Chỉ Yêu Không Cưới - Chương 12

Tác giả: Đan Đan

Tối cô thà tìm bừa một chỗ nào ngủ chứ không them về nhà nữa, tức ૮ɦếƭ đi được!
Họ còn chưa đi ra đến cửa, đột nhiên, có một người đàn ông trung niên trông có vẻ giống một trợ lý vội vã chạy theo:
-Bà Lương, Tổng giám đốc Tề nhờ tôi đưa hai vị đến phòng tư liệu, những tài liệu cần cung cấp, tôi sẽ giúp hai vị chuẩn bị.
Phòng tư liệu? Vạt đổi sao dời? Cô và Khả Khả mừng rỡ.
Đi theo phía sau người đàn ông có dáng một trợ lý, cô lặng lẽ gửi cho anh một dòng tin nhắn: “Cám ơn chồng!”
Lòng ngập tràn hạnh phúc.
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của cô đã vang lên, vừa tiếp điện thoại, liền nghe thấy tiếng than thở của anh:
-Hết giận rồi chứ? – Đối với cô vợ nhỏ này, anh đúng là đã hết cách.
Chỉ có thể vội vội vàng vàng chạy ra
Chỉ có thể vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, vội vội vàng vàng lật tìm số điện thoại của Tổng giám đốc Tề, nhờ cậy người ta nể mặt mà giúp đỡ.
-. . .- Cô ngượng ngùng đưa tay sờ sờ mũi, thè lưỡi, cười tinh nghịch.
- Sau này dù có giận, cũng không được gọi anh là Lương đại luật sư, biết chưa?
“Thu tiền thì là khách hàng, không thu tiền thì là ăn no vô cớ kiếm chuyện, Lương đại luật sư, làm phiền rồi!” – Câu nói này của cô đã khiến anh vốn dù có bị bất cứ ai mắng thẳng vào mặt là kẻ hám lợi cũng vẫn có thể điềm nhiên tự tại bỗng thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh là kẻ hám lợi, thế nhưng dù anh có kiếm bao nhiêu tiền thì không phải cũng đều là của cô sao? Sau khi kết hôn, anh có cảm giác thích kiếm tiền hơn trước, đặc biệt là từ sau khi đã bố trí để cô chịu khó ngoan ngoãn ở nhà.
Cô gật đầu lia lịa, dù đầu dây bên kia anh không thể nhìn thấy cái thành ý đó của cô.
- Đừng có đi linh tinh, đúng năm giờ anh sẽ về, đừng để anh về mà không thấy em ở nhà. - Giọng nói của anh nghe như kiểu một người bố đang dặn dò cô con gái nghịch ngợm.
- Vâng! Cô gật mạnh đầu.
Cái ý định tối tìm bừa một chỗ nào đó ngủ chứ quyết không về nhà đã hoàn toàn bay hơi, dù sao, tối nay cô đã cầm chắc sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống.
Nghe cô đảm bảo, anh thở phào một hơi, tốt rồi, cô không giận dỗi nữa, chắc chắn tối nay sẽ không chạy linh tinh nữa.
Môi không nén được một nụ cười, rốt cuộc, ai mới là người ăn tươi nuốt sống ai chứ? Giờ, trong phòng làm việc vẫn còn một rắc rối lớn đang chờ anh giải quyết.
Đẩy cửa về lại phòng làm việc, một giọng nói mỉa mai rõ rệt vang lên:
- Tích, mấy năm không gặp, em có chút không nhận ra anh rồi! Em nhớ là trước đây anh rất tôn trọng nguyên tắc, không bao giờ chịu để một người phụ nữ bảo sao nghe vậy.
Anh nghiêm lại.
- Con người thường có thể dễ thay đổi! – Anh lạnh nhạt trả lời, cố tình đứng cách xa Hà Huyên Na.
- Anh kết hôn từ bao giờ? Sao không thấy mời em đến uống ly rượu mừng? – Hà Huyên Na ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt kiều diễm chứa đầy vẻ tự tin.
Đã từng có lúc, anh thích kiểu phụ nữ độc lập, tràn đầy tự tin như thế này. Cũng đã từng cho rằng, sau này anh cũng sẽ lấy một người vợ giống như thế.
- Không muốn mở rộng quá, chỉ tổ chức tiệc cưới ở quê thôi. – Anh lạnh nhạt trả lời.
Hôn lễ của anh rất đơn giản nhưng cũng rất náo nhiệt, ở quê bày mấy trăm mâm tiệc cưới để mời bà con họ hàng trong thôn, lên thành phố lại tổ chức lại một lần nữa, nhưng những người được mời đều là bạn bè họ hàng của nhà gái. Đồng nghiệp và các khách hàng anh đều không mời, có lẽ do cái vòng tròn này quá hẹp, anh không muốn để Minh Minh quen biết với nhiều người, càng không muốn để Minh Minh biết, anh đã từng có mối tình thoáng qua với cô đồng nghiệp cũ Hà Huyên Na.
- Nói về em đi, ở Mỹ không phải phát triển rất tốt sao, sao lại nghĩ đến chuyện về nước? – Đứng lùi vào một vị trí an toàn, anh pha trà, hoàn toàn tỏ thái độ xã giao như đối với một người bạn bình thường.
- Nếu như em nói, em về nước vì không quên được anh thì sao?! – Đôi mắt sắc sảo, xinh đẹp của Hà Huyên Na giống như đang nhìn vào một con mồi béo bở.
Mấy năm không gặp, không ngờ Lương Tử Tích có thể từ một luật sư nhỏ trở nên nổi tiếng nhanh chóng đến vậy, thậm chí tay trắng lập nghiệp mà đã có thể có cổ phần trong công ty Luật. Người đàn ông thành đạt như thế này, qua vài năm tôi luyện, cái vẻ điềm tĩnh và sức hấp dẫn đầy nam tính toát ra từ người anh ta càng vô cùng cuốn hút. Loại cổ phiếu giàu tiềm năng như thế, năm đó sao cô ta lại nỡ bỏ qua nhỉ?
- Đừng nói đùa nữa, năm đó mối quan hệ của chúng ta chẳng có gì vui vẻ, rất nhiều vấn đề hiện thực ngăn cách mà chúng ta không thể hòa hợp được, anh không cho rằng mình có chỗ nào đáng để em lưu luyến. – Anh nói thẳng vào vấn đề.
- Còn không phải tại mẹ anh cứ nói ra nói vào, lúc thì chê em không biết làm việc nhà, lúc thì chê em nhiều tham vọng, em bảo ba mươi lăm tuổi mới nghĩ đến chuyện sinh con, mẹ anh liền làm như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh không bằng! – Nhắc đến mẹ anh, cô đến nay vẫn thấy không ưa, kiểu bà già như thế đúng là làm người khác không chịu đựng được.
Có bố mẹ nông dân như thế, cô thật sự thấy tiếc cho Lương Tử Tích. Người đàn ông này, mọi thứ đều rất tốt, nhưng xuất thân nghèo hèn, đây đúng là điểm yếu ૮ɦếƭ người của anh ta.
Nếu như không có chuyện Hà Huyên Na và mẹ anh không thể hòa hợp với nhau, thực sự, trước khi gặp Minh Minh, anh đã sớm kết hôn rồi. Anh đã từng cho rằng, vợ anh sau này nhất định phải là kiểu phụ nữ giống như Hà Huyên Na, có học lực và chí tiến thủ tương xứng với anh. Thế nhưng, giờ anh thấy rất may là năm đó Hà Huyên Na và mẹ lại không hòa hợp.
- Nghe nói vợ anh bây giờ cũng là con một sinh trưởng trong thành phố, chắc là nhất định bị mẹ anh làm cho khổ sở nhỉ? – Hà Huyên Na nhạo báng lại.
Năm đó, lần đầu tiên anh đưa cô ta về quê ra mắt, khi thấy vừa vào nhà cô ta đã đưa tay bịt mũi chê hôi chê bẩn mẹ đã rất khó chịu, lúc bảo cô ta chẻ củi nấu cơm, liền bị cô thẳng thừng bảo: “Cháu sẽ mua một cái bếp gas và thuê người giúp việc cho bác!” khiến mẹ giận tím mặt.
- Quan hệ giữa cô ấy và mẹ anh rất tốt! – Nhắc tới Minh Minh, anh tự nhiên mỉm miệng cười, thực ra mà nói, mẹ cũng rất không vừa ý với Minh Minh, nhưng được cái Minh Minh rất vô tư, cho dù mẹ có cố ý làm khó, cô cũng đều không để bụng, những công việc khó khăn mà mẹ giao cho, cô đều ngốc nghếch dồn hết sức để mà làm.
Ví như khi về quê chẻ củi, cô làm đến hai tay nổi đầy vết rộp, mặt mũi nhọ nhem, còn suýt làm cháy luôn cả bếp. Anh xót cô, bực mình với mẹ, lần đầu tiên suýt chút nữa thì cãi nhau, Minh Minh vội vã kéo anh ra, cô liên tục bảo rằng mình rất khỏe, còn tức cười bảo anh sờ thử cái bắp tay không hề có trên tay cô.
Rõ ràng không khí đang rất căng thẳng, thế mà bị cô làm cho dở khóc dở cười. Thế nhưng, anh quyết không đồng ý để cô làm những công việc nặng! Thái độ này hoàn toàn không giống với thái độ thờ ơ ngoài cuộc của anh trước đây khi Hà Huyên Na và mẹ ra sức đối chọi.
Mẹ có tính cách của một phụ nữ nông thôn điển hình, lắm miệng lại khó tính. May nhờ “trẻ con” mặt dày, cứ theo sau ân cần một điều mẹ hai điều mẹ. Về sau, anh dần dần phát hiện, tuy rằng miệng mẹ vẫn nói những lời hà khắc, soi mói bắt bẻ cô, nhưng cho dù cô có chủ động lấy chổi quét nhà mẹ cũng giằng lấy không cho. Mỗi khi vào dịp lễ tết, anh không có thì giờ, “trẻ con” liền về quê một mình, mang theo bịch lớn bịch nhỏ những quà cáp, khiến bố mẹ nở mày nở mặt với bà con làng xóm.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, “trẻ con” tuy tính tình vô tư nhưng lại xử lý rất tốt, khiến anh dường như không phải bận tâm. Chỉ là, đáng tiếc, đến giờ bụng cô vẫn chưa thấy tăm hơi gì, nếu không, trong cái gia đình nặng truyền thống của anh, cô nhất định đã có thể vì con mà hưởng phúc lây.
Một ánh ghen tị thoáng qua trong mắt Hà Huyên Na. Lúc nhắc đến vợ, vẻ mặt anh dịu đi rõ rệt, trước đây, đối với cô ta anh thường tỏ ra lạnh nhạt hơn là thân mật.
- Tốt quá, thế là em không cần lo lắng nữa! – Khóe miệng Hà Huyên Na nhếch ra một cái đầy đắc ý.
Không cần lo lắng?
Lương Tử Tích không hiểu lời cô ta.
- Bố mẹ anh cứ để cho vợ anh đối phó, chúng ta cứ tiếp tục tận hưởng tình yêu của chúng ta là được! – Hà Huyên Na đưa đôi chân thon thả của mình lên vắt chéo một cách đầy quyến rũ, dáng vẻ khêu gợi ấy làm đàn ông có thể phát điên.
Tuy nhiên, Lương Tử Tích nhíu mày. Anh có nghe nhầm không?!
- Chúng ta đã chia tay lâu rồi. – Anh nhắc nhở cô ta. Hơn nữa, anh đã lấy vợ, cũng không có hứng thú với một cuộc tình ngoài luồng.
- Thế à? Sao em lại nhớ là năm đó chúng ta vẫn chưa hề nói đến chuyện chia tay nhỉ? Chỉ là em ra nước ngoài làm việc, chúng ta tạm thời mất liên lạc mà thôi! – Hà Huyên Na bướng bỉnh.
Thế nhưng, anh thấy điệu bộ bướng bỉnh của cô ta chẳng dễ thương như “trẻ con” chút nào.
- Nể tình chúng ta sắp trở thành đồng nghiệp, anh xem như chưa nghe thấy câu nói đùa của em. – Anh cũng vừa được biết, Đại cổ đông Trọng Kim của văn phòng vừa mời Hà Huyên Na từ Mỹ trở về làm việc.
Cái dáng điệu ngồi im bình thản của anh, làm người khác phát điên.
- Không! Không phải em nói đùa! – Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Huyên Na lộ vẻ đã nhìn thấu tâm can anh – Lương Tử Tích, em rất hiểu anh! Vợ anh chỉ là thứ để anh đối phó với bố mẹ, ngoài em họ của em, Khương Du Tâm ra, anh căn bản không thể yêu một ai khác!
Khương Du Tâm, chỉ có ba từ đó thôi đã làm tim anh thấy nhói đau.
- Tích, lẽ nào anh không muốn biết tình hình hiện nay của cô em họ mà vừa mười tám tuổi đã bị bố mẹ gả ra nước ngoài của em, năm đó, anh đến với em, không phải chỉ muốn gần hơn với cô ta một chút, muốn biết một chút thông tin về cô ta sao? – Lời nói của Hà Huyên Na làm anh ૮ɦếƭ lặng.
Là như thế sao? Ngay bản thân anh cũng không rõ.
- Tích, mặc kệ vợ anh, chúng ta tiếp tục quan hệ, em sẽ nói cho anh biết tình hình hiện nay của Khương Du Tâm…- Đôi môi đỏ rực áp vào khóe miệng anh.
Chân anh như hóa đá, cơ thể bất động, không thể đẩy ra, cũng không thể tiếp nhận, chỉ ngồi ૮ɦếƭ lặng.
Khương Du Tâm. Cái tên này rõ ràng đã trở nên xa xôi đến thế, tại sao khi vừa xuất hiện trở lại trong cuộc sống của anh, vẫn lại có sức chấn động đến như vậy?
Khương Du Tâm, người vĩnh viễn chiếm…

Anh thất hứa, về đến nhà, đã hơi muộn.
Tay xách món KFC mà cô yêu thích, anh lấy chìa khóa mở cửa, trong lòng không ngừng thấp thỏm. Minh Minh chắc sẽ phụng phịu? Về muộn, là anh không đúng. Anh cứ bị Hà Huyên Na bám riết lấy. ...
Trên sô pha, “trẻ con” lặng lẽ ngồi bó gối, đầu nghiêng nghiêng, không biết đang mải nghĩ gì. Mắt cô đượm vẻ buồn buồn mà anh chưa từng thấy. Anh phút chốc lo lắng.
- Cánh gà rán Orleans, món em thích nhất! – Lắc lắc bịch KFC trước mặt cô, giọng anh cố làm ra vẻ tự nhiên.
Tiểu Ngốc không biết từ đâu vẫy đuôi luồn tới, cọ sát vào ông quần anh, đuôi ngoáy tít, giương đôi mắt đen tròn xoe nhìn theo túi đồ ăn.
Thế nhưng, cô vẫn không có chút phản ứng nào, dường như đang chìm trong thế giới riêng, không thoát ra được.
Anh ngồi xuống cạnh cô, kéo cô từ sô pha vào lòng mình, ôm chặt, hôn lên khóe miệng cô:
- Bảo bối, đã ăn cơm tối chưa? – Anh rất ít gọi cô là bảo bối, vì chê cách gọi này quá sướt mướt, nhưng mỗi lúc anh gọi cô như thế, trên mặt cô đều lộ rõ vẻ vui sướng như một đứa trẻ vừa được người ta cho kẹo.
Bình thường cho dù anh về muộn thế nào, cô cũng đợi anh cùng ăn cơm. Thói quen này không tốt chút nào, thế nhưng, “trẻ con” là kiểu người bột không gột nên hồ, cô chỉ vờ nghe để rồi đâu lại đóng đấy.
- Lương, anh về rồi à? – “Trẻ con” lúc này mới sực tỉnh, khuôn mặt ngơ ngác chứng tỏ đến bây giờ cô mới biết trong phòng có thêm một người.
Thở dài. Cô đang nghĩ gì? Sao lại thất thần vậy?
- Ăn cơm chưa? – Anh một lần nữa nhắc lại câu hỏi.
Anh đoán chắc khi nãy cô đang mơ mơ màng màng không nghe rõ câu hỏi của mình.
Cô buồn bã uể oải lắc lắc đầu.
Hình như trong lòng rất không vui. Sao vậy? Rõ ràng sáng nay khi ngủ dậy, cô vẫn còn ríu rít như vẹt học nói, bám riết lấy anh, hồ hởi khoe hôm nay sẽ có người chơi cùng cô.
- Ăn cái này trước đi. – Anh không hỏi gì lấy một miếng khoai rán, nhét vào miệng cô.
Cô cầm lấy miếng khoai, nhấm từng tí, rồi đưa tay xuống dưới đất ôm lấy “Tiểu Ngốc” lúc này vẫn đang không ngừng vẫy đuôi lên, lấy cánh gà chiên ra đút cho nó.
“Tiểu Ngốc” không ngừng lúc lắc đuôi, ăn một cách ngon lành. Nhưng, lông mày anh càng lúc càng nhíu lại.
Sao lại cho ăn bừa thế? Rõ ràng còn có thức ăn dành cho chó. “Tiểu Ngốc” sao lại đói đến mức này? Thói quen ăn uống của cô trước nay không tốt, nhưng sao ngay cả thói quen ăn uống của “Tiểu Ngốc” cũng ngày càng tệ đi?
“Tiểu Ngốc” ăn xong một chiếc cánh gà, vui vẻ vẫy vẫy đuôi, liên tục dùng lưỡi liếm mỡ bám trên ngón tay cô.
- Không được tham ăn nhé! Ăn nhiều KFC không tốt cho sức khỏe đâu! – Cô vỗ vỗ đầu “Tiểu Ngốc”, nhẹ nhàng dạy bảo.
Thì ra cô vẫn còn biết ăn nhiều KFC không tốt cho sức khỏe! Anh dở khóc dở cười. Cô lại lấy một miếng cánh gà khác từ trong túi, định đưa lên miệng ăn, liền bị anh giằng lại. Có đầu óc hay không? Cô muốn ăn luôn nước miếng của “Tiểu Ngốc” hay sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc