Chiến thư của nàng tình nhân nhỏ - Chương 23

Tác giả: Thanh Dực

Ngày hôm nay và ngày mai sẽ post hết tình nhân nha, bạn ve làm xong đoạn nào cho lên đoạn đấy nên mỗi ngày sẽ chia làm vài lần, cơ mà đảm bảo là ngày nay ngày mai là hết :D
& & &
Bảy giờ tối, Phương Tử Cầm và Lan Đạo Uy tiến vào bữa tiệc, Phương Tử Cầm mặc bộ váy truyền thống màu xanh đơn giản nhưng lên tôn lên làn da trẵng nõn và khí chất cao quý của cô.
Được một lúc Lan Đạo Uy rời khỏi Phương Tử Cầm đi nói chuyện với những doanh nhân khác trong bữa tiệc, Phương Tử Cầm lấy tạm vài thứ ăn rồi ngồi từ xa nhìn anh và Đổng Viện Viện nói chuyện, anh ghé sát tai Đổng Viện Viện nói gì đó khiến cô ấy đỏ bừng mặt rồi nhích ra xa.
Trái tim Phương Tử Cầm mơ hồ đau, cô ép mình nhìn đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào những người đi lại trước mặt cho đến lúc tầm nhìn của cô bị chắn bởi một thân hình nồng nặc mùi nước hoa.
Phương Tử Cầm ngẩng đầu lên, thì ra là Đổng Ngải Vi luôn đối đầu với cô. Thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái, cô nâng ly R*ợ*u lên uống nốt, hôm nay cô không có hứng tiếp chiến với cô ta.
Đổng ngải vi không khách khí ngồi cạnh Phương Tử Cầm, hiển nhiên với bản tính của mình cô ta sẽ không buông tha cô.
” Oa, Tử Cầm, sao mới một tháng không gặp mà cô đã gầy yếu vậy?” Đổng ngải vi ra vẻ quan tâm hỏi.
Phương Tử Cầm vẫn giữ im lặng coi Đổng Ngai Vi như trong suốt.
” Không phải là Lan tiên sinh đã chán cô rồi chứ?” Đổng ngải vi thích chí nói xong rồi ngắm nhìn Phương Tử Cầm tái nhợt đi.
” Yên tâm, nếu thế thật thì cũng không đến lượt cô thế chân đâu!” Phương Tử Cầm lạnh lùng đáp trả rất lợi hại.
Đổng ngải vi biến sắc, nhếch miệng mắng:” Cô đắc ý cái gì! Cô chẳng qua chỉ là tình nhân trong bóng tối của Lan Đạo Uy, cô là sự sỉ nhục cho phụ nữ chúng tôi.”
Sự công kích của cô ta ác độc tàn nhẫn, những câu đó đều trúng vào chỗ yếu của Phương Tử Cầm khiến cô run run không thể phản bác lại.
Đổng ngải vi đắc ý nhìn Phương Tử Cầm thất thần , cô ta đang định nói gì đó thì một giọng nói hấp dẫn vang lên từ phía sau.
” Wow! Hay quá! Sao tôi lại ngửi thấy mùi dấm chua thế này!” Người nói chuyện chính là em trai của Lan Đạo Uy – Kỉ Tụng Bình.
Anh đã quan sát Phương Tử Cầm rất lâu, hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy đại mỹ nhân trong truyền thuyết, đồng thời cũng là cô gái khiến anh trai anh thần hồn điên đảo. Kỉ Tụng Bình không thể không ngưỡng mộ anh trai, Phương Tử Cầm rất đẹp, cao nhã mà lạnh lùng, đôi mắt trong sáng thông minh thu hút người khác.
Đang lúc anh đang ngồi ngắm cô thì Đổng ngải vi lại xen vào, còn nói ra những lời không hề lọt tai khiến người khác phẫn nộ.
” Anh…… anh có ý gì?” Đổng ngải từ xấu hổ thành tức giận nhìn Kỉ Tụng Bình.
” cô nói gì? Tôi vừa mới nghe thấy có người ăn không được thì đến phá, có phải cô không?
Khuôn mặt tươi cười của Kỉ Tụng Bình đùa cợt với Đổng ngải vi.
Sắc mặt Đổng Ngải Vi lúc trắng lúc xanh, cô ta lườm Kỉ Tụng Bình một cái rồi vội vàng rời đi.
Màn kịch này khiến Phương Tử Cầm không khỏi phì cười, lộ ra nụ cười hiếm có thời gian này.” Cám ơn anh đã thay tôi giải vây”.
Cô chân thành cảm ơn anh.
” Đừng khách khí, ai bảo anh tôi không biết thiệt hơn bỏ mặc cô.” Kỉ Tụng Bình hất cằm về phía Lan Đạo Uy .
Phương Tử Cầm giật mình nhìn Kỉ Tụng Bình,” anh là em trai của Lan Đạo Uy ?”
” Đúng vậy, Tôi là Kỉ Tụng Bình, mong cô chỉ giáo!” Kỉ Tụng Bình nhếch miệng cười vươn tay về phía Phương Tử Cầm .
Phương Tử Cầm nhìn khuôn mặt trẻ trung của Kỉ Tụng Bình có bảy phần là giống Lan Đạo Uy, khuôn mặt tươi cười của anh khiến người khác rất có thiện cảm. Cô bắt tay anh, hai người nhìn nhau cười, tình bạn nhanh chóng xuất hiện từ lúc đó.
Từ xa Lan Đạo Uy đã thu hết cảnh này vào trong mắt, chỉ thấy đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào Phương Tử Cầm và kỉ Tụng Bình.
Kỉ Tụng Bình dẫn Phương Tử Cầm đến giới thiệu với các bạn anh, hai người kết hợp rất ăn ý. Các bạn của Kỉ Tụng Bình cũng như anh ta đều là những người trẻ tuổi nhiệt huýt, Phương Tử Cầm thoải mái cười rạng rỡ giữa bọn họ, nỗi u sầu trong lòng cô cũng với đi một chút.
Đang lúc lúc vui vẻ nói cười thì giọng nói lạnh lẽo của Lan Đạo Uy xen vào:” Mấy người trông vui quá nhỉ!?” đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào Phương Tử Cầm.
Chỉ trong chốc lát đám người trở nên im bặt, ngay cả Kỉ Tụng Bình cũng phải ít nói.” Không có gì, anh cả, chúng em chỉ đang tán gẫu với Tử Cẩm thôi!”
” Thật có lỗi vì đã ngắt ngang sự vui vẻ của mọi người, tôi và Tử Cầm phải về rồi.” Lan Đạo Uy cười nhạt rồi ôm lấy eo Phương Tử Cầm dẫn cô ra khỏi bữa tiệc.
Kỉ Tụng Bình bất lực nhìn theo, anh cả anh xem ra ghen nặng rồi, chứng tỏ anh ấy thật lòng với Phương Tử Cầm . Haizz!
Anh chỉ muốn được một lần kết thân với cô Phương thôi mà.
& & &
Lúc về tới nhà, Lan Đạo Uy đột nhiên ôm lấy Phương Tử Cầm đi đến hướng phòng ngủ, cô căn bản đến không kịp phản ứng, anh ném cô lên giường, lập tức dùng động tác nhanh nhất *** áo của anh
Phương Tử Cầm bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, đang định ngồi dậy xuống giường thì Lan Đạo Uy đã đè cô xuống nệm.
Anh dùng lực rất mạnh khiến cô không cách nào phản kháng, anh thô lỗ lột bỏ quần áo của cô khiến cô hoàn toàn trần trụi dán vào anh. Thân thể anh giống lò sưởi áp vào khiến cả người cô nóng bừng xụi lơ tùy ý anh sắp đặt.
Tiếp đến anh giống như con sư tử cuồng mãnh không ngừng đoạt lấy cô, khiến cô bị thiêu đốt hết lần này đến lần khác đến kiệt sức.
Mây mưa qua đi, Lan Đạo Uy lật người sang một bên, không dịu dàng ôm cô như lúc trước. Phương Tử Cầm ảm đạm nghiêng người đưa lưng về phía Lan Đạo Uy . Một đợt nước mắt trào ra khiến cô không kìm được tiếng nức nở. Cô vội lấy tay che miệng lặng lẽ khóc, bả vai run rẩy yếu ớt, mãi đến lúc khóc đến mệt cô mới chìm vào giấc ngủ.
Lan Đạo Uy chưa hề ngủ, anh lặng lẽ nghe cô khóc, tiếng khóc của cô khiến anh đau lòng. Anh muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng anh không thể. Đêm nay ở bữa tiệc, nhìn thấy cô thoải mái cười đùa với người đàn ông khác không hề e dè, biểu lộ những vẻ mặt chưa từng có trước đây khiến anh phát điên lên. Anh hận bản thân, càng hận cô có thể dễ dàng khiến anh tức giận vì cô, phá hủy tính kiềm chế của anh.
Nếu cô chỉ cần nói một câu cô yêu anh, anh sẽ không cần tất cả cẩn thận bảo bọc cô trong lòng bàn tay, yêu cô, chiều cô. Nhưng cô vẫn luôn giữ lại những tình cảm và biểu đạt cho riêng mình. Nghĩ đến việc này Lan Đạo Uy bất đắc dĩ cười khổ, mãi lúc sau anh mới thiếp đi.
Lúc anh sắp ngủ thì những tiếng nức nở hổn hển vang lên khiến anh tỉnh giấc, tiếng nức nở liên tiếp không ngừng dường như còn kèm theo tiếng khóc.
Lan Đạo Uy vội vàng quay lại, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Phương Tử Cầm đẫm nước mắt, hai mặt cô nhắm chặt, mày nhíu lại liên tục lắc đầu như muốn xua đuổi thứ gì đó, mồ hồi không ngừng chảy xuống.
Không nghi ngờ gì là cô đang mơ, hơn nữa còn là một cơn ác mộng, nhìn dáng vẻ cô khổ sở, Lan Đạo Uy đau lòng không tả, anh khẽ vỗ hai má cô, nhẹ nhàng gọi:” Tử Cầm, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!” Anh vừa vỗ nhẹ hai má cô vừa gọi cô dậy. một lúc sau Phương Tử Cầm mở mắt ra, đôi mắt đau đớn chuyển thành sự bàng hoàng hãi sợ. Cô nhìn nhanh qua Lan Đạo Uy, thì thào gọi:” Đừng đi…… Mẹ…… Mọi người đừng bỏ con……”
Lan Đạo Uy ôm chặt cô vào trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành:” Không có việc gì rồi, em chỉ đang mơ thôi!” Một tay anh vẫn vỗ về lưng cô.
Dần dần , hơi thở của Phương Tử Cầm ổn định lại, ý thức cũng tỉnh táo hơn, đôi mắt đẹp ngấn nước nhìn Lan Đạo Uy. Đột nhiên, cô lên tiếng:” Em không cố ý làm anh tức giận , em…… em chỉ sợ hãi…… Sợ anh sẽ chán ghét em trước, không cần em nữa nên em mới muốn rời đi.” Giọng nói của cô mang theo sự sợ hãi kinh hoàng. Sau cơn ác mộng, những rối ren trong đầu khiến cô kể ra những tâm sự của mình.
Sự bộc bạch của cô khiến Lan Đạo Uy đau lòng, anh không biết cô luôn kiên cường lại dễ bị tổn thương đến thế.” Không…… anh không tức giận, một chút cũng không tức giận.” Anh dịu dàng dỗ dành, hơn nữa còn tình cảm lau nước mắt cho cô.
” Nhưng…… em ghét bị người ta nói là một ả tình nhân trong bóng tối, Đổng Ngải Vi, cô ta nói em là sự sỉ nhục của phái nữ.” Phương Tử Cầm lại bắt đầu khóc.
Lan Đạo Uy nguyền rủa một tiếng, yêu thương không ngớt ôm lấy cô, hôn lấy những giọt nước mắt của cô, môi anh an ủi môi cô cho đến lúc cô bình tĩnh lại.
” Cưới anh nhé!” Lan Đạo Uy đột nhiên nói.” Chúng ta đính hôn trước, chờ bố mẹ anh đến Đài Loan rồi chúng ta sẽ kết hôn ngay.” Anh ánh mắt kiên định mà nhiệt thành nhìn chằm chú vào cô, trong giọng nói có sự chân thành không thể hoài nghi.
Phương Tử Cầm hoàn toàn sửng sốt, cô không phải đang mơ chứ?
Nhìn thấy cô ngẩn người, Lan Đạo Uy không khỏi bật cười, anh dụi dụi vào mặt cô tiếp tục nói:” anh sẽ chuẩn bị một bữa tiệc đính hôn hoành tráng cho em, để xem ai dám khinh dễ em nữa!”
Sự chiều chuộng quá mức của anh khiến Tử Cầm dần ấm lòng .
” Sao anh phải làm vậy?” Cô khép mắt lại hỏi, cô hy vọng anh sẽ nói ba chữ kia, vì cô đã sớm yêu anh rồi.
” Bởi vì anh thích em, tất cả nơi em đều làm anh mê muội, vì thế anh muốn em đường đường chính chính ở bên anh.” Lan Đạo Uy vừa nói vừa dụi mũi anh lên mũi cô, hai tay vuốt ve thân thể cô.
Câu trả lời của anh khiến Phương Tử Cầm cảm thấy có chút thất vọng, nhìn khuôn mặt sắc nét của anh, cô thởi dài thỏa hiệ[ nói:” Được rồi! Làm theo ý anh vậy”
Lan Đạo Uy bật cười, nhưng lập tức sắc mặt anh trở nên nghiêm túc,” Nói anh biết em vừa mơ thấy ác mộng gì?” Anh hy vọng anh có thể giúp cô loại bỏ những cơn ác mộng đó.
Câu hỏi của anh khiến Phương Tử Cầm cứng đờ, những bóng ma từ kí ức thời thơ ấu cô không muốn nhắc lại, cũng không muốn cho anh biết.” Không có gì! Ác mộng lúc rõ lúc mờ, em đã quên mất rồi.” Cô nói tránh đi.
Lan Đạo Uy nhận thấy cô trốn tránh không muốn nói cho anh. Anh ôm nhanh lấy cô nhẹ nhàng bao trùm lên cô,” Không muốn nói cũng không sao, bây giờ cứ ngủ ngon đi!”
Cô nằm trong lòng anh nghe tiếng tim đập đều đều vững chãi, cô dần dần chìm vào giấc ngủ, bên môi mang theo một nét cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc