Cô thần sắc lo lắng không yên đi vào trong thang máy, Duật Tôn lúc này sẽ dồn phần lớn tinh lực ở bến tàu kia, Ngự Cảnh Viên vẫn có phòng bị, nhưng muốn đối mặt những thứ đạn dược kia, quả thực là lấy trứng chọi đá.
Alice bước nhanh đi ra tiểu khu, cô đi vào giờ điểm tâm sáng, không yên lòng mua vài phần cơm," Ông chủ,ở đây có điện thoại công cộng không?"
" Có, tại đầu bậc thang."
Alice bước nhanh đi qua, thời gian gấp gáp, không cho phép cô chần chừ.
Cô bấm số Duật Tôn.
Duật Tôn sáng sớm đã đi ra bến tàu, hắn ngồi ở sô pha trên bong thuyền,người đàn ông bên cạnh đem điện thoại đang reo đưa cho hắn.
" A lô?"
" Tôn."
Đầu bên kia điện thoại không nói gì.
Alice lo lắng vạn phần," Tôn, anh hãy nghe em nói, không cần phải cúp điện thoại, Sanh Tiêu hiện tại gặp nguy hiểm, Dạ Thần đã phái ba cỗ xe chứa đầy thuốc nổ đang trên đường đến Ngự Cảnh Viên, hắn nói muốn vợ con anh phải chôn cùng."
Duật Tôn biến sắc," Tôi dựa vào cái gì để tin cô?"
" Tôn, anh hẳn là biết rõ con người hắn không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, huống hồ tổ chức đều là những kẻ không sợ ૮ɦếƭ, đối với hắn ba mạng người đáng sao? Dạ Thần biết rõ lần này đi bến tàu lành ít dữ nhiều, nghe ý tứ của hắn thì hắn không thể mặc kệ để di thể phu nhân bị đem ra phơi xác. Hắn và Lôi Lạc ở trong phòng nói chuyện là chính tai em nghe thấy, Tôn, loại chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra ,trước ông chủ của Song Long Hội không phải là giống như vậy bị Gi*t ૮ɦếƭ?"
Duật Tôn hô hấp gấp gáp, cũng nhận biết nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bình thường chắc sẽ không dùng đến biện pháp như vậy.
" Cô hiện tại ở đâu?"
" Dạ Thần tạm thời đang ở trong một khu trọ nhỏ, hắn hiện tại chuẩn bị xuất phát đi bến tàu, Tôn, nếu không nhanh quyết định có thể đã muộn." Alice thần sắc thay đổi nhanh chóng, tiếng nói phát run," Anh phải tin tưởng em, em sẽ không hại anh,em có hại ai cũng sẽ không hại anh!"
Duật Tôn cúp điện thoại, giống như tại chảo lửa.
Dạ Thần này sẽ bị một đòn đau,hắn vô cùng có khả năng làm ra những chuyện điên cuồng này, Alice mặc dù trước không có nói thật với hắn, nhưng cũng không đến mức giúp bọn họ đến hại hắn. Duật Tôn đứng dậy đi ra mũi thuyền,khoảng cách từ bến tàu về đến Ngự Cảnh Viên tối thiểu nhất cũng mất 40 phút đường xe, hắn hiện tại có trở về cũng không ngăn cản được.
Chỉ có duy nhất một biện pháp......
Duật Tôn bấm số điện thoại Sanh Tiêu.
Ngự Cảnh Viên hoàn toàn đắm chìm trong vẻ yên tĩnh nhưng bên trong thì hoàn toàn ngược lại.
" Tôn, có chuyện gì sao?"
" Thân tín của anh sẽ tới đón em, mang theo Bân Bân cùng dì Hà, chị Trần mau rời khỏi!"
Mạch Sanh Tiêu vô thức ôm chặt con vào иgự¢, cô đơn giản là nghe rõ ràng từng chữ, lúc này cô tin tưởng Duật Tôn, hỏi thêm một câu chi bằng đứng dậy chuẩn bị.
Alice cầm đồ ăn sáng trở lại nhà trọ, Dạ Thần cùng Lôi Lạc chuẩn bị xuất phát," Alice, cô cũng đi cùng đi."
Ba người lên một chiếc xe màu đen bình thường có rèm che, Alice tuân theo Dạ Thần phân phó cùng hắn ngồi ở ghế sau.
Mạch Sanh Tiêu ôm lấy Bân Bân,dì Hà cùng chị Trần mỗi người mang theo một túi xách cùng đi ra ngoài, cửa ra vào lái tới mấy chiếc xe," Phu nhân, chúng tôi đưa cô đến nới an toàn."
Sanh Tiêu ngồi vào trong xe, đoàn xe nhanh chóng rời khỏi Ngự Cảnh Viên.
Alice nâng ánh mắt nhìn về bên ngoài cửa sổ, bên cạnh Dạ Thần nhắm mắt thư giãn," Alice, cô có vẻ rất khẩn trương?"
" Tôi...... Tôi sợ đoạt không được di thể phu nhân trở về."
Lôi Lạcánh mắt khẽ xem xét, mắt nhìn sang chiếc xe có rèm che đang chạy phía bên trái," Đồ ngu, lái xe, ngươi đi đâu?"
Lái xe lại mắt điếc tai ngơ.
Dạ Thần chậm rì rì nói," Hắn đang đi đúng hướng."
" Chúng ta không phải đi ra bến tàu sao?"
" Ta tạm thời thay đổi quyết định."
Alice có dự cảm không lành .
Đoàn xe chuyển động cực kỳ nhanh, Mạch Sanh Tiêu ôm chặt Bân Bân,chị Trần cùng dì Hà ngồi ở một chiếc xe khác.
Sanh Tiêu tì cằm lên đầu Bân Bân, trong xe bầu không khí căng thẳng đến mức khó mà hít vào.
Ngày phía trước xuất hiện một chiếc xe bồn chở dầu, lái xe bấm còi cảnh báo nhưng chiếc xe kia vẫn cứ lầm lũi tiến về phía trước.
" Mẹ kiếp!"
Lái xe chửi bới, liền kinh hô lên," Cái gì đó?"
Van xe đột nhiên mở ra,dòng chất lỏng màu đen giống như mãnh thú bổ nhào ra ngoài,bắn lên đầy kính chắn gió, mấy chiếc xe lần lượt trượt,xe nọ tông vào xe kia, âm thanh ầm ĩ trên đường.
Mạch Sanh Tiêu khẩn cấp bảo vệ Bân Bân, cô ôm chặt lấy con, đầu cúi xuống tựa vào tấm nệm êm phía ghế lái, người đàn ông ttrong xe ý thức được có chuyện không ổn," Bảo vệ phu nhân."
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh cản đường của Alice,Dạ Thần con mắt mở to, móc ra khẩu súng ở thắt lưng chĩa vào gáy cô.
" Dạ Thần--" Lôi Lạc muốn ngăn cản.
" Alice, tôi không thể Gi*t cô,"Dạ Thần ánh mắt hướng về phía Lôi Lạc," Cô là công thần, nhưng còn dám phá hỏng chuyện của tôi, thì ngay cả thượng đế cũng không giúp gì được cô!"
Lôi Lạc trông thấy cách đó không xa một đoàn xe tê liệt chôn chân trong vũng dầu," Ở đó có chuyện gì xảy ra?"
Trên xe tất cả người đều xuống, muốn bảo vệ Mạch Sanh Tiêu ở trong chiếc xe kia.
Lái xe một cước đạp chân ga phóng tới bên cạnh xe Sanh Tiêu, Alice nghe được tiếng phanh xe rin rít trên đường, cô chán nản bám vào thành ghế trong, Dạ Thần nhất định không phải tạm thời thay đổi quyết định, hắn đã lên kế hoạch từ trước .Lôi Lạc phản ứng rất nhanh, cầm lấy trong tay thương giúp Dạ Thần làm yểm hộ.
Dạ Thần đẩy cửa xe ra, tay phải mang súng bắn ૮ɦếƭ người đàn ông ngồi ở hàng ghế phía trước Sanh Tiêu cùng lái xe, hắn vung một chưởng đập nát kính, mở khóa trái cửa xe, Mạch Sanh Tiêu đôi mắt sợ hãi, cô ra sức ôm chặt Bân Bân vào trong иgự¢. Dạ Thần bình tĩnh ngắm nhìn, cánh tay vươn ra, nắm chặt cổ áo Bân Bân, Sanh Tiêu có ૮ɦếƭ cũng không buông tay, bảo vệ con, người đàn ông thấy thế, động tác nhanh chóng dùng cái chuôi súng nện vào mu bàn tay Mạch Sanh Tiêu.
Cô nén nhịn đau đớn, mu bàn tay sưng to lên như bánh bao ,Mạch Sanh Tiêu cố nén nhịn xuống cơn đau nhức kịch liệt, quyết không buông tay.
Dạ Thần cầm lấy súng dí vào trán cô," Buông ra!"
" Muốn mang con tôi đi, trừ phi Gi*t ૮ɦếƭ tôi!"
" Cô nghĩ rằng tôi không dám Gi*t cô?" Hắn ngón trỏ đặt vào cò súng, Sanh Tiêu gắng kéo Bân Bân lại," Anh có cái gì là làm không được?"
Dạ Thần trong mắt một hồi bi thương hiện lên, hắn đối với cô, chưa bao giờ thương tổn dù chỉ chút ít, hắn đối tốt với cô, cô lại một chút cũng không nhớ rõ.
Người đàn ông khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt, chuôi súng nện vào tay Mạch Sanh Tiêu máu ứ đọng, Sanh Tiêu đau nhức, trước mắt lại cảm thấy xây xẩm chóng mặt, lúc trước bị người ta cắt cổ tay cũng đau nhức như thế này," Cầu xin anh, đừng mang con tôi đi."
" Dạ Thần, đi mau!" Sau lưng, Lôi Lạc lên tiếng nhắc nhở.
Dạ Thần thấy cô không chịu buông ra, hắn ôm lấy Bân Bân, khẩu súng trong tay chuyển đến gáy đứa trẻ," Cô không buông tay, tôi lập tức bắn."
Bân Bân sợ tới mức hai chân đá lung tung, gào khóc ầm ĩ , Mạch Sanh Tiêu rơi lệ đầy mặt," Đừng!"
" Buông ra!"
" Oa oa oa--"
Mạch Sanh Tiêu một tay còn đang nắm lấy góc áo Bân Bân, người đàn ông thấy thế, dùng súng đánh trúng khuỷu tay Sanh Tiêu, cô bất đắc dĩ phải rút tay về," Bân Bân--"
Dạ Thần cầm lấy súng, nhắm ngay đầu Bân Bân đầu," Ai dám bước tới một bước, ta sẽ không chút do dự nổ súng."
" Đừng--" Sanh Tiêu gào khóc đi ra cửa xe," Nó chỉ là một đứa trẻ, nếu muốn bắt hãy bắt tôi --"
" Mạch Sanh Tiêu, tôi một lần nữa cho cô cơ hội." Dạ Thần tựa tại cửa sổ xe phía trước, trong mắt che dấu đi chút ít tàn khốc, Mạch Sanh Tiêu này giờ được chứng kiến chính là con người bất cần đời trước kia của Ân Lưu Khâm," Cơ hội gì?"
" Tôi đưa cho cô chiếc điện thoại kia, cô chỉ cần lấy ra cho tôi xem, tôi đem con cô trả lại cho cô." Dạ Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của Sanh Tiêu, một chữ một câu nói ra.
" Tôi......" Mạch Sanh Tiêu á khẩu không trả lời được," Đừng tổn thương Bân Bân, cầu xin anh......"
" Ha ha" Người đàn ông khóe miệng bật ra điệu trào phúng," Mạch Sanh Tiêu, một cái điện thoại di động đổi lấy một cái mạng của con cô, bên nào có lợi hơn?"
Trong xe, Alice tay lặng yên lần theo hướng thắt lưng.
" Alice, cô tốt nhất đừng nhúc nhích." Lôi Lạc ánh mắt sắc bén quét về phía cô.
" Anh cũng biết kế hoạch của Dạ Thần phải không? Anh trơ mắt nhìn tôi chui vào trong?"
" Tôi không biết!" Lôi Lạc quát," Nhưng khi Dạ Thần đã quyết định, khẳng định là chính xác." Hắn duỗi tay phải ra, túm lấy khẩu súng ở bên hông Alice.
Bân Bân khóc đến khó thở, Dạ Thần ôm lấy bên eo đứa bé, cả thân thể bay lên không, khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu nghẹn đỏ lên, Mạch Sanh Tiêu nhịn xuống tiếng khóc," Cái kia điện thoại, tôi để ở trong nhà, anh nếu muốn, tôi sẽ trở về lấy ."
" Còn muốn lừa mình dối người?" Dạ Thần nghiến răng nghiến lợi, bộ mặt hiện ra một vòng tươi cười quái dị," Tôi cho cô cùng Duật Tôn đều nếm thử, một bước rớt xuống địa ngục cảm giác ra sao."
Mạch Sanh Tiêu mắt thấy hắn ôm Bân Bân rời đi, cô cuống quít tiến lên muốn ςướק đoạt, Dạ Thần nhằm eo cô đánh mạnh một chưởng , Mạch Sanh Tiêu lập tức ngồi phịch ở trên mặt đất dậy không nổi, trên người dính đầy dầu, mùi kinh hắc khó tả.
Dạ Thần chui vào phía sau xe, đóng cửa cửa xe," Đi!"
" Oa oa--"
" Bân Bân--" Mạch Sanh Tiêu nhịn đau, một chút sức lực cũng không có, đau đớn ngồi trên mặt đất, trơ mắt nhìn xem chiếc xe kia đi xa dần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc