Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ - Chương 21

Tác giả: Lynk Boo

Những nhân vật nắm giữ quyền lực
Gió Quỷ chưa bao giờ thuộc về thế giới này, anh có mặt tại đây nhưng bất kỳ ai cũng không thiết lập được mối liên quan với anh.
*
Khởi đầu cho ngày mới của học viện Trung Anh là thảm âm thanh dày tiếng than thở bắt nguồn từ dãy lớp học khối 11 và 12.
Ban mai còn căng mọng hương tươi mới chùng dần xuống theo nét thê thảm trên những gương mặt sáng sủa.
“ Tôi mong các em sẽ giữ nguyên vị trí của mình. Chúc may mắn trong những cuộc thi sắp tới ! ”
Chất giọng khàn khàn đặc trưng của thầy giám thị vừa dứt, chợt ngân lên giai điệu buồn man mác của bản nhạc xa xưa. Theo cách đột ngột nhất, nhạc tắt phụt sau chuỗi tiếng giày nện trên thảm vải.
Chỉ duy nhất cô nữ sinh mới phát hiện ra chi tết kỳ lạ này, cô ngẩng đầu khỏi cuốn sách dày cộm, nhìn chiếc loa tường gắn cuối lớp đầy dò xét.
Người thầy này vẫn thường làm những việc khó lý giải.
Ngày tiếp ngày trôi qua, thầy vẫn lặp đi lặp lại một chuỗi hành động hệt như cỗ máy được lập trình sẵn.
Nhâm nhi cà phê sáng, ăn quả tươi vào buổi trưa, chiều tối sẽ đánh xe đi đâu đó.
Thầy rất ít khi nói chuyện và rời khỏi văn phòng ngay cả lúc rảnh rỗi. Với thầy, không gian bên ngoài đầy nắng đầy gió cũng chẳng khác biệt nơi có máy điều hoà là mấy.
Lối sống trầm tĩnh này có lẽ hình thành từ những thói quen bất di bất dịch của thầy. Qua thời gian, chúng giống như chiếc áo, người ta mặc vào nhưng chẳng ai biết rõ áo có mấy nút cúc.
Đông Vy từng nghĩ là thầy không nắm chắc nếp sinh hoạt của chính bản thân nên thử cho nhiều đường vào cà phê.
Hoá ra, thầy vẫn tường tận mọi thứ …nhưng sao cô vẫn có cảm giác là bên trong thầy hoàn toàn mục rỗng, cứ để mặc mình trôi theo những gì đã sắp sẵn ?
Duy nhất một lần, thầy phàn nàn về thứ nhạc kì dị luôn có trong MP3 của các cô cậu học trò. Nó làm thầy đau đầu kinh khủng.
Đông Vy tiếc nhưng cũng đem tặng thầy chiếc CD cũ mà ngày trước, mẹ hay nghe và hát theo. Cô cá chắc là nó gắn với kỷ niệm lãng mạn nào đó của bố mẹ !
Thầy giám thị khá thích rồi bị nghiện . Bằng chứng là bật nhạc ngay cả lúc làm việc .
Nhưng thật lạ khi nó nằm im lìm trong sọt rác !
Càng thêm khó hiểu là thầy không cho phép cô nhặt lại.
Cô giận run người, trong mắt cô lúc đó, thầy là kẻ đã chà đạp lên kỷ vật duy nhất mà mẹ để lại.
Cô tặng thầy, vì muốn thầy tìm lại nguồn cảm hứng trong cuộc sống buồn tẻ hơn là để cô cất giữ, nó cũng sẽ cũ nát mà thôi !
Bất chấp luật lệ hay đạo đức, cô đã dứt khoát cho thầy một cái tát . Cảm giác tê buốt từ lòng bàn tay lan tới tận đỉnh đầu, khiến cô xây xẩm.
Còn thầy choáng váng , ôm má tấy đỏ hằn rõ dấu vết năm ngón tay.
Biết mình đã làm chuyện động trời nhưng Đông Vy vẫn ngẩng cao đầu, giấu nỗi sợ hãi trong cái nhìn bất cần.
Thầy đi ngược với mọi dự đoán của cô, không chút tức giận vỗ vỗ mái đầu bù xù như an ủi.
“ Tôi biết em giận nhưng để mình mất kiểm soát là tiếp tay cho kẻ đang làm em phát điên. Trước mỗi hành động, dù nhỏ nhặt hay lớn lao, em đều phải dành 5 giây để suy nghĩ ! 2 giây cho kết quả và 3 giây cho hậu quả. Tôi không trách em, tôi hiểu em bị tổn thương nhưng sự thông cảm của tôi đâu thể đem ra làm lý lẽ để bảo vệ em hả Đông Vy ! Còn em, em có thể tự bao biện cho mình hay không ? ”
“ Chuyện này, chỉ tôi và em biết nên đừng sợ. Nhưng em phải nhớ, một khi em không đủ khả năng để che mắt người khác thì đừng để lộ những yếu điểm của mình ! ”
Những lời nửa khuyên bảo nửa trách mắng , nửa răn đe nửa nhắc nhở của thầy quấn lấy cô suốt đêm qua. Cô thức trắng, hình ảnh chiếc đĩa nhạc được thầy vuốt nhẹ lớp bụi cứ dính chặt vào tâm trí cô như loài cây xanh rì luôn bám vào bức tường trắng toát.
Không một lời giải thích nào được đưa ra nhưng thầy vẫn giữ món đồ ấy.
Cô gái nhỏ trầm ngâm, tự dỗ mình rằng dàn âm thanh bị trục trặc ở đâu đó. Cô tin vào lời hứa sẽ cất giữ nó cẩn thận của thầy .
Ngồi kế bên, cô bạn Tuệ Anh thở khó nhọc. Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi môi nứt nẻ mím chặt lại.
- Cậu ốm hả Tuệ Anh ?
Im lặng. Tuệ Anh vịn tay vào ghế để giữ thăng bằng nhưng lúc cô gái nhỏ mới chỉ vừa chạm nhẹ vào người , cô bạn liền đổ gục , hai tay buông thõng , những ngón xanh xoè rộng, thả rơi tờ bưu thi*p màu xanh nhạt xuống sàn …
Dãy nhà tầng bọc kính của khối lớp 12 im ắng lạ thường.
Mùi cạnh tranh bung vào không khí, ngầm thổi bùng tham vọng đang nhen nhóm của những học sinh muốn thông qua kỳ thi để lọt vào lớp đặc biệt - gồm 20 nhân vật cự phách của khối 12.
Mỗi nhân đều là những cái tên tiêu biểu của toàn học viện. Họ tỏa sáng như một lẽ dĩ nhiên là Mặt Trời mọc đằng đông.
Người đứng đầu Trung Anh về thành tích cũng là nhân vật nằm trong lớp học đó - Đinh Hữu Phong.
Anh nắm vị trí số 1 trong mọi bảng điểm Trung Anh là điều chưa bao giờ thay đổi kể từ lúc cậu thiếu gia có dòng máu lai bước vào .
Lời đầu tiên mà anh gửi đến toàn trường là tiếng chào khô khốc kèm những luật cấm lạ lùng.
Một học sinh nào đó đã cười mỉa mai…
Hữu Phong chỉ nhếch môi dửng dưng trước thái độ nửa vời của mọi người. Với họ, anh cũng chỉ là cậu ấm được nuông chiều, muốn khẳng định mình bằng vài trò giật gân.
Và Hữu Phong trở thành nỗi sợ hãi của tất cả khi một cậu bạn bị anh nện mạnh đầu vào vách tường chỉ vì tò mò với đôi mắt xám tro.
Quyền lực hay gia thế đều làm nền, chính cách ra tay máu lạnh từ anh mới khiến người ta ghê rợn thật sự.
Tuy nhiên, không một ai là không kính nể hay ngưỡng mộ anh.
Hữu Phong tàn ác như một quỷ dữ chính hiệu nhưng anh mê hoặc người khác từ những cử chỉ vụn vặt nhất như một bước đi của anh cũng mang theo sự cuốn hút nguy hiểm.
Gió Quỷ chưa bao giờ thuộc về thế giới này, anh có mặt tại đây nhưng bất kỳ ai cũng không thiết lập được mối liên quan với anh.
Sự hiện diện của anh như chỉ để đe dọa và kiểm soát người khác.
Họ nhắc về anh như một truyền thuyết huyền bí, một Gió Quỷ không có thật nhưng tầm ảnh hưởng có thật nên Đinh Hữu Phong luôn luôn là nhân vật thu hút nhất.
Kế tiếp phải kể tới Hồ Minh Quý - một thiên sứ đứng sau quỷ dữ.
Vẻ bề ngoài của anh rất thánh thiện, tóc dài lãng tử và đôi môi mỏng gây say . Anh luôn thôi miên người khác bằng ánh mắt ấm áp và những lời nhẹ nhàng.
Xuất thân của anh là một bí ẩn nhưng ai cũng tự phỏng đoán Minh Quý có gia thế rất cao sang qua xe ô tô đắt tiền, biệt thự lớn …
Thi thoảng, anh lại mất tích vài ba tháng, để những nữ sinh nhớ ngẩn ngơ.
Chưa có bất kỳ cuộc đấu nào diễn ra nhưng toàn học viện đều rõ Minh Quý luôn đối đầu với Hữu Phong, cũng như ,thiên sứ luôn nằm khác phe với quỷ dữ.
Anh đa tài trong những lĩnh vực phong phú. Biết về anh bao nhiêu cũng là thiếu , ngạc nhiên về anh chưa bao giờ là thừa.
Anh có rất nhiều ưu điểm nhưng điều gây ấn tượng nhất không nằm ở trong số đấy.
Người ta nhắc tới anh như một ngoại lệ độc đáo của Gió Quỷ …
Nghe đồn Minh Quý đã nhìn Hữu Phong quá 60 giây, thậm chí còn cùng nói chuyện.
Tin đồn dù tuy không hoàn toàn là đúng nhưng luôn phản ánh một ít sự thật.
Dường như, giữa hai người tồn tại sợi dây liên kết nào đó nhưng sẽ biến thành vô hình trước mọi cặp mắt hiếu kỳ đang cố dõi vào.
Và chỉ duy nhất Hữu Phong và Minh Quý mới giữ thái độ bình thản cố hữu trong khi bạn học đang rất căng thẳng với kỳ thi sắp tới.
iệu trưởng mới chưa để lộ danh tính , kể từ sau 3 năm nắm giữ chức vụ tối cao nhất này, đây là lần hiếm hoi thầy đưa ra quyết định thay vì điều hành học viện theo cách bí mật.
Một khi hiệu trưởng Trung Anh đích thân ra đề thì học sinh chỉ có nước chờ vận may.
Trời đánh còn tránh miếng ăn, còn hiệu trưởng thì đừng hòng chừa miếng nào.
Năm trước, học viện vẫn đang yên ả bỗng được phen nhốn nháo khi thầy giám thị thông báo 50 học sinh sẽ bị loại ngay trong ngày vì vi phạm nội quy như sử dụng chất kích thích, đem thú cưng tới lớp …
Sau vụ đó, mỗi người đều cư xử thật thận trọng vì luôn có đôi mắt quan sát họ trong im lặng.
Không phải tội lỗi nào gây ra thì sẽ bị xử phạt ngay sau đó. Không phải ai phạm luật cũng bị tống khứ.
Hiệu trưởng thị uy bằng cách gieo vào mỗi người nỗi hoang hoải , buộc tất cả sống chung với mối nghi ngại. Họ đều nằm trong tầm ngắm , họ đều có thể bị đuổi học vào bất cứ lúc nào.
Đừng thắc mắc với hiệu trưởng hai chữ công bằng. Từng có rất nhiều học sinh làm ầm lên rằng tại sao chỉ mình họ bị thôi học trong khi bạn khác cũng thế.
Hiệu trưởng vẫn không xuất hiện nhưng chất giọng quyền uy từ khu vực ban giám hiệu thảy vào khắp học viện những âm sắc lạnh, tựa hồ như tiếng gió rít từ vực thẳm xa xăm …
“ Nếu công bằng, các em đã không là thành viên Trung Anh. Học viện nhận sự đầu tư , hỗ trợ từ gia đình các em nhưng không chấp nhận sự đần độn hay những trò bồng bột. Tôi sẽ trả lại gấp đôi khoản tiền mà bố mẹ các em đã cung cấp để bồi thường. Và đừng phun ra bất kỳ điều dối trá nào về Trung Anh nhé những công tử, tiểu thư ăn hại ! Còn trái lời , okay, tôi sẽ rất vui khi trực tiếp chỉ các em đâu là địa ngục để nhảy vào. ”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc