Chiến Lợi Phẩm Của Liệp Vương - Chương 08

Tác giả: Tứ Nguyệt

Từ ngày đó, Thiên Phàm giống như một cậu thiếu niên mới biết yêu. Để tránh Tiểu Thiên hỏi lung tung, anh thừa dịp sau khi mọi người ngủ mới trộm đi tới đây. Khương Bình sẽ đợi anh đến, sau đó hai người cùng nhau tìm lại ký ức đã qua.
Có đôi lúc sau khi thân mật, bọn họ sẽ ôm nhau tâm sự. Càng hiểu biết cô gái này, anh càng phát hiện mình đối với cô không kiềm chế được.
Anh tin tưởng có lẽ là nguyên nhân mình cưới cô vì cô rất đặc biệt.
Nhưng hôm nay, anh đến tìm cô vào ban ngày, nhưng lại không thấy người.
"Phu nhân đâu?" Thiên Phàm cầm một gói quà nhỏ, kích động tìm cô.
Hôm nay anh đi tái khám. Lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức, phát hiện một dây chuyền mới ra rất đẹp, vừa thấy trân châu trong suốt óng ánh, anh đã cảm thấy nó rất hợp với Khương Bình. Nghe Tú Văn nói, hôm nay là sinh nhật cô. Rất may là cô ấy có nói với anh, để anh có cơ hội tặng quà cho Khương Bình.
Anh tin rằng khi cô nhìn thấy món quà có giá trị không rẻ này nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lần đầu tiên anh lại lo lắng đến niềm vui của một cô gái, anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đợi chút nữa dẫn cô đến một nhà hàng nhỏ trên đảo, món ăn cùng rượu nơi đó có thể nói là hạng nhất. Lần trước anh có đến một lần, liền thích không khí nơi đó.
Anh không muốn dẫn Tiểu Thiên đi, lại muốn dẫn Khương Bình đi.
Đang sửa sang lại căn phòng thì cô hầu gái nhìn thấy chủ tử nên có chút bị hù dọa, bởi vì bình thường, căn bản đại thiếu gia không đến phòng phía tây.
Thật ra thì bọn họ không biết thời gian này anh thường xuyên lui tới, chỉ là đều vào buổi tối lén lén lút lút.
Nhưng mà hôm nay, anh không muốn lén lén lút lút nữa, bởi vì anh cảm thấy tình cảm của mình là trong sạch. Đối với Tiểu Thiên, anh tha thứ cô đã từng phản bội, thậm chí anh cảm thấy như vậy tốt hơn, anh có thể lấy cớ cùng Khương Bình ở chung một chỗ.
Anh đã hỏi người ở công ty, hỏi bất kỳ ai có thể giúp anh nhớ. Anh phát hiện một chuyện ngạc nhiên, đó chính là khi anh còn chưa cưới Khương Bình, hai người luôn qua lại với nhau, quan hệ không thể xem nhẹ.
"Phu nhân đang tản bộ trong vườn hoa." Cô hầu gái nói.
Đúng vậy! Sao anh lại quên chứ, bình thường giờ này cô đang tản bộ trong vườn hoa.
Anh đã từng hỏi cô, tại sao phải cố định thời gian tản bộ trong vườn hoa?
Câu trả lời của cô là vì muốn tốt cho bảo bảo trong bụng.
Cô yêu quý đứa trẻ trong bụng như vậy, có phải điều này đại biểu cô coi trọng kết tinh tình yêu của hai người?
Anh thật sự đã sai. Anh tin tưởng cô không phải loại người ham mê hư vinh.
Nếu cô là người như vậy, cô nhất định sẽ tận dụng cơ hội này thật tốt, ra sức moi một ít tiền từ anh, dù thế nào đi nữa anh cũng không nhớ gì, giống như Tiểu Thiên dám làm như vậy.
Mới tới hơn một tháng, cô ta đã đem căn nhà của anh đổi mới tất cả.
Nhưng mà bây giờ anh đã biết, anh thật lòng muốn ai.
Anh sẽ cố gắng cùng Khương Bình tìm kí ức của hai người trở về, nhưng nếu không nhớ được, cũng có thể lần nữa tạo ra kỉ niệm.
Về phần Tiểu Thiên, anh sẽ cho cô ta một khoản tiền, sau đó chúc phúc cô ta, dù sao trong khoảng thời gian này, hai người cũng không xảy ra chuyện gì, anh chỉ là cảm tạ cô đã làm bạn và chăm sóc mình —— mặc dù anh cảm thấy có cô ta ở đây, bệnh tình của anh sẽ càng thêm chuyển biến xấu.
Tiếp đó sẽ là giọng nói ngọt ngào của vợ và bảo bảo, một nhà ba người hạnh phúc vui vẻ sinh hoạt cùng một chỗ.
Anh cao hứng vẽ ra bức tranh ước mơ, hạnh phúc tương lai, anh không vì bị việc mất trí nhớ quấy nhiễu, anh giống như sống lại lần nữa, chờ đợi việc tạo ra hồi ức mới —— cùng với Khương Bình.
Ngày đó anh giống như một cậu thiếu niên mới lớn, xuyên qua vườn hoa, không nhìn đóa hoa hồng kiều diễm, chỉ muốn ở trong biển hoa tìm bóng dáng mỹ nhân.
"Tiểu Bình......"
Khi nhìn thấy bóng lưng Khương Bình thì anh đã muốn gọi to nhưng thanh âm kêu gọi lại như bị cắm ở cổ họng, vì anh thấy một bức tranh tuyệt đối không vui vẻ gì, trong nháy mắt lửa giận phun trào.
Khương Bình ngồi dưới gốc cây, hưởng thụ gió lạnh buổi trưa, trên mặt hơi lộ chút cười, giống như gặp mộng đẹp.
Bên cạnh là người con trai tuấn tú thay cô khoác áo của hắn lên cho cô, nhìn chăm chú cô như đắm đuối đưa tình, chỉ cần không phải người bị mù, cũng có thể nhìn ra được tình cảm nồng đậm của hắn đối với cô.
Vấn đề là, hắn không nên đối với cô có loại tình cảm này.
Bởi vì đây là không thể.
Bởi vì hắn là em trai của anh, dám liếc mắt đưa tình, chăm chú nhìn vợ anh.
Trong đầu Thiên Phàm giống như bị người ta đốt một nắm lửa lớn, hừng hực bốc cháy, càng không thể dập tắt, phải nhìn cảnh kia, anh giống như núi lửa phun trào.
Cái tên tiểu tử thúi này lại dám cúi đầu hôn Khương Bình đang ngủ, chẳng lẽ là hắn ăn gan hùm mật báo sao?
"Hùng Tây Phi!"
Một tiếng gầm nhẹ truyền đến, ngay sau đó một quả đấm cũng tiến tới, mạnh mẽ đánh trúng gò má của Tây Phi. Tây Phi bị đánh, ngã xuống biển hoa hồng bên cạnh, cái ௱ôЛƓ bị gai hoa hồng đâm trúng.
"A! Đau, đau......"
"Cậu có phải là người hay không? Dám hôn chị dâu! Rốt cuộc cậu có để anh trai là tôi đây ở trong mắt không?"
Bị tiếng tranh chấp đánh thức, Khương Bình liền mở mắt, nhìn thấy Thiên Phàm đang đánh em trai anh, cô không chút suy nghĩ liền xông lên phía trước ngăn cản.
"Làm gì vậy? Không nên đánh."
Anh vì tức giận mà điên lên, muốn kéo bả vai cô đẩy ra, "Không cần phải lo, nếu hôm nay tôi không đánh ૮ɦếƭ tên cầm thú không bằng người này, về sau không biết hắn còn có thể làm ra chuyện gì."
"Thiên Phàm, anh tỉnh táo một chút, anh ấy rốt cuộc là làm cái gì?"
Câu hỏi của cô thành công hấp dẫn chú ý của Thiên Phàm, anh đột nhiên thêm lực nắm bả vai cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô có biết nó vừa thừa dịp lúc cô ngủ mà hôn cô không?"
Sắc mặt Khương Bình trắng nhợt, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn người ngồi trong biển hoa hồng kia, chỉ thấy Tây Phi xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, không nói gì.
Khương Bình ép buộc mình đối mặt cơn giận của Thiên Phàm, thay Tây Phi giải thích, "Sẽ không đâu, nhất định là anh nhìn nhầm rồi."
"Tôi là mất trí nhớ, không phải là đầu hư hay là mắt mù. Tôi nhìn nhầm?!" Anh không để ý lực của mình, Ϧóþ vai cô, làm cô đau đớn la lên.
"A!"
"Anh hai, anh không cần như vậy, anh muốn thì đánh em này." Tây Phi giãy giụa, vươn tay muốn kéo Thiên Phàm, nhưng vô tình lại làm ngọn lửa giận của Thiên Phàm cháy lớn hơn.
Tiểu Thiên nghe tiếng thét mà chạy đến, nhìn thấy tình huống như vậy, liền quạt gió đốt lửa mà nói: "Sao vậy? Tây Phi, đau lòng sao? Hai người quan hệ ngầm như vậy đã bao lâu? Anh làm anh ra thành như vậy thật là quá đáng? Hai người có phải len lén kế hoạch gì hay không? Có phải anh muốn cô ta gả cho anh hai anh, mưu đồ muốn chiếm tài sản phải không?"
Thiên Phàm nghe Tiểu Thiên nói như vậy, ánh mắt chuyển thành hung ác nhìn chằm chằm Khương Bình, "Lần ám sát này chính là hai người an bài, nhưng mà tôi không có ૮ɦếƭ, không như dự tính, đúng không?"
"Anh hai, làm sao trong đầu anh lại có loại phim bộ vớ vẩn này!" Tây Phi gầm nhẹ, "Làm sao anh có thể tin lời tiện nhân nói? Trước đây em có nói qua, cô ta đã từng phản bội anh, tại sao anh không tin em, không nhanh chóng đuổi cô ta đi, còn giữ cô ta bên cạnh?"
Giữ cô ta lại kết quả chính là tạo nên những câu chuyện bịa đặt, chỉ sợ thiên hạ không loạn, Khương Bình không muốn bị ăn Hi*p cũng không cũng được.
Nếu như anh hai có thể đối với anh có cái suy nghĩ hoang đường này, đối với Khương Bình càng không cần nói.
"Nếu tôi không giữ cô ta lại, làm sao phát hiện được hai người phản bội tôi!" Thiên Phàm cắn răng nghiến lợi nói, lửa giận tập trung vào Khương Bình, tức giận cô không một chút phản ứng gì.
"Cô giải thích đi? Tôi có thể nghe cô giải thích, tuy rằng là vô dụng, bởi vì tôi đã tận mắt nhìn thấy tất cả rồi."
Khương Bình phát hiện cõi lòng mình tan nát, cực kỳ khó chịu.
Nhìn thấy Khương Bình trầm mặc không nói, cho là cô chấp nhận, Thiên Phàm càng thêm tức giận lắc lắc cô.
"Cô nói đi. Nói!"
"Anh hai, đừng như vậy, trong bụng chị dâu có đứa trẻ!" Tây Phi bị hù tới mức sắc mặt cũng trắng xanh, chỉ sợ nếu như anh hai quá mức kích động, khiến chị dâu đẻ non, như vậy sao được chứ.
Khương Bình lạnh lùng mở miệng, "Anh đừng lo lắng, dù sao sinh mạng nhỏ này là do anh ta ban cho, anh ta có quyền Ϧóþ ૮ɦếƭ nó, nếu không có đứa bé, tôi sẽ không cần cùng anh ta dây dưa không rõ nữa."
"Cô!" Nhìn Khương Bình không chùn bước, giống như tâm đã ૮ɦếƭ, vẻ mặt tuyệt vọng, giống như là nhìn thấy rắn độc, làm lòng anh run sợ.
Cô hận anh?
Cô hận anh rồi sao?
Rõ ràng là anh muốn cô yêu anh, không phải hận anh, tại sao lại biến thành như vậy?
"Chẳng lẽ nó tốt hơn tôi?" Thiên Phàm thương tâm hỏi.
"Anh ấy đối với tôi đúng là tốt hơn so với anh." Những lời này là chân thật.
"Vậy thì sao chứ? Đừng quên cô chính là vợ tôi, không có lệnh của tôi, cô đừng vọng tưởng cùng đàn ông khác tình tứ." Thiên Phàm gầm nhẹ, tức giận kéo cô đi.
"Anh hai, anh không cần như vậy." Tây Phi tiến lên ngăn cản.
"Bắt nó lại." Thiên Phàm ra lệnh cho người giúp việc trong nhà, tất cả mọi người không dám cãi lời đại thiếu gia, không thể làm gì khác hơn là không để Nhị thiếu gia đuổi theo.
"Hùng Thiên Phàm, anh mà làm tổn thương tổn cô ấy, anh tuyệt đối sẽ hối hận cả đời."
Nghe được lời nói của em trai ở sau lưng, càng khiến sắc mặt Thiên Phàm u ám, bước chân càng thêm tức giận.
Khương Bình giống như 乃úp bê vải cũ nát bị Thiên Phàm kéo đi, bước chân cơ hồ theo không kịp mà có chút đau, nhưng cô không dám giãy giụa, sợ sẽ động đến thai nhi.
Đi tới cửa phòng của cô, Thiên Phàm thô lỗ đẩy cô vào, rất may trên đất có thảm, mới không làm cô té đau.
"Tôi hỏi cô, cô có yêu tôi không?"
Nếu vào thời điểm hai người cùng nhau triền miên âи áι, có lẽ cô sẽ trả lời, nhưng vào tình huống nhục nhã hiện tại, nếu như cô nói yêu anh, không bằng để cô ૮ɦếƭ nhanh đi. Nhìn thấy cô chần chờ, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, cho là cô không yêu anh.
"Ngoan ngoãn đợi tôi ở đây, cẩn thận suy nghĩ một chút rốt cuộc ai mới là chồng của cô, người cô nên yêu là ai."
"Hùng Thiên Phàm, anh dám giam tôi?" Cô run rẩy kêu.
Cửa phòng chẳng những vô tình bị đóng mà cô còn tàn nhẫn nghe được tiếng chìa khóa lại.
"Không có lệnh của tôi,không cho phép bất cứ kẻ nào mở cửa, nếu không sẽ bị đuổi đi." Thiên Phàm lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng" Tú Văn sợ tới mức chỉ có thể nghe lệnh làm việc.
"Phàm, không cần đối với gian phu dâm phụ tức giận như vậy, em cùng anh vào phòng giảm nhiệt."
Đừng khóc, Khương Bình, không cần vì loại đàn ông đó mà khóc, anh ta không đáng giá. Kéo toàn thân tê dại, Khương Bình chậm rãi bò đến bên giường, muốn nằm lên giường lại phát hiện chính mình một chút hơi sức cũng không có, chỉ có thể vô lực nằm dưới giường.
Chỉ cần để cho cô ngủ một giấc là tốt. Cô ở trong lòng hoảng hốt suy nghĩ. Cô cố gắng nhắm mắt lại, để bản thân đi vào giấc mộng.
Đang ngủ, cô không tự chủ mà khóc thút thít, hơn nữa ngừng cũng ngừng không được......
Anh nghe tiếng cô khóc.
Trên thực tế, buổi tối anh không ngủ được.
Thiên Phàm bất tri bất giác đi tới trước phòng Khương Bình, rõ ràng nghe tiếng cô khóc, nhưng mà anh chỉ lẳng lặng bất động, bởi vì anh không biết nên làm sao đây?
Anh không phải cố ý muốn nhốt cô, nhưng mà anh không khống chế được.
Anh hận cô, cảm giác mình bị cô phản bội.
Cho nên nghe được tiếng cô khóc, mặc dù làm anh đau lòng, giống như là bị người ta cầm dao từng nhát cắt lấy da thịt, nhưng mà vừa nghĩ tới cô cùng em trai mình ở chung một chỗ thân mật, anh liền đố kị muốn Gi*t người.
Anh chậm rãi lấy chìa khóa mở cửa, đập vào mi mắt là bóng dáng cô cuộn tròn mình lại, mảnh mai lại kiên cường, tình nguyện âm thầm khóc thút thít, cũng không nguyện ý cầu xin anh.
Chần chờ một chút, anh đi về phía cô, đi tới sau lưng cô, không nói bất kỳ lời nào.
Khương Bình nghe có tiếng bước chân đến gần, thân thể cô cứng ngắc, muốn ngừng khóc, nhưng lại không dừng được, trên thực tế, cô không muốn ở trước mặt anh khóc thút thít.
"Đừng trách tôi, tôi không cho phép cô cắm sừng tôi."
Đột nhiên cô xoay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà muốn sưng lên, nước mắt lần nữa không thể ngăn chặn mà chảy xuống, "Anh thật quá đáng, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Nghe cô tố cáo, sắc mặt anh trầm xuống, "Nếu như không chột dạ, tại sao tôi hỏi cô có yêu tôi không cô phải chần chừ lâu như vậy?"
"Đó là bởi vì thật sự là tôi không biết tôi có yêu anh hay không?"
"Cô!" Anh vươn tay nắm lấy bả vai cô, dễ dàng kéo cô lại, ép cô đối mặt mình, "Tại sao không biết? Được, tôi cho cô biết, bởi vì cô yêu người khác, cô phản bội tôi."
"Anh chỉ là suy đoán, vu khống, nhưng mà tôi sẽ lặp lại là anh yêu người khác, tôi cũng chỉ là thế thân, tôi tự biết rõ, cho nên tôi không muốn làm khó, tôi thành toàn cho các người, anh không cần dùng loại phương pháp này đến bức tôi, cũng không cần dùng loại phương pháp này cường hóa bất an của anh, cũng không cần dùng loại vu oan này bức tôi, càng không cần liên lụy Tây Phi vô tội, anh ấy đã bị anh ép đi, anh không sợ tình cảm anh em vì vậy mà mất đi sao?"
"Thế nào? Đau lòng sao?"
"Tôi không còn lời nào để nói, tôi muốn ly hôn." Cô lạnh lùng nói.
"Đừng mơ tưởng."
"Chỉ sợ anh không ngăn cản được tôi, bởi vì tôi ban đầu chính là bị anh lừa gạt kết hôn, không có nghi thức công khai, tôi có thể không thừa nhận."
Dù thế nào đi nữa anh cũng không biết chân tướng sự tình, không phải anh là người mất trí nhớ sao?
"Tôi cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn." Anh kiên quyết nói.
Cô tràn đầy oán hận, cắn răng nghiến lợi hỏi, "Nếu không thì anh làm sao? Nhốt tôi cả đời sao?"
"Nếu như cần."
"Anh không thể." Cô hung hăng nhìn anh chằm chằm.
"Cô ngoan ngoãn ở trong căn phòng này đến khi sinh hạ đứa trẻ cho tôi, nơi nào cũng đừng muốn đi." Nói vừa xong, anh liền rời đi.
Khương Bình chạy đến liền bị anh đóng cửa lại, liều mạng kéo cửa, lại phát hiện cửa lần nữa bị anh khóa.
"Tên đáng ૮ɦếƭ. Tôi hận anh, tôi hận anh ૮ɦếƭ đi được."
Nghe thanh âm tức giận phía sau cửa, Thiên Phàm thật ra cũng chưa rời đi, anh chỉ lẳng lặng dựa vào cửa, nội tâm tràn đầy bất đắc dĩ.
"Cô thật là cố chấp! Sớm nghe lời của tôi không phải tốt hơn sao?"
Một giọng nói giễu cợt vang vọng trong gian phòng hắc ám, một giây kế tiếp, ánh đèn bị mở lên, Khương Bình lấy tay che kín tia sáng chói mắt, đợi đến khi thích ứng ánh sáng, mới phát hiện bên ngoài sắc trời đã tối.
Nhưng thật ra là Tiểu Thiên len lén trộm chìa khóa của Thiên Phàm, nếu như bị anh phát hiện, mình nhất định phải ૮ɦếƭ. Cô cảm thấy mình sợ Thiên Phàm, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cô rời khỏi anh.
Anh chính là người lãnh khốc vô tình, chỉ biết chinh phục, săn bắt. Cô gái nào bị anh nhìn trúng, nếu như không có dũng khí, nhất định sẽ rất nhanh bị tên Liệp Vương khát máu này nuốt vào bụng.
Nhưng mà hiện tại không giống nhau, quyền thế cùng tiền bạc sinh cho cô lá gan, cô đã mất đi chổ dựa, đương nhiên là muốn tìm chổ mới, mà tình nhân cũ lại chính là mục tiêu tốt nhất, hơn nữa anh mất trí nhớ, căn bản là ông trời đang giúp cô, để cho cô có thể lần nữa lập lại tình yêu tốt đẹp giữa hai người. Cô còn thêm mắm thêm muối, chỉ nói đúng một ít mặt có lợi cho mình, về tính hay thay lòng của mình đương nhiên không hề không đề cập tới.
Dĩ nhiên, cô cũng sẽ không quên đem toàn bộ xấu xa nhất ban cho tình địch, làm cho hình tượng cô ta hoàn toàn bị hủy diệt.
Vừa bắt đầu, cô cố gắng ngăn Thiên Phàm không có cơ hội tiếp cận Khương Bình, nhưng mà không biết vì sao Thiên Phàm lại gần gũi nữ nhân lạnh như băng này, hơn nữa cô còn phát hiện buổi tối Thiên Phàm sẽ đến phòng phía tây, rõ ràng là bị hồ ly tinh này dụ dỗ.
Nhưng mà thật tốt nha, Thiên Phàm lại nhìn thấy Tây Phi cùng Khương Bình ở chung với nhau, cũng làm cho cô có cơ hội châm ngòi ly gián, khiến cho Thiên Phàm giận dữ.
Cô chỉ đem những gì trên ti vi thường hay diễn... Những bộ phim em chồng yêu chị dâu lấy ra suy đoán, lại không nghĩ tới sẽ bị cô đoán trúng.
Mặc dù cô và Khương Bình không thù không oán, nhưng mà nếu như trở ngại cô hưởng thụ vinh hoa phú quý, tất cả đều bị diệt trừ.
Tiểu Thiên đi tới trước mặt Khương Bình, vươn tay nâng cằm cô lên, mặt đồng tình nhìn chăm chú Khương Bình, nhìn gương mặt có nét giống mình.
Tại sao có thể có thể giống nhau như vậy? Nếu như không chắc chắn mình là con gái ruột của cha mẹ, cô nhất định sẽ cho rằng Khương Bình là chị em mình.
Nhưng mà chị em thì thế nào?
Nếu là trở ngại hạnh phúc của cô, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ.
"Tôi đã sớm nói, nếu tôi đã trở lại bên cạnh Phàm, kết quả của cô sẽ rất đau xót. Mặc dù thân phận của cô là Hùng phu nhân, về mặt pháp luật là được bảo đảm, nhưng mà như vậy thì sao chứ? Bị chồng của mình lạnh nhạt, ruồng bỏ, chẳng lẽ đây là điều cô muốn sao? Phụ nữ làm được như cô thật là hèn mọn, tôi cảm thấy rất mất mặt!"
Khương Bình hung hăng đẩy tay cô ta ra, sau đó không để ý tới cô ta, tự mình di động thân thể đã lâu không động đậy. Mặc dù toàn thân cô đau nhức, nhưng mà cô phải cắn răng, tuyệt đối không ở trước mặt cô ta kêu lên thành tiếng.
Nhìn thấy cô không nói lời nào, cho là chấp nhận, Tiểu Thiên lại thừa thắng xông lên nói, "Cô cũng rất tham lam, chiếm vị trí Hùng phu nhân không tha, lại không an phận quyến rũ em chồng."
"Cô ở đây nói hưu nói vượn cái gì?"
"Tôi nói sai sao? Hiện tại mọi người đều biết cô không cam chịu cảnh cô đơn mà đi quyến rũ em chồng, sau đó để cho hai anh em bọn họ trở mặt thành thù. Khiến hai người đàn ông chỉ vì cô mà đánh nhau, cô cũng lợi hại thật."
"Bọn họ còn đánh nhau nữa?"
"Ừ! Còn đánh rất kịch liệt, giống như là muốn đem nhau đánh ૮ɦếƭ mới bằng lòng."
Khương Bình giãy giụa muốn đứng lên đi ra ngoài, lại bị Tiểu Thiên nhanh chóng ngăn cản, "Muốn đi đâu?"
"Đây là nhà của tôi, tôi thích đi nơi nào liền đi nơi đó." Cô ta tưởng cô dễ bị bắt nạt lắm sao? Chỉ là cô không muốn cùng cô ta so đo, dù sao tức giận phát điên mà mắng lời thô tục cũng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, vì cô ta mà làm hại bảo bảo là không đáng giá.
"Muốn gặp bọn họ sao?"
"Đúng vậy, không cần cản đường tôi." Khương Bình lạnh lùng nói.
"Vậy tôi hỏi cô, cô là muốn gặp ai trước?"
Khương Bình mặt lạnh, "Tôi cần phải báo cáo cô sao?"
"Tôi cũng là tốt bụng nha! Chẳng qua tôi cho rằng cô là muốn gặp chồng của mình, dù sao cô cắm cho anh ấy cái sừng lớn như vậy, nếu không trấn an tốt lòng của anh ấy, có thể cô sẽ rất nhanh bị đuổi ra ngoài." Tiểu Thiên làm bộ tốt bụng nhắc nhở, cả bản thân cũng thiếu chút nữa bị lòng tốt của mình làm cho cảm động.
Khương Bình liếc cô ta, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc là con mắt nào của Thiên Phàm coi trọng cô gái ác độc này chứ, càng thêm tức giận dáng dấp chính mình lại giống cô ta như vậy, nếu như bản thân có chị em ác như vậy, nhất định cô sẽ tự tay Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ta.
Vừa đi đến hành lang, trong lòng Khương Bình muốn mình đi tìm Thiên Phàm trước, bởi vì cô rất lo lắng anh có bị thương không, nhưng trong một tíc tắc này, cô mới phát hiện ra mình đối với Tây Phi thật là cảm thấy xấu hổ.
Anh thật lòng coi cô như bạn tốt, thay cô hả giận, nhưng mà mình cũng không không giúp gì cho anh.
Tại sao có thể như vậy?
Vì vậy vốn là phải đi về phía phòng Thiên Phàm nhưng bước chân đột nhiên dừng lại, chuyển hướng sang phòng khác.
Ít nhất cô không có lỗi với Thiên Phàm, ngược lại, cô thiếu Tây Phi rất nhiều, cho nên cô muốn quan tâm anh nhiều hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc