Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ - Chương 07

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Kiều Ân vô cùng lo cho Thiệu Mĩnh Vĩ, vội cầm điện thoại gọi ngay.
“Anh, anh không sao chứ!”
“Ân Ân, em không sao chứ!”
Hai người đồng thanh hỏi vẻ rất lo lắng cho nhau.
“Anh không sao, mấy kẻ rỗi việc cố ý bêu riếu chuyện này lên. Ân Ân, em đừng lo, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.” Lúc nào, anh cũng an ủi cô rất đúng lúc.
“Em không sao, em sợ việc này ảnh hưởng đến anh thôi.” Cô chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt nên chẳng ai thèm để ý chê cười nhưng anh thì khác… Dù sao anh cũng là Phó chủ tịch Hội sinh viên, việc này mà lan truyền rộng chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới anh.
“Cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng, anh sẽ tìm ra tên tiểu nhân này.” Không giống Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ có vẻ chẳng lo chuyện này lắm.
Nhưng sự việc phức tạp hơn họ tưởng rất nhiều.
Do ID đăng tin này lên là ID mới tạo nên chỉ có thể kiểm tra IP của người đăng tin đến thời điểm đó. Thiệu Minh Vỹ nhờ một vài người bạn cùng khoa kiểm tra giúp nhưng cũng chỉ xác định được tin này được đăng bằng máy tính trong phòng Internet của ký túc xá nữ khu tây, còn không thể tìm ra chính xác người đăng tin này là ai.
Thiệu Minh Vỹ còn tìm cả Tiểu Quân ở phòng trực điện thoại để hỏi nhưng Tiểu Quân cũng chỉ nhớ mang máng là sau khi hai người đi khỏi cũng có một vài người vào buồng điện thoại để gọi. Hơn nữa, sau khi họ vừa rời khỏi không lâu cũng có một nữ sinh tướng mạo cao ráo cũng lập tức đi theo sau. Tiểu Quân bảo hình như đã gặp cô ta ở đâu đó rồi nhưng không tài nào nhớ nổi tên cô ta là gì.
Nhưng đại khái cũng thu được chút kết quả rằng người đăng tin này lên là một nữ sinh, vả lại còn phải rất thân thuộc với anh và Kiều Ân thì mới biết họ chỉ là anh em kết nghĩa.
Một nữ sinh cao ráo? Người này nhằm vào Kiều Ân hay nhằm vào anh, hoặc cũng có thể nhằm vào cả hai người? Thiệu Minh Vỹ không thể biết chắc nhưng xem ra nhất định có người ác ý muốn làm to chuyện.
Riêng Kiều Ân lại chẳng bận tâm tới chuyện này lắm. Cô chỉ nghĩ đơn giản có người rỗi việc nên muốn đùa một chút, sau vài ngày mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy thôi.
Nhưng trong mắt người khác chuyện này lại không đơn giản như vậy.
Nhờ sự can thiệp của Thiệu Minh Vỹ nên chủ đề đó đã bị khóa, không ai bình luận gì thêm được nữa. Nhưng khóa được hai ngày thì một chủ đề mới lại xuất hiện dưới một ID mới là “Người chứng kiến” với dòng chú thích là phần tiếp theo của sự việc. Quả nhiên nghe nói nữ nhân vật chính trong câu chuyện này là sinh viên năm thứ ba khoa Kế toán.
Ngay lúc đó, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Kiều Ân. Mọi người đều biết quan hệ của Phó chủ tịch Hội Sinh viên và nữ sinh năm thứ ba khoa Kế toán.
Hôm nay, đầu Kiều Ân như muốn nổ tung, tại sao đột nhiên cô lại trở thành tiêu điểm của mọi người chứ!
Những lời bàn tán xung quanh khiến cô thấy vô cùng bối rối.
“Là cô ta hả? Có nhầm không vậy? Cô ta béo như thế mà Thiệu Minh Vỹ cũng để mắt tới sao?”
“Cô ta rất lợi hại đấy, lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối, chẳng phải con trai các cậu rất thích bảo vệ những cô gái yếu đuối sao?”
“Nhưng cũng thật đáng tiếc, Thiệu Minh Vỹ đẹp trai vậy mà mắt thẩm mỹ lại có vấn đề.”
“Tôi không tin, có đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không tin được cô nàng béo ú kia có thể hạ gục được Thiệu Minh Vỹ!”
“Thật đấy, không chừng chính cô ta chủ động tấn công Thiệu Minh Vỹ.”
“Không thể ngờ được, trông hiền lành vậy mà thật thủ đoạn!”
Kiều Ân bước đi thật nhanh, cố không để tâm đến những lời nói kia, coi chúng như gió thoảng bên tai. Nhưng trong lòng cô vẫn rất buồn. Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Cô đã làm sai điều gì ư? Thật sự cô và anh không phải như vậy, anh đối với cô rất tốt nhưng từ trước đến nay chưa hề có hành động nào quá đáng, hay vượt quá mức cho phép. Quả nhiên chuyện này do cô gây ra, vô tình khiến mọi người hiểu lầm, thật đáng giận!
Kiều Ân chạy nhanh đến trước ký túc xá. Từ xa cô đã trông thấy anh đang đứng trước cửa đợi mình. Cô chợt thấy e ngại, những lời nói ra nói vào của mọi người khi nãy không khỏi khiến cô lo lắng, sợ hãi khi đứng cùng anh ở chỗ đông người như thế này.
Taygiữ chặt ba lô rồi vội quay người chạy về ký túc xá khu tây.
Trong lòng vô cùng rối bời, sao lúc này cô lại sợ gặp anh đến vậy? Cũng không biết tại sao, chỉ biết là giờ đây cô vô cùng lo lắng và hoảng loạn, không biết phải đối diện với anh thế nào.
Kiều Ân cứ thế đi thẳng về phía trước một cách vô thức, ngay bản thân cô cũng không biết mình nên đi đâu? Giảng đường, thư viện đều có thể gặp người quen, cô rất muốn tìm một chỗ vắng người để lánh mặt đi.
Kiều Ân cúi gằm mặt, buồn bã đi thẳng về phía trước mà không để ý thấy chiếc xe đang lao tới trước mặt mình. Khi chiếc xe thắng két trước mặt Kiều Ân mới chợt giật mình, vội lùi về sau mấy bước, chân tay mềm nhũn, sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
“Kiều Ân!” Nhan Trinh Tịch vốn chỉ định hù Kiều Ân một chút, không ngờ lại làm cô sợ đến ngã ra đất như vậy. Cậu vội xuống xe, chạy lại đỡ Kiều Ân. “Cậu không sao chứ?”
Kiều Ân định thần lại, đúng là cậu ấy, đột nhiên cô muốn mắng cho cậu ta một trận. Cô đang lo lắng đến ૮ɦếƭ đi được vậy mà cậu ta còn dọa cô sợ ૮ɦếƭ khiếp nữa. Nhưng môi mấp máy mãi vẫn không thốt ra được lời nào, sự uất ức, nỗi hờn giận bỗng trào lên đến tận đỉnh đầu. Sao cô xui xẻo như vậy, việc rắc rối gì cũng tìm đến cô là sao.
Cô hất tay Nhan Trinh Tịch ra, tự mình đứng dậy, không thèm quay lại nhìn cậu ta cứ thế nhìn thẳng phía trước.
“Kiều Ân!” Dường như Kiều Ân đang rất tức giận, Nhan Trinh Tịch vội dắt xe chạy theo. Cô ấy sao vậy? Chắc hôm nay cô ấy có chuyện gì bực mình, chẳng lẽ vì trò đùa vừa rồi của mình?
“Kiều Ân, cậu đừng đi nữa! Được rồi, mình sai rồi, xin lỗi cậu được chưa?”, Nhan Trinh Tịch đứng sau gọi với Kiều Ân nhưng cô vẫn không thèm để ý, cứ thế lao thẳng về phía trước.
Nhan Trinh Tịch không còn cách nào, lại nhảy lên xe phóng đuổi theo rồi dừng trước mặt Kiều Ân chặn đường cô. “Kiều Ân!”
Kiều Ân không thể không dừng, cô tức đến không nói được lời nào, trừng mắt nhìn cậu ta.
“Giận thật đấy à? Mình chỉ đùa một chút thôi mà, xin lỗi!”, Nhan Trinh Tịch thành khẩn nói. Cậu không ngờ Kiều Ân lại giận như vậy. Trước đây vốn nghĩ Kiều Ân là một cô nữ sinh vui vẻ, không ngờ cô ấy cũng chấp nhặt như vậy.
“Mình muốn đến khu đông!”, Kiều Ân đột nhiên mở lời.
“Khu đông? Bây giờ?”
“Đúng!”
Nhan Trịch Tịch không biết tại sao Kiều Ân lại muốn đến khu đông nhưng nếu cô ấy không trách chuyện lúc nãy nữa thì cậu cũng không muốn chất vấn gì thêm.
“Dám ngồi không?”, Nhan Trinh Tịch bỏ tay đang nắm tay lái ra hỏi. Xe đạp leo núi không có yên sau nên muốn đi cùng thì chỉ có thể ngồi trên gióng xe phía trước.
Đột nhiên Kiều Ân hơi do dự. Ngồi trước sao?
“Sao? Không dám à?”, thấy thái độ có vẻ lưỡng lự của Kiều Ân, Nhan Trịnh Tịch cười thầm cố ý khiêu khích.
“Mình sợ sẽ làm gãy nó!”, Kiều Ân rụt rè nói.
Nhan Trinh Tịch lặng đi giây lát rồi cười phá lên, ha ha ha, Kiều Ân thật chu đáo, còn lo đến việc này nữa chứ!
“Yên tâm, lên xe đi!”, Nhan Trich Tịch kéo cô ngồi lên.
Kiều Ân cẩn thận ngồi lên thật nhẹ rồi bám lấy ghi đông xe.
Hai tay Nhan Trinh Tịch nắm lấy ghi đông, nhoài người về phía trước, Kiều Ân thấy thế vội nghiêng đầu, cố gắng giữ khoảng cách nhất định với cậu ta. Nhưng yên xe đạp leo núi vốn cao nên người lái phải cúi thấp người về phía trước để điều khiển.
Kiều Ân bắt đầu thấy hối hận, tư thế thân mật như này nằm ngoài dự liệu của mình nên cô có vẻ hơi mất tự nhiên.
Trên đường, Nhan Trinh Tịch không nói lời nào, cứ thế phóng xe chạy thẳng, gió thổi vù vù bên tai mát lộng như xua tan mọi phiền muộn của Kiều Ân.
Kiều Ân thầm hạ quyết tâm, không suy nghĩ nhiều nữa, mau chóng quên hết những chuyện không vui vừa xảy ra!
Phố mua sắm khu đông
Sau khi được Nhan Trinh Tịch chở đến khu đông, Kiều Ân mới phát hiện ra ở đây cũng vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn có nhiều cửa hàng buôn bán hơn cả khu tây.
Trên đường, thấy Nhan Trinh Tịch thì đám bạn bè cậu đều quay lại chào hỏi, cũng không quên nhìn cô gái đang ngồi phía trước, ánh mắt ngạc nhiên pha chút kinh ngạc. Nhưng thái độ của Nhan Trinh Tịch với họ lại rất lãnh đạm, cậu chỉ gật đầu chào lại.
Cậu ta không quan tâm tới ánh mắt của mọi người, vẫn tiếp tục đạp xe chở Kiều Ân tới một tiệm bán bánh ngọt.
Bước vào cửa tiệm, Nhan Trinh Tịch và Kiều Ân chọn một bàn trống rồi ngồi xuống. Nhìn xung quanh tiệm này, Kiều Ân thầm nhận xét đây là một cửa hàng nhỏ được trang trí khá đơn giản, mặt hàng chủ yếu là bánh ngọt và các loại thức ăn bổ dưỡng khác.
“Có sợ đắng không?”, Nhan Trinh Tịch nhìn cô hỏi.
“Hơi hơi!”
“Đã ăn thạch Quy Linh[1] lần nào chưa?”
“Thạch Quy Linh? Mình đã ăn từ bé đến bây giờ rồi!” Một cô gái đến từ phương nam như cô sao có thể chưa từng ăn loại đồ ăn này chứ? Chỉ là sau khi đến phương bắc thì ăn ít hơn thôi.
“Vậy thì tốt, thạch Quy Linh ở đây rất tuyệt đấy! Mình thấy cậu đang giảm cân nên không dám giới thiệu những món ngọt”, nói xong cậu cúi đầu nhìn Kiều Ân.
Thấy Nhan Trinh Tịch cúi đầu, trong lòng Kiều Ân chợt thấy ấm áp. Hôm nay quả là một ngày khó hiểu, những câu bàn tán đáng ghét kia đã khiến cô mệt mỏi đến thở không ra hơi vậy mà cái nơi lạ lẫm này lại khiến trái tim cô thấy bình yên, ít nhất là ngay lúc này cô không còn muốn nghĩ đến những chuyện phiền muộn kia nữa.
“Thạch sữa dừa Quy Linh thì sao? Hơi ngọt một chút, không đắng lắm!”, Nhan Trinh Tịch ngẩng đầu nhìn vào mắt cô hỏi.
“Được!”
Nhan Trinh Tịch gọi bà chủ lại rồi kêu hai bát thạch sữa dừa Quy Linh.
Không biết cô ấy có chuyện gì nhưng Kiều Ân hôm nay hoàn toàn khác Kiều Ân lần trước cậu gặp. Vẻ u sầu ngập tràn trên khuôn mặt, nhất định cô ấy có chuyện gì không vui!
Thứ cô cần nhất lúc này chính là sự vui vẻ!
Khuôn mặt ửng hồng ngượng ngùng của cô trong lần gặp đầu tiên đến vẻ xấu hổ ngây thơ sau này đều khiến cậu cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu. Đôi mắt sáng trong, mỗi lần xấu hổ là hai má lại đỏ hồng, toát lên vẻ ngây thơ không biết nên làm gì.
Có lẽ thân hình hơi béo khiến cô cảm thấy đôi chút tự ti, nên mỗi khi xấu hổ lại dễ đỏ mặt hơn người khác. Hơn nữa cô vô cùng ngây thơ không biết nên phản ứng như nào, bộ dạng đó càng khiến người khác cảm thấy đáng thương hơn.
Bình thường cậu không thích chủ động làm quen với người khác, thậm chí ngay cả với bạn học cùng khóa, có những bạn đến cả tên cậu cũng chả nhớ. Dù biết có vài cô bạn thích mình nhưng do tính cách khó gần nên cậu thường khiến họ cảm thấy cậu rất lập dị, lâu dần cũng không ai muốn kết thân nữa. Vì thế cậu đã quá quen với sự cô độc rồi.
Nhưng từ khi biết Kiều Ân, cậu lại thường nhớ tới khuôn mặt ửng hồng của cô, thỉnh thoảng còn bật cười một mình. Lần đầu cậu có cảm giác muốn làm quen với một cô gái như vậy. Đi cạnh cô nhất định sẽ rất thoải mái, sự ngây thơ và chân thật của cô chắc chắn sẽ khiến người khác cũng cảm thấy dễ chịu!
“Đúng là rất ngon!”, Kiều Ân tán thưởng, trong miệng vẫn ngậm một miếng to, vị của nó rất tuyệt.
Nhan Trinh Tịch đang mải suy nghĩ chợt bị câu nói của cô kéo về thực tại, bất luận cô vừa buồn bã vì chuyện gì nhưng hiện giờ có vẻ cô đã vui hơn rồi.
“Sao? Cậu không biết ở đây có bán món này à?”
“Không biết, từ trước tới giờ mình chưa qua khu đông lần nào, ở khu tây lại không bán món này! Không ngờ trong trường còn có nơi hay thế này, lần sau nhất định phải rủ anh tới ăn mới được!”
“Anh cậu cũng học ở đây à?”
“Ừ, anh kết nghĩa của tớ.”
“Anh kết nghĩa?” Nhan Trinh Tịch nhướn mày. Trong trường cũng có kiểu quan hệ như này sao?
Điện thoại của Kiều Ân bỗng đổ chuông, cô hơi nhăn mặt, chẳng cần nhìn cô cũng biết ai gọi.
“…”, cầm điện thoại lên nhìn hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định nghe máy, “A lô!”.
“Em lại chạy đâu thế? Chẳng phải tan học rồi sao?”, ngoài Thiệu Minh Vỹ ra chẳng ai quan tâm, lo lắng đi tìm cô như vậy.
“Em đang ăn!”, ăn là lý do tốt nhất để tránh bị làm phiền!
“Ở đâu? Anh sẽ qua đó!”
“Không cần!”, Kiều Ân chợt căng thẳng. Lúc này anh mà tới đây sẽ bị mọi người nhìn thấy, rồi lại nói linh tinh cho mà xem!
“Kiều Ân!”
“Lát nữa em sẽ về”, Kiều Ân đột ngột hạ giọng. Cô rất muốn gặp anh nhưng cũng sợ phải gặp anh!
“Ân Ân, em không sao chứ? Em biết chuyện gì đó phải không?”, Thiệu Minh Vỹ lo lắng hỏi.
“Anh, đừng lo lắng quá, em không sao đâu! Thật đấy!” Lúc này cô cần thời gian để bình tĩnh trở lại, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý và cũng chưa biết phải đối mặt với anh thế nào.
“… Được rồi, khi nào về thì gọi cho anh, đừng chạy lung tung đấy.” Có lẽ lúc này Kiều Ân cần ở một mình.
“Vâng!”
Nhan Trinh Tịch thấy Kiều Ân cúp máy rồi tiếp tục ăn thạch dừa Quy Linh vẻ buồn bã.
“Kiều Ân, lát nữa có muốn đi dạo phố mua sắm ở khu đông không? Náo nhiệt hơn khu tây rất nhiều đấy!”
“Thật không?”, Kiều Ân nhìn thẳng vào đôi mắt cười của Nhan Trinh Tịch. Cậu ấy thật tốt khi không hỏi cô nhiều về những chuyện vừa rồi như thế! Giờ này cô chỉ muốn nghỉ ngơi không muốn nghĩ tới chuyện gì khác.
“Ăn nhanh đi rồi mình đưa cậu đi dạo.” Có vẻ Nhan Trinh Tịch đã nhận ra Kiều Ân đang cố quên đi nỗi buồn trong lòng.
Hai người đi dạo trên phố mua sắm ở khu đông.
“Sao ở đây náo nhiệt hơn khu tây nhỉ, nhìn khu đông nhỏ hơn khu tây nhiều mà!” Kiều Ân thấy kỳ lạ. Lúc mới tới đây, nhìn con phố cũng không dài lắm.
“Cậu không biết cũng phải, khu đông là khu của người giàu còn khu tây là khu của người bình dân mà!”
“Ai bảo?” Từ trước tới giờ cô chưa từng nghe thấy điều này?
“Khu tây đều là sinh viên thi đỗ vào trường bằng thực lực của mình còn khu đông là sinh viên hệ dự bị và tại chức xét tuyển vào, thậm chí chỉ cần có tiền là có thể được vào học, mục đích chính là để có nơi có chỗ trong vài năm kiếm cái bằng tốt nghiệp thôi!”
“Nhưng chẳng phải xét tuyển vào cũng rất khó sao?”
“Bởi thế nên tỷ lệ đỗ không cao, cuối cùng là nợ rất nhiều môn không qua, sau vài năm thì dùng tiền để đổi lấy tấm bằng tốt nghiệp.”
“Còn có chuyện này sao?”
“Nên cũng có nhiều người chọn học hệ tại chức, chỉ cần tham gia dự thi hết môn, còn chuyện điểm trác cũng không khó khăn gì, có tiền thì mọi vấn đề cũng trở nên đơn giản hơn nhiều. Vì thế phần lớn sinh viên ở khu đông đều là con nhà giàu vào học.”
“Vậy cậu thì sao? Không phải cũng chỉ vì tấm bằng giả đó chứ!”, Kiều Ân không nhịn được cười khẽ, nhìn cậu hỏi.
“Đúng vậy!”, câu trả lời của cậu ta khiến Kiều Ân thoáng giật mình!
“Hả? Sao có thể như vậy!”
“Mình cũng chỉ muốn có tấm bằng đại học thôi”, cậu ta nhìn Kiều Ân cười khẽ. Biểu hiện vừa rồi của Kiều Ân thật vô cùng ngạc nhiên.
“Nhưng mình thấy cậu là một sinh viên rất chăm chỉ.”
“Mình muốn đi du học”, đột nhiên cậu nói ra câu này. Từ trước tới nay cậu chưa từng nói chuyện này với ai nhưng lại dễ dàng tâm sự mọi chuyện với Kiều Ân.
“Du học?”, Kiều Ân đứng đờ người giữa đường nhìn bóng lưng Nhan Trinh Tịch.
“Đúng vậy, mình phải thi Toefl nên cần có bằng đại học.” Suy nghĩ của cậu ta, thực sự cô chưa từng nghĩ đến. Mặc dù khu tây cũng có nhiều sinh viên đang chuẩn bị tham gia thi và đi du học nhưng bạn bè thân quen của cô đều chưa từng tham gia những kỳ thi như vậy nên cô cảm thấy việc đi du học rất xa vời với mình.
“Tiếng Anh của cậu có tốt không?”, đột nhiên Nhan Trinh Tịch mỉm cười hỏi cô.
“Cũng được”, Kiều Ân thành thực trả lời. Thật ra tiếng Anh của cô rất chắc.
“Thật không?”, ánh mắt Nhan Trinh Tịch lộ vẻ thích thú, “Mình vừa đăng ký một khóa học tiếng anh tăng cường, cậu có hứng thú không?”.
“Trong trường á?”, Kiều Ân có nghe qua về chương trình này nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đăng ký học vì cô là chúa lười mà.
“Ừ, học vào chiều thứ Tư và Chủ nhật. Hôm đó cậu rảnh không?” Nhan Trinh Tịch hy vọng cô có thể đi học cùng mình, hai người cùng học sẽ thoải mái và vui vẻ hơn.
“Để mình suy nghĩ một chút.” Cậu ta rủ quá đột ngột khiến Kiều Ân không kịp phản ứng hay suy nghĩ gì cả.
“Chủ nhật tuần này bắt đầu học rồi. Thứ Tư là hạn cuối đăng ký, khi nào suy nghĩ kỹ thì báo một câu, mình sẽ đưa cậu đi đăng ký.” Nghĩ đến việc Kiều Ân có thể sẽ đồng ý đi học cùng mình, Nhan Trinh Tịch đột nhiên mừng thầm. Tưởng tượng đến cảnh được gặp Kiều Ân thường xuyên, cậu ta thấy hứng khởi một cách khó hiểu.
“Muộn rồi, mình phải về đây”, nhìn ánh mắt đầy kỳ vọng của Nhan Trinh Tịch, Kiều Ân không biết phải làm thế nào. Rắc rối to rồi, cô không biết nên đồng ý đi học với cậu ta hay không nữa? Nếu anh mà biết chuyện này chẳng biết có vui không?
Kiều Ân không muốn phiền Nhan Trinh Tịch phải đưa mình về nên tự đi bộ từ khu đông về ký túc xá.
Tối hôm đó, Kiều Ân tiếp tục tập luyện hơn hai tiếng đồng hồ!
Trước khi ngủ còn gọi điện cho anh nói chuyện hơn một tiếng nữa. Bỗng cô cảm thấy mình có lỗi với anh, dù trong lòng rất muốn thấy anh nhưng lại sợ phải gặp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc