Chiếm Đoạt Em Dâu - Chương 33

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Nói Bóng Nói Gió
"Tiêu tiểu thư, xin gọi tôi là thím Trương. Có chuyện gì không?" Thím Trương ở trong phòng bếp lộ ra nửa người. Người phụ nữ này thật sự là không có chút lễ phép, nếu như cô ta không phải là thiếu gia mang về, bà cũng không muốn để ý tới cô. Có gì đặc biệt hơn người đâu! Dáng dấp cũng không có xinh đẹp hơn thiếu phu nhân nhà bọn họ, còn suốt ngày mang theo khuôn mặt dì ghẻ, người nào muốn để ý cô!
"Thím Trương, người đang bận làm gì vậy? Hình như con ngửi thấy mùi thuốc a!" Tiêu Diệc San để ly trà trên tay xuống, cố ý đi tới cửa phòng bếp cùng thím Trương trò chuyện.
"Tiêu tiểu thư, đây là thuốc bổ cho thiếu phu nhân đang mang thai nhà chúng tôi, ha ha, thiếu gia chính là không yên tâm, mỗi ngày buổi trưa đều muốn tự mình trở lại xem thiếu phu nhân uống xong mới đi làm. Nếu như cô ngửi không quen có thể qua bên kia ngồi." Thím Trương nói xong mặt không đỏ, tim không đập mạnh, đối phó loại phụ nữ này không có cần lòng tốt, huống chi thiếu gia đối với nàng cũng rất thờ ơ không phải sao? Bà cũng không có nói láo, mỗi ngày thiếu gia gọi điện thoại về không tính sao?
"A, thiếu phu nhân các người không có đi học sao? Nhưng mà đại học trong nước cũng không khá hơn chút nào, tốt nghiệp xong cũng không dùng được." Không trách được Sở mạnh đi lên lâu như vậy chưa có xuống ! Thì ra là hai vợ chồng ở phía trên ***! Cô ở đây ngu ngốc chờ đợi thì coi là cái gì? Nhưng Tiêu Diệc San có thể được coi là người giấu được tâm sự, trong lòng không vui nhưng trên mặt vẫn mỉm cười.
"Thiếu phu nhân đều đã có thai, vì thân thể của cô nên thiếu gia không để cho cô đi. Ây da, cũng gả vào nhà giàu có làm thiếu phu nhân rồi, đọc nhiều sách như vậy cũng vô ích. Ha ha, chuyện khổ cực như vậy hãy để cho những người vất vả vì cuộc sống con cháu đời sau lo đi!" Thím Trương cũng mỉm cười. Hừ, cái Tiêu tiểu thư này sao lại quản nhiều chuyện như vậy? Chuyện của nhà người ta liên quan gì tới cô ta? Bà thím Trương mặc dù chỉ là một người giúp việc, nhưng mà thiếu gia, thiếu phu nhân đối với bà rất tốt, những người ác ý muốn hãm hại kia tốt nhất phải cách xa một chút, bằng không miệng bà tuyệt đối không nể nang ai.
"Ha ha, thím Trương. Nghe bà nói như thiếu gia rất thương thiếu phu nhân vậy! Bọn họ quen biết đã lâu rồi có phải hay không?" Tiêu Diệc San không tin bọn họ thật sự bởi vì yêu mà kết hôn . Cô thậm chí không có nghe nói qua Sở Mạnh xác định có bạn gái, đàn bà bên ngoài thì ngược lại có. Mà anh ấy kết hôn quá đột ngột, trước đó cô cho là anh sẽ tiếp tục độc thân như vậy. Bởi vì ở trong mắt anh ấy, không có gì quan trọng hơn quyền lực ở Sở Thành. Thời niên thiếu anh ấy học hành vô cùng nghiêm túc, tốt nghiệp xong ở trong công việc không biết vượt qua bao nhiêu khó khăn, nếm trải bao nhiêu buồn bực cùng thua thiệt mới có thể có thành tựu của ngày hôm nay, cô một mạch nhìn lại, như thế nào lại không hiểu?
Chẳng lẽ là anh ấy cần đến hôn nhân thương mại mới có thể nắm giữ được quyền hành sao? Không thể nào, anh đang ngồi trên vị trí tổng giám đốc Sở Thành sau mới kết hôn, huống chi lão Sở Vân Thiên kia đối với hắn vẫn rất để ý, dùng mọi cách để nhường địa vị cho anh. Toàn bộ quyết định nhà họ Sở đều là do anh.
Gia cảnh Quan Ngưng Lộ đó cũng coi như không hơn nhà quyền thế, nhiều lắm là nhà giàu có, dư dả mà thôi. Vậy nguyên nhân anh cưới cô ta là gì? Tiêu Diệc San ở trong lòng tính toán . Cô nhất định sẽ cho thám tử tư tra rõ , nhưng bây giờ cô muốn hỏi từ trong miệng thím Trương nhiều một chút, không phải biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng sao!
"A, chuyện giữa chủ nhân chưa tới người làm chúng tôi lắm mồm. Tiêu tiểu thư, xin cứ tự nhiên! Tôi phải nấu canh không cùng cô trò chuyện được." Thím Trương không muốn cùng với cô ta nhiều lời, xoay người lại nhìn nồi canh không ngừng bốc khói trắng.
"Thím Trương, con chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi. Con không có ý gì khác, chỉ là muốn quan tâm nhiều hơn anh họ Mạnh mà thôi, dù sao cuộc sống anh ấy không được hạnh phúc lời của ta cũng sẽ khổ sở đó a!" Tiêu Diệc San đem thân phận em họ của mình ra nói.
"Anh họ?" Lần này đến phiên thím Trương giật mình? Bà ở Sở gia nhiều năm như vậy, chưa từng có nghe nói qua hai vị thiếu gia có bà con họ Tiêu?
"Đúng vậy a, con là. . . . . ." Tiêu Diệc San đắc ý nghĩ chứng tỏ quan hệ cô cùng Sở Mạnh cô không tin sẽ không moi ra tin tức, lời còn chưa nói đã bị cắt đứt.
"Diệc San, em lắm lời rồi. Nhà cửa em đã nhìn rồi, nếu như không có gì em có thể về công ty trước, anh còn có chuyện sẽ không đưa em đi." Là Sở Mạnh, đang đứng ở chỗ rẽ cầu thang, lạnh lùng nhìn cô. Tiêu Diệc San càng ngày càng quá đáng, xem ra sau này không thể để cô đến nhà nữa.
"Thật xin lỗi. Em chỉ là tò mò mà thôi. Anh không phải vừa mới nói cầm tài liệu trở về công ty sao? Tại sao lại không đi?" Tiêu Diệc San đi tới, trên mặt không hề có vẻ mặt bị phát hiện mà lúng túng.
"Có một số việc không đến lượt em tò mò cũng không cần em hỏi. Làm tốt bổn phận của em là tốt rồi." Sở Mạnh đi từng bước một xuống, giọng điệu rõ ràng có phần lạnh nhạt. Sở dĩ lần trước để cho cô cùng trở về, chỉ là nể mặt của dì mà thôi, trùng hợp năng lực làm việc của cô không tồi, anh không ngại có thêm một trợ thủ đắc lực, không hơn. Cho dù cô nói ra là em họ của anh không đồng nghĩa với việc có thể quản cuộc sống riêng tư của anh.
"Thím Trương, canh chưa có sao?" Sở Mạnh vượt qua Tiêu Diệc San đang tức giận đi về phía phòng bếp.
"Thiếu gia, có rồi có rồi. Tôi lập tức múc ra. Thiếu phu nhân tỉnh ngủ rồi sao?" Thuốc bắc đen sì sì rót vào trong chén sứ trắng tinh xảo, một mùi thuốc bắc nguyên chất lập tức tỏa mùi ra khắp phòng khách.
"Khụ khụ khụ, chị dâu mỗi ngày đều uống loại thuốc này sao?" Tiêu Diệc San cũng không di liền, thấy thím Trương bưng chén thuốc đen sì sì kia ra liền bịt mũi khinh thường hỏi. Thật là một phụ nữ vô dụng, có thai còn phải cả ngày lẫn đêm ăn này ăn kia.
"Thím Trương, để thuốc đó thím đi xuống trước đi." Sở Mạnh ngồi bên bàn, cầm thìa nhỏ trong chén lên nhẹ nhàng khuấy, chén thuốc nóng mà nguội thì sao mà uống, sao cô ấy còn chưa xuống ?
"Anh Mạnh, anh làm sao có thể làm chuyện như vậy?" Sau khi thím Trương lui ra, Tiêu Diệc San vẻ mặt không thể tin nổi thét lên. Sở mạnh làm sao có thể làm chuyện phục vụ người khác này? Anh luôn luôn kiêu ngạo tự phụ, trong mắt không coi ai ra gì, cái người đàn ông phong quang tễ nguyệt đó làm sao sẽ làm chuyện chỉ có bà chủ nhà mới làm này?
"Chuyện nào? Diệc San, về chỉnh sửa lại tài liệu đầu tư Hoành Cơ được không? Anh hi vọng lần trả giá này nắm chắc trăm phần trăm." Gần hai năm nay Sở Thành bắt đầu tiến sang lĩnh vực bất động sản, mà Sở Kim là do một tay Sở Mạnh xây dựng nên. Cặp mắt nhìn quanh, thấy nơi cầu thang bóng dáng màu trắng kia đang do dự có nên xuống hay không.
"Chị dâu, thật không khéo, lần này tới lại không thể trò chuyện với chị một chút rồi. Lần sau có cơ hội em lại tới thăm. Hẹn gặp lại." Theo ánh mắt Sở Mạnh nhìn sang, Ngưng Lộ mặc váy bằng vải bông màu trắng rộng thùng thình đến chân, chân mang dép lông, một tay đặt lên tay vịn cầu thang, trong mắt lúc thấy cô cũng không có bất kỳ biểu hiện hoan nghênh nào. Thậm chí Tiêu Diệc San cảm giác được cô ta đối với sự tồn tại của cô căn bản không quan tâm, giống như là nhìn một người xa lạ, đối với cô bắt chuyện cũng không có trả lời. Nhưng mà, một ngày nào đó cô muốn cô ta ở trước mặt cô phải khóc.
Không có ai đáp lại, Tiêu Diệc San ngượng ngùng rời đi.
Lại Gặp Đường Tĩnh Đawfng
Sau khi Tiêu Diệc San rời đi Ngưng Lộ mới từng bước một từ từ đi xuống cầu thang, giữa chúng ta có cái gì tốt để nói chuyện sao? Ngưng Lộ thầm nói trong lòng. Đối với Tiêu Diệc San thoạt nhìn như một phụ nữ có ý đồ, cô không có hứng thú cùng cô ta giao du, nhưng cô ta là em họ của người đàn ông kia , nhất định không thể tránh khỏi gặp mặt. Cũng không biết giữa bọn họ có phải thật là quan hệ anh em họ hay không, bởi vì rõ ràng ở trong mắt cô ta thấy được sự ái mộ không thể nhầm lẫn. Đúng vậy, ái mộ, ánh mắt phụ nữ ái mộ một người đàn ông. Nhưng mà em họ yêu anh họ? Ở thời đại này còn tác dụng sao? Nếu như hai bên đều không để ý miệng lưỡi thế gian, vậy sẽ không sao chứ? Nhưng Ngưng Lộ không cho là như vậy vì biểu hiện Sở Mạnh đối với Tiêu Diệc San có cảm giác không giống nhau. Yêu một người đàn ông như vậy, nhất định chỉ có thể là bị tổn thương, bởi vì anh ta căn bản cũng không có tình.
Tỉnh táo lại sau rửa mặt, đem chút tóc loạn chải gọn gàng, nhìn cô thoạt nhìn có sức sống hơn trước nhiều, chẳng qua là sau khi ngồi xuống trước mặt anh, cô nhìn chằm chằm trên mặt bàn nào đó một giờ lẳng lặng không lên tiếng, giống như Pu'p bê không nói chuyện.
"Tốt lắm, có thể uống." Sở Mạnh đang thử một cái sau đó, cầm chén đẩy tới trước mặt cô, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cô không dứt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn lạnh nhạt như cũ, một ngụm nhỏ lại một ngụm nhỏ uống chén canh quái dị kia. Nhưng mà mỗi lần uống một hớp, chân mày càng lúc càng nhăn. Thím Trương đi nơi nào? Sao hôm nay không đem mứt hoa quả tráng miệng lấy ra? Mắt Ngưng Lộ len lén nhìn người đối diện Sở Mạnh một cái. Đúng vậy, cô không muốn mở miệng cùng anh nói chuyện.
"Có lời cứ nói, không cần cất giấu." Đôi tay Sở Mạnh ôm ***, cả người dựa vào lưng ghế. Không muốn nói chuyện với anh? Muốn xua đuổi anh sao ?
"Không có!" Người đàn ông này cũng quá tự cho mình là đúng rồi.
"Không có thì cũng nhanh uống xong đi, sau đó chúng ta phải đi ra ngoài."
"Đi nơi nào?" Ngưng Lộ dừng lại động tác đang muốn đưa vào trong miệng.
"Đến trường em học, xin tạm nghỉ học. bây giờ thân thể em đã không thích hợp để đi học." Trong lời nói Sở Mạnh có giọng điệu không thể cự tuyệt. Thật ra thì anh chỉ là muốn mang cô ra ngoài dạo dạo mà thôi, A Tự có nói qua phụ nữ mang thai phải giữ tâm tình vui vẻ thì đứa trẻ mới phát triển tốt. Cho nên anh cho là một người cả ngày ở nhà thì tâm tình sẽ tốt hơn chỗ nào.
Đã sớm biết ngày này sẽ tới nhưng trong lòng Ngưng Lộ vẫn có chút mất mát. Đúng vậy, là mất mát. Nếu như tạm nghỉ học thì sẽ không có cơ hội nhìn thấy Đường đại ca rồi. Trong khoảng thời gian này, có anh ấy làm bạn cuộc sống như được sưởi ấm bởi ánh mặt trời, ấm áp nhưng cực kỳ thoải mái. Nhưng mà ánh mặt trời nhanh như vậy sẽ lại phải bị mây đen chặn lại, có lẽ từ hôm nay về sau, cuộc sống của cô nhất định chỉ có thể sống trong bóng tối mà thôi. Nhưng đày là cuộc sống mà cô đã lựa chọn, trách được ai chứ ! Một nụ cười khổ ở khóe miệng nâng lên, chỉ là một cái nhẹ mà thôi, lại không qua khỏi ánh mắt sắc bén của người đàn ông kia.
"Làm xong thủ tục, chúng ta về nhà một chuyến." Anh muốn xem cô sẽ có vẻ mặt gì, sau đó mới nói đến từ « về nhà ».
"Trở về nhà nào?" Trong lòng Ngưng Lộ chấn động. Là nhà họ Sở sao? Sắc mặt cô tái đi, mẹ Sở đối với cô thái độ vô cùng bất mãn cùng những lời nói đầy tổn thương kia khiến cô không dám tưởng tượng, nếu như cô lại bước vào nhà họ Sở một bước sẽ là loại hậu quả gì. Nhưng mà cô có thể cự tuyệt sao? Chuyện người đàn ông này muốn làm thì ai ngăn cản được?
"Em nghĩ trở về nhà nào?" Sở Mạnh thấy cô che mặt lại cũng biết cô sợ trở về nhà họ Sở. Nhưng mà nếu kết hôn, cô luôn phải gặp mặt cùng những thành viên Sở gia khác. Tối nay ở nhà Sở Vân Thiên mở tiệc mời tất cả thành viên gia tộc Sở gia, coi như là công khai gặp mặt lần đầu tiên Ngưng Lộ gả vào nhà họ Sở. Lần trước số người tham dự hôn lễ quá nhiều nên không có cơ hội dẫn đi giới thiệu gặp mặt, mọi người đối với Sở gia Đại thiếu phu nhân sau khi kết hôn vẫn ở bên ngoài đương nhiên thấy rất ngạc nhiên.
Sở Mạnh có thể cự tuyệt, chẳng qua là anh chính là muốn cho cô trở về đối mặt, xem cô sẽ có phản ứng như thế nào. Dù sao có anh ở đó, sẽ không để cho cô gặp chuyện không may.
"Tùy anh." Ngưng Lộ để cái chén nhỏ uống không dư lấy một giọt xuống, trả lời thản nhiên. Cùng anh ta vui vẻ đi! Nàng cùng lắm chỉ là một con rối biết nói chuyện thôi, không phải sao?
"Không tình nguyện sao?" Dáng vẻ lạnh nhạt của cô khiến Sở Mạnh mất hứng.
"Tôi không có. Tôi đi lên thay quần áo trước." Ngưng Lộ rũ mắt xuống. Mà anh chỉ là trầm tĩnh nhìn cô không nói lời nào. Không để ý tới anh, Ngưng Lộ quay người đi lên lầu.
Ở trong trường học một lần nữa bất ngờ chạm mặt Đường Tĩnh Đằng, không ngờ chính là động tác anh vội vàng lôi kéo bả vai cô. Mặc dù lúc này không phải là giờ tan học, trên đường không có nhiều người như vậy nhưng là đã không còn những tốp học sinh tụm ba tụm năm đi qua nữa.
"Đường đại ca, anh làm sao vậy? Trước tiên có thể buông em ra không?" Ngưng Lộ không hiểu tại sao trên mặt Đường Tĩnh Đằng có cảm giác như trút được gán***. Anh ấy luôn luôn là tao nhã lễ độ, chưa từng có như hôm nay mất đi tỉnh táo. Mà tay đặt ở trên vai cô trừ việc khiến cô cảm thấy không nên ở bên ngoài, lực quá lớn cũng làm cô cau mày.
"Ngưng Lộ, thật xin lỗi." Rốt cuộc ý thức hành vi của mình, trên mặt trắng nõn của Đường Tĩnh Đằng hiện lên vết đỏ khả nghi. Đúng vậy, anh nóng nảy. Suốt một tuần lễ, cô đều không có tới trường học, chỉ hỏi thăm được là cô không thoải mái mà xin nghỉ. Sao đột nhiên lại không thoải mái đây? Thời gian tựu trường không phải là thần sắc cô tốt lên nhiều sao? Muốn liên lạc với cô lại liên lạc không được, đừng nói là không biết nhà cô ở nơi nào, cho dù biết cũng là không thể đến . Huống chi anh ngay cả điện thoại của cô cũng không có, lo lắng cùng bất an như vậy làm cho hắn luôn không an tâm chút nào.
Mới vừa rồi, anh đi qua tòa nhà hệ tiếng Trung, còn đặc biệt dừng lại xem xem cô có đi học hay không, kết quả vẫn là thất vọng. Chẳng qua là, đang đi ra thì thấy một bóng dáng mặc quần lụa trắng, một tiên tử lẳng lặng đứng bên hồ sen, không phải là cô gái để cho anh ngày nhớ đêm mong chừng mấy ngày ngủ không ngon giấc Ngưng Lộ sao? Không khỏi kích động khiến anh như một tên tiểu tử non nớt, không để ý ánh mắt người khác vội vàng chạy tới.
"Đường đại ca, anh hôm nay sao vậy?" Ngưng Lộ nhẹ giọng hỏi, ánh mắt liếc nhìn qua cửa lớn hệ tiếng Trung, kia chiếc xe thể thao đắt tiền kia dưới ánh mặt trời chiếu xuống bóng đen láy, mà người đàn ông kia, tự mình đi giúp cô làm thủ tục tạm nghỉ học, sẽ không nhanh như vậy xuống chứ?
Cô không ngờ, thật không có nghĩ đến, lần này tới đây còn có thể gặp mặt Đường Tĩnh Đằng, cô cho là bọn họ cứ như vậy mà mất đi liên lạc. Xem ra ông trời cũng ở đây giúp cô! Nhưng mà đây cũng là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt sao? Cô phải nghỉ học, lúc nào thì có thể trở lại đều không thể nói trước. Mà anh, sau khi kết thúc học kỳ sẽ phải đi học chuyên sâu sao? Lần trước anh không phải đã nói có thể phải tiếp nhận việc Sở nghiên cứu nước ngoài muốn mời làm trao đổi nhân tài ra nước ngoài sao? Không biết bây giờ phải nói như thế nào?
"Không sao. Mấy ngày nay không thấy em tới trường học. Nghe nói em không phải khỏe, hiện tại đã khỏe hơn chưa?" Đường Tĩnh Đằng lúng túng để tay xuống, sắc mặt cô không giống như tốt lắm.
"Không sao!" Ngưng Lộ nghĩ đến nguyên nhân mình không thể tới trường học trong lòng có chút chua xót, nhưng mà nguyên nhân này có thể nói với anh ấy sao?
"Vậy em hôm nay tới là …" Đường Tĩnh Đằng nghi ngờ nhìn Ngưng Lộ. Trừ thời gian lên lớp, cô chỉ đến trường rồi về nhà , cô luôn luôn là học sinh rất nghiêm túc, tỉ lệ bỏ tiết cực kỳ ít.
"Đường đại ca, em tới làm thủ tục tạm nghỉ học." Khóe miệng cười nhạt, Ngưng Lộ nhìn đầy hồ đầy lá sen xanh biếc. Đến gần tháng Mười, hoa sen đã sớm tàn, nhưng mà hương lá sen nhàn nhạt vẫn vương vấn trong không khí…
"Tạm nghỉ học? Sao đột nhiên phải tạm nghỉ học đây? Có phải thân thể khó chịu hay không? Hay là muốn ra nước người?" Đáp án của cô khiến Đường Tĩnh Đằng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Tại sao lại như vậy chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc