Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ - Chương 18

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Em là người nắm giữ trái tim anh
Vừa bước xuống tàu liền cảm nhận được không khí nóng nực của thành phố phương nam xa xôi. Giờ đã cuối tháng Mười nhưng tiết trời vẫn oi bức khó chịu.
Ngồi tàu suốt mười ba tiếng đồng hồ khiến cơ thể mỏi nhừ, thật không gì khổ bằng ngồi tàu đường dài.
“Ân Ân, có mệt lắm không?”, thấy Kiều Ân lau mồ hôi, Thiệu Minh Vỹ xót xa hỏi.
“Không mệt đâu!” Vừa xuống tàu tinh thần Kiều Ân đã khác hẳn. Cô chưa từng đến Quảng Châu nên sự mệt mỏi của cô suốt mười mấy giờ đồng hồ trên tàu đã bị xua tan bởi không khí và những thứ đầy mới lạ nơi đây.
“Chúng ta đến chỗ bạn anh trước đã nhé, em cần nghỉ chút!” Thiệu Minh Vỹ gửi tin nhắn cho người bạn, nói rằng họ đã đến sau đó anh cùng Kiều Ân lên xe bus đi thẳng đến đó.
Uông Kính là bạn của Thiệu Minh Vỹ, dù hơn anh ba tuổi nhưng có quen biết nhau vì Uông Kính từng là ủy viên Hội sinh viên của Đại học T, quan hệ của hai người họ rất tốt. Công ty lần này Thiệu Minh Vỹ đến phỏng vấn cũng là do Uông Kính giới thiệu.
Nhìn Kiều Ân đứng cạnh Thiệu Minh Vỹ, Uông Kính cười tươi tỏ vẻ biết rõ mọi chuyện, chẳng phải đấy chính là cô em gái kết nghĩa thân thiết của Minh Vỹ sao?
“Người anh em, thật sự cảm ơn anh nhiều!” Diện tích căn phòng của Uông Kính đang ở chỉ khoảng mười mấy mét vuông, đơn giản nhưng sạch sẽ, không giống phòng của mấy anh chàng cô đơn.
“Minh Vỹ, bọn em đến thật đúng lúc. Chiều nay anh định về nhà cùng bạn gái, công ty cho nghỉ sớm mà, nên bọn anh muốn lên xe về sớm một chút” Uông Kính vừa nói vừa đưa cốc trà cho Kiều Ân.
“Đi chuyến chiều à?” Chắc chắn bạn gái của Uông Kính đã sắp xếp sẵn rồi, cậu ấy còn giấu nữa.
“Ừ, buổi trưa, bọn anh đi ăn trước, hơn hai giờ chiều xe mới chạy”, Uông Kính chỉ túi đồ trên bàn nói, “Đồ đạc anh cũng sắp xếp cả rồi, mùng Bảy anh mới lên, hai người cứ yên tâm ở đây chơi vài ngày, tiện giúp anh trông nhà luôn”, anh ấy nói có vẻ khách khí. Môi trường sống ở Quảng Châu không phải quá tốt, không ai dám để nhà vắng người, đặc biệt trong nhà lại có những đồ điện tử như máy tính thì lại càng không yên tâm.
“Thật ngại quá, phiền anh rồi!”, Thiệu Minh Vỹ quay sang nhìn Kiều Ân đang ngại ngùng cầm cốc trà nửa muốn uống nửa không. Nhìn bộ dạng trầm lặng, cầm cốc trà khẽ thổi cho bớt nóng của Kiều Ân trông thật đáng yêu.
“Minh Vỹ, em này là?”, Uông Kính nhìn điệu bộ Kiều Ân như vậy cũng thấy rất có cảm tình dù cô hơi béo một chút, nhưng hai má lúc nào cũng hồng hào. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đây là bảo bối của Minh Vỹ rồi.
“Kiều Ân, đây là anh kết nghĩa với anh, Uông Kính, anh ấy từng là nhân vật xuất chúng trong Hội sinh viên trường đấy, chỉ tiếc là khi em vào trường thì anh ấy đã tốt nghiệp rồi”, Thiệu Minh Vỹ đưa tay cầm cốc trà đang bốc khói nghi ngút trong tay Kiều Ân đặt xuống bàn.
Chẳng biết từ lúc nào mặt cô đã bị hơi trà nóng làm đỏ hết cả lên.
Anh không muốn nhiều người thấy biểu hiện đáng yêu này của cô!
“Chào anh!” Không còn cốc trà trong tay, Kiều Ân bỗng thấy hai tay mình thật thừa thãi. Cô ngẩng đầu lên nhìn Uông Kính, cười ngượng ngùng, giọng nói nhỏ và nhanh đến mức không kịp nghe thấy gì.
“Ha ha, cô bé này đáng yêu thật đây!” Nhìn bộ dạng ngại ngùng, xấu hổ của Kiều Ân, Uông Kính cũng thấy mừng cho hai người họ. Giờ thật hiếm cô gái nào đáng yêu, ngây thơ như Kiều Ân. Dễ thương thật đấy!
“Đương nhiên rồi! Cô ấy là bảo bối của em đấy!”, trái tim Thiệu Minh Vỹ chợt rung động khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu vừa rồi của Kiều Ân. Anh vội bước đến bên cạnh ôm Kiều Ân vào lòng, tay anh siết chặt như tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Đột nhiên bị anh ôm như vậy trước mặt người lạ, mặt Kiều Ân càng đỏ bừng. Sao anh lại làm vậy, nhất định Uông Kính sẽ thấy họ rất lạ cho xem!
Uông Kính cúi đầu cười, lắc lắc đầu, không ngờ cũng có ngày Minh Vỹ bị một cô gái chinh phục. Nghe đàn em khóa dưới kể lại anh cặp kè với rất nhiều gái đẹp trong trường nhưng không ngờ cô em gái kết nghĩa mà ngày nào anh cũng nhắc tới lại là tình yêu đích thực của anh!
Tình yêu, đứng là không nhất thiết phải để ý đến dáng vẻ bề ngoài nhưng Uông Kính vẫn không hiểu tại sao Minh Vỹ lại có tình cảm với cô nàng mũm mĩm này. Cô gái đang ngồi trước mặt anh nãy giờ luôn yên lặng, ánh mắt ௱ôЛƓ lung. Gò má bầu bĩnh trắng hồng, lúc nào cũng như đọng một lớp bụi nước nhàn nhạt trên đó. Khi ngại ngùng đôi má ấy lại càng hồng những cô gái thế này đúng rất dễ làm đám con trai nảy sinh tâm ý muốn bao bọc, bảo vệ. Dáng vẻ đáng yêu ấy dễ khiến người con trai quên đi thân hình mập mạp của cô, ngược lại còn thấy làn da mũm mĩm trắng ngần đó thật giông da em bé.
Thiệu Minh Vỹ thật thông minh! Anh luôn giữ Kiều Ân rất chặt, không để những chàng trai khác có cơ hội nhận ra nét đáng yêu của cô. Với lại hầu hết các chàng trai chi mới thấy dáng người mập mạp của Kiều Ân đều đã chạy hết rồi. Nhìn xem, Minh Vỹ không thích Kiều Ân giảm cân, có vậy anh mới có thể giữ chặt Kiều Ân bên mình.
“Minh Vỹ này, dù nhà bình thường không có gì nhưng cũng nhờ bạn gái chăm lo sắp xếp nên nhờ em đế ý chút nhé!” Dù gì Uông Kính cũng đã đi làm, lăn lộn ngoài xã hội nhiều nên nhìn phòng cũng có thể đoán được phần nào.
“Đương nhiên rồi, em sẽ không làm gì ảnh hưởng đến anh đâu!”, Thiệu Minh Vỹ nhìn anh cười, rồi khẽ tay vòng qua eo Kiều Ân nhéo nhẹ một cái.
Kiều Ân cau mày nhưng không dám phản ứng, sợ sẽ khiến Uông Kính chú ý.
“Ừ, vậy thì được rồi. Nhưng nếu có trót làm loạn thì nhớ phải dọn dẹp lại cho anh là được, trong tủ có ga trải giường mói đấy!”, Uông Kính cười ẩn ý, khẽ nhướn mày nói.
“Anh!”, Thiệu Minh Vỹ căng thẳng gọi lớn, chặn lời không để anh nói tiếp. Tay Minh Vỹ cũng siết chặt Kiều Ân hơn, ánh mắt nhìn Kiều Ân đầy hốt hoảng.
“Ha ha, tên tiểu tử này! Không cần phải giả bộ vói anh.” Trong phòng chỉ có cô nam quả nữ đi chơi với nhau, làm sao có thể nghĩ là sẽ không vấn đề gì xảy ra cơ chứ. Bảo Kiều Ân là một con thỏ trắng ngây thơ cũng chẳng quá, nhưng có đánh ૮ɦếƭ Uông Kính cũng không tin Thiệu Minh Vỹ lại là một chàng trai trong sáng như thế. Vả lại nhìn Thiệu Minh Vỹ, trong mười phút mà tới năm phút mắt anh không rời khỏi Kiều Ân, có thế nhận ra Minh Vỹ yêu Kiều Ân vô cùng.
“Anh!”, Thiệu Minh Vỹ bước lại gần Uông Kính, hạ thấp giọng nói, “Anh cứ yên tâm, chúng em sẽ không làm gì đâu, em sẽ cư xử sao cho xúng với đảng, với nhà nước và nhất là xứng với Kiều Ân của em”, nói xong, Minh Vỹ còn quay lại cười hết cỡ với Kiều Ân.
Kiêu Ân vốn hay đỏ mặt trước người lạ, thấy Thiệu Minh Vỹ và Uông Kính rỉ tai nhau điều gì đó vẻ thần bí, cô càng không dám ngẩng đầu, chỉ biết cúi mặt liếc nhìn hai người họ.
Đổi ga giường? Uông Kính có gì không vừa ý sao, có lẽ anh ta không thích người khác dùng chung ga giường của mình, chắc chắn là vậy rồi, haizzz. Họ đến thế này đã làm phiền người khác lắm rồi, nhất định không thể làm loạn lên thêm nữa, cô thầm tự nhủ.
Kiều Ân suy nghĩ mọi việc rất đon giản. Nhưng Uông Kính lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thiệu Minh Vỹ, khẽ nói: “Nhìn xem, nhất định con thỏ non này sẽ bị cậu ăn thịt thôi!”.
Thiệu Minh Vỹ vội ngăn Uông Kính, không cho anh tiếp tục nói những lời dễ khiến Kiều Ân nghi ngờ. Anh khoác vai Uông Kính, cố ý nói lớn: “Đói quá! Anh trai à, anh không định dẫn bọn em đi thưởng thức những món ăn ngon nhất ở đây sao?”, vừa nói Thiệu Minh Vỹ vừa liên tục nháy mắt ra hiệu cho Uông Kính.
Uông Kính khẽ cười, tha cho tên tiểu tử này, chỉ cần cậu ta đừng làm loạn nhà anh lên là được. “Vậy thì đi thôi!”
Uông Kính vừa bước ra cửa vừa gọi điện cho bạn gái.
Thấy Uông Kính buông tha không chọc ghẹo mình nữa, Thiệu Minh Vỹ mới thở phào nhẹ nhõm rồi nắm tay Kiều Ân kéo ra ngoài cửa. Tuy vẻ mặt Thiệu Minh Vỹ vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì nhưng trong lòng anh vô cùng căng thẳng, may quá, Ân Ân không bị ảnh hưởng bởi những lời của Uông Kính.
Ba người cùng đợi bạn gái Uông Kính đến rồi đi ăn trưa.
Ăn xong, Uông Kính về nhà lấy hành lý chuẩn bị ra xe. Anh ta giao lại chìa khóa nhà cho Thiệu Minh Vỹ rồi quay người đi ra ngoài cùng bạn gái.
Tiễn Uông Kính ra xe xong, Thiệu Minh Vỹ và Kiều Ân quay về nhà, lúc này mới được nghỉ ngơi chút.
Thấy Kiều Ân ngồi trước bàn máy tính như có tâm sự gì, Thiệu Minh Vỹ bước đên đứng sau lưng cô rồi anh bỗng cúi người, kề sát mặt cô hỏi: “Sao thế? Sao lại có vẻ không vui vậy?”.
“Di động hỏng rồi, em vẫn chưa gọi điện cho bọn A Nhã.”
“Sao không nói sớm, lấy di động của anh này.” Hóa ra cô lo lắng điều này. Dù bọn A Nhã không biết anh và cô đi cùng nhau nhưng đúng là cũng nên gọi báo một tiếng cho họ yên tâm.
Kiều Ân vội gọi điện về ký túc xá, A Nhã vừa nghe được Kiều Ân cùng Thiệu Minh Vỹ chạy tới Quảng Châu, thì chỉ nghe thấy tiếng kêu la rên xiết ở đầu dây bên kia, nói nào là cô đi máy bay gì, lại còn mắng cô chẳng nói chẳng rằng dám chạy đến tận đó, còn may là đi cùng Thiệu Minh Vỹ, nếu đi cùng Nhan Trinh Tịch thì bọn họ sẽ báo cảnh sát, tố cáo tên họ Nhan kia lừa gạt trẻ em.
Kiều Ân năn nỉ một hồi, đám bạn mới bỏ qua cho Minh Vỹ, rồi A Nhã còn lớn tiếng yêu cầu nhất định cô phải mang đặc sản ngon nhất ở Quảng Châu về thì mới tha tội. Dù sao họ cũng đều là gái phương bắc chưa từng đến Quảng Châu.
Vừa thấy cô tắt máy, Thiệu Minh Vỹ liền hỏi vẻ quan tâm: “Họ không giận chứ?”.
“Không sao, chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi, vì họ cứ nghĩ em đi cùng Nhan Trinh Tịch, giờ tự nhiên lại đi cùng anh.”
“Lẽ ra em không nên đi với cậu ta mới phải!” Nghĩ lại vẫn thấy bực nhưng dù sao cuối cùng Ân Ân vẫn quay về bên anh nên cơn giận dữ trong anh cũng nguôi ngoai phần nào.
“Nhưng em vẫn thấy rất có lỗi với cậu ấy, nêu không đi thì em nên từ chối cậu ấy ngay từ đầu mới phải”, Kiều Ân nói vẻ buồn rầu.
“Được rồi, lần sau nhất định phải nói với anh trước”, thấy cô tự trách mình, Thiệu Minh Vỹ cũng không nỡ lòng, vội an ủi cô.
“Nhưng… di động hỏng rồi”, Kiều Ân đau xót nhìn chiếc di động đang nằm chỏng chơ trên bàn.
Thiệu Minh Vỹ nhìn theo hướng Kiều Ân chỉ rồi quay sang cười nói: “Không sao, mình mang đi sửa là được mà. Còn nếu không sửa được thì mua máy mới”.
“Không mua, em rất thích chiếc điện thoại này. Chỉ cần sửa là có thể dùng được mà”, Kiều Ân buồn bã cầm điện thoại, mân mê bàn phím vẻ tiếc nuối.
“Để anh hỏi Uông Kính sau, giờ mình thử đi quanh đây xem đã.” Nói là làm, anh không muốn Kiều Ân lo lắng.
Cũng may, không xa chỗ họ ở có một khu chuyên đồ điện tử, kỹ thuật số, bán điện thoại di động chính hãng, cũng có dịch vụ sửa chữa, bảo hành.
Hai người ngồi hai chuyên xe mới đến được khu đó, tìm đến một cửa hàng sửa chữa đồ điện tử, nhân viên phục vụ ra tiếp đón hai người rồi bảo phải mở điện thoại Kiều Ân ra kiểm tra thì mới biết có sửa được hay không.
May quá, bảng mạch điện tử chính chưa bị hỏng! Chỉ cần thay một vài chi tiết là ổn, điện thoại có thể dùng được như bình thường.
Đợi nửa tiếng sau di động của Kiều Ân mới sửa xong, dùng thử thấy không có vấn đề gì nhưng pin đã hết sạch nên màn hình bị tắt tối đen, phải về nhà mới sạc pin được.
Hai người liền trả tiền rồi mau chóng quay về.
Vừa về nhà, Kiều Ân đã lấy dây sạc pin điện thoại. Sau đó cô mới yên tâm dựa vào sofa thở dài một cái.
“Mệt lắm hả?”, Thiệu Minh Vỹ ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng vuốt tóc cô. Nhìn mồ hôi cô ra ướt hết tóc, nhất định Ân Ân đáng yêu mệt lắm đây!
“Vâng, buồn ngủ quá!” Thật là, lúc ngồi trên xe đã ngủ thế rồi, sao bây giờ xuống xe còn muốn ngủ tiếp?
“Vậy em đi tắm trước cho mát đi rồi ngủ. Khi nào ăn tối anh sẽ gọi dậy!” Dù Minh Vỹ cũng hơi mệt nhưng anh vẫn nói đầy vẻ quan tâm.
Kiều Ân nghe lời, cầm bộ quẩn áo ngủ vào phòng tắm.
Tắm rửa xong xuôi, Kiều Ân cũng chẳng khách khí, trèo ngay lên giường đánh một giấc ngon lành, chắc đi cả ngày nên cô mệt rồi.
Nhìn gương mặt ngủ say của Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ khẽ cười hạnh phúc. Có Kiều Ân ở bên khiến trái tim anh luôn thấy bình yên, chi cần được ngắm cô ngủ như lúc này cũng làm thấy hạnh phúc vô ngần. Ân Ân của anh!
Kiều Ân ngủ say sưa những hơn hai tiêng đồng hồ, mãi đến hơn sáu giờ mới tỉnh. Kiều Ân mơ màng nhìn quanh phòng, đèn đã được bật sáng trưng.
Cô quay sang bàn máy tính nhìn anh đang lên mạng. Nghe thấy tiếng cô trên giường, Thiệu Minh Vỹ quay người lại. “Dậy rồi à? Đói chưa? Anh ra ngoài mua chút gì cho em ăn nhé.”
Kiều Ân chợt ngẩn ngưòi ra rồi mới từ từ gật đầu. Đúng là cô cũng thấy đói, ngủ cả buổi chiều rồi, giờ cũng nên ăn chút gì đó.
“Anh, anh không ngủ à?” Anh không chợp mắt chút nào sao?
“Không, em đi rửa mặt đi cho tỉnh, anh xuống nhà mua chút gì đó rồi lên ngay.” Thiệu Minh Vỹ tắt máy rồi đứng lên đi mua đồ.
Kiều Ân ngáp dài, ngủ dậy cảm giác thật sảng khoái, so vói ngủ gà ngủ gật, lắc lư trên xe thì thế này dễ chịu hơn nhiều.
Nhìn điện thoại có lẽ đã đã đầy pin, cô bước lại tháo sạc rồi ấn nút mở máy, chưa đầy ba giây sau điện thoại đã mở.
Ha ha, tốt quá, chiếc điện thoại yêu quý của cô lại dùng được rồi. Mặc dù vỏ ngoài đã được thay mới nhưng hình ảnh trên màn hình vẫn quen thuộc nên cô có cảm giác điện thoại của mình đã hồi sinh.
Cô vui mừng mở các chức năng khác của điện thoại ra xem, tất cả đều tốt, không hề bị sao.
“Tít tít…” Chuông báo có tin nhắn vang lên.
Cô mở xem, Nhan Trinh Tịch, haizzz, Kiều Ân khẽ giật thót người, cậu ấy biết cô đến Quảng Châu sao?
Kiều Ân lo lắng mở tin nhắn… “Cậu đang ở đâu?” Kiều Ân do dự không biết trả lời tin nhắn đó thế nào, liệu có nên bảo thẳng vói cậu ấy rằng cô đã đến Quảng Châu với Thiệu Minh Vỹ không?
Một tin nhắn khác lại đến.
“Kiều Ân, cậu đi đâu rồi? Xuống xe rồi sao?” Hóa ra đây là tin nhắn Nhan Trinh Tịch gửi hôm qua sau khi cô trốn đi, vì điện thoại bị hỏng nên hôm nay mở máy lên cô mới nhận được mấy tin đó.
“Kiều Ân, rốt cuộc cậu đi đâu rồi vậy? Mau trả lời mình đi!”
“Cậu không thể có chuyện gì được! Mau trả lời mình đi! Rốt cuộc cậu đang ở đâu?”
“Kiều Ân, nếu thật sự cậu không muốn đi với mình, cậu có thể nói ra mà, đừng chạy trốn mình như thế, không tìm thấy cậu, không nghe thấy giọng nói của cậu, mình rất sợ! Mình sợ cậu gặp chuyện gì!”
Tin nhắn đến liên tiếp, tin nhắn này được mở thì tin nhắn khác lại đên, chuông báo tín nhắn vang liên hồi, tất cả đều là của Nhan Trinh Tịch!
“Kiều Ân, mình thật sự khiến cậu khó chịu đúng không? Cậu không muốn gặp mình sao?”
“Mình chỉ muốn có một chuyến đi chơi thật vui với cậu. Từ trước tới giờ mình không hề bắt ép cậu, lúc nào mình cũng chỉ muốn được thấy nụ cười vui vẻ của cậu. Nếu thật sự không muốn cậu có thể nói với mình, mình nhất định sẽ không ép cậu đi cùng, nhưng mình có thể xin cậu một điều được không, đừng im lặng và biến mất không chút tin tức gì như vậy.”
“Kiều Ân, cậu đang ở đâu? Tại sao lại không trả lời tin nhắn của mình? Cậu có biết cậu đột nhiên biến mất không chút tin tức gì như vậy sẽ khiến mình rất lo lắng không? Minh vừa gọi điện đến phòng ký túc xá của cậu, các bạn cùng phòng đều bảo cậu đi cùng mình nhưng bây giờ rốt cuộc cậu đang ở đâu? Ân Ân, mình rất lo cho cậu!”
“Kiều Ân, cậu không thế gặp chuyện gì được, nếu thật sự cậu gặp chuyện gì đó, mình… mình không biết nên làm thế nào nữa?”
“Bây giờ mình có thể tin rằng cậu ghét mình nên mói cố ý bỏ đi như vậy, mình cũng không hy vọng cậu vì một nguyên nhân nào khác mà bỏ đi, con tim mình không chấp nhận được điều đó! Cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì!”
Mười mấy tin nhắn đều là của Nhan Trinh Tịch!
Nhìn màn hình ngày càng mờ mờ ảo ảo, cuối cùng không kiềm chế được, nước mắt Kiều Ân đã rơi xuống!
Trời ơi! Cô đã làm gì thế này? Sau khi tìm mãi vẫn không thấy Kiều Ân, Nhan Trinh Tịch đã không ngừng nhắn tin cho cô. Nhất định cậu ấy cũng đã gọi nhưng vì điện thoại của cô bị hỏng nên không gọi được, tất nhiên những tin nhắn đó cũng chẳng thể nào đến ngay lúc đó được.
Cậu ấy đã đến Bắc Kinh, nhưng có lẽ vẫn không thể yên tâm về cô. Còn có cả tin nhắn gửi lúc nửa đêm hôm qua và rạng sáng hôm nay nữa, chắc lúc gọi về ký túc xá tìm cô, Nhan Trinh Tịch mới phát hiện ra Kiều Ân không về đó nhưng chưa biết cô đã đi đâu nên Nhan Trinh Tịch đã lo lắng suốt đêm không ngủ.
Quá đáng, mình đã quá đáng lắm rồi! Cô đã quên mất phải nhắn tin cho cậu ấy, cô ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân, chỉ muốn ở bên Thiệu Minh Vỹ mà quên đi rằng có một người đang rất lo lắng cho mình.
Nghĩ đến cảnh Nhan Trinh Tịch đứng ở bên xe, lo lắng chạy khắp nơi tìm mình, trái tim Kiều Ân đau nhói. Đáng lẽ cô không nên bỏ đi như vậy, thậm chí cũng nên nói với cậu ấy một tiếng mới đúng.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, hai mắt đã ướt nhòe, nước mắt đang tuôn rơi… Nhìn màn hình điện thoại, Kiều Ân bắt đầu bấm từng chữ, nhắn tin cho Nhan Trinh Tịch. Cô không thể khiến cậu ấy lo lắng thêm nữa.
“Mình rất tốt, không sao đâu. Mình đang ở Quảng Châu, xin lỗi, không phải mình cố ý bỏ đi như vậy. Thật sự rất xin lỗi cậu!” Một tin nhắn trả lời đơn giản nhưng cô lại thấy trong lòng thật rối bời. Bàn tay cứ run lên khiến không tài nào bấm đúng con chữ được, bấm sai rồi lại sai, chẳng biết bao lâu mới soạn xong tin nhắn đó.
Cuối cùng, tin nhắn cũng được gửi đi!
Lúc Thiệu Minh Vỹ cầm đồ ăn vừa mua đẩy cửa bước vào thấy Kiều Ân nước mắt giàn giụa, ngơ ngẩn cầm điện thoại ngồi trên giường!
Kiều Ân lại khóc rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc