Chí Tôn Đào Phi - Chương 57

Tác giả: Nặc Nặc Bảo Bối

Bên trong đại sảnh cũng chỉ còn lại ba huynh đệ họ , Thương Diễm Trạch có chút vui sướng khi người khác  gặp họa nhìn Thương Diễm Túc, nhưng thời điểm Thương Diễm Túc liếc nhìn hắn một cái , hắn lập tức thu lại thần sắc, trở nên nghiêm trang.
Bất quá có một việc khiến cho hắn để ý , thất ca vì sao lại kêu thất tẩu là Nghiên nhi ? Tên này khiến cho hắn nhịn không được mà nhớ đến tỷ tỷ , không biết hiện tại nàng sống có khỏe hay không.
“Thất ca, vì sao huynh lại kêu thất tẩu là Nghiên nhi a ? Đệ nghe nói hình như thất tẩu đâu có tên gì đâu a , chẳng lẽ là huynh đặt tên cho nàng?”
Vui cười hỏi, không hiểu sao trong lòng lại có chút khẩn trương, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ , nhưng lại cũng không thể nói rõ ra .
Thương Diễm Túc lắc đầu nói: “Trước đây ta cũng có nghĩ như vậy , chính nàng nói cho ta bết nàng có tên .”
“Tên là gì?”
“Lãnh Thanh Nghiên.”
Thương Diễm Trạch đột nhiên đứng bật dậy , trên mặt tràn đầy vẻ khi*p sợ, há miệng thở dốc nhưng cũng không có phát ra thanh âm gì cả.
Ở thế giới này, đột nhiên lại nghe thấy cái tên mà hắn ngày đêm tưởng nhớ , Thương Diễm Trạch cảm giác tim mình đang đập như ngừng lại luôn .
“A Trạch, ngươi làm sao vậy?”
Thanh âm của Thương Diễm Túc khiến hắn phục hồi lại tinh thần, vội vàng cúi đầu đem sắc mặt che dấu đi , nói: “Không, không có việc gì.”
Thương Diễm Hách dùng chiết phiến đỡ lấy cằm , ánh mắt híp lại lẳng lặng đánh giá hắn , nói: ” Nhưng biểu tình của ngươi một chút cũng không hề giống bộ dáng không hề có chuyện gì đâu a !”
“Ta. . .”
“Sau khi nghe được tên thất tẩu thì vậy , chẳng lẽ trước kia ngươi đã nghe qua tên này rồi hay sao?”
“Không có!”
“Thật sự không có?”
“Thật sự không có.”
Thương Diễm Túc có chút suy nghĩ nhín hắn , đột nhiên hỏi: “A Trạch, vậy ngươi đã từng nghe qua cái tên Lãnh Thanh Trạch hay chưa?”
Cả người Thương Diễm Trạch rung mạnh , những lời này cơ hồ khiến cho Thương Diễm Trạch hỏng mất rồi , mở to hai mắt không dám tin nhìn Thương Diễm Túc , nếu như lúc trước hắn nghĩ đây chỉ là trùng hợp mà thôi , như vậy hiện tại. . .
Đột nhiên xoay người hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên đã li khai đuổi theo , Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách thấy thế liếc mắt nhìn nhau một cái , chậm rãi đứng lên, nhìn phương hướng Thương Diễm Trạch đã li khai, biểu tình trên mặt cũng không có giống nhau .
Lãnh Thanh Nghiên nghiêng người đứng bên ngoài hành lang , nhìn nhiều loại hoa xinh đẹp trước mắt,nhưng lại không có tâm đi thưởng thức ,nếu như trước kia nàng vẫn còn trốn tránh mối quan hệ với Thương Diễm Túc , nhưng  hiện tại, thân phận lại bị công bố , lại làm cho nàng không thể không đối mặt.
Đưa tay nhẹ sờ lên chiếc vòng trên tay , không khỏi cúi đầu nhìn xuống , nhớ lại ngày đó Thái hậu nương nương đưa cho nàng vòng tay vàng huyết sắc này , thần sắc lại phức tạp vài phần.
Vòng tay này dường như ngang bằng với phượng ấn của Hoàng hậu , hiện tại lại ở trên tay nàng , hơn nữa, trừ phi ૮ɦếƭ hoặc là chặt bỏ tay xuống  , nếu không cả đời này nàng cũng đừng mong bỏ chiếc vòng tay này ra khỏi tay .
Nàng cũng đã thử bỏ nó ra , nhưng là đã dùng hết tất cả các biện pháp có thể nghĩ ra , kết quả lại chỉ là khiến cho tay bị sưng đỏ mà thôi,sâu kín thở dài, đem vòng tay giấu vào bên trong tay áo . Nàng biết, nếu để cho những người có ý đồ nhìn thấy được , có thể dẫn tới bị đuổi Gi*t không tha .
Vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Thương Diễm Trạch đang chạy nhanh tới nơi này , chỉ trong nháy mắt thôi đã đứng ở trước mặt của nàng , hơi cúi người dùng sức thở , tầm mắt cũng thẳng tắp nhìn mặt nàng , bên trong tràn đầy kích động cùng tưởng niệm
Bị hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn khiến nàng có chút không thoải mái , lại đối với hành vi không khác gì trước đây có chút khó hiểu ,hắn muốn nói cái gì ,nhưng lời nói của Thương Diễm Trạch sau đó lại khiến cho cả người Lãnh Thanh Nghiên chấn động tại chỗ .
“Tỷ tỷ!”
“Ngươi. . . Ngươi đang nói cái gì?” Lãnh Thanh Nghiên tâm thần chấn động mãnh liệt , lăng lăng nhìn hắn, tầm mắt dời đi nơi khác không dám nhìn hắn .
Thương Diễm Trạch đi lên tiền từng bước, cầm cánh tay của nàng, cúi đầu nhìn nàng , hỏi: “Tỷ tỷ, vì sao lại không chịu nhận ta ?”
Lãnh Thanh Nghiên đáy lòng run lên, vẻ mặt lại vẫn một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng , thậm chí có chút không kiên nhẫn, khẽ nhíu đôi mi thanh tú , lạnh lùng nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi mau buông tay!”
Thương Diễm Trạch làm sao có thể bỏ tay nàng ra cho được ?Chỉ là tiếp tục nói : “Tỷ tỷ, tỷ có biết ta nhớ tỷ rất nhiều ? Mãi cho  đến khi nãy, ta vẫn còn tưởng rằng ở thế giới này cũng chỉ có một mình ta . Tuy rằng hiện tại thân phận tôn quý, cuộc sống an nhàn, nhưng là tỷ tỷ, ta lại càng nhớ tới thời điểm chúng ta cùng chung sống hơn , bởi vì ta vẫn luôn luôn cho rằng , tỷ mới là người thân duy nhất của ta . Nhưng là vì sao, vì sao tỷ không chịu nhận ta ? Chẳng lẽ tỷ không cần ta sao ?”
Lãnh Thanh Nghiên có thể đối với toàn bộ mọi người trên thế giới lạnh lùng , nhưng chỉ có duy nhất đệ đệ của nàng , khiến cho nàng không thể nào mà nhẫn tâm cho được , nhìn ánh mắt thương tâm cùng mong chờ của hắn , nàng nói không nên lời phủ nhận .
Nhưng là, hiện tại nàng cũng không phải là một mình , cho dù hắn nói như vậy, nhưng nàng cũng không thể kéo hắn vào trong nguy hiểm được , nhưng phải làm sao bây giờ? Nàng nên nói với hắn như thế nào ?
Thương Diễm Trạch càng tiến sát thêm vài phần , trong mắt hiện lên tia nguy hiểm quang mang  , nói: “Tỷ tỷ, đã đến lúc này rồi , tỷ cảm thấy nói những lời vô nghĩa nhàm chán hữu dụng hay sao ?”
Đúng vậy, còn phải nói những lời này nữa hay sao ?Nếu hắn đã lấy tư thái như vậy để xuất hiện trước mặt nàng , thì cho dù nàng có tiếp tục phủ nhận mọi chuyện cũng sẽ không có tác dụng gì nữa , nhưng là , nàng vẫn không muốn để cho hắn bị lôi kéo vào trong những chuyện này
Đó cũng chính là chuyện mà trước đây nàng đã quyết định , hủy diệt Mộc gia, làm cho Mộc gia không còn chốn dung thân , phải khiến cho bọn họ trả giá thật đắt , việc này có biết bao nhiêu là nguy hiểm bọn họ cũng không biết , chỉ một sơ sảy nhỏ cũng khiến cho vạn kiếp bất phục .
Bất đắc dĩ cười khổ, vừa rồi nàng sơ suất quá, không nên cứ như vậy mà đi ra ngoài .
Thấy Lãnh Thanh Nghiên cũng không có tiếp tục phủ nhận , gương mặt Thương Diễm Trạch giống như hài đồng vậy, tươi cười chân thành tha thiết , từ sau khi đến thế giới này , lần đầu tiên hắn cảm thấy thì ra thế giới này cũng tốt đẹp như vậy .
Không khỏi dùng sức đem Lãnh Thanh Nghiên ôm vào trong иgự¢, gắt gao ôm, khuôn mặt chôn ở gáy nàng cọ cọ vài cái , nói: “Tỷ tỷ, ta biết tỷ khẳng định không nỡ làm ta thương tâm mà.”
Lãnh Thanh Nghiên trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ , đem mặt tựa lên bờ vai của hắn ,lại phát hiện thì ra bờ vai của đệ đệ cũng khiến cho nàng có cảm giác an toàn như vậy . Cũng? Lãnh Thanh Nghiên run rẩy một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách , cũng đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ
Nhìn hai người kia đang ôm nhau , trong lòng Thương Diễm Túc nổi lên một trận ghen tuông , nói: “Như vậy hiện tại, có phải nên đem một số chuyện nói cho rõ một chút đi ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc