Chiếm Đoạt Em Dâu - Chương 17

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Tiếng Khóc Trong Thư Phòng
Đã sắp một giờ đêm nhưng Ngưng Lộ một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ. Trưa hôm nay khi anh rời khỏi nhà cô nổi giận trở về phòng, kết quả thế nhưng nằm trong phòng ngủ suốt buổi chiều. Nếu không phải thím Trương gọi cô dậy ăn tối không biết cô sẽ ngủ đến lúc nào.
Ban ngày ngủ quá nhiều kết quả chính là thời gian bình thường đi ngủ lại làm sao cũng không ngủ được, Ngưng Lộ lăn qua lộn làm sao cũng không ngủ được, ngồi dậy vén chăn quyết định đến thư phòng lên mạng một chút, xem ra sẽ đỡ bực bội hơn nằm đếm cừu giống như bây giờ.
Bình thường thời gian ở nhà Ngưng Lộ rất ít vào thư phòng của anh. Đọc sách cũng là ở trong phòng hoặc ở ban công đọc, dù sao nhà lớn như vậy cô muốn đi đâu đọc cũng được chính là không muốn đến thu phòng của anh. Chỉ cần vừa bước vào đó cô sẽ nghĩ đến hợp đồng kết hôn với những điều khoản không công bằng của bọn họ. Nhưng trong nhà chỗ duy nhất có thể lên mạng chính là thư phòng của anh. Cho nên, cô không còn sự lựa chọn nào khác. Cô đã nghĩ sẽ mua một cái laptop mới. Trước kia lúc còn đi học không cần nên không có mua, nhưng bây giờ mỗi ngày đều ở nhà cô thật muốn phát điên. Cũng không biết muốn mua thứ có thể liên lạc với bên ngoài có cần xin phép anh ta không? Hừ! Xin cũng vô dụng? Ngay cả điện thoại anh còn không cho cô dùng huống chi là có thể cho cô cả cầm cái máy vi tính có thể cùng người khác liên lạc sao? Ngưng Lộ hừ lạnh trong lòng nói. Không biết sao gần đây cảm xúc luôn không ổn định, không còn giống trước đây an tĩnh mà bình thản.
Thím Trương chuẩn bị trở về phòng nghĩ ngơi thấy Ngưng Lộ khoác áo khoác nhỏ từ lầu hai xuống rất kinh ngạc: “Thiếu phu nhân, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ? Là muốn ăm cái gì sao?” Hình như thiếu phu nhân chưa từng có thới quen ăn khuya đi?
“Thím Trương, tôi không ngủ được. Đến thư phòng truy cập mạng.” Trên mặt Ngưng Lộ có nụ cười nhàn nhạt. Đối với thím Trương suốt ngày thật lòng quan tâm cô, cô lãnh đạm không được. Mặc dù mỗi ngày bà sẽ đem tất cả mọi chuyện của cô không sót thứ gì báo cáo cho người đàn ông đó, nhưng cô không trách bà, đây là trách nhiệm công việc của bà không phải sao?
“Lên mạng sao?” Thím Trương có chút ngớ người. Thiếu gia chưa từng nói qua sẽ không cho thiếu phu nhân lên mạng, nhưng cũng chưa từng nói có thể. Vậy phải làm sao bây giờ? Thiếu gia ngay cả điện thoại cũng không cho thiếu phu nhân dùng vậy lên mạng không phải cũng có thể liên lạc với người bên ngoài sao? Bà ở nhà thấy con trai bà còn có thể ở trên mạng cùng người ta nói chuyện tán gẫu? Không cần điện thoại cũng có thể cùng người khác liên lạc. Nhưng đã trễ thế này lại đang ở trong nhà chắc sẽ không có chuyện gì đi? Thiếu gia cũng thật là người cũng đã lấy về nhà rồi còn sợ gì nữa đây?
Ngưng Lộ thấy vẻ mặt khổ sở của thím Trương chân đang muốn đi đến thư phòng tự động dừng lại. Thì ra là Sở Mạnh sợ cô và Sở Khương liên lạc nên mới muốn cắt đứt toàn bộ sự liên lạc của cô đối với bên ngoài. Anh ta sẽ để ý cô đến vậy sao? Chẳng qua là không yên lòng mà thôi đi! Người anh ta cũng đã danh chính ngôn thuận lấy về nhà rồi, cũng lấy được người của cô rồi, anh ta còn sợ cô có thể làm chuyện gì mất mặt anh ta sao? Bỏ đi, vẫn là không cần làm khó thím Trương, người đàn ông đó thật đáng sợ, nếu như bởi vì cô mà khiến thím Trương bị liên lụy cô sẽ cảm thấy khó chịu.
“Thím Trương, bỏ đi, tôi về phòng ngủ!” Ngưng Lộ xoay người đi trở về, mi tâm lại khóa chặt có cảm giác mất mác nồng đậm.
“Thiếu phu nhân ở nhà cô muốn làm gì thì làm, thím Trương sẽ không nói.” Không đành lòng thấy dáng vẻ cô đơn của Ngưng Lộ thím trưởng vổ vổ *** của mình bảo đảm nói. Thiếu gia cũng không có ở nhà lại cũng không có nói sẽ không được lên mạng không phải sao?
“Không cần đâu thím Trương.” Ngưng Lộ cũng không muốn làm khó trở đếm cừu mà ngủ thôi. Dù sao cô cũng không có việc gì gấp không phải sao? Cô chỉ là, chỉ là muốn biết chút tin tức về Sở Khương mà thôi. Hôm trước Sở mẫu cũng nói anh ấy muốn ra nước ngoài du học không phải sao? Không biết đi đến nơi nào? Cô chỉ muốn biết anh ấy có khỏe hay không mà thôi.
“Đi thôi thiếu phu nhân. Tôi giúp cô mở cửa.” Thím Trương kéo cô cùng đi đến thư phòng.
Ngưng Lộ vào thư phòng vẫn không khống chế được mâu thuẫn trong lòng muốn biết được tin tức của Sở Khương. Thím Trương bưng đến cho cô một ly sữa tươi nóng và một đĩa điểm tâm sau đó liền đi ra ngoài, bà nói con trai bà ở nhà lên mạng cũng thích như vậy. Xem ra thím Trương đem nỗi tiếc nuối không có con gái đền bù trên người Ngưng Lộ một cô gái xem ra khéo léo biết nghe lời.
Ngưng Lộ mở computer không dám lên MSM sợ Sở Mạnh đột nhiên trở lại thấy. Đến lúc đó cô có lý cũng không nói được rồi, cho nên chỉ có thể đăng nhập hộp thư của mình nhìn xem Sở Khương có gửi thư điện tử cho cô không.
Vừa mở ra hộp thư xem ra đã lâu không có ích lợi gì Ngưng Lộ thấy trong hộp thư đầy thư đều là thư do Sở Khương gởi đến. Từ lúc bọn họ chính thức tách ra bao nhiêu ngày anh ấy đã gởi bấy nhiêu bức thư. Không có thao thao bất tuyệt nói anh ấy nhớ cô bao nhiêu nhưng những câu nói bình thản đến không thể bình thản hơn được lại làm cho Ngưng Lộ sầu não đến nước mắt rơi như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt bàn.
Anh ấy nói anh ấy hận mình không đủ năng lực để giúp đỡ cô, bảo vệ cô, hi vọng cô không nên trách anh; anh nói anh đã đi đến quỷ môn quan một lần sẽ không tiếp tục làm chuyện ngốc, không muốn để cho cô phải lo lắng; anh còn nói anh thấy cô mặc áo cưới xinh đẹp như nàng công chúa, anh nói một ngày nào đó anh sẽ trở về mang nàng công chúa của anh đi; anh nói anh hi vọng không có anh bên cạnh cô phải tự biết chăm sóc tốt cho mình, đừng khóc. Lúc khổ sở thì nghĩ đến những chuyện vui vẻ bọn họ đã từng cùng nhau trải qua; đến phong thư cuối cùng, anh nói ngày mốt anh sẽ phải lên đường đến nước Mỹ, trường học đã liên lạc xong rồi.
Từng chuỗi nước mắt lăn xuống. Thì ra là hôm trước Sở mẫu đến nhà là vì Sở Khương quyết định xuất ngoại, hơn nữa còn đến chỗ xa xôi như vậy cho nên bà mới cảm thấy là do cô hại anh, làm cho anh phải một thân một mình chạy đến nơi xa xôi lạ lẫm như vậy để đi học. Sở Khương muốn rời đi, rời đi mãnh đất quê hương anh đã sinh sống mấy mươi năm. Nhưng còn cô? Chỉ có thể ngồi đây chúc anh mọi sự thuận lợi. Sở Khương, Sở Khương……. Mỗi lần nghĩ đến cái tên này đều làm cho cô đau lòng, mà bây giờ biết anh lập tức muốn rời đi tâm tình lại càng thêm trầm trọng. Cô thật là muốn gặp anh, xem anh có thật sự khỏe mạnh như lúc trước không. Nhưng không được, Không được….. Sở Mạnh sẽ không cho phép, vừa nghĩ đến người đàn ông từ lần gặp đầu tiên đã *** cô Ngưng Lộ càng thêm đau lòng, gục xuống bàn ríu rít khóc lên.
Anh ta *** cô trở thành người phụ nữ của anh, *** cô ga cho anh, *** muốn cô, *** cô không thể gặp Sở Khương………. Anh thật sự là đáng hận a! Sao lại có người đáng ghét như vậy? Hay là anh ta thật sự hận Sở Khương như vậy? Sao lại muốn đem ân oán của đời trước trút lên đời sau làm cho mọi người cùng nhau chịu khổ? Nếu như Sở Khương biết nhất định sẽ không chịu được đi? Người anh hai mà anh luôn sùng bái lại không phải là anh ruột anh, ba mẹ mà anh kính yêu nhất lại có nhiều quá khứ xấu xa như vậy. Không thể nói a! Ngưng Lộ khóc thương tâm đến nổi gần như không thể thở được, cũng làm cho Sở Mạnh sau khi vừa vào cửa nghe được nhướng mày: Tại sao đã trễ như vậy thư phòng còn mở cửa? Hơn nữa hình như là Ngưng Lộ đang ở bên trong khóc? Sẽ là cô ấy sao?
Hôm nay không phải là còn rất tốt khóc cái gì đây? Trong lòng Sở Mạnh căng thẳng sãi bước đi đến thư phòng.
Làm Cho Đến Khi Yêu Mới Thôi
Ngưng Lộ tự chôn mình trong nổi uất ức cho đến thân thể một người đàn ông cao to từ từ đến gần bên cạnh cô còn không có chút cảm giác nào.
Trên màn hình computer đã là hình nền trong lòng Sở Mạnh lạnh lẽo, đã trễ như vậy rồi cô còn mở máy vi tính làm gì đây? Hơn nữa còn làm cho cô khóc thành ra như vậy trừ chuyện của Sở Khương ra còn có thể là chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ đã liên lạc với nhau rồi sao? Anh vạn vạn khôn ngờ tới cô lại to gan như vậy dám không nghe lời anh, lại dám lén anh liên lạc với Sở Khương. Vốn có lòng thương tiếc cô khóc đến đáng thương như vậy, nhưng vừa nghĩ tới cô đáng thương vì một người đàn ông khác tim của anh làm sao cũng không bình tĩnh được, ngọn lửa trong lòng vẫn bùng phát.
“Cô tốt nhất có một lý do có thể thuyết phục tôi, tại sao đã trễ như vậy còn ở đây khóc?” Sở Mạnh ở phía sau lưng kéo mái tóc dài của cô cứng rắn đem đầu cô kéo lên. Trên gương mặt trắng nõn loang lổ nước mắt, đôi mắt đã khóc đến đỏ lên ngay cả chóp mũi cũng hồng thông thông, lông mi thật dài vẫn treo một chuỗi lệ châu. Rốt cuộc là khóc bao lâu mới thành ra như vậy a! Lửa giận trong lòng Sở Mạnh càng tăng lên.
“Anh…….” Anh đột nhiên lên tiến và bị kéo đau khiến Ngưng Lộ lập tức ngừng khóc và vội vã nhìn thì đã thấy gương mặt một người đàn ông tức giận. Sao đột nhiên anh ta lại về? Cô cho là đã trễ như vậy anh sẽ giống những ngày trước sẽ không trở về. Vậy chắc anh ta không nhìn thấy email mà Sở Khương gửi cho cô chứ? Hình như cô đã tắt rồi, nhật ký truy nhập cũng đã xóa rồi, sẽ không có chuyện. Nhưng dù sao Ngưng Lộ chột dạ vẫn nhịn không được dùng mắt lén nhìn về hướng computer.
“Sao? Có phải làm việc trái với lương tâm nên không dám nhìn tôi hay không?” Trong khẩu khí của Sở Mạnh có mưa gió muốn cuốn tới, thấy dáng vẻ chột dạ của cô anh đã biết. Mới vừa rồi cô nhất định là liên lạc qua với Sở Khương, cứ như vậy xem anh đã ૮ɦếƭ sao?
“Tôi không có! Thật không có!” Ngưng Lộ vội vàng giải thích. Cô thật sự sợ ánh mắt của anh lúc này giống như là muốn nhìn thấu cô.
“Sự thật không phải như vậy vậy cô vội cái gì? Hả? Nói cho tôi biết rốt cuộc sao lại khóc?” Những giọt nước mắt chưa khô cùng vẻ mặt khẩn trương của cô thế nhưng lại làm cho lòng anh mềm nhũn ra. Được rồi, anh thừa nhận là anh mềm lòng, nếu như cô nguyện ý nói rõ sự tình với anh anh sẽ không truy cứu.
“Tôi….” Ngưng Lộ mở rộng miệng lại không thể nói ra lý do có thể thuyết phục anh. Nhưng nguyên nhân chính thì đánh ૮ɦếƭ cô cũng không thể nói. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Nét mặt của cô bán đứng cô, cô không muốn nói cho anh biết, không muốn nói cho anh biết sự uất ức của cô. “Ầm” một tiếng tiếng quả đấm nặng nề nện xuống bàn ở trong màn đêm yêm tĩnh cực kỳ chói tai khiến Ngưng Lộ cũng sợ tới mức ngốc lăng. Sao anh ta lại phát hỏa lớn như vậy? Là cô chọc tới anh sao?
“Nói a!” Tính khí Sở Mạnh vừa vội vừa cứng, quả đấm trên bàn lại không cảm giác được đau đớn. Cô bé này rõ ràng chính là làm việc gì sai mà còn làm bộ ra vẻ vô tội, cô chính là có năng lực ép anh nổi điên.
Thím Trương chắc chắn ở lầu một khi nghe được thanh âm cũng khẩn trương hề hề chạy tới, tình trạng bên trong làm bà cũng không khỏi hoảng hốt. Tại sao thiếu gia về đến lại nổi giận đến như vậy? Mà thiếu phu nhân thì lại là vẻ mặt uất ức đầy nước mắt ngồi ở đó! Thiếu gia vẫn luôn nhìn chằm chằm cô bé đáng thương làm cái gì?
“Thiếu gia, không nên trách thiếu phu nhân là tôi để cho cô ấy đi vào.” Giọng nói của thím Trương có chút run rẩy. Bởi vì ánh mắt thiếu gia khi quay lại nhìn bà lạnh quá quả thật là đáng sợ a!
“Không có chuyện của bà. Đóng cửa lại cho tôi.” Sở Mạnh lạnh lùng ra lệnh, thím Trương không dám chần chờ một giây đóng cửa lại.
“Anh muốn làm gì?” Ngưng Lộ nghe được tiếng đóng cửa trở nên khẩn trương, đôi tay chặc chẽ chóng đỡ mép bàn to lớn, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, cô sợ nhất chính là bộ dáng này của anh, anh ta có thể đánh cô hay không? Hay là …. Vừa nghĩ đến cái đó có thể, mặt Ngưng Lộ quét liếc xuống đất.
“Bây giờ biết sợ? Hả? Không phải mới vừa rồi không biết sợ sao?” Sở Mạnh một tay cường ngạnh nắm ở hông của cô, một tay nắm ở chiếc cằm nho nhỏ làm cho cô không thể động đậy nửa phần. Đôi mắt khóc đã ngập nước mờ mịt nhìn anh, mẹ kiếp thật đáng ૮ɦếƭ cô bé này lại khơi dậy thú tính trong cơ thể anh rồi.
“Anh có thể buông tôi ra trước không?” Biến hóa trên cơ thể anh cùng với anh dính sát trên người Ngưng Lộ sao cô lại không cảm giác được. Trời ạ, người đàn ông này thật sự là cầm thú, một khi tới gần cô loài động vật này sẽ có phản ứng. Cô không muốn luôn có dạng quan hệ này với anh ta, hôm nay mới vừa uống thuốc *** khẩn cấp, nếu như anh lại muốn *** cô vậy cô phải làm sao bây giờ? Uống nữa sao? Chỉ sợ lấy tần số như vậy của anh cho dù có uống cũng vô dụng a! Gọi mẹ lấy thuốc còn chưa lấy được đây!
“Vậy cô có thể nói cho tôi biết tại sao khóc hay không? Một đổi một như thế nào?” Toàn thân Sở Mạnh đè ép tới khiến thân hình mảnh dẻ của cô ngồi trên ghế dựa xoay cùng anh nói điều kiện? Được! Anh ngược lại thấy có chút hứng thú!
“Tôi nhớ mẹ!” Dưới sự ép sát từng bước của anh Ngưng Lộ nói ra một lý do ngay cả chính cô còn không thể tin tưởng. Vậy không khéo như anh, sao có thể giấu giếm được? Xem ra sau này cô phải chú ý một chút, không cần ở những chỗ anh có thể xuất hiện lại toát ra bấy kỳ cảm xúc khả nghi.
“Không phải là mới vừa trở về gặp qua sao?” Tay Sở Mạnh nhẹ nhàng trợt ở trên gương mặt nõn nà của cô. Nhớ mẹ có thể khóc thành ra như vậy sao? Anh lại không hạn chế cô về nhà không phải sao? Xem ra vẫn là không muốn nói với anh a!
Ngưng Lộ cắn môi không nói lời nào. Hơi thở nguy hiểm của anh làm cho cô khẩn trương đến nuốt nước miếng, vẫn không quen nói dối a!
“Không muốn nói với tôi đúng không? Được, vậy chúng ta không nói trực tiếp làm đi!” Hai tay anh cùng lúc buông cô ra, sau đó thế nhưng khó hiểu ở trước mắt cô đem thắt lưng cỡi ra, sau đó lúc cô trợn mắt há mồm nói một câu làm cô hận không thể trực tiếp té xỉu: “Tối nay dùng miệng của cô ***(Tỉnh lược N chữ, mọi người biết.)” (Ling: những dấu *** và câu trong ngoặc là nguyên văn của tác giả a, ai muốn hiểu sao thì hiểu a )
“Anh là kẻ điên, kẻ điên, anh tránh ra tránh ra!” Ngưng Lộ càng không ngừng vỗ những bắp thịt của anh, biết rất rõ mình không phải đối thủ của anh, nhưng cô không cam lòng bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy a, cô không muốn làm chuyện hạ lưu như vậy, ૮ɦếƭ cũng không muốn.
“Quan Ngưng Lộ, cô đừng quên hợp đồng chúng ta đã ký. Cô dám cự tuyệt tôi, ngày mai tôi lập tức ngưng toàn bộ đơn đặt hàng của Quan gia.” Tại sao người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ này mỗi lần đều phải làm cho anh lấy lý do này để uy hiếp đây?
“Tôi chán ghét anh, chán ghét anh.” Ngưng Lộ cắn xé cánh tay của anh.
“Vậy cô thích ai? Nói cho tôi biết, cô thích ai? Sở Khương sao? Đáng tiếc, nếu như Sở Khương th*** của cô nhìn thấy tôi đối với cô như vậy sẽ còn có thể thích cô sao? Tiểu công chúa băng thanh ngọc khiết trong cảm nhận của nó bị người đàn ông khác đè phía dưới như vậy….”
“Ngô……” Cái miệng nho nhỏ bị buộc mở ra, thừa nhận sự sỉ nhục khiến cho cô cả đời muốn quên cũng không sao quên được, lệ trong khóe mắt từng giọt từng giọt tràn ra, lại làm cho ngọn lửa của Sở Mạnh càng bùng phát mạnh hơn, rời đi đôi mắt đỏ tươi cúi người kèm trên cô.
Tối nay cô đừng hi vọng anh sẽ bỏ qua cho cô. Cô không thương anh, vậy anh sẽ làm đến khi cô yêu anh mới thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc