Chí Tôn Phế Hậu - Chương 55

Tác giả: Tử Nhứ

“Ngươi có lẽ không biết, Hoàng Thượng đối với ngươi sớm không tín nhiệm như trước nữa, ngươi biết ai làm ngươi thành ra thế không?”
“Là ngươi, là ngươi khuyến khích Hoa thái phi dùng tuyết liên hãm hại bổn vương, nhưng mà ngươi làm thế được gì, ngươi không sợ chính mình dẫn sói vào nha, gậy ông đập lưng ông sao?Ngươi ở trước mặt Hoàng huynh nói tốt cho bà điên đó, nhưng mà bà ta có cảm kích ngươi không? Ngươi và bà ta hợp sức hãm hại bổn vương nhưng mà bổn vương còn bình yên vô sự, ngươi lại thiếu chút nữa bị bà ta hại ૮ɦếƭ lúc ở sơn trang nghỉ hè, ngươi hình như là mất nhiều hơn được. Lần này bà ta lại thiết kế hoàng huynh sủng hạnh An Tiểu Viện, chỉ sợ sau này ngươi không còn đó mà làm cái gì là giao dịch.”
“Đó là ta không cẩn thận suy tính, nhưng mà có nói gì đi nữa, nếu ta và ngươi liên thủ thì Thái phi đó có là cái gì?”Băng tâm tính có chút nóng lòng cầu thành, nàng sợ Cẩn vương bác bỏ đề nghị của nàng, như vậy nàng muốn hồi cung thì quả thật là chuyện xa vời.
Cẩn vương trầm ngâm nửa ngày, mới chậm rì rì nói:“Bổn vương còn chưa xem Thái phi vào mắt, nhưng mà bà ta hiên ngang nổi sóng gió gây trở ngại, nhưng mấu chốt vẫn là ngươi.”Hoàng huynh vốn đa nghi, nàng hồi cung không có lý do hợp lý thì không được, khó tránh hắn nghi ngờ thêm hắn vào, truy cứu người gây chuyện thì người khổ vẫn là nàng.
Tào Triệt chần chờ làm cho Băng nghĩ lầm hắn vẫn đang không tin lời của nàng, nàng âm thầm cắn răng nói:“Vương gia vẫn là không tin vào ta?”
“Không phải……” Hắn thực mâu thuẫn, nếu tương lai muốn đánh bại Hoàng huynh thì không thể thiếu nàng, nên không có lựa chọn nào khác.
“Nếu không phải vậy thì mời Vương gia đưa ta hồi cung, ta sẽ nghĩ biện pháp hóa giải lòng nghi ngờ của Hoàng Thượng đối với ngươi, cứ như vậy ngươi làm việc nhất định là thuận lợi hơn nhiều, chờ tới khi nào ngươi đạt được mục đích của ngươi rồi thì cho ta rời khỏi hoàng cung, ngươi thấy yêu cầu của ta thế nào?”
Tào Triệt không thể không thừa nhận đây là một đề nghị rất có lợi cho hắn, sau sự kiện ám sát ở son trang nghỉ hè vừa rồi, hoàng huynh đối so sánh nàng ấy còn quan trọng hơn ngôi vị hoàng đế, có thể thấy được nàng chiếm vị trí quan trọng thế nào trong lòng hoàng huynh…..Tương lai khi hắn ςướק đi hết thảy mọi thứ của hoàng huynh, nếu mà hoàng huynh biết được nàng là nhân vật quan trọng tham dự vào kế hoạch đó thì nhất định hắn sẽ thống khổ không chịu nổi, đây không phải là điều hắn muốn sao?
Nhưng mà cách nào mới đem nàng về hoàng cung mà không bị hoàng huynh nghi ngờ? Nàng chung quy cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, dù được trời ban cho nhan sắc khuynh quốc khuynh thành thì đối với nàng mà nói hắn vốn không có chút hứng thú, nhưng mà cũng không nên bỏ qua nàng. Đưa nàng về cung phải tính thấu đáo nếu không tránh khỏi sự nghi ngờ của hoàng huynh với hắn, từ đó càng đề phòng hắn hơn nữa.
“Hiện tại ta đã rời khỏi hoàng cung hơn nửa canh giờ, trong cung nhất định đã nháo nhào đi tìm ngươi, về cung ngươi tính giải thích với hoàng huynh thế nào?”
“Ta vì sao phải giải thích? Người nên giải thích là hắn mới đúng!” Băng thản nhiên nói, như thể khẳng định nàng không phải lf người ngu ngốc, không có gì mà phải lo lắng tìm cớ để nàng trở về cho hợp lẽ.
“Nói cũng đúng.” Tào Triệt cười, hắn quả nhiên lo hão, nếu mà hoàng huynh biết được bị nàng bắt gặp sủng hạnh An Tiểu Viện ở trong lãm nguyệt trong đình, sợ là xin tha thứ còn không kịp chứ đừng nói là nghĩ đến hỏi tội ngược lại nàng.
“Nói như vậy, Vương gia đồng ý rồi phải không?” Băng tâm tình lúc này mới được nới lỏng, hết thảy mọi việc đúng như trong tính toán của nàng.
Tào Triệt cũng không trả lời, chính là gật đầu, theo sau đó là nụ cười giả tạo, không nói một lời nhìn trời, nội tâm không biết là đang tính cái gì.
Băng không nhịn nổi nói thẳng: “ Có đồng ý hay không thì vương gia cứ nói, cười thế là có ý gì?”
“Bổn vương vốn tưởng ngươi sốt sắng muốn nhanh chóng trở về bên người hoàng huynh, hoá ra là ngươi muốn cho kế hoạch của bổn vương nhanh thành công để ngươi và Diễm có thể tự do bên nhau…” Hắn đột nhiên cảm thấy ghen tị với hai người bọn họ, ít nhất hai người đó có thể chiếm được nàng, lòng của nàng có một khắc nào dành cho hắn chưa? Chẳng nhẽ vĩnh viễn hắn vẫn không chiếm được sao?
“Được!” Tào Triệt đồng ý với đề nghị của nàng, nhưng sao thái độ của hắn lại sảng khoái đến thế? Hay là hắn lại có âm mưu gì khác?
“Vừa hay nhân cơ hội này có thể trừ bỏ Thái phi, sau đó ta đợi xem ngươi làm gì cho ta!”Tào Triệt nói tiếp.
Băng đồng ý sau chuyện này phải trừ bỏ Thái Phi là điều tốt, còn về chuyện khác thì sau khi rời gian mật thất này hãy hay, về đến Hoàng cung rồi nàng có tuân theo hắn hay không lúc đó còn tuỳ thời cơ.
Bất luận thế nào, nàng cũng phải bảo vệ được mình, không để rời vào hiểm cảnh như lần này nữa, đồng thời phải thuyết phục Tào Hãn nên đề phòng Cẩn Vương, nay trong hoàng cung không biết có bao nhiêu tai mắt của hắn, nếu không lập tức đề phòng thì muộn mất….
Băng sau đó cảm thấy cả người đều bị Tào Triệt ôm và bay lên không, một lúc sau mở mắt đã thấy mình đứng trước hoàng cung nguy nga tráng lệ, trùng trùng điệp điệp lầu cao huy hoàng…
————————
Băng lúc này đứng bên hồ Tâm Liên, phía sau này không đến chục bước chính là nơi tổ chức yến tiệc Trung thu của các đại thần, nơi nàng đứng đúng chỗ hai ngọn đèn trong đình rọi ra, ánh sáng chiếu vào làm thần sắc nàng có chút thay đổi như người vừa nhìn thấy mà, hoảng sợ đến tái nhợt.
Là nàng yêu cầu Cẩn vương đem nàng tới đây, chỉ nơi này ánh sáng ít, lại âm u ít người qua lại, hơn nữa đứng chỗ này mới nhìn hết thảy được vào bên trong Nguyệt đình. Nàng không cần nói Cẩn Vương cũng biết ý định của nàng là gì, bởi hắn vốn thông minh như thế nhất định là đoán ra diễn biến tiếp theo.
Nàng đang đợi, chờ chính mình bị người khác phát hiện. Dù biết hắn bị kẻ khác khống chế tâm tính, nhưng dù nguyên nhân nào đi nữa, chuyện hắn sủng hạnh An Ý Liễu cũng không thể tranh cãi….
Đứng tại nơi này hình như nàng còn có thể nghe được các đại thần lần lượt kính rượu Thái phi, sụ tức giận bị kìm nén trong nàng bừng lên, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt càng thêm lạnh giá.
Hoa thái phi, nàng sớm đã cảnh cáo bà ta, nhưng mà bà ta bỏ ngoài tai, dám rat ay động thủ, bà ta tưởng nàng là nữ nhân yếu đuối sao?
“Là ai ở đó?”
Thị vệ thấy có người liền quát hỏi, Băng nhanh chóng thu sự giận giữ lại, lại làm ra vẻ yên lặng không nói, như thể bị kích động quá mức nên không biết nói thế nào.
Hồ Quyết phụng chỉ âm thầm điều tra khắp hoàng cung, đang muốn từ hoa viên hồi Thanh Dương cung bẩm báo,không ngờ từ xa thấy một người áo trắng đơn bạc đứng bên cạnh hồ Tâm Liên, gió đêm thổi từng đọt kiến cho người đó như mờ như ảo, hệt như một bóng ma doạ người.
Không thấy người đó lên tiếng trả lời, hắn đến gần thì thấy đó chính là Hoàng hậu nương nương, gánh nặng trong lòng hắn đã được vứt bỏ, quỳ xuống vui vẻ nói: “Ty chức Hồ Quyết tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương, Hoàng Thượng đang tìm người, người như thế nào mà lại đứng một mình bên hồ, nhỡ không may bị trúng gió thì sao? Để ty chức hộ tống người trở về Thanh Dương cung!”
Băng không nói gì với Hồ Quyết, thái độ hững hờ, lẳng lặng cứ thế đứng yên không nhúc nhích, mi mắt hơi hạ như thể đang che dấu cảm xúc, làm cho ai chứng kiến cũng nhận thấy là người đáy lòng đầy ưu thương.
Hồ Quyết thấy tình hình không ổn liền phái một thị vệ trở về Thanh Dương cung bẩm báo với Hoàng thượng là đã tìm thấy Hoàng hậu, nhưng mà hoàng hậu vẻ mặt ưu thương cứ đứng bên hồ không muốn trở về Thanh Dương cung.
Nghe được tiếng bước chân dồn dập, Băng biết là hắn đã đến, lòng không khống chế được kích động, gió lạnh cũng không làm tiêu tan hết phiền muộn trong lòng nàng, nàng vẫn cứ cúi đầu, cảm nhận hắn dần dần tiến đến gần nàng, lắng nghe hô hấp của hắn dồn dập, khuôn mặt hắn nhất định là kinh hoảng lắm…. Bởi hắn nhất định phát giác nơi này có thể nhìn thấy rõ ràng sự việc trong Nguyệt đình! Hắn có biết hắn bị rơi vào cạm bẫy của Thái phi? Sao hắn không giải thích lời nào với nàng?
“Nhược Nghiên, nàng…… đều thấy? Nơi này gió thổi lạnh lắm, về Thanh Dương cung đi!” Thái độ ưu thương của nàng lúc này chứng tỏ nàng đã thấy hết! ….Nhưng mà hắn không có phát sinh chuyện gì với nàng ta, khi tỉnh lại đã đem áp giải An Tiểu Viện vào cung nhân tà, sao mà thái độ của nàng lại như tan nát hết cõi lòng vậy?
Hắn vì sao không hướng đến nàng giải thích lời nào, thậm chí không buồn hỏi tâm tư nàng thế nào mà chỉ muốn đưa nàng về Thanh Dương cung ư?
“Thi*p tình nguyện thi*p là một người mù chứ vĩnh viễn không muốn nhìn thấy màn khó coi kia! Vĩnh viễn không cần nhìn thấy người!” Băng giận dữ quay đầu hướng về phía hắn âm thanh giận dữ hét, mục đích cuản nàng chính là kiến mọi người trong cung chú ý, nhất là Thái phi kia.
“Nàng ở đó tức giận cái gì, nàng nên chú ý thân phận hoàng hậu của nàng.” Nàng nói thế không biết đến cảm giác lo lắng của hắn khi nàng biến mất hay sao, Hãn tức giận, hắn thật sự chưa làm chuyện gì có lỗi với nàng, có lẽ hắn quá dung túng cho nàng, thận chí đem cả chuyện khuê phòng ra mà nói trước mặt bao nhiêu người, thế mà nàng dám nói to đến vậy, bảo thế thì thể diện của hắn để ở chỗ nào?
Tào Hãn bụng đầy lửa nóng, mới vừa rồi áp chế được dục hoả xong, sao mới vừa thấy nàng liền như cỏ khô gặp lửa, lập tức bùng lên? Hắn làm sao vậy? Không giống như bình thường, chỉ là một dã thú bị Dụς ∀ọηg khống chế….
“Hoàng Thượng nếu đã không muốn thấy, thì không cần ngại cứ phế bỏ thi*p lần nữa, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, Hoàng Thượng nếu là thích An Tiểu Viện như vậy thì lập nàng làm hoàng hậu đi, thi*p tuyệt đối không oán thán, người cần gì phải bày bộ mặt đó dạo nạt thi*p, người….”nàng chưa kịp nói hết lời bị hắn đánh gãy.
“Hỗn xược! Còn không câm mồn cho trẫm!” Tào Hãn một mặt chịu đựng Dụς ∀ọηg dày vò, lại nghe nàng ăn nói khó nghe, không khống chế đươc nặng lời với nàng.
“Ngày hội trung thu, Hoàng Thượng sao không cùng hoàng hậu đi ngắm trăng, ở đây làm cái gì vậy?”Hoa thái phi trong mắt lóe tinh quang, dáng vẻ ung dung chậm rãi đi tới.
Lúc này nhạc tại yến tiệc đã dừng, tất cả các đại thần đều tham gia hội Trung thu đang nhìn từ xa lại, Đế hậu khắc khẩu, ai cũng không dám lên tiếng, Lâm Diễm thu hồi bước chân của hắn, ngưng thần quan sát tình hình, Tô Trản thì coi sự việc không liên can đến mình thản nhiên ngồi ăn uống như thường, nhưng vẻ mặt không kém phần hứng thú theo dõi màn kịch, chỉ có Thái phi lấy thân phận tiền bối đến như thể can ngăn Đế hậu,
“ Bãi tiệc!” Tào Hãn cao giọng nói, hắn biết rõ sự tình đến cuối cùng thì người chịu thua chính là hắn, nên càng không muốn các đại thần trong triều chứng kiến, nếu không mặt mũi đế vương của hắn biết để chỗ nào.
Hoàng thượng hạ chỉ bãi tiệc, các đại thần chỉ còn nước tuân lệnh mà rời khỏi hoàng cung, thị vệ cũng biết ý nên lui đi thật xa. Chung quanh đã không còn có ai là người ngoài, chỉ còn lại Tào Hãn, Băng và Hoa thái phi mà thôi, đây chính là thời cơ mà Băng chờ đợi, nhưng mà sao không thấy Cẩn vương xuất hiện vậy!
“Thái phi vì sao không hỏi xem hoàng thượng mới vừa rồi cùng An Tiểu Viện ở Nguyệt đình làm cái gì?” Băng thản nhiên tự tại lại gần chỗ Thái phi hỏi, làm như không biết gì, nhưng trong lòng thì thầm nhiếc mắng bà không biết an phận, đây chính là trái do chính bà gây lên, lần này nàng nhất định không hạ thủ mà lưu tình.
“Nhược Nghiên, nàng nói thế là như thế nào? Có chuyện gì chúng ta hồi Thanh Dương cung rồi nói sau được không?” Tào Hãn vẫn không nghĩ ra ý nàng vừa nói, nhưng mà nơi này không tiện để nói chuyện nên làm bộ khuyên nhủ nàng trở về, xem thái độ của nàng nhất định là không xem lúc hắn trách phạt An Tiểu Viện, nếu không nàng đã không nháo đến như vậy, đến ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho hắn nói.
“Bản cung còn tưởng rằng Hoàng Thượng vừa rồi là về Thanh Dương cung, làm sao mà lại ở Nguyệt đình. An Tiểu Viện cũng ở trong đó sao?” Hoa thái phi vẻ mặt kinh ngạc lập tức phản lại lời nói của Băng, thêm vào: “Hoàng hậu vì gì mà túc giận với Hoàng thượng? Nhưng đừng quên, ngươi là Hoàng hậu, làm hoàng hậu thì nên rộng lượng chút, khuyên Hoàng Thượng thường xuyên sủng hạnh các phi tần khác mới đúng, chẳng lẽ Hoàng Thượng chỉ có thể sủng một mình ngươi? Không nên có tâm tư độc sủng nha!”
Băng sợ chính là mình không kiềm chế được mà chửi Hoa thái phi ầm lên, nhưng mà cố nhịn, cắn môi dưới như thể chịu uỷ khuất không nổi. Thái độ đó làm Tào Hãn đau lòng, lạnh giọng với Thái phi nói: “Thái phi ít nói vài câu, đêm đã khuya, người cũng nên trở về cung nghỉ ngơi.”
Hoa thái phi tức tối cắn chặt răng, ngượng ngùng nói: “Bản cung cũng vì….” Bà làm như vậy là vì ai chứ! Tề Nhược Nghiên tâm địa bất chính, thâm sâu khó lường y như cô cô của nàng Tề Phến, giữ nàng ta lại bên người chỉ là thêm tai hoạ, đáng tiếc là hắn lại không biết điều này. Cũng may hôm nay nàng ta nhìn thấy Hoàng thượng sủng hạnh An Tiểu Viện trong Nguyệt đinh nên chắc thương tâm quá mới nháo ầm lên, nháo như thế thì chỉ làm Hoàng thượng thêm chán ghét, nước cờ này bà đi thật là xuất sắc a!
“Hoàng huynh! Thần đệ đã trở về!”
Nghe được tiếng Cẩn Vương sang sảng ở xa truyền đến, Băng gương mắt lên nhìn, chỉ thấy hắn đã thay đổi một thân bạch ngọc giờ thành màu xanh thẫm, tóc thì vẫn như cũ bấn loạn do bay qua bay lại, đến trước mặt ba người, đến gần mới thấy rõ quần áo hắn dính không ít bụi đường, cả người trông phong trần mệt mỏi như từ ngàn dặm xa trở về.
“A! Mẫu phi, hoàng tẩu cũng ở đây sao….Mọi người cùng nhau ngắm trăng hả?” Tào Triệt vẻ mặt thản nhiên cười như không biết gì, quan tâm hỏi han, diễn đạt đến nỗi Băng cũng phải khâm phục vài phần.
Băng thản nhiên nhìn Tào Triệt liếc mắt một cái, hắn đến thật sự là đúng lúc nha….
“Cẩn vương đã về!”Hoa thái phi miễn cưỡng cười chào lại. Trong lòng không biết sao Cẩn Vương lại hồi kinh lúc này, và dụ ý của hắn là gì.
“Triệt, đi đường bình an chứ?”Tào Hãn quan tâm hỏi. Nhớ tới nguyên nhân kiến Triệt rời kinh lòng hắn không khỏi cảm thấy áy náy.
“Hoàng huynh, tất cả đều ổn, đệ vốn định trở về sớm hơn, nhưng mà trên đường gặp một số người nên việc trở về mới chậm trễ như vậy, thần đệ muốn đến cùng các đại thần tham gia tiệc Trung thu nhưng mà yến tiệc hình như đã ta rồi sao?”Tào Triệt tao nhã mà cười, khí độ nho nhã như thể một người chưa từng trải qua mưa gió bên ngoài.
Tào Hãn thấy Tào Triệt mấy tháng bên ngoài vẻ mặt mệt mỏi, nhưng đã quên hết u buồn khi rời kinh, tâm cũng vui vẻ nói:“Triệt, ta và đệ từ biệt mấy tháng, yến tiệc tuy đã tan, nhưng mà ta và đệ vẫn có thể cùng nhau uống thêm vài chén, thuận tiện đệ có thể kể chuyện đi đường mà đệ gặp cho huynh biết.”
“Trung thu trăng tròn, vốn là dịp cả nhà đoàn viên mới phải, dân gian đều thế, nên đệ mới vội vã hồi kinh, nơi này lại không có người ngoài, chúng ta có thể tìm một chỗ vừa ngắm trăng vừa uống rượu, trên đường đi đệ cũng gặp không ít các chuyện kỳ lạ muốn nhân cơ hội này kể cho mọi người cùng nghe, mẫu phi, hoàng huynh, hoàng tẩu, mọi người nghĩ như thế nào?”
Tào Triệt làm như rất hưng phấn, Tào Hãn đương nhiên cũng không muốn làm mất đi nhã hứng của hắn, Băng cũng không có phản đối, Thái phi thì chỉ lên tiếng như rất kinh ngạc chứ không biết là có từ chối hay không.Tào Triệt quay đầu chỉ về phía Nguyệt đình nói:,“Nguyệt đình cách đây không xa, không bằng ta đi đến chỗ đó được không?”
“Vương gia nói đến Nguyệt đình kia, chỗ đó được lắm.” Băng ngữ khí mỉa mai, ánh mắt hướng về phía Tào Hãn một sự bi thương nổi lên.
“Triệt, nguyệt đình đó gần hồ nước, đêm nay gió lại lớn, không bằng đến chỗ khác được không?” Tào Hãn trên mặt hiện chút khó xử, nhưng vẫn không muốn làm mất hứng Triệt hướng về phía Triệt muốn đi chỗ khác,Băng nhìn hắn như vậy, nếu mà vào đó không biết sẽ thế nào nên đi chỗ nào cũng được, miễn không phải vào đó.
“ Nguyệt đình được lắm, bản cung mới uống được mấy chén, gió có thổi mạnh càng giúp tan đi mùi rượu kiến người ta không dễ say, Hoàng thượng sao phải đổi chỗ?” Hoa thái phi nói xong liền dời bước hướng về phía nguyệt đình. Xem thái độ bát nháo vừa rồi của đế hậu thì nhất định An Tiểu Viện đã được sủng hạnh, mới dùng có chút kế nhỏ đã kiến Tề thị kia chống đối với Hoàng thượng, xem rồi nàng ta được sủng ái thêm bao lâu nữa? Hoàng thượng hiện tại sủng nàng thật, nhưng mà quân vương vô tình, hiện có thể dung túng nàng nhưng rồi sẽ chán ghét nàng….Đến lúc đó xem nàng còn có cái gì?
“ nguyệt đình đúng là một nơi tốt, không cần thay đổi!” Lơ đãng trả lời, Băng cùng Triệt liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau tiến về phía Nguyệt đình.
Tào Hãn bất đắc dĩ, chỉ có thể thỏa hiệp.
Bên trong Nguyệt đình đã được dọn sạch sẽ hết mọi dấu vết, đám nô tài lại chuẩn bị ít điểm tâm và rượu lên cho mọi người. Băng hướng mặt về phía hồ Tâm Liên đứng, ngửi thấy trong đình vẫn còn mùi hương kỳ dị, đây hoá ra chính là mùi hương kiến người ta ý loạn tình mê “lộ tê hương”.
“Này không phải là mùi của lộ tê hương sao? Trong cung vì sao lại đốt loại hương này?” Tào Triệt theo sau bước vào đình, vẻ mặt giả vờ kinh ngạc nói.Lời vừa nói ra, Hoa thái phi sắc mặt cứng lại, trong lòng tự hỏi Cẩn vương vì sao lại biết được đây chính mà mùi của Lộ tê hương.
“Lộ tê hương?” Tào Hãn mặt lộ vẻ khó hiểu, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:“Mùi hương này có gì không ổn sao?” Hắn lúc trước đã sinh nghi nô tài cố tình đốt hương trong đình kiến hắn sinh ảo giác nhìn nhầm An Tiểu Viện thành Nhược Nghiên, lúc này thấy Tào Triệt nói thế thì hắn càng có thể khẳng định hắn đoán đúng.
“Hoàng huynh, mùi hương này thúc giục dục tính trong người, nhưng mà chỉ dùng để chữa trị khi bị thương, ngoài ra không được lạm dụng…” Tào Triệt quay mặt về phía Hãn, sau đó lại nhìn sang Băng chần chờ nói:“Hoàng tẩu bệnh nặng mới khỏi, càng không thể dùng này hương……”
“Vương gia hiểu lầm, hương này không phải do ta sai người gây lên.” Băng lạnh lùng đáp, sắc mặt không chút thay đổi so với lúc trước.
“Nhược Nghiên, nàng……” Hãn nghĩ Nhược Nghiên nghĩ lộ tê hương này do hắn bày ra sao? Sao nàng có thể hiểu lầm hắn đến như vậy.
“Hoàng Thượng, thái phi nói rất đúng, thi*p thấy bản thân lên khoan dung độ lượng một chút, An Tiểu Viện dù sao cũng là phi tần danh chính ngôn thuận của người, người có sủng hạnh nàng cũng là chuyện bình thường. Hoàng Thượng không có sai, sai nhân là thi*p mới đúng, không nên cố tình gây sự, không nên làm cho Hoàng thượng trước mặt quần thần mất thể diện. Không biết An Tiểu Viện lúc này ở nơi nào? Thi*p vốn rất hợp với nàng ấy, từng tặng cả tử thuý vòng cho nàng ấy, nay nàng ấy nhận được ân sủng, thi*p nghĩ mình nên vui mừng chúc mừng mới đúng.” Băng nói một cách thản nhiên, nàng thật sự không tin là mình lại có thể nhìn thấy tính trẻ con trong người An Tiểu Viện lúc này đang hiện hữu trong lời nói của mình. Không biết tiếp theo nên diễn làm sao đây?
Tào Hãn còn chưa kịp nói gì, Tào Triệt lại có vẻ mặt kinh ngạc hô:“Cái gì? Hoàng tẩu sao có thể đem tử thúy vòng, tín vật quan trọng như vậy tặng cho người khác?”
“Tín vật quan trọng? Cái vòng đó có gì đặc biệt sao?” Băng phối hợp với Tào Triệt làm như thể không biết, vội vàng hỏi lại.
Tào Hãn thở dài một tiếng,“Tử thúy vòng là vật gia bảo của Tào gia, là tín vật truyền từ đời này qua đời khác, nàng thật sự không nên đem nói tặng cho An Tiểu Viện.”
Tuy Cẩn Vương lúc trước có nói ý nghĩa của Tử thuý vòng cho nàng rồi, nhưng Băng vẫn không làm ra vẻ hối hận, lẩm bẩm nói: “Thi*p không biết……” Kinh ngạc là giả, hối hận là thật sự, nàng nếu sớm biết rằng tử thúy vòng quan trọng như vậy thì làm gì có chuyện tặng nó cho An Tiểu Viện đâu! Một sai lầm lúc lơ đãng lại có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, hối hận lúc này thì có ý nghĩa gì đâu?
“Nàng không nhớ chuyện trước kia, nên cũng không thể trách nàng được!” Tào Hãn lấy từ trong tay áo ra tử thuý vòng, hướng về tay nàng nói: “ Đây, ta đeo lại cho nàng!”
“Đợi chút!” Tào Triệt vội vàng ngăn cản, khuôn mặt trở lên nghiêm túc thận trọng nói: “Hoàng huynh, có thể đem tử thuý vòng đó cho đệ xem được không?”
Hoa thái phi sớm đã bất an, lại thấy Cẩn Vương nhìn tử thuý vòng không chớp mắt, nhất định hắn đã biết được chỗ không ổn thoả trong đó rồi, lòng không yên.
Băng khuôn mặt bình tĩnh, nhưng mà ánh mắt lại chứa không ít hàn băng, nàng đã cho Thái phi không biết bao nhiêu cơ hội, nhưng mà bà không biết quý trọng, vậy đừng trách nàng độc ác.
“Lại gì thế? Chẳng nhẽ chiếc vòng tay này lại có gì đó không ổn?” Tào Hãn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên tay hắn, phát giác chiếc vòng này hình như sáng hơn trước nhiều, đưa vòng cho Triệt, nhíu mày nói: “ Đệ xem, rốt cuộc có gì không ổn?” vòng tay này là vật gia truyền của tổ tiên, thật không chấp nhận được nếu có gì xơ xuất.
“Không sao, nhưng mà chiếc vòng này đã bị dính mân phàm dịch, chỉ cần ngâm trong nước ba ngày là ổn thôi.”
“Mân phàm dịch là cái gì?”
“Lộ tê hương, mân phàm dịch đều là bí dược của gia tộc Tây Lĩnh Dao, lộ tê hương thúc giục Dụς ∀ọηg, mân phàm dịch kiến người ta sinh ảo giác, nếu mà tách ra thì không có gì đáng ngại, nhưng nếu mà người hít phỉa lộ tê hương mà gặp đối tượng đeo vật nhúng mân phàm dịch sẽ sinh ra ảo giác, coi người mà mình nhìn thấy chính là người trong lòng….Hoàng huynh, trong cung vì sao lại có người có bí dược của gia tộc Tây Lĩnh Dao? An Tiểu Viện là người của Tây Lĩnh Dao?”
“Thái phi, người làm sao vậy? Có phải là cảm thấy trong người không khoẻ phải không?” Băng làm như thể quan tâm hỏi thái độ hoảng hốt của Hoa thái phi, ở góc độ Tào Hãn không nhìn thấy lại làm ra vẻ trêu đùa bà.
“Ngươi……” Hoa thái phi trong lòng kinh sợ, mình mới vừa có bày ra chút chuyện mà đã bị Cẩn Vương vạch trần, mỗi câu hắn nói như thể vô hại nhưng mà lại ngấm ngầm đánh vào trọng tâm màn kịch của bà, nếu mà giờ cho người đi điều tra nhất ddinnhj sẽ biết ai trong cung này là người có liên quan đến gia tộc Tây Lĩnh Dao, bà nhất định……
“Trẫm nếu là nhớ không lầm, gia mẫu của thái phi chính là người Tây Lĩnh Dao!”
Hoa Thái phi trong lòng kinh ngạc, đánh đổ một chén trà trên bàn xuống đất, nước trà bắn tung toé lên, nhưng mà vẫn cố làm gia vẻ bình tĩnh nói: “ Hoàng thượng nói vậy là có ý gì?” Bà không tin được là hoàng thượng lại nhớ rõ xuất thân của bà đến vậy.
“Thái phi trong lòng biết rõ .”
“Bản cung không rõ, mời Hoàng Thượng nói thẳng.”
Tào Hãn một tiếng hừ lạnh,“Người đâu! Thái phi mệt rồi, đưa về Vinh Hỉ cung tĩnh dưỡng, không có ý chỉ của Trẫm không được tuỳ ý ra ngoài.”
Vậy là sự việc kết thúc, Băng và Tào Triệt liếc mắt nhìn nhau, tưởng sau khi vạch trần được sự việc sẽ kiến Thái phi kia bị trừng trị nghiêm khắc, nhưng mà ai ngờ hắn lại chỉ hạ chỉ cho giam trong Vinh Hỉ cung…..
Ngẫm lại thì cũng không có vấn đề gì, lời nói của Mao Đại Đồng với hắn mà nói không có ảnh hưởng gì lớn, tuy không có căn cứ chính xác chứng minh Thái phi là mẹ đẻ hắn, nhưng trong lòng hắn nhất định đã có nghi ngờ, nên đương nhiên không nặng tay trừng phạt bà.
“Đêm đã khuya, Triệt, ngươi đi một đoạn đường dài nhất định là rất mệt mỏi, không bằng ngươi cứ ở lại Cảnh Dương cung nghỉ một đêm đi!” Ngày trung thu đoàn viên không nghĩ lại thành như vậy, nháo một hồi như thế, tâm tình đâu mà ngắm trăng nữa!
“Cũng tốt, vậy thần đệ cáo lui.” Tào Triệt trước khi rời đi không quên cấp cho Băng một ánh mắt cảnh cáo rồi mới bước đi.
Tào Hãn sắc mặt mệt mỏi, ngưng thần nhìn khuôn mặt oán hận của Băng, trầm giọng nói:“An Tiểu Viện đã bị áp giải vào cung nhân tà, xử trí như thế nào thì nàng tới đó quyết định đi!”
Băng biểu hiện biến hoá, An Tiểu Viện tâm tư đơn thuần, việc này nói chung đều do Thái phi phía sau giật dây, nàng ta thực chỉ là một người vô hại. Hắn không xử trí thái phi mà lại sai người đem nàng ta tới cung nhân tà, như thế thật là quá thể!
“Nhược Nghiên, nàng đi đâu mà không cho đám nô tài trong Thanh Dương cung biết mà lại một mình bỏ vào Ngự hoa viên?”
“Khi thi*p đi thì bọn họ còn mải thưởng trăng và trêu đùa nhau nên không muốn họ mất vui. Thi*p định làm cho Người bất ngờ một phen, nhưng mà thay vì bất ngờ lại chứng kiến một màn kinh hồn mà thôi.”
Tào Hãn phân bua: “ Nàng có xem sự tình hết từ đầu đến cuối không?”
“Không có, thi*p không xem hết!” Băng lúc đó thấy hắn bế An Tiểu Viện đặt ở trên bàn liền nên không nhìn vào đó nữa, chỉ năn nỉ Cẩn vương mang nàng rời đi, chẳng lẽ tiếp sau đó có cảnh tượng gì cần phải chứng kiến sao?
“Nếu đã không nhìn được, sao không ra ngăn cản? Trong lòng nàng không tin tưởng ta đến thế sao?” Tào Hãn lúc này không khỏi cảm kích cơn gió kia, đã làm cho hắn thanh tỉnh kịp thời, không phạm phải sai lầm lớn, nhưng mà lòng lại đầy giận dữ vì nàng nhát gan, không tín nhiệm hắn.
“Thi*p……” Đúng vậy! Lúc ấy nàng vì sao không đi ngăn cản chứ? Vì sao mỗi lần đều là lui bước? Vì sao gtrong tình cảm nàng đều trở nên yếu đuối đến ngay cả bản thân cũng cảm thấy hổ thẹn!
“Ta không chạm vào nàng ấy.”
Băng kinh ngạc, hai mắt mở lớn, chỉ là một câu nói đơn giản nuhwung mà ngôn từ lại có sức mạnh đến thế, khoog biết cảm xúc rõ ràng thế nào, nhưng Băng nhìn vào ánh mắt ảm đạm của hắn nên cảm nhận được bi thương của hắn….
Một nam nhân như vậy trên đời có mấy người? Huống chi hắn lại là đế vương….
“Thực xin lỗi……” Trong lời nói phát ra ngèn nghẹn nơi cổ họng, nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt diễm lệ hàm ý thật lòng xin lỗi, nàng đến gần hắn, dựa vào lòng hắn nghe tiếng tim hắn đập từng hồi, cảm nhận sự ấm áp từ hắn. Trên người hắn vẫn còn lưu lại mùi của Lộ tê hương, trong miệng vẫn liên tục lẩm bẩm: “Thực xin lỗi”, như nói hết sự áy náy của mình vì không tin hắn, hoặc cũng chính là giải phóng hết mọi tự ti trong lòng nàng.
Tào Hãn thở dài, hai tay rộng lớn ôm lấy cả người nàng đang run run khóc trong lòng hắn nói:“Ta nguyện dùng cả cuộc đời này để sống cùng với nàng đến đầu bạc giai lão, nàng có tin ta không?”
“Thi*p tin chàng! Thi*p tin chàng!” Băng liên thanh nói, lời hứa hẹn của hắn mang sự bi thương nhưng lại đem đến cho nàng sự ấm áp, nàng ruốt cục đã chờ lời hứa hẹn của nam nhân nàng yêu từ kiếp trước đến lúc này, giờ rút cục nàng đã chờ được…. Băng vùi đầu trong lòng Tào Hãn khóc liên tục, nước mắt chảy xuống làm ướt cả vạt áo của hắn. Nàng lúc này đang ngập tràn trong hạnh phúc nhưng mà có một cảm giác sợ hãi không ngừng bám lấy tâm trí nàng, thân thế của nàng chính là tiềm ẩn của sự lo lắng, một khi thân phận bại lộ thì nàng không biết lúc đó kết cục như thế nào….
Mà vận mệnh tương lai của nàng hiện tại nằm trong tay Cẩn Vương, hắn lúc này còn cần dùng đến nàng nên mới cùng nàng hợp tác, mục đích là để sau này rời khỏi Hãn. Nếu một ngày hắn phát hiện nàng lừa hắn thì…..Hậu quả không thể tưởng tượng nổi! Nghĩ đến đây, Băng không khỏi run sợ, càng ôm chặt thân hình của Hãn vào lòng, giống như thể tiếp nhận từ hắn dũng khí cùng Cẩn Vương hợp tác.
Tào Hãn nhẹ vỗ về lưng của nàng, từng động tác vô cùng thân thiết, làm cho nàng tin tưởng vào hắn. Băng cảm thấy bình an nên không có ngẩng đầu lên nhìn vào hắn nên không phát hiện trong mắt hắn có một tia sáng quỷ dị loé lên….
Bao nhiêu năm rồi không có đặt chân về lại lại Cảnh Dương cung? Trung thu năm hắn mười ba tuổi qua đi, hắn được ban danh hiệu Cẩn vương, rời hoàng cung về sống tại phủ riêng, nên không có quay lại nơi này, nơi này có thay đổi gì không?
Tào Triệt chậm rãi đi vào đại điện của Cảnh Dương cung, từng bước từng bước, nơi này đối với hắn mà nói hình như mới rời đi có hôm qua, chưa từng thay đổi tí nào, thậm chí ngay cả nội quan canh giữ ngoài cửa điện hắn đều biết mặt, hoàng huynh thật là có tâm……
Hơn mười năm trôi qua như chớp mắt, cái thay đổi chính là tâm tình của hắn, càng ngày càng trở lên thêm thâm tàng bất lộ (thâm sâu khó lường), trải qua rèn luyện mà trầm tĩnh hơn, không còn là đứa trẻ hèn mọn một lòng muốn được Thái hậu yêu thương, hắn nhìn thấu cuộc đời từ âm u lạnh giá đến ấm áp, bình an, oán hận bức hắn không từ thủ đoạn từng bước từng bước làm mình trở lên lớn mạnh, càng lúc càng muốn nhiều, nhiều đến nỗi chỉ muốn huỷ diệt tất cả….
Tào Triệt ngẩng đầu đi vào trong điện đèn đuốc sáng ngời , thư an bừa bãi những bài văn thơ hắn từng học qua, trên vách tường có treo thanh kiếm hắn từng luyện qua. Năm tháng trôi qua, hoàng huynh có lẽ vẫn là hoàng huynh năm đó, hắn cũng đã không nề hà phụ tá bên hoàng huynh bao năm. Để đạt được giấc mộng trở thanh minh quân, hắn sẵn sàng từ bỏ hứa hẹn hắn đó, ruồng bỏ giấc mộng chính mình mà đi ngược lại với quy tắc của bản thân…
Thân là Hoàng tử, trên người bọn hắn đều là huyết mạch phụ hoàng, là con cháu Tào gia, vì cớ gì mà hắn lại phải chịu thua kém hoàng huynh, dựa vào cái gì mà từ nhỏ đã nhận được biểu dương của phụ hoàng, sủng ái của mẫu hậu. Dù hắn có cố gắng thế nào thì chỉ nhận lại được ánh mắt lãnh đạm của họ?
Hắn lúc đó cứ tưởng vì hắn làm chưa thật sự tốt, chưa đủ vĩ đại nên mới liều mạng rèn luyện, sáng sớm luyện kiếm, đêm khuya thì học văn thơ, chỉ mong nhận được ánh mắt tán dương của phụ hoàng, nhưng mà cơ hội như thế với hắn thật hiếm có…. Lúc đó hắn còn nhỏ nên nghĩ bất công đó chỉ vì Hoàng huynh là con trưởng, còn hắn là con ái phi không được sủng sinh ra nên mới phải chịu vậy.
Cũng may mẫu hậu còn tốt, đôi khi cũng quan tâm đến hắn, dành cho hắn chút tình cảm, cho hắn thêm khát vọng yêu thương, tuy ít trên đầu ngón tay nhưng mà cũng đã an ủi tâm linh hắn rất nhiều. Đến khi hắn trưởng thành hơn một chút, năng lực của hắn bộc lộ làm mẫu hậu cảnh giác với hắn, ít khi tiếp xúc chuyện trò hơn hắn mới biết, Đại Cảnh vốn đã có một thái tử tư chất thông minh tuyệt đỉnh thì không được phép tồn tại thêm một hoàng tử cũng tài năng xuất chúng. Hắn lúc này mới bắt đầu tỏ ra một người chỉ ham mê phong hoa tuyết nguyệt, làm như thể một nhân sĩ, để mẫu hậu biết được hắn không có dã tâm muốn tranh giành với hoàng huynh, hắn chỉ muốn làm một người bình thường mà thôi. Vài năm sau hắn biết được Thái hậu làm chuyện tráo đổi con với Hoa phi thì tâm tư của hắn ngày đêm bị hận thù giảy vò. Cùng không phải là con do Thái hậu sinh ra, dựa vào cái gì mà Hoàng huynh được bà toàn tâm toàn ý yêu thương, mà đối với hắn lại khắt khe đến vậy. Bề ngoài từ ái của bà để lại ấn tượng năm hắn tám tuổi đều bị sụp đổ hoàn toàn, huỷ diệt lẽ sống của hắn. Tất cả sau hơn mười năm hắn mới phát giác được bí mật đó, nếu không phải ngẫu nhiên xâm nhập Điệp Cốc thì có khả năng cả đời này hẵn cũng không hay biết gì….
“Răng rắc” khi tay hắn chạm vào cán 乃út ngọc thì làm cán 乃út vỡ làm hai, nhìn vào đó hắn nhớ đến nữ nhân đó, anngf từng nóng, thà làm nữ tử ngọc vỡ….
Vãn Tình, ngươi chính xác là một yêu nữ a!
Người hôm đó ở bữa tiệc tại sơn trang chỉ cần nhìn liếc mắt một cái hắn đã biết đó không phải là Lâm phu nhân của Nam tướng quân Lâm Diễm-Vãn Tình, nữ tử đó chỉ là một người có hình dạng bên ngoài giống với nàng mà thôi. Nhưng mà hình như Vân Sở không biết gì cả, nói vậy hắn và Vãn Tình chưa từng có thân mật, để biết nguyên nhân vì sao chắc ngoài hắn ra không ai có thể biết được. Trong lòng biết rõ Vãn Tình vốn có tình với hắn. Nhưng mà hắn đổi lại là sự lợi dụng nàng, nàng hiển nhiên cũng biết rõ điều đó. Một nữ tử xinh đẹp như thế, lại là một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh vì sao biết rõ hắn vô tình mà lại không có chút nào phản đối, cứ để hắn lợi dụng kia chứ? Nàng cứ nghĩ hắn muốn có được ngôi vị hoàng đế, muốn có được Nghiên Nhi nên mới liều mạng sắp đặt kế hoạch ám sát hoàng huynh. Cuối cùng lại ૮ɦếƭ dưới đường kiếm của hoàng huynh và Lâm phu nhân giả đó….
Nàng không hiểu hắn nên hắn cũng không tài nào hiểu được nàng. Hắn vốn chỉ nghĩ nàng bất quá chỉ là sát thủ nhỏ bé không địa vị trong Minh Tinh, nhưng nay xem ra hắn đã lầm, một sát thủ nhỏ bé thì làm sao có thể điều động hơn hai mươi tư người giỏi nhất của Minh Tinh lâu nhất tề hành động, địa vị của nàng ở Minh Tinh lâu nhất định cao hơ người. Nàng bên cạnh hắn hai năm vậy mà thân phận thật của nàng hắn cũng không hề biết, có thể thấy hắn thật là một kẻ thất bại. Lúc hắn ngao du giang hồ nghe tin Minh Tinh lâu tự nhiên biến mất hai tư người, nên rất có khả năng họ bị tận diệt ở trong sơn trang nghỉ hè. Bởi nếu chỉ là hô mưa gọi gió trên giang hồ thì nhất định lúc này bọn họ đã an toàn rút ra, nhưng nay lại biến mất không lý do thì suy nghĩ của hắn nhất định là chính xác. Nhưng mà sự việc này nhất định còn có ẩn tình khác.
Đám thi thể đó đa số tay chân đều bị chặt gãy hết nhưng vẫn có thể nhận diện được hình dạng ngoài trừ một thi thể. Thi thể đó đã bị thay đổi hoàn toàn, không tài nào nhận diện được khuôn mặt nhưng hắn lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, chỉ đến khi nhìn thấy “ Lâm phu nhân” thì hắn mới biết thi thể đó là ai…Lâm phu nhân kia giờ chính là đầu mối duy nhất, Úc Vãn Tình và hai mươi bà người kia đều bị ૮ɦếƭ không còn một ai, nàng có hối hận không Vãn Tình? Minh Tinh Lâu lúc này đang có thế lực cực lớn, lâu chủ kia có phải sẽ đem hết oán hận đổ lên người hắn chăng? Nghĩ đến bản thân chính mình cùng với một tổ chức giang hồ giây dưa không rõ ràng thì Tào Triệt cảm thấy đau đầu.
Làm hắn đau đầu đâu chỉ có một việc này? Hắn lắc đầu, cố gắng xua đi hình ảnh nữ nhân tuyệt sắc đó cười với hắn ngày càng rõ ràng kiến cho tâm hắn không khỏi rung động….
Băng quả thực không thể tin được trước mặt là một nữ nhân sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hai mắt vô thần, vẻ mặt uể oải. Nữ nhân đó mấy ngày trước còn vui vẻ hoạt bát như một đứa trẻ khi được ăn điểm tâm chỗ nàng An Tiểu Viện. Nhưng mà chỉ mới có ba ngày mà nàng đã hoàn toàn biến thành một người khác, cặp mắt linh động có thần nay đã mất đi linh khí, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn nay lại càng thêm gầy yếu, trong khuôn mặt nàng lúc này chỉ còn buồn khổ và tiếc hận.
“Tội thi*p An Tiểu Viện khấu kiến hoàng hậu nương nương.” An Tiểu Viện theo quy củ hành lễ với Băng, đầu cứ cúi xuống không có chịu ngẩng lên nhìn nàng.
“Ý Liễu, mau đứng lên, ta biết chuyện đó không phải lỗi của ngươi, hai ngày ngươi chịu ủy khuất rồi.” Nàng nhất thời đã quên An Tiểu Viện tồn tại, khi nhớ đến nàng thì nàng đã bị đày ở cung nhân tà được ba ngày, nên mới sai người đưa nàng ta tới. Giờ phút này nàng nhìn thấy An Tiểu Viện biến thành người như vậy, trong lòng lại càng thống hận hành vi của Hoa Thái phi, bà ta muốn thì có thể nhắm thẳng vào nàng vậy mà lại đổ hết mọi tội lỗi lên người An Tiểu Viện vô tội, không chút lương tình! Nàng ấy dù sao cũng là một đứa nhỏ a…
“Tội thi*p thực xin lỗi người, tội thi*p không nên ở trong nguyệt đình, không nên câu dẫn Hoàng Thượng……”
“Nói bậy bạ gì đó! Việc này cùng ngươi không quan hệ, là có người cố ý bày trò đẻ ngươi mắc bẫy, ngươi không nên tự trách mình, nói gì thì ngươi cũng là phi tần của Hoàng Thượng, cho dù……” Cho dù cái gì Băng nói không được, nàng muốn bieeyr hiện là một hoàng hậu khoan dung độ lượng đến trấn an An Tiểu Viện nhưng cũng không thể nói việc mà nàng không mong muốn ra khỏi miệng được.
An Tiểu Viện che mặt mà khóc, tiếng khocs nức nở vang lên làm cho bộ dạng của nàng càng thêm bất lục, Linh Nhi không đành lòng đến bên nàng ngồi xuống an ủi:“Tiểu Viện chủ tử,đừng khóc, Hoàng Thượng đem chuyện của người toàn quyền giao cho nương nương xử trí, nương nương nếu đã nói không phải lỗi của người thì không có việc gì! Người xem, nương nương còn biết mấy ngày hôm nay người ở trong cung nhân tà chịu khổ liền sai ngự thiện phòng làm rất nhiều món điểm tâm mà người thích an đến ddaay…”
“Nương nương……” An Tiểu Viện ngập ngừng rốt cục cũng ngẩng mặt lên,hai mắt đầy lệ đỏ bừng, đôi mắt đã có chút tinh quang nhưng còn rất e ngại.
“Sự việc đã qua,mau đứng lên đi!” Băng cũng cười trấn an, An Tiểu Viện mặc dù vẫn hoảng sợ, nhưng trong mắt cuối cùng cũng có thần thái, trải qua sự việc lần này, nàng có thể biết được không phải ai có ý tốt đều có thể vui vẻ nhận. Mấy ngày này, lòng nàng vẫn không chút nào yên tâm. Hoa thái phi đó vẫn an nhàn trong Vinh Hỷ cung tận hưởng an nhàn, Hãn cũng không có ý trừng phạt bà, uỷ khuất của An Tiểu Viện nàng có thể lý giải, nhưng mà uỷ khuất của nàng thì ai có thể hiểu đây? Hãn sao? Hắn thân là đế vương trong lòng vốn chỉ có quốc gia đại sự, hắn làm sao có thể san sẻ nỗi lo với nàng được, nàng cũng không thể không biết chừng mực mà làm phiền lòng hắn!
Mới hôm trước, nàng định hướng chuyện nhắc đến Cẩn Vương, ai ngờ chưa kịp nói hắn đã nói: “Triệt là người thế nào trong lòng ta biết rõ, nàng không cần bận tâm, chuyện nàng lên bận tâm chính là làm sao sinh cho ta một hoàng tử thì hơn.” Nàng không rõ hắn nói cái hắn biết rõ là cái gì, hôm qua định nhắc lại thì bị hắn áp vào lòng hôn triền miên, cố ý để nàng không được nói chuyện về Cẩn Vương nữa. Một khi đã nhắc tới thì liền đổi đề tài sang chuyện khác hoặc trực tiếp ôm nàng vào lòng, cùng nàng vận động,làm nàng mơ màng rơi vào phong tình, không còn năng lực nói gì hết….
An Tiểu Viện đi rồi, Cẩm Hồng luôn lo lắng không vui nói:“Nương nương, thứ cho nô tỳ nói thẳng, độc bá sủng hạnh của hoàng thượng là điều tối kỵ trong cung, đã có một vài thái giám nói với Hoàng Thượng điều này, đều bị Hoàng Thượng gạt đi không them để ý, trong triều các quan cũng có một vài người ngấm ngầm phê phán, nếu mà cứ như thế người sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích, người có phải nên khuyên nhủ Hoàng Thượng……” Đáng tiếc nương nương đến nay có một khuyết điểm duy nhất chính là chưa có con, nếu không những người đó cũng không dám nói vậy.
“Người bên ngoài nói gì thì cứ để họ nói, ta cũng không phải là thánh nhân gì, lời này ta không thích nghe.” Băng nhíu mày phiền chán, nàng biết Cẩm Hồng cũng vì muốn tốt cho nàng, cũng là lời tâm huyết, nhưng mà trong nàng không thoải mái, bảo nàng đem nam nhân của chính mình đẩy cho nữ nhân khác thì nàng không bao giờ làm được.
“Vâng.” Cẩm Hồng bất đắc dĩ thở dài, trong lòng chỉ ngóng trông hoàng hậu nương nương sớm mang long thai, nếu không cho dù có Hoàng Thượng chiếu cố, thì với nương nương mà nói càng ngày càng bất lợi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc