Chí Tôn Đào Phi - Chương 68

Tác giả: Nặc Nặc Bảo Bối

Lần triền miên cuối cùng
Edit: Hà Đoàn
Từ sau ngày đó , Thương Diễm Túc cũng không còn xuất hiện ở trước mặt nàngg , Lãnh Thanh Nghiên mỗi ngày đều im lặng ngồi ở trong phòng , không hề có ý đồ muốn xuất môn ,chỉ là ngồi đợi thời gian trôi qua .
Nhưng là mỗi ngày ngủ mơ , luôn có cảm giác có người ở bên cạnh mình , cái loại cảm giác an tâm này khiến cho nàng thậm chí không còn muốn tỉnh dậy nữa .
Thương Diễm Túc đứng ở hành lang, nhìn căn phòng đối diện được thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt , trong mắt ảm đạm, hắn không dám đi gặp nàng , chỉ có thể đứng ở chỗ này nhìn vào ,nhưng cũng đều không có nhìn thấy thân ảnh của nàng .Buổi tối mỗi ngày , hắn đều nhịn không được mà vào phòng ngủ của nàng , chỉ cần ôm nàng vào trong иgự¢, hắn mới có thể an tâm ngủ, sau đó trước khi nàng tỉnh dậy liền đã rời đi .
Thân ảnh Thương Diễm Hách xuất hiện bên cạnh hắn , nhìn theo tầm mắt hắn , trong mắt hiện lên thần sắc khó hiểu
“Chuyện gì?”
Tâm trạng thu liễm , quay đầu nhìn về phía Thương Diễm Túc , nói: “Thất ca, ta không hiểu.”
“Ngươi không cần phải hiểu .”
“Nhưng là, huynh thật sự nhẫn tâm nhìn thất tẩu thương tâm hay sao ? Hơn nữa, bộ dạng hai người như vậy , định tiếp tục đến khi nào đây?Huynh muốn giam thất tẩu đến khi nào đây ?”
Hơi thở trên người Thương Diễm Túc không khỏi ngừng lại , lập tức lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đi rồi.”
“Thất ca. . .”
“Ngày mai là ngày mừng của ta .” Chỉ một câu đơn giản như vậy , hơi thở Thương Diễm Túc cũng một trận dao động , chỉ cần qua ngày mai là tốt rồi.
Nhưng Thương Diễm Hách nghe những lời này vào lỗ tai , lại nghĩ đến một điều hoàn toàn khác , mày kiếm nhăn lại , thần sắc ngả ngớn mọi ngày không hề còn , nhẹ giọng nói : “Chỉ sợ cũng không có mấy người cảm thấy vui mừng đâu.”
Sau khi nói lời này , ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thương Diễm Túc một cái , sau đó hắn cũng xoay người rời đi ,dù hiện tại có ở lại chỗ này cũng không được gì  , không bằng đi tìm tiểu Trạch tử thì hơn , nhưng là ,gần đây tiểu tử kia như là ở giai đoạn nổi điên vậy .
Nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng vẫn luôn đóng chặt kia , thở dài, hắn cũng muốn nổi điên, nhưng là, hắn có lý do gì mà làm như vậy đây ?
Thương Diễm Túc vẫn như cũ đứng ở tại chỗ, lẳng lặng nhìn, dường như mong chờ cửa phòng đang đóng chặt kia sẽ mở ra , “Nghiên nhi, thực xin lỗi, ta không cố ý khiến cho nàng phải thương tâm .”
“Phanh!”Bên trong Phượng Nghi cung , Trữ hoàng hậu dùng sức đem toàn bộ chén trà trên bàn đều hất hết xuống đất , иgự¢ kịch liệt phập phồng, trên mặt tràn đầy phẫn nộ .
Một nam tử mặc tử y bình yên đứng ở bên cạnh , cười nói: “Hoàng hậu nương nương cần gì phải tức giận ?Nếu người không cam tâm , chỉ cần là cho Sử tiểu thư ngày mai không thể tiến nhập Lạc Vương phủ , như vậy là được không phải sao ?”
“Hừ, ngươi nói thì thật là dễ , ngươi cho là ngày mai là ngày gì ? Lạc vương phủ lại là chỗ nào?Nếu ngày mai bản cũng phá hủy lễ thành hôn của hai người kia ,chỉ sợ sẽ không ra khỏi Lạc Vương phủ được nữa !”
Khẽ nhíu đôi mày , trêu tức nhìn Trữ hoàng hậu, nói: “Nhưng thật không thể ngờ Sử Thừa tướng lại tình nguyện gả nữ nhi của mình làm sườn phi cho Lạc vương , lại không muốn gả làm chính phi của Lỗ vương a.”
Trữ hoàng hậu hai má run rẩy vài cái, đây chính là nỗi khổ trong lòng nàng , nàng trăm phương nghìn kế mưu tính vì con mình , nhưng lại luôn có người phá đám .
Thời điểm trước đây , là Mộc Thiên Dao, nàng cũng đã hướng về phía Hoàng Thượng cầu tứ hôn ,nhưng thật không ngờ người đầu tiên mà Hoàng Thượng nghĩ đến lại là Thương Diễm Túc ! Mộc gia thế lực dữ dội khổng lồ, nếu có thể lấy được đại tiểu thư Mộc gia  ,dường như tương đương với nắm giữ ám vệ hoàng thất trong tay .
Nhưng thật là không ngờ , người kia lại là giả , điều này còn khiến cho nàng thật vui sướng khi người khác gặp họa , nhưng nàng chưa kịp cao hứng bao nhiêu , nàng cũng đã sớm nhìn trúng nhi nữ của Sử Thừa tướng , thế nhưng lại bị Hoàng Thượng tứ hôn cho Thương Diễm Túc ,mà lại là sườn phi!
Giờ phút này  khi nghe tử y nam tử nói vậy , biểu tình của Trữ hoàng hậu không khỏi có chút dữ tợn  , lạnh lùng nhìn hắn, chất vấn nói: “Ngươi đây là đang giễu cợt bản cung hay sao ?”
“Nương nương hiểu lầm, tại hạ cho dù có gan lớn như trời , cũng không dám giễu cợt hoàng hậu nương nương ngài nha!”
Hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống ghế , hung hăng nói: ” Hiếm khi thấy Thương Diễm Túc kia lại đối với nữ nhân động tâm , nếu như không phải bị người ta phá hư , thì làm sao có thể phát sinh thành chuyện như bây giờ đâu ?”
“A,  không biết người mà Hoàng hậu nương nương nói đến , có phải là Hoàng Thượng hay không ?”
“Câm mồm! Lời này ngươi có thể tùy tiện nói lung tung hay sao ?”
“Nương nương thứ tội, tại hạ chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng.”
Giờ phút này Trữ hoàng hậu cũng là vạn phần lo lắng, tùy ý phất phất tay , nói: “Được rồi, vẫn là mau nghĩ biện pháp, như thế nào mới có thể khiến cho Thương Diễm Túc thú không thành Sử tiểu thư đây , lại không ai có thể tìm được sơ hở trên người bản cung !”
Cửu vương phủ, bên trong lương đình ở hậu viện , Thương Diễm Trạch vô lực ghé người lên bàn đá , hai mắt ngơ ngác nhìn về phía trước , hắn đã suy nghĩ tất cả các biện pháp có thể nghĩ , nhưng từ sau hôm đó ,hắn không thể nào gặp được tỷ tỷ  , cũng không biết nàng hiện tại thế nào.
Cửu Vương gia đi qua dãy hành lang , đi được một đoạn liền dừng bước , nghiêng mặt nhìn con trai đang hữu khí vô lực nằm nửa người trên bàn đá , khẽ nhíu mày ,liền xoay người hướng về phía hắn đi đến.
“Hôm nay như thế nào con lại chỉ ở trong phủ mà không có đi ra bên ngoài a ?”
Nghe thấy vậy liền quay đầu , nhìn thấy lão cha , vội vàng đứng lên nói: “Phụ vương.”
Đưa tay đặt lên trên vai hắn , ấn hắn ngồi lại xuống ghế đá, còn mình cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh , nhìn hắn hỏi: “Nhìn dáng vẻ của con hình như có tâm sự rất lớn đâu , lại đây , nói cho phụ vương biết nào .”
“Không có việc gì, phụ vương lo lắng nhiều rồi .”
“Ồ?” Rõ ràng là một bộ biểu tình không tin .
Kéo kéo khóe miệng , hắn tự biết lão cha không dễ lừa như vậy  ,thú thật nói : “Con chỉ là cảm thấy thật thương tâm , thất ca vừa mới thú thất tẩu còn chưa đến nửa năm , không nghĩ tới ngày mai  lại đã muốn nạp sườn phi , thất tẩu khẳng định sẽ rất là thương tâm .”
Sửng sốt một chút, sau đó nói: “Đây cũng là chuyện tình không có cách , nàng có thể tiếp tục sống mà làm Lạc Vương phi cũng đã là Thiên hoàng ban ân , hay là nàng còn muốn độc chiếm Túc nhi nữa ?”
“Có gì không thể? Chẳng lẽ thân phận như thế nào, lại quan trọng như vậy hay sao ?”
Lời này khiến cho Cửu Vương gia không biết trả lời hắn như thế nào , há miệng thở dốc, lại đột nhiên nói: “Này,kỳ thật cũng có gì là lạ đâu ?Namnhân ba vợ bốn nàng hầu vốn là chuyện bình thường mà , huống chi hắn  đường đường là Vương gia đâu?”
“A? Nói như vậy, Vương gia ngài rất muốn nạp thêm mấy phòng thê thi*p nữa đúng không !”
Đột nhiên phía sau lưng truyền đến một thanh âm chậm dãi , mà ôn nhu , Cửu Vương gia nháy mắt vài cái , lại làm như không có phát hiện điều gì , lập tức rung đùi đắc ý hồi đáp: “Đây tất nhiên là không cần , bổn vương đã có ái phi yêu thương nhất ,sao có thể để ý đến nữ tử khác đâu ?”
Cửu Vương phi cũng đã ngồi xuống bên cạnh Thương Diễm Trạch , đối diện với Cửu Vương gia ,dường như rất vừa lòng với câu trả lời đó ,tươi cười trên mặt có chút sáng lạn  , ngược lại nhìn về phía Thương Diễm Trạch, nói: “Làm sao vậy, Trạch nhi là thấy thất tẩu bị thương tổn mà cảm thấy bất công hay sao ? Xem ra, Trạch nhi dường như rất thích thất tẩu đâu.”
“Đúng vậy, thất tẩu tốt như vậy, ai gặp cũng đều sẽ thích .”
Thương Diễm Trạch thẳng thắn nhưng thật ra làm cho Cửu Vương gia cùng Cửu Vương phi đều sửng sốt một chút,liếc nhau một cái sau đó lại đem tầm mắt đặt trên người Thương Diễm Trạch .
“Thật đúng là hiếm khi thấy nha , thế nhưng lại có người có thể khiến cho Trạch nhi nói ra những lời như vậy a , nương thật là muốn thấy Lạc Vương phi như thế nào lại khiến cho Trạch nhi của ta khen ngợi như vậy a.”
Hắn nghe vậy ánh mắt không khỏi sáng lên , vội vàng tiến đến trước mặt Cửu Vương phi  , cười tủm tỉm nói: “Cái này thật dễ a, hiện tại nương cũng có thể đi gặp nàng , hoặc là,gọi nàng vào trong Vương phủ cũng được rồi !”
Nhìn Thương Diễm Trạch đột nhiên tinh lực mười phần, thân mình Cửu Vương phi thoáng nghiêng ra sau , vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, nói: “Con đang nói cái gì vậy a ? A, ta có nghe nói , ngày hôm đó , con đã dùng hết mọi biện phát để tiến vào cửa Lạc Vương phủ , kết quả lại bị thất ca đánh bay ra ngoài cửa a.”
Thương Diễm Trạch bĩu môi, than thở nói: “Không đi thì thôi .”
Vỗ nhẹ nhẹ lên đầu hắn , nói: “Tốt lắm, ngày mai không phải con  có thể quang minh chính đại đi vào sao?”
“Ngày mai cũng đã muộn.”
“Cái gì?”
“Đâu, không có gì!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc