Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em - Chương 10

Tác giả: Kim Tinh

Buổi tối, lúc Kiều Y Y trở về, Sóc Phong không có ở nhà, cô cảm thấy kỳ lạ, bởi vì anh rất ít khi vắng nhà, nhưng anh là một trạch nam, cô cũng không phản đối việc anh đi ra ngoài.
Đàn ông không đi ra ngoài chơi là chuyện tốt, thân là bạn gái, có thể thả lỏng 1200 trái tim, nhưng nếu bạn trai giao tiếp quá ít, cô cũng không khỏi lo lắng.
Chẳng qua, hình như Sóc Phong không xem đây là vấn đề.
Kiều Y Y để túi xách trên ghế sa lon rồi ngồi xuống, đầu tiên lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho anh, như đã nói qua, chuyện anh có điện thoại di động đối với cô đúng là chuyện lạ.
Có một lần Sóc Phong không ở nhà, cô không tìm được anh, kết quả để cho cô sinh ra nhiều suy nghĩ, muốn mua điện thoại di động cho anh, nhưng mà sau khi anh trở về, vừa nghe đề nghị của cô, không gật đầu cũng không lắc đầu, mà lại thản nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi ra!
Có thể nghĩ, khi đó Kiều Y Y khi*p sợ đến mức nào, từ đó về sau, cô lại thay đổi suy nghĩ về anh lần nữa, mặc dù anh trải qua cuộc sống như người hoang dã, nhưng anh còn là một người hiện đại, tối thiểu anh có thẻ tín dụng, có điện thoại di động, có máy vi tính, những thứ mà người bình thường có thì anh cũng có.
Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do cô xem thường anh . . . . . .
Tiếng chuông tin nhắn vang lên, cô mở ra xem, thiếu chút nữa là bị dọa rơi hàm răng, xem đi! Đã nói không thể xem thường anh, anh cũng có bạn bè . . . . . . Anh trả lời tin nhắn: Buổi tối có hẹn với bạn.
Chỉ sáu chữ đơn giản đã làm thay đổi suy nghĩ của Kiều Y Y về anh, à, thì ra anh cũng là một người bình thường, không phải là người hoang dã! Lại nói, tại sao cô phải xem anh như người hoang dã chứ? Đều do hình dạng của anh lúc ở trên núi quá mức sinh động, khiến cô đến bây giờ cũng không cách nào xem anh như là một người hiện đại.
Một nửa là trút cho hả giận, một nửa là khó chịu, cô trả lời một câu, không đưa bạn gái theo hả?
Nhắn xong, cô lại tự trách mình quá hẹp hòi . . . . . . Haiz, thật là mâu thuẫn! Chỉ có điều khi đọc tin nhắn của Sóc Phong, lập tức có cảm giác kỳ lạ, không phải là bạn bè rất quan trọng.
Vì vậy Kiều Y Y cố làm ra vẻ dè dặt, rộng rãi nói: đi chơi vui . . . . . .
Bên kia, Sóc Phong nhìn điện thoại di động cười, cô gái này cực kỳ đáng yêu, nụ cười này làm cho Lý Nhân Phong ngồi đối diện sững sờ, anh không biết thì từ sau chuyện đó, Sóc Phong còn có thể cười.
Sóc Phong để điện thoại di động xuống, ngước mắt nhìn người bạn trước mặt.
Lý Nhân Phong giống như vô ý hỏi: "Bạn gái?" Cho dù anh không tin Sóc Phong còn thể nói yêu thương thêm lần nữa, nhưng trực giác của anh lại cảm thấy như thế.
"Ừ."
Một chữ "Ừ" thật đơn giản, lại làm cho ly cà phê trên tay Lý Nhân Phong nghiêng đổ, chất lỏng màu đen chảy ra, làm ướt quần của anh, nhưng Lý Nhân Phong không có bất kỳ cảm giác gì, "Cậu, yêu rồi hả ?"
"Cà phê đổ ra ngoài . . . . . ." Sóc Phong chỉ vào quần của anh ta.
Lý Nhân Phong vội vàng dọn dẹp, tùy ý đặt cái ly lên bàn, anh nhanh chóng rút mấy tờ giấy lau lau, vấn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Có thật không?"
"Thật!"
Giờ phút này Lý Nhân Phong cười to, không phải là bởi vì Trần Uyển không có cơ hội, anh có cơ hội, mà là vì người đàn ông ở trước mắt, anh biết Sóc Phong đã từng có nhiều khổ sở, hiện tại anh vì Sóc Phong vui vẻ, anh thấp giọng nói, "Thật tốt quá!"
Sóc Phong cười không nói, lẳng lặng nhìn chằm chằm ly cà phê trước mắt đến ngẩn người.
"Mấy năm này cậu khỏe không?"
Sóc Phong cười, có chút giễu cợt, "Lý Nhân Phong, từ khi nào thì cậu trở nên dài dòng như vậy? Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi!"
Ừ, mình còn lâu mới được cởi mở như cậu ta, Lý Nhân Phong nhìn ngoài cửa sổ, "Mấy năm này, tôi vẫn ở chung với Trần Uyển, cho đến cách đây mấy giờ trước, tôi còn đi với cô ấy, tôi lái xe đưa cô ấy đi xem triển lãm . . . . . ."
Mặt Sóc Phong không chút thay đổi, giống như đang nghe tin tức khí tượng.
"Chúng tôi còn hôn môi!" Tròng mắt Lý Nhân Phong lại trở về trên người Sóc Phong, nhìn anh không có một chút dao động,
Anh cười khổ, “Chỉ là cô ấy tát tôi một cái, bởi vì cô ấy biết cậu đã xuất hiện…”
Khi anh biết Trần Uyển muốn đi gặp người trùng tên trùng học Sóc Phong ở hội triển lãm thì trong lòng anh không khỏi lo lắng, nhưng anh không biết, càng không hy vọng chuyện sẽ xảy ra, thì 100% sẽ xảy ra, coi như trốn được mùng một cũng tránh không khỏi 15.
Quán cà phê yên tĩnh, ánh đèn màu vàng, người tụm năm tụm ba, thật đơn giản chỉ là thăm hỏi, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, rất thoải mái, nhưng Lý Nhân Phong đứng ngồi không yên.
“Tôi không có hứng thú với Trần Uyển.” Sóc Phong nói thẳng, anh biết Lý Nhân Phong muốn nghe đáp án gì.
Lý Nhân Phong lắc đầu một cái, nhìn người đàn ông nho nhã trước mắt, người đàn ông trời sanh có năng lực hấp dẫn ánh mắt phụ nữ như vậy, cho dù anh thấy mình cũng không kém, nhưng kì lạ là anh vẫn không hấp dẫn được Trần Uyển.
“Sóc Phong, nếu như là trước, tôi cũng sẽ vì đáp án của cậu mà mở lòng, nhưng không, tối thiểu hiện tại sẽ không! Tôi mệt mỏi…”
Lại nói tảng đá dù cứng rắn đến đâu cũng sẽ có khe hở, mà anh thì có quá nhiều khe, nhiều đến nỗi khiến anh sắp bị vỡ tan nát.
Sóc Phong nhướng mày, “Vậy cậu hẹn tôi ra ngoài làm gì?” Mấy năm này, ngoài trừ có liên lạc với cha mẹ, thì còn có Lý Nhân Phong, không đề cập tới phụ nữ, thì bọn họ là thật sự bạn rất thân.
“Chỉ là gặp mặt bạn tốt thôi.” Lý Nhân Phong nho nhã mà cười.
Sóc Phong không nói thêm gì, “Tôi rất khỏe.” Mỗi người đều cho là anh không khỏe, nhưng không có, anh rất tốt.
Tròng mắt Lý Nhân Phong nhìn rõ khớp xương ngón tay của mình, << Mấy ngày nữa tôi sẽ đi Mỹ >>. Trước khi đi muốn nhìn thấy Sóc Phong, có lẽ lúc nãy chưa xác định, nhưng bây giờ anh biết rõ mình cần phải làm gì, “Sau này có lẽ không trở về nữa.”
Sóc Phong cười, hiểu ý tứ của đối phương, anh trêu ghẹo nói: “Như vậy cậu cũng không tới hôn lễ của tôi?”
Không trở lại, không muốn gặp lại Trần Uyển, Lý Nhân Phong cũng không thể để Sóc Phong xem thường, “Người anh em! Tôi muốn đi một thời gian!” Cầm được thì buông được, những lời hoa mỹ này nói ra thật dễ, nhưng làm được hay không lại là một chuyện.
Sóc Phong nhún nhún vai, không nói lời nào.
“Này, nói cho tôi nghe một chút về người phụ nữ của cậu đi!” Tay Lý Nhân Phong chống cằm.
Sóc Phong mím môi không muốn nhìu lời, nhưng khóe miệng vô tình nở nụ cười, làm thế nào cũng không gạt được ánh mắt Lý Nhân Phong. Lý Nhân Phong khe khẽ thở dài, nếu nói Sóc Phong cầm được thì buông được, như vậy anh cũng có thể.
“Nói với tôi một chút xem, ý tưởng nào đã làm cho cậu ở thôn dã nhiều năm như vậy?” Lý Nhân Phong cười ha ha chọc anh.
Sóc Phong uống một hớp cà phê, “Không thể truyền lại bằng lời nói, cậu tự trải nghiệm đi!”
Đã lâu không gặp, hai người ngồi ở trong quán cà phê trò chuyện rất lâu mới rời đi, khi Lý Nhân Phong lái xe đi trước, anh tốt bụng cho Sóc Phong một lời khuyên, “Nếu Trần Uyển biết cậu đã trở về rồi, chắc chắn cô ấy sẽ đi tìm cậu…”
“Ừ!” Sóc Phong tiếp nhận ý tốt của bạn tốt.
Khi Sóc Phong về đến nhà, cô bạn gái Kiều Y Y của anh đang chơi điện tử, phần cơm còn lại bên người chứng minh cô đã giải quyết xong cơm tối rồi.
“Gọi từ bên ngoài à?” Anh vừa ϲởí áօ khoác, vừa đến gần cô.
Cô rất bận rộn, không có thời gian trả lời anh, loạn xạ gật đầu một cái, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, một khắc cũng không rời, người đàn ông ngồi lên chiếu với cô, đôi tay ôm chặt phần eo của cô.
Cô không có cảm giác nào, hai mắt đánh Gi*t đến đỏ cả lên, nhe răng trợn mắt nhìn trước màn hình, một bộ hiếu chiến, thích đánh nhau, bộ dáng thích gây gỗ, giống như Mẫu Dạ Xoa tái thế.
Sóc Phong ngậm lỗ tai cô, cố gắng làm cô chú ý, cô bớt chút thời gian đánh anh, “cút ngay!” Không thấy cô rất bận ssao?
“Anh đã trở về!” Anh nói nhỏ ở bên tai cô.
“Em thấy rồi!” Trong lòng cô run sợ nhìn trước màn hình, giống như đó chính là thời khắc sinh tử.
Anh không vui, vốn là khi trở về tâm tình của anh cũng không tệ lắm, “Chơi game rất vui sao?”
“Đánh xong cửa ải là em được qua thành rồi, anh tránh qua một bên đi!” Vốn Kiều Y Y cũng không muốn chơi nghiêm túc như vậy, nhưng Sóc Phong không có ở đây, cô lại rất nhàm chán, mới bắt đầu chơi game.
Có lẽ vì đã lâu không ᴆụng đến game, cho nên chưa tới 3 phút cô đã bị cuốn vào, ngay lúc thời điểm cao trào, anh làm cái quái gì đó không biết!
Sóc Phong buông cô ra, xoay người rời đi, Kiều Y Y không để ý anh, tập trung chơi game, một lát sau, cô nghe được tiếng trong phòn tắm truyền ra.
“Nhanh, nhanh!” Cô híp mắt, đang lúc đại công cáo thành thì *pụp*! Màn hình tối đen rồi…
“Á! Chuyện gì xảy ra!” Kiều Y Y nổi điên đứng lên
Sóc Phong đã tắt nguồn điện, không một chút đau lòng nói: "Đi tắm thôi!"
Cô nguy hiểm nheo mắt lại, giống như muốn phun lửa, "Là anh giở trò?"
"Đi thôi, bảo bối." Anh thân mật ôm cô.
"A a a! Em muốn Gi*t ૮ɦếƭ anh!" Cô nhảy lên trên lưng anh, như con khỉ giương oai trên người anh, nhưng anh lại bình tĩnh giống như không cảm giác được sự phẫn nộ của cô.
"Ngoan, nên tắm, rồi ngủ!" Sóc Phong kéo cô xuống, ôm ngang cô rồi đi tới nhà tắm.
Kiều Y Y tức giận cắn anh, cắn, gặm, không ngừng như muốn xé một lớp da của anh xuống, nhưng anh vẫn cứ hời hợt, lông mày không có nhíu một cái.
"A!" Cô bị anh ném vào trong nước nóng, lặp tức đầu của người nào đó bị ướt như chuột lột, lau nước trên mặt, tầm mắt thấy rõ rang, cô tức giận mắng to: "Sóc Phong! Anh mau về nhà anh đi!"
Mặc dù hai người là hàng xóm, nhưng anh lại vô liêm sỉ thường ngủ ké nhà cô, còn làm thêm một bộ chìa khóa nữa, nhưng mà anh cũng không có bỏ phòng của mình. Bởi vì ngay tại lúc người con gái nào đó tức giận, anh sẽ giống như con rùa đen rút cổ bị nữ hủ nhân đá về nhà.
Nhưng hôm nay Sóc Phong không thuận theo nguyện vọng của Kiều Y Y, vì cô chưa tức giận thật, anh nhanh chóng ૮ởเ φµầɳ áo xuống, rồi nhảy vào trong bồn tắm, bọt nước văng lên tung tóe trên mặt cô, cô kêu lên một tiếng, anh Tʀầռ tʀʊồռɢ ôm lấy cô, thở hổn hển hung hăng hôn cô.
"Buông tay!" Cô đẩy anh ra, nhưng Sóc Phong không quan tâm đến, anh nhanh chóng cởi hết quần áo của cô, không cho cô không gian để thở, hung hăng hôn đến khi cô thở không nổi mới thôi.
Miệng Kiều Y Y hít sâu, ngồi ở trong bồn tắm, quần áo trên người bị anh cởi hết sạch, cô sắp ૮ɦếƭ ngộp, đâu còn để ý đến quần áo nữa!
"Xảy ra chuyện gì?" Anh hôn lên trán của cô.
"Không có việc gì!"
"Em chưa bao giờ chơi điện tử!" Mua đồ chơi điện tử cũng chỉ là tùy tiện vào lần bọn họ đi dạo phố.
"Bây giờ thích!"
Ánh mắt thâm thúy Sóc Phong
Nhìn cô một cái, “Bởi vì anh đi ra ngoài, em cảm thấy không được vui?”
“Em không có dễ giận như vậy!” Kiều Y Y tiến lên trước, cắn một cái vào bả vai anh.
“Vậy thì vì cái gì?” Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, thật là khó hiểu quá!
Cô khẽ cắn môi, khó xử liếc anh mấy lần, hỏi “Trong nhà của anh gồm có những ai?”
Mặc dù không rõ vấn đề của cô, anh vẫn ngoan ngoãn nói: “Cha mẹ anh ở nước ngoài, anh là con một.”
“Ừ.” Cô đáp một tiếng, sau đó lại không lên tiếng.
Cô chỉ “Ừ” một tiếng, hình như có chút không hiểu rồi, “Em muốn gặp cha mẹ của anh?”
Cô thẹn thùng đánh anh một cái, “Không phải!” Cô dừng lại, khó xử nói: “Là ba mẹ em muốn gặp anh.”
Anh nhướng nhướng mày, “Em…”
“Anh…”
“Anh nói trước đi!” Kiều Y Y vội vàng sửa lại.
Sóc Phong cười, “Ừ”
“Đợi chút, hay là em nói về gia đình em trước, ừ, cha mẹ của em là người ở quê, nhiệt tình đàng hoàng, đợi chút, anh mới vừa nói gì?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Anh nói được.” Lời này của anh làm cô kinh ngạc sao?
“Tại sao?”
“Cha mẹ em muốn gặp anh, không phải sao?” Nước chảy thành song không phải là tình trạng hiện giờ của bọn họ à?
“Đợi chút… Đừng dễ dàng đồng ý quá, anh nên do dự một chút chứ…” Kiều Y Y khẩn trương nói.
“Chẳng qua gặp mặt thôi mà…” Nếu sau này anh có con gái, cũng sẽ lo lắng cho một nữa kia của nó, đây là thói thường của con người.
“Không phải!” Anh nghĩ ai cũng quá dễ dàng, “Anh phải hiểu, ba mẹ em sẽ thúc giục chúng ta…”
“Là thúc giục em chứ”
“Dĩ nhiên! Bọn họ vẫn lo lắng là không ai thèm lấy em, hiện tại rốt cuộc em tìm được một người, bọn họ còn không nhanh gả em đi sao!”
“Chỉ cần anh không đồng ý là được.”
“Có thể…” Kiều Y Y nháy mắt nhìn hắn, “Có phải anh không muốn?”
“Chẳng lẽ em muốn chúng ta kết hôn bây giờ?” Sóc Phong cười nhìn cô.
Cô dĩ nhiên không đồng ý rồi, nhưng lời này không nên để một người nam nói nha! Nói như thế nào cũng nên là người nữ nói <> Đây mới là trọng điểm.
Sóc Phong không nói gì, chỉ ngước nhìn đèn treo trên đỉnh đầu.
Kiều Y Y nhìn anh chằm chằm, không hiểu vẻ mặt của anh, hình như anh do dự, lại hình như là bi thương, anh nhớ tới cái gì? Trong lòng cô giống như bị kim châm.
Từ khi bắt đầu biết anh, cô cũng biết trong lòng anh có một người, mà cô không có hỏi, người kia là nữ hay là nam, là người yêu hay người thân… Thật ra thì cô vẫn có thể đoán được, nhưng cô cố gắng bỏ qua.
Vậy mà hôm nay, cô không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào, muốn biết, lại không dám hỏi, tình yêu khiến cô trở nên giống như người nhát gan, ánh mắt có chút sương mù, bị hơi nước xông đến nóng lên.
Kiều Y Y quay đầu, không nhìn tới Sóc Phong, một bàn tay duỗi tới, sờ sờ đầu cô, ôm cô vào trong lòng, Ⱡồ₦g иgự¢ trần trụi mang theo ấm áp áp vào mặt của cô.
“Khi nào ba mẹ em muốn gặp anh?” Anh nhẹ nhàng nói.
“Lúc nào cũng được!” Cô trả lời mang theo vài phần tức giận.
“Vậy thì cuối tuần này đi.”
“Hừ! Nhìn cũng không cần nhìn, dù sao em cũng không có ý định kết hôn với anh!” Cô miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, nhất định phải tranh cá thắng thua.
Anh giống như ngày thường, phản bác cô, nắm bím tóc cười nhạo cô.
“Sang năm em kết hôn, anh nhớ tới!” Kiều Y Y không vui khiêu khích anh.
“Em xác định sang năm anh sẽ kết hôn với em?” Sóc Phong biết cô không hề bị rối rắm vấn đề kia nữa rồi, vì vậy cũng cố ý dùng cái giọng điệu này trả lời cô.
Cô hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, “Em nói là theo anh sao?”
Thật là bướng bỉnh! Anh cười cười tiến lên trước cắn vai thơm của cô, cố ý ghen tức nói: “Không phải là anh, chẳng lẽ còn có một gã đàn ông lỗ mãng nào khác!”
“Hừ! Không cho phép anh mắng anh ấy lỗ mãng!” Cô giả bộ bảo vệ người đó.
Lần này Sóc Phong cười không nổi, sắc mặt thậm chí có chút âm u, Kiều Y Y bị nhìn trúng liền cảm thấy cả người có cái gì đó không đúng, vốn miệng còn muốn nói ra vài câu tiện nghi, nhưng bị hành động của anh làm cho lời nói không xuất ra được.
Ngay tại lúc bị anh nhìn đến phát bực, “Ha ha…” Bỗng dưng anh cười to.
Cô bị chơi xỏ! Bị chơi xỏ! Cái người hoang dã này!
Cô tức giận vỗ nước hất nước lên mặt anh văng tung tóe, anh tương rằng cô đang nghịch nước, nên tham gia cùng cô, tuyệt không nhường cô… Tên đàn ông đáng ૮ɦếƭ này.
“A…”
Tiếng thét chói tai, tiếng hoan hô, cười nói, không lâu tiếng trong phòng tắm từ từ giảm bớt, rải rác nho nhỏ tiếng thở đốc xen lẫn ՐêՈ Րỉ, chậm rãi truyền ra…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc