Chiếm Đoạt Em Dâu - Chương 34

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Hẹn Gặp Lại …
"Đều không phải như vậy, Đường đại ca, em. . . . . ." Ngưng Lộ nhìn vẻ mặt kinh ngạc quá mức của anh, trong lòng hoảng sợ. Anh vội vàng làm cho lòng cô của dâng lên một cảm giác không biết phải làm sao. Loại cảm giác này khiến cô không dám suy nghĩ sâu là cái gì, cuộc sống bây giờ đã đủ rối loạn rồi.
"Không phải là thân thể không thoải mái cũng không phải ra nước ngoài, vốn không có lý do tạm nghỉ học có phải hay không? Huống hồ em bây giờ còn trẻ như vậy, mặc dù đã kết hôn, nhưng ít nhất phải hoàn thành việc học đại học mới đúng, phải không?" Đường Tĩnh Đằng không biết nên lấy lý do gì thuyết phục cô không nên tạm nghỉ học, nhưng vừa nghĩ tới cô về sau không bao giờ tới trường học nữa, tim của anh không khỏi cực kỳ khó chịu. Giống như là mất đi một vật rất quan trọng vậy.
"Đường đại ca, không phải như vậy. . . . . . Em chỉ là . . . . ." Ngưng Lộ thấp mắt xuống không biết trả lời như thế nào lời của anh. Chuyện đơn giản là cô mang thai lại không mở miệng nói được.
"Chỉ là cái gì, Ngưng Lộ? Có chuyện gì quan trọng như vậy? Quan trọng đến mức em muốn bỏ việc học sao?" Nếu có thể, Đường Tĩnh Đằng thật muốn rung đầu của cô một cái, nhìn trong đầu cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
"Vị tiên sinh này, hình như chuyện cô ấy tạm nghỉ học không liên quan anh chứ?"
Một âm thanh lãnh ngạo* vang lên ở sau lưng, Ngưng Lộ không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết là ai tới. Trời ạ, anh không phải là hiểu lầm chứ? Mới mấy phút mà thôi, anh ta làm sao nhanh như vậy?
*Lãnh ngạo: lãnh đạm, kiêu ngạo.
Anh ta chính là chồng của Ngưng Lộ sao? Đường Tĩnh Đằng đứng thẳng người, nhìn Sở Mạnh đứng cách bọn họ vài mét. Đó tuyệt đối là một người đàn ông cường thế, tuổi không tính lớn, cặp mắt dưới mắt kính xem ra bình tĩnh nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa anh ta nhìn rất quen mắt, nhưng anh lập tức không nghĩ ra là đã gặp ở nơi nào rồi. Nhà họ Đường ở trong nước cũng coi là danh gia vọng tộc, nhưng mà anh chị em họ Đường rất nhiều, mà anh không theo kinh doanh cũng không theo chính trị, cho nên đối với người thương giới cùng quan chức cũng không quá quen biết.
"Xin chào, tôi là Đường Tĩnh Đằng, thầy của Ngưng Lộ." Đường Tĩnh Đằng chủ động vươn tay chào hỏi.
"Thầy?" Sở Mạnh không có vươn tay, cũng không có tự giới thiệu, nhếch miệng lên không biết là cười cái gì. Cái người đàn ông có bộ mặt phong độ của kẻ trí thức cũng chỉ dùng ánh mắt quan sát nhìn anh. Hắn nói hắn họ Đường, có phải hắn biết người Đường gia hay không? Không phải là không có khả năng này. Hắn nói hắn là thầy của Ngưng Lộ? Nếu như chẳng qua là quan hệ thầy cùng học sinh, tay của hắn ta sẽ không đặt trên vai cô, giọng điệu khi hỏi cũng sẽ không vội vã như vậy. Dù là vừa rồi đứng từ xa nhìn sang, Sở Mạnh cũng biết kia là ánh mắt một người đàn ông nhìn phu nữ, làm sao có thể gạt được anh. Xem ra là anh đã khinh thường, anh rõ ràng đã cảnh cáo cô, không thể có quan hệ thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác. Anh biết Quan Ngưng Lộ sẽ không có can đảm phản bội anh, nhưng là những người đàn ông khác cũng mặc kệ cô có phải đã kết hôn hay không.
"Lần trước lúc em ở trường học không thoải mái là thầy Đường đưa em ra ngoài." Ngưng Lộ nhìn anh sắc mặt tái xanh, vội vàng đi tới, kéo cánh tay của anh. Cô chỉ sợ anh sẽ giận chó đánh mèo* đến Đường Tĩnh Đằng thì phiền toái, cô không muốn có bất kỳ người bởi vì cô mà bị thương tổn.
"Lần trước?" Sở Mạnh cúi đầu nhếch mày dò hỏi. Chú Trương cũng không đề cập qua chuyện này, xem ra là anh sơ suất, cho nên để cho bọn họ có cơ hội quen biết nhau, hơn nữa dường như cũng biết một thời gian dài.
"Chính là lần em đau bụng kia." Ngưng Lộ nói nhỏ, không dám nhìn Sở Mạnh cũng không dám nhìn Đường Tĩnh Đằng. Tình huônga này thật sự là tệ hết biết!
"Vậy tôi còn phải cảm ơn thầy chiếu cố vợ tôi." Sở Mạnh một tay ôm cô vào trong ***, hướng về phía khuôn mặt của thầy giáo trẻ tuổi kia, khóe miệng hiện lên nụ cười. Giống, rất giống! Chân dung kia rất giống em trai cùng cha khác mẹ của anh! Tính tình sạch vô hại như vậy, phong thái tao nhã lịch sự như vậy, chẳng qua là cặp mắt kia có chút không giống với người bình thường cố chấp. Người đàn ông như vậy là đối tượng các tiểu nữ sinh dễ dàng thích, thế nhưng một ít nữ sinh kia không thể bao gồm vợ của Sở Mạnh anh .
"Không cần khách sáo, đây là chuyện tôi phải làm. Chỉ là tôi hi vọng Ngưng Lộ có thể hoàn thành việc học." Đường Tĩnh Đằng từ trong mắt người đàn ông kia nhìn thấu *** độc chiếm. Đúng vậy , người con gái thanh linh tốt đẹp như vậy ai không muốn đem côgiấu đi? Người nào nhẫn tâm để cho cô ở bên ngoài chịu ong bướm khi dễ, làm nhục? Giây phút này đây, Đường Tĩnh Đằng vậy mà cảm giác mình đố kỵ người đàn ông kia , bởi vì anh ta lấy được cô. Bất kể vì nguyên nhân gì họ kết hôn, nhưng kết quả là giống nhau, anh ta có thể quang minh chính đại ôm cô vào ***, mà anh không thể, cũng không dám nghĩ tới.
"Chuyện vợ tôi tôi sẽ quản, thầy Đường cũng không cần phải bận tâm. Tôi tự có tính toán. Thật ngại, chúng tôi còn có việc đi trước!" Từ trước đến giờ anh không thích cùng người không quen nói chuyện với nhau, huống chi người nọ còn là một người đàn ông, một người đàn ông có ý đồ với vợ của anh. Càng không có gì tốt để nói cùng anh ta rồi. Sở Mạnh ôm ngang hông của cô quay người rời đi.
"Đường đại ca, hẹn gặp lại." Cuối cùng, Ngưng Lộ sau khi đi quay đầu lại nói lời từ biệt với an.
"Hẹn gặp lại!" Mắt Đường Tĩnh Đằng hiện lên một tầng gì đó. Còn có thể gặp lại sao? Anh cũng không biết. Anh biết, bóng lưng kia bước đi khiến lòng anh chua xót giống như muốn tan nát ra …
"Đường đại ca?" Lên xe, Sở Mạnh không có lập tức lái ô-tô đi, đôi tay đặt ở trên tay lái nghiêng đầu nhìn Ngưng Lộ không nói lời nào. Đúng vậy, anh muốn cô giải thích. Cô lại dám sau khi đi còn quay đầu lại gọi người đàn ông kia "Đường đại ca" . Lúc nào thì cô với người ta đã thân mật đến mức này rồi hả ?
"Tôi và anh ấy thật không có cái gì! Anh tin tưởng tôi có được hay không?" Ngưng Lộ vô cùng sợ ánh mắt giờ phút này của anh, cô không phải sợ anh sẽ đối với cô như thế nào, nhưng cô sợ anh sẽ đối với Đường Tĩnh Đằng như thế nào.
"Vậy em cho tôi lý do có thể tin tưởng đi." Anh là không phải là đã đủ dân chủ rồi chứ?
"Tùy anh nghĩ như thế nào, dù sao chúng tôi chỉ là đơn thuần quan hệ bạn bè." Ngưng Lộ biết mình vĩnh viễn nói chuyện không bao giờ chiếm thế thượng phong rồi. Vậy anh ta thích thế nào thì thế ấy đi!
"A, vậy tôi có phải có thể cho rằng em ở sau lưng tôi Ng*ai t*nh hay không?"
"Làm sao anh có thể nói tôi như vậy?" Ngưng Lộ trợn to mắt chuyện. Trời ạ, người đàn ông này thật sự gán tội danh cho cô a!
"Em không phải nói là tùy tôi nghĩ như thế nào sao? Hơn nữa, ban đầu em không phải gọi tôi là Sở đại ca, hiện tại đây? Biến thành chồng em sao, hả?"
Vậy cũng được sao? Người đàn ông này thật sự có thể nói nhảm! Ngưng Lộ giận đến quay mặt ra ngoài cửa xe, cô thật không muốn để ý anh.
"Về sau không được gặp mặt hắn ta." Sở Mạnh nhìn mặt cô tức giận, nghĩ đến Tống Tử Tự nói phải để cho tâm tình cô thoải mái, quyết định không dây dưa cái vấn đề này nữa, dù sao sau này bọn họ cũng không có cơ hội gặp mặt lại rồi. Hiện tại việc phải làm chính là giúp cô chọn một bộ lễ phục thích hợp tham gia tiệc gia đình ở Sở gia tối nay.
"Có nghe hay không? Quan Ngưng Lộ!" Anh lái xe không có nghe được cô trả lời, cau mày lần nữa lên tiếng.
"Thủ tục tạm nghỉ học không phải là cũng làm xong sao? Anh cảm thấy tôi còn có cơ hội gặp anh ấy sao?" Không biết vì sao, anh cường thế cùng bá đạo khiến cô không thể tự chủ chỉ muốn phản kháng anh.
"Em đang khiêu khích tôi sao? Còn chỉ trích tôi hạn chế sự tự do của em?" Sở Mạnh đột nhiên cảm giác được người phụ nữ này thật ra rất khéo miệng, chỉ là không có cơ hội cùng người tranh luận thôi.
"Tôi không muốn nói với anh." Ngưng Lộ dựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại.
Lần này, Sở Mạnh không có ép buộc cô, bởi vì thấy được trên khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô hình như rất mệt mỏi. Là anh trở về quấy rầy thời gian ngủ trưa của cô còn kiên quyết kéo cô ra ngoài, cho nên là lỗi của anh. Mà cách bù đắp lỗi sai của mình chính là để cho cô ngủ ngon trên xe một lúc.
Tiệc Gia Đình
Nếu nói đến tiệc gia đình, chỉ là một đống người thân, bạn bè tốt ở chung một chỗ ăn uống tiệc tùng thuận tiện liên lạc, gặp gỡ bồi đắp tình cảm. Bởi vì đều là người quen biết tới, cho nên mọi người có thể buông lỏng tâm tình chơi đùa.
Nơi ở của Sở gia rộng rãi, mặc dù hôm nay chỉ là gia đình tụ họp mà thôi, nhưng mà phòng khách lại bố trí theo tiêu chuẩn tiệc R*ợ*u cao nhất. Hội trường phòng khách mời công ty chuyên nghiệp tới bố trí, áp dụng hình thức tiệc đứng truyền thống, cung cấp các loại R*ợ*u cao cấp nhất, khách có thể tự phục vụ thức ăn trên bàn thức ăn thật dài được bố trí trong phòng khách.
Vào nửa đêm, Sở gia đèn đuốc sáng rực, các khách mời bắt đầu tới, nhân viên tiếp tân tạm thời dẫn khách tiến vào đại sảnh.
"Khách đều đến đủ, em vẫn còn ở đây tìm cái gì à?" Sở Vân Thiên đẩy cửa phòng ngủ chính ra, nhìn vợ mình thậm chí ngay cả quần áo cũng không thay, chỉ ngồi ngẩn người ở trước bàn trang điểm.
"Em không muốn đi xuống." Mộ Bội Văn liếc mắt Sở Vân Thiên một cái sau lại xoay người lại. Bà thật là không hiểu, tại sao ông muốn cử hành cái tiệc này? Ở trong hôn lễ, mọi người không phải là đều thấy Sở gia Đại thiếu phu nhân rồi sao? Có cần thiết đặc biệt long trọng giới thiệu cho mọi người ở trong gia tộc biết nữa không? Biết thì có ích gì? Đứa con gái Quan Ngưng Lộ kia căn bản không có cách làm tốt vị trí đứng đầu, lo liệu mọi việc trong nhà họ Sở. Trước bỏ qua một bên những thứ khác, riêng là rất ít tham gia các trường hợp xã giao, điều này không cách nào đảm đương ngay lập tức.
"Tối nay em là Nữ Chủ Nhân, nói cái gì vậy? Em không đi xuống, ai tới chào hỏi quan khách?" Sở Vân Thiên tức giận ngồi ở trên giường. Cũng không biết bà tối nay phát bệnh thần kinh gì.
"Để cho con dâu ông làm đi! Dù sao nó hiện tại cũng là Sở gia Đại thiếu phu nhân, tương lai nắm quyền hành bà chủ nhà họ Sở." Mộ Bội Văn cầm son lên tỉ mỉ tô dọc đường cong môi.
"Hôm nay bữa tiệc này chính là đặc biệt vì nó mà tổ chức , nó làm cái gì mà bà chủ nhà họ Sở? Hơn nữa em cũng không phải là không biết nó, con nó làm sao có thể làm được?" Sở Vân Thiên đối với đứa con dâu ít nói hiền lành đó có một loại cảm giác rất quen thuộc, loại cảm giác để cho ông mỗi lần nghĩ tới cũng sẽ có một loại chua xót cùng ảo não trong lòng.
"Nếu sớm biết nó là người phụ nữ như vậy, anh đáng lẽ không nên làm theo đồng ý cho Sở Mạnh và nó kết hôn? Hừ, để em xem nó có thể ở vị trí này bao lâu." Trong giọng điệu Mộ Bội Văn không chỉ có chanh chua mà còn đầy bất mãn.
"Đó là chuyện giữa con dâu cùng Sở Mạnh, em bây giờ vẫn còn ở truy cứu là có ý gì? Chỉ cần con trai thích là được." Đúng vậy, chỉ cần Sở Mạnh thích là được ! Bọn họ quản nhiều như vậy được sao? Có lẽ không phải là không quản được, mà là ông không muốn quản đi!
"Con trai thích là được? Sở Vân Thiên, ngươi không phải là nói trước được già nua si năm chứng chứ? Con trai út của ông cũng thích cô ta, tại sao ông không giúp con một chút? Huống hồ cô ta chính là muốn ở chung một chỗ với con trai thứ hai của ông. Kết quả đây sao? Có lúc em hoài nghi, tại sao anh lại thiên vị như vậy, chẳng lẽ chỉ có mình Sở Mạnh là con trai anh sao?" Mộ Bội Văn ném son môi trong tay xuống, trong gương mặt đã có chút biến hình. Đúng vậy, mỗi lần nghĩ đến chuyện này sẽ khiến cho bà tức giận não không thôi
"Cả hai đều là con ta." Sở Vân Thiên đứng lên, sắc mặt rất không tốt. Đúng vậy, cả hai đều là con trai ông, nhưng không phải là của bà. Điều bí mật này vẫn ẩn dấu mấy chục năm nay, ông không thể để cho bà biết. Nhưng là chắc chắn sẽ bị tiết lộ, ông ngàn vạn lần không nghĩ tới là con trai lớn lại biết. Đúng vậy, ông thật có lỗi với Tiêu Tĩnh Vân, nhưng chuyện ở đời thì bất đắc dĩ. Cho nên, ông vẫn có áy náy đối với con lớn, bất kể con làm chuyện gì ông cũng sẽ không phản đối. Ông chỉ hi vọng con trai không nên hận ông.
"Nếu cả hai đều là con trai anh, vậy anh đối với hai người con trai của mình thái độ lại chênh lệch nhiều như vậy?" Mộ Bội Văn không vừa lòng đúng là điểm này.
"Em. . . . . . Anh không muốn nói với em!" Sở Vân Thiên quay lưng lại không muốn nói thêm đi xuống.
"Là không lời nào để nói sao?" Mộ Bội Văn đi tới phía sau ông, đôi tay ôm *** cười lạnh lùng nói. Đúng vậy, ở trước mặt người khác bọn họ là một đôi vợ chồng *** nhưng đây thì sao? Quan hệ của bọn họ lúc tốt lúc xấu, chẳng qua là không biểu hiện ra trước mặt mọi người thôi.
"Mộ Bội Văn. . . . . ." Sở Vân Thiên xoay người lại cùng với nàng nhìn thẳng vào mắt.
"Không cần kêu lớn tiếng như vậy, em nghe được."
Mắt thấy một cuộc chiến tranh sẽ bộc phát, tiếng gõ cửa của quản gia ngoài cửa kịp thời hóa giải: "Tiên sinh, phu nhân, Đường tiểu thư tới."
"Linh Chi tới?" Vừa nghe cái tên nàng dâu ưng ý nhất trong cảm nhận của bà Đường Linh Chi tới, trên mặt Mộ Bội Văn lập tức cười: "Các ngươi xuống trước đi, ta lập tức đến ngay."
"Em mời người họ Đường?" Nhìn vợ mình nghe Đường Linh Chi tới lập tức biến sắc mặt, Sở Vân Thiên nhíu mày. Vốn là kế hoạch là rất tốt, muốn cho Sở Mạnh tiếp nhận Sở Thành rồi đám hỏi với Đường gia Đại Tiểu Thư, ai biết người tính không bằng trời tính! Đáng tiếc đối tượng tốt như vậy, nhưng mà nếu người đã tới, thì phải tiếp đãi tốt mới đúng. Dù sao sau còn có thể hợp tác.
"Đúng!" Mộ Bội Văn vội vàng lấy lễ phục ra, bà chỉ là muốn nhìn thái độ một chút nên gửi thư cho Đường Linh Chi mà thôi, không nghĩ tới cô thật tới, điều này làm cho bà mừng rỡ không thôi. Nếu cô nguyện ý, vậy có phải thể hiện cô còn có tình cảm với Sở Mạnh hay không? Sở Mạnh mặc dù đã kết hôn, nhưng là kết hôn mà thôi, có là cái gì! Nếu quả như thật có lòng, chắc chắn sẽ có biện pháp!
*******
"Chị, làm gì nhất định em phải cùng chị tới?" Sau khi dừng xe trước sân nhà Sở gia, Đường Tĩnh Đằng không nhịn được oán trách trong lòng. Anh từ trước đến giờ không thích tham gia tụ hội như vậy, cùng lắm là một đám người có lợi ích liên quan lấy danh nghĩa tiệc tùng gặp gỡ nhau lấy được nhiều ích lợi hơn thôi. Nhưng mà, hôm nay sau khi về đến nhà, người chị của anh đây cũng không chịu nhìn anh phản đối muốn theo cô cùng đi, còn nói chẳng qua là tư nhân gặp mặt mà thôi, vậy thì thế nào đây? Cuộc sống kiểu như thế không thích hợp với anh lắm.
"Cũng đã đến rồi, không nên hỏi nhiều như vậy. Khó được theo ta cùng nhau tham dự, sau đó ngươi cũng chỉ bao ăn đồ là được." Đường Linh Chi tối nay mặc một bộ lễ phục hở vai màu tím nhạt, thiết kế thắ lưng cao làm tôn đường en thon thả, cho thấy dáng người hoàn mỹ của cô, cảm giác có chút thần bí tràn ngập trong không khí, lộ rõ khí chất cao quý tao nhã của người phụ nữ. Mái tóc dài được vấn đơn giản, chỉ chừa lại hai bên tóc mai, lộ ra cái cổ trắng ngần như thiên nga.
"Đi thôi!" Tối nay, Đường Tĩnh Đằng hiếm khi mặc vào Âu phục, toàn thân tản ra khí chất học giả nho nhã. Chỉ mong theo lời chị mình nói, chỉ đơn giản là tư nhân gặp mặt mà thôi.
"Như vậy mới ngoan!" Đường Linh Chi ở vuốt nhẹ mặt em trai, haha, da thật mượt! Cô tới đương nhiên là có mục đích rồi, nhưng là làm sao có thể nói với em trai chứ !
Người đàn ông nho nhã cùng người phụ nữ tràn đầy khí chất cao quý cùng nhau đi vào đã làm náo nhiệt phòng khách buổi tiệc R*ợ*u. Dưới sự hướng dẫn của tiếp tân, Đường Tĩnh Đằng không thích náo nhiệt đi tới phòng nghỉ tạm thời liếc nhìn nơi nào đó an nhàn đọc tạp chí.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc