Chiếm Đoạt Em Dâu - Chương 06

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Ác Ma Dịu Dàng
Gian phòng này là một khu nhà độc lập ở khu vực thành thị gần hai trăm mét vuông là nơi Sở Mạnh thường quay về, trang hoàng lấy màu đen làm chủ đạo, đơn giản mà mà lãnh đạm tựa hồ không có chút nhân khí, giống với tính cách của anh.
Tống Tử Tự đưa tay kéo nhẹ bình nước biển đầu giường, để cho chất lỏng còn sót lại trong bình có thể dễ dàng chảy xuống. Hắn bĩu môi nhìn cô gái có gương mặt tái nhợt trên giường, đó không phải là cô gái lần trước gặp ở bệnh viện sao? Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở trong căn hộ của Mạnh đây? Không sai, anh là trong đêm mưa to gió lớn bị người ta uy hiếp rời giường tới đây, người đàn ông uy hiếp anh chính là Sở Mạnh người bạn vô tình quen biết, thế nhưng lại bắt một thiên tài ngoại khoa như anh phải làm công việc truyền nước biển nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, nói ra thì làm nhục thanh danh của anh. Bất quá nếu Mạnh chịu nói ra quan hệ của anh ta với cô gái nằm trên giường xem ra còn nhỏ này, anh sẽ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân tạm thời tha thứ cho anh ta.
"Cô ấy sao rồi?" Sở Mạnh từ một cánh cửa khác bước ra trong tay còn cầm hai ly R*ợ*u, đưa một ly cho Tống Tử Tự.
Tống Tử Tự nhận lấy vẫn chưa trả lời anh, ngược lại là nghiền ngẫm nhìn vẻ mặt Sở Mạnh không thay đổi, Sở Mạnh trả lại anh ta ánh mắt lạnh như băng. A Tự nghĩ gì sao anh lại không biết? Bất quá khi anh chưa có được đáp án anh muốn sẽ không nói với anh ta cho dù là một câu.
"Được, mình nhận thua. Cô ấy chỉ là mệt nhọc quá độ cộng thêm dầm mưa dẫn đến thể lực không thể chống đỡ nổi mà thôi, nhưng lát nữa cô ấy sẽ phát sốt, thuốc hạ sốt mình đã để ở đầu giường." Tống Tử từng câu từng chữ nói ra, anh nhìn chằm chằm mặt của Sở Mạnh muốn từ đó nhìn ra một chút sơ hở. Nhưng không có, anh ta vẫn là lộ ra vẻ mặt tỉnh táo ngàn năm không đổi.
"Bạn không phải là tự xưng là thiên tài y học sao? Tại sao không làm cho cô ấy không cần phát sốt?" Sở Mạnh ngồi xuống.
"Mình ........" Tống Tử Tự im lặng triệt để. Anh là thiên tài không sai, nhưng anh chỉ có thể dự đoán những bệnh trạng còn chưa xảy ra, hơn nữa sở trường của anh là ngoại khoa được không? Nếu như anh có thể ngăn cản loài người không bị ốm đau bệnh tật vậy anh cũng không chỉ đơn thuần là một bác sĩ mà thôi, mà là thượng đế, là thần tiên, là phật tổ như lai. Bao nhiêu người chờ anh tới cửa cứu mạng.
Sở Mạnh không hề cùng anh ta cải cọ nữa, quay mặt nhìn cô vẫn còn ngủ mê mang. Một mái tóc đen nhánh xõa trên gối đầu trắng noãn làm cho sắc mặt của cô xem ra càng tái nhợt mảnh mai hơn.
"Mạnh, nếu như mình nhớ không lầm thì cô ấy họ Quan." Tống Tử Tự ngồi song song anh, trên mặt như đang nghiền ngẫm điều gì.
Trên mặt Sở Mạnh không còn bình tỉnh không chút gợn sóng nữa, anh nhìn về phía Tống Tử Tự bằng ánh mắt chất vấn không phải nghi ngờ. Tại sao A Tự lại biết cô ấy?
"Ba cô ấy từng nhảy lầu tự sát không thành, ngày đó đúng vào ca trực của mình." Tống Tử Tự chậm rãi nói ra chuyện hôm đó.
"Quan Minh Quyền tên đàn ông vô dụng này." Sở Mạnh đối hành động mềm yếu ích kỷ này của Quan Minh Quyền rất khinh thường. Nhưng nếu không phải vì sự ích kỷ của ông ta thì anh không có cơ hội tìm được người con gái trên nằm trên giường, người con gái mà anh muốn đến toàn thân đau nhức đi?
"Bạn không phải thừa dịp người ta gặp khó khăn mà ép buộc cô ấy chứ?" Mặt Tống Tử Tự nở một nụ cười quỷ dị.
"A Tự, không có việc gì nữa bạn có thể đi rồi." Sở Mạnh cảm giác mình không cần phải trả lời vấn đề của anh ta, dù sao bệnh cũng đã khám xong vả lại cũng đã không sao anh ta có thể cút.
"Bạn qua cầu rút ván." Tống Tử Tự không thể chê vào đâu được. Mạnh cũng thật quá đáng đi? Lợi dụng xong liền một cước đá văng anh? Tống Tự Tự anh có thể dễ dàng để cho người ta đá văng ra thì không gọi là Tống Tử Tự.
"Tùy bạn nói sao." Sở Mạnh không để ý đến Tống Tử Tự, đi đến trước giường nhìn tiểu tiên nữ vẫn đang ngủ mê, mặc dù sắc mặt có kém một chút nhưng vẫn đẹp đến anh phải động lòng.
"Mạnh, nếu như bạn và cô ấy không có quan hệ gì thì mình đối cô ấy rất có hứng thú." Tống Tử Tự đi đến cửa chợt quay đầu lại cười nói.
"Cút." Sở Mạnh bước một bước dài vọt tới cửa phòng dùng sức đóng lại. Mẹ kiếp, phụ nữ của anh anh ta cũng dám nghĩ.
Có cần phản ứng kích liệt như thế không? Tống Tử Tự sờ sờ lỗ mũi, cũng may nhanh chân nếu không khuôn mặt anh tuấn của anh sẽ phải bị thương rồi.
Tiếng đóng cửa quá lớn làm Ngưng Lộ đang ngủ mê mang giật mình, nhưng chỉ ngiêng đầu qua một bên lại tiếp tục trầm ổn ngủ say.
Sở Mạnh lần nữa ngồi trở lại bên giường, bàn tay vuốt khuôn mặt cô, cảm giác mềm mại đó làm cho anh không buông tay được. Sau khi truyền xong nước biển cái miệng nhỏ nhắn đã khôi phục lại màu môi, sưng lên rất đáng yêu làm cho người ta muốn âu yếm. Mà anh cuối cùng cũng không chống đỡ nổi hấp dẫn mà hôn lên. Rõ ràng thân thể đã kêu gào muốn cô thế nhưng anh lại không dám tiến tới thêm một bước, bởi vì giờ phút này cô ngủ mảnh mai đến làm cho người ta đau lòng
Nặng nề thở gấp, Sở Mạnh nằm xuống ở bên cạnh cô, thân thể mềm mại trong *** chân thật như vậy, anh không phải là đang nằm mơ, cô thật đang nằm ở trong *** anh rồi, hai người lần đầu tiên đến gần như thế, gần đến nghe được tiếng tim đập lẫn nhau. Sở Mạnh ở trên mặt Ngưng Lộ hôn rồi lại hôn không đành lòng ngủ.
Ở trong mưa, khi anh nghe được chính miệng cô nói đồng ý cùng anh ở chung một chỗ thì tim anh sôi trào, giống như một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt làm thế nào cũng không thể dập tắt. Cô nói muốn anh cưới cô vậy anh sẽ cưới cô về nhà.
Nhưng anh biết cô cũng không thương anh. Nhưng cũng không sao, nếu anh đã lấy được người của cô nhất định có biện pháp chiếm được tim của cô.
"Ngưng nhi, quên Sở Khương được không?" Sở Mạnh ở trước khi tiến vào mộng đẹp ở bên tai cô thì thầm.
Nửa đêm, Sở Mạnh bị những lời nói nhảm của cô đánh thức. Đưa tay mở đèn ngủ, phát hiện Ngưng Lộ hô hấp dồn dập, Khuôn mặt hồng thấu một mảnh, đưa tay sờ trán cô nhiệt độ nóng đến dọa người.
Đáng ૮ɦếƭ, thật phát sốt. Tên khốn Tống Tử Tự kia nhất định là cố ý.
Sở Mạnh vội vàng đứng dậy, lấy ra nhiệt kế đo nhiệt độ, 39 độ 6. Một hồi luống cuống tay chân đổ nước sôi và thuốc, nhưng người trên giường nửa tỉnh nữa mê cũng không phục tùng, làm sao cũng không chịu há miệng uống thuốc, dưới tình thế cấp bách đó Sở Mạnh không thể làm gì khác hơn là đem thuốc ngậm vào trong miệng mình từng chút từng chút *** trong miệng cô để cho cô nuốt xuống. Cuối cùng sau khi đem thuốc đút xong người không phát sốt cũng không khỏi ra một thân mồ hôi rồi.
Tắm vội thay xong quần áo trở lại bên giường, Ngưng Lộ đã uống thuốc lại ra một thân mồ hôi, mặc trên người áo sơ mi lớn của anh cũng đã ướt đẫm, bất đắt dĩ không thể làm gì khác hơn là giúp cô thay, người phụ nữ này cố ý cho anh không được sống khá giả, Sở Mạnh vừa thay quần áo vừa hấp khí , thật muốn cứ như vậy nhào tới muốn cô.
Mà cũng chỉ là nghĩ mà thôi, thân thể của cô lúc này căn bản là không thể tiếp nhận nhu cần mãnh liệt của anh.
Sau khi hạ sốt Ngưng Lộ ngủ được sâu hơn, trong mơ mơ màng màng hai cái đùi trắng noãn tự động gác lên bụng Sở Mạnh, mà trên người cô giờ khắc này ngoại trừ chiếc áo sơ mi của anh ra không còn dư thừa một mảnh vải nào, điều này làm cho *** của Sở Mạnh thật vất vả mới có thể đè nén xuống lại cháy bừng lên.
Ngưng Lộ đang ngủ say không biết người đàn ông bên cạnh bởi vì *** khó nhịn mà thức đến trời sáng. Thật là một đêm dày vò.
Không Được Gọi Tôi Sở Đại Ca
Mệt quá, đầu thật là đau, thân thể mềm nhũng! Khi Ngưng Lộ tỉnh lại vẫn chưa mở mắt ra trong đầu liền tự động truyền tới cảm giác thân thể mệt mỏi.
Đây là đâu? Thật vất vả mới mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, rèm cửa sổ che tốt ánh nắng làm cho trong phòng mờ mờ tối chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ ở đầu giường chiếu rọi ra ánh sáng yếu ớt, bày trí đơn giản mà lạnh nhạt xem ra hẳn là nơi ở của một người đàn ông. Đàn ông? Đầu óc Ngưng Lộ chợt tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi đàn ông rộng dài tới đầu gối
Ngày hôm qua. . . . . . Ngưng Lộ nhớ lại ngày hôm qua cô đi Sở Thành tìm Sở Mạnh muốn anh ta bỏ qua cho công ty của ba, thế nhưng anh ta lại thiếu chút nữa muốn cường bạo cô; nhớ tới Sở Khương dịu dàng ôm cô nói với cô tất cả còn có anh ấy; nhớ tới đêm đen như mực cô bất chấp mưa to gió lớn chạy đến Sở gia lại nghe được Sở gia phụ mẫu không đồng ý cho Sở Khương giúp ba; nhớ tới trong mưa to có một người đàn ông ôm lấy cô sắp té xỉu mà cô đáp ứng người đàn ông đó sẽ làm người phụ nữ của anh ta . . . . .
Vậy đây hẳn là chỗ ở của anh ta đi? Cô nhìn qua chiếc gối ở bên cạnh có dấu vết lõm xuống rõ ràng chứng minh đã từng có người ngủ, cô đã không còn là một thiếu nữ đơn thuần vô tội nữa, không phải là cô gái dịu dàng như nước trong mắt Sở Khương nữa. Tim Ngưng Lộ đau đớn giống như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, lại càng miễn bàn tới sao lại đi đến bước này đi? Sở Khương, người đàn ông dịu dàng như ngọc đã cùng cô trải qua nhiều năm tháng làm sao có thể bỏ xuống được đây? Nước mắt giống như là vô ý thức chảy đầy mặt.
Sở Khương. . . . . . Sở Khương. . . . . . Ngưng Lộ rốt cuộc không nhịn được cắn chăn khóc rống, khóc đến quên hết tất cả, khóc đến ngay cả cửa phòng lúc nào bị người ta đẩy cũng không biết.
Sở Mạnh sáng sớm thức dậy liền gọi điện thoại về công ty dặn dò công việc ngày hôm qua vẫn chưa xong, quay về phòng thấy cô còn chưa tỉnh lại lại trở về thư phòng xem biên bản họp của chi nhánh công ty một chút, cho đến khi lỗ tai dường như nghe được trong phòng có động tĩnh mới đi qua xem. Nhưng sang đây xem lại nhìn thấy bộ dạng người phụ nữ đó ngã trên giường anh khóc đến đau lòng tới cực điểm. Ghét anh đến vấy sao? Sáng sớm thức dậy liền khóc thành ra như vậy sao? Đúng vậy a, cô nên ghét anh mới đúng, nhưng anh không cách nào buông tay để cho cô đi, ghét thì ghét đi! Anh không quan tâm.
"Cô còn phải khóc bao lâu?" Sở Mạnh đi tới bên giường ngồi xuống, muốn đưa tay nắm ở vai cô. Không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, không biết làm sao đi an ủi một người đau lòng đang khóc. Nhưng tay anh treo ở giữa không trung bởi vì cô xoay người lại dường như là cố ý né tránh anh không để cho anh ***ng. Cô vô cùng hiểu rõ thái độ làm cho tim anh nguội lạnh .
“Quan Ngưng Lộ, nếu như cô đã khóc đủ rồi thì bây giờ chúng ta nói chuyện chính.” Người đàn ông dịu dàng như nước đêm qua đã đeo lên lớp mặt nạ của anh ta, khôi phục lại thành người đàn ông tỉnh táo trầm ổn trước mặt mọi người.
Ngưng Lộ cắn góc chăn, trên mặt nước mắt loang lổ, còn chưa muốn để ý tới anh ta.
"Nếu như cô còn không lên tiếng, tôi sẽ coi như cô chưa từng nói với tôi chuyện tối hôm qua. Tôi rất bận không có thời gian lãng phí với cô. Nếu cô khóc đủ rồi, mặc quần áo tử tế rời khỏi nhà tôi." Tâm tình Sở Mạnh phiền não không còn kiên nhẫn .
"Sở. . . . . . Sở đại ca." Nghe được tiếng bước chân đi xa, Ngưng Lộ ngẩng đầu. Xác định mình không quen gọi tên anh ta, cho nên làm sao cũng không cao ngạo được. Dù sao cô là có việc cầu cạnh anh ta.
"Tôi nói rồi, không cho kêu tôi Sở đại ca nữa. Lần sau còn gọi sai xem tôi trừng phạt cô như thế nào!" Sở Mạnh quay trở lại bên giường, một phen kềm ở cằm cô ép cô ngẩng đầu. Kể từ bọn họ quen biết tới nay vốn là như vậy. Cô tránh anh liền cường ngạnh không cho cô né tránh.
Đôi mắt khóc tới đỏ còn có lông mi vẫn còn động lại những giọt nước mắt chưa khô làm cho cô thoạt nhìn liền làm người ta muốn hung hăng đè Dưới *** làm nhục một phen, Mà bộ *** khóe léo đầy đặn qua chiếc áo sơ mi lớn vì giãy giụa mà lộ ra một nữa. Sở Mạnh đè ở phía trên lại tự do nhìn rõ không bỏ sót một màn này, rõ ràng cô cái gì cũng không có làm nhưng toàn thân anh lại có phản ứng giống như là tám trăm năm chưa gần nữ sắc.
“Anh tránh ra, tôi muốn ngồi dậy!” Khi Ngưng Lộ nhìn thẳng vào mắt anh lại thất bại. Ánh mắt anh giống như là muốn đem cô ăn tươi nuốt sống làm cho cô sợ hãi.
“Đây là thái độ nên có của cô khi cầu người sao?” Sở Mạnh vẫn không đứng lên, ngược lại lại dùng sức đè cô. Ngưng Lộ không kịp kêu lên thành tiếng, anh đã hôn lên cái miệng nhỏ hồng hồng của cô. Đầu lưỡi khí phách bá đạo muốn cạy ra đôi môi đang đóng chặc của cô, nhưng cô vẫn luôn ngậm chặc miệng không để cho anh được như ý. Mắt thấy tay Sở Mạnh từ bắp chân bóng nhẵn của cô vuốt ve lên trên gần ***ng tới nơi nhạy cảm nhất, Ngưng Lộ rốt cuộc mở ra cái miệng nhỏ nhắn, mà anh tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, *** cường thế quấn vào hơi thở mùi đàn hương từ miệng *** đến làm cho cô vừa đau vừa tê. Muốn đối phó một cô bé cái gì cũng không biết anh có rất nhiều cách.
Bị thân thể nặng nề của anh đè tới cô rất khó chịu, sắp thở không nổi. Cô không thể cưỡng lại cũng không dám sợ anh đổi ý. Nụ hôn của anh cường thế mà có lực không giống Sở Khương luôn đối cô dịu dàng. Sở Khương, cái tên đó thoáng qua trong đầu cô, trong lòng lại đau xót.
Ngưng Lộ không biết mình trong lúc vô ý thức đã kêu lên.
Người đàn ông cho dù có bao nhiêu H*m mu*n khi nghe người phụ nữ bên dưới kêu tên người đàn ông khác sẽ không cách nào chịu được. Một giây trước Sở Mạnh còn đang luân hãm trong ngọn lửa dục cháy rực lúc này tròng mắt đã bị một tầng sương lạnh phủ kín. Anh dùng lực đẩy cô ra đứng dậy, không hề nhìn tới người phụ nữ đã nửa thân trần nằm trên giường một cái.
"Mặc quần áo tử tế đến thư phòng của tôi ." Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.
"Sở. . . . . ." Ngưng Lộ muốn mở miệng, anh đã biến mất ở cửa ra vào.
Kéo lại y phục trên người, Ngưng Lộ đứng dậy muốn tìm quần áo của mình, lại phát hiện quần áo vẫn còn ở trong máy giặt. Bảo cô phải mặc cái gì mới được đây? Ngưng Lộ chân trần đi đến bên tủ treo quần áo kéo ra, bên trong đều là quần áo của anh, trừ áo sơ mi quần tây vẫn là áo sơ mi quần tây. Được rồi cô miễn cưỡng mặc áo sơ mi của anh nhưng cũng không thể không mặc quần chứ? Nhưng chiều cao hai người chênh lệch thật sự quá lớn, quần của anh cô cố thể đem ra làm váy để mặc.
Ngưng Lộ đứng bên tủ quần áo khổ nào quên mất thời gian trôi qua. Cho đến một chút thanh âm lạnh đến không thể lạnh hơn nữa lại lần nữa vang lên ở cửa ra vào: “Cô muốn mò tới lúc nào?”
Sở Mạnh ở thư phòng đợi nửa tiếng, người phụ nữ đó vẫn không đến. Bất mãn trong lòng lại chồng chất thêm càng nhiều rốt cuộc không thể nhịn thêm nữa quay trở về phòng. Anh muốn xem một chút cô mặc quần áo sao lại lâu như vậy?
Chiếc quần Ngưng Lộ cầm trên tay đáp lại mà rơi xuống, hai cái chân mảnh khảnh trắng noãn cứ như vậy mà bại lộ ra trước mắt Sở Mạnh. Mặc dù có chiếc áo sơ mi dài tới gối che khuất đi lại không ngăn được ánh mắt nóng rực của anh. Đó là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ.
"Tôi không tìm được quần thích hợp!" Thanh âm Ngưng Lộ đã gần như run rẩy.
Cho đến, cửa lần nữa bị hung hăng đóng lại Ngưng Lộ mới dám ngẩng đầu, anh ta lại đi đâu rồi hả ?
Một tiếng sau, Sở Mạnh lần nữa mở cửa ném vào một túi quần áo lớn.
“Tôi hạn cho cô trong mười phút mặc xong đi ra ngoài.”
Đó là một chiếc váy màu vàng nhạt, tươi mát mà thanh lịch. Ngưng Lộ ướm thử. Là kích cỡ của mình. Anh ta làm sao biết cô mặc size bao nhiêu? Càng làm cho cô mắc cỡ đỏ mặt là ngay cả đồ lót cũng có đủ, một người đàn ông cao lớn sao lại dám đi mua những thứ như vậy?
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, anh ta chỉ cho cô mười phút. Sợ rằng người đàn ông không có kiên nhẫn đó chờ lâu thêm chút nữa sẽ muốn lên tiếng rồi. Mặc dù thời gian họ quen biết không bao lâu nhưng Ngưng Lộ biết anh là người đàn ông không có kiên nhẫn chờ phụ nữ, sẽ không giống Sở Khương có thể đứng dưới lầu khoa cô học đợi từ tiết một đến khi tan học. Sở Khương, trong lòng lại đau xót. Sau khi cô cùng anh hai anh nói chuyện xong sẽ phải liên lạc nói với anh chứ? Nhưng nên nói thế nào đây? Một đống tơ rối làm cô bỏ cũng không được mà để ý cũng không xong?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc