Chỉ Yêu Không Cưới - Chương 27

Tác giả: Đan Đan

Đột nhiên.
Như một kỳ tích, quả tim hình hạt đào đó bắt đầu đập một cách chầm chậm trong lòng bàn tay anh...
Cuối cùng, anh thở phào, trên khuôn mặt khôi ngô hiện nên một nụ cười ấm áp, từ từ hé ra, khiến tất cả những phụ nữ có mặt tại hiện trường đều nhìn đến ngây người.
- Nó sống rồi. - Anh nhẹ nhõm tuyên bố đáp án.
Tiểu Ngốc sống rồi.
Thế nhưng, cô vẫn ngây người đứng nguyên tại chỗ, tối nay mọi thứ đều quá kịch tích, đầu tiên là cô đánh vỡ đầu người khác, suýt chút nữa bị kiện đến phải vào bóc lịch trong tù, tiếp đến là Lương Tử Tích đã nổi giận một cách chưa từng thấy đối với cô, sau đó, cô đã ngoan ngoãn trốn ở nhà ăn sôcôla, vậy mà Tiểu Ngốc vốn khỏe mạnh như thế, vô duyên vô cớ lại bị mắc bệnh tim, suýt chút nữa bỏ cô mà đi.
Cô thực sự muốn tìm một bờ vai thật vững chãi, thật dịu dàng để dựa vào mà khóc.
Tiêm thuốc tê, khâu lại vết thương, Trần Phong đưa tay lau mồ hôi trán, như vậy đã có thể xem như công đức viên mãn được rồi.
- Đừng sợ, mày sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi! - Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu Tiểu Ngốc, an ủi nó bằng một giọng rất dịu dàng.
Tiểu Ngốc lúc này đã có chút tỉnh lại, đau đến nhe răng, nhưng lại yếu ớt đến ngay cả mắt cũng chỉ có thể giữ được ở trạng thái một bên nhắm một bên mở, cái đuôi nho nhỏ cố gắng lắm mới rung rung lên được một chút.
Đây là một kiểu bày tỏ vui mừng, nếu như Tiểu Ngốc quý mến ai, cái đuôi của nó thường vẫy tít.
- Cô Lý, cô xử lý những việc còn lại. - Anh vừa rửa tay vừa dặn dò trợ lý.
Trợ lý của anh là cô Lý, một cô gái già đã hơn bốn mươi tuổi còn chưa kết hôn, giờ có lẽ đang ở vào độ tuổi mãn kinh, tính khí cũng không được tốt lắm, thế nhưng cô ta cũng giống anh, thực lòng yêu quý các con vật, hơn nữa khả năng làm việc cũng không tồi, anh rất hài lòng.
Bàn tay khi nãy còn dính đầy máu tanh, giờ đã sạch sẽ đến mức chỉ còn mùi hương nước rửa tay dễ chịu, anh cuối cùng nghĩ ra cần dặn dò một số điều gì đó, ôn tồn quay người:
- Thưa cô, con chó của cô cần nằm viện... - Trong nháy mát, tất cả những lời định nói đều tắc lại trong cổ họng.
Bây giờ, đến lượt “tim” anh có vấn đề rồi.
-.. một thời gian... - Anh máy móc nói nốt câu cần nói, tim đập đến không làm thế nào để bình thường lại được.
Không ngờ lại là Minh Minh...
May mà trước nay anh đều có chút ngây, cứ mỗi lần nhìn thấy những con vật nhỏ có vấn đề, anh căn bản đều không có thời gian để chú ý tới khách hàng, cũng may thay, anh đã làm xong phẫu thuật cho Tiểu Ngốc, nếu không, anh thực sự sợ là sẽ bị cô ảnh hưởng đến hủy đi một sinh mệnh trong tay mình.
- Vâng. - Cô đờ đẫn gật đầu, bị dọa cho sợ đến nỗi căn bản không còn sức để hỏi xem cụ thể cần “nằm viện” mất bao lâu.
Cô lại quên mất anh, lại không quen anh.
Cay đáng, tiếc nuối bao vây lấy anh, cứ như vậy, anh đờ đẫn nhìn thẳng vào cô lúc này như đang hồn bay phách lạc. Bề ngoài bình thản, trong lòng lại rất hỗn loạn.
Hà hồ ly vốn lăn lộn tình trường đã lâu, lập tức cảm thấy có chút không ổn, theo ánh mắt của bác sĩ Trần, nhìn qua:
- An Tử Minh! - Cô ta kinh ngạc kêu lên.
Cái người ngoài hành tinh mà trên mặt còn dính mấy thứ đặc sệt buồn nôn màu vàng vàng nghi là phân chó, mái tóc ngắn bù xù, nhếch nhác đến còn đi cả đôi dép lê hở mõm trong nhà ra ngoài còn có thể là ai? Chính là người vợ không chút phẩm vị của Lương đại luật sư!
- An Tử Minh, cô vừa bò lên từ nhà vệ sinh hay sao thế? - Hà hồ ly không bỏ qua cơ hội, lớn tiếng giễu cợt.
Cái bộ dạng này làm sao đấu với Nữ vương? Đúng là làm người ta cười ૮ɦếƭ mất!
Minh Minh đờ đẫn quay lại, đối diện với gương mặt hồ ly được trang điểm khéo léo đó, cô căn bản không có tâm trạng cổ động tư duy của mình để mà thi đấu với cô ta.
Tiểu Ngốc, liệu có thể khỏe mạnh lại không?
Cái bệnh viện dành cho thú cưng này, có lần khi dắt Tiểu Ngốc đi dạo ở công viên dưói tòa nhà cô đã nghe những hàng xóm xung quanh nhắc đến.
Đây là một bệnh viện thú cưng rất đặc biệt, không giống với các trung tâm thú cưng khác, ở đây có đầy đủ các trang thiết bị tiên tiến và đắt tiền nhưng lại không có các mục phục vụ đi kèm rất ra tiền như thẩm mỹ, tắm rửa cho chó. Ai cũng nói, ông chủ khôi ngô ở đó, không phải là một người kinh doanh mà là một bác sĩ thực thụ.
Cô còn tinh nghịch cười thầm chế giễu, ông chủ đó đúng là một tên đại ngốc! Nếu như những con chó khác cũng đều khỏe mạnh như Tiểu Ngốc nhà cô thì cái bệnh viện thú cưng cứ khư khư nguyên tắc ấy sẽ sớm phải sập tiệm.
May mà nó vẫn còn.
- Thật quá quắt, thật không có trách nhiệm! - Đột nhiên, cô Lý hét lên bất bình -Kẽ răng của con chó có rất nhiều sôcôla!
Sôcôla?
Trần Phong sửng sốt, anh còn chưa kịp ngăn lại, cô Lý đã xông đến trước mặt Minh Minh, kích động, điên cuồng hỏi:
- Cô nuôi chó như thế nào? Cô có kiến thức thông thường hay không? Không lẽ không hề biết rằng sôcôla là thuốc độc chí mạng đối với chó!
Thuốc độc chí mạng? Sôcôla?
An Tử Minh ngây người nhìn cô Lý, căn bản không thể hiểu được lời của cô ta.
- Nuôi thú cưng cũng như nuôi con, mấy người các người căn bản không hiểu cái gì chỉ làm bừa thôi! - Cô Lý tiếp tục kích động trách mắng, loại người như thế này, cô ta đã từng gặp quá nhiều - Các người căn bản là hung thủ “Gi*t” chó! - Nếu không biết nuôi thì đừng có nuôi!
Cô đờ đẫn đứng đó, hoàn toàn không phản bác lại được lời nào.
- Đủ rồi, cô Lý! - Anh trầm giọng ngăn lại.
Cô Lý và Hà hồ ly, bao gồm cả cô nhân viên bán thời gian xinh đẹp đều kinh ngạc quay lại nhìn anh.
Điều này không giống bác sĩ Trần chút nào, bác sĩ Trần trước nay trừ những con thú cưng của anh ta ra thì đều “ngây” đến mức không quan tâm đến bất cứ việc gì khác.
Anh không dám kéo tay cô, chỉ dám cách một lớp áo kéo nhẹ lấy cổ tay cô, nói với cô nhân viên bán thời gian:
- Cô giúp tôi lấy một chậu nước nóng, lấy hai chiếc khăn thật sạch, còn nữa, cô có thể đem đôi giày thể thao mà cô vừa mua hôm nay nhượng lại cho tôi không? -Thời tiết tháng ba, buổi tối vẫn rất lạnh, anh để ý thấy đầu ngón chân cô đã lạnh đến sắp đông lại.
Độ ấm của bàn tay anh, cách một lớp vải, vẫn rất ấm áp.
An Tử Minh ngơ ngác nhìn anh.
Cô nhận ra anh! Chính là người đàn ông có tên giống anh họ mà cô đã có duyên gặp mặt mấy lần.
Anh đưa cô ngồi xuống một chiếc sô pha đơn.
Cô nhân viên bán thời gian nhanh chóng mang một chậu nước đến, anh ngồi xuống trước mặt cô, lấy khăn giặt qua một chút, vắt cạn nước, đưa cho cô:
- Lau mặt trước đi. - Giọng nói rất dịu dàng, không chỉ cô nhân viên bán thời gian mà ngay cả Hà hồ ly cũng ngạc nhiên hết sức.
Cầm lấy chiếc khăn âm ấm, cô máy móc đặt lên mặt mình, nước mắt lại tiếp tục tuôn rơi.
Khi nãy người y tá trợ lý đó rốt cuộc là có ý gì? Cái gì gọi là sát thủ “Gi*t” chó? Không lẽ Tiểu Ngốc đột nhiên bị bệnh cũng là do cô hại?
Sau khi cô lau xong, anh cầm lấy chiếc khăn bẩn, vừa đi lấy thêm một chậu nước nóng vừa đưa cho cô một chiếc khăn sạch khác.
Cái dịch thể vàng vàng trên mặt cô đã được lau sạch, nhưng hai mắt vẫn đỏ lên như mắt thỏ, làm người khác phải đau lòng.
Anh vẫn ngồi trước mặt cô, anh dáng cao mảnh khảnh, ngồi xuống vừa ngang bằng tầm mắt với cô. Anh dịu dàng nói cho cô biết:
- Trong sôcôla có chất theobromine, có thể làm giảm lượng máu đưa lên não bộ của chó, nhịp tim của nó có thể tăng lên đến hơn ba lần so với bình thường, tuy rằng một lượng nhỏ sôcôla không thể lập tức gây nguy hiểm đến tính mạng của các động vật nhỏ, thế nhưng lại giống như một loại thuốc độc rất khó tiêu trừ trong cơ thể, dần dần tích lũy, đến một mức độ nào đó, liền có thể... - Không nỡ trách cô, anh không nói tiếp.
Anh thử một chút nhiệt độ của nước, vô cùng cẩn thận đưa đôi chân cô vào trong nước ấm, sau khi ngâm một lát liền dùng một chiếc khăn lớn rất sạch sẽ bọc kín đôi chân đẹp như ngà của cô. Mỗi động tác của anh đêu rất dịu dàng, rất cẩn thận, sợ rằng mình chưa đủ chu đáo với cô, lại sợ nếu không cẩn thận, cô có thể cho rằng anh mạo phạm, tùy tiện. Đợi đến khi chiếc khăn thấm hết nước trên đôi chân cô một cách tự nhiên, anh mới lấy ra một lọ thuốc cao đã được chuẩn bị từ trước, tỉ mỉ giúp cô xoa lên gan bàn chân bị thương do đi dép lê chạy vội trên đường bị đá cứa vào.
Còn cô, bị đoạn thường thức vừa rồi của anh làm cảm động đến thộn người ra lúc này chẳng khác chi một con rối, căn bản không hề nghĩ được tất cả những cử chỉ vừa rồi của anh sớm đã vưọt qua sự quan tâm thông thường.
Cả phòng khám im lặng đến ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng, mọi người đều trố mắt nhìn hai nhân vật chính, họ căn bản không thể tưởng tượng được, trong cái màn lãng mạn như thế này, nhân vật nam lại là bác sĩ Trần mà thường ngày “ngây” đến làm người khác phải bực mình.
- Sôcôla có thể cưóp đi tính mạng? - An Tử Minh thẫn thờ nhắc lại, làm sao có thể như vậy được?
Là cô, gần như đã hại ૮ɦếƭ Tiểu Ngốc? Cô nắm chặt mép vải trên ghế sô pha, không thể chấp nhận được sự thực này.
- Không thể nào, anh họ từng nói chó thích ăn sôcôla! - Cô giống như đã bị rút hết sức lực, toàn thân mềm nhũn, yếu ớt phản bác.
Anh họ làm sao có thể lừa cô?
Nghe rõ những lời độc thoại khe khẽ của cô, anh phút chốc bất ngờ ngẩng đầu lên.
Năm An Tử Minh năm tuổi, anh sáu tuổi.
- Mọi người nghe đây, anh họ là do An Tử Minh bảo hộ, ai dám bắt nạt anh ấy, chế giễu anh ấy, mình sẽ đánh cho bò lê bò càng. - Cô bé nhỏ xíu đầy khí phách của một anh hùng đứng chắn trước mặt anh.
Anh sáu tuổi, nhìn vẻ mặt đầy giễu cợt của các bạn, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Nhưng biết làm thế nào? Minh Minh của anh trúng độc siêu nhân, muốn đóng làm anh hùng!
- Bảo chúng mình không bắt nạt cậu ấy cũng được! Nhà bác Hoàng ở đâu phố có một con chó, nếu cậu có bản lĩnh sờ được vào đâu của nó, chúng mình liền phục cậu! - Một thằng bé thách thức.
Lập tức, cả đám trẻ con hùa theo tán thành.
Là con vật hung dữ trông giống y như con chó và tiếng gầm cũng không khác tiếng chó tru chút nào?! Vừa nhắc tới cô đã sợ đến hai cái chân múp míp cũng run cả lên.
- Sợ cái gì! - An Tử Minh nói cứng, mở to mắt, đầy vẻ không sợ trời cũng chẳng sợ đất đi về phía đầu phố. Vì anh họ, cô phải đi!
- Minh Minh, đừng! - Anh vội vã kéo cô lại.
Con chó đó rất đáng sợ, lúc đứng lên trông còn cao hơn cả họ!
May mà anh họ kéo cô lại, cô cảm kích đến muốn khóc. Cô thực sự rất sợ!
- Ê!
- Xuỳ!
- Hai đứa đều hèn!
Đám trẻ con chế giễu.
- Các người không được bảo anh ấy hèn! - Phút chốc, cô tức giận đến nắm chặt tay, muốn xông vào đánh người.
- Đừng để ý đến bọn họ, miệng mọc trên mặt họ, muốn nói cứ để họ nói. - Anh sinh ra ở cô nhi viện, có rất nhiều chuyện từ nhỏ anh đã có cái nhìn rất thoáng.
Thế nhưng...
- Hèn hèn hèn, đứa trẻ nhặt về từ nhà vệ sinh, hèn hèn hèn!
- Thối thối thối!
Đám trẻ lại tiếp tục chế giễu.
Trẻ con thời đó, chỉ cần thấy đứa trẻ nào được nhận làm con nuôi, đều rất thích dùng cái câu “đứa trẻ nhặt về từ nhà vệ sinh” để hình dung.
- Các người không được nói anh ấy là đứa trẻ nhặt về từ nhà vệ sinh! - Tiểu Minh Minh giận dữ - Các người mới là đồ thối tha!
- Thối thối thối, Tiểu Minh Minh thích con rơi! - Đám trẻ càng chế giễu mạnh hơn.
- Mặc kệ bọn họ! - Câu nói của đám trẻ làm mặt anh càng đỏ hơn, muốn kéo cô về nhà.
Thế nhưng, cô phẫn nộ gạt tay anh ra.
- Em phải thả con chó đó ra, cắn ૮ɦếƭ bọn nó! - Cô muốn đi sờ đầu con chó kia!
Vừa nói xong, cô quay người chạy đi.
- Minh Minh, đừng! - Anh và đám trẻ đang vô cùng thích thú cũng chạy theo phía sau cô.
Mọi người chạy đến đầu phố.
- Bác Hoàng, bác có nhà không?! - Tiểu Minh Minh giận dữ dùng nắm tay hồng hồng đẩy cửa căn nhà đó.
Cửa đột nhiên tự động mở ra, chỉ thấy một con chó cao đến ngang người lớn, chiếc lưỡi vừa dài vừa đỏ thè ra, mắt đỏ như máu, dùng tia mắt hung dữ nhìn chằm chằm về phía bọn trẻ.
- A! Chó ra rồi! - Không biết ai đã hoảng sợ kêu lên một tiếng, đám trẻ la hét bỏ chạy tán loạn. Ai cũng tin rằng nếu còn không nhanh nhất định sẽ bị con chó hung dữ này xé thành trăm mảnh.
Thật đáng sợ! Anh cũng sợ, theo bản năng chạy vội theo đám trẻ, vừa được mấy bước, đột nhiên, anh phát hiện tay mình trống không, anh còn chưa dắt theo Tiểu Minh Minh của mình! Con người vốn nhát gan từ bé như anh, thời khắc đó lại không hề do dự mà lập tức chạy ngược lại.
Quả nhiên, anh đã nhìn thấy một màn khiến người ta phải sợ đến mất mật.
- Tôi không dám nữa, đừng cắn tôi! - Tiểu Minh Minh vừa vùng vẫy vừa khóc to, con chó dữ đã đẩy cô ngã xuống, mở to cái miệng đỏ lòm như máu, chuẩn bị cắn vào cái cổ bé nhỏ của cô.
- Đừng, đừng cắn em ẩy! - Anh đột nhiên hét to, khiến con chó ngừng ngay cái động tác đang tiến hành của mình lại, tiếp tục đè cô xuống, nhưng lại quay đầu nhìn anh một cách hung dữ, dường như đang suy nghĩ không biết có nên đẩy cái cậu bé này xuống trước hay không.
- Đừng cắn em ấy! Em ấy rất béo, thịt không ngon đâu! - Cậu bé gầy gò như anh sợ đến toàn thân run cầm cập, thế nhưng vẫn từng bước từng bước tiến lại gần con ác khuyển. Nếu như có thể, anh đồng ý để nó cắn thay cho Tiểu Minh Minh.
- Tao, tao, tao cho mày ăn sôcôla! - Anh lắp bắp nói, lấy sôcôla trong túi quần ra, thử thương lượng với con chó để đổi lấy Tiểu Minh Minh.
Con chó chăm chăm nhìn vào cái vật thể màu đen trên tay anh, nước dãi đặc quánh ghê tởm của nó nhỏ cả lên mặt Minh Minh. Hai người họ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Nó ngọt lắm, ăn rất ngon! Ăn nó rồi mày sẽ rất mạnh khỏe, rất vạm vỡ! - Anh lấy can đảm, cũng không cần biết là liệu con chó có hiểu hay không, ra sức quảng cáo về sôcôla để thương lượng với nó.
Tuy rằng, chẳng có chút chắc chắn nào.
Thế nhưng, như một kỳ tích, иgự¢ của Tiểu Minh Minh bỗng thấy nhẹ đi, cái vật khổng lồ đè trên người cô đã rời ra chỗ khác, ngoan ngoãn hướng về phía lòng bàn tay của anh họ mà Lเế๓ láק.
Vì nhớ lại, anh ngây người chớp chớp mắt.
Dường như tất cả đều là lỗi của anh. Khi đó anh còn nhỏ như vậy, làm sao biết được sôcôla là thuốc độc với các con vật nhỏ! Anh có nên ăn năn, nhận lỗi với cô? Thế nhưng vấn đề căn bản không phải ở đây! Anh không thể ngờ rằng, cô vẫn còn nhớ đến người “anh họ” này.
Anh xúc động run lên, giọng nói dịu dàng pha lẫn chút run rẩy, chỉ dám ngây ra vì kích động bày tỏ:
- Anh là Trần Phong! - Là anh họ của em, là bạn thời thơ ấu của em, là người mà khi nhỏ hết lần này đến lần khác đóng vai chú rể trong trò chơi vợ chồng với em.
Mắt cô cũng chớp một cái, bình thản gật đầu:
- Em vẫn nhớ anh.
Cô vẫn nhớ! Cô vẫn nhớ!
Anh cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ mình không còn tù túng như hồ nước đọng nữa mà đang trào dâng, đang sôi sục những thứ tình cảm đầy nóng bỏng, mãnh liệt.
Thế nhưng, cô đã lập tức tiếp lời:
- Bác sĩ Trần, anh đã từng giúp em, em tất nhiên là nhớ anh. - Câu trả lời đầy vẻ biết ơn nhưng lại giống như một gáo nước lạnh, giội tắt hoàn toàn tất cả những xung động trong lòng anh.
Thì ra... trong trí nhớ của cô, chỉ có khoảng thời gian này. Khoảng thời gian về một người xa lạ.
Nhưng mà, anh không phải chỉ là một người lạ đã từng một lần giúp đỡ cô! Thế nhưng, nhận ra nhau thì sao?
Nhận ra nhau có thể mang đến cho anh một cơ hội đoạt lại cô hay không? Nhận ra nhau có thể đổi về cái cơ hội được theo đuổi cô lại từ đầu hay không?
Không thể!
Nhận ra nhau, chỉ có thể làm hai từ tốt đẹp nhất “tình đàu” nhuốm thêm cái sắc thái ngượng ngập.
Khóe miệng hé ra thành một đường vòng cung dịu dàng và nhẫn nhục, tâm trạng anh đã dần dân bình tĩnh trở lại.
- Bác sĩ Trần, giày. - Cô nhân viên bán thời gian chậm rãi dâng đôi giày thể thao mới mua của mình cho ông chủ, giương đôi mắt tròn vo hiếu kỳ quan sát người con gái rõ ràng là rất đặc biệt với chủ mình.
- Cảm ơn. - Anh đón lấy giày, cúi đầu, chăm chú giúp cô xỏ vào chân.
Giày hơi to một chút, thế nhưng anh có thể thắt dây thật chặt, như vậy, sẽ không sợ cô bị ngã nữa.
Dưới ánh mắt nghi hoặc và soi mói, cô có chút ngỡ ngàng, cả khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, cuối cùng cô cũng nhận ra điều không ổn nằm ở chỗ nào!
Bác sĩ Trần đang ngồi dưói đất, tỉ mỉ giúp cô xỏ giày, cái tiết mục thắt dây giày này, thật vô cùng giống với cái cảnh trùng phùng giữa hoàng tử và cô bé Lọ Lem.
- Bác sĩ Trần! - Cô hoảng hốt bật dậy.
Cô thực sự bị làm cho sợ hãi! Cô không phải là Hà hồ ly, cô không có cái sở thích trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi.
Anh ngước nhìn lại cô, trong ánh mắt có một chút ấm áp mơ hồ, miệng vẫn giữ một nụ cười mỉm, cả con người anh trông càng trở lên dịu dàng. Một ánh mắt vừa ấm áp vừa hiền dịu mà khó có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt được.
Anh cúi đầu, nhìn vào bàn tay trống không của mình. Quả nhiên, anh không trói buộc được cô, không giữ chặt được cô...
Chỉ là, tất cả những thứ vừa rồi, đẹp như một giấc mộng huyền ảo, một giấc mộng mà anh không muốn tỉnh lại, giấc mộng về cái ước mơ “gắn chặt”. “Mộng” trong mắt anh, đã tan biến.
- Con chó của em phải nằm viện mấy hôm, van hai lá giữa tâm nhĩ trái và tâm thất trái của nó bị thoái hóa biến dạng, không thể đóng lại như thường, sau này có thể sẽ xuất hiện một số hiện tượng như thay đổi nhịp tim và phù phổi, cần định kỳ khám chữa và dùng thuốc. - Sau khi bình tĩnh, anh đã trở lại là một bác sĩ chuyên nghiệp, dặn dò một cách cẩn thận - Sau khi ra viện, nếu nó xuất hiện các triệu chứng ho, thở dốc, hôn mê, em cần lập tức mang nó đến bệnh viện.
- Anh đang nói... cho dù Tiểu Ngốc xuất viện cũng sẽ không còn khỏe mạnh nữa? - Cô căn bản không thể chấp nhận được cái thông tin khủng khi*p này! Làm sao có thể, Tiểu Ngốc của cô từ trước đến nay vẫn nô đùa chạy nhảy rất khỏe mạnh cơ mà!
- Đừng để nó vận động quá mạnh. - Anh nói thêm một câu.
- An Tử Minh, cô xong rồi! Cô xong rồi! - Hà hồ ly từ nãy vẫn đứng một bên giờ lại phấn khích vỗ tay.
Trần Phong nhíu mày, anh phát hiện người đàn bà này không chỉ có một thân hình ma quỷ mà cùng với đó còn có cả tâm địa xấu xa như ma quỷ nữa.
- An Tử Minh, cô không biết à? Con chó này là con ngươi trong mắt của Lương Tử Tích đấy! Cô lại dám hại nó thành sống dở ૮ɦếƭ dở như vậy, cô xong rồi, cô xong rồi! - Hà hồ ly vẫn tiếp tục cái điệu bộ chỉ sợ thiên hạ không đại loạn ấy.
Tiểu Ngốc không chỉ là con ngươi trong mắt Lương Tử Tích, nó cũng là con ngươi trong mắt cô. Minh Minh buồn đến gần như không thở được.
- Bác sĩ Trần, Tiểu Ngốc nhờ anh giúp đỡ! - Cô cúi thấp người.
Tiểu Ngốc ở đây nhất định sẽ được chăm sóc tốt, không giống như ở nhà, vì có người mẹ hồ đồ như cô mà thường phải bữa đói bữa no. Cái tính hồ đồ lại vô trách nhiệm của cô, thật là đáng ૮ɦếƭ. Vai cô mệt mỏi rũ xuống, giống như có gánh nặng hàng nghìn, hàng vạn cân đè trĩu bên trên, lòng nặng nề đến ngay cả mỗi bước đi cũng rất nặng nề.
- Minh... cô An, tôi đưa cô về! - Trần Phong vội vã đuổi theo ra.
Làm sao đây? Trông cô có vẻ thực sự rất buồn!
Thế nhưng một bóng người đã đứng chắn trước mặt anh, ngăn anh lại:
- Bác sĩ Trần, anh hình như căng thẳng quá đấy! - Đôi mắt hồ ly tinh của cô ta không phải giả, tinh tường vô cùng.
Anh nôn nóng nhìn theo cái bóng người nho nhỏ càng lúc càng xa hơn và đã sắp biến mất trước mặt, càng nôn nóng hơn nữa. Thế nhưng, người đàn bà đáng ghét này cứ chắn trước mặt anh, anh lại không thể trực tiếp đẩy cô ta ra.
- Bác sĩ Trần, anh muốn tranh thủ cơ hội, phá hoại gia đình người ta hay sao? -Cái miệng của Hà hồ ly không phải chỉ lợi hại bình thường.
Cảm giác bị tạt nước lạnh vào mặt, chắc cũng chỉ đến thế này. Đúng vậy, anh muốn làm gì? An ủi, thương xót, anh sớm đã không còn tư cách.
- Để em đi! Em với cô ta là đồng nghiệp, rất thân thiết. - Hà hồ ly nhếch môi một cái không mấy hảo ý, nói một cách bóng gió - Có một số điều, em cần phải “an ủi” với cô ta một chút, để cô ta thông suốt hơn.
Cô ta vừa đi được vài bước, dường như nhớ ra điều gì đó, dừng chân lại, nụ cười không mấy hảo ý càng sâu hơn nữa:
- Đúng rồi, bác sĩ Trần, anh hình như vẫn chưa tìm được phòng? Em giới thiệu cho anh một căn! Ánh sáng rất tốt, nội thất sang trọng, đồ dùng đầy đủ, còn có... thú vị bất ngờ!
Hà hồ ly đuổi kịp An Tử Minh lúc này đang cúi đầu bước đi. Hai người phụ nữ, lặng lẽ, đi suốt một đoạn đường.
Đột nhiên...
- An Tử Minh, cô có biết nguyên nhàn chia tay thật sự giữa tôi và Lương Tử Tích không? - Hà hồ ly phá vỡ yên tĩnh, đột nhiên pha chút giễu cợt hỏi.
Hà hồ ly đi Mỹ, coi tiền đồ quan trọng hơn đàn ông, Lương Tử Tích bị bỏ lại, tự nhiên thành chia tay. Cái phiên bản này, cô ở công ty đã được nghe kể rất nhiêu lằn.
Cô đã từng truy hỏi Lương Tử Tích, anh chỉ hờ hững nói: “Mẹ anh không thích cô ta, hơn nữa khoảng cách giữa hai người đã xa, anh không có nhiều thời gian và hơi sức để theo đuổi một tình yêu không biên giới, thế là chia tay”. Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, bạn gái cũ với anh mà nói, chỉ là một thứ “mì ăn liền” rất gần rất gần, khi cự ly đã xa cách, ai còn đi nhớ đến cái mùi vị đầy chất bảo quản của “mì ăn liền”?
Thế nhưng, bất cứ người phụ nữ nào, khi biết chồng mình đã từng “tuy hai là một” với người phụ nữ khác cũng đều cảm thấy khó chịu. Cho nên, xin cô ta đừng nhắc đến nữa, tha cho cô, có được không? Cô không muốn nghe.
Cô bước nhanh hơn, tối nay, cô không muốn dùng cái thời gian vô vị này với một con người vô vị.
- Chúng tôi đã cùng nhau đến mấy năm, thế nhưng tình cảm lại không bằng với một con chó! - Thế nhưng, Hà hồ ly không tha cho cô.
Cô ngừng bước, đáp án này có chút bất ngờ.
- Tiểu Lang sau này già đi, kiệt sức, thường hay sinh bệnh, anh ấy rất lo láng, vì Tiểu Lang mà hết lần này đến lần khác cho tôi leo cây. Lại sau nữa, Tiểu Lang ૮ɦếƭ đi, một thời gian rất dài anh ấy cứ như mất đi chỗ dựa, linh hồn như bị lấy sạch. Tôi nói với anh ấy, ở nước ngoài có một văn phòng luật rất lớn mời tôi qua đó, anh ấy căn bản không hề quan tâm. Sau đó, tôi tiếp tục bảo anh ấy, Lương Tử Tích, em không muốn yêu xa, em có “nhu cầu” của em. - Hà hồ ly nói chuyện vô cùng thẳng thắn.
- Anh ấy nghe, nhưng không nói gì. Sau đó tôi lại cố ý nói, Lương Tử Tích, ra nước ngoài rất tốt cho tiền đồ của anh. Thế nhưng, đổi lại vẫn là một thái độ rất thờ ơ. - Hà hồ ly cười cay đắng tự mỉa mai - Đúng là làm người ta phát cuồng, tôi còn không biết lúc đó anh ấy có nghe hay không.
Từ miệng Hà hồ ly, cô nghe được một phương diện khác về chồng, một người đối xử với bạn gái có chút vô tình.
- Hôm đó, tôi lên máy bay, tôi ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi anh ấy, Lương Tử Tích, anh có muốn tiễn em không, anh ấy không những không giữ tôi lại mà còn nói không, tan ca phải về nhà cho “Tiểu Lang” ăn, có lẽ không đến kịp! À, đúng rồi, con “Tiểu Lang” đó sau này chính là “Tiểu Ngốc” mà cô nói! Ha ha ha! Con chó, mới là bạn gái của anh ấy, mới là người tình của anh ấy! - Hà hồ ly cười lớn.
- Hà hồ ly... - An Tử Minh quay người, nhìn cô ta bằng ánh mắt cảm thông.
- Tôi cảnh cáo cô, An Tử Minh, đừng có dùng ánh mát đó nhìn tôi. Tôi trước nay chưa từng biết buồn. Có người chồng như thế, cô mới là đồ xui xẻo cùng mình. -Ánh mắt của cô dường như đã làm tổn thương Hà hồ ly, Hà hồ ly lập tức nhảy lên phản ứng kịch liệt.
- Vậy, người đàn ông bát nháo, chỉ thích chó ấy, cứ để cho tôi là được rồi. - Cô lau mồ hôi lạnh, an ủi tình địch.
“Rác rưởi” cứ để cô nhặt là được. Cô không dám lại kích thích tâm hồn “yếu ớt” của đối phương, kỳ thực, ít nhất cô vẫn rất có lòng tin, Lương Tử Tích cũng yêu cô, chiều cô như vậy, trên cán cân tình cảm này, cô sẽ không lấy mình ra so sánh với Tiểu Ngốc.
- Cô có biết, anh ấy vì sao quan tâm đến con chó như vậy không? - Hà hồ ly hỏi không mấy thiện ý.
Thích chó cũng cần phải có lý do sao? Con vật nuôi lâu ngày tất nhiên sẽ có cảm tình, giống như việc cô coi Tiểu Ngốc như người nhà. Dù trong lòng cô đã rõ ràng phản bác lại như thế, thế nhưng tại sao vẫn có một thứ dự cảm không tốt bao phủ lấy người cô?
- Vì một người đàn bà.
Đáp án này, hoàn toàn không nằm trong dự tính của cô, cô sửng sốt đến rất lâu không lấy lại được tinh thần.
Đã từng có lúc cô hỏi Lương Tử Tích về vấn đề này.
“Lương người gỗ, anh khai thật đi, ngoài Hà hồ ly anh còn qua lại thân mật với người phụ nữ nào nữa không? Sau này em không muốn lại mọc ra một người phụ nữ khác đến kêu gào với em là cô ta cũng là bạn gái cũ thân thiết của anh”.
Anh thận trọng suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không có”.
Đến giờ, Hà hồ ly lại chạy đến nói với cô là vẫn còn một phụ nữ khác? Cô cảm thấy đầu óc mình thực sự sắp bị đánh ngã. Tối nay, cô đã sắp bị kích động quá mức rồi!
Cái vẻ sững sờ của cô, cực kỳ thỏa mãn nỗi khát vọng báo thù của Hà hồ ly:
- Trong tim mỗi người đêu ẩn chứa một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm không thể nào quên, Khương Du Tâm chính là mối tình đầu của anh ẩy! - Hà hồ ly chậm rãi tiết lộ lời giải - Đối với tôi, anh ấy chỉ coi như một cơn gió thoảng qua, thế nhưng Khương Du Tâm thì không giống như vậy, cô ta ở trong tim anh ấy, mới là “tình yêu đích thực”.
Tình đầu? Tình yêu đích thực? Khương Du Tâm? Cô không muốn nghe những lời khích bác của Hà hồ ly.
Cô miễn cưỡng lôi trở lại cái tinh thần đang sắp muốn lìa khỏi thể xác mình, cười gượng:
- Chị không phải là anh ấy, chị làm sao biết được ai mới là tình yêu đích thực của anh ấy? Hơn nữa, cái “tình yêu đích thực” mà chị nói có lẽ sớm đã là quá khứ được chôn vùi từ lâu rồi. Mà cho dù có như thế nữa thì cũng đã sao? Quá khứ của anh ấy, tôi không thể và cũng không có cách nào để tham dự. Người con gái đó, giờ chỉ còn là một quãng lịch sử, cho nên, cô ta có quan hệ gì đến tôi?
Có quan hệ, quan hệ rất chặt!
Cô lại bị anh gạt rồi! Đàn ông tại sao không bao giờ có thể một lần nói cho rõ ràng hết những câu chuyện về tình sử của mình?
Tuy miệng nói như thế, thế nhưng, cô chắc rằng mình đã bị tổn thương. Cô tuyệt vọng phát hiện, cô không hiểu hết về anh, bởi vì, anh cứ mãi mãi cất giấu thật sâu những bí mật của mình, mãi mãi không chịu chủ động kể cho cô về quá khứ của anh.
Điều thứ nhất, đó là Hà hồ ly, điều thứ hai, là cái được gọi là “tình yêu đích thực”.
- Có quan hệ gì? - Hà hồ ly cười chế nhạo - An Tử Minh, tôi nên khen cô là quá tự tin hay là quá mù quáng? Nếu không có quan hệ gì, Lương Tử Tích liệu có thể không nghe lời khuyên của tôi mà bất chấp cả sự nguy hiểm đến tính mạng để tiếp nhận vụ án ly hôn của Khương Du Tâm không? Cô có biết điều này nguy hiểm thế nào với anh ấy không? Chồng của Khương Du Tâm không phải kẻ biết thủ thường. Hơn nữa, cô thực sự cảm thấy trái tim anh ấy sẽ an toàn một trăm phần trăm, không thể bị lay chuyển sao? Nói cho cô biết, một phần trăm an toàn cũng không có. Nếu tim anh ẩy có thể “an toàn”, mười sáu năm trước, anh ấy đã không chỉ vì hẹn hò với một người con gái mà bỏ bê học hành, lao đầu vào đi làm thuê, nếu như tim anh ấy có thể “an toàn”, liệu khi nghe tôi vừa nhắc đến Khương Du Tâm, cả người anh ấy có trở nên kỳ lạ như thế không? Theo tôi thấy thì Lương đại luật sư si tình của chúng ta, mười sáu năm rồi cũng không bước chân ra được khỏi cuộc tình đó. Nếu tim anh ấy có thể “an toàn”, vậy thì thời gian này, anh ấy có thể bất thường một cách nực cười như vậy không? Nếu tim anh ấy có thể “an toàn”, vậy thì những thứ đó là thế nào?
Lời nói của Hà hồ ly, từng câu từng chữ đập mạnh vào cô. Trái tim anh có thể “an toàn” không?
Tiếp nhận vụ án ly hôn?
Vì một người con gái mà bỏ bê học hành?
Sự bất thường nực cười?
Đột nhiên, hình ảnh cao ngạo của Nữ vương từ mờ ảo đến dần dần hiện ra rất rõ trong lòng cô. Khương Du Tâm, là cô ấy!
- Tiện đây nhắc nhở cô một chút, cái con chó bảo bối mà anh ấy coi như tính mạng mình đó, chính là món quà duy nhất mà mối tình đầu tặng cho anh ấy.
иgự¢ cô dường như bị cái gì đó đập mạnh vào, cảm giác đau đớn dai dẳng buốt nhói, luồn vào từng dây thần kinh của cô.
Một người đàn ông, trân trọng cái hồi ức mà mối tình đầu để lại đến vậy, điều đó có nghĩa gì? Liệu có phải nó thể hiện rằng anh trước nay chưa từng bước ra khỏi quá khứ? Liệu có phải nó thể hiện, tim anh quả thực rất “an toàn” vì nó vẫn luôn được khóa chặt ở quá khứ.
Hà hồ ly giống như yêu ma, ghé sát tai cô, mê hoặc khích bác:
- Tử Minh, mối tình đầu của anh ấy xuẩt hiện rồi, hơn nữa nhờ vào sự “nỗ lực hết mình” của anh ấy, rất có khả năng sẽ trở về thân phận là kẻ tự do. Có cần tôi nói cho cô biết một chút thông tin mật không? Khương Du Tâm gần đây vẫn giả vờ cao ngạo, thế nhưng cô ta lại giương đông kích tây giống hệt như mười sáu năm về trước, luôn dò hỏi tôi mọi điều về anh ấy, nếu như để Nữ vương ra tay, kẻ ngốc như cô liệu có đấu lại được cô ta không?
Cô rùng mình.
Trước nay, cô chỉ muốn có một tình yêu đơn giản, một cuộc hôn nhân đơn giản, cô không muốn đấu đá với bất kỳ người phụ nữ nào.
- Đồ ngốc, có cần tôi chỉ điểm cho một chiêu không? Cảm giác bị đe dọa! Cô nhất định phải thu hút được thật nhiều đàn ông ngưỡng mộ bên cạnh mình, khiến cho người đàn ông của cô có cảm giác bị đe dọa chưa từng thấy, đâu đâu cũng có, như vậy, cô mới có nguồn vốn hùng hậu mà cạnh tranh với Nữ vương. - Hà hồ ly dương dương tự đác chỉ điểm cho cô.
Biến mình thành con bướm hoa thu hút ánh mắt của tất cả những người đàn ông xung quanh, sau đó dựa vào cái hành động lẳng lơ này để giữ chặt trái tim của chồng? Cô không dám gật đầu. Chơi lửa, sớm muộn cũng bị lửa thiêu lại.
- Tôi tin anh ấy. - Cô đã tìm lại giọng nói của mình.
Cô nhất định phải tin tưởng, cái người “Nữ vương” ấy, chỉ là quá khứ.
- Quá khứ? - Hà hồ ly cười lớn - Chỗ đứng trong tim vẫn chỉ dành riêng cho người đó, trong mắt cô, đó cũng gọi là quá khứ nực cười?
Chỗ đứng trong tim vẫn chỉ dành riêng cho người đó.
Không thể nào! Anh từng nói, anh cũng yêu cô! Anh rõ ràng đã bày tỏ với cô! Thế nhưng, là thật sao? Cô thực sự khảng định, không phải anh gạt cô sao?
- An Tử Minh, cô có cần thăm dò anh ấy không? Đi tìm một đáp án? Đáp án yêu và không yêu... - Hà hồ ly dịu giọng, xúi giục cô.
Không! Không cần đáp án. Cô theo bản năng bỗng muốn chạy trốn.
- Không cần đâu! Chuyện nhà của tôi không cần “người thừa bên ngoài” chỉ điểm. - Cô lạnh lùng từ chối, quay người bước đi.
- Người thừa bên ngoài? - Hà hồ ly bật cười - An Tử Minh, cô có thể khẳng định trong tim Lương Tử Tích, cô không phải là người thừa bên ngoài đích thực không?
Bước chân An Tử Minh ngưng lại.
- Cô khẳng định, người thừa bên ngoài như cô không vô cớ trói buộc bước chân đi tìm tình yêu đích thực của anh ấy? Cô khẳng định, anh ấy thực sự không hề có ý nghĩ hối hận vì đã lấy cô.
Cô như bị sét đánh.
Vô cớ trói buộc bước chân đi tìm tình yêu đích thực của anh.
Anh thực sự không hề có ý nghĩ hối hận vì đã lấy cô?
Đáp án là, có.
Không phải ý nghĩ, mà là tối nay, đã chính miệng anh nói ra.
Anh về đến nhà đã rất muộn, cả một buổi tối hóng gió, làm anh thực sự tỉnh táo.
Anh đã nổi giận kiểu gì? Cơn giận này quả thực cũng quá vô lý, quá ngang ngược...
Anh không nên yêu cầu cô cắt đứt liên hệ với Vương Xuân Đạo, giao tình hơn hai mươi năm giữa họ, làm sao có thể nói cắt là cắt?
Là anh đã bị ghen tuông làm mờ mắt, là anh đã quá vô lý.
Trước khi kết hôn, đã từng có một vị khách hàng nói với anh, vợ là gì? Vợ là vật tư hữu mà anh bày trong nhà, cho dù không sử dụng cũng quyết không để bất kỳ ai nhòm ngó, nếu như người đàn ông khác nhìn trộm “tài sản cá nhàn” của anh, gần gũi với nó một chút, thì anh chắc chắn sẽ kích động đến mức muốn Gi*t người.
Cũng giống như, đàn ông thường mong muốn những người phụ nữ bên ngoài ăn mặc càng mát mẻ càng tốt, để mình được mát mắt, thế nhưng, cho dù bất cứ người đàn ông háo sắc, phóng khoáng đến mức nào, nếu biết vợ mình mặc váy ngán xuống phố, chắc chắn anh ta sẽ trở mặt.
Trước đây, anh thấy cái luận điệu này thật nực cười.
Vị khách hàng này rõ ràng là không yêu vợ mình, bên ngoài còn vợ hai vợ ba, lấy đâu ra cái mong muốn độc chiếm ích kỷ mà mạnh mẽ như vậy?
“Luật sư Lương, anh đừng có không tin, đợi sau khi kết hôn anh se dần dần được nếm trải”
Quả nhiên, sau khi kết hôn, anh thực sự đã được nếm trải vô cùng sâu sắc.
Đêm, đã khuya.
Anh mở cửa bước vào, bất ngờ thấy phòng còn sáng, từ vô tuyến không ngớt vang lên những trận cười rôm rả trong một tiết mục truyền hình thực tế. Cô cũng đang cười theo, bỏng ngô vung vãi đầy dưới sàn.
Cô lại đang làm “ô nhiễm” môi trường! Anh chẳng có chút không vui nào, ngược lại, lòng thấy nhẹ nhõm hơn. Xem ra, cuộc cãi nhau tối nay, cô hoàn toàn không để tâm.
- Đang xem tiết mục gì? - Anh lên tiếng, cho thấy sự tồn tại của mình.
Đến gần cô, anh mới đột nhiên phát hiện, mắt cô có chút đỏ.
- Khang Hy đến rồi. - Mắt hơi khép lại thành một đường cong cong rất đáng yêu. Không giống như mọi lần, anh không thu dọn lại phòng khách đã bị cô làm loạn trước, ngược lại ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay kéo cô lại, cô theo đà áp vào lòng anh. Cử chỉ thân mật giữa hai người trước nay đều âm thầm như tất yếu, đến mức, dường như cuộc tranh cãi đau lòng đó căn bản không tồn tại.
- Tiết mục hôm nay nói về chủ đề gì? - Mà có thể làm cô cười vui vẻ đến vậy? Anh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Vợ anh, nhìn bề ngoài có vẻ là một cô bé tùy tiện, thế nhưng thực ra tính khí lại rất tốt.
Thân hình mềm mại trong lòng anh ngưng lại một chút, sau đó trên môi vẫn nở nụ cười ngọt ngào vô hại, chậm rãi thốt ra từng tiếng:
- Tình... đầu... khó... quên.
Anh ngây ra một lát.
- Của ai? - Nhịp tim đột nhiên có chút hỗn loạn.
- Của Đại Bính, của Lập Uy Liêm, của tiểu chư La Chí Tưòng... - Cô đếm đầu ngón tay, kể cho anh từng người.
Con tim đang lo nơm nóp của anh trong phút chốc giãn ra.
- Sao lại cười ra nước mắt thế? - Anh lấy tay gạt nước mắt cho cô.
Nói vợ anh đơn thuần ư? Không! Có lúc, ngay cả anh cũng không hiểu được cái con tim khó hiểu ẩn giấu dưới vẻ ngoài đơn thuần đó.
- Bởi vì, thực sự rất buồn cười! - Cô lại cười nghiêng ngả, nước mắt lại túa ra.
- Không khác một đứa trẻ! - Anh vân vê mái tóc ngắn của cô, thở dài không thành tiếng.
Đột nhiên, anh để ý thấy, phòng khách hình như thiếu mất một “thứ đồ” nào đó.
- Ấy, Tiểu Ngốc đâu? Chạy đi ngủ rồi à? Nó đã ăn no chưa? - Anh đứng dậy, đến phòng của con chó xem xét, căn bản không để ý thấy, người ngồi phía sau lưng đã như hóa đá.
- Sao lại không có đây? Lại chạy vào phòng nằm trên chăn mền của chúng mình rồi sao? - Anh chuẩn bị đi vào phòng tìm, nếu đúng như thế, nhất định phải túm nó ra đây, dạy bảo cho một trận.
- Lương Tử Tích, anh bình tĩnh một chút, em nói cho anh biết một tin không tốt. -Nụ cười trên môi cô chùn lại, nhẹ nhàng nói.
- Tin gì? - Anh quay người, nghi hoặc hỏi.
- Tiểu Ngốc ૮ɦếƭ rồi, là bệnh tim. - Cô ngưng cười, mặt không chút biểu cảm nói.
- Em nói cái gì? - Thái độ của anh, phút chốc như choáng váng đến căn bản không thể tiếp nhận.
- Buổi tối, nó ở trong phòng khách tự nhiên ngất đi, khi em đưa nó vào bệnh viện, bác sĩ nói là bệnh tim đột phát.
- Làm sao có thể? Em gạt anh! Tiểu Ngốc trước nay đều rất khỏe! - Tâm trạng anh trở lên kích động.
- Đúng vậy, nó trước nay đẽu rất khỏe, đều là do em đã hại ૮ɦếƭ nó, em cho nó ăn sôcôla, em đã hại ૮ɦếƭ nó rồi... - Cô yếu ớt nói.
Mắt anh đờ đẫn nhìn vào thỏi sôcôla đã hết gần đến đáy trên tủ trà, một cơn phẫn nộ lấn át hết lý trí.
- Em có đầu óc hay không? Sao em lại cho nó ăn sôcôla? - Anh quát lên, đi về phía cô, nắm chặt lấy vai cô, mất hết lý trí dùng sức lắc thật mạnh - Em nói đi! Nó ở đâu? Em mau trả nó cho anh!
- Nó ૮ɦếƭ rồi. - Cô lặng lẽ lặp lại, bởi vì bị lắc mạnh, mặt cô càng lúc càng trắng bệch ra.
Thì ra, Hà hồ ly không lừa cô...
- An Tử Minh, đây là cái chăm sóc mà em đảm bảo đấy sao? Em đền nó cho anh! Đền nó cho anh! - Cô khi nãy thậm chí còn vừa xem vô tuyến vừa cười, cô lại vẫn có thể cười được sao?
Thật đáng ૮ɦếƭ! Tiểu Ngốc ૮ɦếƭ rồi, cô lại vẫn có thể cười được!
Hai mắt anh mỗi lúc một hằn đỏ, giọng nói anh mỗi lúc một đanh hơn, vai cô gần như sắp bị anh nắm đến nát vụn, cô thậm chí còn có một thứ ảo giác, có lẽ tiếp theo, anh sẽ giơ tay không hề lưu tình mà tát cô một cái thật mạnh, sau đó bảo cô cút đi.
Ha ha, thì ra, đều là thật. Mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, món quà duy nhất.
Tình yêu đích thực.
Nhắm mắt, cô nghe thấy có tiếng đổ vỡ, trái tim thủy tinh, vỡ tan thành trăm mảnh.
Khi mở mắt lại, ánh mắt cô đã đổi sang một vẻ nghịch ngợm, cười thành tiếng nói:
- Lương người gỗ, em đang đùa với anh đấy! - Cô nghịch ngợm le lưỡi.
- Đùa, đùa sao? - Anh không phản ứng kịp.
Ở bên cô là đi tàu lượn hay sao? Quá kích thích, tim anh gần như không thể chịu được.
- Vậy Tiểu Ngốc...
- Mẹ em bảo gần đây vừa về hưu, ngày nào cũng ở nhà nhàm chán đến khó chịu, em liền đưa Tiểu Ngốc sang đó chơi với mẹ mấy ngày! - Nụ cười của cô, không một chút sơ hở.
Cô bây giờ, ngay cả việc thừa nhận sự thực đã phạm sai lầm, suýt chút nữa hại ૮ɦếƭ Tiểu Ngốc cũng không dám nói ra. Thì ra, cuộc hôn nhàn mà cô tưởng rằng vững như thành đồng ấy, chằng qua cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi.
- Thì ra là như vậy... - Anh ngượng ngập buông cô ra, vô cùng áy náy về thái độ của mình vừa rồi.
Không khí, phút chốc trâm lặng.
- Có ăn khuya không? Em đi nấu! - Trên mặt cô vẫn nụ cười ngọt ngào ấy.
- Không cần đâu.
Lời từ chối của anh còn chưa nói hết, cô đã tươi cười chạy đi, trốn vào trong nhà bếp:
- Anh nhất định là đói rồi! Sẽ nhanh được ăn thôi!
- Em đâu có biết nấu cái gì, đừng đốt bếp lên là tốt rồi! - Anh cuối cùng cũng phải cười, chạy theo cô vào bếp.
- Để anh làm vậy!
Anh nhìn lầm sao? Sao anh lai cảm thấy cái thân người đang quay lưng về phía mình, vai cứ rung nhẹ lên từng chập, dáng vẻ rất giống với đang khóc.
Cô hôm nay, thực sự có chút là lạ.
- Minh Minh... - Anh nhanh chóng quay người cô lại, vẫn chỉ nhìn thấy khuôn mặt có nụ cười còn tươi hơn hoa.
Là anh ảo tưởng?
- Muốn ăn bánh trôi không? Hình như em chỉ biết nấu những món ăn nhanh đơn giản thôi! - Còn chưa nhận được sự chấp nhận của anh, cô đã đem từng viên bánh trôi thả vào nồi.
Anh phát hiện, mắt cô rất sáng, sáng đến mức rất giống với những tia nước lấp lánh trên mặt hồ khi bị ánh sáng chiếu vào.
- Hôm nay mắt làm sao thế? - Anh xót xa vuốt ve mắt cô, phía bên trong còn hơi đỏ, giăng đầy những tia máu, giống như sau cả đêm không ngủ, lại giống như đã khóc rất lâu rất lâu, để lại dấu tích...
Dưới sự vuốt ve dịu dàng của anh, cô ngẩng đầu, ép ngấn lệ chảy vào trong, làm ra vẻ nhẹ nhõm trách móc:
- Đáng ghét! Như vậy mà cũng nhìn ra được, người ta lần đầu tiên đeo kính áp tròng mà.
- Liệu có phải là do không thích ứng dẫn tới viêm giác mạc không? Có phải rất khó chịu không? - Anh lo lắng nhíu mày.
- Hình như thế! - Cô thật thà sờ sờ lên sau đầu mình.
- Thế thì đừng đeo nữa! Độ cận thị của em không nặng, đeo kính áp tròng làm gì!
- Em bị cận thị hơn hai trăm độ cơ, nếu không mang kính áp tròng, em làm sao nhìn rõ được. - Cô nhìn vào mắt anh, nói một cách sâu sắc.
- Vậy thì đeo kính, anh cũng đâu có chê em xấu đi! - Anh mân mê mái tóc ngắn của cô.
Đừng có mang kính áp tròng nữa. Nhét kính áp tròng vào nhãn cầu thì cũng giống như đàn ông khi “làm việc” mang bao cao su, rất không thoải mái.
Cô cười cười, không tranh luận với anh.
- Trẻ con, bánh trôi được rồi! - Anh liếc nhìn vào những viên bánh trôi đang nổi lềnh bềnh lên mặt nước trong nồi.
- A! - Cô ngốc nghếch kêu lên một tiếng rồi vội vã lấy bát đơm, điệu bộ cuống cuồng lóng ngóng trông rất dễ thương.
- Đừng vội, làm từ từ thôi! Bánh trôi đâu có mọc chân mà chạy đi mất. - Anh nhắc nhở cô, đừng vội, cứ từ từ, anh sẽ đợi cô.
Đúng, mọc chân không phải là bánh trôi trong nồi, mà là người...
- Chúng ta cùng ăn bánh trôi, ăn xong rồi mọi chuyện đều tốt đẹp, se không cãi nhau nữa! - Cô thổi cho bánh trôi nguội bót, tươi cười đưa lên miệng anh.
Tim anh chợt thót lại.
- Xin lỗi, Minh Minh. - Áp môi lên đôi má hồng hào của cô, anh nói lời xin lỗi.
Anh hôm nay, hình như thực sự đã rất quá đáng. Không phải là một lần, mà là rất nhiêu lần.
- Chúng ta là vợ chồng, làm gì có chuyện ai có lỗi với ai? Mau ăn bánh trôi đi. -Cô thúc giục anh, giống như miếng bánh trôi này, rất rất quan trọng đối với cô.
Anh gật đâu, đưa một viên bánh vào miệng, khi ngước mặt lên lại bát gặp khuôn mặt tươi cười của cô. Chỉ là, anh vẫn cảm thẫy, nụ cười của cô hôm nay, có chút kỳ lạ.
- Đến lượt em, đến lượt em! - Cô giống như quỷ đói đầu thai, ςướק lấy cái thìa, vội vội vàng vàng nuốt chửng một miếng thật to - Ngọt quá... - Cô ôm bát, híp mắt lại tán thưởng.
- Đúng vậy, em nấu ngọt quá. - Anh cũng mỉm cười hòa theo.
- Thế nhưng biết làm thế nào? Em nghĩ nếu ngọt thêm một chút có thể ngọt ngào thêm một chút, thế là được. - Cô ôm bát, tự nói khẽ, trong ánh mắt cô ẩn chứa một vẻ cô đơn mà anh chưa từng nhìn thấy.
Đột nhiên, một cảm giác xót thương kỳ lạ chiếm cứ lòng anh, tim anh, đột nhiên khắc lên hai chữ: Động lòng.
Động lòng đến mức, anh không kìm nén được mình, nghiêng người áp lại, hôn cô thật sâu, hôn xóa đi tất cả những nỗi buồn thương trong cô.
Những ngày gần đây, không khí trong Văn phòng Luật có chút khác lạ, còn đáng lo ngại hơn cả đợt dịch Sars bùng nổ.
- Sao? Ông Lưu, ngay cả ông cũng muốn hủy ủy thác? ông Lưu, ông nghe tôi nói, luật sư Lương của chúng tôi là luật sư nhận ủy thác ly hôn tốt nhất trên thế giới đấy, ông không thể tìm được ai...
- A lô, a lô! - Cô trợ lý như không thể tin được nhìn chằm chằm vào ống nói, đầu dây bên kia chỉ truyền đến những tiếng “tút tút” gác máy, không ngờ cô lại bị đối phương dập máy như vậy.
Cái ông Lưu này, mấy ngày trước còn ôm một đống tiền, thành khẩn đến mức chỉ còn thiếu nước quỳ xuống, hết lần này đến lần khác cầu xin luật sư Lương tiếp nhận vụ án ly hôn tranh đoạt tài sản siêu khó của ông ta.
- Là điện thoại của ông Lý? - Một người trợ lý khác lo lắng hỏi.
Cô trợ lý lắc đầu máy móc:
- Không phải, ông Lý hôm qua đã gọi đến, nói rằng đã tự thương lượng được với vợ của ông ẩy, không cần tiếp tục vụ án tranh đoạt quyền nuôi con nữa.
- Vậy... - Người trợ lý kia cũng toát mồ hôi lạnh.
Tất cả những sự việc này, đêu trùng hợp một cách kỳ lạ.
- Làm sao đây? Không chỉ tất cả những người ủy thác lần lượt hủy ủy thác mà bây giờ ngay cả một cuộc điện thoại hẹn tư vấn pháp luật cũng đã mấy ngày nay không có. - Cô trợ lý như sắp khóc.
- Bên luật sư Diêu vẫn làm ăn tốt lắm! Nghe nói lại vừa nhận thêm vài vụ án lớn, chúng ta chỉ có số ghen đỏ mắt thôi... - Một người trong đội rầu rĩ sà tới, đưa ánh mát “ai oán” nhìn về phía những đồng nghiệp đang bận đến không mở mắt ra được của anh ta ở phía bên kia.
Người so với người, đúng là tức ૮ɦếƭ người!
- Luật sư Diêu không thể chuyển một ít những vụ án không muốn nhận cho chúng ta sao? Tổ đám chúng ta đói đến sắp dính cả da bụng vào lưng rồi! - Một thành viên khác ngẩng đầu nhìn trời khóc ròng.
- Không phải luật sư Diêu nhỏ mọn. Nghe nói, tất cả những vụ án mà luật sư Diêu chuyển sang đây, rất kỳ lạ là chỉ sang ngày thứ hai người ủy thác đã cãi trắng không đồng ý.
Một cô nhân viên do dự giơ tay:
- Thực ra, hôm nay luật sư Lương còn hỏi tôi có muốn chuyển sang bên luật sư Diêu không.
- Thế cô đồng ý chưa? - Các đồng nghiệp khác mặt đầy mâu thuẫn hỏi, họ dường như cũng có thể nhìn thấy, một ngày không xa, cái “tương lai” của mình cũng sẽ như vậy.
- Tôi không muốn đi! Đi theo luật sư Lương học được rất nhiều thứ! Thế nhưng, tình hình hiện nay. - Cô nhân viên nói một cách khố não.
- Mọi người thử nói xem, liệu có phải luật sư Lương đã đắc tội với người nào quyền cao thế mạnh không? - Các nhân viên trong tổ đều tụm lại một đám, thảo luận ầm ĩ.
Xong rồi, xong rồi, người tổn thất nặng nề không phải chỉ mình luật sư Lương mà còn là cả một nhóm người.
Ở ngành này, những người cùng tổ đều dựa vào tiền thưởng phần trăm của vụ án, nếu không, chỉ dựa vào cái thu nhập lương cơ bản mà mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ trên dưói một ngàn, ở thành phố sinh hoạt phí cao ngất ngưởng này, mọi người làm sao sống được?
- Chúng ta hiện nay ngoài vụ án của Khương Du Tâm thì đã chẳng còn vụ án nào khác nữa rồi! - Mọi người hoang mang.
- Không biết lần này luật sư Lương ra giá bao nhiêu? Nếu như không cao thì chúng ta cũng đừng có sống nữa! - Hai cô nhân viên có tầm nhìn hơi nông cạn ôm đầu thở than.
- Cô ngốc à! Nghe nói bạn học cũ cũng không khách khí chút nào, vẫn là cái giá ở trên trời. - Có người tiết lộ đồng thời đưa ra ý kiến của mình - Hơn nữa, tất cả mọi việc đều quá trùng họp, nếu như tôi đoán không lầm, chính là cái vụ án mà hiện nay là duy nhất trong tay chúng ta đã có vấn đề lớn - Có người đã dùng thế lực của mình để cảnh cáo, đẩy lùi luật sư Lương.
- Không biết cái tình trạng suy thoái này sẽ kéo dài bao lâu! - Có người buồn bực nói - Hoặc nên nói, không biết luật sư Lương định kiên trì bao lâu!
- Tiền cũng chỉ là thứ yếu, tôi còn lo rằng luật sư Lương và mọi người có thể có nguy hiểm...
An Tử Minh đờ đẫn đứng cạnh máy uống nước, nước sôi trong cốc tràn cả ra, cho đến khi thấy tay bỏng rát, cô mới giật mình tỉnh lại. Chỗ mà cô đứng, vừa vặn có thể nghe từng câu từng chữ mà họ nói.
Hiện nay trong giới làm luật đang lan truyền một tin tức, có người đang muốn cản trở luật sư Lương, phàm là những người ủy thác của luật sư Lương, ít nhiều đều có thể bị đe dọa. Tính chất án dân sự và án hình sự vốn dĩ không giống nhau, không ai có thể vì ly hôn hoặc tranh đoạt quyền nuôi dưỡng con cái mà để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, thế nên những người ủy thác đêu thỏa hiệp, không phải là hoãn vụ kiện thì cũng là trực tiếp hủy bỏ ủy thác.
Tất cả những điều này, đều là nhờ ba chữ “Khương Du Tâm” đã ban cho.
Tim cô run lên.
Khi nãy...
- Minh Minh, cô liệu mà khuyên Lương Tử Tích, anh hùng thì không sợ thiệt trước mắt, vụ kiện này mau từ chối sớm đi! Con người đều ích kỷ, có ai là không nghĩ cho lợi ích trước mắt của mình? Cho dù anh ấy có nhận của Khương Du Tâm ba triệu luật sư phí thì cũng đã làm sao? Bây giờ mới mấy ngày? Tình hình đã trở nên bi thảm đến thế này! Sau này còn xảy ra chuyện gì nữa không ai có thể nói chắc được! Nếu sau này vụ án thất bại, anh ấy còn có thể đứng trong ngành này sao? Vô hình trung lại để mất biết bao nhiêu cái ba triệu? Anh ấy sớm đã nổi tiếng rồi, thực sự không cần phải tìm thêm rắc rối! Hơn nữa hiện nay, ngay cả ông chủ cũng hỏi một cách kỳ lạ.
Vợ chồng có gì không tiện nói? Điều này trong mắt người khác chắc chắn rất nực cười. Thế nhưng, cô thực sự không dám nhắc đến, những ngày này, trái tim cô luôn khóa chặt cái lời phù chú “tình yêu đích thực”, cô không dám mở ra, không dám dũng cảm đi tìm đáp án.
Cô cố gắng phát huy hết cái tinh thần tự an ủi mình, bất kể là trên pháp luật hay trong cuộc sống, cô cũng chiếm thế thượng phong, chỉ cần cô không buông tay, bất kỳ cái “quá khứ” nào cũng không thể xen vào cuộc hôn nhân của mình.
Cô phải sống thật thoải mái, không được để ba chữ “Khương Du Tâm” làm khuấy động!
Cô đang cố gắng vì cuộc hôn nhân của mình, sự cố gắng của cô chính là im lặng, cố gắng để tạo hạnh phúc cho anh, sau đó vờ như mình không hề biết gì. Quả nhiên, sự cố gắng của cô đã có hiệu quả, những ngày này, Lương Tử Tích đã không còn cử chỉ bất bình thường nào nữa, về nhà đúng giờ, vẫn cưng chiều cô như vậy, vẫn làm cho cô đồ ăn ngon như vậy, sau đó cũng vẫn “ăn” cô ngon lành như vậy.
Anh đã dành cho cô tất cả thời gian của mình, tình cảm của họ đằm thắm đến mức căn bản không hề giống với vẻ sắp xuất hiện thêm một người thứ ba.
Thế nhưng, sự lừa dối lẫn nhau này có thể kéo dài bao lâu? Cô giờ rất lo lắng về anh, thực sự rất lo láng.
- Luật sư Lương, chúng ta có thể nói chuyện không? - Tranh thủ lúc đưa cà phê đến cho anh, cô lấy can đảm.
Anh đang cúi đầu đọc báo, khi ngước mắt lên, cặp mắt dưới mắt kính đầy vẻ tươi cười:
- Làm gì mà nghiêm túc vậy.
Trên cổ cô đầy những vết tích của những đêm hăng say làm việc của anh, cô bé ngốc nghếch này, gần đây tâm thần bất định thế nào mà lại không hề nhớ đến việc “ngụy trang” một chút, tự hại mình trở thành nhân vật nữ chính của scandal.
Giờ tất cả mọi người ở Văn phòng đều đang đoán xem nhân vật nam chính đêm đêm hừng hực như lửa kia đến khi nào thì mới xuất hiện. Được, anh thừa nhận, cứ nghĩ đến cái điệu bộ của các đồng nghiệp sau này khi biết được chân tướng, ai ai cũng không ngậm miệng lại được, anh thấy rất hả hê. Gân đây có quá nhiều chuyện rắc rối, anh cần phải tự tìm lấy niềm vui trong nỗi khổ.
Nhìn tâm trạng anh có vẻ không tồi, cô như được cổ vũ, lấy can đảm nói:
- Lương, vụ án của Khương nữ vương anh có thể đừng nhận không?
Khương nữ vương? Anh ngây ra một chút.
Từ khi nào mà vợ anh đã học theo đám người bên ngoài, trước mặt thì cung kính nhưng lại vụng trộm sau lưng gọi người ta là nữ vương Khương Du Tâm? Cô không biết rằng cái danh xưng đó mang quá nhiều giễu cợt và châm biếm sao?
Anh không thích như vậy.
Nụ cười có vẻ nhạt dần.
- Xưa nay anh không hề có thói quen giữa chừng nói hủy thụ lý án với người ủy thác. - Anh thử nói rõ vói cô.
- Lần này thôi, chỉ lần này thôi! Không được sao? - Ánh mắt cô vì quá lo lắng đã trở nên cấp bách.
Tim anh se lại, nói như than vãn:
- Có phải em nghe được một số chuyện ở văn phòng không? - Chuyện một thế lực nào đó đang phá hoại kế sinh nhai của anh không phải là một bí mật, cái vòng quan hệ này rất nhỏ.
- Đúng vậy! - Cô gật đầu, không giấu giếm - Cho nên em rất lo, đừng tiếp tục nữa được không? Anh thường nói, dân không đấu với quan...
- Cái thủ đoạn vặt này làm sao uy Hi*p được anh, anh đủ nhân lực và vật lực để đấu với nó - Anh ngăt lời cô - Số tiền mấy năm nay kiếm được, cho dù là ba năm không có vụ án nào, anh cũng thừa sức để sống.
Cô sửng sốt ngẩng lên, sự nghiêm túc và kiên quyết trong dáng vẻ của anh lúc này, cô chưa từng nhìn thấy.
Vì một vụ án, cho dù đổ tất cả số tiền mà mình tích lũy vào, cho dù là ba năm không nhận án...
Đột nhiên, cô có chút muốn bật cười.
- Thế còn mười mấy người trợ lý vẫn luôn theo anh? Bọn họ làm thế nào? Không lẽ hàng tháng cũng lấy trên dưới một nghìn tiền lương để vượt khổ cùng anh? - Cô thừa nhận, giọng nói của mình có chút kích động không thể khống chế.
Vợ anh vốn luôn là một người rất đơn thuần, thế nhưng bây giờ giọng nói của cô lại có chút quái lạ, phảng phất ẩn chứa vẻ mỉa mai, khiến anh có chút khó chịu.
- Những thứ này anh đều đã tính rồi, vụ án ly hôn của Khương Du Tàm có chút rắc rối, có lẽ sẽ rất tốn thời gian. Cho nên, nếu muốn chuyển sang chỗ khác, anh sẽ không cản trở con đường tiền tài của họ, nếu như vẫn muốn ở lại theo anh, anh sẽ ít nhất đảm bảo cho họ mỗi tháng mười nghìn lương tối thiểu. - Anh không phải là một ông chủ tồi, mỗi người “lính” dưới trướng anh, anh đều sẽ chú ý đường ra cho họ. Những người ở lại, mỗi tháng mười nghìn lương tối thiểu, ít nhất cũng có thể đảm bảo cho cuộc sống của họ không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Mỗi tháng mười nghìn, dưới trướng anh ít nhất cũng có mười lăm người trợ lý, cũng có nghĩa là, anh đã chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng móc tiền túi của mình ra mỗi năm hai triệu để chi vào vụ án này?
- Có phải, cho dù em nói gì, anh cũng sẽ không đổi ý không? - Cô chỉ muốn biết cái đáp án này.
- Đúng vậy. - Anh gật đâu. Anh có nguyên tắc của anh.
Quả nhiên, anh nhất định phải giúp người phụ nữ đó ly hôn. Là tư lợi sao?
Ba chữ “Khương Du Tâm” đã xâm nhập vào cuộc sống của họ. Đâu đâu cũng có.
иgự¢ cô, ở cái vị trí được gọi là tim, bỗng nhiên nguội lạnh.
Lương Tử Tích kỳ thực không nói cho An Tử Minh biết, anh đã từng nhận được một cuộc điện thoại uy Hi*p, khi đó, anh chỉ cười nhạt rồi cúp máy.
“Luật sư Lương, anh nên lo lắng cho an toàn của mình một chút, đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt!” - Đối phương đã cảnh cáo anh như vậy.
Vậy, anh chờ cái ly rượu phạt này!
Tính cách của anh, không phải quá chính nghĩa, thế nhưng không phải là người hèn nhát, người khác càng bức anh, anh càng không chịu rụt lại. Chỉ có sự kháng nghị trầm mặc mới có thể làm anh thấp thỏm không yên. Ví như, vợ anh...
- Buổi tối đi ra bãi cát nhé? - Anh gọi điện hẹn cô - Anh đã chuẩn bị thảm, đồ ăn vặt mà em thích, còn có rượu vang đỏ. - Anh hiếm hoi bày đặt lãng mạn cũng chỉ để dỗ dành cô.
Người ở đâu dây bên kia, có chút trầm mặc.
Ngày hôm đó trong phòng làm việc, anh đã chắc như đinh đóng cột khẳng định với cô, vụ án của Khương Du Tâm, anh nhất định tiếp nhận, sau đó cô không hề khuyên thêm câu nào nữa. Là bởi, cô quá hiểu tính anh sao? Đúng vậy! Trước nay những việc anh đã quyết định, đều rất khó thay đổi, nếu ngay cả cô cũng gia nhập vào hàng ngũ những người khuyên giải, ngược lại chỉ có thể dẫn đến không vui.
Chỉ là, mấy hôm nay nét mặt của cô rõ ràng là có chút trầm mặc. Khiến anh rất bất an, cảm thấy như có vẻ mình đã làm sai điều gì đó.
Chạy xe hơn một giờ đồng hồ có thể đến vùng ngoại ô, ở đó có một bãi cát chuyên dành cho các đôi tình nhân gặp gỡ, rất yên tĩnh, rất lãng mạn. Họ đã từng đến đó mấy lần, thế nhưng đêu là do cô chủ động đề nghị, bị cô quấy rầy đến không còn cách nào khác, anh mới đồng ý. Anh trước nay không phải một người lãng mạn, thế nhưng, tại sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi tính nết?
- Được. - Cô miễn cưỡng mỉm cười đồng ý.
Cô không muốn đi lắm. Cô không phải con thú cưng mà chỉ cần có được một chút quan tâm nho nhỏ của chủ nhàn đã nhảy cẫng lên sung sướng, cô có cảm xúc của cô, cô có tâm sự của cô.
Anh thở phào một hơi.
Mấy hôm nay, cô có chút không muốn để ý tới anh, khiến anh thấy hơi buồn chán, tất cả tâm trí của anh đều xoay quanh cô, ngay cả tâm trạng để giải quyết công việc cũng không có. Anh biết cô đang buồn bực chuyện gì, anh cũng biết, cô đang lo lắng cho anh, thế nhưng, thế giới của anh rất phức tạp, anh không muốn cô can thiệp quá nhiều vào công việc của mình.
Hết giờ làm, hai người hẹn gặp ở bãi đậu xe, ở đây không có nhiều người quen, cho dù các đồng nghiệp bắt gặp họ đi cùng với nhau, cũng sẽ không lấy gì làm lạ.
Tiện đường...
Mọi người tự hiểu như vậy.
Anh đưa xe rời khỏi bãi đậu, cùng với sự chuyển động của xe, con 乃úp bê trông rất giống cô, có khuôn mặt tươi rói, không ngừng lúc lắc qua hết bên này qua bên khác.
Môi anh bất giác mỉm cười, một tay thuần thục quay vô lăng, tay còn lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang đan lại của cô, dịu dàng vuốt ve nhè nhẹ. Giống như an ủi dỗ dành cô, giống như xin được tha thứ.
Một động tác đơn giản mà ấm áp, khiến đôi mắt đang nhắm nghiền của cô, từ từ mở ra, môi cũng chầm chậm hé nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
Vốn dĩ, cô đã là một đứa trẻ rất dễ dỗ dành.
Bàn tay to lớn của anh, được đà bao kín lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Cô không vùng vẫy.
Chỉ là, đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại cổ điển vang lên, phá vỡ cả bầu không khí ấm áp trong xe. Đây là loại nhạc chuông mà anh đặt riêng cho các cuộc điện thoại của nhóm khách hàng trong máy. Mà khách hàng của anh hiện nay, chỉ có một người.
- Khương Du Tâm, có việc gì sao? - Bàn tay đang bao chặt lấy tay cô rút về, bắt máy.
- Đúng vậy, anh vẫn đang thu thập chứng cứ, thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc ra tay. - Anh vừa lái xe vừa chuyên tâm nghe điện thoại, hoàn toàn không để ý đến, người ngồi bên cạnh, lúc này đã ngưng lại.
- Em đừng sốt ruột! Nóng vội quá chỉ tổ đánh rắn động cỏ...
- Bây giờ đến chỗ em? Không phải đã hẹn sáng ngày mai gặp nhau rồi sao? - Anh có chút bất ngờ, quay mặt, liếc nhìn An Tử Minh.
Cô không chút biểu cảm, quay mặt nhìn xem phong cảnh bên ngoài. Đúng là mùa xuân sao? Tại sao cây cối không hề có cái cảm giác tràn đầy nhựa sống của mùa xuân? Cô đột nhiên cảm thấy, tim mình lạnh cóng.
- Vậy được rồi! Bây giờ anh qua đó xem một chút - Anh gật đàu, tắt máy, sau đó dừng xe lại bên đường, áy náy nói - Minh Minh, xin lỗi, xem ra anh phải hủy cuộc hẹn rồi. Khương Du Tâm nói tìm được một số chứng cứ quan trọng, không biết có tác dụng gì không, bảo anh đến chỗ cô ta một chuyến... - Anh còn chưa nói hết, trước sự sững sờ của anh, cô đã không nói không rằng đẩy cửa xe, bước xuống.
Giận rồi sao? Sự trầm mặc khác thường của cô làm anh kinh ngạc, anh cũng vội vàng mở cửa xe. Chỉ nhìn thấy cô đã chặn một chiếc taxi.
- Em về nhà trước à? - Anh vội vã giữ cánh cửa taxi mà cô đang định đóng lại.
Giận dỗi rồi sao? Nếu không tại sao không thấy hé lời nào?
Anh giữa đường bỏ cô, là vì công việc quan trọng, thế nhưng anh cũng có thể đưa cô về nhà trước cơ mà! Khi nãy rõ ràng còn rất tốt, đột nhiên, sao cô lại như vậy?
- Anh đi làm việc của anh đi, em ở bãi cát chờ anh. - An Tử Minh hít thở thật sâu, nặn ra một nụ cười.
Cô cố ý để anh nhìn thấy, nụ cười của mình không thật lòng chút nào. Hẹn hò là anh đề nghị, thế nhưng có tiếp tục hay không, cô cũng có quyền được nói.
Một mình chờ anh ở bãi cát? Làm sao có thể như vậy được!
- Anh không biết những chứng cứ đó là cái gì, càng không biết sẽ phải nói chuyện bao lâu với Khương Du Tâm! Em về nhà trước, có được không? Nếu như về sớm, anh sẽ đưa em ra ngoài! - Anh nhìn thấy thái độ không vui của cô, nhíu mày đề nghị.
Anh nhất định không phát hiện rằng, sau khi anh bắt máy cuộc gọi từ người phụ nữ đó, lập tức liền chuẩn bị hủy bỏ buổi hẹn hò! Anh nhất định không phát hiện rằng, anh trước đây sau khi tan ca, chưa từng nói chuyện công việc với khách hàng.
Những điều này, anh đều không nhận thấy, thế nhưng, cô đều phát hiện ra!
Cô không nói gì, đóng cửa xe, hít thở một hơi thật sâu:
- Anh tài xế, nhờ anh lái xe đến bãi cát ở ngoại ô. - Giọng nói không to, nhưng đủ để anh nghe thấy.
Sự cố chấp của cô làm anh ngây người. Một cảm giác hối hận nảy sinh, nếu như biết trước cô muốn đi bãi cát đến vậy, anh khi nãy không nên...
Cô thay đổi nét mặt, cười với anh một cách “thông cảm”:
- Anh bận việc thì cứ đi làm đi! Một mình em đi cũng được rồi! - Lấy thoái để tiến, giọng nói của cô không hề có chút bức bách nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc