Chí Tôn Phế Hậu - Chương 37

Tác giả: Tử Nhứ

Một đêm kiều mị

Ngày mới bắt đầu trong sự an nành giả dối, Băng vẫn có thể cảm nhận được che giấu dưới sự an nahf đólà sóng ngầm mãnh liệt, hoàng thượng mỗi ngày trở về đều rất mệt mỏi nhưng mà không hề đề cập đến chuyện triều chính nữa. Nàng vì hắn mà đã ở trong tẩm điện chuẩn bị một ấm trà ngon, đợi hắn trở về là dâng lên, đôi lúc còn xoa P0'p bả vai và cổ cho hắn khi thấy hắn mệt mỏi. Mỗi khi thấy hắn thể hiện ánh mắt cảm động là nàng lại đáp lại cho hắn một nụ cười thật ngọt ngào.
Chỉ có bản thân nàng biết, cư sử của nàng với hắn bay giờ không phải là sự diễn trò như lúc trước, cũng không hề có âm mưu gì, mà là nội tâm của nàng muốn làm vậy, muốn giúp hắn xóa bỏ mệt mỏi, muốn cùng hắn phân ưu..
Nếu mà mỗi bậc đế vương có thể bỏ đi được sự đa nghi của mình, cùng tính tình *** thì hắn chính là một nam nhân vô cùng ôn nhu, luôn là người chăm sóc và bảo vệ nàng tốt nhất…
Nàng vốn định kiên trì, cố chấp, kháng ngự lại tình cảm của hắn dành cho nàng, nhưng mà khi hắn vì nàng mà làm bao nhieu chuyện, ở bên chăm sóc nàng, yêu thương nàng thì nàng không thể khống chế cảm xúc của mình, cuối cùng vì hắn mà mở lòng mình, để cho sự ấm áp của hắn làm tan đi băng lạnh trong tim nàng, để cho lòng nàng vì vậy mà nở rộ như một vườn hoa khi mùa xuân đến, vô cùng rực rỡ…
Nàng biết nàng thực sự yêu hắn, nếu không sao vì hắn mà lo lắng? Làm sao có thể yên tĩnh bình thản chờ hắn trở về mỗi đêm tựa như một thê tử chờ trượng phu về muộn, vì sự về muộn của hắn mà cảm thấy trong lòng bất an, lo lắng….
Băng để cho đám nô tài đều về để nghỉ ngơi, chỉ chừa lại Tú Nhi ở trong điện hậu hạ nàng, nàng chậm rãi tiếp nhận chén trà nóng từ tay nàng ấy,vị ngọt của chén trà lan tỏa trong miệng cùng mùi hoa làm cho nàng giảm bớt lo âu, hiển nhiên uống trà là một biện pháp tốt.
Đêm đã khuya, hắn còn chưa có trở về……
Hắn cũng là một nam nhân bình thường, cũng có cái gọi là thất tình lục dục mãnh liệt như bao nam nhân khác, lại danh chính ngôn thuận là chủ của hậu cung với ba ngàn giai nhân xinh đẹp, nhưng vì phải ở lại Thanh Dương cung với nàng mà hắn đã phải khắc chế *** của chính mình, thậm chí không hề đặt chân đến bất kỳ cung điện nào khác, không thể lâm hạnh với các phi tần xinh đẹp ngày ngày qua lại, nàng vốn không hề để ý đến việc này.
Nhưng mà nay nàng không thể không có một phần lo lắng ….Giống như lúc này, đã trễ rồi mà hắn vẫn chưa về, nàng bắt đầu không tự chủ nghĩ đến việc hắn đang ở trong một cung điện hoa lệ nào đó cùng hưởng một đêm khoái hoạt với một phi tử xinh đẹp diễm lệ..
Chua xót cho bản thân mình làm cho nàng cảm thấy đây chính là nàng tự ђàภђ ђạ mình, nàng tự nhận lấy hậu quả khi yêu một bậc đế vương,chỉ cần nghĩ tối nay hoàng thượng không trở về Thanh Dương là nàng nhất thời xúc động làm rơi cốc trà xuống đất, bộ dạng thật đau lòng…
Nàng ôm *** hơi hơi thở hà hổn hển, trong đầu đầy hình ảnh của hắn đang ôm một vị phi tử bộ dáng kiều mị trong ***g *** đầy sung sướng.Sự ghen tị làm cho bản thân nàng càng cảm thấy phẫn nộ đến nỗi che hết cả lý trí của nàng…
Nàng sao có thể biến thành người như vậy? Giống như một lòng đều vì hắn mà nên, hy vọng đế vương chung tình quả thật là một ảo tưởng ngu xuẩn nhất của nàng, hắn làm sao có thể vì nàng mà bỏ được điều đó đây?
“Tiểu thư! Có phải là bệnh cũ lại phát tác phải không?” Tú Nhi vài bước liền nhanh chóng đến trước mặt Băng xem xét sắc mặt của nàng.
Nàng buồn không lên tiếng, và bực cả chuyện Tú Nhi động tay động chân vào “tâm hoàn” của nàng nên không thèm nhận lấy thuốc từ tay nàng ấy, yêu hắn cũng chính là chính bản thân nàng đem mình vào trong một vào bể ௱o^ЛƓ lung nhưng tuyệt không thể quên hết sự đề phòng cảnh giác với kẻ địch xung quanh….
“Tiểu thư, ngài không uống thuốc không thể được a!” Tú Nhi mạnh mẽ đưa viên thuốc đến miệng của nàng, thấy nàng lại phun thuốc ra, vội vàng la lớnm tiếng gọi người bên ngoài.
“Làm sao vậy? Tiểu thư đau lòng bệnh lại phát tác sao? Nhanh đi gọi Hoàng Thượng!” Cẩm Hồng nghe thấy tiếng kêu la như vậy liền vọt vào tẩm điện, một mặt phân phó người đi thỉnh hoàng đế.
Nhìn một thái giám bộ dáng như muốn nhanh chóng chạy ra khỏi cung, Băng xoa *** chậm rãi nói:“Ta không phát bệnh, Tú Nhi cũng thật là, ồn ào cái gì! Thuốc đó cũng không phải là cái thứ gì tốt, có thể không dùng thì vẫn là tốt nhất.”
Thấy nàng sắc mặt như thường, cũng không phải bệnh cũ tái phát, mọi người thấy thế mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cẩm Hồng thì ngược lại có chút sốt ruột, vừa rồi nghĩ đến tiểu thư phát bệnh vội vàng đi bẩm báo Hoàng Thượng, hiện tại nàng mạnh khỏe như lúc ban đầu, không biết có thể bị nghi là nói dối hoàng thượng hay không? Nhất định sẽ bị Hoàng thượng quở trách!
“Các ngươi hầu hạ thế nào! Đang tốt như thế mà lại bị phát bệnh!” Lo lắng không yên thì bên ngoài điện đã có tiếng người tức giận từ ngoài cửa lớn vang lên.
“Hoàng Thượng bớt giận, tiểu thư vẫn chưa phát bệnh, là Cẩm Hồng vừa rồi hiểm nhầm.” Lộ Tam vừa đi vừa giải thích và cùng hoàng thượng bước vào điện.
Không phát bệnh là tốt rồi! Tào Hãn vừa đi vừa giảm bớt sự bực mình, tâm cũng được lới lỏng, hắn cũng không muốn cùng đám nô tài này so đo vì việc này, sau đó nói:“Nên như thế, Cẩm Hồng có thưởng!”
“Là……” Lộ Tam chớp mắt, như vậy cũng có thể thưởng??
Hắn đến đây rồi! Băng khóe miệng liền xuất hiện ý cười, một cái quỷ kế nho nhỏ cũng khiến cho hắn buông hết thảy gấp rút trở về, xem ra ở trong lòng hắn, nàng mới chính là người quan trọng nhất!
Sựu đắc ý trong lòng đương nhiên không thể bị hắn phát hiện, nàng mặt lạnh bình tĩnh chờ hắn bước vào tẩm điện.
Tào Hãn đi nhanh bước vào bên trong tẩm điện, ngây ngẩn cả người, bởi vì mọi ngày nàng vẫn cười sáng lạn chờ hắn trở về, nhưng mà giờ phút này nàng vẫn ngồi im ở chỗ kia, vẻ mặt lạnh lùng, cặp mắt phượng cũng không hề động đậy mà liếc nhẹ hắn lấy một cái, hắn cảm thấy có chút thất thố, ánh mắt sắc bén quét về phía Tú Nhi cùng Cẩm Hồng.
“Các ngươi đều đi xuống đi!” Băng lên tiếng nói, đồng thời trong lòng hạ một quyết định gì đó, cũng vì quyết định này mà tim nàng đập càng lúc càng nhanh.
“Nhược Nghiên, nàng tức giận cái gì đó?” Cửa điện khép lại sau, Tào Hãn chầm chậm tiêu sái lại gần Băng, vẻ mặt bình tĩnh hỏi nàng.
“Quấy rầy đêm xuân của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không tức giận, ta có tư cách gì mà tức giận!” Băng liếc mắt nhìn hắn một cái, tinh tế nghe hơi thở của chính mình, hậu cung tần phi mỗi người đều vô cùng xinh đẹp quyến rũ, mỗi người đều thơm ngát mùi hương khác nhau, nhưng mà trên người hắn ngoại trừ mùi long tiên hương quen thuộc thì không hề có bất kỳ mùi thơm nào khác. Điều này làm nàng thật không thể hiểu được.
“Đêm xuân? Cái gì đêm xuân?” Tào Hãn có chút khó hiểu, Triệt nói hôm nay có chút việc nên muốn thừa dịp đêm khuya cùng hắn thương thảo đại sự, hắn đang lo lắng không thể trở về để bồi nàng, cái này mà nàng còn nói là đêm xuân sao?
“Hoàng Thượng trắng đêm không về Thanh Dương cung, không biết lưu luyến ở nơi nhiễm ngọc tiên hương nào (phi tần), chẳng nhẽ không phải là một đêm thưởng hương xuân sao?” Băng thanh âm càng ngày càng nhỏ, chỉ vì thấy ánh mắt của hắn từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, cho đến khi ánh mắt đó ngưng thần thì nàng có thể cảm nhận được sự sâu thẳm trong đó, nàng không thể kiềm chế bản thân mình mà muốn sa vào trong đó……
“Nhược Nghiên, nàng đang ghen!” Tào Hãn như phát hiện ra một bí mật lớn tươi cười thật to, vì cái phát hiện này mà hắn mừng không kẻ xiết.
Hắn thân thủ nhanh chóng nâng mặt nàng lên, muốn tận mắt mình nhìn thấy sự ghen tị trong mắt của nàng, lại bị nàng lấy tay vùng ra, hắn biết nàng để ý hắn, cuống quít muốn trấn an nàng, nàng lại thuận thế nhào vào trong lòng của hắn, làm cho hắn trong lúc nhất thời bất ngờ cho nên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Không cho cười ta……” Băng chôn ở trong *** cố gắng gào thét.
“Ngự thư phòng lý nào lại có nhiễm ngọc tiên hương nào, Nhược Nghiên, nàng ấy tự nhiên ăm dấm chua không phải trả tiền……” Tào Hãn vẫn là cười lên tiếng, vừa vui mừng và đắc ý.
Ghen……sao lại có từ ngữ ám muội như vậy! Loại cảm giác vừa chua xót xen lẫn ngọt ngào này chính là mùi vị của sự ghen tuông ư. Nàng không thể không thừa nhận rằng đối với tình yêu mà nàng cho là khắc cốt gì tâm kia căn bản là không có cơ hội nhấm nháp cảm giác bình thường nhất của tình yêu như vậy….
Giai nhân yêu thương nhung nhớ đã lâu, cánh tay ngọc của nàng lúc này đang ôm vào người của hắn, mùi tóc thơm ngát độc nhất của nàng cư nhiên dần đi vào cơ thể của hắn, thân mình nhẹ nhàng uyển chuyển đang gắn chặt lấy thân mình của hắn nhưddnag hòa thành một thể thống nhất, tất cả điều này làm gợi lên *** vốn đã bị ức chế bấy lâu, như một ngọn ẩn ẩn sắp sửa thành lửa lớn cháy lan ra một đồng cỏ khô……
Nương tựa ở trong lòng hắn, hai má kề sát ***g *** của hắn mà Băng có thể cảm nhận được từng nhịp đập trầm ổn cảu trái tin hắn ngày càng khởi nhịp nhanh hơn. Nàng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn, chính nó làm cho nàng khát vọng gần thêm nữa, nàng e lệ biểu đạt quyết định của chính mình, cảm giác được tim hắn đập càng thêm dồn dập, mặt của nàng ửng hồng e thẹn nghĩ đến kế tiếp hết thảy mọi việc sẽ thuận theo tự nhiên mà phát sinh, không thể nghĩ rằng hắn lại nhẹ nhàng đẩy nàng xa một chút để giữ khoảng cách với nàng.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khó hiểu, rõ ràng *** bị khơi mào rồi mà hắn lại đẩy nàng ra, nàng đã chủ động vì hắn mà nhượng bộ, hắn còn muốn thế nào!
“Nhược Nghiên, ta còn nhiều việc cần giải quyết ở ngự thư, nàng…… Hảo hảo nghỉ ngơi.” *** theo từng mạch máu phát tán đi tứ chi, kêu gào muốn hắn liều lĩnh có được nàng, nhưng lý trí lại không thể cho phép hắn làm như vậy, cho nên Tào Hãn quả thực không dám nhìn vào khuôn mặt của nàng, vừa nói xong liền bứt ra và muốn đi ngay, cố gắng thuyết phục bản thân mình là Triệt hiện tại vẫn ở ngự thư phòng đợi hắn, muốn hắn nhanh chóng quay trở lại…
Băng đứng ở tại chỗ, không thể tin được hắn thật sự muốn rời đi rồi, nếu không phải rõ ràng thấy trong mắt hắn thoáng hiện *** thì nàng sẽ nghi ngờ vào khả năng hấp dẫn của nàng với hắn là hoàn toàn không có…
Hắn rốt cuộc muốn áp chế chính mình tới khi nào? Thân thể của nàng chính nàng hiểu rõ nhất, trải qua thời gian dài điều dưỡng thì đã khôi phục tốt lắm, nàng còn từng vì vậy mà hỏi qua ngự y vấn đề này, được cho là không nên quá kịch liệt thôi chứ cơ thể nàng hoàn toàn có thể bình thường !
“Đừng đi……” Không biết vì sao, biết rõ hắn muốn đi xử lý quốc sự, nàng lại muốn hắn ở lại.
Âm thanh kiều mị như vậy làm cho Tào Hãn không thể khống chế bản thân, sự kiềm chế của hắn giường như đã đến cực hạn, hắn tự cảnh cáo chính mình tuyệt không thể quay đầu, nếu không đối mặt với nàng như vậy, hắn làm sao có thể rời đi được chứ?
Nhưng mà…… Hắn sợ sẽ làm bị thương nàng a! Hắn không cái gọi là *** nhất thời mà cả đời phải hối tiếc…
“Nàng nhanh đi ngủ, ta đi ngự thư phòng xử lý chính sự.” Âm thanh của hắn vì khống chế *** mà trở lên khàn khàn, cóver như hắn đang rất khó khăn áp chế chính mình.
Tay hắn đã muốn chạm vào cửa điện, vừa muốn nắm chặt lại cố gắng mở cửa điện để bước nhanh ra ngoài nhưng một cánh tay nhỏ bé lại chặn không cho phép hắn mở cửa ra
“Không được đi!” Một lời xuất ra như thể là mệnh lệnh đối với hắn, nàng đang chăm chú nhìn vào đôi mắt vì *** mà ngưng đỏ lại, ngẩng cao đầu đầy khí thế, cánh tay nhỏ bé vẫn kiên trì như cũ nắm chặt lấy bàn tay to của hắn không cho hắn mở cửa điện ra ngoài.
Tào Hãn kinh ngạc nhìn chăm chú khuôn mặt kiều diễm của nàng, nàng hình như biết mình đang nói cái gì, có thể hiểu được nàng hàng đêm không có người bầu bạn buồn không khác gì Tra t**, nhưng mà nàng có nghĩ nếu lưu lại hắn lúc này sẽ phát sinh chuyện gì tiếp theo không?
“Nhược Nghiên,để cho ta đi, ta không muốn làm nàng bị thương”
“Ở lại…… Được không?” Băng nắm chặt cánh tay có chút thô cứng của hắn, ôn nhu kiên trì nhìn vào ánh mắt của hắn vì *** nhuộm thâm dần.
“Nhược Nghiên…… Nàng không biết nàng đang làm cái gì, ta…… Không thể……” Ánh mắt nàng nhìn hắn như vậy chính là sự dụ hoặc trí mạng và cũng là sự Tra t** vô cùng thống khổ đối với hắn, hắn muốn giải quyết việc này kỳ thực rất đơn giản,chỉ cần bỏ tay nàng đi là được, nhưng mà hắn làm sao có thể bỏ ra được đây? Đây chính là lần đầu tiên nàng tỏ vẻ thân mật với hắn như vậy!
Hắn thế này mà vẫn muốn rời đi! Băng cảm thấy đỉnh đầu sắp bốc hơi nước, nàng hiểu được khả năng này chỉ có thể trực tiếp mà dụ hoặc hắn thêm, làm cho hắn không thể rời đi mà thôi…
Nhưng mà nàng không có can đảm đi làm chuyện đó, đối nàng mà nói diễn trò thực dễ dàng, nhưng mà nếu xuất phát từ nội tâm thì lại khó khăn như vậy?Nói thật,nàng thấy hắn do dự có phần tức giận nhưng mà vì hắn lo lắng cho sức khỏe của nàng nên mới ђàภђ ђạ chính bản thân mình như vậy nên nàng lại cảm thấy có phần hạnh phúc
Hai người liền như vậy đứng ở gần cửa, bàn tay nhỏ bé kéo bàn tay to, một bên kiên quyết không để, một bên luyến tiếc từ từ buông ra, bốn mắt giằng co nhìn nhau…..
Chẳng nhẽ nàng và hắn cứ đứng như vậy ở cửa mà nhìn nhau thì há công sức của nàng đổ bể sao? Băng cảm giác trong lòng bàn tay đã bắt đầu lạnh dần, chân cũng có chút cứng đờ….Rỡ ràng bất cứ giá nào cũng phải được!
Nàng liều mạng!
Băng buông tay khỏi bàn tay của hắn, sau đó liền kiễng chân đến gần đầu của hắn, hôn lên môi của hắn trong sự kinh ngạc đến bất động của hắn…
Đôi môi anh đào mền mại của nàng chạm vào hắn đẩy lùi mọi suy nghĩ cố gắng chống đỡ cuối cùng, ý chí lúc này hoàn toàn đổ vỡ, Tào Hãn không kìm nén được ôm nàng thật chặt vào lòng của mình, ôn nhu, bá đạo hôn lại nàng, thuận theo sự chỉ dẫn của *** mà dây dưa, đáp ứng lại nhu tình của nàng…
Rất mãnh liệt……Hơi thở của Băng vì vậy mà trở lên hổn hển, ánh mắt ௱o^ЛƓ lung, cả người nàng bắt đầu nóng dần lên nhuộm hồng đôi má trắng mịn của nàng.
Thân thể mền mại trong lòng run rẩy như khẽ gọi ý trí cuối cùng của Tào Hãn quay trở về, nhanh chóng buông môi anh đào của nàng ra, thở dốc, không dám trực tiếp nhìn vào khuôn mặt e lệ ửng hồng của nàng ,“Nhược Nghiên, đừng như vậy……”
“Hoàng Thượng, ngươi mặt đỏ.” Hắn là bậc đế vương lạnh lùng, vậy mà lại bị một cái hôn của nàng mà đỏ mặt, Băng tự hào mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng dựa đầu vào vai của hắn, ghé vào tai hắn nỉ non nói: “Nếu không có cánh nào lưu chàng ở lại thì ta sẽ thương tâm, chàng muốn ta vì chàng mà thương tâm sao?”
“Nhược Nghiên, đừng náo loạn, ta thật sự không muốn làm nàng thương tâm, mặc kệ thế nào ta vẫn muốn nàng được bình an, nên không cần để ý…”
“Ta không còn giống như tưởng tượng của chàng, là một người mảnh mai như vậy đâu, cơ thể của ta đã được điều dưỡng tốt lên rất nhiều….. Có thể…… Không tin có thể hỏi ngự y……” Băng cảm giác ngượng đến nỗi mặt của náng có thể bốc cháy được.
Trời ạ! Nàng vừa nói cái gì kia chứ!
“Nói như vậy…… Nàng đã từng hỏi qua ngự y việc này?” Tào Hãn trong mắt lộ ra tia sắc bén, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia sau khi nói xong lời đó mà xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, tâm tình có chút kích động,vui hơn nữa là nàng đã thật sự mở lòng với hắn.
Hắn đã từng nghĩ làm tổn thương nàng, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, nhưng mà nàng lại từng chút từng chút một thay đổi, bắt đầu im lặng lắng nghe hắn nói, lại còn mỉm cười với hắn, sẽ chờ lúc hắn mỏi mệt mà dâng trà cho hắn, lại còn khi hắn đau cổ mà xoa P0'p bả vai cho hắn….
Cảm động vì hành động của nàng, vui sướng vì được nàng quan tâm nên hắn càng cẩn thận đối đãi với nàng, sợ sẽ có lúc bất cẩn mà phá vỡ đi hạnh phúc như mơ này…
“Người đâu, tuyên ngự y tiến cung!” Tào Hãn giương giọng hạ chỉ, tự nhiên có người bên ngoài lĩnh chỉ mà đi.
Trời ạ! Đã trễ thế này mà hắn còn muốn tuyên ngự y tiến cung,chẳng nhẽ chỉ vì muốn hỏi chuyện này…… Truyện này nếu mà truyền ra ngoài còn không cho kẻ khác cười vỡ bụng! Băng cảm thấy chính mình thật sự là điên rồi, bằng không làm sao có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy……
Tào Hãn mỉm cười nâng khuôn mặt của Băng lên, tìm đôi môi đỏ mọng kiều mị của nàng mà hôn, hắn hạnh phúc khi thấy dung nhan của nàng vì hắn mà e thẹn, rồi lại còn có can đảm giữ hắn ở lại, thẹn thùng chôn ở trong lòng hắn đến nỗi không dám mở mắt nhìn hắn nữa…
Giờ khắc này hắn đợi bao lâu rồi! Hắn còn tưởng rằng cả đời cũng sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy…Ông trời rốt cục cũng không cho sự đợi chờ của hắn thành vô ích…….
Ngự y đêm khuya đang ở ấm trong chăn cũng bị dựng dậy, vừa nghe tin là hoàng thượng tuyên hắn vào Thanh Dương cung, đầu một chút liền đứng lên, nghĩ rằng nhất định là Tề thị bệnh lại tái phát. Nàng hôm nay mà nàng lại có bề gì, hắn sợ rằng đầu của hắn nhất định là sẽ không còn ở trên cổ của mình được nữa nên dù trời có rét đến mấy hắn cũng nhanh chóng vùng dậy mà theo người vội vã đến Thanh Dương cung.
Sau khi ngự y vào điện thấy tinh thần mới yên ổn chút vì bên trong điện không có ồn ào hay náo động gì. Sau đó vào trong nội điện để bắt mạch cho Tề Thị.
“Hồi Hoàng Thượng, mặc dù bệnh tim của nàng chưa được trị tận gốc, nhưng do chuyên tâm điều dưỡng, hơn nữa tinh thần Tề thị không còn khúc mắc, lòng dạ thanh thản nên sức khỏe của nàng đã cải thiện đáng kể, chuyện phòng the không ngại, xin hoàng thượng yên tâm.” Ngự y thành thành thật thật trả lời, trong lòng nói thầm, lời này hôm trước nàng đã từng hỏi qua hắn, vì sao nay hoàng thượng lại hỏi lại hắn làm gì?
“Ngươi xác định không có gì đáng ngại?” Tào Hãn bộ dáng không yên tâm hỏi lại.
“Này…… Chỉ cần Hoàng Thượng thương hương tiếc ngọc, động tác nhẹ nhàng một chút… Tự nhiên không ngại……”
Nàng đã nói là việc này đã hỏi qua ngự y, nhưng mà hắn đâu cần H**g phấn đến nỗi đêm khuya triệu ngự y vào cung, vừa xem mạch đã hỏi thẳng vào vẫn đề đó, thật là….
Băng tránh phía sau bức rèm nghe đối thoại bên ngoài, hai tay nàng ôm má đang phi phi ửng đỏ, cảm giác nóng đến nỗi có thể bốc hỏa được ra ngoài, nhưng mà lòng của nàng lại thấy ngọt đến tận tâm can, ngọt như được tẩm mật, ỷ lại hắn, ghen vì hắn, thẹn thùng vì hắn, cảm xúc như vậy hình như nàng chưa từng trải qua bao giờ, đối với nàng mà nói thật là một trải nghiệm thú vị…
Lúc trước nàng với Diễm mà nói, là tri kỳ cùng có nhau từ bé, tình cảm phát sinh là tự nhiên nên nàng không hề cảm thấy thẹn thừng, còn ghen thì càng không có vì nàng biết trong mắt Diễm chỉ có mình nàng, nàng không bao giờ tin hắn phản bội lại nàng nên không bao giờ ghen. Khi biết hắn phản bội nàng thật thì bản thân nàng chỉ có bi thương cùng phẫn nộ, muốn vứt bỏ tất cả, kể cả tính mệnh của mình nên các cung bậc cảm xúc hôm nay đối với Tào Hãn mà nói chưa từng có như nàng với Diễm trước kia..
Nhưng mà hiện tại nàng lại giống như một người hoàn toànkhác, biến thành một người đến ngay cả bản thân nàng còn thấy xa lạ, là một người được yêu thương, quý trọng, độc sủng, thật sự vô cùng hạnh phúc……
Có lẽ chính thứ hạnh phúc này làm nàng trầm luân theo, khaokhats muốn có được nó, mặc dù nàng biết người hắn yêu không phải là nàng, hắn yêu là Nhược Nghiên thật sự, nàng chỉ là một linh hồn xa lạ vào thay thế cho linh hồn cũ mà thôi. Đến một lúc nào đó sự thật được phơi bay, nàng sẽ lại một lần nữa đau lòng, nhưng mà điều đó không quan trọng bằng hạnh phúc nàng đang có, với nó mà nói không có gì có thể quan trọng bằng nên nàng không muốn bận tâm…
Yêu và bị yêu đều làm say lòng người, sụ ngọt ngào của nó khiến nàng muốn nắm chặt nó trong tay, khong muốn buông dù chỉ một chút.
Nụ cười thoải mái càng làm cho má nàng thêm ửng hồng, làm cho dung nhan vốn đã kiều diễm lại càng say đắm lòng người, làm người ta càng muốn yêu nàng hơn nữa. Mãi nghĩ ngợi, nàng không hay để ý rèm đã vén lên, Tào Hãn đã đứng ngay cạnh nàng từ lúc nào. Chỉ đến khi nàng cảm thấy hắn ôm nàng thật ấm áp mới nhận ra, nhìn hắn e thẹn cười nói :“Hoàng Thượng không phải đi sao? Như thế nào còn không đi?”
“Ta đi rồi không phải là có người thương tâm sao ?Ta làm sao có thể bỏ đi như thế được!” Tào Hãn cũng cười, cang thêm yêu sự giảo hoạt trêu đùa hắn của nàng lúc này, giờ khắc này hắn thật sự chờ lâu lắm, giống như trở lại lú còn bé, chỉ có nàng là dám lớn mật trêu đùa một thái tử như hắn không kiêng nể gì, cùng hắn vui đùa.
“Hoàng Thượng……” Hô hấp của hắn thật quen thuộc, làm thu hút thần chí của nàng chỉ có thể chăm chú nhìn hắn, cùng hắn ôm mãnh liệt, thật ám muội…Băng cảm giác đầu óc bắt đầu hoa đu, bản thân nàng lúc này thật sụ không biết nên làm gì, hỏi gì nữa, chỉ có thể kiên trì đứng đó ôm hắn thật chặt.
“Nhược Nghiên, gọi tên ta.” Hắn tới gần sát môi của nàng, tiếng nói khàn khàn như là dụ hoặc.
“Hãn…… uhm……” Băng khẽ thở nhẹ nhàng, đôi môi anh đào đã bị chế ngự, cùng hắn triền miên, lưu luyến đến cực điểm hôn không ngừng.
Tào Hãn trong lòng hạnh phúc, hình như còn rơi lệ, là khó có thể ức chế kích động, lại không thể khắc chế một nỗi lo lắng ẩn sâu trong lòng, hắn đang sợ, sợ một ngày nào đó nàng khôi phục trí nhớ thì hạnh phúc này của hắn sẽ tan tành mây khói…
“Hãn?” Phát hiện Tào Hãn có chút thất thần, Băng không hờn giận liếc mắt nhìn hắn một cái, vào lúc này mà bản thân hắn có gì đó không chuyên tâm làm lòng của nàng không khỏi bất an.
Tào Hãn khôi phục lại ánh mắt bình thường, cố giấu lo âu, nhẹ nhàng vỗ về gò má của nàng, nhẹ giọng nói:“Nhược Nghiên, ngươi biết không? Ta là đang nghĩ đến đêm động phòng….Trì hoãn từ đó đến nay đã được năm năm…”
“Đêm động phòng ? A –” Băng ngẩn người khi nghe lời hắn nói, thì bất ngờ lại bị hắn ôm lấy, nàng cũng ôm sát cổ của hắn, để hắn nhẹ nhàng bế nàng đến bên giường, cảm giác hắn giống như đang đối với nàng như đối với một bình nước thủy tinh, động tác vô cùng mền nhẹ đặt nàng lên trên giường…
“Nhược Nghiên……” Tào Hãn thở nhẹ, đôi môi nóng ẩm hôn vào cái trán trơn bóng của nàng, sau đó là mi mắt, rồi đến chóp mũi, mai má mền mại, cuối cùng là dừng lại ở trên đôi môi hồng phấn đang thở hổn hển của nàng, nhẹ nhàng ***ng vào, ôn nhu muốn nàng đáp lại mình..
Hơi thở của hắn vây quanh nàng, Băng cảm giác toàn thân không ngừng run lên, mở miệng đáp lại nụ hôn triền miên của hắn, thấy trong mắt hắn như nổi sáng làm rung động lòng nàng…
Quần áo hỗn độn, kiều nhan nhiễm hồng, trong mắt hắn đầy xuân sắc, Tào Hãn không chế ngự được *** của mình thêm chút nào nữa, nhưng mà hắn vẫn không quên lời ngự y nói với hắn là phải cẩn thận ôn nhu với nàng, tuyệt đối hắn không bao giờ cho phép bản thân mình lại làm tổn thương nàng thêm một lần nào nữa.
Tất cả mọi việc đều tự nhiên mà diễn ra, sụ ***ng chạm của hắn vào người Băng không hề gây cho nàng sự khó chịu, sụ ôn nhu của hẳn làm nàng cam tâm tình nguyện sa vào, chính vì vậy thân thể cũng tự nhiên mà đáp lại, muốn lây lòng hắn, cũng là làm cho bản thân nàng ***…
Tào Hãn cố gắng làm cho nàng dần thích hợp với hắn, nhưng mà *** của hắn đã bị chế ngự quá lâu, sắp không chịu đựng được, nhẹ nhàng nhằm vào nơi nhỏ hẹp của nàng, dũng mãnh tiến vào trong nơi nóng ẩm của nàng. Vào lúc hợp nhất, Băng không kìm được lòng mình khẽ ngân lên một tiếng làm Tào Hãn giật mình, hãm lực nhìn nàng:“Nhược Nghiên…… Là ta làm đau nàng phải không?”
“Không……” Nàng yêu kiều đáp lại, ôm chặt lấy thân mình cứng rắn của hắn vì nàng mà không dám động đậy, nhu hòa cười với hắn “Hãn, ta tốt lắm…… A……”
Bị nàng K**h th**h, trêu trọc hắn rốt cục không thể áp chế *** của mình, tiến vào nơi nóng ẩm của nàng càng lúc nhiệt tình…“Ưm..” H*m mu*n cuồng nhiệt cuốn sạch lấy hắn và nàng, cùng hắn day dưa làm nàng không thể không *** ra tiếng
“AAA…, một tiếng kêu yêu kiều bật ra khỏi đôi môi mọng đỏ, cảm giác được một luồng khí nóng đến cực độ bắn thẳng vào nơi tận cùng của nàng, hòa vào dòng nước ấm tran hòa trong cơ thể nàng…Hai người đồng thời lên đến đỉnh cao của ***, cùng nhau thỏa mãn đến cực độ.
Nàng không ngừng thở dốc, cả người đều run lên, Băng chậm rãi mở mắt, thấy hắn nhìn nàng một cách lo lắng, nhìn hắn tiếp tục mỉm cười, trấn an hắn bằng nụ cười của mình mền mại nói nhỏ: “Đừng lo lắng, ta không sao, ta tốt lắm.”
Hắn yêu thương dùng tay lau đi mồ hôi trên trán nàng, áy náy nói: “Ta không khống chế được…… Sợ làm tổn thương nàng….” Hắn thật sự đã phải chịu áp lực rất lớn, nhưng mà đối với nàng không thể khống chế…… May mắn nàng không có việc gì, nếu không hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ chính mình!
“Ta tuyệt không – sợ, bởi vì ta biết chàng sẽ không làm ta bị thương”
“Nhược Nghiên……” Cảm động cùng vui sướng của hắn lúc này không từ ngữ nào có thể diễn tả được, hắn thầm nghĩ sẽ luôn bảo hộ nàng, không bao giờ để nàng vì hắn mà đau lòng.
Băng có chút buồn phiền, miệng hắn vĩnh viễn là gọi tên một nữ nhân khác, vĩnh viễn không boa giờ biết tên của nàng, chuyện này không thể thay đổi, nàng chỉ biết chấp nhận sự thật này, đối với sự thật này mà nói nếu không bao giờ bi phát hiện thì nàng tuyệt đối không bao giờ thừa nhận, vĩnh viễn chôn sâu tận đáy lòng…..
“Hãn, tan hát cho ngươi ngh một này nhé !” Không đợi hắn trả lời, nàng liền nhẹ nhàng hát lên,“Tú lam sơn, tú lam sơn, khắp nơi tú sắc đều có thể hơn. Tú lam nhất sơn có bốn mùa, tí tách đát đát đát đát đát…… A! Mặt sau từ ta đã quên……” Bằng trí thông minh tuyệt đỉnh của nàng, nhớ được bài hát này tuyệt không bao giờ là khó đối với nàng.
“Tú lam mười dặm bất đồng thiên. Tú lam sơn, tú lam sơn, Băng thanh ngọc khiết giống như thiền quyên. Tú lam phong tình trăm ngàn loại, nề hà độc thủ tây lạnh xuyên?” Tào Hãn không chút do tiếp tục đọc theo nàng…
Băng si ngốc nghe hắn ca, dần dần đến khi tiếng ca của hắn hiện lên trong trí nhớ của nàng.. Hóa ra, khi đó hắn là vì nàng mà hát sao?
Một hàng lệ chảy dài trên má nàng, thấm vào gối, nàng vì chân tình của hắn mà rơi lệ..
“Bài hát đồng dao này ta muốn ở trong đêm động phòng hoa chúc của chúng ta hat cho nàng nghe, đáng tiếc lúc ấy không có cơ hội, tối nay rốt cục……”
“Năm đó là ta không cho chàng cơ hội?” Nàng cúi đầu lau đi lệ của mình, bề ngoài hắn là một nam nhân lãnh khốc vô tình, nhưng bên trong lại là một nam nhân vì tình mà có thể từ bỏ tất cả.
“Lúc ấy ngươi nói……” Tào Hãn định nói cho nàng biết năm đó lúc nàng mười ba tuổi, mặc áo hoàng hậu đỏ thắm đẹp đẽ vô cùng, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn lại vô cùng lạnh lùng nói với hắn những lời lạnh thấu xương, làm cho kiêu hãnh của hắn vì nàng mà dập tắt, thay vào đó là nổi lên H*m mu*n quyền lực đến mất hết lý trí, hắn nghĩ nếu có được quyền lực trong tay thì có thể có được thiên hạ, bao gồm cả nàng trong đó…
“Không cần nói cho ta biết! Mặc kệ ta lúc ấy nói gì , ta nay đã không còn nhớ nữa thì chàng cũng nên quên nó đi được không ?” Không nhất thiết phải nhớ lại lời nói làm tổn thương hắn, cũng càng không cần hỏi lại, nàng không quan tâm,, chỉ cần tương lai hắn có thể dần dần quên đi Nhược Nghiên trước kia, từng chút một thay vào đó là nàng là được, bằng không có được tình yêu của hắn mà nói đối với nàng thật không dễ chịu gì
“Được.” Cho dù hiện tại nàng muốn lấy trăng dưới nước đi chăng nữa hắn cũng không chút do dự nhảy xuống vớt cho nàng, huống chi là yêu cầu như vậy? Hắn chân thành chờ đợi chính là nàng vĩnh viễnn không bao giờ nhớ được quá khứ trước kia.Những chuyện hắn đã làm tuyệt đối không bao giờ được để nàng biết.
Nhìn hắn được nàng đáp trả tình cảm mà thập phần vui vẻ nên Băng tạm thời yên tâm, cơn buồn ngủ từ đâu kéo đến kiến nàng nhíu cả mi mắt lại liền ngáp, rúc vào lòng hắn nỉ non nói: “Mệt quá…… Ta muốn ngủ, ngủ ngon.”
Nàng vui mừng vì sự ấm áp của hắn nên muốn ngủ mà không hề để ý thấy mắt hăn xoẹt qua một tia kinh ngạc…
Ngủ ngon? Vì sao hắn chưa từng nghe qua lời như thế này bao giờ? Sự tinh tế của hắn nhận ra điều khác lạ làm hắn miên man suy nghĩ, nhưng mà không sao, hắn thích là được nên lại thoải mái nở một nụ cười.
Nàng lại có thể nghĩ ra một cụm từ mới mẻ như vậy để chúc hắn an giấc làm bản thân hắn nhớ lại trước kia nàng vẫn là một cô bé vì được sủng ái mà vô cùng kiêu căng, đương nhiên là ngữ khí phát ra cũng rất kinh người, luôn chọc người ta phải vì nàng mà vui vẻ, làm cho mọi người vì nàng lại càng sủng ái..
Đột nhiên nhớ tới Triệt còn đang ở ngự thư phòng chờ hắn, Tào Hãn bất đắc dĩ muốn dậy rời khỏi giường, nhưng mà Băng lại bám lấy cánh tay hắn, cả thân người mền mại cuộn vào trong lòng hắn tìm kiếm sự ấm áp, hắn không nỡ làm kinh động nàng , thở dài một tiếng lại ôm lấy nàng, hắn lúc này tuyệt đối không hề muốn rời khỏi nàng dù chỉ là một bước. Nhưng mà Triệt đã đợi hắn lâu lắm rồi, mà hắn lại ở đây lấn ná không muốn đi. Nếu mà Triệt biết có phải là sẽ cười nhạo hắn vì ham mê sắc đẹp bỏ bê quốc sự không đây?
Muốn cười thì cứ để hắn cười đi, giang sơn tuy quan trọng nhưng mà địa vị của nàng trong lòng hắn so với giang sơn mà nói không kém phần quan trọng là bao nhiêu a?Không có nàng, dù hắn có cả thiên hạ trong tay thì vẫn mãi là một kẻ cô độc, trên cao tại thượng mà cô độc có gì là vui?
Trong ngự thư phòng một ánh mắt tối sầm có vẻ u buồn nhưng vẫn không giấu nổi ghen ghét trong lòng mà phát ra hàn quang, ngón cái tay phải đeo nhẫn ngọc bị nắm chặt lại càng phản chiếu rõ ràng từng tia sáng trong phòng…
Nàng lại phát bệnh……
Theo lý thuyết bình thường mà nói, nếu nàng dùng “Tâm hoàn” theo định kỳ thì không có khả năng phát bệnh nhiều như vậy? Hắn rốt cục chiếu cố nàng thế nào mà lại hay phát bệnh như vậy?
Tào Triệt thừa dịp đêm khuya bí mật vào hoàng cung là muốn cùng hắn bí mật bàn đại sự, nhưng mà khi hắn vừa nghe tin nàng phát bệnh là vội vàng rời đi, bỏ lại hắn với bộ mặt hắc ám, vừa lo lắng và ghen tương từng chút một cắn nuốt tim gan hắn.
Đã qua hai canh giờ rồi mà hắn vẫn chưa có trở về, mà trong cung vẫn bình yên chứng tỏ nàng không có việc gì, vậy vì sao hắn vẫn chậm chạp chưa có trở lại đây?
Hắn từng nói qua nữ nhân đối với hắn mà nói thì chỉ là công cụ để hắn phát dục và nối dõi tông đường cho hắn, nhưng mà hắn chỉ nói vậy thôi chứ bản thân Tào Triệt luôn biết riêng nàng trong lòng hắn mà nói có địa vi khác hẳn so với các nữ nhân khác.
Có một người có thể làm rào cản bước đi của hắn đáng lẽ bản thân Tào Triệt phải cảm thấy vui mới phải, nhưng sao trong lòng hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy? Cơ hồ như sự khó chịu này sắp làm hắn phát điên, làm hắn mất hết vẻ bình tĩnh bao năm nay vốn được duy trì của hắn?
Đã không biết bao nhiêu lần hắn không nhớ được mình đã vô thức nhìn về phía đông hoàng cung, đôi mắt tuấn lãng lạnh lùng chờ đợi, trời không mấy lúc nữa sẽ sáng, xem ra tối nay là một chuyến đi về tay không…
Lường trước được sự chờ đợi lần này là vô vọng, hắn phẫn tay áo phi thân rời khỏi hoàng cung.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc