Chiếm Đoạt Em Dâu - Chương 20

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Mật Báo? ? ?
Cao ốc tập đoàn Sở Thành
Thư ký tổng giám đốc tuần này làm việc vô cùng cẩn trọng, chỉ sợ chọc phải lão đại ở bên trong. Gần đây Sở tổng không dễ phục vụ lắm, bình thường tỉnh táo đến trên mặt nhìn không ra nửa điểm tâm tình nhưng mấy ngày nay lại động một chút là nổi giận, khiến người bên cạnh cũng nhanh chóng tự động tránh xa.
“Tổng giám đốc?” Thư ký Phương lễ phép gõ cửa một cái đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, đối mặt với ông chủ cả tuần nay sắc mặt không quá thân thiện. Đợi gần một phút không nghe bất kỳ đáp lại nào, thư ký Phương còn tưởng rằng tổng giám đốc không nghe thấy. “Tổng ——" Thư ký Phương cẩn trọng mở miệng lần nữa, nhưng hai chữ “Tổng giám đốc” còn chưa gọi xong liền bị Sở Mạnh vô lý cắt đứt.
“Bây giờ tôi không rảnh!” Anh không nhịn được đầu cũng không ngẩn đầu nói.
“À? Nhưng, nhưng ¬¬---” Thư ký Phương không nghĩ tới thế nhưng lấy được đáp án như vậy. Đây thật là ông chủ luôn luôn tỉnh táo khắc chế đến làm người ta sợ hãi của bọn họ sao?
“Không nghe thấy tôi nói không rảnh sao? ĐI ra ngoài!” không hiểu sao bị nạt mà dừng lại, Thư ký Phương có nhiều năm kinh nghiệm sợ hết hồn không dám tiếp tục nói thêm câu nào khép cửa đi ra ngoài. Cũng tại cửa ra vào gặp được Tống tiên sinh người tự xưng là bạn thân của tổng giám đốc mới vừa rồi bị cô cản lại ngoài cửa đã tự động đi tới, sắc mặt cô tái nhợt bảo anh ta không nên đi vào.
“Thư ký Phương lửa bên trong tôi phụ trách dập tắt đi!” Nụ cười trên mặt Tống Tử Tự vẫn như làn gió mùa xuân, cả đôi mắt đào hoa kia cũng lóe ra nụ cười. Chẳng trách được nhân viên tiếp tân Điền Mật lại bị lừa, không có hẹn trước liền ngây ngốc để cho người ta xông thẳng lên tầng văn phòng của tổng giám đốc, mà mình cũng không phải bị anh ta lừa đi vào thông báo kết quả bị ăn một trận pháo hôi sao? Cũng may cô đã kết hôn sinh con rồi nếu không phỏng chừng còn vô sỉ bị gương mặt đó của anh ta lừa. Đã có người tự nguyện làm nhân viên cứu hỏa tự dâng lên tánh mạng của mình, cô vẫn là nhanh chóng tránh xa một chút đi!
“Đã nói tôi không rãnh …….” Tống Tử Tự vừa mới mở cửa mà vào bên trong liền truyền ra một tiếng gầm của sư tử. Không phải chứ, lửa cháy mạnh như vậy? Không phải chưa thõa mãn Dụς ∀ọηg chứ? Đáng thương cho cô dâu mới cưới xem ra nhu mì điềm đạm đó phải ngày ngày hầu hạ người đàn ông tâm tình bất định này.
“Mạnh, cô dâu của cậu không thõa mãn được cậu sao?” Tống Tử Tự đóng cửa lại đến gần anh, tự nhiên ngồi xuống ghế sofa bằng da thật trước mặt anh.
“Mắc mớ gì tới cậu? Cậu tới làm gì?” Nghe được giọng nói quen thuộc, Sở Mạnh rốt cuộc dừng lại việc đang làm, hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông xấu bụng trước mặt.
“Mạnh, đừng như vậy chứ! Dù gì chúng ta cũng là bạn thân, tới thăm phòng làm việc của cậu một chút cũng không được sao!” Tống Tử Tự nói nửa đùa nửa thật, bởi vì anh chưa từng tới phòng làm việc của anh ta, bọn họ gặp mặt đều là ở bên ngoài. Mà sức mạnh của Tống gia mặc dù trên chính thương hai giới đều không thể khinh thường, nhưng Tống Tử Tự cũng không có về thừa kế gia nghiệp, cho nên rất ít xuất hiện ở nơi công cộng. Nhưng danh hiệu đại trưởng tôn, thái tử đời thứ ba của Tống gia dùng vẫn còn rất tốt, cho nên anh có thể thuận lợi lên thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Xem xong rồi chứ? Xem xong rồi có thể đi rồi đó. Tôi rất bận, không rãnh đếm xỉa tới cậu.”Sở Mạnh nhìn anh khoảng chừng hai phút mới mở miệng nói chuyện.
“Tôi biết mấy ngày nay cậu là người bề bộn nhiều việc, bận đến dường như thường ngủ ở phòng làm việc?”Đây chính là Ngũ Thiên Nghiên người phụ nữ đó không cẩn thận lỡ miệng nói ra, không thể trách anh nhiều chuyện. Anh quả thật cực kỳ tò mò, mặc dù Sở Mạnh luôn là người làm việc điên cuồng, nhưng vừa kết hôn không lâu lại lạnh nhạt với tiểu mỹ nhân kia dường như có chút không bình thường a! Huống chi ngày hôm qua anh còn chứng kiền mẹ của tiểu mỹ nhân đến bệnh viện, muốn trách cũng chỉ có thể trách anh quả thật nhiều chuyện, biết ba của tiểu mỹ nhân đã xuất viện rồi, cho nên liền muốn xem xem mẹ cô có phải bị bệnh gì hay không, Cuối cùng tra được kết quả lại làm anh thất sắc cả kinh. Nhưng, có cần nói với Mạnh hay không, thì phải xem thái độ hôm nay của anh ta rồi.
"Chuyện đó không liên quan tới cậu.” Sở Mạnh cũng không muốn cùng A Tự nói quá nhiều về cuộc sống riêng tư của mình. Đúng vậy, hôm đó sau khi cô ngất đi anh cũng tức giận rời đi, cũng đã một tuần không về nhìn cô dù chỉ một lần, chỉ sợ lại không khống chế được mình. Đối với sự mất khống chế của mình anh vẫn luôn ảo não, muốn nói xin lỗi cũng không nói ra miệng được, anh là người đàn ông kiêu ngạo tự phụ như thế nào, chẳng nói xin lỗi với bất cứ một ai bao giờ? Câu xin lỗi quả thật nói không ra miệng, lại không muốn quay về nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, chính là dứt khoát sống ở công ty, dù sao chắc chắn có chuyện làm không xong. Thím Trương nói sau khi cô tỉnh lại vẫn luôn không vui, thế nhưng anh lại không hạ được quyết tâm trở về xem cô.
“Mạnh, làm bạn thân của cậu, quan tâm cậu một chút không được sao! Có phải cô ấy không thõa mãn được cậu, nên cậu mới muốn sống bên ngoài để tìm cơ hội đi kiếm ăn nơi khác đúng không?” Biết rõ anh không phải là người đàn ông lăng nhăng, Tống Tử Tự lại cố ý tấn công anh.
“A Tự, có phải cậu ngứa mình hay không?” Sở Mạnh đẩy những công văn đang đợi phê duyệt trước mặt ra đứng lên.
“Này, Mạnh. Tôi không phải tới đánh nhau. Chẳng qua là quan tâm cậu được không! Tôi chỉ sợ cậu vì công việc mà trì hoãn nhiệm vụ nối dõi tông đường trọng đại vậy thì đền bù không nổi rồi.” Tống Tử Tử quyết định từ từ thăm dò anh ta, bởi vì kết quả anh tra được là mẹ của tiểu mỹ nhân kê đơn thuốc là Tђยốς tгáภђ tђคเ thường dùng, nhưng tên người được kê đơn lại là Quan Ngưng Lộ, hai mươi tuổi. Làm cho người ta muốn không nghi ngờ cũng không được a. Nên anh mới đặc biệt đi một chuyến, xem một chút rốt cuộc cách nghĩ của Mạnh như thế nào.
“Chuyện nối dõi tông đường của tôi không cần nhọc tới cậu quan tâm. Tôi còn chưa muốn có con. Nếu như đây là điều cậu muốn biết, cậu có thể đi!” Sở Mạnh ngồi xuống đốt lên một điếu thuốc. Nghĩ đến những cảm xúc phiền não của mình, không muốn có con? Có lẽ hiện tại trong bụng cô cũng đã có cốt nhục của anh rồi đi? Dù sao mấy lần này anh cũng không có làm bất kỳ biện pháp dự phòng nào. Không phải là không muốn làm, mà là mỗi lần đều bị cô ép tới không có thời gian đi làm. Mà cô quả thật cũng còn trẻ, còn chưa tốt nghiệp đại học. Anh đã sắp xếp xong, hai ngày nữa cô có thể về trường đi học, còn chuyện con cái thì thuận theo tự nhiên đi.
“A, thì ra là không đành lòng khiến tiểu mỹ nhân có con sớm như vậy a! Có thể hiểu được, khó trách được cậu không phải không dám về nhà. Thì ra là sợ mình không khống chế được!” Vậy anh căn bản là nhiều chuyện không đúng? Tống Tử Tự cười cười, lần này tới phòng làm việc của anh ta thu hoạch quả thật không nhỏ, ít nhất nữ nhân viên tiếp tân tên Điền Mật làm cho anh cảm thấy cực kỳ thích thú.
“Tôi không có sở thích gieo giống như cậu.”
“Trời đất chứng giám a, Mạnh. Tôi chỉ duy trì sinh lý bình thường của mình mà thôi, chẳng lẽ cậu muốn phủ nhận trước đây cậu không có tìm người phụ nữ khác?”
“A Tự, tôi không có thời gian nói chuyện phụ nữ với cậu. Nếu cậu không còn chuyện gì khác thì tự đi đi! Tôi còn một cuộc họp phải mở.” Sở Mạnh nhìn đồng hồ đứng lên đi ra ngoài.
“Một ly nước cũng không cho tôi uống đã đuổi tôi đi? Thái độ của cậu như vậy là sao?” Mặt Tống Tử Tự hiện lên vẻ bất mãn nhìn người đàn ông đã đi ra ngoài, thật sự là quá quá đáng đi? Chẳng lẽ đạo đãi khách của Sở Thành là như vậy sao? Mạnh, cậu được lắm! Lần sau có chuyện đừng cầu xin tôi. Tống Tử Tự cũng đứng dậy đi ra ngoài, anh quyết định xuống dưới lầu trêu chọc nhân viên tiếp tân.
Trở Về Trường

Mặt trời bốn giờ chiều không tính là gay gắt, Một mình Ngưng Lô ngồi ở ban công nhỏ ngẩn người. Kể từ sau hôm ở sân bay về cô không có tâm tình đi xem sách, cho dù cầm quyển sách trên tay cũng không xem nổi. Tâm tình vẫn luôn phiền não. Cũng may người đàn ông đó không có trở về, điều này làm cho không gian tự do của cô càng nhiều, càng thêm dễ dàng suy nghĩ miên man.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu gia mới vừa gọi điện thoại về.” Thím Trương chạy tới vui như vừa trúng số. Ngưng Lộ đã nhiều lần nói thím Trương đừng gọi cô là thiếu phu nhân nhưng bà không nghe. Thím Trương không phải mỗi ngày đều gọi điện thoại báo cáo với anh ta sao? Vậy anh ta gọi điện thoại về có gì mà đáng vui mừng a? Ngưng Lộ duy trì tư thế mới vừa rồi không nhúc nhích.
"Thiếu phu nhân, đây chính là chuyện vui a! Không phải mỗi ngày cô đều nghĩ tới chuyện về trường đi học sao? Mới vừa rồi thiếu gia gọi điện thoại về nói là cậu ấy đã cho người tới trường làm thủ tục xong rồi, ngày mai cô có thể về trường học được rồi.” Thím Trương cười tươi như hoa, lần này thật là tốt, thiếu phu nhân không cần cả ngày lẫn đêm ở nhà mặt ủ mày ê rồi. Ha ha, Thiếu nữ xinh đẹp như đóa hoa này ngày ngày núp ở nhà làm gì a!
"Thím Trương, đây là thật sao?" Quyển sách trong tay Ngưng Lộ rơi trên mặt đất. Vào lúc cô cho là cô sẽ giống như chim Hoàng Yến bị giam cầm trong Ⱡồ₦g thì anh ta thế nhưng đồng ý để cô đi học! Ngưng Lộ véo má mình thật mạnh, biết đau, vậy chính là thật?
“Chẳng lẽ thím Trương sẽ lừa cô sao? Đi thu dọn mấy quyển sách nhanh lên ngày mai trở về đi học. Tối nay ngủ sớm một chút.” Thím Trương cười mị mị lại đi ra ngoài, bỏ lại một mình Ngưng Lộ đang mơ màng. Trời ạ , không ngờ nhanh như vậy cô có thể trở về trường đi học. Không được, phải lên tinh thần, sắp phải thi rồi. Ngưng Lộ vừa nghĩ tới chuyện thi cử thì lập tức bước nhanh trở về phòng.
**
Xin nghỉ phép hơn một tháng trở về ngôi trường quen thuộc, Ngưng Lộ đã không còn là Ngưng Lộ của lúc trước nữa rồi, ít nhất tâm tính đã không giống nhau, một bông hoa một ngọn cỏ nơi này vẫn còn tồn tại, chẳng qua là người cũng đã không còn ở đây nữa.
Thời gian tan học vừa đến, cho nên mọi người đã đi trước. Mà chỉ còn mình Ngưng Lộ đang tranh thủ mượn vở ghi chép, mặc dù ở nhà vẫn đọc sách nhưng trọng điểm của giáo viên vẫn phải nhớ, nhiều môn như vậy cô thật sự muốn mệt ૮ɦếƭ. Bất quá không sao, cô bây giờ cần mệt mỏi để điều tiết tâm tình, chỉ hy vọng có thể mệt đến vừa ngả đầu xuống là có thể ngủ mới tốt, cái gì cũng không cần nghĩ.
Mấy người bạn học nữ không tính là quen biết ở lúc đã thu thập xong sách vở chuẩn bị rời đi phòng học lớn, không hẹn mà cùng nhau vây đến bên cạnh Ngưng Lộ.
“Quan Ngưng Lộ, nghe nói cô đã kết hôn rồi, hơn nữa nhà chồng cô hình như rất có tiền a, sao không ở nhà tự do tự tại làm thiếu phu nhân? Cực khổ chép bài như vậy làm gì?” Bạn học Giáp đặt ௱ôЛƓ ngồi vào chỗ ngồi trước mặt Ngưng Lộ, vừa rồi những lời trong miệng là nói một đằng nghĩ một nẻo. Quan Ngưng Lộ này bình thường rất ít qua lại với bạn học, huống chi cùng lên lớp với bạn học khác lớp ở hội trường công cộng như vậy, có khi hình như thấy cô ta đi với một bạn nam khác khóa đi, nhưng cô ta cũng thật sự có bản lãnh, thế nhưng có thể đá một người bạn trai thanh tú tuấn nhã như vậy gả vào nhà giàu có. Điều này làm cho đám học sinh nghèo vẫn luôn cực khổ đi sớm về tối học hành như họ sao có thể không ghen tỵ đây?
“Đúng vậy a, người đã kết hôn rồi sao còn không có đeo nhẫn cưới đây? Không phải giả chứ?” Bạn học Ất cũng ở bên cạnh phụ họa.
“Các bạn còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì bây giờ tôi thật sự rất bận, thật xin lỗi.” Ngưng Lộ cũng không muốn gây gỗ với bọn họ, huống chi ngay cả tên của bọn họ cô cũng không nhớ ra.
“Mày phách lối cái gì a? Không phải mày gả cho người có tiền sao? Có cái gì đặc biệt hơn người chứ?” Một nữ sinh khác thậm chí thô lỗ đến đem sách của cô quét xuống đất.
“Tôi gả cho người như thế nào không liên quan tới mấy người, có bản lãnh thì cũng tìm một người đi. Bây giờ mời mấy người tránh ra.” Ngưng Lộ đứng lên, không biết chuyện gì xảy ra, bình thường tính tình vốn rất tốt thế nhưng hôm nay cũng bị ba người này chọc nổi giận.
“Quan Ngưng Lộ, mày là cái thá gì? Loại phụ nữ chỉ vì vinh hoa phú quý vứt bỏ bạn trai như mày dù sao cũng chỉ là một con điếm.” Bạn học Giáp ngồi ở phía trước cô cũng không phải người dễ chọc, thẳng tắp đứng lên đập bàn với Ngưng Lộ.
Sắc mặt của Ngưng Lộ đã tái nhợt, muốn há mồm nói gì cũng đã không nói nên lời. Cô không quan tâm người khác nói gì, nhưng câu vứt bỏ bạn trai kia đã làm cô tắc nghẹn rồi. Cô không cách nào có thể cải lại cái gì?
“Nói không nên lời sao? Xem ra đúng là sự thật a!”
“Quan Ngưng Lộ cô quả thật cũng đủ vô sỉ a! Thân là phụ nữ tôi lấy cô làm sự hổ thẹn cho phái nữ.” tiếng cười không chút kiêng kị vang vọng trong khắp phòng học, khiến lòng Ngưng Lộ càng thêm khó chịu.
Cô không nói thêm gì nữa, ngồi xổm xuống muốn nhặt những quyển sách bị bọn họ ném trên mặt đất lên đã bị nữ sinh đó lần nữa dùng một cước đá nó ra xa, xa tới cô không thể với tay tới được.
Họ thật sự rất quá đáng, Nước mắt của Ngưng Lộ đã ngậm trong hốc mắt. Giọng một nam sinh giúp cô đòi lại công đạo: “Mấy bà tám như các cô thật sự quá đáng đi? Sao không soi gương xem mình là cái dạng gì, sao lại đi ghen tị với người ta a?”
Bị một nam sinh nói thành nhưu vậy, sao có thể không tức giận, ba nữ sinh đồng thời quay đầu nhìn về phía nam sinh đang hướng về phía bọn họ đi tới. Di? Người vóc người cao gầy đang cầm một cái laptop đó không phải là Giang Duẫn Trực của khoa tin tức sao? Sao anh ta có thể ở chỗ này? Hơn nữa người đàn ông vừa nhìn xem ra lịch sự nho nhã như vậy nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã đem ba người họ bỡn cợt tới không đáng một đồng? Thật sự là tức ૮ɦếƭ người a! Nữ sinh Giáp đang muốn mở miệng phản kích, lời nói độc ác hơn từ phía sau anh ta vang lên: “Anh a Trực, ba người bọn họ thật sự rất xấu xí a!”
Khuôn mặt thanh tú ngọt ngào từ phía sau Giang Duẫn Trực ló ra, làm cho người ta không cách nào nghĩ lời nói ác độc như vậy sẽ từ trong miệng cô ta nói ra được.
“Mắc mớ gì tới mày? Bà tám đáng ૮ɦếƭ!” Nữ sinh Giáp không chịu nổi người khác khiêu khích, khí thế hung hăng xông lại muốn đánh người.
“Anh a Trực, cứu em!” Cô gái nhỏ lại tránh về phía sau lưng nam sinh.
“A!” Nữ sinh Giáp thét một tiếng chói tai, cả người cũng đã quỳ gối trên mặt đất, Đây thực sự là người thoạt nhìn một bộ thư sinh văn nhã Giang Duẫn Trực sao? Bắp chân của cô đã bị anh ta đá gãy rồi. Anh ta sao có thể ác độc như vậy? Hai nữ sinh khác vội vàng đến đỡ nữ sinh Giáp không ngừng kêu đau, mặt mày xám đi.
“Đáng đời!" Cô gái nhỏ lại từ sau Lưng Giang Duẫn Trực nhảy ra hướng ba người mới vừa rời đi đó làm cái mặt quỷ.
“Quậy đủ rồi? Có thể về nhà được rồi chứ?” Giang Duẫn Trực nắm một đầu tóc dài của cô khuôn mặt cưng chiều tươi cười. Đều lầ tiểu nha đầu này nhiều chuyện, rõ ràng chẳng qua là đi ngang qua phòng học này ngẫu nhiên thấy ba nữ sinh không biết xấu hổ kia đang ức Hi*p một tiểu nữ sinh xem ra mềm mại yếu ớt mà thôi, cô thấy việc nghĩa lòng dạ hăng hái mà đi qua.
Ngưng Lộ thu dọn xong sách vỡ, ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ xem ra giống đôi tình lữ nói tiếng: Cám ơn, sau đó cũng bước nhanh rời khỏi phòng học.
Đón đọc chương tiếp theo...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc