Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ - Chương 12

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây
Nỗi buồn đã qua đi, nụ cười lại quay trở về.
Vết thương của Kiều Ân đã lành hẳn, nhìn trên trán chỗ vết thương còn lưu lại vết sẹo hồng hồng. Kiều Ân bỗng thấy lo lắng.
“Nhược Lăng, thế này mà cậu bảo không có sẹo à?”
“Kệ nó đi. Dán dòng chữ vì anh mà bị thương vào bên cạnh nữa!”, A Nhã vừa chơi điện tử vừa trêu Kiều Ân.
“Hừ, không thèm nói với cậu. Nhược Lăng, hỏi cậu đấy!”
“Để mình xem nào!”, Nhược Lăng đến trước mặt Kiều Ân, xoa nhẹ lên vết sẹo hồng hồng, nói: “Không sao đâu. Hai, ba ngày nữa là lành hẳn thôi”.
“Cần khỏi nhanh làm gì? Phải để mấy ngày nữa mới được, như vậy anh trai cậu mới có cơ hội chăm sóc em gái chứ”, A Nhã nói vẻ rất hứng thú.
“Này, chẳng lẽ chỉ khi mình bị thương thì anh ấy mới chăm sóc chắc?”
“Bình thường cũng hay chăm sóc, nhưng cậu không thấy sau khi cậu bị thương, cách chăm sóc của anh ấy khác mọi lần sao?”
“Chẳng có gì khác cả!” Mà nếu có đi chăng nữa cũng không kể cho cậu được.
“Ôi, đúng là người nào đó quen được chiều chuộng nên coi đó là thói quen thường ngày rồi!”
Hừ, không thèm cãi lý với cậu, có cãi thì cũng nhận phần thua về mình thôi. Kiều Ân mở máy tính, nhét đĩa nhạc tập thể dục của mình vào lại bắt đầu tập. Vết thương ở chân cô cơ bản cũng khỏi rồi, vì việc này mà cô đã ngưng tập một tuần, nếu không bắt đầu lại thì công sức giảm cân trước đây của cô coi như mất trắng.
“Kiều Ân, cậu ngừng tập mấy hôm rồi, liệu không béo lên đấy chứ?”, nhìn thái độ chăm chỉ luyện tập của Kiều Ân, Nhược Lăng không kìm được lo lắng.
“Chắc chắn là lên cân rồi. Ngày nào cũng có người mang đồ ăn bổ dưỡng bồi bổ cho mà, bình thường ăn vào cũng béo nữa là với thân hình và thể trạng của cậu ấy như thế.”
“Mình cũng không biết nữa.” Ân Ân P0'p thịt trên người, hình như béo lên thật, hức, bực mình quá, sao tay lại một đống thịt như vậy chứ. Luyện tập, luyện tập, phải luyện tập nếu không sẽ béo ú mất!
“Kiều Ân, thứ Bảy này có rảnh không?”, A Nhã đột nhiên hỏi nghiêm túc.
“Có chuyện gì?”, Kiều Ân vẫn không dừng, vừa tập vừa hỏi.
“Lớp Trác Ưu tổ chức đi núi Ma Cơ, cậu có muốn đi cùng không? Leo núi cũng giúp giảm cân khá hiệu quả đấy!”
Hàn Trác Ưu là bạn trai của A Nhã. Nếu ai không biết quan hệ giữa họ, nhất định sẽ khó mà tin được một cô gái như A Nhã lại có thể quen được anh chàng Trác Ưu nho nhã, hiền lành kia.
“Nhược Lăng đi không?”
“Có chứ. Cậu ấy rủ cả Trương Văn Chính rồi, hình như cả Lý Hải Lạc cũng đi nữa, Đình Đình cũng hẹn cậu ấy rồi.” Trương Văn Chính là bạn trai của Nhược Lăng.
Thật là… đều có đôi có cặp hết rồi còn rủ mình đi làm gì chứ, định trêu tức mình đây mà!
“Các cậu đều đi cùng bạn trai, chỉ có mình là cô đơn lẻ loi, không đi đâu!” Nghĩ đến là thấy bực mình rồi, rủ cô đi để làm bóng đèn, làm kỳ đà cản mũi à!
“Đâu có, còn nhiều người khác mà, lớp Trác Ưu cũng có mấy người nữa, có cái đứa mà suốt ngày bám dính lấy anh cậu cũng đi, không biết chừng Thiệu Minh Vỹ cũng đi đấy”, A Nhã cười khẽ. Thiệu Minh Vỹ mà biết Kiều Ân đi thì nhất định sẽ đi cùng cho xem.
“Phương Tuệ?” Anh đi cùng cô ta sao? Vậy mà chẳng thèm nói gì với cô. Haizzz, đúng là trọng sắc khinh em gái mà!
“Cậu đi cùng đi, chắc chắn anh cậu không để cậu một mình đâu!”, Nhược Lăng từ phòng tắm bước ra, nói.
“Ôi dào, anh ấy có bạn gái bên cạnh thì còn thời gian đâu mà quan tâm đến mình chứ.”
“Vậy cậu rủ ai đi cùng đi, rủ Nhan Trinh Tịch chẳng hạn. Gần đây chẳng phải cậu cũng thân với cậu ta sao?”
“Cậu ấy á?” Liệu cậu ấy có muốn đi không nhỉ?
“Đúng thế, chẳng phải cậu thương thầm nhớ trộm cậu ta sao? Vừa hay, xem như đây là cơ hội tốt.”
“Đâu có, nói linh tinh.” Tuy ngoài miệng một mực chối bay chối biến nhưng trong lòng Kiều Ân đúng là có chút xao xuyến. Có lẽ cậu ấy cũng muốn đi cùng mình!
“Ha ha, cậu thử soi gương xem có đúng trên cái mặt ỉn con đáng yêu của cậu đang viết ba chữ ‘mình thích cậu’ không?”, A Nhã không buông tha cô.
“Đợi mình giảm cân, để xem cậu còn dám gọi mình là ỉn con nữa không!”
“Được, mình đợi, mình đợi, đợi cậu cả nghìn, vạn năm cũng được, chỉ cần cậu gầy đi là tốt rồi!” Muốn biết thế nào là ghê gớm, nghịch ngợm, chỉ cần nhìn An Minh Nhã là đủ! Haizzz, không còn cách nào khác, ai bảo sự thật luôn tàn khốc cơ chứ!
Căng tin số hai
“Đi leo núi Ma Cơ?”, Thiệu Minh Vỹ nhìn Kiều Ân hỏi.
“Vâng, thứ Bảy tuần này.”
“Chân em không sao chứ?”
“Không sao. Hôm qua em đã tập thể dục rồi.”
“Còn ai đi nữa không?”
“Bọn A Nhã cũng rủ bạn trai đi cùng, còn có mấy bạn cùng lớp với bạn trai A Nhã nữa, Phương Tuệ cũng đi.”
“Em đi cùng ai?”
“Chưa biết, Phương Tuệ không rủ anh à?”
“Không!” Thực ra anh cũng không để ý đến việc Phương Tuệ đi với ai, điều anh quan tâm bây giờ là cô định đi với ai?
“À, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến!” Phương Tuệ tươi cười, từ xa bước tới.
“Hi, Kiều Ân, lâu rồi không gặp!”, Phương Tuệ cất giọng ngọt ngào ra vẻ rất thân thiết với Kiều Ân.
“Ừm!”, cô cũng vui vẻ đáp lại, tự nhiên ngọt ngào đến ૮ɦếƭ người.
“Minh Vỹ, thứ Bảy anh có bận gì không?” Quả nhiên, Kiều Ân đã đoán đúng ý định của cô ta.
Thiệu Minh Vỹ nhướn mày, mỉm cười nhìn Phương Tuệ.
“Lớp em tổ chức đi leo núi Ma Cơ, anh có muốn đi cùng không?”, nhìn vẻ mặt Phương Tuệ đầy vẻ hy vọng, Kiều Ân bỗng thấy bực.
“Được, vừa hay Kiều Ân cũng muốn đi chơi.” Thiệu Minh Vỹ quay sang nhìn Kiều Ân, nở nụ cười tươi rói, quyến rũ.
“Tốt quá, càng đông càng vui mà.” Phương Tuệ vẫn giữ nụ cười tươi trên môi nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ không vui.
“Được rồi, lịch trình thế nào nhớ báo cho anh nhé!”, Thiệu Minh Vỹ khẽ gật đầu nói.
“Vâng! Thôi, em đi trước đây”, nói rồi, Phương Tuệ vui vẻ bước đi.
“Lúc nào em mới có đôi chân như cô ấy nhỉ!” Kiều Ân ngẩng đầu, dõi theo bóng Phương Tuệ xa dần.
“Gầy quá!”, Thiệu Minh Vỹ lắc đầu, nhìn như bộ xương di động vậy.
“Anh muốn em tức ૮ɦếƭ hay sao mà nói từ gầy trước mặt em!”
“Hả, anh chỉ thích cây kẹo bông của anh thôi. Béo tròn đáng yêu, ôm vào lòng rất thích, mềm mại vô cùng, chỉ ngửi thôi đã thấy ngọt rồi.”
Kiều Ân chun mũi, nói: “Anh lại trêu em”.
Thiệu Minh Vỹ mỉm cười, khẽ P0'p chiếc mũi nhỏ xinh của cô, sao anh có thể không thích cô được chứ? Từ khi được ôm cây kẹo bông mềm mại này vào lòng, được ngửi mùi thơm ngọt ngào đó, anh đã không chịu nổi, đã thích cô rồi.
Quả nhiên, Nhan Trinh Tịch nhận lời đi cùng ngay khiến Kiều Ân thấy rất hứng khởi. Từ sau sự việc kia, hình như mọi người đối xử với cô rất tốt, khiến cô cảm động muốn rớt nước mắt. Phải chăng đó là tác dụng của việc giảm cân?
Mặc dù khi bị thương, Kiều Ân không thể luyện tập, bẵng đi một thời gian nên trọng lượng lại tăng lên năm mươi tám cân như cũ nhưng hai ngày khổ luyện vừa rồi đã có chút công hiệu, nhìn cô có vẻ gầy đi, cân nặng cũng giảm xuống còn năm mươi sáu cân. Nhìn vạch kim trên bàn cân ngày một thay đổi theo chiều hướng tích cực, Kiều Ân vì thế cũng tràn đầy tự tin và quyết tâm giảm cân hơn! Cố lên, cố lên, không được nghe những lời dụ dỗ ngon ngọt của anh, mình không thể mãi làm cây kẹo bông tròn trùng trục được!
Cổng trường Đại học T ngày thứ Bảy
Mới sáng sớm, đã thấy một nhóm sinh viên hào hứng tụ tập ngoài cổng trường, chuẩn bị khởi hành đi leo núi Ma Cơ thăm quan.
Các nam sinh đều mang xe đạp leo núi theo. Núi Ma Cơ cách trường Đại học T không xa lắm, đạp xe cũng mất nửa giờ đồng hồ, nhưng nam sinh nào cũng rất hứng khởi vì có thể chở bạn gái trên chiếc xe của mình. Xe đạp leo núi loại nào cũng có thể lắp thêm yên sau để ngồi nhưng đa số các nam sinh đều không lắp vì để như thế trông sẽ phong cách hơn. Hơn nữa thiết kế xe như thế để mấy cô nàng ngồi trên dóng trước thì các chàng sẽ có nhiều cơ hội và hy vọng tiếp cận hơn.
“Kiều Ân, lại đây!” Thiệu Minh Vỹ ngồi trên xe, một tay nắm tay lái, một tay vẫy Kiều Ân. Vị trí này trên xe là anh dành riêng cho Kiều Ân.
Bọn A Nhã cười rúc rích, đẩy Kiều Ân đến.
Không được, nếu anh chở cô thì Phương Tuệ sẽ đi với ai? Nhìn Phương Tuệ đang đứng cạnh anh, bộ dạng vô cùng đáng thương nên Kiều Ân có chút không đành lòng nhưng nếu không qua, chắc chắn anh sẽ giận. Kiều Ân còn đang lưỡng lự thì chợt thấy Nhan Trinh Tịch phóng chiếc xe đạp leo núi của mình đến! May quá, còn lo cậu ấy không tới chứ!
Kiều Ân bước lại, cười ngọt ngào nói với Phương Tuệ: “Cô ngồi với anh ấy đi, tôi có xe rồi!”. Phương Tuệ ngay tức khắc tươi tỉnh trở lại.
“Kiều Ân!”, không ngờ Kiều Ân không đi xe cùng mình, Thiệu Minh Vỹ trợn mắt nhìn cô đầy tức giận.
“Anh, chăm sóc người đẹp cho tốt nhé, sao lại làm người đẹp buồn thế chứ?” Lần này tôi tạo cơ hội tốt cho cô đấy nhé! Nói xong, Kiều Ân nháy mắt với anh rồi quay người bước đến chỗ Nhan Trinh Tịch.
“Kiều Ân!” Nhìn Kiều Ân chạy sang phía Nhan Trinh Tịch, trong lòng Thiệu Minh Vỹ như bốc hỏa. Quả nhiên Kiều Ân còn rủ cả cậu ta nhưng cậu ta đâu phải sinh viên khu tây, đi cùng làm gì? Dù sao anh cũng không thể tỏ thái độ tức giận trước mặt nhiều người như thế, đành nén giận, rầu rĩ để Phương Tuệ ngồi lên xe mình.
“Mình còn sợ cậu không đến đấy!” Khi nãy, đợi mãi không thấy Nhan Trinh Tịch, Kiều Ân cũng có đôi chút thất vọng.
“Mình vừa bận chút việc”, Nhan Trinh Tịch quay lại nhìn Kiều Ân, thần sắc cô hôm nay rất tốt.
“Mình đi cùng xe với cậu được không?”, mặt Kiều Ân hơi đỏ nhìn cậu ta cười hỏi. Cô béo như vậy chắc chắn chẳng có nam sinh nào chịu chở cô đi vì nếu chở được cô lên đến nơi cũng đã mệt đứt hơi, sức đâu mà leo núi nữa nên chẳng còn cách nào khác đành nhờ Nhan Trinh Tịch.
“Đương nhiên là được rồi!” Nhan Trinh Tịch ngẩng đầu nhìn Thiệu Minh Vỹ đang đứng phía đối diện. Ánh mắt anh ta vô cùng lạnh lùng. Người anh này của Kiều Ân vốn không thích cậu nên trong ánh nhìn hiện lên đầy sát khí thù địch.
“Hay quá!”, Kiều Ân cười vui vẻ.
Mặc kệ Thiệu Minh Vỹ ghét mình, nhưng Kiều Ân không như vậy. Nhìn Kiều Ân vui vẻ, Nhan Trinh Tịch cũng khẽ mỉm cười, cậu đi cũng chỉ vì cô mà thôi.
Núi Ma Cơ
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, cười đùa náo nhiệt, còn đua xem ai đến nơi trước nên đoạn đường như ngắn lại, mới chớp mắt đã đến núi Ma Cơ.
Mọi người dừng xe, dựng gọn vào sườn núi rồi cùng nhau trèo *** Ma Cơ.
“Kiều Ân, hình như anh cậu không vui thì phải!”, A Nhã chạy đến cạnh Kiều Ân, liếc Nhan Trinh Tịch phía sau nói nhỏ.
“Không đời nào, có người đẹp đi cùng sao buồn được chứ.” Dù ngoài miệng nói vậy nhưng Kiều Ân lại khẽ liếc về phía Thiệu Minh Vỹ xem thái độ thế nào. Mặt anh nghiêm lại, sầm xuống, chẳng thể đoán được là giận hay không nhưng hình như anh lầm lầm lì lì chẳng nói câu nào với Phương Tuệ.
“Cậu đấy, có trai đẹp bên cạnh là quên luôn anh trai, đương nhiên anh ấy tức rồi”, A Nhã khẽ cười nói.
“Đừng nói linh tinh, ai cũng muốn đi chơi mà.” Nhan Trinh Tịch vốn ít nói, trên đường đi cũng chỉ nói dăm ba câu cậu thấy cần thiết.
“Hừ, không thèm quan tâm đến cậu nữa, mình sang đi cùng nhóm Trác Ưu đây!” A Nhã khẽ nhéo tay Kiều Ân rồi chạy lên trước, để mặc Kiều Ân lại một mình với Nhan Trinh Tịch.
Leo núi là môn thể thao rất tốt nhưng chỉ tốt với những người gầy thôi, còn với cô nàng mập mạp như Kiều Ân thì đây chẳng khác gì sự Tra t** tàn khốc.
Kiều Ân dừng lại nghỉ giữa chừng đến n lần rồi, cứ đứng ở mỏm đá chỗ sườn núi thở dốc. Ngọn núi này cao thật đấy, biết đến khi nào mới leo lên đến đỉnh đây! Tay Kiều Ân không ngừng đấm *** thở hổn hển, chân cũng mỏi nhừ còn mệt hơn cả tập thể dục nữa.
“Kiều Ân, cậu không sao chứ!”, Nhan Trinh Tịch vừa hỏi vừa đưa cô bình nước. Nhìn cô leo núi thật vất vả, mồ hôi vã ra như tắm, hạt to hạt nhỏ thi nhau rơi tí tách xuống đất.
“Không sao, giờ mình mới biết leo núi không hợp với mình, mệt quá!”, Kiều Ân thở dài một hơi, không ngừng lấy khăn giấy thấm mồ hôi. Khăn giấy vừa chạm lên mặt đã bị mồ hôi thấm ướt sũng.
Kiều Ân mở bình nước tu ừng ực. Hôm nay ra lắm mồ hôi, nhất định phải bổ sung nhiều nước mới được, nhưng mệt như này chắc sẽ giảm mỡ tốt hơn tập thể dục bình thường. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi lại thấy như này cũng tốt, mệt hơn chút cũng không sao, chỉ cần có thể giảm cân thì khổ bao nhiêu, mệt bao nhiêu Kiều Ân này cũng chịu được tuốt.
Nhan Trinh Tịch lặng im nhìn Kiều Ân, vận động nhiều nên mồ hôi tuôn như mưa trên khuôn mặt tròn vành vạnh của cô, hai má cũng ửng hồng, trên trán đầy mồ hôi. Có mảnh giấy nhỏ dính trên mặt Kiều Ân nhưng không hiểu sao khuôn mặt đó lại như sáng bừng, rất đáng yêu.
Nhan Trinh Tịch không kìm nổi, đưa tay lên lấy miếng giấy dính trên mặt xuống.
Bị hành động của cậu làm cho bất ngờ, Kiều Ân lùi lại vài bước, hai mắt mở to, tim bỗng loạn nhịp.
“Mặt cậu dính giấy”, giọng Nhan Trinh Tịch dịu dàng, trên môi còn khẽ nở nụ cười ấm áp.
Nói xong, cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng lấy mảnh giấy kia xuống.
Kiều Ân bối rối, không dám cử động mạnh, đến thở cũng nín lại, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện, tay cậu ấy quá lạnh và vết thương trên mặt cô bỗng thấy ngưa ngứa. Hai mắt Kiều Ân như dính chặt trên mặt Nhan Trinh Tịch, chăm chú ngắm nhìn cậu. Da cậu ấy đẹp thật, mềm mại, mịn màng, đến cả lỗ chân lông dường như cũng không nhìn thấy.
Khó khăn lắm Nhan Trinh Tịch mới lấy được miếng giấy dính trên mặt xuống cho Kiều Ân. Nhìn khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ của cô, trong lòng Nhan Trinh Tịch chợt thấy rất xao xuyến, khó tả. Da cô rất mềm mịn, chạm tay lên mà có cảm giác như chạm vào da em bé vậy.
Nhan Trinh Tịch như quên không bỏ tay xuống, tay vẫn đặt trên má Kiều Ân.
“Kiều Ân!”, một tiếng hét như tiếng sấm đánh tan bầu không khí mờ ám giữa hai người vang lên. Kiều Ân đỏ bừng mặt, quay về phía tiếng hét. Ôi, sao mình lại có thể nhìn cậu ấy đến đờ ra vậy! Tim Kiều Ân đập thình thịch, nhanh đến nỗi máu dồn hết lên đầu khiến mặt cô đỏ lựng như quả cà chua chín.
Thiệu Minh Vỹ đến đúng lúc bắt gặp hai người đứng sát như dính vào nhau, hơn nữa tên kia còn cả gan dám vuốt má Kiều Ân. Nghĩ đến cảnh tượng đó là trong lòng Thiệu Minh Vỹ ngùn ngụt lửa hận. Thật đáng ghét, hắn dám tán tỉnh Kiều Ân của mình!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc