Chiếm Đoạt Em Dâu - Chương 09

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Giành Phụ Nữ Với Tôi?
Trải qua truyền máu cấp cứu, Sở Khương tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì mất quá nhiều máu nên bây giờ còn chưa tỉnh lại, đã được đưa đến phòng bệnh vip.
Trên ghế sofa da thật bên ngoài phòng bệnh, Sở Mạnh không để ý đến yêu cầu cấm *** của bệnh viện, tự ý đốt một điếu. Khói lượn lờ lên cao mặt của anh tỉnh táo không có chút cảm xúc.
"Sở Mạnh." Sở Vân Thiên cau mày đến gần con trưởng.
"Ba." Giọng Sở Mạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Cô bé nhà họ Quan đó thật sự kết hôn với con?” Sở Vân Thiên nhìn chằm chằm mặt con trai.
“Đúng vậy. Hôm nay đã đi đăng ký. Qua vài ngày nữa con sẽ phát thiệp mời cho bạn bè trong giới làm ăn, đến lúc đó sẽ có một hôn lễ long trọng.”
“Con biết rõ cô ấy là bạn gái của em trai con, sao con lại làm như vây?” Sở Vân Thiên không khỏi giận dữ. Đứa con lớn này của ông sao có thể máu lạnh như vậy? Nói cứ như chuyện không liên quan tới người khác vậy?
Sở Mạnh gạt tàn thuốc trên tay không nói gì, lẳng lặng nhìn ba nổi giận.
“Con trai, mẹ cũng muốn biết tại sao? Nó là em ruột của con a? Con bé đó có gì tốt? Luận gia thế, luận tướng mạo có điểm nào tốt hơn so với đại tiểu thư Đường gia? Con không nên giành với Sở Khương?”
Sở mẫu tỉnh lại dưới sự nâng đỡ của hộ sĩ đi ra phòng bệnh, vừa đúng nghe được đối thoại của chồng và con mình. Đườn gia đại tiểu thư trong miệng bà là con gái của Đường Khang Vận ông chủ tập đoàn Đường Thị Đường Linh Chi. Người chẳng những xinh đẹp mà còn giỏi giang, Còn từng ra nước ngoài du học, gia thế cũng cũng môn đăng hộ đối với Sở gia, hai nhà kết hợp lại không có gì thích hợp bằng. Bà còn đang đợi sau khi con trai tiếp nhận Sở Thành sẽ tìm cơ hội cho bọn họ quen biết một chút, kết quả con bé họ Quan đó lại đem hai đứa con bà làm đến đủ loạn rồi.
“Chẳng vì cái gì. Chỉ đơn giản là con muốn cưới cô ấy.” Sở Mạnh cũng không muốn đem chuyện suy nghĩ trong lòng nói quá nhiều cho ba mẹ nghe. Anh làm việc luôn tự có chủ kiến, không cần một người từ bên ngoài can dự vào, cho dù là ba mẹ anh cũng không được.
“Nhưng nó vốn là bạn gái của Sở Khương a! Con làm như vậy Sở gia chúng ta sau này làm sao có thể làm người? Sao con không thể vì em trai con suy nghĩ một chút?” Sở mẫu đúng là không đành lòng nhìn thấy con út bi thương. Mặc dù cả hai đều là con bà, nhưng con trưởng sau năm mười mấy tuổi liền càng ngày càng xa lánh bà, con trai út thì ngược lại tương đối thân cận một chút, trong tâm tư bà đương nhiên thiên vị Sở Khương nhiều hơn một chút. Nhưng con trai út lại cố tình không có tiền đồ vì một đứa con gái mà tự sát. Thật không đáng giá.
“Chuyện của con con không muốn giải thích quá nhiều.” Đối với sự kích động của ba mẹ Sở Mạnh vẫn bình tĩnh không hề động đậy. Như là chuyện không còn cách nào có thể cứu vãn, nói gì đều không có tác dụng.
“Đây không chỉ là chuyện của con, là chuyện của Sở gia chúng ta.” Sở Vân Thiên giận đến đập bàn đứng dậy. Sao nó lại có thể nói chuyện như vậy?
“Ba, trong chuyện này ba là người không có tư cách nói con nhất!” Sở Mạnh cũng đứng lên, anh cao hơn so với ba anh một cái đầu ánh mắt trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, sắc bén chăm chú nhìn ba mình không có chút thỏa hiệp.
“Con….” Sở Vân Thiên muốn nói gì nhưng lại nói không nên lời.
“Sở Mạnh, sao con lại nói chuyện với ba con như vậy?” Sở mẫu bị chính ánh mắt lãnh liệt của con trai mình làm cho hoảng sợ.
Trong lúc mắt thấy hai cha con giương cung bạc kiếm, hộ sĩ kịp thời xuất hiện tạm thời hóa giải.
“Sở tiên sinh, Sở phu nhân, Sở thiếu gia đã tỉnh. Cậu ấy nói muốn gặp anh hai.”
Sở Mạnh không nói gì mở rộng bước chân đi vào phòng bệnh.
Sở Khương tựa vào giường, sắc mặt tái nhợt, giữa hai hàng lông mày có đau đớn không thể nói rõ được. Thấy anh hai đi vào anh mắt càng thêm u ám.
Sở Mạnh đi tới bên giường ngồi xuống.
“Đừng tiếp tục làm chuyện ngốc nữa!” Thanh âm vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước.
“Anh hai, anh có thể đừng kết hôn với Lộ Lộ không? Em yêu cô ấy, em không thể không có cô ấy!” Sở Khương bắt được tay anh hai, tâm tình kích động. Trên thế giới này có biết bao nhiêu phụ nữ đẹp say lòng người, lấy điều kiện của anh hai anh thì những phụ nữ đó đối với anh ấy mà nói chỉ bất quá là một câu ‘Tự do lựa chọn’. Nhưng anh ấy sao lại cố tình muốn cùng anh giành một người đây?
“Sở Khương, bình tĩnh một chút. Buổi sáng chúng tôi đã đăng ký kết hôn, quên cô ấy đi!” Vẻ mặt thống khổ của em trai cũng không làm Sở Mạnh dao động chút nào.
“Anh hai, Lộ Lộ là của em. Anh đem cô ấy trả lại cho em, trả lại cho em……” Sở Khương dùng sức vịn bả vai anh hai rống to, bởi vì sức khỏe mới vừa khôi phục trên trán đã xuất hiện những hạt mồ hôi hột.
“Sở Khương, con bình tĩnh một chút, sức khỏe mới vừa khôi phục không thể quá kích động……” Sở Vân Thiên vẫn theo phía sau tiến lên an ủi con trai út, mà Sở mẫu chỉ tức giận nhìn chằm chằm con trai trưởng. Vì một người phụ nữ mà hai anh em phải trở mặt, Quan Ngưng Lộ thật không đơn giản a.
“Sở Mạnh, con là anh hai không thể nhường cho em một chút sao?” Sở mẫu thật sự không thể nhìn nổi nữa. Con trưởng biết rất rõ con bé đó là bạn gái của em trai vẫn muốn kết hôn với nó, bây em trai đã thành ra như vậy nó vẫn không thể nói dễ nghe một chút. Nhưng nói gì cũng không kịp đi? Con trai út đáng thương a. Sở mẫu cực kỳ đau lòng.
“Anh, mẹ nói đúng, hai người chỉ cần đi làm thủ tục ly hôn là được rồi, được không?” Trong mắt Sở Khương đã dấy lên một tia hy vọng. Thế nhưng hi vọng cuối cùng cũng chỉ có thể là hi vọng mà thôi.
“Sở Khương, anh sẽ không ly hôn với cô ấy.” Sự kiên quyết trong khẩu khí của Sở Mạnh làm lòng Sở Khương chìm xuống đáy cốc.
“Anh, nếu như không có Lộ Lộ em không muốn tiếp tục sống……” Lúc này Sở Khương thật nản lòng thoái chí mà không phải là uy hiếp.
“Con trai, con không thể tiếp tục làm chuyện ngốc a!” Sở mẫu hai mắt đẫm lệ muốn hướng về phía trước ôm lấy con út, lại bị con trưởng vươn tay chặn lại.
Sở Mạnh nghe được những lời của em trai trên mặt một mảnh phẫn nộ: “Sở Khương, một người đàn ông không nên hơi một tí là nghĩ muốn tự sát, như vậy cũng sẽ không lấy được thứ cậu muốn mà sẽ trở thành trò cười của người khác mà thôi. Nếu cậu là một người đàn ông hèn yếu như vậy tôi nghĩ Quan Ngưng Lộ cũng sẽ không chọn cậu. Muốn giành phụ nữ với tôi chờ cậu có đủ năng lực thì hãy trở lại. Nếu cậu kiên trì muốn tìm cái ૮ɦếƭ tôi sẽ không ngăn cản cậu.” Sở Mạnh nói xong cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng bệnh. Bây giờ mọi người sao vậy? Động một chút là muốn lấy cái ૮ɦếƭ để đạt được mục đích của mình, một tên Quan Minh Quyền nay lại tới em trai của mình. Cũng điên rồi! Nhưng anh không ngại Quan Minh Quyền lại làm mấy lần nếu không mục đích của anh sẽ không dễ dàng đạt được như vậy.
“Sở Khương, nghe anh hai nói chưa? Làm người phải làm một nam tử hán đường đường chính chính. Suốt ngày chỉ nghĩ đến nhi nữ thường tình thôi làm gì? Phụ nữ không có người này có thể tìm người khác! Nghe ba được không? Con trai của Sở Vân Thiên ba không thể kém hơn so với bất cứ người nào!” Sở vân Thiên cũng ở bên cạnh khiển trách hành động hèn yếu của con trai.
Sở Khương lại giống như đống băng một dạng, cặp mắt bình tĩnh nhìn bóng lưng anh hai rời đi một câu cũng không nói. Nhưng tay đặt trên chăn lại nắm thật chặt vào nhau.
Đúng vậy, anh là người của Sở gia, anh hai có thể làm được anh cũng có thể làm được. Một ngày nào đó, anh sẽ đem người phụ nữ mình yêu giành lại. Anh hai, anh đã không niệm tình anh em, vậy một ngày nào đó đừng trách tôi lòng dạ độc ác. Lộ Lộ, chờ anh quay lại! Anh nhất định sẽ giành em đem về bên cạnh anh!
Chúng Tôi Đã Kết Hôn
Sau khi Ngưng Lộ thuê xe đến bệnh viện, trong phòng cấp cứu không tìm được Sở Khương, sau khi hỏi thăm mới biết đã được chuyển lên phòng Vip ở tầng cao nhất. Nhưng không có sự đồng ý của người nhà căn bản là không lên được. Cho nên chỉ có thể ở dưới lầu đợi. Nhưng đã được đưa vào phòng bệnh hẳn là đã không sao. Ngưng Lộ ngồi trên ghế sofa dưới sảnh chờ thang máy xuống, đợi mấy tiếng cũng không có xuống. Cô rất mệt, đầu rất choáng váng nhưng không dám nhắm mắt lại chỉ sợ bởi vì trong lúc nhắm mắt đó mà bỏ lỡ người từ phía trên xuống.
“Ngưng Lộ, từ hôm qua đến giờ con chạy đi đâu? Điện thoại cũng không gọi được. Con biết mẹ sốt ruột cỡ nào không?” Đàm Lệ Hoa từ một thang máy khác đi ra đang muốn về nhà đem cháo gà hầm cách thủy người giúp việc hầm xong lấy tới, khi đi tới lối ra thang máy thấy con gái sắc mặt không tốt nằm co trên sofa.
“Mẹ, xin lỗi. Con….. Ba đâu? Có khá hơn chút nào không?” Ngưng Lộ nhìn thấy mẹ trong lòng cực kỳ áy náy. Đều do chuyện xảy ra quá nhanh quá nhiều làm cho đầu cô muốn nổ tung. Thế nhưng lại quên gọi điện thoại cho mẹ.
“Trưa hôm nay, luật sư Bạch đã gọi điện tới cho mẹ nói Sở Thành đã đồng ý khôi phục đơn đặt hàng trong nước, chỉnh sửa cũng phải đồng thời tiến hành, về phía tiền bạc sẽ do Sở Thành ứng ra trước, sau này sẽ trừ vào đơn đặt hàng. Cuối cùng cũng vượt qua cửa ải khó rồi. Lộ Lộ, không sao. Công ty không sao, ba cũng không có chuyện gì. Con muốn lên cùng ba một chút hay cùng mẹ về nhà?” Đàm Lệ Hoa đau lòng vuốt tóc con gái. Mấy ngày nay đã làm con gái đi theo kiếm vất vả rồi. Luật sư Bạch cũng không nhắc với mẹ chuyện cô đi tìm Sở Thành nói chuyện, nhưng chuyện mình đã đăng ký kết hôn với Sở Mạnh vẫn phải nói cho bọn họ biết, nên nói sao đây? Trong lòng Ngưng Lộ cực kỳ buồn bực.
“Sao vậy? Nếu không khỏe thì cùng mẹ về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Trong khoảng thời gian này con đã xin nghỉ học rất nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc học. Nghỉ ngơi cho tốt ngày mai đi học đi. Ba ở đây có mẹ là được rồi.” Đàm Lệ Hoa thấy con gái không mở miệng cho là nó chỉ mệt mỏi. Ngưng Lộ cúi đầu muốn theo mẹ rời đi, cửa thang máy sau lưng “Đing” một tiếng mở ra. Ngưng Lộ quay đầu lại, là Sở Mạnh. Anh ta xuống vậy chứng minh Sở Khương không sao đi?
Thân thể nhẹ nhàng linh hoạt đã chủ động chạy đến bên cạnh anh vội vàng hỏi: “Sở Khương đâu?”
“Lộ Lộ, con làm gì thế? Sở tiên sinh?” Đàm Lệ Hoa không rõ chân tướng con gái sao lại đột nhiên chạy về phía sau, xoay người lại theo thấy con gái lôi kéo một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đeo mắt kính. Khi vừa định nhãn nhìn, người đàn ông đó không phải là tổng giám đốc mới nhậm chức của Sở Thành sao? Mặc dù chưa từng chính thức gặp mặt nhưng trên tin tức chắc chắn là có. Con gái và anh ta quen biết sao?
“Vẫn chưa ૮ɦếƭ!” Sở Mạnh từ trong mắt Ngưng Lộ thấy được một sự lo lắng rất sâu, lòng của anh cũng không vui lên nổi. Vợ của mình ở trước mặt mình quan tâm một người đàn ông khác như vậy ai mà chịu được chứ? Dù người đàn ông đó là em trai anh cũng vậy, cho nên giọng nói của anh gay gắt tới cực điểm.
“Vậy thì tốt!” Ngưng Lộ rốt cuộc cảm giác được anh không vui, cúi đầu buông ra cánh tay níu lấy tay anh.
“Sở tiên sinh, ngài và con gái tôi quen biết sao?” Đàm Lệ Hoa cười theo tiến lên phía trước chào hỏi. Nói đùa, nếu như con gái bà kết thân với Sở Mạnh gốc cây to như vậy thì ngày Quan gia của họ lên như diều gặp gió cũng không xa. Bà nhìn qua vô số người, động tác con gái nắm lấy tay anh ta dĩ nhiên không thể qua được mắt bà, xem ra Sở Thành đột nhiên khôi phục đơn đạt hàng, tiếp tục hợp tác với bọn họ cùng con gái bà không thoát được quan hệ.
“Mẹ, chúng con…..” Ngưng Lộ chi chi ngô ngô muốn đem chuyện bọn họ kết hôn nói ra.
“Đừng khách sao như vậy, tôi và Ngưng Lộ hôm nay đã dăng ký kết hôn. Chuyện hôn lễ tôi đã gọi chuyên gia đi xử lý, đến lúc đó xin mời Quan tiên sinh và Quan phu nhân tham dự.” Sở Mạnh sao lại không nhìn ra vẻ mặt vui thích của Đàm Lệ Hoa, hừ, nếu như không phải nể tình bà có một đứa con gái có thể hấp dẫn được anh, coi như xong cho dù thiên hoàng lão tử tới anh cũng sẽ không tiếp tục hợp tác với Quan gia. Rõ ràng đã cưới con gái của người ta, anh còn xưng ba mẹ vợ tương lai là Quan tiên sinh và Quan phu nhân, thật là quá đáng. Nhưng Đàm Lệ Hoa quá mức vui mừng lại bỏ quên sơ hở trong lời nói của anh. Trời ạ, hôm nay K**h th**h thật sự quá lớn, bà một cái cũng không tiếp thu nổi a! Nhưng Ngưng Lộ bên cạnh lại nghe được rất rõ ràng, anh thế nhưng gọi ba mẹ cô như vậy? Chẳng lẽ anh không biết sau khi kết hôn ba mẹ cô và anh cũng giống nhau phải gọi ba mẹ sao? Hay là anh có tính toán khác? Bất kể anh ta có dự định gì, anh như vậy cũng là bất kinh với ba mẹ mình. Ngưng Lộ không dám hỏi nhưng trong lòng nặng nề không dứt.
“Vậy chúng tôi…….. cũng phải chuẩn bị một chút….” Lời nói của Đàm Lệ Hoa không mạch lạc.
“Nếu không còn chuyện gì? Tôi đi trước.” Sở Mạnh không muốn tiếp tục nán lại, tay tự nhiên vòng lên vai Ngưng Lộ lôi kéo cô ra ngoài. Cô đã là vợ anh đương nhiên là phải cùng anh trở về.
“Tôi muốn về nhà một chuyến trước được không? Dọn dẹp hành lý một chút.” Ngưng Lộ cắn môi. Cô vẫn sợ, không dám cứ như vậy di theo anh trở về, cho nên viện cớ.
Sở Mạnh dừng lại bước chân không nói gì, chỉ là đôi mắt chuyển qua dò xét cô. Cô khẩn trương cô sợ làm cho anh phiền lòng, đều đã là người của anh lại còn sợ anh như vậy! Nhưng cô làm sao cũng không thể chạy thoát rồi. không bằng để cho cô thở đi! Chuyện gì cũng không thể ép quá chặt.
"Tùy em!" Sở Mạnh buông cô ra sãi bước rời đi.
“Ngưng Lộ, sao con lại quen biết Sở Mạnh? Sao lại chưa bao giờ đề cập với ba mẹ chuyện này? Hơn nữa các con nói đã đăng ký rồi?” Đàm Lệ Hoa nhìn cái bóng lưng rời đi đó vẫn không dám tin tưởng mình.
“Mẹ, con không muốn nói nữa. Con mệt rồi muốn về nhà.” Ngưng Lộ cảm giác nếu như mẹ còn tiếp tục ép hỏi nữa mình sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Mẹ, mẹ biết không? Con vốn là muốn dẫn một người khác cũng là đàn ông của Sở gia về cho mẹ xem, nhưng không có cơ hội, cũng không còn cơ hội rồi. Mặc dù anh ấy không có năng lực bằng Sở Mạnh, nhưng trong cảm nhận của cô anh lại từng là một vị thần luôn ngự trị trong lòng cô. Sở Khương, tạm biệt! Anh phải sống thật tốt. Nhất đinh sẽ có một cô gái tốt hơn em thay em đến yêu anh. Bắt đầu từ hôm nay, cuộc đời của cô đã thay đổi. Thân thể của cô cô đã không thể tự làm chủ, nhưng còn tâm? Còn có tâm sao? Ngưng Lộ biết lòng của mình đã không còn chỗ nào để có thể ổn định.
Ngưng Lộ cùng mẹ nắm tay nhau đi ra khỏi bệnh viện, trăng trong như nước,
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc