Chí Tôn Đào Phi - Chương 73

Tác giả: Nặc Nặc Bảo Bối

Tiểu tử kia hai tay đang nắm lấy quầy hàng , dùng sức kiễng mũi chân thật muốn xem vật trên kia là cái gì , chớp chớp ánh mắt , đưa tay giật nhẹ ống tay áo quản gia ở bên cạnh, hỏi: “Lão gia gia, đây là cái gì a ?”
Quản gia đem bạc trả cho chủ quán , sau đó cẩn thận cấm lấy chiếc bình bạch ngọc được bao kín giấy ở trên bàn , sau đó mới cúi đầu nhìn tiểu tử kia, cười nói: “Nơi này là tiệm rượu, đây đương nhiên chính là rượu a!”
Tiểu tử kia không khỏi kiễng kiễng chân lên dùng mũi hít hít , vô tội lắc đầu nói: “Không thấy mùi gì cả “.
Quản gia vội vàng lui về phía sau từng bước, dường như chỉ sợ tiểu tử sẽ làm cho cái bình trong tay hắn rơi xuống đất mất , sau đó mới cười nói: ” Bình được bọc kín như vậy , đương nhiên ngươi sẽ không ngửi thấy mùi gì rồi !”
Thấy quản gia khẩn trương ôm lấy cái bình , tiểu tử kia khẽ nheo ánh mắt , hiện lên một tia giảo hoạt , đột nhiên mãnh liệt nhào tới , ôm lấy chân quản gia , cả người như treo trên người hắn vậy .
Mặt mũi quản gia trắng bệch , nhưng tiểu tử kia lại làm như không có thấy , hai ánh mắt trong suốt nhìn hắn , nói: “Lão gia gia, đây là rượu gì a ? Vì sao hình như không có giống như rượu ở nơi này a ?”
Chỉ  tính cái bình bạch ngọc kia , cũng đã phải giá trị bao nhiêu tiền rồi a ?
Tiểu tử kia tuy tuổi còn nhỏ , nhưng dưới sự dạy dỗ của người khác , nghiễm nhiên hắn cũng đã sớm trở thành một tiểu hồ li , phàm là nơi mà hắn từng đến qua , đều đã bị hắn đùa giỡn đến gà bay chó sủa .
Quản gia cầm chắc chiếc bình trong tay , cúi đầu nhìn tiểu tử phấn điêu ngọc mài kia lại không nỡ quở trách hắn , ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc , rõ ràng chỉ là vừa mới gặp mặt , như thế nào hắn lại đối với tiểu tử này thực là yêu thích đâu ? Hay là tiểu gia hỏa này có mê hồn thuật ?
Bị tiểu tử kia kéo tay đến mức cả người lay động ,sợ tới mức hắn muốn gọi Tổ tông .
“Hảo oa nhi, ngoan, ngừng, đừng lung lay nữa , bộ xương già yếu của gia gia cũng đã sắp rời thành từng mảnh rồi !”
“Vậy người mau nói cho ta biết đi , đây là rượu gì a?”
Không có biện pháp, trái lại đây cũng không phải là chuyện gì bí ẩn , quản gia cúi gập thắt lưng, nhẹ giọng nói với hắn : “Này a, chính là do Vương gia tự mình ủ, trong thiên hạ cũng chỉ có một vò , nếu không cẩn thận mà bị ngươi làm rơi xuống đất , chỉ sợ dùng mạng nhỏ của ngươi đền không đủ a !”
Tiểu tử kia mới không sợ đâu, nếu Vương gia gì kia mà dám khi dễ hắn  , hắn sẽ trở về nhà nói cho mẹ biết !
Bất quá bây giờ , hắn đối với vò rượu này lại cảm thấy có hứng thú  , Vương gia phụ thân tự mình ủ rượu nha, nếu như hắn trộm về đưa cho mẹ thì . . .
Con mắt xoay chuyển , quản gia đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo , đem loại cảm giác này bỏ qua một bên  , nhẹ vỗ về vò rượu bạch ngọc , khẽ thở dài nói: “Ai, đây chính là Vương gia tưởng niệm về Vương phi đã mất ,  lấy máu tươi của chính mình để dẫn , sau khi ủ tốt mới mượn hầm rượu khách điếm này để nhờ , niêm phong cất vào trong kho đã ba năm .”
Cái miệng nhỏ nhắn của tiểu tử kia khẽ mân mê , thẳng tắp nhìn quản gia, mở to ánh mắt to tròn , nha nha nói: “A, máu tươi?”
Quản gia đột nhiên bừng tỉnh, vì sao hắn lại có thể nói chuyện này ra cho tiểu tử kia biết được đây ? Xem ra hắn đã già đến mức hồ đồ rồi .
Đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài , quản gia nhấc chân liền đi ra ngoài, nói: “Ai nha, ta phải về rồi , tiểu bằng hữu ngươi cũng mau trở về nhà đi, nếu không, cha mẹ ngươi sẽ lo lắng đó .”
Ánh mắt tiểu tử kia lưu chuyển , vội vàng liền đuổi theo, đưa tay nắm vôi lấy góc áo của quản gia , ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Lão gia gia, nhưng người ta không có nơi nào để đi a !”
Cước bộ thoáng dừng lại , cúi đầu nhìn gương mặt ủy khuất đáng thương của tiểu tử kia , thất kinh hỏi: ” Vì sao lại không có nơi nào để đi đâu ? Cha mẹ ngươi đâu ?”
Hắn cúi đầu nhăn nhó vài cái , nhẹ giọng than thở nói: “Người ta, người ta là vụng trộm chạy đến kinh thành chơi , cha mẹ cũng không biết, hiện tại, trong kinh thành rộng lớn này cũng chỉ có một mình ta , trời cũng sắp tối rồi , nhưng là. . . Nhưng là không có nơi nào để đi a .”
Nói xong, trong hai mắt hắn cũng đã tràn ngập hơi nước, đáng thương hề hề nhìn lại quản gia .
Quản gia thấy hắn như vậy trong lòng mềm nhũn , nhưng lại có chút khó xử , quay đầu nhìn bốn phia , nói: “Nếu như vậy , lão gia gia tìm giúp ngươi một khách điếm nha?Trước hết ngươi ở lại đó một đêm , chờ trời sáng lão sẽ giúp ngươi tìm về nhà ?”
“Nhưng là. . . Nhưng là ta không ngủ được một mình , thật là sợ  a .”
“Nếu vậy thì phải làm thế nào đây ?”
Chớp  mắt nhìn, vẻ mặt chờ mong nhìn quản gia, nói: “Lão gia gia, nếu không, hay là người mang theo ta đi .”
“Này. . . Chỉ sợ là không được ?”
“Vì sao nha? Đợi đến ngày mai , nương ta nhất định sẽ đến tìm ta , chẳng lẽ, lão gia gia lại nhẫn tâm mặc kệ người ta hay sao ?” Nói xong, hai mắt đẫm lệ lại bắt đầu tràn ngập hốc mắt, như vậy, nói không nên lời đáng thương, lại khiến quản gia nhịn không được mà đau lòng .
“Nhưng . . . Nhưng là, ta cũng không thể mang theo ngươi tiến vào Vương phủ a !”
“Vì sao nha? Chẳng lẽ lão gia gia không phải người của Vương phủ sao ?”
“Ta chỉ là một hạ nhân.”
Nháy nháy mắt , một giọt nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt , đáng thương hề hề nhìn quản gia, nói: “Vậy, lão gia gia người hãy đi nói chuyện cùng Vương gia đi , để hắn cho phép ta lưu lại một buổi tối  , được không? Ta cam đoan, ngày mai ta sẽ rời đi.”
“Này. . . Vậy được rồi, ta sẽ đi cầu xin Vương gia giúp ngươi !”
Trên mặt tiểu tử kia lập tức tràn ngập tươi cười sáng lạn , “Cám ơn gia gia!”
Nhìn thấy nụ cười sáng lạn thiên chân thuần khiết như vậy , lão quản gia làm sao có thể còn có nửa điểm bất mãn cho được ? Liền trực tiếp mang tiểu tử kia hướng về phía Vương phủ đi tới , căn bản một chút hắn cũng không biết đây là đang dẫn sói vào nhà đâu , không , hẳn là dẫn tiểu hồ ly  vào nhà .
Đối với chuyện tiểu tử kia ở tạm lại một buổi tối , Thương Diễm Túc căn bản ngay cả đầu cũng không có nâng lên liền đáp ứng , cũng không phải hắn có bao nhiêu thiện lương , đây chỉ là việc nhỏ , hắn căn bản không để ở trong lòng, nhưng lại là quản gia đến cầu tình , tất nhiên hắn cũng là để cho quản gia một chút mặt mũi .
Thấy quản gia từ trong thư phòng đi ra , tiểu tử kia vội vàng nghênh đón, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, hỏi: “Lão gia gia, Vương gia đã đồng ý để cho ta ở lại một đêm hay sao ?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như vậy , toàn bộ yêu thương trong lòng quản gia như đều bị câu dẫn ra ,hiếm khi thấy hắn lộ ra tươi cười hiền hòa , nói: “Yên tâm đi, Vương gia đã đồng ý.”
Nghe vậy, khuôn  mặt nhỏ nhắn của tiểu tử kia lại càng sáng lên ,đôi mắt mở to tươi cười lộ ra hai chiếc răng mèo đáng yêu : “Vậy thật tốt quá, ta cam đoan ngày mai ta sẽ đi. A, đúng rồi, lão gia gia, ta có thể đi xem một chút hay không ?”
Đưa tay chỉ vào một căn phòng ở phía xa xa , cùng một vòng chung quanh , nói: “Chỉ cần đừng đi lại gần nơi đó là được .”
“Vì sao nha?”
“Bởi vì, đó là nơi mà Vương phi đã từng ở .”
Chớp chớp đôi mắt , sau đó cười gật gật đầu, xoay người liền chạy đi , xa xa còn có thể nghe thấy thanh âm trẻ con lanh lảnh vang lên : “Vương phủ này , so với nhà ta thật sự còn xinh đẹp hơn một chút a .”
Sau khi tiểu tử kia ở bên trong Vương phủ đi lại một vòng , sắc trời cũng đã bắt đầu tối , dọc theo đường đi cũng không có ai tiến ra ngăn cản hay gây khó dễ với hắn  , đại khái vì hắn người gặp người thích , tiểu tử kia tự kỷ nghĩ như vậy .
Giờ phút này, hắn đang trốn phía sau một gốc cây đại thụ , cái đầu nhỏ nhắn thò ra  xem xét chiếc phòng không xa phía trước , lão gia gia nói hắn không được lại gần nơi đó , nhưng là,  đó là nơi mà mẹ đã từng ở qua nha , rất muốn đi nha rất muốn đi.
Quay trái quay phải nhìn ,thật tốt cũng không có người nào đi qua a , hai con mắt khẽ chuyển động , sau đó thật cẩn thận hướng về phía căn phòng kia đi đến , rất nhanh hắn đã đi tới trước cửa phòng .
Con mắt chuyển động, đánh giá quang cảnh bốn phía , sau đó cẩn thận đưa tay mở cửa phòng ra , lắc mình tiến vào,cửa phòng cũng lại một lần nữa đóng lại .
Ngẩng đầu nhìn xung quanh , đập vào mắt đầu tiên lại chính là một cái bài vị , tiểu tử kia dùng sức chớp chớp mắt , sau đó bổ nhào đến phía trước chiếc bàn đang đặt bài vị kia , dùng sức kiễng mũi chân mở to mắt nhìn tên trên đó : “Ái thê Lãnh Thanh Nghiên chi linh vị? Dát, mẹ ta còn chưa có ૮ɦếƭ đâu!”
Nhìn trong chốc lát sau đó hắn liền thay đổi mục tiêu , đi lại trong phòng xem xét , thật giống như đi vào trong nhà mình vậy , tiêu diêu tự tại, không một chút nào gọi là chột dạ .
Không, chẳng qua , hình như , nơi này quả thật chính là nhà hắn a.
Thời điểm đi ngang qua bàn trang điểm , đột nhiên dừng cước bộ, xoay người vọt tới , nhìn một đống châu báu trang sức đặt chỉnh tề trên bàn , hai mắt mở to nhìn bắt đầu nổi lên kim quang . Đương nhiên, kim quang trong mắt hắn chính là kim quang khi nhìn thấy vàng bạc châu báu a , cũng không phải thật sự có kim quang hiện lên. ( HĐ: ko phải kim quang như Túc ca đâu nha =]])
Nuốt nuốt nước miếng , thì thào nói : “Hắc hắc, tất cả những thứ này là của mẹ  , của mẹ tất nhiên cũng là của ta .”
Ngay lúc hắn đang muốn xoay người , đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ , vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, lại phát hiện có một bóng đen vừa đi tới cửa , hơn nữa càng lúc lại càng gần hơn .
Tiểu tử kia vội vàng quay đầu nhìn chung quanh, sau đó liền nhanh chóng chui xuống dưới giường .
Trong tay Thương Diễm Túc đang cầm chiếc bình bạch ngọc kia , nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào , đem bình rượu đặt lên trên bàn , sau đó lại châm ngọn nến bên trong phòng lên , lẳng lặng đứng ở trước bàn , nhìn bài vị.
“Nghiên nhi,  đây là rượu do chính tay ta ủ cho nàng , không biết nàng có thích hay không , kỳ thật ta thật hy vong nàng có thể uống rượu này  , như vậy có lẽ  nàng sẽ trở về gặp ta .” Thương Diễm Túc si ngốc nhìn lên bài vị , nhẹ giọng nói tiếp , “Bốn năm nay , mỗi ngày ta đều mong chờ nàng trở về , cũng không sợ đó chỉ là hồn phách , ta đều muốn muốn gặp nàng. Kỳ thật, trước kia ta cũng không hề tin con người sau khi ૮ɦếƭ sẽ có hồn phách gì , cũng chẳng sợ khi biết chuyện nàng là đầu thai chuyển thế , ta vẫn luôn tin trên đời này không hề có Quỷ Hồn, nhưng là hiện tại, ta tin tưởng, bởi vì ta rất nhớ nàng .”
Tiểu tử kia đang trốn ở dưới gầm giướng , cẩn thận nâng mặt lên  , nghe mấy lời hắn nói như vậy , không biết vì sao lại cảm thấy mũi có điểm chua xót .
Xoa nhẹ cái mũi nhỏ, có chút bất mãn nhìn Thương Diễm Túc đang đứng bên cạnh , người ở đây là nói chuyện với ai a ? Dù sao những lời này,  khẳng định mẹ cũng không nghe được ,a, nhưng hắn lại nghe được , có nên báo cáo lại với mẹ hay không a ?
Tầm mắt chậm dãi chuyển đến chiếc bình trên tay Thương Diễm Túc ,ánh mắt lại bắt đầu không an phận chuyển động .
Có lẽ là vì tưởng niệm quá sâu, Thương Diễm Túc cũng không có phát hiện bên trong phòng này còn có một người khác, vẫn hướng về phía bài vị của Lãnh Thanh Nghiên nói tiếp : “Nghiên nhi, nàng ở nơi nào đó có tốt không ?Dường như mỗi ngày ta đều hỏi nàng vấn đề này , đáng tiếc là cho tới bây giờ cũng không có ai trả lời ta , Nghiên nhi, có lẽ không bao lâu nữa , ta sẽ đi tìm nàng .”
Tiểu tử kia đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nhìn con muỗi đang bay lượn trước mắt , “Ong ong ong ong. . .”Dường như là đang thị uy với hắn , cuối cùng lại còn đậu ngay lên chóp mũi hắn .
Hai con mắt như biến thành ánh mắt gà chọi , ánh mắt nhìn con muỗi đậu trên mũi như đang sắp băt đầu hút máu .Đáp trả lại ? Vội vàng vươn  bàn tay nhỏ bé vỗ lên .
Mặc dù , hắn đã cố gắng để động tác nhẹ nhất  , nhưng vẫn phát ra một chút thanh âm nho nhỏ .
“Người nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc