Chiến thư của nàng tình nhân nhỏ - Chương 16

Tác giả: Thanh Dực

Phương Tử Cầm trầm mặc trong chốc lát, thực ra cô hiện tại rất sợ gặp người quen, sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt thương hại của mọi người.
“Em.. em nghĩ không cần, hôm nay em muốn ở nhà, không muốn đi ra ngoài!” Cô ngập ngừng nói.
Lan Đạo Uy hiểu chuyện gật đầu, “Em cứ thoải mái đi, không nên suy nghĩ nhiều, sau giờ làm việc anh sẽ lập tức về nhà.”
Lan Đạo Uy đi rồi, Phương Tử Cầm nhàm chán đi lại trong phòng, hồn giống như đi lạc ở đâu. Buồn chán, cô đi vào thư phòng của Lan Đạo Uy, cửa không khóa nên cô đi thẳng vào vừa thấy được giá sách trên tường, hai mắt cô không nhịn được mở to, không ngờ anh là người yêu sách như vậy, có thật nhiều sách! Cô cẩn thận nhìn, đa số sách của Lan Đạo Uy là tiếng Anh, đầy đủ tất cả các lĩnh vực văn học, kinh doanh, du lịch…
Cô thuận tay rút ra quyển sách tiếng Anh “Sơn trang gầm thét”, không ngờ anh cũng đọc loại sách này, cô không khỏi lắc đầu mỉm cười, cô thật sự là hiểu quá ít về anh. Lập tức cô hoảng sợ bởi suy nghĩ của mình, cô với Lan Đạo Uy chẳng qua là quan hệ qua đường, thật không nên hiểu mà cũng không cần tìm hiểu.
Phương Tử Cầm cầm sách đến bàn của anh rồi ngồi xuống, bàn của Lan Đạo Uy thật lớn, có thiết kế giống như thời trung cổ của Châu Âu, cô không khỏi tò mò mở ngăn kéo, muốn nhìn xem bên trong có những gì.
Ngoài một ít giấy tờ bên trên là một con tỳ hưu chặn giấy, thoạt nhìn rất oai phong, trên bàn còn trang trí nhiều đồ vật.
Cô tiện tay lấy con tỳ hưu ra, cũng sắp xếp những giấy tờ trên bàn, bỗng cô dừng mắt lại xem kỹ cơ hồ không dám tin vào mắt mình! Ở đây hầu hết đều là ảnh chụp của cô cùng một số tư liệu cá nhân.
Cô trấn tĩnh lại bắt đầu xem những tư liệu đó, bên trong đều ghi đầy đủ những việc có liên quan đến cô ví dụ như ngày sinh, chiều cao, cân nặng cùng với quá trình học hành của cô, thậm chí là sau khi cô lớn lên cũng có thời gian theo đuổi lớp hội họa.
Chuyện này thật sự rất vớ vẩn, cũng rất đáng giận! Phương Tử Cầm tức giận dậm chân, như vậy chính là Lan Đạo Uy đã cho người điều tra.
Cô vừa xem ngày ghi trên tư liệu, sau khi anh cùng cô gặp mặt lần đầu khoảng một tháng, bố cô lại cùng ngân hàng của anh ký hợp đồng vay tiền.
Tức giận làm mờ lý trí, Phương Tử Cầm nhận định nếu không phải tại Lan Đạo Uy, cô sẽ không lâm vào cảnh lưu lạc như thế này, anh và bố cô căn bản là cùng một giuộc, vì mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, mà cô chính là quân cờ hoặc là lợi thế trên tay bọn họ mà thôi.
Với tính tình quật cường của cô, cô nhất định phải gặp mặt chất vấn Lan Đạo Uy, đem những tài liệu này đập vào mặt anh, sau đó theo lẽ thường dĩ nhiên là quang minh chính đại rời khỏi nơi này.
& & &
Khi kim đồng hồ chỉ sáu giờ, cửa mở ra. Lan Đạo Uy một tay xách cặp hồ sơ, một tay cầm bữa tối của anh và Phương Tử Cầm.
Phương Tử Cầm đã sớm ngồi trong phòng khách đợi anh một lúc lâu. Trong thời gian chờ đợi, cô cẩn thận xem lại toàn bộ tư liệu của anh, những tin tức điều tra được thực không sai, toàn bộ những gì có liên quan đến cô đều được ghi lại rất cẩn thận và chu đáo, ngay những thói quen yêu ghét của cô cũng không hề bỏ sót.
Cô đồng thời cũng phát hiện ra một điểm vô cùng quan trọng, lấy kinh nghiệm cùng sự thông minh của Lan Đạo Uy thật không khó để biết Phương Thị vốn không có thực lực chỉ còn lại cái vỏ, vì sao vẫn đồng ý cho vay tiền hơn nữa lại là một khoản khổng lồ?
Lúc này đối với Lan Đạo Uy, cô có vô số câu hỏi cần giải đáp. Chỉ thấy vẻ mặt cô lạnh như băng nhìn Lan Đạo Uy, trong tay cầm lấy tập tài liệu.
Lan Đạo Uy không thể xem thường thái độ kỳ lạ của Phương Tử Cầm, ngồi ở ghế sô pha đối diện với cô, anh cẩn thận hỏi: “Sao vậy? Trông em có vẻ không vui.”
Phương Tử Cầm đem tập tài liệu để trước mặt nhìn anh lạnh lùng, trong mắt có tia phẫn nộ.
“Bên trong là cái gì hẳn anh biết rất rõ.”
Lan Đạo Uy lạnh nhạt liếc một cái, “Em đã xem à?”
Phương Tử Cầm không nhịn được gầm nhẹ: “Vì sao lại cho người điều ta tôi? Ngay cả việc riêng tư của tôi cũng không buông tha!”
Lan Đạo Uy nhướng một bên mày, hai mắt thâm trầm sáng như sao nhìn thẳng vào mắt cô. “Bởi vì tôi muốn biết tất cả về em, mà đây là phương pháp nhanh nhất.” Anh trả lời trực tiếp khiến cho Phương Tử Cầm không khỏi kinh ngạc.
Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc ngơ ngốc của cô, Lan Đạo Uy tiếp tục nói: “Lần đầu tiên gặp em, tôi đã quyết định phải là em, mà sự thật cũng chứng minh em nhất định là của tôi.”
Giọng nói trầm thấp của anh như có ma lực thúc giục khiến cô hoảng hốt không thôi.
Lan Đạo Uy đứng dậy đi qua phía cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh kéo cô ôm vào lòng. Bàn tay anh nhẹ nhàng *** làn mi, cái mũi nhỏ xinh, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hồng nhuận **** của cô.
Phương Tử Cầm hoàn toàn không thể động đậy, cả người như bị bao phủ bởi sức hấp dẫn nam tính của anh, ánh mắt anh tràn đầy sức hút khiến mắt cô không thể rời đi.
“Em cũng cảm nhận được, phải không?” Em cuối cùng cũng thuộc về tôi!” Lan Đạo Uy khí phách cuồng vọng nói.
Lời nói đao to Pu'a lớn của anh làm Phương Tử Cầm tỉnh lại khỏi cơn mê tình. “Anh thật là ngông cuồng tự cao tự đại, tôi trịnh trọng nói cho anh biết, tôi không thuộc về bất cứ ai, hiện tại không có mà tương lai cũng không thể có!” Cô trợn hai mắt lên phẫn uất nhìn anh.
“Xem ra tinh thần của em đã hoàn toàn hồi phục, vốn tôi nghĩ mình còn phải nhẫn nại vài ngày nhưng bây giờ đã không còn cần thiết nữa.” Anh hầu như không thấy sự phẫn nộ của cô, sau khi tự cảm thán ngón tay cũng không gián đoạn ve vuốt đôi môi mềm mại của cô.
“Anh… anh muốn làm gì?” Phương Tử Cầm ấp úng hỏi, trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi.
“Lấy thù lao của tôi.” Anh nói nhỏ bên tai cô, một tay cũng không hề khách khí quàng ra trước ôm lấy bộ *** cao ngất mềm mại của cô.
“A!” Phương Tử Cầm thất kinh la lên một tiếng, lập tức bị Lan Đạo Uy lấy nụ hôn che đôi môi của cô. Đầu lưỡi của anh lướt qua môi của cô, trước là đùa giỡn sau đó nhẫn nại thúc giục nó tách ra cho anh, cô thấy khó thở liền mở hé đôi môi anh đào, anh lập tức đưa đầu lưỡi vào, thân mật tìm kiếm.
Bị anh đùa giỡn như vậy, Phương Tử Cầm cảm thấy cả người nóng bức không thôi, hoàn toàn quên mất chuyện mình phải chất vấn anh, toàn thân cô vô lực rúc vào người anh, cái cảm giác xa lạ cùng phản ứng của bản thân khiến cô cảm thấy sợ hãi.
“Không… chúng ta không thể… Anh buông ra!” Phương Tử Cầm nhẹ lắc đầu, thấp giọng nói. Đôi môi của Lan Đạo Uy giữ lấy cô, không cho cô kháng cự, tham lam nhấm nháp đôi môi ngọt ngào của cô. Tận đáy lòng của Phương Tử Cầm không nhịn được dấy lên một khát vọng, cô thực không biết cảm giác hôn lại khiến người khác mê say như vậy.
“Trời đất! Em thật ngọt.” Lan Đạo Uy phát ra một tiếng khát khao, ôm chặt thân thể mềm mại của cô, bờ môi anh chậm rãi di dời đến vành tai của cô, bàn tay mang theo lửa thiêu đốt lướt qua gáy của cô, dừng lại trước *** cởi bỏ áo sơ mi của cô, tham lam tìm kiếm bộ *** sữa. Khi ngón tay Lan Đạo Uy chạm được *** trần trụi của cô, tâm trạng mê say của Phương Tử Cầm có đôi chút tỉnh táo lại, cô liều mạng lắc đầu, muốn đẩy tay anh ra.
“Hm! Đừng lộn xộn.” Anh thấp giọng nói, một bên ôm lấy bộ *** mượt mà tròn trịa mê người của cô làm hai đóa hoa nhỏ hồng xinh đứng lên trong lòng bàn tay anh.
Cảm xúc xa lạ không ngừng đánh sâu vào tâm linh yếu ớt của Phương Tử Cầm, cô vừa H**g phấn lại vừa sợ hãi, trong lúc giãy dụa với lý trí của chính mình, đột nhiên tầm mắt của cô chạm phải tập tư liệu của mình ,cả người cô nhất thời tỉnh táo lại. Cô thấp giọng hô. “Anh buông ra!” Lan Đạo Uy dường như không nghe thấy vẫn tiếp tục.
Hít một hơi, cô dùng sức cắn vào đầu vai anh một cái.
“A! con mèo nhỏ hoang dã này!” Cuối cùng anh buông cô ra nhưng đôi mắt vẫn mê man chứa đầy khát khao T*nh d*c.
Phương Tử Cầm ngồi dậy, hai tay thoáng run rẩy sửa sang lại quần áo của mình. “Anh rõ ràng đã biết Phương thị vốn không còn giá trị gì, vì sao lại còn cho bố tôi vay tiền, chẳng lẻ anh đã có ý đồ?” Cô điều chỉnh tiếng nói của mình làm cho nó có vẻ nghiêm chỉnh một chút.
Giống như đã hiểu thấu ý nghĩ của cô, Lan Đạo Uy lắc lắc đầu, “Đừng hiểu sai, tôi rất muốn có em, đúng vậy, nhưng không có ý định lấy lợi ích của công ty ra đùa giỡn.”
Hai gò má Phương Tử Cầm trở nên đỏ bừng, trong lời nói của anh ý tứ đã rõ ràng, không có khả năng anh vì cô mà đem lợi ích lại cho bố cô. Trong lòng anh chuyện làm ăn hiển nhiên quan trọng hơn cô nhiều. Suy nghĩ này làm cho Phương Tử Cầm không khỏi cảm thấy hơi đau lòng!
“Nếu đã như vậy, sao anh lại tiếp tục giúp tôi giải quyết hết mọi chuyện còn lại.” Cô vẫn còn một chút hy vọng, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
Lan Đạo Uy bất cần nhún vai, “Chuyện này đối với tôi thật dễ dàng, ngân hàng không bị ảnh hưởng gì, huống hồ vì vậy mà tôi có được em, cứ coi như là phần thưởng!”
Câu trả lời của anh khiến cho Phương Tử Cầm hoàn toàn gục ngã, vốn nghĩ rằng anh là vì cô nhưng sự thật chứng minh, cô chỉ là đối tượng chinh phục, là trò chơi của anh.
“Anh không cần phải hao phí tiền tài sức lực như thế, có lẽ tôi sẽ chấp nhận sự theo đuổi của anh.” Cô lạnh lùng trào phúng, một chút cũng không muốn thừa nhận cô đối với anh đã có chút tình cảm.
Lan Đạo Uy phát ra một tiếng cười trầm thấp, giơ một ngón trỏ lên trước mặt cô khẽ lay động, “Ôi, Không! Tôi không có thời gian chơi cái trò chơi tình yêu ngu xuẩn, không giống những tên công tử muốn lấy lòng em! Tôi muốn trực tiếp nhanh chóng có được những gì tôi muốn có.”
Những lời anh nói đã dấy lên một trận mưa to gió lớn trong lòng Phương Tử Cầm, cũng làm cho cô nhớ tới thời thơ ấu không thoải mái vì ông bố bạc tình. Đàn ông quả thực đều không phải là người, lòng cô sớm đã ૮ɦếƭ vì sao lại có một mơ mộng không thực tế như thế này.
Nhìn thấy mặt cô lạnh lẽo và tái nhợt, Lan Đạo Uy đưa tay vuốt lấy má cô.
Phương Tử Cầm lặng lẽ tránh anh ***ng vào, “Anh không sợ mất cả chì lẫn chài sao?” Cô cười lạnh nói, miễn cưỡng tạo một vỏ bọc ngụy trang cho vết thương lòng của mình.
Lan Đạo Uy nhướng cao mày, tiếp chiêu của cô. “Tôi luôn luôn đạt được những gì mình muốn, cho tới giờ chưa từng thất bại.”
Lời nói của anh ám chỉ rõ ràng khiến hai gò má Phương Tử Cầm nhanh chóng đỏ ửng lên, trong lòng cũng thoáng qua một chút bất an.
“Trước đây tôi đã nói với anh, cái anh đạt được chỉ là thân thể này mà không có trái tim. Thân thể này đối với tôi mà nói không hề có ý nghĩa, trái tim của tôi vĩnh viễn thuộc về chính tôi, ai cũng không thể khiến nó cam tâm tình nguyện thuần phục.” Ngữ khí của cô lạnh như băng tuyết và quyết liệt, khôi phục bộ dạng của người đẹp băng giá như trước.
“Đây là lời khiêu chiến của em phải không? Tôi vui vẻ chấp nhận.” Lan Đạo Uy nhướng một bên mày rậm lên nhẹ cười.
Phương Tử Cầm học anh chớp đôi mi thanh tú, mắt tròn mở to nhìn anh, hơn nữa cố ý đến gần anh, bàn tay nhỏ bé đặt lên *** anh đùa giỡn. “Trò chơi này thật hấp dẫn, rất thú vị!”
Oái, hai mắt Lan Đạo Uy bắn ra một tia sáng lợi hại, anh ôm chặt Phương Tử Cầm vào lòng, một tay kìm lấy cằm của cô khiến bộ *** mềm mại của cô phập phồng trong *** của anh.
Phương Tử Cầm không hề nghĩ đến hành động của anh nhanh chóng như vậy, hoàn toàn bị động.mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc