Chí Tôn Đào Phi - Chương 60

Tác giả: Nặc Nặc Bảo Bối

***
Edit: Hà Đoàn
Nam tử trong bức họa , mặc một bộ quần áo dài thùng thình , bên hông một sợi dây thắt lưng buông xuống , tùy tiện thắt nơi đó  , vạt áo phân tán .Một đầu đầy tóc đen tùy ý buông xuống , sợi tóc đen nhánh như phe phẩy trong gió  , chỉ dùng một cây trâm cố định lại .
Đôi lông mày như kiếm , mũi cao anh tuấn ,hai mắt hẹp dài như lóe ra hào quang , lông mi cong dài như cánh quạt , đôi môi khẽ nhếch lộ ra một chút độ cong ,lộ ra vô hạn dụ hoặc cùng thuần mĩ  , gương mặt tinh tế , như không hề vướng bận chút bụi trần nào vậy . Ở trước mặt hắn, tất cả những từ để miêu tả về sự hoàn mĩ , đều có vẻ như không đủ để miêu tả hắn .
Thương Diễm Túc dần dần từ trong khiếp sợ khôi phục lại bình thường , hoàn toàn không nghĩ tới Nghiên nhi thế nhưng lại vẽ hắn , lại có thể vẽ đến tốt như vậy , làm cho hắn không thể không kích động , không thể không khiếp sợ?
Tươi cười trên mặt dần dần tràn ra , không chút do dự đưa trả cho nàng bức họa của Thương Diễm Trạch mặt khác ôm lại hai bức họa kia , nhìn người trước mắt đầy oán khí , có điểm lo lắng.
“Nghiên nhi, nàng làm sao vậy?”
Lãnh Thanh Nghiên cúi đầu, khiến cho người ta không thể nào mà thấy được biểu tình của nàng lúc này , nghe thấy thanh âm của Thương Diễm Túc liền đưa người qua , âm trầm nói: “Đem họa trả lại cho ta.”
Cố nén xúc động trong lòng muốn lao lên liều mạng với Thương Diễm Túc , bởi vì nàng biết cho dù liều mạng cũng không có tác dụng  , nàng căn bản là đánh không lại hắn.
Mà Thương Diễm Túc sau khi nghe thấy lời của nàng lại càng đem hai bức họa giấu đi một chút , nhếch miệng cười nói: “Chẳng lẽ họa này không phải là đưa cho ta hay sao ?Để cảm tạ nàng , bổn vương quyết định, cũng sẽ vì Nghiên nhi mà họa một bức , thế nào?”
Cánh tay nhẹ nhàng vươn ra mà run run vài cái ,trên người Lãnh Thanh Nghiên tản mát ra hàn khí lãnh liệt , hơi thở quanh thân kịch liệt lưu chuyển .
Cố nén nóng nảy xúc động ,liều mạng nói với chính mình là phải bình tĩnh  , xúc động làm hỏng việc ,tay vươn về phía trước, oán khí quanh thân không hề thuyên giảm , “Đem họa trả lại cho ta!”
Thương Diễm Túc tựa hồ như cái gì cũng không nghe được , lại như không muốn sống tiến đến gần Lãnh Thanh Nghiên,cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang vươn về phía trước , lấy ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau tay cho nàng , nói: “Taynàng như thế nào lại đen tuyền như vậy ? Đến đây , để tướng công giúp nàng lau .”
Người nào đó tâm tình hiện giờ như là sắp bay lên đến trời rồi , người ta đều nói từ trên bức họa có thể cảm nhận được tình cảm của người vẽ , mà từ trên bức họa kia hắn cảm nhận được tình yêu . ( HĐ: =))) hài quá )
Nghĩ đến đây, tươi cười trên mặt Thương Diễm Túc càng thêm sáng lạn , không làm thế nào mà ngừng lại được . Xem ra tình cảm của Nghiên nhi một chút cũng không giống với cách nàng biểu hiện ra bên ngoài như vậy , nàng đang trốn tránh cái gì sao? Xem ra hắn còn cần phải cố gắng nhiều !
Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên giãy tay ra khỏi tay hắn , nắm tay cũng không hề dừng lại đánh về phía Thương Diễm Túc , “Phanh!” Không có lãng phí , cũng không có chần chờ, Thương Diễm Túc dường như bị đánh bay ra bên ngoài .
Bị đánh ra một cách đột ngột như vậy Thương Diễm Túc cũng không có thời gian chuẩn bị gì  , chỉ trong nháy mắt liền cảm thấy nửa bên mặt như bị sưng lên , không khỏi khẽ  nhếch miệng, đang muốn nói điều gì đó ,nhưng ngay sau đó quyền thứ hai rất nhanh đã đánh đến trước mặt hắn .
Có lẽ là do vừa rồi đã hồi tưởng lại những chuyện tình ở kiếp trước , nên hiện tại Lãnh Thanh Nghiên sử dụng các chiêu thức toàn bộ đều là ở kiếp trước ,không hề sử dụng chút nội lực nào cả , nhưng mỗi quyền đi ra cũng khiến cho Thương Diễm Túc không dám khinh địch .
“Bang bang!” Đánh liên tục hai cái , tuy rằng không có sử dụng nội lực , nhưng chiêu thức lại mới lạ , Thương Diễm Túc chưa kịp hiểu gì cả , đã lại nhận hai quyền của nàng , *** một trận đau đớn,thậm chí khí huyết trong cơ thể như đều bốc lên .
Lãnh Thanh Nghiên vẫn tiếp tục đánh không ngừng nghỉ , bằng tốc độ nhanh nhất đem toàn bộ những chiêu thức ở kiếp trước thi triển hết ra , quyền đấm cước đá, tư thế kia nói không nên lời tiêu sái cùng oai hùng , Thương Diễm Túc bị đánh cho đến nước phải né trái tránh , thật là chật vật.
Không có cảm thấy nội lực trên người nàng lưu chuyển , hắn tất nhiên cũng sẽ ngượng ngùng sử dụng , nhưng đây là chuyện gì a ?Như thế nào cảm thấy nàng không có vận chuyển nội lực , ngược lại khiến cho chiêu thức của nàng càng thêm kinh người ?
Rất xa, một bóng đen xuất hiện ở phía sau hậu viện , nhìn người đang bị Vương phi không ngừng chà đạp , hơi thở trên người một trận dao động , trên mặt hiện lên thần sắc kinh dị , một lát sau thân ảnh cũng đã biến mất tại chỗ .
“Phanh!”
Một tiếng nổ, Thương Diễm Túc lại bị đánh ngã xuống đất , Lãnh Thanh Nghiên vẫn như cũ gắt gao cầm lấy tay hắn, một chân nâng lên dẫm lên *** hắn , ánh mắt híp lại , tư thái kia nói không nên lời là oai hùng bức người như thế nào ,mang theo một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ .
Chỉ cần đừng sử dụng nội lực kì quặc ở thế giới này ,thì mặc kệ là ai , nếu bị nàng đánh trúng một quyền , cho dù có tiếp được thì cũng đừng mong tránh được những chiêu thức liên tiếp của nàng , nhớ ngày đó, người nào mà khiến cho nàng khó chịu đều không phải bị nàng đánh cho đến kêu cha gọi mẹ hay sao ?
Bất quá Thương Diễm Túc cũng không có phản kháng , để cho nàng tùy ý đánh một hồi , điều này thật ra lại ngoài dự đoán của nàng .
Nhưng điều này cũng không có nghĩa lí gì , đem tay hắn đặt ở trước ***,  cả người nàng dường như đều ghé vào trên người hắn , không nói hai lời, đưa tay sờ soạng vào bên trong vạt áo của hắn .
Thương Diễm Túc trong lòng nhịn không được nổi lên ý tưởng khác thường , bất quá hắn cũng biết mục tiêu của nàng chính là hai bức họa trong người hắn , hắn vội vàng đem bàn tay có thể hoạt động kia bắt lấy tay của nàng , ngăn cản động tác của nàng .
Trên mặt tươi cười sáng lạn, một chút cũng không giống như vừa mới bị đánh xong , nói: “Nghiên nhi, dưới ban ngày rõ ràng như vậy , nàng làm như vậy là không tốt đâu , nếu như nàng muốn như vậy , hay là chúng ta vẫn là về phòng trước đi .”
Đôi lông mày khẽ nhíu , mắt phượng nguy hiểm nheo lại , tiến sát lại phía hắn vài phần , âm trầm  nói: “Không, ta thích ở nơi này hơn !”
Nháy mắt vài cái , tươi cười càng phát ra sáng lạn, gật đầu nói: “Nếu như Nghiên nhi thích ở nơi này hơn , vậy thì cứ ở nơi này đi .”
Sau đó đột nhiên xoay người đem nàng đặt ở Dưới ***, dường như chỉ trong nháy mắt thôi ,vị trí của hai người đã đổi ngược lại .
Lãnh Thanh Nghiên hung hăng nhìn hắn , dường như không thể ngờ đến thay đổi như vậy , cái miệng nhỏ nhắn như mếu , hiện ra một bộ biểu tình như sắp khóc , run giọng nói: “Ngươi không phải là ỷ vào nội lực so với ta lợi hại hơn mà luôn khi dễ , chèn ép ta sao?”
Sợ sệt nhìn nàng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một Nghiên nhi như vậy , khi nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của nàng , không tự giác mà đau lòng , vội vàng nói: “Từ nay về sau ta sẽ không sử dụng nội lực với nàng .” ( HĐ: ngu quá ca ơi =)))
“Thật sự?”
“Thật sự!”
“Về sau không sử dụng nội lực với ta !”
“Được !”
“Vậy ngươi còn không buông tay?”
Thương Diễm Túc chậm rãi buông tay, nhưng khi vừa mới buông tay , Lãnh Thanh Nghiên lại đột nhiên dùng sức hất văng tay hắn ,một quyền hung hăng đánh qua .
Thời điểm lúc trước , Thương Diễm Túc là vì chưa có chuẩn bị gì , nhưng hiện tại , mắt thấy một quyền kia sắp đánh tới mặt , vội vàng nhảy ra khỏi thân thể nàng , khó khăn lắm mới tránh được một kiếp .
Lãnh Thanh Nghiên cũng từ trên mặt đất nhảy lên , hai tay nắm lại đặt trước *** , thân mình thoáng nghiêng về phía sau ,ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mục tiêu , khí thế của một thiếu tướng bộ đội đặc chủng không hề thiếu sót .
“Xú nam nhân, ngươi ૮ɦếƭ chắc rồi!”
Thương Diễm Túc nhẹ tay xoa chút máu đọng ở cằm , thần sắc tối tăm nhìn hắc y nhân đứng trước mắt , đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Ngươi nhìn thấy gì?”
Hắc y nhân kia đầu dường như càng cúi thấp thêm một chút , hồi đáp: “Bẩm Vương gia , thuộc hạ cái gì cũng đều không có nhìn thấy .”
Tiếp tục nhìn hắn trong giây lát , mới đưa thân mình ngửa về phía sau ghế ngồi , hỏi: “Tra được vì sao Mộc Thiên Dao lại đột nhiên trở về Mộc gia chưa ?”
“Dạ , Phương Hiển kia sau khi cùng Mộc Thiên Dao bỏ trốn , cũng không hề đối với nàng thương tiếc gì , chẳng những ςướק sạch tiền tài trên người Mộc Thiên Dao , mà còn đối với nàng quyền cước càng nhiều  , thậm chí còn muốn đem nàng bán vào thanh lâu . Mộc Thiên Dao không chịu nổi sự Tra t** đó , liền hạ độc thạch tín vào thức ăn của Phương Hiển ,sau khi độc ૮ɦếƭ hắn nàng cũng chạy về Mộc gia .”
“A? Không ngờ rằng Mộc Thiên Dao lại hạ độc ૮ɦếƭ tình lang của mình , hiện tại lại vô liêm sỉ muốn làm Vương phi của bổn vương .”
“Vương gia, có cần thuộc hạ giết Mộc Thiên Dao đi hay không ?”
“Không cần, một kẻ không có đầu óc như vậy , nữ nhân không biết tốt xấu , giết ngược lại không tốt, để cho nàng làm loạn đi, tốt nhất đem toàn bộ Mộc gia đều kéo đến nơi vạn kiếp bất phục .” ( vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không ngóc đầu dậy được )
“Dạ .”
“Ngươi lui xuống đi , chú ý đến động tĩnh bên Hoàng hậu , thuận tiện,  đến nói với a Trạch một tiếng , bảo hắn tới gặp ta.”
“Dạ .”
Hắc y nhân liền xoay người rời đi , Thương Diễm Túc vẫn ngồi ở trên ghế tiếp tục xoa cằm ,khẽ nhếch miệng, không ngờ Nghiên nhi lại lợi hại như vậy , thân thủ đơn giản vậy mà hắn chỉ có thể né tránh vài phần , cái này thảm.
Nghĩ tới cái gì đó ,đưa tay lấy ra hai bức họa trong lòng , cẩn thận mở ra trên mặt bàn , nhìn hắn trong bức họa kia , nhếch miệng cười đến rất đắc ý, cũng thực đáng đánh đòn.
Trong ngự thư phòng, Thương Lang hoàng đem toàn bộ tấu chương ở trên bàn hất xuống mặt đất , *** kịch liệt phập phồng, giận dữ hét: “Trong mắt hắn còn có phụ hoàng là trẫm hay không ?Lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy , hắn còn nghĩ trẫm thật sự sẽ khoan dung cho hắn nữa hay sao ?”
Tiết công công nghe vậy vội vàng khuyên giải an ủi nói: “Hoàng Thượng bớt giận, Vương gia chính là nhất thời không có hiểu được khổ tâm của Hoàng thượng , cũng không phải cố ý bất kính với Hoàng Thượng .”
“Hừ! Hắn như vậy rõ ràng chính là cố ý đối nghịch với trẫm, thế nhưng chỉ vì một nữ nhân mà làm ra chuyện như vậy !” Giờ phút này, dưới sự K**h th**h của Thương Diễm Túc , trên người Thương Lang Hoàng tản mát ra kịch liệt sát khí , song trong mắt lại tràn ngập vẻ lo lắng .
Tiết công công đứng bên cạnh sợ run cả người , trong lòng cả kinh, vội vàng nói: “Hoàng Thượng bớt giận, kỳ thật, Vương phi quả là một nữ tử khó gặp , chẳng những trời sinh đoan trang , hơn nữa tính tình cũng tốt, Vương gia chung tình với  nàng, cũng là bình thường.”
“Câm mồm! Một nữ tử như nàng vậy ,không thể trợ giúp gì cho Túc nhi  , đứng ở bên người Túc nhi chỉ liên lụy đến hắn mà thôi !”
“Hoàng Thượng. . .”
“Đủ, trẫm biết nên làm như thế nào , ngươi lui ra đi.”
“Nhưng là. . .”
“Hừ! Túc nhi nếu như đã nói như vậy , tất nhiên trẫm sẽ không lấy giang sơn ra để giỡn, nhưng nữ nhân kia nếu muốn làm chính phi của Túc nhi , tuyệt đối không có khả năng như vậy !”
Tiết công công há miệng thở dốc, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Hoàng Thượng, khẽ lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó khom người cáo lui, trên mặt lại tràn đầy vẻ lo lắng .
Bên ngoài ngự thư phòng , một vị ngự lâm quân đứng gần thư phòng nhất chăm chú lắng nghe thanh âm mơ hồ phát ra từ bên trong thư phòng , thanh âm dường như không thể nghe thấy kia nhưng ở trong tai hắn lại như được phóng đại , trong mắt hiện lên một tia kỳ dị quang mang, rất nhanh liền phục hồi vẻ bình tĩnh .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc