Chiếm Đoạt Em Dâu - Chương 30

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Không Giống Nhau Ở Đâu?
Trở về \'phòng cho tổng thống\' trên tầng cao nhất, Sở Mạnh ngay lập tức khóa cửa lại, làm cho Tiêu Diệc San đang muốn đi vào theo cũng chỉ biết đứng giậm chân phía trên hành lang ngoài cửa . Quan Ngưng Lộ đáng ૮ɦếƭ! Chờ xem!
“Thế nào? Nửa tháng không thấy, không còn nhận ra tôi nữa sao? Không có gì muốn hỏi tôi sao?” Không bước vào bên trong liền, Sở Mạnh đem cô đặt giữa anh cùng vách tường, âm thanh trầm thấp vang vọng trên đỉnh đầu.
"Không có." Ngưng Lộ không biết mình nên hỏi anh cái gì. Tiêu Diệc San sao? Cô ta không phải đã gọi cô là chị dâu rồi sao? Cô còn phải hỏi cái gì? Cô không muốn hiểu quá nhiều về chuyện của anh.
“Vậy là không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Sở Mạnh nâng cằm của cô lên. Anh ghét phải nói chuyện với đỉnh đầu của người khác.
Cô có chuyện gì thì cần phải báo cáo với anh sao? Trong mắt Ngưng Lộ hiện lên chút không hiểu.
“Ví dụ như, chưa có sự đồng ý của tôi mà đi đến trường. Em không cảm thấy nên nói với tôi một chút sao? Dù sao, thân thể em bây giờ đã không giống như trước nữa.” Trong lúc nói chuyện, một cái tay khác của anh nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ mượt mà cách lớp vải mỏng của cô.
“Bác sĩ nói tôi có thể đến trường.” Động tác của anh, hơi thở của anh khiến Ngưng Lộ căng thẳng cùng bất an, trong giọng nói hoàn toàn không có khí thế. Lúc đầu là cô còn muốn nói gọi điện thoại tới cho anh nhưng là một người phụ nữ nhận, nhưng mới rồi ở dưới lầu cô nhìn thấy người phụ nữ nhận điện thoại đó thì chợt không muốn nói nữa.
“Vậy tôi nói không thể!” Ng'n t thon dài không ngừng vuốt ve hai gò má nõn nà của cô, cảm xúc thật tốt làm cho anh không nỡ buông tay.
“Anh. . . . . .” Nói chuyện với anh, cô chưa từng chiếm thế thượng phong, lần này cũng giống vậy. Anh ta vô sỉ như vậy, lại không biết xấu hổ, Ngưng Lộ tự nhận là không làm được.
“Tôi như thế nào? Hả? Nói đi!” Bỗng nhiên chơi tâm bị khơi mào.
“Tại sao anh luôn ức hiếp tôi?” Trong nháy mắt đôi mắt to, sáng bị che bởi một tầng hơi nước. Cứ trêu chọc cô như vậy chơi vui lắm sao? Nếu như anh muốn phát giận liền phát giận, tốt lắm, vậy tại sao bây giờ giống như với tán tỉnh bình thường làm cho cô cảm thấy không biết làm sao, cảm thấy khó chịu? Ngưng Lộ không biết mình rốt cuộc là như thế nào? Vừa gặp phải anh thì tâm tư liền rối loạn.
"Tôi chính là ức hiếp em.” Vừa dứt lời, cái miệng nhỏ hồng hồng thật nhanh đã bị anh ngậm chặt, cứ như vậy mà *** hai cánh môi mềm mại đầy hương vị ngọt ngào .
"Ừ. . . . . ." Ngưng Lộ nghĩ ra một tiếng, nhưng mà anh lại thừa dịp cô mở miệng, đem đầu lưỡi nhiệt tình chui trong miệng nàng, bừa bãi ςướק lấy ngọt ngào. Trừ việc để cho cô cảm thụ anh ra thì không nói không làm được cái gì.
Thì ra là nửa tháng không gặp, anh rất nhớ cái miệng nhỏ nhắn này. Sở Mạnh dùng sức khuấy đầu lưỡi nho nhỏ của cô, cảm giác vừa tê dại vừa đau khiến hai tay Ngưng Lộ không ngừng đẩy ***g *** cứng rắn của anh. Anh ta thật là thô lỗ! Tại sao có thể dùng sức mà hôn như vậy? Có phải muốn cắn đứt đầu lưỡi của cô hay không?
Bàn chân mệt mỏi, thắt lưng cũng đau. Anh cắn càng làm cho miệng cô đau, Ngưng Lộ làm thế nào cũng tránh không được ***g *** của anh. Vì để cho mình có thể hôn sâu hơn, cũng làm cho cô chẳng phải mệt mỏi, người đàn ông nhấc thân thể nhỏ nhắn của cô gái lên, cố tình làm hôn bận, khẽ cắn. . . . . .
“Chúng ta lên giường.” Âm thanh của anh vừa thấp lại vừa khàn. Sau khi buông môi cô ra, cúi người xuống ôm lấy cô. Vẻ mặt cô bất lực cùng dung nhan động lòng người càng làm cho anh muốn ức hiếp.
"Bác sĩ nói không thể." Thân thể nhẹ nhàng linh hoạt được đặt trên giường lớn, lúc bàn tay to của anh chuẩn bị kéo quần cô xuống, Ngưng Lộ vội vàng giữ lại tay của anh, không để cho anh di chuyển.
“Vậy bây giờ ở đây tôi phải làm sao?” Vì thân thể của cô cùng đứa nhỏ trong bụng, anh nhất định phải nhịn. Bởi vì ngấm ngầm chịu đựng, trên trán của anh đã lấm tấm mồ hôi hột. Nhưng mà anh không muốn cứ như vậy bỏ qua cho cô, đôi tay tà ác lôi kéo tay nhỏ bé của cô thẳng xuống phía dưới.
“A! Tôi không muốn!” Nhiệt độ cùng độ cứng trong tay khiến Ngưng Lộ bật ra tiếng thét chói tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt cũng ửng đỏ. Trời ạ, người đàn ông này tại sao lại có thể như vậy? Lại để cho tay cô cầm . . . . của anh. Cô không muốn, không muốn. Tại sao còn không thả tay cô ra?
“Yên lặng, không nên lộn xộn! Cử động nữa tôi liền cứ vậy mà không quan tâm đó.” Anh cuối cùng cũng buông tay cô ra, hai chân thon dài ngăn chặn thân thể làm loạn của cô, sợ động tác của cô sẽ làm chính mình bị thương. Xem ra, để cho cô có con cũng không phải là ý kiến hay, còn làm cho anh không thể cố tình làm bậy.
Cầm được đôi tay nhỏ bé của cô, lập tức giấu ra sau lưng. Ngưng Lộ lại không dám cử động, sợ anh sẽ không cần để ý, cứ như vậy mà muốn cô.
“Anh thật là nặng, đứng lên đi!” Mặc dù anh không có đè bụng nhỏ của cô, nhưng mà áp lực cũng không nhỏ, hơn nữa tư thế anh như vậy làm cho toàn thân cô đều khó chịu.
Sau khi hôn môi cô thật sâu, Sở mạnh mới ngồi dậy, hơn nữa cũng kéo cô ngồi dậy, đem cô ôm vào trong ***, nhẹ nhàng lấy tay vuốt lại những sợi tóc dài lộn xộn.
“Có nhớ tôi hay không?” Sở Mạnh nhẹ nhàng thổi khí ở bên tai. Biết rất rõ là cô sẽ không nhớ hắn, nhưng anh vẫn là muốn hỏi.
Cái vấn đề này muốn cô trả lời thế nào đây? Ngưng Lộ cúi đầu không nói. Anh ta thật kỳ quái, lại hỏi cái vấn đề này. Bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng không có tình cảm chỉ có *** thôi, hỏi cái vấn đề này có phải là quá khác người hay không? Ở lúc có chuyện xảy ra, thật ra thì cô còn nghĩ tới anh, chỉ có điều, dưới tình huống này anh lại đi hỏi nhớ hay không sao?
“Không nói lời nào? Vậy chính là có rồi đúng không?” Anh ở bên tai cười khẽ.
“Thôi, đứng lên thay quần áo, đến lúc ăn cơm rồi.” Không đành lòng tiếp tuc giỡn khi cô cúi đầu không nói gì, Sở Mạnh buông tay ra.
“Chờ một chút.” Ngồi ở trên giường, Ngưng Lộ nắm chặt lòng bàn tay căng thẳng cùng bối rối gọi lại anh.
“Thế nào? Không nỡ để tôi đi?” Sở mạnh quay người trở lại, khom nửa người, nụ cười lơ lửng ở trên mặt.
“Không phải như vậy.” Người đàn ông này hôm nay thật không bình thường, luôn thích dùng từ ngữ trêu đùa cô.
"Không phải vậy thì tôi đi.” Sở Mạnh làm bộ muốn đứng dậy.
"Không phải. Tôi không muốn đi ra ngoài ăn cơm. Có được không?” Bàn tay thon dài, mịn màng cào nhẹ cánh tay bền chắc anh hiện ra mười vết trầy.
Đây là lần đầu tiên, nàng dùng giọng nói như làm nũng nói chuyện với anh. Trong lòng Sở Mạnh có chút chấn động, giống như bộ dáng bị thứ gì đánh trúng, nói không ra lời. Đôi mắt sâu như biển, yên lặng nhìn khuôn mặt cô, giống như là ở xem xét cái gì đó.
Anh ta rốt cuộc muốn thế nào? Có được hay không nói thẳng ra không phải tốt hơn sao? Không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào cô là có ý gì? Trên mặt cô dính gì sao? Nghĩ như vậy cô lấy bàn tay lau khuôn mặt nhỏ nhắn.
Một tiếng buồn cười từ ***g *** của anh truyền tới, anh lại cười rồi. Sở Mạnh lại cười rồi! Ngưng Lộ giống như là không thể tin được ánh mắt của mình, người đàn ông này của cô suốt ngày lẫn đêm chỉ biết hung hãn cũng biết cười sao? Nhưng là, ngàn vạn lần chính xác, anh đang ở trước mặt cô cười, hơn nữa, cười đến mức làm cho lòng cô cảm giác có chút hoang mang. Bộ dạng anh cười lên thật ra thì rất đẹp mắt, chỉ là bởi vì rất ít cười, cho nên cảm giác đường cong khóe miệng cong lên có chút cứng ngắc.
Nụ cười đó làm cho cô có chút đau xót, thực sự không nên như vậy! Tâm tình thoải mái cứ như vậy mà chùng xuống.
Người đàn ông đắm chìm trong vui vẻ, cho nên sẽ không nhạy cảm thấy được tâm tình có sự that đổi của cô. Đôi tay nâng mặt của cô lên: “Có thể. nhưng mà ở trong phòng sẽ chỉ làm những chuyện tôi nghĩ tới, em chọn cái nào?” Thì ra là ác ma chính là ác ma, ý tứ của anh chính là nếu như không đi ăn cơm, vậy anh cũng không chú ý thân thể của cô, *** muốn cô sao? Anh ta làm sao có thể cầm thú đến tình trạng kia?
Công Chúa Của Anh
"Cả hai cũng không muốn, được không?" Ngưng Lộ bắt gặp ánh mắt của anh, lại nhìn thấy trong mắt còn có nụ cười, vậy có phải là tâm tình của anh vẫn tốt hay không? Cô có thể đều không chọn cả hai được không?
"Em nói đi?" Theo thói quen lại chiếm hữu môi của cô, anh muốn chính cô lựa chọn câu trả lời, anh đem quyền quyết định giao cho cô. Anh biết, cô thật ra là không muốn cùng Tiêu Diệc San ở chung một chỗ. Trong lòng anh đã có đáp án, anh cũng không thích. Chỉ là con gái của dì anh, cộng thêm năng lực làm việc không tồi, anh mới đem cô cùng trở về nước. Chuyện gì khác cũng không phải.
"Có thể." Nếu người ta đã nhường nhịn đến mức này, cô không nhận lời có phải là quá ngu hay không?
"Đúng là có thể. Nhưng mà. . . . . ." Thì ra là còn có nhưng là , Ngưng Lộ cũng biết người đàn ông này sẽ không bỏ qua cho cô nhanh như vậy .
"Nhưng là cái gì. . . . . ." Cô gái ngây ngốc nhanh chóng tiếp nhận lời nói.
"Em phải cho anh chút lợi ích!" Thanh âm của anh càng ngày càng thấp, thái độ càng ngày càng không đứng đắn.
"Anh muốn chút lợi gì?" Anh từng bước đến gần, cô từng bước lùi về sau, vẫn di chuyển đến khi tấm lưng mảnh khảnh của cô dựa vào đầu giường lớn, cũng chẳng còn chỗ nào có thể trốn nữa.
"Em cứ nói đi?" Anh lại đem vấn đề ném cho cô, cô cũng không phải là giun đũa trong bụng anh, làm sao biết anh nghĩ cái gì? Chỉ có điều nhìn gương mặt không có ý tốt của anh giống như là không có chuyện gì tốt?
"Em không biết. Nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi!" Âm thanh của cô càng ngày càng thấp, bởi vì tay anh từ bắp chân trắng trẻo của cô hướng về phía bụng. Người đàn ông này sẽ không để ý đến lời khuyên của bác sĩ đối mà mạnh bạo với cô chứ? Trong lòng Ngưng Lộ bắt đầu sợ lên, người này mà nóng nảy thì chuyện gì cũng làm ra được. Cô thật hối hận, mới vừa rồi tại sao không nhịn một chút đi theo Tiêu Diệc San đó ăn bữa cơm coi như xong, ép mình bây giờ vào thế tiến thoái lưỡng nan.
"Có điều bây giờ anh muốn ăn am." Một cái hôn nho nhỏ làm sao có thể thỏa mãn được anh? Nhưng là bây giờ anh cũng chỉ có thể mượn không biết bao nhiêu lần cái miệng nhỏ nhắn kia tới mức đói khát. Thật ra thì hắn nghĩ để cho nàng dùng cái miệng nhỏ nhắn tới giúp hắn, sợ lại trải qua sự việc đáng sợ như lần trước sẽ dọa đến cô, huống chi hiện tại cô đang mang thai, thôi!
Trong căn phòng xa hoa một lần nữa lại tràn đầy sắc xuân.
*******************
Ăn mặc như vậy đi ra ngoài, có được không?
Mặc vào lễ phục anh mang về cho cô, Ngưng Lộ trong phòng thay quần áo thế nào cũng kéo không lên dây kéo, thiết kế gọt vai khéo léo lộ ra bả vai bóng loáng như ngọc cùng xương quai xanh mê người, thiếu chút xíu nữa nữa cả bộ *** cũng lộ ra rồi, cô chưa từng có mặc qua trang phục như thế, có phải rất khó coi hay không?
"Thế nào? Có phải hay mặc không vừa?" Sở Mạnh ở ngoài phòng thay đồ đã đợi đúng 10 phút, có phải y phục quá bó sát hay không cho nên mặc không vừa? Bên trong vẫn không có thanh âm gì cả.
"Em không nói chuyện thì anh đi vào?" Sở mạnh để tay ở tay cầm cái cửa chuẩn bị mở ra, người ở bên trong so với anh nhanh hơn đã mở ra.
Trước mặt anh chính là gương mặt thẹn thùng e lệ của cô. Nhưng Sở Mạnh bởi vì vẻ đẹp của cô mà nhìn đến ngây người.
Lễ phục Channel kiểumới nhất này mặc ở trên người cô thật sự là cực kỳ thích hợp. Lụa màu xanh da trời cực mỏng, tài nghệ thủ công tinh xảo này lộ ra dáng người xinh đẹp biến ảo vô tận sắc điệu, sự mỹ lệ làm động lòng người. Phong cách phái nữ dịu dàng toát ra vẻ sang trọng cùng tao nhã, lớp voan mỏng phía trước làm cho lễ phục giống như áng mây phiêu đãng đầy rung động lòng người, mang nét đắm say đầy quyến rũ. Trừ ngày hôn lễ, cô cho anh vẻ tươi đẹp của mình, hiện tại cô lại để cho anh nhìn thấy một mặt khác, bộ lễ phục khẽ bay nhẹ theo chiều gió khiến cho cô thoạt nhìn giống như Tiểu Tiên Nữ không biết chuyện khói lửa nhân gian, e lệ cùng đáng yêu như vậy, tựa như lần gặp đầu tiên gặp gỡ vào buổi tối đó khiến anh động lòng không dứt.
"Có phải là không nhìn được hay không? Vậy em đổi đi." Ngưng Lộ thấy anh vẫn không lên tiếng, cho là khó coi, xoay người liền muốn trở về đổi lại để cho mình cũng không có lúng túng như vậy nữa.
"Không cần đổi, rất đẹp mắt." Sở Mạnh kéo cô lại, thanh âm cũng trầm xuống. Đêm hôm đó, anh đi hơn 3 tiếng đồng hồ hơn mới tìm được thứ có thể làm cho mình hài lòng dùng làm quà tặng cho cô, chính là bộ lễ phục này. Đồ trang sức ở trên người cô dù xinh đẹp hơn nữa, đắt tiền hơn nữa đều là dư thừa, cho nên anh không có đi xem những thứ kia. Mà Paris không thiếu quần áo và trang sức, trước nay anh chưa có kiên nhẫn dùng thời gian tên các cửa hàng đi tìm mua, cuối cùng nhìn trúng món này. Sự thật chứng minh, ánh mắt của anh không có sai, quả thực là vì làm theo yêu cầu với số đo của cô. Anh thế nào cam lòng lại để cho cô cởi ra đây?
"Nhưng không nên mặc cái này đi ra ngoài ăn cơm." Ngưng Lộ còn chưa dám ngẩng đầu, vạt áo trước trống một mảng khiến cô cảm giác không thoải mái, hơn nữa bởi vì mang thai không thể mặc kết hợp giày cao gót.
"Không sao. Chỉ có anh với em mà thôi." Đúng vậy, nếu cô ấy không muốn chung ***ng với Tiêu Diệc San vậy coi như xong, hôm nào anh tìm cơ hội mời cô ăn cơm! Hai người khó có thể ở chung hòa bình như hôm nay, anh không muốn phá hư cái không khí này, mà anh cũng muốn cùng với cô ở chung một chỗ đi ra ngoài ăn một bữa cơm đơn giản chỉ hai người là tốt rồi.
"Vậy. . . . . ." Ngưng Lộ vẫn còn do dự, giống như người ta mới đến liền bỏ lại cô ta một mình cũng không tiện chứ? Lương tâm của cô có một chút bất an.
"Không quan trọng. Diệc San là người một nhà, sẽ không để ý nhiều như vậy. Đi thôi." Anh như giống như một quý ông đưa cổ tay ra với cô.
Hôm nay anh rất khác, đối với cô không hề cường thế bức người nữa khiến Ngưng Lộ không cách nào nhẫn tâm mà cự tuyệt anh, chẳng qua là không biết vì sao cô không cách nào vui vẻ bật cười. Bàn tay phụ nữ mảnh khảnh vươn vào khuỷu tay cường tráng luôn chờ đợi này, trong thoáng chốc, Ngưng Lộ có một loại ảo giác, giống như cánh tay kiên cố này có thể để cho cô dựa vào cả đời một đời. Đúng vậy, chỉ có thể là ảo giác, có lẽ là bởi vì tối nay không khí quá tốt đẹp, có lẽ là cô đã cô đơn quá lâu, cho nên mới phải có cảm giác này. Anh không phải là người cô muốn yêu, làm sao có thể sẽ là bến đỗ cho cuộc đời cô?
"Mạnh ca ca, không phải là muốn cùng đi ra ngoài sao? Tại sao anh không có gọi em?"
Lúc bọn họ muốn đi đến thang máy, sau lưng truyền đến âm thanh bất mãn của Tiêu Diệc San. Cô đứng ở trước cửa phòng, bình tĩnh nhìn hình ảnh hai người đi cùng nhau, trên mặt lộ vẻ tức giận. Chẳng lẽ là người phụ nữ kia không muốn cùng cô đi ra ngoài sao? Hay là cô ta muốn độc chiếm Sở Mạnh? Thật là nói giỡn! Tiêu Diệc San cười lạnh ở trong lòng, không ngừng tự nói với mình, không nên gấp, thời cơ chưa tới.
Ngưng Lộ ôm thật chặt cánh tay của anh không dám quay đầu lại nhìn, bàn tay ấm áp ôm sát hông của cô, để cho lòng cô không còn bất an như thế nữa.
"Diệc San, thân thể Ngưng Nhi không thoải mái, cho nên hôm nay hôm nào anh sẽ mời cơm em sau! Sau đó em có thể đến phòng ăn dưới lầu dùng cơm. Chúng ta cơm nước xong trở về nhà, em tốt nghỉ ngơi đi! Ngày mai gặp nhau ở công ty!" Sở Mạnh quay đầu lại, thanh âm không có một chút dao động.
"Thì ra là thân thể chị dâu kém như vậy à? Cũng khó trách. Vậy thì hôm khác đi!" Tiêu Diệc San có vẻ săn sóc hiểu chuyện, nhưng trong giọng nói nhưng không có chút khách khí.
"Cô ấy không phải là thân thể kém, chẳng qua là có con nên không thích quá ồn náo." Rời đi trước, lời nói Sở Mạnh giống như bỏ lại một trái bom cho Tiêu Diệc San.
Làm sao có thể? Vừa mới kết hôn không lâu đã có con sao? Nếu như có con đến lúc đó không phải sẽ càng thêm phiền phức sao. Không được, không được, cô phải mau sớm nghĩ biện pháp. Phải đi về trước cùng mẹ nói chuyện tiếp theo sẽ làm như thế nào!
Con! Con! Thật sự là chuyện phiền phức. Có thể để cho nó biến mất hay không đây?
------ lời ngoài mặt ------
Nhìn văn nhẹ nhàng như vầy muốn tiếp tục (bản gốc: HOLD) cũng không được a, này mấy chương đều là tình tiết chuyển giao, chuyện hay còn ở phía sau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc