Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ - Chương 09

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

“Tôi có xe!”, tiếng Nhan Trinh Tịch vọng lại từ phía sau, nhưng lúc quay đầu lại nhìn đã không thấy bóng dáng Thiệu Minh Vỹ đâu. Nhan Trinh Tịch cũng vội chạy xuống dưới. Đó chính là anh kết nghĩa của Kiều Ân sao?
Trên đường đưa Kiều Ân tới bệnh viện, có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn theo họ nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý, chỉ muốn nhanh chóng đưa Kiều Ân đến bệnh viện, mau chóng cầm máu trên vết thương của cô!
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Vừa đến bệnh viện, Thiệu Minh Vỹ đã lớn tiếng gọi. ૮ɦếƭ đâu hết rồi hay sao chậm chạp thế không biết!
Thấy Kiều Ân bị chảy khá nhiều máu, cô y tá vội chạy lại, ra hiệu cho Thiệu Minh Vỹ đặt người bệnh xuống giường rồi lại chạy đi lấy dụng cụ y tế để cầm máu cho cô.
“Cậu ra ngoài, đứng ngoài đợi đi!”, cô y tá đuổi Thiệu Minh Vỹ ra ngoài.
Thiệu Minh Vỹ đang rất lo lắng, không muốn ra ngoài nhưng lại sợ làm phiền bác sĩ nên cuối cùng cũng đành ra ngoài đứng đợi ở cửa. Bên ngoài hành lang, anh cứ đi đi lại lại vẻ đầy lo lắng.
“Kiều Ân sao rồi?”, Nhan Trinh Tịch cũng vội chạy lại hỏi.
“Trong kia, bác sĩ đang khám”, Thiệu Minh Vỹ vỗ đầu khó chịu. TMD, anh tự trách mình, nếu đến sớm chút nữa chắc chắn không để chuyện này xảy ra, anh trách mình không thể bảo vệ Kiều Ân chu đáo!
“Không sao đâu, đừng lo, Kiều Ân sẽ không có chuyện gì đâu!”, Nhan Trinh Tịch lo lắng ngước nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt, khẽ nói vài câu an ủi. Nhưng ai biết những lời đó là để an ủi Thiệu Minh Vỹ hay Nhan Trinh Tịch muốn an ủi chính mình chứ.
Thiệu Minh Vỹ ngẩng lên nhìn anh chàng đứng trước mặt mình. Cậu ta chính là Nhan Trinh Tịch sao? “Không thể có chuyện gì xảy ra với cô ấy được!” Thiệu Minh Vỹ ngước đôi mắt cay xè của mình về phía cửa phòng bệnh đóng kín.
Lúc đó, bên trong phòng bệnh, Kiều Ân đang đau đớn với những vết thương trên cơ thể. Ngoài kia, hai người đàn ông cũng vô cùng lo lắng, đau đớn thầm trách mình.
Tại sao thời gian lại trôi chậm như vậy chứ? Đợi chờ từng phút từng giây đều khiến họ lo lắng hơn bội phần.
[1] TMD = 他么的 (ta ma de) là một câu chửi tục, nghĩa gần như “Mẹ kiếp!”.
Cuối cùng, cánh cửa phòng bệnh cũng bật mở.
Thấy bác sĩ bước ra, hai người cùng chạy tới. “Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”.
“Không sao, chỉ bị va quệt chút thôi, tôi đã sát trùng và băng lại rồi, không phải khâu đâu! Nhưng tuyệt đối không được để cô ấy vận động mạnh, tránh làm vết thương bị hở miệng. Ừm, đã tiêm thuốc chống viêm thì cũng không sao đâu. Vết thương ở chân cũng bôi thuốc rồi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi”, nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của hai anh chàng, bác sĩ ân cần giải thích.
Chảy nhiều máu vậy mà không sao ư? “Không phải khâu ạ?” Nếu bị sẹo thì làm thế nào?
“Không cần, vết thương cũng nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ liền lại thôi”, bác sĩ khẽ cười, sao phải lo lắng quá vậy chứ!
“Có bị sẹo không ạ?” Kiều Ân vốn đã tự ti vì thân hình mập mạp của mình, nếu còn bị sẹo nữa thì cô đau khổ ૮ɦếƭ mất.
“Không sao, không sao, làm gì nghiêm trọng thế.” Bác sĩ ngẩn người không hiểu, nhìn vết thương bé vậy mà họ lại lo lắng đến thế sao!
Thiệu Minh Vỹ lách qua người bác sĩ, bước vào trong.
“Ân Ân!” Kiều Ân đang nằm trên giường bệnh, mặt có vài chỗ được băng trắng.
“Anh!”, Kiều Ân hơi nhổm người, “Em cũng không biết tại sao mình lại bị chảy máu như vậy”, cô cố mỉm cười.
“Kiều Ân!” Thiệu Minh Vỹ vuốt ve khuôn mặt cô vẻ xót xa, nhất định là cô đã rất sợ.
“Thật, lúc nãy khi nhìn thấy máu, em rất sợ, rất buồn nôn, em vốn sợ máu mà”, Kiều Ân khẽ cười. Nhưng sắc mặt anh bây giờ còn tái hơn cả cô nữa, cô hại anh lo lắng đến vậy sao.
“Đừng nói nữa, nghỉ ngơi chút đi, lát anh sẽ đưa em về ký túc xá.” Thiệu Minh Vỹ ngăn không cho cô nói, lúc này cô cần nghỉ ngơi.
Kiều Ân mở to mắt, có vẻ bất ngờ khi thấy Nhan Trinh Tịch đang đứng sau Thiệu Minh Vỹ. “Anh, cậu ấy là Nhan Trinh Tịch.” Thật ngại quá, quả nhiên cô cũng khiến cậu ấy phải lo lắng một phen rồi.
“Được rồi, để sau hẵng nói. Ngoan, nghỉ đi, đừng nói nữa.” Thấy giọng Kiều Ân rất yếu, nhưng vẫn cố giải thích, Thiệu Minh Vỹ không chịu được, lên tiếng ngăn lại không cho cô nói tiếp.
Nhan Trinh Tịch thấy vậy khẽ cười nói: “Tôi có xe, lát nữa lấy xe tôi đưa Kiều Ân về đi”.
Thiệu Minh Vỹ quay đầu lại nhìn nhưng không nói gì.
Trong lòng Thiệu Minh Vỹ cũng thầm trách cậu ta. Kiều Ân đi cùng cậu ta vậy mà cậu ta không bảo vệ Kiều Ân chu đáo, khiến cô ấy bị thương như vậy. Dù việc Kiều Ân bị thương không có liên quan đến Nhan Trinh Tịch nhưng Thiệu Minh Vỹ vẫn cho rằng cậu ta phải có trách nhiệm trong chuyện này, anh không thể không trách cậu ta được.
“Cậu nào đi làm thủ tục với tôi?”, tiếng y tá vang lên ngoài cửa.
Thiệu Minh Vỹ quay sang Kiều Ân nói: “Ân Ân, em đợi anh một lát nhé!”, rồi anh quay người đi theo y tá làm thủ tục cho Kiều Ân.
“Kiều Ân, xin lỗi!”, Nhan Trinh Tịch nhìn Kiều Ân đang nằm trên giường, trán vẫn băng miếng gạc trắng.
“Việc này đâu phải lỗi của cậu”, Kiều Ân khẽ cười, nhưng lúc cười cũng khiến vết thương bị động, rất đau.
“Mình không nên để cậu lại một mình như vậy.”
“… Cậu giúp mình đi lấy thẻ sinh viên mà.”
“Thẻ sinh viên của cậu này”, Nhan Trinh Tịch lấy thẻ sinh viên đưa cho cô.
“Cảm ơn!”
“Cậu nghỉ đi, đừng nói nữa”, nhìn khóe mắt Kiều Ân mỗi lần nói đều giật giật, chắc cô ấy rất đau.
“… Buồn ngủ quá…”, Kiều Ân nói giọng nhỏ dần, nhỏ dần, hai mắt đã nhắm tịt lại.
Nhan Trinh Tịch khẽ ngồi bên mép giường, nhìn Kiều Ân ngủ rất yên bình, hai má vốn đỏ hồng vậy mà giờ trắng bệch, khóe môi vẫn còn rỉ máu.
Nhan Trinh Tịch không kiềm chế được, khẽ đưa tay lên lau vết máu trên khóe môi Kiều Ân. Thấy động, Kiều Ân mấp máy môi, một âm thanh nhỏ nhẹ khẽ thốt ra: “Anh…”.
Tay Nhan Trinh Tịch bỗng khựng lại trên khóe môi Kiều Ân, ánh mắt lóe lên ánh nhìn kỳ lạ.
“Cô ấy ngủ rồi à?” Thiệu Minh Vỹ như âm hồn xuất hiện sau lưng Nhan Trinh Tịch, giọng anh vang lên bên tai cậu.
Nhận thấy hàm ý trong ánh mắt Thiệu Minh Vỹ, Nhan Trinh Tịch vội thu tay lại.
Thiệu Minh Vỹ đi qua người Nhan Trinh Tịch đến bên cạnh giường, vòng tay qua người Kiều Ân, khẽ đỡ cô dậy. Thấy Kiều Ân hơi tỉnh, trở mình trong lòng, Thiệu Minh Vỹ khẽ nói: “Ân Ân, chúng ta về thôi!”, giọng Thiệu Minh Vỹ vô cùng dịu dàng. Thiệu Minh Vỹ lúc này khác hẳn với Thiệu Minh Vỹ khi nói chuyện với Tần Viên Viên.
“Tôi đi lấy xe”, Nhan Trinh Tịch cũng chạy theo họ ra ngoài.
Vừa bế Kiều Ân ra cổng bệnh viện, Thiệu Minh Vỹ liền nhìn thấy Sài Ích, bạn cùng phòng dừng xe trước cổng.
“A Ích, cậu về trước đi. Mình phải đưa Kiều Ân về”, Sài Ích vui vẻ phóng tới, Thiệu Minh Vỹ liền bảo.
“Lấy xe chở về đi, chứ thế này thì mệt lắm!”, Sài Ích hơi bực, chẳng phải cậu ta bảo mình mang xe tới sao?
“Kiều Ân đang ngủ.” Anh không muốn làm cô tỉnh giấc.
“Vậy cõng đi, như vậy cũng đỡ mệt hơn.” Sài Ích thấy ánh mắt Thiệu Minh Vỹ vô cùng dịu dàng và hình như chỉ khi nhìn cô em gái này, Thiệu Minh Vỹ mới có thái độ như thế.
Thiệu Minh Vỹ nhẹ nhàng đặt Kiều Ân ngồi lên yên xe rồi quay người lại, hai tay đỡ lưng Kiều Ân, cõng cô lên lưng.
Đúng lúc đó, Nhan Trinh Tịch dắt xe tới.
“Tôi cõng cô ấy về cũng được, không cần xe nữa đâu.” Thiệu Minh Vỹ không để Nhan Trinh Tịch có cơ hội nói thêm gì, nhanh chóng quay người cõng Kiều Ân về ký túc xá.
Nhan Trinh Tịch đứng lặng nhìn bóng lưng Kiều Ân và Thiệu Minh Vỹ ngày một xa dần.
Có vẻ ông anh kết nghĩa này bảo về Kiều Ân khá kỹ. Ngoại trừ anh ta cơ hồ những người khác đều có thể làm hại cô. Anh ta không để người khác tiếp cận Kiều Ân một cách dễ dàng, thậm chí cả những người tiếp cận Kiều Ân với mục đích rõ ràng.
Anh ta thật sự là anh trai của Kiều Ân sao? Nhìn bóng hai người đang mờ dần, Nhan Trinh Tịch khẽ mỉm cười.
Phòng ký túc xá nữ tầng năm, khu tây
“Này cậu, cậu không được lên đó!”, dì Vương ngồi trong phòng bảo vệ cổng ký túc xá nữ thấy một nam sinh cõng một nữ sinh trên vai xông thẳng vào ký túc xá nữ thì vội ngăn lại.
“Cô ấy bị thương”, Thiệu Minh Vỹ đang rất lo lắng nên hơi xẵng giọng.
“Như vậy cũng không được. Cậu gọi bạn cùng phòng xuống cõng con bé lên.” Một nam sinh mà chạy lên ký túc xá nữ, chắc chắn sẽ gây náo loạn nửa ngày mất.
“Cháu chỉ cõng cô ấy lên rồi sẽ lập tức xuống ngay.” Thiệu Minh Vỹ năn nỉ, mấy cô nàng kia sao đủ sức cõng Kiều Ân lên chứ.
“Không được!”, dì Vương lớn tiếng, “Cô ấy ở phòng nào?”
“Phòng 502 ạ. Hay để cho chắc chắn dì cùng cháu đưa cô ấy lên đó. Đưa cô ấy vào phòng cháu sẽ xuống ngay!”, Thiệu Minh Vỹ hơi mất bình tĩnh nhưng lại không muốn Kiều Ân tỉnh giấc.
Phòng 502, dì Vương cũng hơi do dự. Nhìn con bé này béo vậy, chắc người thường không thể cõng được đâu.
“Thôi được, cậu đợi chút rồi tôi lên đó cùng cậu.” Nói xong, dì Vương nhanh chóng chạy vào phòng nói gì đó với người cùng trực.
Hai người cùng đưa Kiều Ân lên phòng.
Nữ sinh các tầng ùa nhau ra xem, quả đúng là nam sinh xuất hiện có khác. Họ nhìn một lúc rồi ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, quả nhiên là Thiệu Minh Vỹ. Hơn nữa, cô nàng đang nằm trên lưng Thiệu Minh Vỹ chẳng phải Kiều Ân sao? Dáng cô ta mập mạp như vậy, chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra.
Dì Vương giục mấy cô nữ sinh đó vào phòng, đừng để ý chuyện người khác rồi bảo Thiệu Minh Vỹ nhanh chóng rời khỏi đây.
“Minh An Nhã!”, vừa đặt chân đến tầng năm, Thiệu Minh Vỹ lập tức gọi to.
Dì Vương thò đầu vào phòng 502 kiểm tra, xem có cô nàng nào ăn mặc hớ hênh hay có chuyện gì bất ổn không rồi mới ra hiệu cho anh vào.
Nghe thấy tiếng Thiệu Minh Vỹ, A Nhã vội vội vàng vàng mở cửa. Vừa thấy Kiều Ân trên lưng anh, A Nhã giật mình thét lên: “Kiều Ân?”.
“Ân Ân bị thương, mau lên, đỡ cô ấy nằm xuống.” Thiệu Minh Vỹ vừa nói vừa cõng Kiều Ân vào phòng.
“Mau, đặt cậu ấy lên giường đi!” Toàn Nhược Lăng cũng nhảy xuống, chạy ra chỉ giường gần đó cho Thiệu Minh Vỹ cõng Kiều Ân vào.
Thiệu Minh Vỹ khẽ đặt Kiều Ân lên giường rồi đỡ cô nằm xuống.
“Cậu ấy sao vậy? Sao lại đến nông nỗi này?” Thấy trán Kiều Ân băng miếng gạc trắng lớn, Đình Đình lo lắng hỏi.
“Cô ấy ngã cầu thang nên bị thương.” Thiệu Minh Vỹ ngồi xuống cạnh giường, nắm tay Kiều Ân đang đặt bên cạnh.
“Được rồi, được rồi, người đã đưa lên, cậu mau xuống đi!”, dì Vương đứng giục ngoài cửa.
Thiệu Minh Vỹ buông tay Kiều Ân ra rồi đưa A Nhã chiếc túi, nói: “Trong này có thuốc của Kiều Ân, em nhớ cho cô ấy uống thuốc đúng giờ nhé. Ngày mai anh tới đưa Kiều Ân đi thay băng”. Trong lòng Minh Vỹ rất lo lắng nên mắt anh vẫn dán lên Kiều Ân đang nằm trên giường.
“Được rồi, anh đi trước đi. Nếu có chuyện gì bọn em sẽ gọi điện báo anh.” Minh An Nhã vỗ vai anh như muốn bảo rằng, có họ chăm sóc cho Kiều Ân rồi, anh không cần phải lo lắng nữa.
Dì Vương thấy vậy liền kéo Thiệu Minh Vỹ ra ngoài phòng, đi thẳng xuống dưới tầng.
“Sao lại xảy ra chuyện này?”, Toàn Nhược Lăng xót xa vuốt ve khuôn mặt Kiều Ân, máu vẫn hơi rỉ ra trên mặt.
“Đừng hỏi nữa, để cậu ấy nghỉ đi. Nhược Lăng, hôm nay cậu ngủ giường Kiều Ân nhé!”, A Nhã có vẻ là người bình tĩnh nhất lúc này.
“OK, không có gì!”
“Trước tiên phải thay đồ, rửa mặt cho Ân Ân đã. Cẩn thận, đừng làm cậu ấy tỉnh giấc. Chắc cậu ấy mệt lắm rồi!”, A Nhã dặn dò mọi người, còn mình lấy đơn thuốc trong túi Kiều Ân ra xem.
Mọi người ai làm việc người nấy nhưng trong lòng vẫn thắc mắc không lý giải nổi.
Rốt cuộc Kiều Ân đã đắc tội với ai? Vừa giải quyết xong mấy bài viết trên diễn đàn, giờ lại bị ngã cầu thang, chuyện quái gì đang diễn ra thế này!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc