Chỉ Vì Yêu - Ngoại Truyện 03

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Giọng cô thấp dần đi, còn đôi lông mày của Lương Phi Phàm lại dựng ngược lên.
Cố gắng chẹn cái cảm giác cay xè đang dâng trào từng đợt dưới vành mắt nóng hôi hổi, lúc ngẩng đầu trông lên, cô vẫn có thể mỉm cười nhẹ nhàng, “Cậu không phải lo, tôi nói được là làm được.”
“Cố Yên, em cũng đừng ép Kỷ Nam nữa. Nó bị kẹt ở giữ, chọn đằng nào cũng khó. Em nghĩ mà xem, nếu đổi lại, chị là Dung Lỗi, em là Dung Nham, thế nào em cũng tìm đủ mọi cách ép Kỷ Nam bưng bít hành tung của chị…Huống hồ, con bé cũng giấu chuyện mang thai hộ chị. Coi như công bằng.”
Cố Yên toan nói gì đó nhưng Cố Minh Châu đã giơ tay ngăn lại, “Thôi thôi, mấy đứa đi về đi, chị muốn chợp mắt một lát.”
Được lời như cởi tấc lòng, Lương Phi Phàm đứng bật dậy, “Vậy chị nghỉ ngơi đi, tối nay chúng em phải bay về luôn, lần sau lại đến thăm chị.”
Cố Minh Châu gật đầu, nghĩ thế nào lại vẫy tay gọi em gái lại.
Cố Yên ngồi xuống, Cố Minh Châu gắng sức vịn vào ghế sofa ngồi dậy, xoa đầu em gái, “ Con bé này, đừng có hở một tí là làm mình làm mẩy kiểu thích thì bay sang, xong lại bay về như thế này nữa. Lần sau thôi đi. Lường Phi Phàm không giống em, nó còn công lên việc xuống này nọ, em phải thông cảm cho nó. Đừng tưởng vắng mặt chị là tha hồ quậy phá, biết chưa? ”
Cố Yên lặng lẽ gật đầu.
Mưa ở New York không triền miên dai dẳng như mưa ở thành phố C.
Cố Yên và Lương Phi Phàm ra về, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Cố Minh Châu ngồi lặng người trên ghế sofa hồi lâu rồi nhích về phía cửa sổ, ngó ra sắc trời mờ mịt giữa những tòa nhà cao tầng qua ô cửa kính.
Lộ Hân Nam tan học về nhà, tay xách nách mang lỉnh kỉnh túi to túi nhỏ đựng thức ăn sống, “Ui chao! Ngoài trời lạnh ૮ɦếƭ đi được!”
“Này Cố Minh Châu, đừng đứng đó nữa, chỗ cửa sổ gió lùa, kẻo làm con nuôi tao bị cóng bây giờ!”
Cố Minh Châu không ngoảnh lại, song vẫn bật cười thật khẽ.
“Ơ này! Phương Phi Trì có dặn mấy giờ về ăn cơm không? Tao mua sườn rồi, bây giờ làm sườn xào chua ngọt hay rang nhỉ?” Lộ Hân Nam quấn tạp dề, nhô đầu ra khỏi bếp, hỏi với bên ngoài.
Cố Minh Châu ôm cái bụng lùm lùm như quả bóng rổ cỡ lớn, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, uống hớp nước rồi cười bảo Lộ Hân Nam, “Công ty có việc đột xuất nên anh ấy về nước rồi.”
Lộ Hân Nam “hả?” một câu rồi đứng khựng ngay tại chỗ.
Cố Minh Châu hờ hững ngó bộ mặt thất thần thoáng vụt qua của cô bạn, miệng tủm tỉm cười.
“Cười đếch gì!” Vừa sực tỉnh, Lộ Hân Nam đã trợn mắt lấp liếm, “Tao sợ lão giở quẻ chê tài nấu nướng của tao, trách tao không chăm sóc mày chu đáo! Cố Minh Châu mày còn cười à!”
“Thì tao có nói gì đâu, việc gì mày phải cuống lên thế?”
“Hừ! Tao quyết định sẽ làm món canh sườn mà con nuôi tao thích!” Lộ Hân Nam lè lưỡi lêu lêu rồi rụt đầu vào bếp.
Lộ Hân Nam ăn quáng ăn quàng rồi tranh thủ đi học, Cố Minh Châu cũng buông đũa ngồi bần thần trước mâm cơm còn nguyên.
Trời chạng vạng tối, Kỷ Nam mới lò mò tới. Cô bé bước vào với cái mặt cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào Cố Minh Châu.
“Chị Minh Châu.”
“Kỷ Nam, lại đây, ngồi xuống đi.” Cố Minh Châu vẫy cô bé. Kỷ Nam bẽn lẽn đón cốc nước, bối rối ngồi xuống.
“Lương Phi Phàm chuyển lời với cô rồi chứ?” Cố Minh Châu bình tĩnh hỏi.
“Vâng ạ.” Kỷ Nam mím môi, “Em xin lỗi chị, em thật sự không thể nói ra nơi ở của Dung Lỗi.”
“Chị hiểu. Chị không ép cô nữa. Cô chỉ cần nói với chị, hiện giờ, anh ấy… vẫn ổn chứ?” Ánh mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng.
Kỷ Nam cân nhắc hồi lâu rồi gật đầu, “Chị yên tâm. Anh ấy vẫn bình an.”
Nghe được câu nói ấy, ánh sáng trong mắt cô như thêm vụn vỡ, lấp lánh. Hồi lâu cô không nói gì mà Kỷ Nam cũng không dám lên tiếng. Kể từ lúc chạng vạng, hai người vẫn ngồi trong bóng tối nhập nhoạng của căn phòng khách chưa lên đèn.
“Ừ,” Cố Minh Châu gắng gượng nặn ra nụ cười, “Cảm ơn em, Kỷ Nam.”
Kỷ Nam mím môi ra chiều buồn bã rồi đứng dậy chào ra về.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, nước mắt nặng trĩu tuôn rơi.
Mưa lộp bộp rơi trên khung cửa sổ. Qua làn nước mờ mịt, ánh đèn lập lòe của những chiếc xe lao vụt qua hắt lên ô kính, ánh lên muôn vàn màu sắc. Rọi vào cảnh âm u nặng trĩu trong căn phòng, ảm đạm xiết bao.
Cố Minh Châu chậm rãi nằm xuống. Cô co quắp nằm trên chiếc sofa rộng thênh thang, ôm lấy đứa con đang nằm trong bụng, con của cô và anh. Nước mắt lã chã rơi trong màn đêm cô đơn, đêm thứ bao nhiêu chả rõ.
Đá ơi, anh đang ở nơi nao, anh sống ổn nhường nào?
Thật lòng em, rất muốn biết…
“…Đá” Cố Minh Châu mở to đôi mắt mờ mịt, yếu ớt gào lên, “Anh hư…”
“Minh Châu…” Dung Lỗi buông tha cho bờ môi cô, anh thở hắt ra đầy thỏa mãn.
Cô lẳng lặng chẳng nói gì, cái miệng nhỏ xinh, mọng đỏ hơi hé mở, si mê nhìn anh đang nằm bên trên, cơ thể còn đương run lên bần bật, tiếng ՐêՈ Րỉ rất khẽ rất nhẹ. Dung Lỗi hôn cô trong cơn cuồng si, bụng bảo dạ chỉ muốn nhai nuốt cô vào bụng…
“Minh Châu…” Dung Lỗi choàng mở mắt, sờ soạng chỗ bên cạnh, trống huơ trống hoác. Tỉnh táo được vài giây, tự nhiên thấy phần thân dưới lành lạnh, anh thò tay xuống sờ thử, ôi đúng là…mộng tinh rồi.
Buồn cười chưa, trằn trọc bao lâu mới được một giấc ngủ ngon, thế mà lại bị mộng tinh.
Tung chăn ngồi dậy, Dung Lỗi khoác áo, làm một cốc nước. Day day cái đầu nặng trĩu, anh vào nhà tắm thay ҨЦầЛ ŁóŤ, lau rửa qua loa.
Xong xuôi ra ngoài, đương nhiên cũng chẳng ngủ được tiếp.
Anh tựa vào ban công lộng gió cho đến bảy giờ hơn, Dung Lỗi làm một bữa sáng đơn giản, ăn uống đâu vào đó liền chuẩn bị tạt qua công ty, sau đó về trường lên lớp.
Vừa dợm bước ra cửa thì chuông điện thoại đổ chuông, anh đành quay vào nhận điện.
Giọng Dung Nham vẫn cái kiểu ba lăng nhăng mọi khi, “Chào ông anh thân mến!”
“Hôm nay chú dậy sớm quá nhỉ.” Dung Lỗi đáp lại một câu nhạt toẹt.
“Ông bảo em gọi điện thoại cho anh, Cố Minh Châu đang tìm anh đấy.”
Anh nghe trong lòng có tiếng đứt phựt của một sợi dây nào đó, vốn đã cất lâu giấu kỹ.
“Anh… muốn tiết lộ thông tin với chị ta không? Ông muốn bảo tốt nhất đừng nói cho chị ta biết, nhưng ông cũng nói, dù sao quyền quyết định vẫn là ở anh.”
Cổ họng Dung Lỗi nhấp nhô lên xuống trong im lặng, toan mở miệng nói thì di động trong túi đổ chuông réo rắt.
“Đợi chút nhé Dung Nham, anh có điện thoại.”
“Hello, Mr Kevin. Xin hỏi giấc ngủ tối qua của anh thế nào?” Bác sĩ quan tâm gọi điện thoại hỏi thăm. Hôm qua là ngày đầu tiên Dung Lỗi chuyển sang điều trị bằng loại thuốc an thần mới.
Những ngón tay đang cầm điện thoại của anh siết chặt lại đến nỗi trắng bệch, song giọng điệu vẫn hững hờ như mọi khi, “Tôi muốn đổi lại đơn thuốc cũ.”
“Không có tác dụng à?!” Đầu dây bên kia kinh ngạc quá đỗi, “Sao có thể thế được? Anh vẫn thấy khó ngủ sao?”
Dung Lỗi lặp lại một lần những gì vừa nói.
“Nhưng mà thưa anh, liều lượng thuốc an thần cũ đã chạm đến ngưỡng nguy hiểm rồi, bất cứ lúc nào cơ thể anh cũng có thể chịu tác hại khó lường.”
“Không sao, tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả. Cứ thế nhé, tạm biệt.”
“Dung Nham.”
“Vâng, em đây!”
“Nhớ rõ, không được để Cố Minh Châu biết bất kì tin tức nào về anh.”
“…Em biết rồi, anh yên tâm.”
“Này anh… dạo này vẫn khó ngủ à?”
Nghe giọng điệu sốt sắng quan tâm hiếm hoi của Dung Nham, Dung Lỗi nhếch khóe môi, “Không sao, chú khỏi lo. Nhưng cũng đừng để ông nội biết.”
“Vâng.” Dung Nham đồng ý, “Em biết rồi.”
Đặt điện thoại xuống, anh gạt phắt đống thuốc bên cạnh vào sọt rác.
Tác hai khó lường làm cái quái gì chứ?
Sao anh cứ có cảm giác, uống thứ thuốc ấy vào rồi năm mơ những giấc mơ kia sẽ càng để lại tác hại nguy hiểm hơn cả việc mất ngủ nhỉ?
Cố Minh Châu ạ, em muốn biết tin tức về anh sao?
Nhưng anh lại không muốn em hay: không có em, anh cảm thấy khó ngủ, không có em, anh sống đau khổ chừng nào.
Bảo bối của anh
Anh yêu em
“ Chúc mừng cả nhà! Cả mẹ lẫn con đều bình an!” Vừa chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô y tá liền nói với toàn thể gia đình nhà họ Dung đã đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật từ rất lâu rồi. Theo sau cô là một y tá khác, trên tay ẵm đứa trẻ vừa mới chào đời.
Người lớn trong nhà tức thì đứng bật dậy, nhoáng cái đã xúm lại xem đứa trẻ bé tí xíu đang nhăn nhó mặt mày, nằm gọn lỏn trong vòng tay cô y tá, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi. Hai bà mẹ kích động đến nỗi nắm chặt tay nhau mà nước mắt lưng tròng.
Dung Lỗi đứng đằng xa nhìn đứa nhỏ đang là tâm điểm của sự chú ý. Anh kéo tay một bác sĩ sản khoa vừa mới ra khỏi phòng mổ, nôn nóng hỏi: “ Vợ tôi đâu ?”
Đã quá quen với cảnh này, vị bác sĩ luống tuổi mỉm cười trấn an anh: “Bà Dung vẫn đang ngấm thuốc tê, chưa tỉnh. Chúng tôi đưa cháu đi tắm rửa sạch sẽ rồi sẽ trao lại cho gia đình. Lát nữa chúng tôi sẽ đưa cháu vào phòng bệnh với mẹ cháu. Anh đừng sốt ruột, cả mẹ lẫn con đều bình an”.
Mới nói đến đó, cánh cửa phòng mổ đã bật mở, sản phụ được đẩy ra ngoài, Dung Lỗi vội rảo bước chạy lại. Anh thấy khuôn mặt trắng bệch lẫn vào màu ga giường của Cố Minh Châu trên chiếc giường đẩy. Khóe môi anh run lên vì xót xa. Lòng bàn tay ấm áp của anh áp lên gương mặt cô, se sẽ gọi: “Vợ ơi…”
Nghe tiếng anh gọi, cô mở mắt, nhoẻn miệng cười yếu ớt.
Bắt gặp nụ cười ấy, suýt thì nước mắt Dung Lỗi cũng tuôn ra theo nụ cười.
Hai cô ý tá đưa mắt nhìn nhau, bụng bảo dạ chưa từng gặp đôi nào như vợ chồng nhà này, cô vợ từ đầu chí cuối không hé răng than đau lấy nữa lời, còn ông chồng cũng chẳng cho được câu an ủi, bốn mắt nhìn nhau đăm đăm không thể dứt ra được, chẳng biết nhìn cái gì?
“Mẹ!” Dung Nham đi đón Dung Dịch tan học, giờ mới về tới nơi. Thằng bé đeo nguyên cái cặp to sụ, chạy bổ nhào về phía Cố Minh Châu. Đang đứng bên giường bệnh, Dung Lỗi giật mình, vội đưa thằng bé ra xa.
“ Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi!” Dung Dịch bị bố ôm trong lòng, nó chỉ có thể rướn cổ réo gọi mẹ.
Dung Lỗi dặn con trai, “ Khẽ nào, mẹ mới làm phẫu thuật xong, để mẹ nghỉ ngơi đã”.
Bác sĩ đẩy Cố Minh Châu vào phòng bệnh, Dung Lỗi tháo cặp sách của Dung Dịch xuống đưa cho Dung Nham đứng cạnh bên. Anh bế con, chạy theo vợ.
“Trai hay gái thế anh?” Dung Nham xách cặp đuổi theo, đoạn hỏi ông anh cả.
Dung Dịch hớn hở ςướק lời: ”Là con gái! Là em gái!” Từ lâu lắm rồi ông bà nội bật mí với nó rằng mẹ sẽ sinh cho nhà mình một nàng công chúa.
“Là con trai”. Dung Lỗi cười bảo Dung Nham, rồi lại quay sang tì vào bờ trán đầm đìa mồ hôi của con trai, “Không phải là em gái mà là em trai. Dung Dịch được làm anh rồi, con thích không?”
“Á? Là con trai ạ?” Dung Dịch ra chiều thất vọng, nó thở dài như ông cụ non, “Con không thích em trai đâu! Bố nhìn Lương Việt mà xem, nó ăn khủng lắm, lần nào ngồi ăn với nó, con cũng gặp áp lực! Còn Cố Dương thì thâm ૮ɦếƭ đi được…Con muốn có em gái xinh xắn như Lương Tĩnh cơ, con sẻ bảo vệ em, không để thằng khác tán em!”
Ánh mắt Dung Lỗi vẫn dõi theo Cố Minh Châu đang nằm trên chiếc xe đẩy ở phía trước. Trong khi thằng bé vẫn lẩm bẩm một tràng thì anh chỉ kịp nghe câu sau cùng, sau đó cười hỏi: “Dung Dịch nhà mình lớn thật rồi, cũng biết tán tỉnh bạn gái rồi cơ đấy!”
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Cố Minh Châu nghe thấy đoạn hội thoại đáng yêu giữa hai bố con, cô mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang. Dung Lỗi vội vàng ẳm Đá nhỏ tiến lên mấy bước, đứng cạnh giường cô.
Cứ nghĩ đến hai gương mặt, một lớn một nhỏ giống nhau như đúc nhìn cô mỉm cười, và cả hòn Đá con sắp quay về nằm bên cô, là Cố Minh Châu lại thấy cơ thể mình dần lấy lại sức lực vừa mới mất.
Bị bố trêu một câu, Dung Dịch liền vặn vẹo người tụt khỏi lòng bố, chạy nhào về phái Dung Nham.
Dung Lỗi hơi cúi người, anh luồn tay vào tấm chăn đang đắp trên người cô, siết chặt những ngón tay ướt sũng mồ hôi lạnh của cô.
Cố Minh Châu khẽ khàng gập tay lại, từng ngón tay đan vào ngón tay. Dung Lỗi chợt nghe mắt mình cay xè, anh trìu mến nhìn vào mắt cô, miệng cất lên ba từ trong câm lặng.
Giọt nước mắt ứa ra nơi khóe mắt Cố Minh Châu.
Nghe nói người phụ nữ trong quá trình sinh nở, khớp xương thường bị lỏng lẻo. Nói vậy tức là phải yêu nhiều thế nào thì mới tình nguyện hy sinh vì anh hết lần này đến lần khác như vậy chứ?
Cố Minh Châu không biết người khác thế nào, nhưng với cô, chỉ cần ba từ không nói thành tiếng mới rồi của anh thôi, thế là đủ.
Lũ Nhỏ
Ngày bé cưng đầy tháng, nhà họ Dung mở tiệc thết khách.
Cố Yên là thành phần bắt buộc phải có mặt nên Lương Phi Phàm không dám sơ suất, hai vợ chồng dắt theo ba nhóc tì sinh ba, tưng bừng khí thế đến dự tiệc.
Chú Sáu của Lương Thị là Lý Vi Nhiên, bình thường khá thân quen với Cố Minh Châu, đương nhiên bữa nay ắt phải bồng bế vợ con đến tham gia cho đúng giờ.
Thiệp mời cũng đến tay Trần Ngộ Bạch, nhưng bình thường cậu ta không ưa mấy trò xã giao, định bụng không đi, khổ nỗi An Tiểu Ly lại lấy thằng nhóc đẹp trai nhà Tần Tang ra để nhử con gái mình, làm con bé trót dại trai, bù lu bù loa đòi đi bằng được, Trần Ngộ Bạch cũng đành bó tay chiều theo.
Đúng bảy giờ tối, ba nhóc tì nhà Lương Phi Phàm, Lý Mộ nhà Ly Vi Nhiên và cô bé con ngây thơ nhà Trần Ngộ Bạch đã tề tưu đông đủ ở nhà họ Dung.
Với tư cách là anh cả của một lũ lít nhít, bữa nay Dung Dịch diện một bộ lễ phục đuôi tôm màu đen để đón tiếp khách khứa. Cao Hạnh và Chung Tiềm đưa Duệ Duệ theo, vừa đến một cái, hai đứa nhỏ đã bám dính lấy nhau, không chịu đứng yên một chỗ.
Khách khứa đến đông đủ, Dung Lỗi và Cố Minh Châu ẵm đứa trẻ ra, mọi người liền xúm lại, râm ran cười nói, rộn ràng hàn huyên. Mấy anh chị lớn hơn vốn chẳng lấy làm hứng thú với em bé mặt còn đương dúm dó kia, Dung Dịch bèn dắt chúng sang phòng bên, cho chúng ăn uống và thỏa sức quậy phá.
Với tư cách là người cao tuổi nhất, Dung Dịch nhiệt tình đặt câu hỏi cho lũ nhỏ: “Anh đố các em một câu này để thử trí thông minh của mấy đứa nhé, ở đây có một cái bánh ga tô và một con dao, cả lũ có năm đứa, câu hỏi là: làm sao để cắt chiếc bánh thành năm miếng chia đều cho mỗi đữa mà chỉ với ba lần cắt”
Bảo Bảo nhanh nhảu giơ tay đầu tiên: “Anh Dung Dịch ơi! Ba nhát dao chia thành sáu miếng! Em ăn hai miếng! mỗi người còn lại một miếng!”
Cố Dương và Lý Mộ phá lên cười. Tinh Tinh bé nhỏ thấy Lý Mộ cười với Bảo Bảo, con bé liền dẩu môi tỏ vẻ không vui.
Lương Việt đang cầm một đĩa bánh bích quy đánh chén ngon lành. Sau khi Bảo Bảo phát động phong trào, nó cũng giơ tay: “Hãy để em ăn cái bánh đó cho! Khỏi cần chia nữa”.
Dung Dịch thở dài: “Mấy đứa đúng là lũ ấu trĩ!”
Duệ Duệ không nói gì mà chỉ khẽ cười.
“Tinh Tinh, em nói thử xem?” Dung Dịch hỏi công chúa nhỏ nhà Lương Phi Phàm.
Lương Tinh chu môi, nghếch cằm, vênh vang đáp: “ Em bảo bố em mua thêm bốn cái bánh nữa! Mỗi người một cái! Tiện thể mua thêm thật nhiều dao! Thích chia thế nào thì chia!”
Cái thể loại gì thế này… Dung Dịch chỉ còn nước chuyển hy vọng sang đứa bình thường nhất trong cả đám, “ Mộ Mộ, em thì sao?”
Lý Mộ lịch lãm đáp, “ Chia thành bốn phần là được rồi, em không thích ăn bánh ga tô, để mấy đứa ăn hết đi!”
Nghe thấy thế, cặp mắt của Bảo Bảo liền tóe sao màu hồng.
Dung Dịch như điên lên, “Nghe cho rõ đây! Chỉ ba lần cắt thôi mà!”
Bảo Bảo dại trai liền toe toét cười, toan giải vây cho hoàng tử của lòng mình: “ Vậy chia thành sáu miếng đi! Mộ Mộ không ăn, em cũng không ăn, ba người mỗi người hai miếng!”
Dung Dịch đành bó tay, ánh mắt đổ dồn vào Cố Dương, nghe đâu Cố Dương thông minh ngang ngửa với thiên tài Duệ Duệ.
Hiển nhiên cái dáng vẻ si mê mới rồi của Bảo Bảo không chỉ chọc giận một mình Tinh Tinh, mà nó còn khiến ánh mắt lạnh lùng của Cố Dương không ngừng soi mói trên người Lý Mộ, thằng bé cười nham hiểm: “Ờ ba nhát dao…một nhát đâm ૮ɦếƭ đứa nào đó, hai nhát còn lại chia bánh, vừa khéo...”
Ngay tức khắc, hiện trường chỉ còn lại những tiếng loảng xoảng.
Ở góc phòng, đôi mắt một mí xinh xắn của Duệ Duệ hấp ha hấp háy, tay cầm chiếc đĩa bạc “hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn” chiếc bánh ga tô nọ bằng động tác tao nhã lịch lãm.
Hết
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc