Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 120

Tác giả: Thánh Yêu

Ngoài ý muốn
Editor : Trinh Minozie
Beta : Khoai Môn Kem

Xuyên qua khung cửa kính Duật Tôn đối mặt với Mạch Sanh Tiêu.
Ánh mắt của cô rất lạnh lùng, thái độ đối với hắn dường như không thay đổi, Sanh Tiêu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài phòng bệnh của Duật Tôn, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt của cô.
Duật Tôn tuy không nghe được cuộc nói chuyện ở bên trong nhưng chỉ cần nhìn nét mặt của Sanh Tiêu hắn cũng biết được họ đã nói những gì.
Hắn cảm thấy bản thân không còn đủ sức lực nữa khi mà hắn đã thật sự rất vất vả để có thể thu hẹp khoảng cách giữa hắn với Sanh Tiêu nhưng trong phút chốc những cố gắng ấy lại bị phá hủy không còn gì cả.
Mạch Sanh Tiêu tiến đến vài bước, cúi người ngồi xuống đối diện với Tang Viêm " Nếu đã nói như vậy, anh cũng không thể kết luận là do Duật Tôn gây nên, Tang Viêm, Thư Điềm là bạn thân nhất của tôi, mặc kệ là ai tổn thương đến cô ấy tôi cũng sẽ không tha cho người đó đâu!"
" Tất nhiên là cô sẽ nói như vậy!"
Nét mặt của hắn bình thản, trong lời nói đầy vẻ chế giễu " Vì Duật Tôn là người đàn ông của cô cho nên chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi không tin lời cô nói rồi."
Cho đến bây giờ Sanh Tiêu mới hiểu được rằng một khi người ta đối với mình không có lòng tin thì cho dù có nói sự thật với họ cũng vô dụng thôi.
" Tôi đối với anh ta thật sự là rất hận, đáng ra tôi đã có được một gia đình hạnh phúc nhưng lại bị phá hủy tất cả, quyết định cùng anh ấy dắt tay nhau đi suốt cuộc đời nhưng người đó hôm nay sinh tử không rõ, lúc đó tôi hận không thể đem anh ta ra băm thành trăm mảnh, nhưng vì tôi đã theo Duật Tôn nhiều năm như vậy nên ít nhiều cũng hiểu rõ. Anh ta là người mà cho dù bị anh mắng là cầm thú thì anh ta vẫn sẵn sàng chấp nhận. Chị của tôi cũng bị anh ta đưa vào tù, thậm chí giết người mà không cảm thấy tội lỗi. Nhưng chỉ có điều, nếu Duật Tôn muốn đối phó với anh thì cũng sẽ không thể nào đụng đến Thư Điềm được, hơn nữa khi anh ta gọi điện cho tôi thì có nói rằng có người muốn hại tôi.
" Có lẽ anh ta cũng không biết hai người đang yêu nhau."
Đây chắc là một lời giải thích tốt nhất hiện giờ.
Vì chính bản thân Mạch Sanh Tiêu cũng nghĩ như vậy.
Cô cảm giác chuyện này có chút kì lạ " Nếu thật sự là như vậy thì lẽ ra anh ta không nên gọi điện cho tôi mà chỉ cần gọi cho người lái xe thì sẽ ngăn lại được chuyện ngoài ý muốn xảy ra, như vậy thì anh ta cũng sẽ không bị hoài nghi."
Tang Viêm cầm bàn tay của Thư Điềm áp lên khuôn mặt mệt mỏi của hắn " Nếu như Duật Tôn đã phá hủy hạnh phúc của cô thì tại sao cô lại còn tin tưởng hắn như vậy?"
Mạch Sanh Tiêu cũng không có lên tiếng vì cô không biềt trả lời câu hỏi của Tang Viêm như thế nào.
Cô đối với Duật Tôn là oán hận, vì mọi chuyện xảy ra là quá sức chịu đựng nên cô như một người mất trí trách cứ hắn, nói hắn không từ thủ đoạn hại Đào Thầnn, nói hắn với chuyện Thư Điềm không tránh khỏi liên quan, Sanh Tiêu biết rõ cô là đang cố gượng ép mà suy nghĩ như vậy, có thể không biết Đào Thần sống ૮ɦếƭ thế nào nhưng đó lại là sự thật.
Sống chết không rõ, tất cả chỉ là nghi ngờ cho nên chuyện của Đào Thần vẫn còn có hy vọng.
Không biết ngày hôm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì, có phải thật sự là Duật Tôn đã hại chết Đào Thần hay không?
Mạch Sanh Tiêu cũng nghĩ tới đáng lẽ ra cô đã có được một cuộc sống bình yên hạnh phúc nhưng lại bị Duật Tôn hủy mất, cho dù Đào Thần còn sống thì những tổn thương của cô cũng không thể nào mà chữa lành được, vì vậy trái tim của cô không thể nào có thể một lần nữa lại yêu hắn.
Người đàn ông như Duật Tôn, cô thực sự không dám yêu.
" Tang Viêm... " Mạch Sanh Tiêu nhìn qua khuôn mặt tái nhợt của Thư Điềm, nước mắt của cô lại rơi " Tôi không nghĩ rằng Thư Điềm lại bị liên lụy như vậy."
Tang Viêm không thể nào nghe nỗi nữa.
" Tại sao người bị thương lại là cô ấy?"
Thư Điềm bị như vậy còn cô thì không xảy ra chuyện gì khiến cho Mạch Sanh Tiêu cảm thấy trong lòng mình rất đau. Sanh Tiêu nghẹn ngào nói tiếp " Tôi thực sự xin lỗi, lúc đó cậu ấy vì muốn cứu tôi... Thư Điềm hoàn toàn có thể chạy xe đi nhưng cậu ấy lại dùng xe của mình chặn chiếc xe tải đó... "
" Đừng nói nữa!" Tang Viêm nhắm chặt hai mắt lại, khi nghe Sanh Tiêu kể hắn có thể hình dung ra được thảm cảnh đó, cả người Thư Điềm đều bị thương, chân thì bị mắc kẹt trong xe. Tang Viêm nắm tay Thư Điềm thật chặt " Chỉ cần cô ấy không xảy ra chuyện, tôi sẽ lấy một chân của mình cho cô ấy."
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, trong lòng đau đến tê dại, nước mắt cô lại rơi như mưa ướt đẫm cả khuôn mặt.
Duật Tôn nhìn qua cánh cửa liền thấy cả người cô run lên, hắn không biết bên trong đã nói gì nên cảm thấy lo lắng, hắn vừa định đi đến cửa ra vào thì thấy Sanh Tiêu đứng lên.
Cô đi ra khỏi phòng bệnh, dựa cả người đang run lên cánh cửa, ánh mắt mệt mỏi rũ xuống, hai tay Sanh Tiêu che lấy khuôn mặt thì nghe được tiếng bước chân của Duật Tôn đang đi tới.
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía phòng bệnh của Thư Điềm, cô ấy đang ngủ rất yên tĩnh vì thuốc gây mê vẫn còn, âm thanh của dụng cụ y tế cứ vang lên lạnh như băng xuyên qua cánh cửa như muốn đâm vào tai của cô. Duật Tôn đi đến bên cạnh Sanh Tiêu " Để anh đưa em về nhà rồi ngày mai chúng ta lại đến."
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu " Tôi không đi đâu hết, tôi phải đợi Thư Điềm tỉnh lại."
Sanh Tiêu dường như đã muốn kiệt sức, chân đứng không vững mà dựa vào cánh cửa thủy tinh phía sau.
Duật Tôn ở bên cạnh Sanh Tiêu, hắn biết rõ là cô đang lo lắng cho Thư Điềm nhưng lại sợ thân thể của cô không chịu nổi cho nên hắn đã sắp xếp cho cô nghỉ ở căn phòng sát bên phòng bệnh của Thư Điềm.
Sanh Tiêu ngồi xuống giường, nơi này đều là phòng bệnh thuộc loại Vip, trông thật xa hoa như là ở trong một khách sạn cao cấp.
Tay của Mạch Sanh Tiêu chống xuống hai bên, ánh mắt mệt mỏi nhìn quanh phòng.
Duật Tôn ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Sanh Tiêu.
" Tại sao anh lại biết tôi với Thư Điềm gặp nguy hiểm?"
Duật Tôn biết một khi cô bình tĩnh hơn thì sẽ lại đặt câu hỏi để chất vấn hắn.
" Lúc đó anh nhận được cuộc gọi của một người phụ nữ, cô ta nói là hai người bọn em đang gặp nguy hiểm nhưng chỉ nói được một nửa thì điện thoại bị người khác lấy mất, anh nghĩ sẽ xảy chuyện không may cho nên mới gọi điện cho em."
Sanh Tiêu ngước mặt lên nhìn người đang ở trước mặt mình " Anh có nghĩ rằng tôi sẽ tin lời của anh nói không?"
Duật Tôn cứng họng không nói được lời nào, Mạch Sanh Tiêu rất quen thuộc với hành động mờ ám này của hắn, mỗi khi hắn làm ra hành động này chính là bày ra bộ dạng không sao của hắn " Không tin!"
Cô không muốn nghe câu trả lời của hắn.
Đối với hắn cái gì cô cũng không tin vậy thì cần giải thích làm gì nữa chứ? Mạch Sanh Tiêu nằm xuống giường còn Duật Tôn thì đang ngồi bên cạnh, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà " Tôi muốn uống nước!"
Duật Tôn ngẩng đầu, trong ánh mắt của hắn thoáng hiện lên vẻ yêu thương khi nhìn cô rồi sau đó cũng đứng dậy đi rót nước.
Hắn cầm ly nước ngồi xuống mép giường, Sanh Tiêu liền ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường " Tang Viêm có nói với tôi lúc anh ta bị thương là do người của anh làm ra."
Duật Tôn đem ly nước đưa cho Sanh Tiêu nhưng lại không nói lời nào.
" Lúc trước anh có nói là anh cùng với Tang Viêm không quen biết."
" Anh cùng hắn có chút quen biết vì chuyện làm ăn thôi nhưng điều đó cũng không có nghĩa là chuyện Thư Điềm gặp phải tai nạn là có liên quan đến anh."
" Tôi cũng chưa nói là chuyện này liên quan đến anh."
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy chén nước trong tay của Duật Tôn.
Trong ánh mắt đang mang vẻ tức giận cùng bất đắc dĩ của hắn vì lời nói vừa rồi của cô mà trở nên bình tĩnh hơn, hắn nhướng mày lên hỏi Sanh Tiêu " Có phải ý của em là mặc dù chuyện này không phải do anh gây ra nhưng vì anh đã làm cho bọn họ chú ý nên họ mới gây ra tai nạn này sao?"
Mạch Sanh Tiêu uống một ngụm nước rồi đưa mắt nhìn Duật Tôn đang ngồi bên cạnh mình.
Cô không tin hắn là bởi vì trước đây hắn chưa từng để cho cô có cảm giác tin tưởng ở hắn.
Sanh Tiêu bỗng nhiên nói một câu làm cho hắn trở tay không kịp.
" Tôi nghĩ việc này một là thực sự do anh gây ra còn nếu không phải vậy thì tôi đã đoán sai rồi!"
" Không phải là anh làm!" Duật Tôn trả lời cô một cách rõ ràng rành mạch.
Sanh Tiêu đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, cả người dựa vào phía sau nhìn hắn " Nếu vậy thì ai làm ra chuyện này? Chẳng lẽ là kẻ thù của Tang Viêm sao?"
" Cho dù kẻ đó là ai thì anh cũng sẽ bắt hắn đem về đây."
Trong lòng Sanh Tiêu cảm thấy đau khổ vô cùng, nước mắt lại như sắp trào ra " Tìm được kẻ đó thì sao? Còn có thể trả lại cho Thư Điềm đôi chân như trước sao? Lẽ ra tôi không nên đi ra ngoài cùng với cô ấy để tai nạn lại xảy ra như vậy, cô ấy hoàn toàn có thể tránh khỏi nguy hiểm lúc đó nhưng tất cả cũng chỉ vì tôi..."
" Chỉ cần anh tìm được kẻ đó, anh nhất định sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết!"
Trong giọng nói và ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ lạnh lùng tàn nhẫn khiến cho Mạch Sanh Tiêu nhớ lại lúc Mạc Y bị hắn đem đến trước mặt cô trong tình trạng vô cùng thê thảm, hình ảnh đó làm cho cô cảm thấy sợ hãi nên vội nhắm chặt hai mắt lại.
Cô tựa vào gối đầu, trong lòng thầm cầu mong cho Thư Điềm nhanh chóng tỉnh lại, nhưng cô lại sợ khi đó không biết phải đối mặt như thế nào đây?
Duật Tôn vẫn ở bên cạnh trông chừng, vì hắn lo Tang Viêm sẽ làm hại đến cô cho nên không dám chợp mắt nghỉ ngơi, hắn điều đến đây không ít người khiến cho không khí của bệnh viện trở nên nặng nề đáng sợ.
Sanh Tiêu trằn trọc một hồi rồi cũng phải mở mắt ra vì không thể nào ngủ được.
Hai mắt sưng đỏ của Mạch Sanh Tiêu nhìn cánh cửa sổ đã bị tấm rèm che phủ, cả người cô mệt mỏi đứng dậy, Duật Tôn liền đi qua giữ chặt tay của cô " Thư Điềm vẫn chưa tỉnh lại cho nên em đi nghỉ một chút đi."
Mạch Sanh Tiêu đẩy tay hắn rồi bước ra ngoài.
Cô đi đến trước cửa phòng bệnh của Thư Điềm nhìn vào bên trong thì thấy Tang Viêm cả đêm không ngủ mà chỉ ngồi đó, hắn cầm lấy tay của Thư Điềm rồi hình như đang nói gì đó với cô ấy. Mạch Sanh Tiêu đứng ở bên ngoài một lúc lâu rồi mới mở cửa bước vào phòng.
" Ừm...."
Âm thanh rất nhỏ của Thư Điềm truyền tới, Sanh Tiêu vội chạy đến trước giường bệnh.
" Thư Điềm...."
" Thư Điềm, cậu tỉnh rồi."
Cả hai đều ngạc nhiên cùng với vui mừng mà lên tiếng.
Thư Điềm chậm rãi mở mắt ra.
Mạch Sanh Tiêu lại rơi nước mắt, Tang Viêm liền nhanh chóng đứng lên, hắn cúi người xuống một tay đặt lên trán của Thư Điềm " Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"
Vì vết thương của Thư Điềm chưa hồi phục nên cô không thể nào nở nụ cười với hai người họ. Đôi mắt cô nhìn xung quanh căn phòng rồi lại nhìn đến Sanh Tiêu " Sanh Tiêu..."
"Tớ ở đây!"
"Cậu không sao chứ?"
Giọng của Mạch Sanh Tiêu trở nên nghẹn ngào " Tớ không sao hết!"
"Đứa nhỏ đâu? Nó không xảy ra chuyện gì chứ?"
Sanh Tiêu nghe đến đó thì cô không thể chịu nổi nữa, cô dùng sức lắc đầu, quay lưng lại để cho Thư Điềm không phải nhìn thấy cô khóc.
" Soái lão đại ...." Đây là cách xưng hô của Thư Điềm đối với Tang Viêm "Em thực sự đã rất sợ sẽ không được gặp anh nữa."
"Không sao rồi! Em đừng lo lắng nữa."
" Tang Viêm, anh không được vì em bị thế này mà đi kiếm một cô gái khác xinh đẹp hơn em đâu đấy!"
"Thư Điềm, anh chỉ yêu mình em thôi!"
Đôi môi của Thư Điềm khô nứt, giọng nói thì trở nên khàn khàn " Nhưng tại sao em lại ở bệnh viện, chân của em đau quá!"
Vì thuốc tê đã hết tác dụng cho nên Thư Điềm cảm thấy cơn đau lại bắt đầu hành hạ cô, Tang Viêm cầm miếng bông gòn đã thấm nước chấm lên môi cô.
Thư Điềm nhăn mũi " Bộ dạng lúc này của em nhất định là rất xấu!"
" Không xấu chút nào! Anh còn đang đợi em làm vợ của anh mà."
Thư Điềm đặt chân xuống " Không được rồi, phía bên đùi phải của em đau quá, Tang Viêm, anh xem thử em bị gì vậy? Có phải là bị gãy xương rồi không?" Thư Điềm nằm xuống rồi nói tiếp " Còn có vài ngày nữa là kết hôn, có kịp hay không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc