Chiếm Đoạt Em Dâu - Chương 18

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Cô Dám Không Đi
Đêm hôm đó sau khi bị Sở Mạnh đè cuồng ngược ở thư phòng ngất đi, Ngưng Lộ không biết từ lúc nào trở lại phòng của mình, chỉ biết cô bị đói tỉnh. Ý thức mặc dù thanh tỉnh lại nhưng tứ chi lại bủn rủn không có cách nào nhúc nhích. Anh ta thật sự rất đáng sợ, giống như ác ma ђàภђ ђạ cô chồng chất đến gần ૮ɦếƭ. Về sau không có chuyện gì không nên chọc anh ta, cũng không dám. Cô không muốn lại tiếp nhận sự trừng phạt như vậy, quá nặng.
Xem một chút đồng hồ báo thức ở đầu giường đã chỉ mười một giờ, là buổi sáng hay buổi tối? Thảm thảm, có thể đã qua bảy mươi hai tiếng hay không? Cái loại thuốc đó phải uống trong vòng bảy mươi hai tiếng mới có tác dụng a? không được, cô phải uống thêm một viên mới yên tâm. Có đau có mệt mỏi đi nữa vừa nghĩ đến chuyện thuốc *** tinh thần toàn thân Ngưng Lộ cũng thức tỉnh, tay chân lập tức luống cuống mở tủ treo quần áo tìm thứ cô muốn.
Sẽ chưa qua bảy mươi hai tiếng mới đúng. Lấy nước ấm Ngưng Lộ ngước cổ đem thuốc nuốt xuống rồi sau đó mới vỗ vỗ bụng. Ngàn vạn không được có chuyện a!
Cái ly trong tay còn chưa có buông xuống thì khuôn mặt tươi cười thân thiết của thím Trương đã xuất hiện ở cửa ra vào, kèm theo giọng điệu yên tâm: “Thiếu phu nhân, rốt cuộc cô cũng tỉnh.”
“Xin lỗi thím Trương! Sở Mạnh anh ấy có trách thím hay không?” Ngưng Lộ nhớ tới chuyện hôm đó, sợ người đàn ông vô tình đó sẽ trách cứ má Trương vô tội, vậy cô sẽ rất đau lòng.
“Đại thiếu gia không có trách tôi, sáng sớm hôm qua đã để tôi đến xem cô!” Thím Trương giúp Ngưng Lộ vén những sợi tóc vừa đen vừa sáng trên mái tóc dài, quần áo trên người che dấu những vết tím bầm trên bả vai và cánh tay. Đại thiếu gia cũng không biết bị làm sao, thoạt nhìn rõ ràng chính là văn nhã lễ độ lại làm cho thiếu phu nhân thương tích đầy mình lại còn ngủ mê man trên giường lâu như vậy, cũng may đã mời bác sĩ Tống đến xem rồi chẳng qua là bị mệt mỏi quá độ mà thôi. (Ling: Ặc! anh này quả thật giống cầm thú thiệt hành con người ta thảm tới vậy)
“Ngày hôm qua? Thím Trương bây giờ là lúc nào rồi hả?” Lời nói của thím Trương khiến Ngưng Lộ khẩn trương đến xoay người giữ cánh chặt cánh tay của bà. Rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu? Ngày đó trong thư Sở Khương rõ ràng nói sẽ đi chuyến bay chiều thứ ba, vậy có phải đã đi rồi hay không? Trong nháy mắt tâm rơi xuống đáy cốc.
“Thiếu phu nhân, cô đừng gấp a! Bây giờ mới là buổi trưa mà thôi, cô đã ngủ một ngày một đêm! Rửa mặt một cái rồi đi ra ngoài ăn chút gì mới có thể đem thể lực của cô bù lại a!” Thím Trương buông chiếc lược bằng gỗ đàn hương trong tay vỗ vỗ vai Ngưng Lộ làm cho cô yên tâm.
“Thím Trương, vậy hôm nay có phải là ngày hai mươi ba hay không?” Trong nội tâm Ngưng Lộ vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới mình không có tư cách đi tiễn anh, không sai thời gian chưa trễ thì sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn H**g phấn lại xụ xuống.
“Đúng vậy a, có gì không thiếu phu nhân? Có chuyện gì quan trọng sao?” Thím Trương không rõ chân tướng hỏi.
“Không có gì, thím Trương chúng ta đi xuống ăn chút gì đi!” Những chuyện này căn bản không thể nói rõ với thím Trương được, Ngưng Lộ suy yếu cười một cái kéo thím Trương cùng đi xuống. Ngủ lâu như vậy thật là đói bụng.
****
Ngưng Lộ không ngờ vào buổi trưa Sở Mạnh lại trở về nhà. Lúc này cô đang ở ban công rộng lớn loay hoay cùng thím Trương chăm sóc những chậu hoa, tóc dài cột thành đuôi ngựa, những giọt mồ hôi hột hiện trên cái trán trơn bóng, cái tay nhỏ bé đeo bao tay cầm xẻng, sau khi chứng kiến anh không tiếng động đi tới tay bên kia không tự giác lau trán một cái. Một nhúm tóc rơi ở trên má khiến mặt Ngưng Lộ đỏ lên, cái tay cầm cái xẻng ngày sau đó cũng đi theo. Anh ta sao lại nhìn cô như vậy?
Bùn đất trên bao tay dính vào trên mặt làm cho cô trông cực kỳ đáng yêu, đáng yêu đến khiến người ta muốn hung hăng nựng một phen. Lúc nghĩ như vậy thì tay của Sở Mạnh cũng đã đưa tới, phủi đi bùn đất dính trên mặt cô, khi gần nắm được khuôn mặt nhỏ nhắn cô lại nghiêng đầu đi, không để cho anh được như ý.
Mặt Ngưng Lộ trầm xuống, rốt cuộc anh ta muốn làm gì đây? Về đến không nói câu nào liền muốn ***ng mặt cô. Nếu không có chuyện gì cô muốn đi rửa tay. Cô không muốn đứng cùng anh dưới một mái hiên, điều này làm cho cô rất không thoải mái.
“Thiếu gia, tôi đi xuống trước.” Thím Trương vừa đem một chậu hoa hải đường đã thêm đất xong đặt lại chỗ củ xoay người lại thì thấy thiếu gia không biết trở về từ lúc nào, hơn nữa không chớp mắt mà nhìn chằm chằm thiếu phu nhân. Bà cười thầm trong lòng: Rõ ràng chính là thích lại cứ muốn dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy với con bé. Thì ra là đàn ông bất kể bao nhiêu tuổi khi nhìn thấy người phụ nữ mình thích thì cách làm đều giống như những đứa bé trai ở vườn trẻ, nắm tóc hoặc vẽ sách ý đồ lấy được sự chú ý của người ta. Thiếu gia rõ ràng chính là loại này, chẳng qua là thủ đoạn của đàn ông so với những đứa bé thì cao hơn mấy bậc mà thôi.
“Thím Trương, chờ tôi!” Ngưng Lộ thấy thím Trương muốn đi, nghiêng đi thân thể cũng muốn đi theo xuống. Cô không muốn cùng anh đơn độc ở chỗ này.
“Tôi có nói để cho cô đi rồi sao?” Vừa nhìn thấy cô muốn đi, cứ như vậy ghét anh sao? Sở Mạnh bất mãn trong lòng kéo cánh tay của cô, thím Trương nhìn đôi vợ chồng son cười mà rời đi.
“Anh còn chuyện gì nữa sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Lộ lãnh đạm hỏi. Đối với người ức hiếp mình làm sao Ngưng Lộ cũng không cười nổi, cho dù giả bộ cũng giả bộ không được.
“Không có chuyện không thể về xem cô sao? Còn đau không?” Sở Mạnh không buông cô ra, nhìn thấy những vết bầm tím kinh người chỗ vai đập vào mắt khiến anh ảo não với hành động thô lỗ của mình. Cô sao lại dễ bị thương như vậy? Ai bảo cô luôn chọc anh giận làm anh không vui đây?
“Đau anh sẽ bỏ qua cho tôi sao? Không hề cưỡng cầu nữa sao?” Ngưng Lộ không biết tại sao hôm nay mình có gan dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh. Nhưng cô chính là không nhịn được. Hành vi của anh rõ ràng chính là cầm thú, rồi sau đó lại giả bộ làm người tốt.
“Cô cứ nói đi?” Vẻ mặt khinh thường ở trên mặt cô cùng giọng nói có chút tự giễu khiến cho tâm tình Sở Mạnh vốn tốt lại trở nên phiền muộn, cô nhất định muốn chọc giận anh đúng không?
Vậy chính là sẽ không. Vậy còn có cái gì có thể nói, Ngưng Lộ muốn dùng lực tránh ra thế nhưng anh lại không buông. Thật là đau! Bởi vì dùng sức vạt áo bị kéo xuống, từ trên cao nhìn xuống anh nhìn thấy hai quả phấn phấn tròn no đủ còn mang theo một ít vết bầm. chỉ là nhìn như vậy mà thôi một cổ nhiệt khí lại bắt đầu dâng lên. Mẹ kiếp, Sở Mạnh thật sự cảm giác mình thật giống cầm thú.
“Đi thay quần áo.” Đáng tiếc bây giờ không phải là lúc có thể cầm thú, bọn muốn lập tức ra khỏi cửa.
“Sao lại phải thay quần áo?” Ngưng Lộ theo hướng ánh mắt nóng rực của anh nhìn xuống, nha, tay chân luống cuống kéo lại quần áo cho tốt, khuông mặt nhỏ nhắn thoáng chốc cũng hồng thấu. Sau này xem ra phải mặc áo cổ cao mới được, đặc biệt là lúc ở cùng anh ta.
“Bởi vì chúng ta muốn đến sân bay.” Sở Mạnh rốt cuộc có lòng tốt buông cô ra.
“Sân bay?” Ngưng Lộ cứng đờ. Đi sân bay làm gì? Chuyến bay của Sở Khương là buổi chiều, nhưng còn cô? Nghĩ đến đây khuôn mặt đỏ thắm của Ngưng Lộ trở nên trắng xanh. Sao anh ta có thể như vậy? Cô cùng anh ta đi tiễn Sở Khương, đó là trường hợp như thế nào a? Cô không nên đi, không muốn!
“Sao? Không muốn đi tiễn bạn trai củ của cô sao?” Sở Mạnh nói xong không chút để ý, thật ra thì lời vừa nói ra khỏi miệng thì anh đã phát hỏa. Cô không muốn đi đối mặt như vậy sao? Anh càng muốn cô đi. Làm cho bọn họ từ nay ૮ɦếƭ tâm.
“Tôi không đi, không đi!” Hốc mắt Ngưng Lộ đã ngấn lệ. Tại sao lại muốn *** cô làm những chuyện cô không muốn? Hơn nữa lại là chuyện cực kỳ khó chịu cô không muốn đối mặt nhất.
“Cô không đi, tôi sẽ lập tức ở chỗ này muốn cô!” Thanh âm trên đỉnh đầu gần như nghiến răng nghiến lợi.
“Anh……” Hai hàng nước mắt theo hai gò má bóng loáng như những viên ngọc rơi xuống.
“Xem ra cô muốn cùng tôi ở nhà làm? Không bằng bây giờ bắt đầu đi!” Tên đàn ông khốn kiếp kia thế nhưng đã kéo khóa kéo phía sau váy của cô rồi.
“Tôi đi, tôi đi…..” Ngưng Lộ dùng hết hơi sức toàn thân đẩy anh ra chạy thẳng lên lầu. Thím Trương từ trong phòng đi ra thấy thiếu phu nhân mặt đầy nước mắt uất ức chạy lên lầu, mà thiếu gia đứng ở chỗ đó dường như là đang cười? Là cười sao? Thím Trương cho là mình hoa mắt.
Nước Mắt Chia Ly
Sâân bay luôn luôn làà một nơi chia ly đau lòng.
Sở Khương và ba mẹ từ phòng chờ VIP đi ra ngoài, nhìn trong đám người qua lại, mỗi một gương mặt đều xa lạ, qua lại vội vã, không người nào biết người nào. Chưa đầy mười phút anh phải ngồi lên chuyến bay rời đi mảnh đất quê hương anh đã sinh sống hơn hai mươi năm bay đến một đất nước xa lạ. Nếu như muốn nói có thứ gì không đành đại khái chỉ có người vô duyên gặp lại đó đi? Lộ Lộ, em biết anh hôm nay phải đi không?
Thiếu niên trong sáng ngọc thụ lâm phong giữa chân mày mơ hồ đã có một tia đau đớn, không còn dáng vẻ ngông cuồng khi đắc ý lúc phấn chấn. Trận này anh ngã không phải nhẹ thiếu chút nữa cũng đã không bò dậy nổi.
“Con trai, khi tới nơi nhất định phải lập tức gọi điện thoại về, đừng làm cho mẹ lo lắng.” Sở Mẫu giống như là dặn dò một đứa trẻ mười tuổi vậy. Dù sao lần đầu tiên xa nhà, lại là một mình. Nếu như không phải là Sở Vân Thiên phản đối e rằng bà đã thu dọn xong hành lý bay qua đó cùng con trai. Nhưng ông xã phản đối cũng đúng, con người vẫn luôn phải học cách lớn lên. Không thể chăm sóc cả đời.
“Mẹ, con sẽ tự chăm sóc mình. Yên tâm trở về đi, lập tức phải làm thủ tục xuất cảnh rồi.” Sở Khương không muốn nhìn thấy mẹ rơi lệ, như vậy sẽ làm anh cảm thấy khó chịu. Nhưng anh không có cách nào ở lại. Chỉ có rời khỏi nơi này mới sẽ không đau lòng và khó chịu như vậy! Chỉ có rời khỏi đây anh mới có cơ hội lớn lên.
“Con trai đã lớn bà không cần lo lắng như vậy. Huống chi đến bên đó cũng có quản gia tới đón rồi, ở cũng là nhà của mình còn lo lắng cái gì.” Sở Vân Thiên cũng không để vợ lo lắng quá nhiều như vậy.
“Ba, mẹ, hai người đừng nói nữa. Con đi vào trước.” Sở khương lôi kéo rương hành lý đơn giản đi về phía làm thủ tục xuất cảnh. Anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất đau lòng này, lần nữa bắt đầu lại cuộc sống mà anh mong muốn.
Mà lúc này một chiếc xe thể thao Lambogini suốt quãng đường lấy tốc độ hơn hai trăm rốt cuộc dừng bên ngoài sân bay. Ngưng Lộ bị kiểu lái xe không muốn sống của Sở Mạnh làm sợ đến hai chân nhũn ra, sắc mặt tái nhợt không cách nào xuống xe.
Còn năm phút nữa phải lên máy bay nhưng người phụ nữ đó mặt vẫn tái nhợt giống như muốn ૮ɦếƭ ngồi ở trong xe. Mới chạy xe với tốc độ nhanh như vậy đã đem cô dọa hỏng sao? Lá gan một chút cũng không có.
"Quan Ngưng Lộ, xuống xe." Sở mạnh đi tới mở cửa xe. Lúc không vui anh luôn có thói quen gọi cả tên lẫn họ cô, mặc dù đầu Ngưng Lộ vẫn còn rất choáng váng nhưng vẫn cảm giác được rõ ràng là anh đang tức giận, nếu đã không muốn như vậy tại sao còn muốn cô tới? Không phải anh yêu cầu cô không thể gặp Sở Khương sao? Hôm nay lại đang nổi điên cái gì đây? Tên đàn ông không giải thích được.
“Cô xuống hay không? Tôi đếm tới ba nếu cô còn không nhúc nhích tôi sẽ ôm cô đi vào.” Người đàn ông này trừ uy hiếp cô còn biết cái gì? Bất quá thứ người vô sỉ như anh, nhưng lời một khi đã nói ra thì nhất định làm được, cho nên Ngưng Lộ vẫn chịu đựng khó chịu xuống xe.
Thấy cô xuống xe, Sở Mạnh kéo qua hông cô ôm cô vào ***. Một người đàn ông xuất sắc như vậy thân mật ôm một tuyệt đại giai nhân đi trong đám người náo nhiệt này, đương nhiên có thể đưa tới cái nhìn chăm chú ở khắp nơi. Ngưng Lộ cúi đầu không dám nhìn, mà người đàn ông đó vẫn làm theo ý mình tiếp tục ôm cô đi về phía trước.
Lát nữa phải nói gì đây? Càng đến gần sảnh chờ máy bay Ngưng Lộ càng khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, thân thể cũng khẽ run lên. Cảm giác được thân thể mềm mại trong *** bất an Sở Mạnh cúi đầu liếc mắt nhìn sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt sau đó đem cô ôm càng chặt hơn.
Người thanh niên đang xếp hàng chờ làm thủ tục, mặc một thân quần áo thoải mái không phải là Sở Khương sao? Người có tài trí hơn người cùng vóc người cao to cũng có chỗ tốt chính là ở chỗ đông người có thể nhìn thấy xa hơn người khác.
“Sở Khương, chờ một chút.” Sở Mạnh gọi em trai đang xếp hàng ở phía trước. Ngưng Lộ ở trong *** nghe anh lên tiếng gọi Sở Khương toàn thân phát run. Sở Khương, thật sự là Sở Khương sao? Ngưng Lộ lại sợ đến không dám ngẩn đầu lên nhìn.
Không chỉ Sở Khương mà ngay cả vợ chồng Sở Vân Thiên đứng ngay bên cạnh nhìn theo cũng kinh ngạc đến phải quay đầu lại nhìn sang, con trưởng không phải nói công việc bề bộn không đến tiễn sao? Sao bây giờ lại tới? Hơn nữa còn không phải đến một mình.
Sao anh hai lại tới? Hơn nữa còn mang theo Lộ Lộ người mà bây giờ anh phải gọi là “Chị dâu”. Sở Khương quay lại nửa thân người chứng kiến thấy cô gái vẫn cúi đầu ở trong *** anh hai, tay kéo rương hành lý càng nắm chặt hơn, gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn từng sợi từng sợi nổi lên, có thể nghĩ anh phải tốn bao nhiêu hơi sức mới có thể kìm nén xung động lôi kéo cô trở về bên cạnh mình. Cô vốn chính là cô gái nên được ôm ấp che chở trong *** anh cả đời a, bây giờ lại ở trong *** một người đàn ông khác rồi. Bảo anh làm sao chịu nổi?
“Tới cũng đã tới rồi, sao có thể không lên tiếng chào hỏi?” Sở Mạnh dù có lôi léo vẫn đem Ngưng Lộ lôi đến trước mặt Sở Khương.
Sở Khương không quan tâm đến anh hai, trong lòng lẩn trong mắt anh chỉ tràn đầy hình ảnh của cô gái cúi đầu mặt tái nhợt. Tại sao nhìn bộ dáng của cô giống như sắp mệt ૮ɦếƭ, lông mi thật dài khẽ khép dưới ánh đèn của sân bay chiếu rọi xuống một tầng bóng dáng nhàn nhạt. Anh hai đối xử với cô không tốt sao? Đôi tay trống rỗng muốn vuốt ve khuôn mặt ngày nhớ đêm mong đó, không ngờ, một đôi tay khác đưa ra nhanh hơn so với anh, ngăn anh lại. Tay Sở Khương ngừng ở không trung làm sao cũng không thu lại được.
“Sở Khương, em không phải nên gọi một tiếng chị dâu sao?” Khi Sở Mạnh ý thức được em trai muốn đưa tay sờ người phụ nữ của anh trong mắt lóe lên một tia sâu không lường được.
Anh hai, anh nhất định phải chà đạp lòng tôi như vậy anh mới cảm thấy thoải mái sao? Trong mắt Sở Khương đỏ bừng một mảnh. Thật là buồn cười a, người phụ nữ anh yêu mến đang ở trước mắt, thế nhưng muốn anh phải mở miệng gọi chị dâu? Chị dâu, sao anh có thể gọi ra miệng? Anh hai, anh thật quá đáng! Vừa tức giận vừa không cam tâm làm cho toàn thân Sở Khương dường như muốn lập tức bộc phát ra ngoài.
Mà Ngưng Lộ khi nghe những lời của Sở Mạnh nói chợt ngẩng đầu. Anh cách cô chỉ có một mét nhưng lại giống như cách thiên sơn vạn thủy làm sao cũng không thể vượt qua. Sở Khương, Sở Khương …… những giọt nước mắt trong suốt óng ánh vẫn không nhịn được nữa mà rơi xuống. Ngưng Lộ đã không quản được người khác sẽ nhìn như thế nào, không quản được đôi tay sắt bên hông cô đang siết chặt hơn. Sở Khương, anh sống không tốt sao? Sao lại gầy như vậy? Sao lại không chăm sóc tốt mình? Lệ rơi càng nhiều hơn………
Không khí dường như ngưng tụ lại, anh nhìn cô hốc mắt đỏ bừng khuôn mặt ràn rụa nước mắt, cô không còn là nàng cô chúa a có thể ôm vào trong *** che chở trăm bề nữa; cô khóa khuôn mặt gầy nhưng không giảm phần tuấn nhã của anh, anh không còn là cảng tránh gió ***c mưa của cô. Bọn họ không thể trở về quá khứ được rồi.
Bọn họ xem anh là không khí sao? Sở Mạnh nổi giận mà dùng sức đem gương mặt Ngưng Lộ xoay lại, mang theo tức giận muốn cuốn lấy cô, làm cho cô ngay cả hơi sức phản kháng cũng chưa có.
Đáng ghét, sao anh ta lại đáng ghét như vậy? Thế nhưng lại hôn cô ngay trước mặt mọi người và Sở Khương? Anh xem cô là cái gì? Đôi tay nhỏ bé của Ngưng Lộ không ngừng đánh vào sau lưng anh nhưng một chút hiệu quả cũng không có.
(Ling: đàn ông ghen còn đáng sợ hơn phụ nữ ghen nữa trời)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc