Chích Thị Nhất Tràng Du Hí - Chương 11

Tác giả: Huỳnh Dạ

Phiên Ngoại 1 – Propose
Thỉnh thoảng Lí Cẩn lại muốn biết Chu Sĩ Tranh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Tuy rằng không nghĩ dùng khế ước để duy trì quan hệ, nhưng sau khi khế ước chấm dứt Chu Sĩ Tranh tiếp tục đưa ra yêu cầu gia hạn. Đối với dạng khách nhân hào phóng như vậy, công ty quản lí đương nhiên là vô cùng hạnh phúc, mà Lí Cẩn sau khi do dự một lát cũng đồng ý.
Nguyên nhân cùng với lần đầu đáp ứng cũng giống nhau, Chu Sĩ Tranh không khó hầu hạ, cuộc sống được bao dưỡng cũng không tồi. Bất quá, sau khi khế ước năm thứ hai chấm dứt, Chu Sĩ Tranh lại tiếp tục yêu cầu gia hạn, vì thế cuối cùng Lí Cẩn cũng hiểu được đối phương suy nghĩ cái gì.
Thay vì để cậu rời đi, Chu Sĩ Tranh thà dùng phương thức này để lưu cậu lại. Hai năm ở chung, Chu Sĩ Tranh đối với cậu hiện tại cũng hiểu rất rõ, biết cậu sẽ không từ mới mới đưa phương thức như vậy.
Hai người ở trong căn nhà này, mỗi đêm đều ngủ cùng một chiếc giường, tới sáng Lí Cẩn sẽ rời giường chuẩn bị bữa sáng sau đó gọi Chu sĩ Tranh dậy, cho dù quan hệ khế ước, nhưng cuộc sống lại giống như hai người yêu thực sự. Cậu đã quen sinh hoạt như vậy, hơn nữa cũng không muốn quay về cuộc sống phải hầu hạ nữ nhân như quá khứ, vì thế mới đồng ý khế ước mới.
Ngày qua ngày, Lí Cẩn cũng lo lắng đối phương tột cùng đến lúc nào sẽ mệt mỏi.
Nhưng mà, bất ngờ chính là qua hai năm, Chu Sĩ Tranh thủy chung không có dấu hiệu phiền chán cậu; yêu cầu ở trên giường vẫn chưa từng giảm bớt, vẫn vô cùng nhiệt tình; loại cảm tình hay cố chấp tựa hồ không hề bị cuộc sống bình thản làm phai mờ, ngược lại vẫn cứ tồn tại, cho tới giờ, cậu ngẫu nhiên sẽ thân thiết với Chu Sĩ Tranh một chút, đối phương vẫn như trước cảm thấy không được tự nhiên mà dời tầm nhìn.
Ngây thơ……… rồi lại nhiệt tình. Nếu cả hai thật sự là người yêu, cậu hẳn sẽ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nhưng vấn đề chính là điểm này…… mặc dù cùng nhau sinh sống một thời gian dài như vậy, cậu vẫn không biết chính mình tột cùng có thích Chu Sĩ Tranh hay không, nhiều lắm chỉ có thể khẳng định mình không chán ghét đối phương.
“Sĩ Tranh…………”
Cậu phát ra tiếng nói khàn khàn, hiếm khi có lúc cấp bách.
“Chuyện gì?”
Cho dù anh muốn làm gì, cũng nên xem trường hợp một chút……” Cậu mím môi, nhịn xuống tiếng thở dốc đã tràn tới bên môi.
Bốn phía là một mảnh tối đen, chỉ có màn ảnh lớn phía trước phát ra ánh sáng, nam nữ diễn viên trên bộ phim đang lớn tiếng cãi nhau, hiệu quả thanh quan vô cùng mãnh liệt. Cho dù trong rạp chiếu phim người xem cũng không nhiều, mà bọn họ ngồi ở một góc không có ai, nhưng cũng không phải Chu Sĩ Tranh có thể muốn làm gì thì làm.
Mới đầu chỉ là nắm tay.
Tuy rằng không hiểu cử chỉ này có gì thú vị, bất quá Chu Sĩ Tranh hiển nhiên thích đem mười đầu ngón tay giao triền nhau trong bóng tối, Lí Cẩn liền mặc kệ đối phương.
Cậu đối với bộ phim này không có hứng thú gì, nhìn thấy tên gọi cũng biết lại là một bộ phim tình cảm nhàm chán, có lẽ Chu Sĩ Tranh cũng cảm thấy như vậy mới cố tình ở nơi này ᴆụng chạm cậu, thậm chí sáp đến gần tranh thủ không ai phát hiện hôn lên hai má cậu.
Này cũng nằm trong phạm vi Lí Cẩn dễ dàng tha thứ, dù sao chỉ là một ít thân mật mờ ám, không ảnh hưởng gì; nhưng mà khi Chu Sĩ Tranh đưa tay đặt lên đùi cậu, thậm chí còn không ngừng xâm nhập lên hướng bắp đùi, cậu cuối cùng cũng ý thức được đối phương rốt cuộc muốn làm gì.
Cách một lớp vải dệt mỏng, bàn tay Chu Sĩ Tranh nắm lấy tính khí cậu, vuốt ve như đang trêu chọc, cả người cũng nhích lại gần, hôn lên môi cậu ngay cả đầu lưỡi cũng vươn qua.
Đầu lưỡi Chu Sĩ Tranh vô cùng linh hoạt, Lí Cẩn cơ hồ rất nhanh liền rơi vào tay giặc chìm đắm trong mớ tình cảm mãnh liệt, hạ thân bị vuốt ve vài cái liền trở nên cứng rắn, môi lưỡi giao triền không dứt, tiếng nước mờ ám chìm trong âm thanh của bộ phim.
Một lát sau Chu Sĩ Tranh cầm lấy tay cậu kéo tới bộ vị giữa hai chân mình. Nhận thấy bộ vị kia đã sớm bành trướng cứng rắn, trên mặt Lí Cẩn có chút nhiệt, nhưng vẫn thuận theo đối phương bắt đầu ᴆụng chạm.
Bời vì đang là mùa đông, hai người đều mặc áo khoát ngoài, nếu dùng tay giải quyết, hoàn toàn có thể dùng áo khoát làm bia chắn trong trường hợp hiện tại, nhưng mà hiển nhiên Chu Sĩ Tranh cũng không phải chỉ muốn như vậy, bằng không tay y cũng không mò tới phía sau, gần như khát cầu mà vuốt ve thắt lưng Lí Cẩn, tựa hồ càng muốn tiến thêm một bước mà cởi phăng ҨЦầЛ ŁóŤ của cậu.
“Không cần……” Cậu nói: “Không cần ở trong này.”
Chu Sĩ Tranh không nói gì chỉ chăm chú nhìn cậu; mặc dù trong rạp chiếu phim nhưng nương theo chút ánh sáng mong manh, Lí Cẩn vẫn thấy được ánh mắt đối phương phản chiếu khát vọng cùng khẩn cầu. Từ sau khi cậu nhớ lại Chu Sĩ Tranh rốt cuộc là ai thì anh trước mặt cậu liền thay đổi; không hề dè dặt như lúc trước, mà rất nhiều cảm xúc đều có thể lớn mật biểu hiện ra ngoài, tựa như bây giờ vậy.
Mà một Chu Sĩ Tranh thành thực…… kỳ thực cũng không chán ghét.
Huống chi, đối phương chỉ biểu hiện khát cầu của mình chứ không phải cưỡng cầu, điểm ấy càng làm cho người ta khó xử. Cảm nhận được chính mình bắt đầu mềm lòng, Lí Cẩn nhìn xung quanh, thở dài trong lòng.
“Đừng nhúc nhích, cũng đừng lên tiếng.” Cậu thấp giọng nói.
Chu Sĩ Tranh nhíu mi, ý thức được cậu muốn làm gì, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Lí Cẩn cúi xuống đưa tay kéo vạt áo lên che lại, chôn mặt giữa hai chân đối phương, ngón tay linh hoạt kéo ҨЦầЛ ŁóŤ xuống, ngậm lấy khí quan bành trướng bên trong vào miệng, tận hết khả năng nuốt vào thật sâu, gian nan dùng cả khoang miệng ma xát.
Bộ vị khó nhịn bị ngậm chặt liếm lộng như vậy không có nam nhân nào có thể thờ ơ được, Chu Sĩ Tranh đương nhiên không ngoại lệ. Màn hình vẫn còn chiếu phim, nhưng anh đã không còn lòng dạ nào nhìn tình tiết bộ phim đang phát triển, ánh sáng mong manh, anh có thể nhìn thấy nửa mặt đối phương, ánh mắt khép hờ, đang chuyên chú liếm ʍúŧ tính khí mình.
Tính khí mẫn cảm bị liếm đến ướt sũng, bị khoang miệng mềm mại cùng đầu lưỡi không ngừng âu yếm, Chu Sĩ Tranh nhịn xuống Dụς ∀ọηg muốn phát tiết, ngón tay ôn nhu lại lưu luyến chạm vào gò má có chút lạnh của đối phương.
Bị anh ᴆụng nhẹ, Lí Cẩn thoáng ngừng lại, giương mắt nhìn anh, đáy mắt tràn ngập hoang mang khó hiểu. Nhưng mà khó hiểu này nhanh chóng trôi đi, dường như chưa hề tồn tại, đối phương lại tiếp tục Lเế๓ láק khí quan, đầu lưỡi không ngừng ma xát phần đỉnh, liếm sạch chút chất lỏng trong suốt anh vô thức tràn ra.
Cho dù chiếm được khoái cảm cùng an ủi tạm thời, nhưng Chu Sĩ Tranh lại càng khó nhận nại.
Anh muốn nhiều hơn…….
Đối phương đưa tính khí anh tiến nhập vào chỗ sâu, đẩy nhanh hơn tốc độ tựa hồ tính toán tốc chiến tốc thắng; Chu Sĩ Tranh phát hiện gương mặt Lí Cẩn có chút đỏ, đại khái làm trong tình cảnh này cũng cảm thấy thẹn đi, tưởng tượng tới đối phương cũng cảm thấy ngượng ngùng, trong khoảnh khắc không kịp đề phòng một trận khoái cảm tê dại từ hạ thân truyền tới, anh theo bản năng dùng sức ấn đầu đối phương xuống.
Lí Cẩn phát ra tiếng kêu nhỏ, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng cùng không thối lui, thế là chất lỏng liền chảy xuôi hết vào trong khoang miệng; Chu Sĩ Tranh đắm chìm trong khoái cảm, mê loạn vuốt ve hai gò má cùng đôi môi đối phương, mãi đến khi chạm phải một chút chất lỏng dinh dính, anh mới hồi phục lại tinh thần, ý thức được chính mình vừa làm cái gì.
Lí Cẩn duy trì tư thể cúi người, tựa như không có gì đáng kể lau miệng, nuốt hết số chất lỏng bạch trọc trong miệng.
“Thật xin lỗi……” Anh nhẹ giọng nói.
“Không sao.” Lí Cẩn cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu say, Lí Cẩn trầm mặt thay anh chỉnh lí lại quần tây, đột ngột đứng dậy, mạnh mẽ kéo tay anh, hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim.
“Lí Cẩn?” Anh thử gọi một tiếng.
Đối phương không lên tiếng trả lời, thậm chí dường như không hề nghe thấy tiếng anh gọi, chỉ kéo anh đi ra ngoài; dù sao cũng là hai người đàn ông nắm tay nhau, trên đường không khỏi có người chăm chú nhìn họ, bất quá Lí Cẩn làm như hoàn toàn không nhìn thấy, điềm nhiên như không kéo anh đi một đoạn đường, đi tới nơi đỗ xe ở một hẻm nhỏ.
Lí Cẩn từ túi áo khoát của anh tìm được chìa khóa, mở cửa xe, kéo cửa sau ra đẩy anh vào trong. Mãi đến lúc này Chu Sĩ Tranh rốt cuộc mới hiệu được đối phương muốn làm gì, Lí Cẩn đẩy mạnh anh vào xong, chình mình cũng chui vào, nằm sấp trên người anh, thẳng dùng đầu gối cọ cọ nơi vẫn còn lưu lại chút khoái cảm giữa hai chân anh.
“Em cũng muốn.” Lí Cẩn trực tiếp nói.
Vừa rồi thay Chu Sĩ Tranh khẩu giao, cậu cũng không phải không hề có cảm giác, ngược lại cậu cũng có chút nôn nóng ; sau đó đến khi Chu Sĩ Tranh bởi vì không khống chế được khoái cảm mà ép buộc cậu nuốt chất lỏng đó vào, loại cảm giác hưng phấn này lại càng gia tăng mãnh liệt, Chu Sĩ Tranh từ trước tới nay luôn dè dặt săn sóc lại trở nên kịch liệt như vậy, chỉ nghĩ tới thôi cũng làm cậu cảm thấy phấn khởi.
Nơi mới vừa được phát tiết qua vẫn còn vô cùng mẫn cảm, chỉ cần cọ xát vài cái sẽ lập tức cứng rắn lần nữa; Chu Sĩ Tranh trên mặt vẫn không có chút cảm xúc gì nhưng sắc mặt có chút đỏ lên, chủ động đưa tay lên thăm dò Lí Cẩn. Cảm nhận được hạ thân mình được an ủi, Lí Cẩn hít sâu một hơi, cúi đầu hôn đối phương.
Cậu không muốn kéo dài cũng không muốn chậm lại, cho dù trời đã khá tối, xung quanh bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang, nhưng cậu không chút do dự ૮ởเ φµầɳ, bắt lấy bàn tay đối phương, vội vàng liếm ướt hai ngón tay; Chu Sĩ Tranh nhìn thấy hành động bức thiết của cậu, phối hợp đưa ngón tay tới phía sau cậu, dò xét tiến vào, huyệt khẩu bị kéo giãn làm Lí Cẩn phát ra tiếng thở hổn hển, nằm sấp thân mình dựa vào trong lòng иgự¢ dày rộng của đối phương.
Đối phương tựa hồ cũng cảm giác được cậu gấp gáp, động tác của ngón tay so với bình thường càng vội vàng hơn; bởi gì không có gì bôi trơn, cho dù đã sớm hình thành thói quen nhưng động tác cũng miễn cưỡng gây ra chút đau đớn, hai ngón tay tiến vào cũng đã là cực hạn, không thể chứa đựng nhiều hơn.
Lí Cẩn chịu đựng đau đớn, đồng thời tự an ủi hạ thân chính mình đã sớm tiến vào cực hạn, khoái cảm cùng thống khổ đan xen, tầng tầng tích lũy, phảng phất không có điểm dừng; cậy đã sớm mất đi năng lực suy nghĩ, nhưng khi phát hiện Chu Sĩ Tranh rút ngón tay ra cậu không khỏi mờ mịt ngẩng mặt lên.
“Sao vậy?”
“Không đủ trơn.” Chu Sĩ Tranh bình tĩnh nói: “Em chuyển người lại đi.”
Chuyển…..chuyển qua?
Trong đầu Lí Cẩn là một mảnh mơ hồ, đang định hỏi rõ thì đối phương đã mạnh mẻ kéo cậu đứng lên để cậu xoay ngược lại hướng vừa nãy. Vừa mới dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, đùi đã bị Chu Sĩ Tranh từ phía sau vặn bung ra, địa phương ẩn mật phía sau bị nhìn không sót chút gì.
Một thứ mềm mại ướƭ áƭ gì đó chậm rãi Lเế๓ láק ở lối vào chật hẹp của cậu.
“Chu Sĩ Tranh….. thả ra, em không cần………”
Cậu muốn chạy trốn, nhưng mà thùng xe quá mức chật hẹp, phần eo của cậu cũng bị gắt gao chế trụ, hoàn toàn không còn không gian giãy dụa. Nhiệt độ trên mặt đột ngột tăng cao, bên tai truyền tới tiếng liếm lộng khe khẽ, ý thức được đối phương đang làm gì, tuy rằng cảm thấy thẹn nhưng lại rất khó tin, hạ thân đang đứng thẳng lại càng thêm cứng rắn.
Không hề để ý tới cậu phảng kháng, động tác Chu Sĩ Tranh kiên định lại bình tĩnh, Lí Cẩn vô thức thở dốc, cảm giác được nơi kia liên tục bị liếm lộng, dùng ngón tay khuếch trương, cuối cùng cũng bắt đầu thả lỏng, Chu Sĩ Tranh cuối cùng cũng thả lỏng cánh tay đang chế trụ cậu.
Lí Cẩn dựa vào trên ghế, nâng eo lên để thuận tiện cho nam nhân tiến vào.
Chu Sĩ Tranh cũng không để cậu chờ đợi lâu lắm, cơ hồ là cùng lúc xuyên xỏ vào tiểu huyệt đã được anh liếm ʍúŧ mà hơi hé ra, tiến nhập thật sâu vào bên trong. Lập đi lập lại liên tục hành động tiến vào, rút ra, cứ trùng lập như vậy, đồ vật kia quấy nhiễu bên trong cơ thể mình, vị trí mẫn cảm bị hung hăng ma xát, Lí Cẩn khẽ nhếch môi, thất thần phát ra những tiếng ՐêՈ Րỉ không có ý nghĩa, kìm lòng không được phối hợp với đối phương, mở lớn đùi, để đối phương càng dễ dàng xâm nhập hơn.
Cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng đùa giỡn.
Lí Cẩn hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn thấy ở đầu hẻm đột ngột xuất hiện một đám người, tựa hồ đang nói đùa. Mặc dù cửa kính xe có dán giấy cách nhiệt, bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy gì ở trong, nhưng khi chú ý tới những người đó đang đi về hướng này, Lí Cẩn không khỏi căng cứng thân mình.
Động tác của Chu Sĩ Tranh căn bản chưa từng dừng lại, chiếc xe lay động với biên độ rất nhỏ, huyệt khẩu mềm mại hết lần này tới lần khác bị cự vật cứng rắn ma xát không ngừng xỏ xuyên, loại cảm giác quá mức thoải mái làm cậu căn bản không có biện pháp mở miệng nói đối phương dừng lại; bởi vì bị tiếng vào quá mức kích thích, trước đó tuy rằng đã bắn ra một lần nhưng vẫn cứng rắn đứng sừng sững.
Dưới ánh mắt cầu xin của cậu động tác trừu sáp của Chu Sĩ Tranh cuối cùng cũng dừng lại.
Những người đó tiến tới gần xe, mắt thấy sẽ lướt qua, một người đó đó vô tình liếc mắt qua một cái, cả người Lí Cẩn lập tức buộc chặt, cho dù biết người kia cũng không phải chân chính nhìn mình nhưng cơ thể vẫn vô thức phản ứng, nơi bị tiến vào không ngừng co rút, bụng dưới tràn ngập cảm giác khó nhịn không ngừng tăng vọt, một dòng chất lỏng trắng dục bắn lên trên nóc xe, không thể kiềm được mà xấu hổ.
“Thực hưng phấn?” Ngữ điệu Chu Sĩ Tranh bình thản, không giống như đang hỏi, giống như trần thuật hơn.
“Được rồi.” Cậu không thể nhịn được nữa nói.
Lí Cẩn phát hiện những người đó cuối cùng cũng rời đi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cho dù cậu có lớn mật cùng cởi mở cỡ nào thì cũng tuyệt đối không có nghĩa cậu muốn bị người khác nhìn thấy quá trình chuyện này phát sinh. Chu Sĩ Tranh cúi người xuống hôn cậu, tiếp tục động tác lúc trước cuối cùng bắn ra bạch trọc ở bên trong.
Khi về đến nhà đã khá khuya.
Trên người cả hai đều là dịch bẩn cùng mồ hôi, sau khi tắm qua, Lí Cẩn nằm phịch trên giường. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, cậu nằm trên giường lớn mềm mại, đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, cảm nhận giường lún xuống, phía sau xuất hiện độ ấm. Bởi vì là mùa đông nên nhiệt độ như vậy cũng không làm người ta chán ghét, ngược lại rất thoải mái. Mùa hè sẽ không như vậy, cho dù Chu Sĩ Tranh muốn ôm cậu nhưng chỉ cần một ánh mắt, đối phương sẽ thức thời buông tay.
Giống như một con đại khuyển ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ ồn ào, hơn nữa chỉ nghe lời chủ nhân.
Mà cậu chính là người chủ nhân kia.
Lại nói tiếp thì điểm ấy thật sự rất kỳ quái, rõ ràng đối phương mới là kim chủ, nhưng từ khi cậu nhớ lại, thái độ của đối phương hoàn toàn thay đổi; trở nên rất tôn trọng cậu, luôn quan sát sắc mặt cậu, bộ dáng sợ hãi bị chán ghét, vừa đáng thương, vừa đáng yêu, dường như đã biến trở về thiếu niên ngại ngùng rất nhiều năm về trước.
Bởi vì cảm thấy đáng yêu nên Lí Cẩn cũng từng tiến vào Chu Sĩ Tranh, lúc cuối cùng còn cố ý bắn dịch ra trên mặt đối phương, cố ý làm anh khó xử; nhưng mà lúc đó Chu Sĩ Tranh mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng không hề lộ ra vẻ mặt chán ghét, chỉ trầm mặc dùng tay chùi dòng chất lòng tiếp đó đưa vào miệng mình liếm sạch sẽ.
Cậu cũng không biết nên làm gì với người này. Cho dù cố ý làm nhục, hoặc làm ra những chuyện đối phương nhất định không thích, hoặc cố tình gây sự, Chu Sĩ Tranh cũng chỉ dùng cặp mắt bình tĩnh kia nhìn cậu, hơn nữa còn tiếp nhận toàn bộ.
Nếu đó chính là tình yêu mà người ta vẫn thường nói thì đúng là đáng sợ.
Lí Cẩn tuyệt đối không hi vọng chính mình cũng biến thành như vậy.
Nam nhân phía sau nhích lại gần, ôm chặt cậu, nhiệt độ cả hai giao hòa, gắt gao dán lại cùng nhau, Lí Cẩn cơ hồ có loại ảo giác, phảng phất như cậu cùng Chu Sĩ Tranh đã hợp thành một thể, nhưng rất nhanh, ý tưởng bé xíu này lập tức bị cậu quăng ra sau đầu.
“Chu Sĩ Tranh.”
“Ân?”
“Khế ước này phải tiếp tục đến khi nào.” Cậu gãi gãi đầu, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết nên dùng từ nào: “Cho dù….. sinh hoạt cùng nhau, nhưng tình huống này cũng không thể cứ tiếp tục đi tiếp nữa……..”
Kỳ thật cậu muốn hỏi chính là hứng thú của Chu Sĩ Tranh đối với cậu đến tột cùng sẽ kéo dài đến lúc nào. Cậu biết rõ, thế gian này không có cái gì là tồn tại mãi mãi, tình yêu của Chu Sĩ Tranh hay đúng hơn là cố chấp cũng không ngoại lệ, vì vậy cậu thực hoang mang, đến tột cùng cần bao lâu nữa đối phương mới buông tha cậu.
Chẳng qua, Chu Sĩ Tranh không phát hiện được vấn đề chân chính cậu muốn biết, ngược lại còn thành thật trả lời.
“Cho dù cả đời như vậy cũng không sao.”
Cậu sửng sốt một chút: “Đây là cầu hôn?”
“Không phải.” Tiếng nói Chu Sĩ Tranh từ phía sau truyền tới, trầm thấp mà chắc chắn: “Không phải cầu hôn, bởi vì em sẽ không đồng ý.”
“Không phải cầu hôn, vậy là gì?” Cậu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
“Là khế ước cả đời.” Ngữ điệu Chu Sĩ Tranh vô cùng bình tĩnh: “Tôi nguyện ý bao dưỡng em cả đời.”
Lí Cẩn im lặng.
Cậu không thể thừa nhận, loại hình thức này quả thật cậu có khả năng tiếp nhận. Bởi vì khế ước mà sống cùng nhau, muốn tách ra thì chỉ cần giải trừ khế ước, nhìn qua cũng không khác biệt với hôn nhân lắm, kỳ thật vẫn có những điểm khác biệt………. có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ bị Chu Sĩ Tranh làm cảm động và bắt đầu dây dưa tình cảm với nam nhân này, bất quá kia cũng không phải chuyện hiện tại sẽ phát sinh.
Bởi vậy, nếu Chu Sĩ Tranh thật tâm mướn cậu lưu lại quả thật cũng chỉ có biện pháp này.
Khế ước cả đời, đến tột cùng cái giá phải trả hết bao nhiêu tiền? Lí Cẩn không biết số tiền chính xác, chỉ biết nó nhất định là một khoản tiền không nhỏ. Nhưng mà có thể nghĩ được chính là, cho dù phải bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, đối phương cùng muốn lưu cậu lại………cảm tình có lẽ rất khó ước đoán, khó phỏng, cũng rất khó lượng ước, nhưng tựa hồ cũng không phải không thể dùng phương pháp khác để so sánh.
Chu Sĩ Tranh đại khái thực lòng thương cậu.
Vì thế cho dù chỉ có thể dùng phương pháp này cũng muốn lưu cậu lại.
Lúc suy nghĩ ra điểm này, Lí Cẩn vô thức hơi cong lên khóe môi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc