Chiếm Đoạt Em Dâu - Chương 15

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Trở Về
Lúc rạng sáng, mọi thanh âm yên tĩnh. Thím Trương nghe dưới lầu có tiếng mở cửa vội vàng khoác áo đi ra ngoài xem. Không phải là ăn trộm chứ?
Sau khi mở đèn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó vẻ mặt của thím Trương như là nhìn thấy cái gì không thể tin vậy. Sao thiếu gia lại trở về? Ngày hôm qua lúc bà gọi điện cho cậu ấy không phải cậu ấy rất bận sao, còn nói phải qua vài ngày nữa mới có thể trở về. Nhưng, cái người nói phải vài ngày nữa mới về đó sao lại có thể sống sờ sờ trước mắt đây? Thím Trương không thể tin dùng tay nhéo mình, đau, vậy chính là thật! ?
"Thiếu gia. . . . . ." Thím Trương từ không tin chuyển thành vui mừng.
“Cô ấy đâu?” Đây không phải là vấn đề ngu ngốc sao? Sở Mạnh đưa túi và áo khoác đang cầm trên tay cho thím Trương, thuận tiện nới lỏng một chút cà vạt. Ở trước mặt người ngoài anh luôn sạch sẽ chỉnh tề đến làm cho người ta nhìn không ra bất kỳ tì vết nào, Ng'n t thon dài vĩnh viễn sạch bóng, mặc dù thuốc không rời tay nhưng lại không để mùi khói thuốc làm cho người ta chán ghét bám vào trên móng tay.
“Thiếu phu nhân chỉ là bị thương ngoài da một chút mà thôi, sau khi băng bó đã không sao.” Thím Trương biết thật ra thiếu gia chân chính muốn biết chính là thương thế của thiếu phu nhân ra sao. Cuộc điện thoại buổi chiều bà chỉ kịp nói phu nhân đã tới đây sao đó là thiếu phu nhân không cẩn thận bị thương nhẹ thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.
“Mẹ tôi ra tay đánh cô ấy sao? Thân hình cao to của Sở Mạnh đứng ở nơi đó giọng điệu bình tĩnh, chỉ có ánh mắt chợt lóe dưới lớp kính làm cho người ta biết anh đã nổi giận.
“Phu nhân không có ra tay……..” Thím Trương cất xong đồ bước tới đem chuyện xảy ra xế chiều hôm nay toàn bộ nói cho Sở Mạnh. Sau khi nghe xong anh vẫn duy trì cái tư thế vừa rồi, không nói gì.
"Thiếu gia. . . . . ." Thím Trương cẩn thận mở miệng.
“Không sao. Bà lui xuống trước đi!” Sở Mạnh quay người đi lên lầu, khi đi tới khúc cua cầu thang ngừng lại: “Thím Trương, hôm nay cô ấy về nhà có xảy ra chuyện gì hay không?” Sở Mạnh nhớ tới chuyện buổi sáng cô về Quan gia.
“Không có, thiếu phu nhân chẳng qua là ở nhà cùng mẹ cô ấy dùng cơm xong là về!” Thím Trương nghiêm túc trả lời. Sở Mạnh lấy được đáp án không quay đầu lại bước lên lầu.
Thiếu gia như vậy có được xem là quan tâm đến thiếu phu nhân không đây? Thím Trương không hiểu nổi thanh niên bây giờ nghĩ gì.
Kể từ ngày hôn lễ sau khi tức giận rời khỏi khách sạn đến nay cũng đã một tuần, anh chưa từng trở về gặp cô lần nào, mặc dù tất cả về cô mỗi ngày thím Trương đều sẽ báo cáo cho anh nghe nhưng làm sao cũng so ra kém người chân thật trước mặt. Lúc này Sở Mạnh ở đầu giường nhìn cô ngủ say có loại cảm giác giống như có mấy đời chưa gặp, giống như là chuyện ở chung với cô đã là chuyện rất lâu trước đây rồi. Mấy ngày qua đối với mọi chuyện lớn nhỏ của công ty anh đều tự mình làm chỉ vì muốn làm cho mình bận tới mức không có hơi sức nghĩ đến cô bé đáng hận trên mặt đầy nước mắt trong miệng lại gọi tên người đàn ông khác này. Đúng vậy, anh quan tâm đến ૮ɦếƭ mất. Thì ra là lấy được người của cô nhưng lòng của cô vẫn ở trên người người khác. Có thể có một ngày cô có thể yêu anh hay không? Rất khó đi? Cô bây giờ hận anh như vậy.
Phải bao lâu em mới có thể quên nó? Tóc dài như mây phi tả trên gối đầu trắng noãn đuôi tóc kéo dài tới mép giường. Sở Mạng ngồi xuống đưa tay nâng mái tóc dài của cô lên mũi, một luồng hương tóc nhàn nhạt thấm vào lòng làm cho anh không thể buông tay. Cũng chỉ dưới tình huống như thế cô mới có thể an tĩnh mặc cho anh ngắm nhìn như vậy đi? Đàn ông cuối cũng vẫn là háo sắc, dung nhan tuyệt mỹ của cô làm cho anh kìm lòng không đậu mà đưa tay vuốt ve khuôn mặt bình thản chỉ có trong mộng mới an tĩnh như vậy.
Là có người đang sờ mặt cô sao? Hay là chỉ đang nằm mơ mà thôi? Ngưng Lộ đang ngủ say trong giấc ngủ trầm trầm bổng chốc tỉnh táo lại, không giống như lúc trước phải qua một lúc mới có thể mở cặp mắt buồn ngủ ra, lông mi thật dài giật giật, đôi mắt mở to sau khi nhìn rõ bóng dáng cao lớn ngồi ở mép giường tràn đầy không tin cùng sợ hãi. Không phải thím Trương nói anh ta đi công tác ở HôngKông rồi sao? Sao vào lúc này lại ngồi bên giường? Mà ngọn lửa nóng bỏng trong mắt anh làm cho cô kinh sợ. Anh ta muốn làm gì?
Cô vừa mở miệng bộ dáng trợn to hai mắt nhìn anh khiến Sở Mạnh không ý thức được hành động lúc trước của mình đã hôn lên cánh môi như hoa mà anh ngày nhớ đêm mong.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài mặt Ngưng Lộ nóng lên như bị thiêu đốt, cho đến khi tay anh bắt đầu hạnh kiểm xấu đưa vào trong áo ngủ mỏng manh của cô, Ngưng Lộ mới tỉnh táo lại, đôi tay có ý thức đẩy anh ra. Sao cô lại vô sỉ như vậy để mặt cho anh ta hôn? Không phải cô sợ và ghét anh ta ***ng vào cô nhất sao? Thân thể không cách nào khống chế được nhưng tim cô tự do. Cô sao có thể đối với người đàn ông *** mình có cảm giác?
“Đừng động đậy. Tôi xem tay em một chút.” Lòng tràn đây mong chờ nhưng khi thấy được sự sợ hãi và cự tuyệt sau khi thanh tĩnh lại nhanh chóng nguôi xuống, vẫn không muốn anh ***ng vào cô sao? Nhưng dù có bất mãn như thế nào vẫn không quên thím Trương nói tay cô bị thương.
“Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, đã không sao.” Anh không hề cố chấp đòi hỏi nữa khiến Ngưng Lộ cũng không thể tiếp tục bướng bỉnh nữa mà ngoan ngoãn đem tay từ trong chăn lấy ra.
Ng'n t nhỏ bé mảnh khảnh sau khi băng bó xong cũng đã không sao, mu bàn tay bị phỏng cũng đã hết sưng. Nhưng anh vẫn không yên tâm mà đặt ở trước mắt xem xét kỹ lưỡng. Ánh mắt sáng quắt giống như muốn đem tay cô xuyên ra một cái hố, Ngưng Lộ không quen anh nhìn như vậy, rút tay lại giấu vào trong chăn.
“Sợ tôi sao?” Sở Mạnh cúi đầu tựa cái trán lên trán cô. Hơi thở đàn ông ấm áp không ngừng phun trên mặt cô, Ngưng Lộ không dám nhìn thẳng anh. Người đàn ông như vậy không phải là người cô có thể chọc, nhưng dù không nên chọc như thế nào không phải cô cũng đã chọc tới rồi sao?
“Sao anh lại về rồi?” Ngưng Lộ không muốn cùng anh đi sâu vào qua nhiều đề tài.
“Đây là nhà tôi tôi không thể về sao?” Sở Mạnh vươn tay làm cho mặt cô muốn tránh cũng không thể nhúc nhích được. Thái độ nóng lòng muốn rạch rõ quan hệ với anh của cô làm trong lòng anh sinh ra bất mãn.
“Không phải.” Ngưng Lộ không dám dùng lời nói chống đối anh, thân thể cũng không dấu vết dời khỏi thân thể nặng nề của anh.
“Hôm nay Mộ Bội Văn đến đây sao?” Sau khi để Ngưng Lộ biết cái bí mật kia của anh, Sở Mạnh ngay cả một tiếng gọi mẹ khách sáo kia cũng không muốn gọi nữa.
“Ừ!” Ngưng Lộ không quen cũng anh nói chuyện này như nói chuyện phiếm bình thường.
“Bà ta nói cái gì?” Sở Mạnh không hề áp sát cô nữa, nâng lên thân thể kềm chế ở hai bên cô.
“Không có nói gì.” Nói gì còn hữu dụng sao? Ngưng Lộ vừa nghĩ đến thái độ của Sở Mẫu hôm qua trong lòng cô chợt lạnh. Là lỗi của cô không thể trách người khác, Sở Khương có phải cũng cho là như vậy hay không?
“Chưa nói đến chuyện Sở Khương sao?” Sở Mạnh hỏi tựa hồ không chút để ý, lửa giận đã tràn ra trong lòng. Chỉ cần cô tiếp tục dùng thái độ qua loa nói với anh, ngọn lửa kia sẽ phải bọc phát.
“Buông tôi ra, tôi muốn đi ngủ!” Không cần ở trước mặt cô nhắc đến cái tên đó, tim Ngưng Lộ lần nữa nhói đau. Đau, thật là đau! Sao anh ta không thể buông tha cho cô? Sao lại nhiều lần ở trước mặt cô nhắc đến cái tên đó? Anh biết rất rõ….., biết rất rõ ràng……
“Đây cũng là giường của tôi, tôi không thể ngủ sao?” Cô không được tự nhiên cùng lãnh đạm làm cho cơn giận của Sở Mạnh rốt cuộc cũng bùng phát, không để ý đến sự phản đối của cô kéo ra chăn nằm xuống bên cạnh cô.
Cô Là Vợ Của Tôi
Người đàn ông ở phía sau ôm thật chặt thân thể cô, giữa bọn họ dán chặt đến không có khoảng cách. Hơi thở đàn ông mãnh liệt không ngừng truyền đến, Ngưng Lộ muốn đẩy anh ra nhưng làm sao có thể địch nổi sức của anh? Hơi thở của anh càng ngày càng nặng, tay ôm cô cũng càng ngày càng xiết chặt khiến Ngưng Lộ sắp không thể thở được, thật khó chịu.
“Xoay mặt qua đây!” Sở Mạnh ở lúc Ngưng Lộ cho là anh sẽ xiết ૮ɦếƭ cô buông tay ra làm cho nhịp tim của cô khôi phục lại bình thường. Dưới ánh đèn lờ mờ mặt của cô bởi vì vừa rồi hơi thở không ổn định mà ửng hồng, trong mắt lại có sự bướng bỉnh không muốn thỏa hiệp. Anh ta không phải muốn ghìm ૮ɦếƭ cô sao vậy còn muốn cô xoay qua làm gì?
“Cô không quay qua tôi sẽ như vậy muốn cô!” Sở Mạnh đem thân thể đã H**g phấn của mình lần nữa dán chặt cô khiến Ngưng Lộ giật mình , không tới một giây đã xoay mặt về phía anh, đôi tay nắm thành quyền thật chặt chống đỡ *** của anh.
“Tại sao không dám nhìn tôi? Sợ tôi như vậy sao?” Sở Mạnh buông ra sự kềm chế đối với cô, một tay chống đỡ đầu mình một tay nâng lên khuôn mặt đang rủ xuống của cô làm cho cô cùng anh mặt đối mặt, mắt đối mắt.
“Tôi không có.” Trong giọng nói hoàn toàn không có khí thế, trong đôi con ngươi to sáng ngời rõ ràng có bài xích. Đúng vậy, là bài xích. Sở Mạnh tung hoành trong thường trường nhiều năm nếu như nhìn không ra lúc này cô nhìn như thuận theo, nhưng cảm giác thân thể cứng ngắc cùng trong mắt biểu hiện ra sự bài xích mãnh liệt, vậy anh hắn là đã sống uổng phí ba mươi năm. Cũng đã là vợ hợp pháp, chuyện nên làm không nên làm cũng đã làm xong, quỷ tha ma bắt cô vẫn bài xích anh, bài xích tất cả hành động cử chỉ của anh. Ngoài mặt khuất phục bất quá do có nhược điểm bị anh nắm trong tay thôi. Nói nhược điểm chính là công ty của ba mẹ cô, có lẽ còn có bí mật của anh. Nếu như ngay cả cái này cũng không có vậy hẳn là cô sẽ không chút lưu tình rời khỏi anh đi?
Nằm mơ, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng đừng nghĩ! Anh có xuống địa ngục thì cô cũng đừng nghĩ lên thiên đường, đời này kiếp này anh muốn cô cùng anh trầm luân.
“Hôn tôi!” Âm thanh khàn ***c truyền vào trong tai Ngưng Lộ cho là mình nghe lầm. Anh ta đang nói cái gì bảo cô hôn anh ta? Sao có thể? Sao cô có thể chủ động hôn anh ta! Trong đôi mắt to tràn đầy không tin và không muốn, cái miệng nhỏ nhắn cũng khép thật chặt lại.
“Không muốn? Cô không phải đã quên bây giờ cô chính là vợ của tôi, đây chính là nghĩa vụ của cô. Nếu như quên những điều khoản trên hợp đồng tôi không ngại đọc từng cái cho cô nghe!” Đầu Ng'n t thon dài của đàn ông điểm nhẹ lên môi cô, âm thanh trầm thấp giống như ác ma trong đêm tối dụ dỗ làm cho tâm hồn yếu đuối của người ta lay động. Đáng tiếc, nghe vào trong tai Ngưng Lộ vẫn tàn khốc như vậy.
“Anh đã lấy được tôi còn muốn như thế nào nữa?” Trong lòng Ngưng Lộ đau đớn giống như là bị kim đâm, cô đã như anh ta mong muốn ở chung một chỗ với anh ta, anh ta cũng đã lấy được thân thể của cô rồi, còn muốn cô phải làm như thế nào anh ta mới chịu dừng tay? Muốn cô chủ động cầu hoan với anh ta sao? Cô không làm được không làm được. Cô không thương anh ta, không thương anh ta …… Có thể nhắm hai mắt mặc cho anh ta muốn chiếm đoạt thân thể cô đã là cực hạn, anh ta sao còn lại ra yêu cầu như vậy với cô?
“Lấy được cô? Quan Ngưng Lộ, đêm hôm đó xa xa chưa đủ! Tôi không muốn vợ của tôi ở trên giường là một người phụ nữ giống như cái tượng gỗ cứng ngắc không có chút phản ứng, cô hiểu được ý tôi không? Nếu như không hiểu thì bắt đầu từ bây giờ phải học, trước tiên bắt đầu từ hôn tôi như thế nào đi!” Nếu như cô không biết anh không ngại dạy cô. Nỗi lòng của đàn ông người đơn thuần như cô sẽ không hiểu, thứ càng không có được càng muốn lấy được. Chuyện cô không thích làm anh càng muốn cô làm.
Anh đủ hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, hạ tiện, bẩn thỉu, xấu xa….. Trong đầu Ngưng Lộ thoáng hiện lên hàng ngàn hàng vạn từ ngữ mắng anh, nhưng lại không mở miệng mắng ra, anh thật sự rất quá đáng.
“Tôi không muốn làm.” Thật sâu thở ra một hơi nói ra những lời này, giống như là đang bực mình đang giận lẫy vậy, Ngưng Lộ không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, dứt khoát nghiêng đầu đi hai mắt nhắm nghiền, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có sự quật cường cùng không cam lòng. Anh muốn thế nào thì cứ thế đó đi!
Nha đầu này thật sự đủ bướng bỉnh. Trên mặt Sở Mạnh lại có nụ cười giống như cưng chìu, đúng vậy, anh đang cưng chìu cô. Đáng tiếc người đó lại nhắm nghiền hai mắt không thấy được. Sở Mạnh, mày thật là sống uổng bao nhiêu phụ nữ xếp hàng chờ mày tới cửa, thế nhưng mày lại cam nguyện bỏ lại cuộc họp quan trọng ngày mai mà ngồi máy bay cả đêm về chỉ vì liếc mắt nhìn người phụ nữ nghe nói bị thương nhẹ lại ghét mày, ghét tới cực điểm.
Sở Mạnh không chần chờ hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô, đầu lưỡi vội vàng thăm dò vào trong miệng cô, *** lấy mùi vị thơm ngọt của cô. Thì ra là trắng đêm không cách nào yên giấc hẳn là tưởng niệm cô, nhớ đến toàn thân đau cũng không cho phép mình trở về nhìn cô, chỉ vì sau khi triền miên cô đúng là gọi tên người đàn ông khác ngủ. Điều này làm cho anh không cách nào không để ý. Anh không dám xác định sau khi mình nhìn thấy cô có thể không khống chế được muốn P0'p ૮ɦếƭ cô hay không. Cũng may, cũng may có cú điện thoại của thím Trương làm cho anh buông tha mình quay về. Lúc này, cô đang ở bên cạnh anh, đang Dưới *** anh. Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào không thể lừa được người, thân thể ấm áp mềm mại không thể lừa được người……
Quần áo từng cái từng cái ném trên mặt đất, đêm nhiệt tình như lửa mới vừa bắt đầu……..
Cô không có phản ứng không sao, anh có thời gian, có cách làm cho cô khuất phục, một ngày hai ngày, một năm hai năm, anh không tin cô có thể kiên trì được bao lâu…….. Anh nhất định phải đem trái tim cô mở ra, sau đó chỉ có thể chứa một mình anh.
Nhiệt tình vẫn kéo dài đến trời hừng sáng. Ngưng Lộ cắn miệng không dám lên tiếng mặc anh muốn làm gì thì làm. Tâm dù có không muốn như thế nào đi nữa nhưng thân xác vẫn khuất phục, khuất phục dưới kỷ thuật cao siêu của anh. Thì ra là người ta vẫn thường nói không yêu vẫn có thể ℓàм тìин là như vậy, cô không thương anh, thân xác lại phối hợp với anh ăn ý như vậy. Quan Ngưng Lộ, cô rơi xuống rồi! Cũng không thể quay lại được rồi.
Khi anh một kích cuối cùng Ngưng Lộ cắn môi của mình sợ mình sẽ khạc ra những âm thanh không nên có. Một loại cảm giác không biết tên chợt xông vào tim cô làm cho chóp mũi cô ê ẩm, mắt phát trướng, đó là loại cảm giác gì a làm cho cô cơ hồ không còn là mình nữa……….
Vẻ mặt hoảng hốt, “Ngưng Lộ, con có thể gả cho Sở Mạnh là phúc phận tu luyện ba đời của con, nhất định phải biết quý trọng.” Những lời nói tựa như vô hạn an ủi của mẹ vang lên bên tai cô. Đúng vậy a, cô phải biết quý trọng, cho dù chỉ là vì ba mẹ mà thôi. Nhưng một khuôn mặt thống khổ khác cũng đồng thời hiện lên trong đầu cô, Sở Khương a Sở Khương, tại sao em vẫn không quên được anh? Đang cùng người đàn ông khác điên cuồng triền miên lại nhớ đến anh! Nhưng em đã không thể quay lại được rồi!
Tim đau quá a! Nước mắt rốt cuộc vẫn chảy ra! Là sầu não hay là thống khổ đã sớm không thể phân rõ di! Nguyệt lão đã sớm trói cô vào Ng'n t của một người khác, cùng anh ta dây dưa phân không rõ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc