Chỉ Vì Yêu - Chương 03

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Thuốc ngấm dần làm cơ thể Cao Hạnh rơi vào trạng thái đê mê, có lẽ cũng chẳng còn nhận ra ai với ai nữa, đôi mắt quyến rũ mơ màng chưa tắt nét cười nũng nịu, cô ôm ghì lão đại gia béo núc ních toàn mỡ ấy gọi “Cưng ơi,” làm gã vui như gì, đoạn ngã vật xuống sofa, ôm cái bụng phệ rồi phá lên cười giòn tan.
Cố Minh Châu xồng xộc lao đến kéo phắt Cao Hạnh đứng dậy, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi thẳng mặt lão, có phái lão đã bó thuốc vào R*ợ*u không. Gã vênh váo rung đù*, nhả thứ tiếng quảng đông: “Chút chút thôi...”
“Chút cái đầu con mẹ nhà mày ấy!" Cố Minh Châu cáu tiết, tay với ngay đĩa hoa quả chỗ bàn trà gần ghế sofa, rồi nhằm chính giữa cái trán dô của lão mà phang cho một cú trời giáng. Chiếc đĩa bằng thúy tinh vỡ toác thành mấy mảnh, gã béo cuống cuồng ôm vết thương đang ứa máu, rên la oai oái. Cố Minh Châu trầy trật lôi xềnh xệch Cao Hạnh lúc bấy giờ đã nửa mê nửa tỉnh, chân nam đá chân chiêu chạy ra ngoài.
Qua được cánh cứa phòng là Cố Minh Châu yên tâm hơn hẳn. Cô tính cả rồi, một khi xảy ra náo loạn, ắt bảo vệ của khách sạn sẽ lên can ngăn, không thì cũng có phòng của Dung Lỗi ở gần đây.
Nhưng việc xảy ra sau đó lại khiến Cố Minh Châu phải thất kinh: nghe tiếng ré như lợn cắt tiết của lão béo phòng giữa, hai phòng bên liền mở tung cửa, chồm ra mười mấy thằng cao to bặm trợn, sát khí đằng đằng.
Bỏ xừ rồi! Trong lòng Cố Minh Châu đang rối tinh rối mù. Chắc lúc khai tiệc, lão béo thấy phòng không đủ chỗ chứa nên thuê thêm hai gian bên cạnh cho bọn đàn em ăn chơi chè chén. Còn hai chị em cô đến muộn do tắc đường đâm ra không hề biết gã kéo theo lắm người đến thế.
Lão đại gia quê kệch kia bưng khuôn mặt phì nộn rướm máu, lảo đảo đuổi theo ra ngoài, lão rít lên trỏ thắng vào Cố Minh Châu mà chửi bới om xòm, bọn vệ sĩ nghe theo lời huy động cùa lão thì đều nhắm nhắm hướng về phía cố Minh Châu, trong khi cô lại điềm nhiên hét lớn: “Đứng yên đấy!"
Tư thế của cô trở nên đầy uy quyền, lũ người kia bị cô dằn mặt nên cũng chần chừ đưa mắt nhìn nhau, chưa dám manh động.
Lão béo thấy thế liền nhảy lên chồm chồm, thế nhưng tự bên trong lão như muốn co vòi trước một Cố Minh Châu chua ngoa đáo để. Gã không có gan xông ra động thử mà chỉ dám đứng lì một chỗ, chửi ra rá. Thực tình, Cố Minh Châu chỉ cho lão xơi một đòn khiêm tốn, vết thương trên đầu đã ngừng chảy máu, do đó mà ma men trong lão cũng dịu đi phần nào. Lúc này thẹn quá hóa giận, máu sôi đến tận đỉnh đầu, bấm bụng bảo phải giết bằng được hai con nhãi này.
Cố Minh Châu nghe bọn vệ sĩ rì rầm trao đổi với nhau bằng tiếng địa phương, cô đoán bụng chắc lão béo này bỏ tiền ra mướn nguời từ gã đầu gấu nào đó hòng ra oai, đôi mắt xinh đẹp của cô trợn lên, vẻ đe nạt lũ người đang rục rịch manh động kia: “Bọn mày là quân của Kỷ Đông Kỷ Bắc” - cô ra oai hỏi.
Một thằng lỏi con lắc đầu rồi thành thực trả lời: “Không, bọn này là đàn em của anh Mèo Mướp.”
“À... Châu Yên Hồi.” Cố Minh Châu ngạo mạn nói, chiếc cằm nhỏ xinh hếch lên cao vút.
Bọn vệ sĩ thấy bà chị xinh đẹp này có thể thản nhiên gọi thẳng toẹt tên mụ “đại ca của đại ca” nhà chúng như thế thì đều ra mặt e dè kiêng nể, nhất thời bối rối không biết xử trí thế nào cho phải.
Nửa thân hình đã tê dại, không tự chủ được của Hạnh Hạnh cứ tuột dần xuống làm Cố Minh Châu càng trầy trật hơn, đành phải bấu nghiến lên eo Hạnh Hạnh, cái đau làm cô ấy bừng tỉnh, lảo đảo đứng thẳng người hơn một chút rồi ngơ ngác đảo mắt nhìn quanh.
“Mấy đứa về nói lại với Mèo Mướp rằng chị Cố Minh Châu lấn địa bàn của nó, đánh bạn nó." Cố Minh Châu nói với thắng lỏi con ban nãy, “Sau này có gì thì báo đại ca của nó là Châu Yên Hồi vác xác đến tìm chị rồi nói.”
Cô ung dung nói rồi thản nhiên kéo Hạnh Hạnh đã vật vờ chẳng còn biết trời ơi đất hỡi gì hiên ngang rẽ lối đám đông, xông thẳng về phía phòng Dung Lỗi ở đầu hành lang phía bên kia.
Gặp bảo vệ của khách sạn, Cố Minh Châu liền thì thào bảo với bọn họ rằng, đám lưu manh kia nãy giờ uống quá chén nên vừa.mới đánh vỡ đầu ông trùm do văn phòng đầu tư của thành phố mời đến, giờ đang thương lượng chi đó, hình như còn găm cả dao bầu theo nữa.
Nghe cô nói vậy, các nhân viên bảo vệ ngay lập tức khẩn trương thông báo qua bộ đàm, chẳng mấy chốc họ đã đổ dồn về đây.
Quả đúng không ngoài dự tính của Cố Minh Châu, khi cô chưa kịp tiến về phía phòng cứa Dung Lỗi thì đám người kia đã sực tỉnh, bọn vệ sĩ nháo nhác nhào đuổi theo, đòi bắt hai cô gái.
Cố Minh Châu lôi xềnh xệch Hạnh Hạnh, nặng nhọc tiến về phía trước, cuối cùng cũng đừng trước cửa phòng Dung Lỗi, cô dùng chân đá bung cánh cứa, đảo quanh thấy Dung Lỗi đang ngồi trước bàn tiệc, miệng mỉm cười nâng cốc, cô hét lên với anh “Mau lên!”, thế rồi không dám chần chừ hơn nữa, cô tất tả lao về phía đầu cầu thang.
Đằng sau, bọn lưu manh và đám báo vệ đang lời qua tiếng lại om tỏi, Cố Minh Châu vẫn luống cuống cho đến khi tiếng bước chân vững vàng từ sau lưng vang lên, trên tay bỗng nhẹ bẫng, lúc này cô mới yên tâm thớ phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì thế ?” Dung Lỗi nhấc bổng Hạnh Hạnh vác trên vai như một bao cát, tay kia kéo Cố Minh Châu nép vào người mình.
"Bọn nó chuốc thuốc Cao Hạnh, em vừa đập cho nó một trận.” Cố Minh Châu theo sát anh.
Hàng lông mày của Dung Lỗi chau lại, anh chẳng nói chẳng rằng kéo cô xuống lầu.
Dường như những lúc ở bên anh, Cố Minh Châu luôn cảm thấy từ nụ cười cho đến sự giận dữ của anh, dù chỉ là nhỏ nhặt nhưng cũng được kéo dài ra thành những thước phim quay chậm, mọi trạng thái cảm xúc đều được phóng to rõ nét, còn cô thì hoan hỷ đắm chìm trong dó, chậm rãi cảm nhận, Đá yêu vì cô mà lúc vui lúc buồn. Cô rảo bước theo anh, tiện thể gọi điện thoại cho Trình Quang đang ở dưới lầu, nhắc cậu dắt theo Duệ Duệ, lái xe ra cổng sau khách sạn để chi viện.
Trình Quang bận bộ đồ đen từ đầu đến chân, bên ngoài khoác chiếc áo gió màu sữa, dáng người oai vệ, nếu không phải do kiểu tóc nhím xù lông trên đầu thì thoạt trông cũng ra dáng trâm anh thế phiệt ra phết. Cậu chàng uể oải dựa vào cửa xe, từ xa trông thấy Cố Minh Châu liền xông xáo xắn tay áo: “Duệ Duệ đang trên xe, chị đưa nó về trước đi. Thằng Tam đang dẫn người đến đây rồi, để em đi gặp cái lũ điếc không sợ S***g ấy!”
Cố Minh Châu nóng nảy đấy phắt cậu sang một bên, mớ cứa xe cho Dung Lỗi và Hạnh Hạnh, “Bọn tay chân của thằng Mèo Mướp ở khu Nam đấy, cậu có dám gặp không!”
"Chẳng dám!” Trình Quang trả lời thành thật rồi leo tọt lên ghế lái như một con mèo, vội vàng đi luôn ngay khi xe vừa khởi động.
Lên xe một cái là Cố Minh Châu liền kiểm tra xem hợp đồng đã ký ổn thỏa chưa, đồng thời tìm người giải quyết gã đại gia kia, Tần Tống à mang một phong cách nữ hoàng y chang cô. Sau một cú rê bánh trượt ngang khi vào cao gấp đầy giật gân thì Dung Lỗi buộc phải đưa tay sờ mũi rồi lặng lẽ thắt đai an toàn của mình.
Chính vào lúc chỉ có hai người với nhau, Cố Minh Châu lại không hề lên tiếng gợi chuyện mà cô tỏ vẻ thản nhiên lái xe, lúc dừng đèn đỏ vẫn ung dung bật đầu đĩa trên xe.
“Dạo này em càng ngày càng biến dị rồi đấy.” Dung Lỗi không nén được phải thốt lên.
Cố Minh Chậu mỉm cười đầy ngọt ngào trong lúc chọn bài, “Anh nói sở thích âm nhạc hay cách chọn đối tác làm ăn"
“Em nói xem!” Dung Lỗi có vẻ tức tối, anh từng gặp nhiều người phụ nữ trong nghề này nhưng chưa từng thấy một ai đi thương tháo làm ăn lại hầm hố đến thế. Tối nay anh mời cơm toàn là những quan chức trọng yếu của dự án nọ, thế mà lúc cô đạp cửa với vẻ mặt hoang mang, anh bỏ mặc luôn bọn người đó ở lại, chẳng kịp nói lấy một lời xin lỗi đã luýnh quýnh đuổi theo cô.
“Em nói ấy à... em bảo nhé, đến giám đốc Dung mà em còn giải quyết được nữa là thằng béo chảy mỡ tiêu tiền như rác ấy!” Cô cười tinh nghịch, Dung Lỗi đang định đáp trả thì thật khéo lúc đèn đỏ chuyển sang xanh, Cố Minh Châu đạp mạnh chân ga làm anh suýt thì cắn vào lưỡi.
“Vả lại, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Châu Yên Hồi có gan mấy cũng phái nể mặt Lương Phi Phàm chứ, trong khi đó, thần thông quảng đại như Lương Phi Phàm mà còn không thoát nổi năm Ng'n t của cô em gái cù lần nhà em thì thôi. Thế nên, ở thằnh phố này, em là to nhất! Haha!”
“Vậy em còn nhận mấy phi vụ làm ăn xa xôi kia làm gì nữa? Sao không báo thẳng Lương Phi Phàm ςướק về cho em ấy. Không làm được thì Lương Phi Phàm thừa sức đền."
"Chưa đến lúc quan trọng thì em chưa vội làm phiền chú ấy. Về mặt này, em ý thức rất rõ ràng.” Cố Minh Châu khá là tự đắc, “Dĩ nhiên, nếu Lương Phi Phàm có chuyện muốn cầu cạnh em, cậu chàng vừa khóc lóc, vừa van nài, hai tay dâng tiền thù lao thì em cũng sẽ nể tình. Lúc đó mà từ chối thì bất kính quá.”
Dung Lỗi dở khóc dở cười bảo, “Cố Minh Châu này, em đúng thật là đã vớ bở lại còn khoe mẽ. Sao trước mặt Lương Phi Phàm lại giả vờ e dè như thế?” Dung Lỗi cúi đầu gỡ đai an toàn, anh hỏi cô bằng giọng vô cùng bình tĩnh: "Em đùa anh bằng kiểu dở cười dở mếu ấy, em thấy hay ho không Cố Minh Châu.”
“Vậy anh nửa vờ lạnh lùng, nửa vờ như đã quên, hay ho lắm phải không?” Cố Minh Châu không hề chịu thua, “Dung Lỗi ạ, sáu năm ròi mà sao anh vẫn nhỏ nhen với em như thế "
Bị chạm trúng nọc khiến cả hai đồng thời rơi vào trầm lặng. Phía trước, màn đêm yên ả bao trùm lên khuôn viên rộng bằng tòa thành nhỏ của nhà họ Dung, nom như một con quái thú đang ẩn mình.
Từ lúc Dung Lỗi trở về, mối quan hệ của bọn họ lại rơi vào cái vòng lẩn quấn, lúc thì khách sáo xa cách, lúc lại có sự gần gũi như ngầm ước hẹn. Tính anh bướng bỉnh, khó mà quên được vết thương từng hứng chịu. Mà con người cô lại hèn nhát, bởi khó mà quên được lý do vì sao cô khiến anh tổn thương.
Trước kia... trước kia họ đâu có thế này.
Hồi quen Dung Lỗi, Cố Minh Châu mới mười bảy tuổi, dạo đó, thế lực nhà họ Cố cao ngút trời, Cố Vi Bác là người thẳng thắn bộc trực, trọng nghĩa và nhiệt huyết, ở thành phố C, ông nổi tiếng là một người bố yêu thương hai cô con gái R*ợ*u hết mực. Cố Yên mồ côi mẹ từ năm mười sáu, sau đó mới được đón về nhà họ Cố. Tính cách cô bé khá trầm tĩnh, cả ngày chỉ quanh quẩn ở bên mối tình đầu là Phương Diệc Thành. Dù cũng có lúc vùng vằng giận dỗi nhưng phần nhiều vẫn là quen thói tiểu thư vốn được cưng chiều, về phần Cố Minh Châu, cô đến sống nhà họ Cố từ khi mới lên bảy, được bố chiều chuộng không thiếu thứ gì. Bà mẹ kế Nguyễn Vô Song cũng hết mực quan tâm đến cô, còn bọn thủ hạ của bố cô thì càng không dám không phục tùng cô tiểu thư đỏng đảnh. Thế nên từ nhỏ đến lớn, có thế nói cô đã quen thói coi trời bằng vung hay nhìn đời bằng nửa con mắt.
Cũng bởi ham thích thiết kế thời trang, lại thêm bản tính ngang ngược sẵn có nên Cố Minh Châu lao đầu vào học vượt cấp, cô sẵn sàng gạt bỏ bất cứ thứ gì cán đường tiến lên của mình. Sau khi vượt qua cuộc sát hạch luân phiên của hơn nửa số giáo sư giáng dạy tại khoa mỹ thuật gộp cùng khoa thiết kế của đại học C, cô bừng bừng ý chí hăng hái tiến vào khoa mỹ thuật, nơi hội tụ nhân tài của đại học C.
Năm đó, anh chàng sinh viên năm nhất đại học Dung Lỗi cũng có cùng một tình yêu mỹ thuật điên cuồng như Cố Minh Châu. Là cháu đích tôn của nhà họ Dung, anh phải chịu nhiều sức ép từ phía gia đình. Nhưng với ước mơ cháy bỏng được trở thành kiến trúc sư mang đẳng cấp quốc tế, anh đã bất chấp tất cả để thi vào khoa kiến trúc của dại học C.
Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào đợt thi cuối kỳ cùa học kỳ một năm nhất, Dung Lỗi vừa hoàn tất kỳ thi, anh và bạn tụ tập chơi bóng rổ ở sân bóng nhỏ cạnh bãi tập. Bấy giờ Cố Minh Châu đang vắt chân lên cố chạy tắt qua bãi tập để đến phòng thi.
Khi cô đi ngang qua sân bóng cũng là lúc Dung Lỗi run tay ném quả bóng vào rổ, quá bóng lại lao vút qua thành rổ, đập thẳng vào đầu Cố Minh Châu. Lúc đó anh lại hất mái đầu ướt sũng mồ hôi, khom mình từ xa, đoạn gào toáng lên “Này! Xin lỗi nhé!”. Cô nở nụ cười duyên dáng thùy mị, đoạn gật đầu, mái tóc đen xõa trên nền áo trắng, nụ cười yểu điệu cùng bóng dáng thướt tha ngay tức khắc đã thu hút biết bao tiếng huýt sáo.
Ba hôm sau, thi xong, Dung Lỗi lái xe về nhà. Giữa đường, một chiếc xe thể thao màu đỏ chói lao vào xe anh, suýt thì gây chấn thương sọ não.
Anh ôm trán xuýt xoa một hồi rồi lồm cồm xuống xe kiểm tra. Năm đó, người cầm lái đâm vào xe anh chính là cô nàng rock and roll , Lộ Hân Nam, mặt mũi lúc ấy còn đang mơ mơ màng màng. Trong khi Cố Minh Châu đang ngồi ở ghế lái phụ lại nở một nụ cười tươi rói làm anh lóa cả mắt. “Úi, xin lỗi nhé!” Cô huênh hoang xuống xe, đứng chắp tay sau lưng, lia mắt liếc nhìn từ cái đuôi xe bị đâm rúm ró sang khuôn mặt của khố chủ, chiếc cằm nhỏ xinh hất lên hết cỡ, ra chiều hả hê lắm.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Dung Lỗi được biết thế nào là trời đất quay cuồng. Mãi sau này của sau này anh mới nghiệm ra, thực chất cái cảm xúc ấy được gọi là khoảnh khắc trái tim biết rung động.
Quãng thời gian sau đó, trai anh hùng sánh cùng gái thuyền quyên, nhưng cũng lắm oái oăm trái khoáy.
Sang học kỳ hai năm nhất, thời khóa biểu của Cố Minh Châu và Dung Lỗi xếp toàn môn chuyên ngành của đối phương. Rồi cũng đợt thi cuối kỳ, bản thảo phác họa trang phục dạ hội mang tên “Biển ngọc” của Dung Lỗi dành dược sự khen thưởng hết lời từ các giáo sư giảng dạy tại khoa của thiết kế thời trang. Còn phía Cố Minh Châu, thi môn bắt buộc của khoa Kiến trúc lại lẹt đẹt ở mức bốn mươi hai điểm.
Ngày khai giảng năm thứ hai, Dung Lỗi dắt tay Cố Minh Châu bước vào ký túc xá nam. Cô sắp xếp đồ đạc, trải giường, phơi chăn cho Dung Lỗi bằng một vẻ mặt như đâm lê chém mướn. Cũng chính cái đêm đó, cái đêm mà vầng trăng tỏa sáng khơi nguồn lãng mạn, trước sự chứng kiến của rất nhiều người có mặt tại sân ký túc xá nữ, họ đã thấy Dung Lỗi ôm chầm Cố Minh Châu xinh đẹp vào lòng ra sao, một nụ cười dịu dàng chầm chậm lan tỏa khắp khuôn mặt.
Đêm đó, cả đại học C thao thức trắng đêm, phủ kín sân trường là ngàn vạn mảnh trái tim vụn vỡ của biết bao chàng trai cô gái.
Thời gian trùng lắp, chồng chất lên nhau, cơn ngẩn ngơ vút qua rồi mà đưòng nét anh tuấn mạnh mẽ gần ngay gang tấc của Dung Lỗi vẫn như ngày nào.
“Xuống xe rồi về nghỉ sớm đi." Cố Minh Châu rạp người trên vô lăng ô tô, nghiêng mặt nhìn anh, khẽ hấp háy hai hàng mi dài trong sắc đêm mơ màng, lâu nay cô đã tự thừa nhận rằng trái tim sắt đá của mình đã hơi mềm đi phần nào vào những lúc thế này. “Mai còn phải đi làm sớm.”
Thoạt đầu, sắc mặt Dung Lỗi vẫn còn thoáng vẻ lạnh lùng không chịu thua, nhưng khi chạm đến ánh mắt dịu dàng của cô, biểu cảm trên mặt anh cũng dần dịu đi. Cố Minh Châu nhoẻn cười, vươn tay lắc lắc tay áo anh như thể bọn họ vẫn đang sống những ngày tháng đẹp đẽ của nhiều năm về trước.
“Này anh đừng có mà hục hặc nữa, chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi. Anh không nỡ hận em, mà cũng chẳng muốn yêu em nữa thì chúng ta hãy cứ làm bạn đi vậy.” Cố Minh Châu thỏ thẻ nói, “Dầu gì đi nữa chúng mình quen nhau đã lâu, cũng từng tâm đầu ý hợp, giờ lại là đối tác làm ăn, hai đứa cũng nên làm lành, anh thấy phải không?”
Giây phút trầm ngâm kéo dài. Anh không cất lời, cô không lên tiếng. Còn màn đêm vẫn cứ dìu dịu.
"Được” Cuối cùng Dung Lỗi trút một tiếng thở dài khe khẽ, dường như phải hạ quyết tâm lắm mới nói ra được. Anh ngưng trong chốc lát, rồi quay sang tháo đai an toàn hộ cô, tỏ ý muốn đổi sang ghế lái, “Giờ muộn lắm rồi, để anh đưa em về, còn xe thì để mai anh dặn người đưa đến chỗ Trình Quang.”
“Vâng.” Thật hiếm khi Cố Minh Châu tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời.
Kể từ đó, thái độ của Dung Lỗi cũng trở nên dễ chịu hơn. sắp đến đợt gọi thầu của chính quyền, tiến độ dự án dần được đẩy mạnh, bên cạnh việc hai người bọn họ cùng kề vai sát cánh, thì mối quan hệ cũng hòa hợp, quả thật giống như những người bạn quen biết lâu năm.
Giới truyền thông của thành phố C dạo gần đây không hiểu vì sao lại kiên trì đeo bám lấy cậu con trai cả của nhà họ Dung. Chuyện cũ năm xưa bị đào xới, thậm chí những mối quan hệ phức tạp giữa nhà họ Dung, nhà họ Cố, nhà họ Phương còn được mô tả bằng sơ đồ bảng biểu, hằng ngày tin tức vẫn xuất hiện dồn dập trên mặt báo.
Từ trước đến nay Dung Lỗi không bao giờ bận tậm đến những chuyện như thế này. Còn về phía Cố Minh Châu, mỗi lần ra ra vào vào Hữu Dung, cô luôn thận trọng hết sức, thế mà vẫn bị chụp trộm mấy lần, rồi đăng rải rác thành nhiều bài khác nhau.
Trái ngược với sự im lặng của Cố Minh Châu và Dung Lỗi, Phương Phi Trì lại còn lên mặt báo sẵng giọng trả lời: Dung Lỗi, thằng ôn con nhà cậu cứ đợi đấy!
Vài ngày ngắn ngủi sau đó, Hoành Nghiệp tuyên bố hợp tác, đồng thời công khai rót vốn vào một công ty bất động sản có quy mô lớn ở thành phố C, việc họ chấp nhận lợi nhuận bằng không đã tác động mạnh tới hạng mục đấu thầu đất của chính quyền.
Đến nước này thì mấy kẻ đang ngấp nghé dự án kia cũng nhớn nháo rút quân khỏi mặt trận theo chân Lương Thị, giờ chỉ đợi xem cảnh hổ báo tranh giành cấu xé lẫn nhau.
Hiển nhiên Dung Nham đang cười thầm trong bụng. Bình thường nửa tháng trời chẳng gặp nổi bóng dáng cậu ở nhà thì dạo gần đây cứ vài ngày cậu chàng lại ngoan ngoãn mò về nhà ăn cơm tối.
Từ xưa đến giờ, ông cụ nhà họ Dung luôn đứng ở vị trung lập trong cuộc đối đầu giữa hai đứa cháu xuất sắc nhất của mình, trong quan niệm của ông thì biết vận dụng "cá lớn nuốt cá bé" một cách thích hợp lần con đường tắt để đạt được sự chín chắn và thành công của đàn ông.
Lẽ vậy nên sau bữa tối ngày hôm ấy, thấy Dung Nham tí tởn lật giở tờ báo đăng bức ảnh Dung Lỗi và Cố Minh Châu đi ăn trưa cùng nhau, ông cụ Dung đã tỏ thái độ rất rõ ràng rằng: “Hang trống mới có gió lùa, không có lửa, sao có khói, cháu làm kinh doanh chứ đâu phải ngôi sao giải trí, không làm chuyện gì khuất tất thì cũng chẳng đến nỗi bị báo chí đặt điều xuyên tạc. Dung Lỗi à, từ ngày cháu về, thành tựu mang lại Hữu Dung đã đạt được ít nhiều. Nhưng về tính cách sao vẫn chẳng có tiến bộ gì cả”
Dung Lỗi đang ăn hoa quá liền ném cho thằng em ấu trĩ của mình một cái liếc xéo đầy khinh bỉ, đồng thời cũng lễ phép trả lời ông nội: “Thưa ông, cháu và Cố Minh Châu chi bàn chuyện làm ăn, chứ không hề đề cập những thứ ngoài lề. Mấy bài báo ấy chẳng qua chỉ khơi gợi được sự tò mò của tầng lớp độc giả thấp kém mà thôi, ông nội hà tất phải tin ạ.”
Ông cụ Dung vẫn chưa lên tiếng thì Dung Nham ngồi đầu kia đã ném phắt tờ báo xuống, nhảy dựng dậy tỏ vẻ khiêu khích: “Anh nói ai đấy hả?”
“Ai thấp kém thì nói người ấy.”
“Dạo này ngứa tay ngứa chận há”
“Hay để anh thử cho chú xem nhé”
Được hai thằng cháu cao ráo khôi ngô, phải cái một thằng thì vênh váo, một thằng thì xấc xược, chúng đứng cách nhau một khoảng nhưng lời qua tiếng lại ấu trĩ quá đỗi, ông cụ nghe mà chau mày không thôi, mẹ Dung Lỗi đành đặt khăn lau trên tay xuống rồi lên tiếng can ngăn: “Hai đứa mày phải gió à? Tuổi hai đứa mày cộng lại cũng phải ngót nghét năm mươi cả rồi mà cứ như bọn con nít vắt mũi chưa sạch. Hục hặc từ bé đến lớn, sắp lấy vợ đến nơi rồi, còn ra thể thống gì nữa!” Mẹ Dung Nham và dì Vi đang bận tay thu dọn bát đũa cũng không nín được cười nắc nẻ.
Tình cảm và ân oán giữa hai em nhà họ có hơi tế nhị một tí. Dung Lỗi có tính thận trọng, ngoại trừ việc hóa rồ vì Cố Minh Châu ra, thì cuộc sống được lên lịch khá là ổn thỏa, đâu vào đó. Trong khi Dung Nham lại không chip nhận nổi cái kiểu ngấm ngầm đáng ghét của ông anh, còn bản thân Dung Lỗi từ xưa đến nay vẫn luôn khinh thường cậu em họ lấc ca lấc cấc này. Hai anh em chỉ nhích hơn nhau một tuổi mà từ bé đã ganh đua đấu đá lẫn nhau.
Suốt quá trình dậy thì dài đẵng đẵng đã biến đổi hai thằng nhóc thành hai người đàn ông chín chắn, có một thứ tình cảm được gọi là "những người giống nhau thường đồng cảm với nhau” cũng lớn lên theo từng ngày.
Sau này khi cuộc sống của Dung Lỗi bước sang những trang sáng chói nhất thì một ngày nọ đột nhiên Dung Nham vô tình phát hiện ra, dạo gần đây lão anh họ lại “cho mình ăn quả bơ” mới đau chứ. Từ chuyện học hành, cua gái, đánh nhau đến cưỡi ngựa... Dung Lỗi không còn ganh với cậu em nữa, bởi toàn bộ ánh mắt và tâm can Dung Lỗi giờ đã bị mê hoặc bởi một viên minh châu yêu kiều tuyệt mỹ.
Dung Nham thấy chơi vơi - ôi cái thân Độc Cô Cầu Bại.
Thế là cậu chàng đã làm một chuyện ngu xuẩn.
Cố Minh Châu ngày đó là một cô gái vô cùng kiêu ngạo. Cô chẳng buồn đoái hoài xem thằng nhóc kia có gia cảnh thế nào, tình cảm ra sao. Thậm chí cô còn từ chối thẳng thừng lời tỏ tình của Dung Nham mà chẳng có lấy một giây chần chừ. Đâu chỉ vậy, lúc Dung Nham bám dai như đỉa đói thì Cố Minh Châu lại cư xử đến là hung hãn, làm trái tim còn non nớt yếu mềm của cậu bé Dung Nham lúc bấy giờ phải rướm máu.
Rồi chuyện đến tai Dung Lỗi, nửa muốn cảnh cáo, nửa là để khoe mẽ, thành thử anh và Dung Nham đã có một cuộc nói chuyện bằng tay chân long trời lở đất, sau vụ đó, hai người chẳng những sứt đầu mẻ trán mà còn bị phạt quỳ. Thế là thù cũ chồng thêm hận mới, Dung Lỗi càng tỏ ra khinh bỉ Dung Nham, còn Dung Nham lại càng thêm hận ông anh Dung Lỗi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc