Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ - Chương 10

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây
Kiều Ân nằm trên giường vẻ buồn chán, đã hai ngày rồi không được ra ngoài, cứ phải nằm lì trong phòng thế này.
Con người thật dễ buồn.
Ba người kia đều đã đi học, cô không muốn thầy giáo biết chuyện này nên chỉ nhờ bọn A Nhã xin nghỉ ốm giúp mình. Nói thật ra thì học đại học cũng có cái tốt, đó là không cần lên lớp, miễn là có người điểm danh hộ là được. Giảng viên cũng chẳng thể quản lý được việc có đúng bạn có lên lớp hay không? Hơn nữa, chỉ cần bạn không quá coi thường giảng viên thì dù có không lên lớp buổi nào, giảng viên chủ nhiệm môn cũng có thể cho qua, chỉ cần khi kiểm tra bạn làm bài thi tốt một chút là đủ điểm qua hết môn một cách dễ dàng.
Đúng vậy, tuổi thanh xuân vốn có nhiều việc tươi đẹp và thoải mái như vậy đấy. Khi bạn còn đang tận hưởng quãng thanh xuân phơi phới thì sao có thể lãng phí nó một cách dễ dàng vậy chứ.
Khi Kiều Ân đang gặm nhấm nỗi buồn, cửa phòng ký túc xá bỗng khe khẽ mở ra.
Ai? Kiều Ân giật mình thò đầu ra ngoài nhìn. Ai lại đến lúc này?
“Anh à?” Thấy khuôn mặt đang thập thò ngoài cửa, Kiều Ân hét lớn. Sao có thể là anh chứ? Sao tự nhiên anh lại vào được đây?
Thiệu Minh Vỹ nhẹ nhàng khép cửa, khẽ khàng tiến lại phía giường Kiều Ân, ra hiệu cho cô nói bé rồi đặt thứ gì đó đang cầm trong tay lên bàn.
“Anh, làm thế nào mà lên được đây?” Thật kỳ lạ, giữa ban ngày ban mặt, phía dưới lại có mấy dì ngồi canh cổng, sao anh lại lên được!
“Trèo vào.” Thiệu Minh Vỹ dựa vào tường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Kiều Ân, trán cô vẫn dán miếng gạc trắng.
“Trèo như nào?” Kiều Ân vô cùng hiếu kỳ, nhoài hẳn người ra ngoài giường hỏi.
“Trên đường ra chỗ đổ rác sau ký xúc xá của bọn em có một chiếc bàn, có thể đứng lên đó trèo vào tầng hai, anh đã cạy cửa sổ tầng hai rồi trèo vào.” Anh rất cao, đứng cạnh giường mà mặt anh đã ngang với Kiều Ân đang ngồi trên giường tầng hai.
“Ôi trời, không ai nhìn thấy anh lên đây chứ?” Anh mà để người khác phát hiện ra chuyện này thì sẽ lớn chuyện mất.
“Không ai trông thấy, mọi người đều đi học hết rồi mà.” Hành lang các tầng đều trống trơn, không có bóng dáng ai cả.
“Anh…”, Kiều Ân chẳng biết nói gì, khi biết anh muốn đến thăm cô mà dám trèo tường như vậy.
“Đầu không sao chứ? Chân có đỡ hơn chút nào không?” Nhìn trán và đầu gối Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ không sao cười nổi.
“Đỡ nhiều rồi, ngày mai có thể tháo bằng được rồi.” Mỗi lần soi gương thấy miếng gạc trên trán, Kiều Ân đều thấy mình vô cùng xấu xí.
“Đừng vội, cứ nghỉ thêm vài ngày nữa. Đã có các bạn giúp em điểm danh rồi, việc ghi chép bài cũng không cần lo lắng”, Thiệu Minh Vỹ vẫn lo cho vết thương của cô, sợ bị mưng mủ.
“Nằm mãi cũng mệt lắm, em muốn ngồi dậy đi lại một chút”, nói xong, Kiều Ân cố ngồi dậy, nằm trên giường ba ngày nay khiến cô chán lắm rồi.
“Cẩn thận chút!”, thấy Kiều Ân muốn trèo xuống giường, Thiệu Minh Vỹ vội đỡ eo cô. “Đừng vội, để anh đỡ em xuống.” Anh dang rộng cánh tay đỡ cô xuống giường.
Kiều Ân cười khẽ, giống như lúc nhỏ mẹ thường bế cô xuống giường vậy.
Kiều Ân cũng đưa hai tay khẽ bám lên vai Thiệu Minh Vỹ. Người cô hơi nhoài về trước, yên tâm dựa vào người anh tụt xuống. Thiệu Minh Vỹ cũng dang rộng hai tay ôm chặt Kiều Ân vào lòng rồi dùng sức nhấc cô, nhẹ nhàng đặt xuống nền nhà.
“Nặng lắm đúng không!”, Kiều Ân mỉm cười, đỏ mặt muốn thoát ra khỏi vòng tay Thiệu Minh Vỹ nhưng tay anh rất rắn chắc. Cô có cảm giác như anh kéo mình vào lòng chặt hơn vậy.
“Ân Ân…”, Thiệu Minh Vỹ không chịu buông cô ra, ngược lại còn kéo cô vào sâu trong lòng mình.
Trong lúc bất ngờ Kiều Ân không biết nên làm thế nào, do dự xem có nên đẩy anh ra không nhưng cơ thể cô lại không nghe theo, cứ để mặc anh ôm vào lòng.
“Em gầy đi!”, mãi lâu sau, Thiệu Minh Vỹ mới nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay, mở to mắt nhìn cô.
Mặt cô thoáng ửng đỏ, nhất định là anh nhận ra điều này khi ôm cô rồi.
“Thật sao? Em vẫn béo vậy mà”, Kiều Ân khẽ cắn môi nhưng trong lòng lại thầm vui sướng. Cuối cùng cũng nghe được một câu bảo cô gầy của anh.
“Gầy đi, anh ôm em là biết mà.” Thiệu Minh Vỹ ngắm nhìn khuôn mặt Kiều Ân, tay bắt đầu ve vuốt cằm cô. Đúng là cô ấy gầy đi thật rồi!
“Chẳng phải là điều tốt sao, cuối cùng em cũng giảm cân thành công rồi còn gì”, Kiều Ân vội quay mặt đi, xoay người ngồi lên giường Đình Đình.
Trống *** bỗng đập thình thịch, cô thấy xấu hổ khi anh chằm chằm nhìn mình như thế. Cô vốn quen với việc bị anh trêu chọc, ức hiếp, cười đùa… nhưng ánh mắt anh hôm nay thật sự rất lạ, nó khiến trái tim cô căng lên như dây đàn.
Ngẩng lên nhìn Thiệu Minh Vỹ, Kiều Ân thấy mắt anh khẽ nhắm lại, khóe môi thoáng hiện nụ cười bí hiểm.
“Muốn ăn táo không? Anh gọt cho em nhé!”, Thiệu Minh Vỹ cười thầm trong bụng, cầm túi táo đi rửa.
Kiều Ân nhìn theo bóng anh, nhất định là do cô suy nghĩ, tưởng tượng quá nhiều chứ anh vẫn quan tâm đến cô như mọi ngày. Chắc là do bản thân quá buồn chán nên mới suy nghĩ linh tinh, vớ vẩn như vậy. Anh là anh trai nên đương nhiên phải đối xử tốt với em gái rồi! Cô tự an ủi mình.
“Nào, há mồm ra nào!”, Thiệu Minh Vỹ gọt táo xong, cắt một miếng nhỏ rồi đưa lên miệng Kiều Ân.
“Em tự ăn được mà”, Kiều Ân hơi ngại, muốn tự làm nhưng anh không để cô ***ng tay vào, vẫn đưa miếng táo đến sát miệng cô bắt ăn. Kiều Ân ngượng ngùng, chỉ biết nghe theo há miệng cho anh đút.
Kỳ lạ thật, tay cô đâu có bị thương, anh cũng đâu cần đối xử với cô như vậy, nó khiến cô thấy vô cùng khó xử. Tuy bình thường anh rất hay quan tâm, chăm sóc cô nhưng chưa từng có hành động thân thiết như vậy, sự thân thiết này khiến người ta có đôi chút khó hiểu.
“Anh, hôm nay không có tiết sao?” Không khí trong phòng yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập, cô phải kiếm gì đó nói để phá vỡ bầu không khí này.
“Chiều mới có tiết.”
“Anh… hôm nay em tự đi thay băng cũng được”, cô thấy sức khỏe khá hơn nhiều, liền nói. Vả lại anh còn phải đi học, cô cũng không nên phiền anh đưa mình đi như thế.
“Không sao, lát nữa anh đưa em đi thay băng.”
“… Anh… hôm nay không bận việc gì sao?”
“Sao em lại hỏi vậy?”
“Hôm nay em thấy anh hơi lạ, sao tự nhiên lại tốt với em thế?”
“Thế trước giờ anh không tốt với em à?”
“Không, em không có ý đó, nhưng… hôm nay không giống bình thường!”
“Em không thích hả?”
“Thích nhưng vẫn thấy hơi là lạ.”
“Thích là được rồi, từ từ sẽ quen thôi.”
Vô số những thắc mắc hiện lên trong đầu Kiều Ân nhưng cô vốn suy nghĩ đơn giản, lại ngây thơ nữa nên cũng không suy nghĩ nhiều đến vấn đề này, hơn nữa thói quen đó cũng chẳng có gì là xấu!
Thiệu Minh Vỹ ngồi sau lưng Kiều Ân, chăm chú nhìn cô đang tập trung chơi điện tử.
Miếng băng gạc trắng toát trên trán Kiều Ân thật khiến người ta ngứa mắt. Nhớ lại hôm đó, khi mặt Kiều Ân bị chảy máu, anh đã lo lắng thế nào. Anh từng hứa sẽ bảo vệ Kiều Ân, tuyệt đối không để cô bị tổn thương… Nhưng, anh lại không làm được điều đó!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc