Chí Tôn Đào Phi - Chương 53

Tác giả: Nặc Nặc Bảo Bối

Đây là lần thứ ba Lãnh Thanh Nghiên tiến cung , hai người hướng về phía Phượng Nghi cung chậm dãi mà đi , nhưng vừa mới tiến cung không được bao lâu , cũng đã có một vị công công xuất hiện ở trước mặt bọn họ . Cung kính hành lễ với hai người bọn họ , nói: “Nô tài thỉnh an Vương gia cùng Vương phi .”
Khẽ nhíu đôi mi , Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên một tia không vui , lãnh đạm nói: “Đứng lên đi, không biết Tiết công công ngăn cản đường đi của bổn vương , là có gì chuyện gì quan trọng?”
“Vương gia thứ tội, nô tài phụng khẩu dụ của Hoàng thượng , thỉnh Vương gia đi đến ngự thư phòng một chuyến .”
“Chuyện gì?”
“Nô tài không biết.”
Tiết công công này là tổng quản triều đình , đã đi theo bên người Thương Lang Hoàng được vài thập niên , cơ hồ có thể nói là người được Thương Lang Hoàng tín nhiệm nhất .Hắn cùng Trần công công có chút bất đồng , hắn cũng không có ỷ vào sự tín nhiệm của Hoàng thượng mà gây sóng gió trong cung , trên cơ bản, hắn là người có đủ tư cách để làm tổng quản trong hoàng cung này ,hết thảy đều lo nghĩ cho Hoàng thượng.
Khiến cho ngay cả Thương Diễm Túc, quan hệ với Hoàng thượng không được tốt cho lắm ,nhưng đối với Tiết công công này thái độ cũng không thể nào mà ác liệt được, khi hắn còn nhỏ , Tiết công công chiếu cố đến hắn không ít , quan trọng là , hắn đối với Lưu hoàng hậu là phi thường kính trọng.
Thương Diễm Túc quay đầu nhìn Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt mang theo câu hỏi , Lãnh Thanh Nghiên thấy thế khẽ gật đầu, nói: “Yên tâm đi,Hoàng hậu nương nương hẳn là sẽ không gây khó dễ cho ta .”
Tiết công công nghe vậy ngẩng đầu, cười nói: “Vương phi nói đúng , nếu Hoàng hậu nương nương đã mời Vương phi đến, vậy khẳng định sẽ không gây khó dễ cho Vương phi đâu, bằng không cũng không để người khác mượn cơ hội này mà nói gì đâu .”
“Tiết công công thật là hiểu biết đâu .”
Một câu như vậy cũng đủ khiến cho Tiết công công lạnh đến rùng mình , vội vàng hướng về phía Thương Diễm Túc cười trừ nói : “Vương gia nói quá lời, nô tài chỉ là trùng hợp gặp Trần công công xuất cung mà thôi , nên mới biết Vương gia cùng Vương phi sẽ có chuyện mà vào cung .”
Thương Diễm Túc cũng không nói thêm điều gì , xem như chấp nhận lời giải  thích này của hắn, về phần tin tưởng bao nhiêu, chỉ sợ cũng chỉ có mình hắn là biết . Ở bên tai Lãnh Thanh Nghiên nhỏ giọng dặn dò vài tiếng , sau đó buông bàn tay khỏi vòng eo nhỏ bé của nàng , xoay người hướng về phía ngự thư phòng mà đi .
Tiết công công thoáng khom người hành lễ với Lãnh Thanh Nghiên , sau đó cũng chậm rãi lui ra, sau khi xoay người,trong mắt hiện lên một tia tinh quang, không khỏi khẽ thở dài,giống như là có rất nhiều điểm bất đắc dĩ .
Lãnh Thanh Nghiên nhìn theo bóng hai người đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng, sau đó xoay người, hướng về phía Phượng Nghi cung của Trữ hoàng hậu mà đi .
Bên trong Phượng Nghi cung , Trữ hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn trên ghế phượng , nhìn thân ảnh nhẹ nhàng như tiên tử bên dưới, chính là tùy ý đứng phía dưới , lại không biết vì sao khiến cho Trữ hoàng hậu đang ngồi bên trên sinh ra một loại cảm giác ngưỡng mộ , điều này làm cho nàng rất là không thoải mái.
Tầm mắt nhìn xuyên thấu qua thân thể của nàng , nhưng lại cũng không có nhìn thấy thân ảnh mà nàng muốn nhìn thấy, không khỏi hỏi: “Lạc Vương phi, không biết vì sao Trần công công không cùng ngươi quay lại phục mệnh với bản cung?”
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, Trần công công bởi vì chọc giận Vương gia, chỉ sợ là không về được.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Trữ hoàng hậu lập tức từ trên ghế ngồi đứng bật dậy , vẻ mặt tức giận nhìn Lãnh Thanh Nghiên, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên âm trầm, từ sau khi nàng tiến cung, Trần công công vẫn luôn đi theo bên người nàng , đó là người mà nàng tín nhiệm nhất , không nghĩ tới thế nhưng lại bị Thương Diễm Túc bắt lại .
Chậm rãi một lần nữa ngồi xuống, nhìn Lãnh Thanh Nghiên thần sắc biến ảo không ngừng, sau một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: “Không biết Trần công công đã phạm tội gì , thế nhưng lại chọc giận đến Lạc Vương gia ?”
Vừa mới tiến vào bên trong Phượng Nghi cung , Lãnh Thanh Nghiên cũng đã quan sát hết thảy mọi chuyện , đây rõ ràng là mời nàng đến để gây chuyện  , Lãnh Thanh Nghiên cũng không có để trong mắt ,điều khiến cho nàng để ý nhất là thân ảnh giấu mình trong bóng tối kia .
Tuy rằng cho đến bây giờ nàng vẫn không biết người kia giấu mình ở nơi nào , nhưng dựa vào cảm giác của mình, nàng biết trong một nơi nào đó ở Phượng Nghi cung này , có cất giấu một cao thủ không hề thua kém nàng .
Điều này khiến lòng nàng nổi lên một cảm giác nguy hiểm , bất quá cũng chỉ có một chút mà thôi, nghe thấy câu hỏi của Trữ hoàng hậu , nhẹ giọng hồi đáp: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, bởi vì Trần công công miệt thị Vương gia, thế nhưng dám ngồi lên vị trí của Vương gia , cho nên Vương gia giận dữ sai người bắt hắn lại , đợi sau khi hồi phủ sẽ xử lí.”
Trữ hoàng hậu khẽ nhíu mày , lẳng lặng suy tư , tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên người Lãnh Thanh Nghiên , tinh tế đánh giá cử chỉ cùng phản ứng của nàng . Nhưng lại khiến cho nàng thất vọng rồi, Lãnh Thanh Nghiên vẫn cứ lặng im đứng ở nơi đó , vẻ mặt lạnh nhạt, dường như mọi việc chung qunh không hề có quan hệ gì với nàng , hoặc là, đối với vị hoàng hậu này ,  căn bản cũng không được nàng để trong mắt .
“Những gì Lạc Vương phi nói là sự thật ?”
“Thiên Dao không dám lừa gạt nương nương.” Tự xưng như vậy khiến cho Lãnh Thanh Nghiên có chút u ám , nhưng cũng không nghĩ ra cái nào tốt hơn , nếu đã gọi nàng là Hoàng hậu nương nương mà không phải mẫu hậu ,như vậy nàng cũng không thể xưng là nhi thần hay con dâu được , đương nhiên, nếu không muốn bị ૮ɦếƭ một cách khó coi , thì nàng cũng không thể tự xưng là Lãnh Thanh Nghiên .
Trữ hoàng hậu ánh mắt híp lại nhìn , trên người tản mát ra uy thế bức nhân, xen lẫn nhàn nhạt hàn khí, thân mình tựa vào trên ghế, nhìn Lãnh Thanh Nghiên nói: “Nếu quả thực là như vậy , Trần công công này quả thực là quá lớn mật , thỉnh Lạc Vương gia giao hắn lại cho bản cung , bản cung nhất định sẽ hảo hảo mà trừng phạt hắn .”
Khóe miệng Lãnh Thanh Nghiên hiện lên ý cười nhạt nhẽo, vẻ mặt lại vẫn như cũ không hề có biểu hiện gì , chính là nói: “Nương nương thứ tội, Trần công công là Vương gia sai người giam giữ, Thiên Dao không thể đem Trần công công giao cho hoàng hậu nương nương. Nương nương xin yên tâm, tin tưởng rằng Vương gia sẽ tự mình xét xử Trần công công , sẽ không khiến nương nương phải lao tâm .”
Nghe vậy, trong mắt Trữ hoàng hậu đột nhiên phát lạnh , hiện lên một tia sát khí , trầm giọng nói: “Lớn mật! Chẳng lẽ ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của bản cung ?”
“Không dám, chỉ là mệnh lệnh của nương nương Thiên Dao khó lòng mà tòng mệnh , thậm chí ngay cả vị trí giam giữ Trần công công ở đâu Thiên Dao cũng không biết ,vậy làm sao có thể đem Trần công công giao cho Hoàng hậu nương nương được?” Lãnh Thanh Nghiên không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Trữ hoàng hậu , ánh mắt đạm mạc,lại khiến cho Trữ hoàng hậu cảm thấy một trận áp lực khó hiểu.
Trong lòng không khỏi căng thẳng, nhìn ánh mắt hờ hững kia nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy được áp lực, Trữ hoàng hậu ánh mắt híp lại , sau đó thần sắc đột nhiên thả lỏng, khẽ cười nói: “Nếu là như vậy , vậy bản cung sẽ không khó xử Vương phi ,chuyện này bản cung sẽ tự mình nói với Lạc Vương gia .”
“Tạ hoàng hậu nương nương thông cảm.”
“Ừ, hôm nay bản cung cho mời ngươi đến , kỳ thật cũng không có chuyện gì , chính là Lạc Vương phi gả vào Hoàng gia đã nhiều ngày , vậy nhưng lại chỉ mới gặp có hai lần , khiến cho bổn cung muốn biết thêm một chút chuyện về ngươi cũng khó a.”
“Hoàng hậu nương nương thứ tội, sau này Thiên Dao nhất định sẽ tiến cung nhiều hơn để thỉnh an Hoàng hậu nương nương .”
“Tốt ,vậy bản cung sẽ chờ ngươi a !” Trữ hoàng hậu nói xong , trên mặt mang theo tia âm trầm , trong mắt hiện lên tia tính toán cùng âm trầm .
Lãnh Thanh Nghiên dường như cũng không có nhìn thấy điều đó,sau đó thoáng khom người , nói: “Dạ”.
Trữ hoàng hậu vừa lòng nở nụ cười một chút, đột nhiên khẽ thở dài, nói: “Bản cung cũng coi như là nhìn Lạc vương gia lớn lên ,tuy rằng hắn vẫn có thành kiến sâu sắc với bản cung  , nhưng bản cung vẫn luôn luôn coi hắn là con của mình , thấy hắn rốt cục thì lấy Vương phi, trong lòng bản cung thực sự là cao hứng vì hắn .”
Những lời này, cùng biểu tình trên mặt rất hòa hợp , nếu là những người không biết chuyện nghe thấy được những lời này , có lẽ thật sự sẽ tin tưởng đi . Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng khẽ mỉm cười ,vẫn thuận theo đứng ở nơi đó , nhẹ giọng  nói: ” Hiện tại Vương gia còn không có suy nghĩ cẩn thận , đợi sau khi hắn suy nghĩ cẩn thận , hắn nhất định cũng sẽ đối đãi với Hoàng hậu nương nương như là với mẹ ruột của mình vậy.”
” Hy vọng là như vậy đi ! A, đúng rồi, nghe nói thân mình ngươi không được tốt cho lắm , không biết hiện tại đã tốt hơn chưa?”
Đồng tử Lãnh Thanh Nghiên thoáng thu nhỏ lại ,nhưng trong nháy mắt lại khôi phục lại bình thường  , cười nhẹ nói: “Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, chỉ là không may nhiễm phong hàn, cũng đã sớm khỏi rồi .”
Cho tới bây giờ thân thể nàng vẫn tốt lắm, trừ hai lần trước , hẳn là không có người nào biết mới phải, vậy vì sao hiện tại Hoàng hậu nương nương lại hỏi ra như vậy ? Nghe nói? Lại không biết là nghe ai nói?
Nhưng mà đối với câu trả lời của Lãnh Thanh Nghiên , Trữ hoàng hậu lại không có vừa lòng ,đưa mắt về phía nữ tử đứng bên cạnh ,sau đó lại nhìn  Lãnh Thanh Nghiên nói: “Chuyện sinh bệnh này không thể làm qua loa được ,rất nhiều bện*** mà nhìn bên ngoài không biết đâu .Vậy đi , vừa vặn Vương thái y còn ở trong này , để hắn tới bắt mạch giúp ngươi đi .”
Lời Trữ hoàng hậu vừa hạ xuống , một người mặc Thái y phục xuất hiện bên trong Phượng Nghi cung, đoán rằng đây chính là vị Vương thái y mà Trữ hoàng hậu đã nói .
Lãnh Thanh Nghiên hướng về phía thái y kia gật đầu xem như chào hỏi , sau đó quay lại nhìn Trữ hoàng hậu, nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, bất quá Thiên Dao quả thật đã khỏi hẳn, không cần phiền toái đến Vương thái y .”
Hành vi của Trữ hoàng hậu đã khiến cho Lãnh Thanh Nghiên đề phòng , làm sao có thể để người khác đến bắt mạch cho mình được ? Thần sắc vẫn đạm mạc như cũ , thản nhiên nhìn Trữ hoàng hậu, chỉ là ánh mắt như vậy lại khiến cho Trữ hoàng hậu sinh ra cảm giác cực kì không thoải mái .
Không vui lắm nhíu mày ,đối với ánh mắt như không thèm để ý tất cả của Lãnh Thanh Nghiên khiến cho Trữ hoàng hậu thực không hài lòng , bất quá thấy Lãnh Thanh Nghiên cự tuyệt khiến cho nàng càng thêm tin tưởng vào chuyện kia , không khỏi tươi cười đầy mặt, nói: ” Làm sao có thể như vậy đâu , bản cung cũng là quan tâm ngươi, chẳng lẽ ngươi lại không muốn nhận hay sao ?”
“Thiên Dao không dám,chỉ là không dám làm phiền Hoàng hậu nương nương  , cùng Vương Thái y.”
Nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Thanh Nghiên , Vương thái y đột nhiên rùng mình một cái khó hiểu , theo bản năng lui về phía sau từng bước, hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên vừa cười vừa nói : “Có thể bắt mạch cho Vương phi , đó là vinh hạnh của vi thần, sao dám nhận hai chữ làm phiền này được chứ?”
“Chính là, có thể bắt mạch giúp cho Vương phi , đó là phúc ba đời tu luyện của hắn,  nếu chẩn bệnh tốt,bản cung sẽ có thưởng!”
“Vi thần tạ ơn Hoàng hậu nương nương !”
Nhìn hai kẻ người xướng người họa kia , Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu đôi mi thanh tú , xem ra Hoàng hậu nương nương quyết ý muốn biết thể trạng của nàng đây,mà Vương Thái y hiển nhiên cũng chính là người của Hoàng hậu . Hiện tại, dường như nàng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Bắt mạch? Ánh mắt Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên lóe sáng , khóe miệng không khỏi hiện lên mỉm cười,hướng về phía Trữ hoàng hậu nói : “Nếu Hoàng hậu nương nương đã quan tâm tới Thiên Dao như vậy, vậy Thiên Dao cũng là cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thấy nàng đột nhiên thay đổi khiến cho Vương thái y cùng Trữ hoàng hậu đều cảm thấy sửng sốt, Trữ hoàng hậu lập tức ra hiệu cho Vương Thái y , nói: “Một khi đã như vậy, Vương Thái y, ngươi đứng đó thất thần cái gì?Còn không mau bắt mạch giúp Vương phi đi ?”
“Dạ.” Sau đó Vương Thái y đi đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên , cung kính hành lễ, nói, ” Vương phi , thỉnh!”
Nhìn hắn một cái, sau đó Lãnh Thanh Nghiên xoay người bước về chiếc ghế bên phải ngồi xuống, đưa tay đặt nhẹ lên cạnh bàn, Vương Thái y cũng cẩn thận ngồi xuống ghế bên cạnh , đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay nàng.
Cẩn thận bắt mạch, đột nhiên sắc mặt Vương Thái y đại biến, ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên , thậm chí quên mất là động tác này thất lễ như thế nào , trong mắt tràn ngập bất khả tư nghị , không dám tin. ( bất khả tư nghị: không hiểu , không dám tin)
Lãnh Thanh Nghiên chợt sẵng giọng , vung tay đem bàn tay còn đặt trên cổ tay mình hất ra  , quát: “Lớn mật!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc