Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em - Chương 04

Tác giả: Kim Tinh

Sóc Phong vội vàng gãi gãi tóc của mình, anh nghĩ không ra, cô đã quấy rầy mình như thế, anh còn giữ cô ở chỗ này làm gì sao? Trực tiếp đuổi cô ấy đi thôi, đây là nhà của anh, anh có cái quyền lợi này, nhưng . . . . . . haiz . . . . . . Chính anh cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, thế nhưng trong lòng không hạ quyết tâm được.
Anh không có tâm tình để viết nữa rồi, rời khỏi phòng sách đi lên lầu hai, lầu hai có một một nửa là phòng ở, có một nửa là ban công, bây giờ rất sáng sủa, anh ngồi trên cái ghế gỗ ở ban công, sững sờ nhìn không trung.
"Người thích nhìn chằm chằm bầu trời, muốn được cô đơn, muốn được nhớ nhung một người . . . . . ." Một đoạn nhạc nhẹ nhàng khoan khoái truyền tới, đảo mắt, một bóng người đứng đối diện với anh.
"Cô đơn? Ừ, xem ra không giống, anh ở đây nhớ nhung một người như vậy?" Kiều Y Y phát triển tinh thần truy cứu tới cùng, kiên nhẫn, "A, có lẽ là một cô gái. . . . ."
Cô làm ra vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng có một chút cảm giác rất không thoải mái, cô lắc đầu một cái, bỏ qua loại cảm giác đó, tiếp tục nghiên cứu anh, "Có phải anh không muốn hợp tác với phụ nữ không?"
Ánh mắt Sóc Phong đang nhìn bầu trời chậm rãi chuyển sang trên mặt Kiều Y Y, nhìn gương mặt tỏa sáng của cô, anh nghi ngờ có phải là mình đã để cho cô ăn tốt quá? Nên trước tiên phải bỏ đói cô, áp chế lòng hăng hái của cô, không để cho cô dám làm càn ở trước mặt anh như vậy.
"Còn có một khả năng, tôi chỉ đang ngẩn người."
"Cái gì?" Cuối cùng anh cũng nói chuyện với cô rồi, bỗng chốc cô không kịp phản ứng, đợi khi cô hiểu rõ, "Ha ha . . . . . . anh thật khôi hài . . . . . ."
Không phải cô đơn, không phải nhớ nhung, mà là ngẩn người, anh chịu thua thiệt mà nói ra được, cô cười không thôi.
"Anh đồng ý hợp tác với tôi thật chứ?"
"Không sợ lỗ lã, dù sao anh cũng nói, để ở chỗ nào cũng là đồ nát, rõ ràng là cho tôi tốt hơn, còn có thể kiếm tiền!" Cô nói như một con buôn.
"Được!" Anh thay đổi thái độ, gật đầu đồng ý với cô.
"Còn có thể . . . . . . Cái gì?" Bỗng chốc cô không kịp phản ứng.
"Được."
Kiều Y Y ngu ngơ thật lâu, "Anh đồng ý? Tại sao?"
Bởi vì anh sắp bị cô làm phiền đến ૮ɦếƭ rồi, mỗi ngày cô đều đến
Trước mặt anh vòng tới vòng lui, mỗi ngày đều muốn nhìn Đông nhìn Tây với anh, làm cho anh sắp bị phiền ૮ɦếƭ rồi!
“Cô không cần?” Sóc Phong không trả lời vấn đề của cô.
“Muốn! Muốn! Tại sao không!” Kỳ lạ, nếu như anh đã đồng ý, tại sao cô lại có chút cảm giác mất mác chứ? Cô nở nụ cười, cố gắng che giấu ý tưởng kỳ lạ của mình.
Đúng như Kiều Y Y từng nói, cô là người chiến thắng, chỉ có cô tuyên chiến, Sóc Phong sẽ lập tức đầu hàng. Chẳng lẽ có loại này cảm giác mất mác này là bởi vì dễ dàng chiến thắng sao?
“Tôi phải trước hết để cho anh hiểu, ông chủ của chúng tôi rất thích những tác phẩm của anh, hi vọng anh có thể cho tôi vài tác phẩm mang về, hợp đồng chi tiết của chúng ta…” Kiều Y Y nói văng nước miếng, Sóc Phong ngược lại nghe được không rõ, tâm tư của anh đã sớm bay đến một chỗ khác, Kiều Y Y dừng lại uống một ngụm trà, nhìn anh một cái, “Này, anh có nghe tôi nói gì không?”
“Cứ tùy cô đi!”
Kiều Y Y nhìn chằm chằm vào bộ dáng cẩu thả của anh, cuối cùng cũng hiểu một đạo lý, anh không thèm để ý, đối với anh danh dự, tiền bạc, quyền lực, anh đều không cần, “Anh muốn cái gì?” Cô vẫn tò mò hỏi.
Anh nhìn cô, trong ánh mắt lóng lánh có chút không hiểu cảm xúc của Kiều Y Y, “Cô, cho tôi một nụ hôn…”
Một nụ hôn? Anh ta muốn nụ hôn của cô? Kiều Y Y sững sờ đứng tại chỗ, ngón trỏ chỉ chỉ anh, lại chỉ chỉ môi của mình, nhìn thấy đầu của anh gật một cái không chút do dự, tim của cô đập thật nhanh.
“Có được không?” Sóc Phong lễ phép hỏi, lần đầu tiên cô thấy anh không dùng bộ dạng lưu manh với cô, giờ khắc này anh làm cô cảm thấy xa lạ, làm cô không thể từ chối được.
Anh đứng lên, đi về phía cô, cô ngồi ở trên ghế, anh đứng ở phía trước cô, che ở ông trời của cô, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, anh cúi người, một làn hơi nóng phất qua gương mặt của cô, sau đó có một đôi môi nóng rực chiếm hữu đôi môi cô. Cảm giác đầu tiên của cô là thật mềm mại, kế tiếp cô cười, tiếng cười như tiếng chuông bạc từ trong miệng của cô phát ra ngoài.
Cô cười, né tránh nụ hôn của anh, “Rất nhột, đừng…” Bộ râu lớn của anh ma sát trên miệng của cô, làm cho cô nổi da gà.
Bàn tay của Sóc Phong nắm được cằm của cô, không cho cô né tránh, thừa dịp cô sắp buông lỏng, chui vào trong miệng của cô, quấn lấy lưỡi của cô, giống như muốn nuốt cô vào. Kiều Y Y ngưng cười, toàn bộ bị anh ngậm xuống, bên tai của cô nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng lá cây xào xạt, mũi và miệng của cô đều có mùi vị của anh.
Giống nhau lúc đột ngột hôn cô, động tác anh rời khỏi cô cũng nhanh đến kinh người, Kiều Y Y thở hổn hển nhìn nhìn anh, cô nghe anh nói: “Hẹn gặp lại…”
Đúng rồi, tất cả anh đều đồng ý, hình như cô cũng không có cái lý do gì ở lại, “Ừ.”
Cô miễn cưỡng cười cười, đứng dậy hướng về phía anh nói: “Anh có rãnh rỗi có thể đến Đài Bắc tìm tôi…”
“Tôi không muốn đi lúc này.” Anh lạnh nhạt nói.
Cô im lặng, có vài người khi vì một lí do nào đó, thì sẽ không dễ dàng rời đi nơi ấy của mình, anh chính là người như thế, cô hít sâu một hơi, một làn khí trong lành xông vào phổi của cô.
“Anh mới có nhiêu tuổi! Chắc chắn là còn có rất nhiều nơi chưa từng đi…” Cô thử nói chuyện với anh, giống như không có gì xảy ra.
“không sao cả.”
“Được rồi.” Thật sự rất khó thuyết phục anh ta, “Này, khi được nghỉ phép tôi có thể đến đây chơi không?”
Sóc Phong cúi đầu nhìn Kiều Y Y, anh đồng ý với cô là bởi vì anh mệt mỏi khi dây dưa với cô, cho nên tốt nhất là cả đời anh cũng không muốn cô trở lại tìm mình, “Được.” Ai nói khẩu thị tâm phí* là quyền của phụ nữ chi? (* miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo)
Đường núi ở đây giống như mê cung, cho dù đánh ૮ɦếƭ cô cũng không muốn đi lên một lần nữa, nhưng… Cô nhìn về xa xa, đập vào mắt đều là thực vật xanh khiến tâm thần sảng khoái, hít vào trong phổi đều là mùi vị thiên nhiên tinh khiết, mát mẻ cả người.
“Lúc nào đi?” Anh hỏi.
“Buổi chiều phải không.” Chuyện công việc phải xử lý nhanh một lần, kéo dài như thế đã lâu.
“Tôi đưa cô xuống núi.”
“Được.” Nếu không cô sẽ lại lạc đường.
Yên lặng, giữa bọn họ không còn đối thoại, cho đến khi cô thu dọn xong, anh đưa cô xuống núi, nhìn cô rời đi, bọn họ cũng không có nói một câu, thật ra thì trong lòng Kiều Y Yhiểu rõ ràng, cô sẽ không đến nơi này nữa rồi, mặc kệ nơi này phong cảnh mê người bao nhiêu, động Ⱡồ₦g người bao nhiêu.
Cô cũng biết Sóc Phong sẽ không tới Đài Bắc tìm cô, bọn họ chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau
"Được rồi, đã đến nhà!" Nhâm Viễn dừng xe dưới tòa cao ốc cô đang ở, đẩy cô mấy cái, "Đừng ngủ nữa"
Kiều Y Y mở to mắt, sửng sốt thật lâu, mới từ từ lấy lại tinh thần, chỗ này không phải ở trên núi, cô đã về Đài Bắc.
"Bị thất tình phải không? Hửm?" Nhâm Viễn nhéo mặt của cô, thân mật nói.
"Xì! Không có!" Kiều Y Y đẩy anh ra, khó chịu đánh anh mấy cái.
"Này, rất đau đấy!" Nhâm Viễn giả vờ bị đau nói: "Người ta còn chịu thiệt đưa cô về nhà . . . . . ."
"Câm miệng lại! Ồn ૮ɦếƭ tôi rồi . . . . . . . . ." Không biết có phải là bởi vì ở cùng với Sóc Phong hay không, Kiều Y Y phát hiện ra đàn ông ở bên cạnh đều giống như gà mẹ, rất nhiều lời.
Nhâm Viễn chủ động giơ tay đầu hàng, không nói thêm gì nữa.
"Đã đến rồi, tôi đi đây!" Kiều Y Y xuống xe, cô vừa đứng vững, xe chậm rãi rời đi, xe vừa khuất bóng. Kiều Y Y mới chú ý ở góc phố có một người đang đứng nhìn rất quen mắt.
Cô nhìn anh đang đứng ở xa, lấy tay dụi mắt, gần đây cô bị cận thị nặng hơn sao? Một người đàn ông nói không xuống núi, thế nào lại xuất hiện ở trước mắt của cô đây?
Kiều Y Y đi tới giống như đang nằm mơ, đứng ở trước mặt người đàn ông, cô không chắc chắn hỏi: "Sóc Phong?"
"Hi . . . . . ." Anh chào hỏi cô.
"Tại sao anh lại ở chỗ này?" Cô kinh ngạc nói.
Anh cười cười, "Chẳng qua đi ngang qua mà thôi, cho nên . . . . . ." Cô ghi địa chỉ lên giấy, dán ở tủ lạnh, anh kéo xuống rồi vứt đi, địa chỉ thì như một dấu ấn in thật sâu ở trong đầu của anh ta.
"Nhân tiện ghé qua chỗ tôi một chút?" Cô nói tiếp.
"Ừ."
"Muốn lên ngồi một chút không?"
Cô mời.
Ánh mắt của Sóc Phong phức tạp nhìn cô, khi cô cho rằng anh sẽ không đồng ý thì anh lại gật đầu, “ Ừ.”
Hai người sóng vai lên lầu, trên đường không nói bao nhiêu câu, mở cửa vào nhà, Kiều Y Y hỏi: “Muốn uống cái gì, cà phê hay là trà?”
“Trà.”
“ Được.” Cô đi vào nhà bếp, đột nhiên quay ra nói, “ Chỉ có hồng trà thôi!”
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, ánh mắt quan sát phòng của cô, phòng của cô rất sạch sẽ, giốn như vô tình hỏi: “Ở một mình?”
“ Đúng rồi!” Tiếng của cô từ nhà bếp vọng ra.
Anh liếm đôi môi, “Người đàn ông kia không phải là bạn trai của cô?”
Trong nhà bếp truyền đến tiếng nước sôi, ngay sau đó cô cầm một ly hồng trà đi ra, “Không phải!”
“Thật sao?” Sóc Phong tự lẩm bẩm.
“ Anh nói cái gì?” Kiều Y Y nghe không rõ.
“ Không có gì.” Anh nhận ly hồng tra trên tay cô, nhiệt độ nóng bỏng của cái ly lập tức truyền đến lòng bàn tay của anh, ta bị gió thổi lạnh lẽo dần dần ấm áp.
“ Vậy sao anh không điện thoại cho tôi? Nếu tôi không có ở đây thì làm sao?” Cô oán trách nói.
Anh nhướng nhướng mày, không nói gì, anh chưa từng nghĩ muốn tới tìm cô, chẳng qua là khi anh ý thức được thì đã lái xe tới đến nội thành rồi.
Sóc Phong nhìn mặt của Kiều Y Y, mặt cô trang điểm nhẹ nhàng, thành thật mà nói, anh thích nhìn vẻ đẹp đơn thuần của cô hơn, “Cô trang điểm?”
“Đúng rồi!” phụ nữ đi làm đều cần trang điểm một chút, đây là một loại lễ nghi.
“Vẫn là đơn giãn nhìn đẹp hơn!” Anh chỉ ra.
Khuôn mặt cô đỏ lên: “ Cám ơn anh đã khen.”
Anh tao nhã hớp một ngụm hồng trà, “Cùng ăn cơm tối được không?”
“Được, ăn muốn ăn cái gì? Tôi mời anh.” Cô cởi mở nói.
“Tùy ý, cô quyết định đi.” Đối với ăn uống, anh không có nhiều yêu cầu.
“Vậy thì ăn ở Lehder cuang được lắm, đã lâu tôi không được ăn mì Ý rồi.” cô hô to vạn tuế ngược lại cầm điện thoại lên đặt trước, khi đặt xong, cô vừa quay đầu thì thấy anh cười với mình, “Xảy ra chuyện gì?”
“ Không có việc gì.”Sóc Phong lặng lẽ đưa ánh mắt đến một chỗ khác, thấy trên ban công có bồn hoa, anh đi tới “Cái này là cây tiên nhân chưởng.” (*)
(*) cây tiên nhân chưởng: cây cảnh, còn gọi là cây bàn tay tiên.
“ Đúng vậy! các loại thực vật khác đều khó trồng, riêng cây tiên nhân chưởng thì một tháng không tưới nước cũng không ૮ɦếƭ.” Kiều Y Y giải thích.
Cây tiên nhân chưởng có màu xanh lá, có thể thấy được chủ nhân của nó không chút để ý ý giống cô nói, “Trước kia tôi cũng trồng tiên nhân chưởng.”
“Thật sao?” cô không kinh ngạc, đại đa số mọi người cũng sẽ không để cay ૮ɦếƭ dễ dàng, làm việc tốn ít thời gian lại không uổng công.
“Chỉ là đã ૮ɦếƭ hết…” Anh nói vô cùng chậm rãi.
Cô kinh ngạc nhíu mày, “Hả, ૮ɦếƭ! Làm sao có thể như vậy?” cô không tin, nếu có người có thể để tiên nhân chưởng ૮ɦếƭ, vậy thật là kỳ, “ là tiên Thiên bị bệnh sao?” cô thật không tin anh sẽ đần như thế, có thề để ૮ɦếƭ loại cây không dễ ૮ɦếƭ.
Anh kéo miệng cười cười, “Thì có lẽ là…, tôi cũng không biết.”
“Thật sự là anh quá kém rồi!” Kiều Y Y nói đùa.
“ Có lẽ tiên nhân chưởng không thích tôi chăm sóc cẩn thận!” giọng điệu Sóc Phong rất nhạt và mỏng, nhưng vẻ mặt cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.
Kiều Y Y cảm thấy lời nói này của anh, không đơn giản là đang cùng cô thảo luận về thực vật, mà là đang thảo luận về một người phụ nữ, một người để cho anh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bấu trời.
Trong lòng lửa nóng lập tức bị nước lạnh dập cho tắt rồi, nụ cười của cô dần dấn rất khó duy trù lúc trước nhiều góc độ.
Giữa bọn họ lại rơi vào im lặng, Kiều Y Y bưng tiên nhân chưởng lên, trực tiếp ném vào thùng rác, Sóc Phong nghi ngờ nhìn cô.
“Nhìn cái gì! Bây giờ tôi không muốn trồng nữa, ném!” Vốn là tiên nhân chưởng màu xanh, hấp thu phóng xạ, bây giờ cô khó chịu, cô nghĩ thế nao thì làm như thế.
Anh không lên tiếng, nhìn thùng rác một lúc lâu, khẽ mỉm cười, “ Không thích nữa thì ném đi sao!”
Lúc này Kiều Y Y mới nở nụ cười, “Được rồi, đi ăn cơm, đúng rồi, nhân tiện hỏi một chút, anh ghét nhất loại thực vật nào?”
Sóc Phong để ly hồng trà trên bàn, đi theo phía sau cô, “Hàm Tu Thảo!” (**)
(**)Hàm Tu Thảo: cây mắc cỡ, cây trinh nữ.
“Tại sao?” Kiều Y Y cầm lấy túi xách, đi ra cửa, hai người cùng nhau đi đến cửa thang máy.
“Không biết!”
Sau khi bọn họ đi vào thang máy, Kiều Y Y đột nhiên quỷ dị cười một tiếng, “Tôi quyết định, ta muốn trồng Hàm Tu Thảo.”
“Bởi vì tôi không thích?” Hàm Tu Thảo cười sự ngây thơ của cô.
“Không phải!”
“Tại sao?”
“ Chờ khi tâm tình của tôi tốt hơn, tôi sẽ nói cho anh biết!” Cô nói như thế.
Cho đến lúc ăn cơm, nàng mới nói: “Thật ra thì, mọi người đều có một loại ghét đối với thứ gì đó giống mình.”
Anh uống một hớp canh, “Có ý gì?”
Cô cười thần bí, không nói, anh ghét Hàm Tu Thảo, đúng không? Chẳng lẽ anh không biết anh và Hàm Tu Thảo rất giống sao?
Sau khi cơm nước xong, bọn họ chậm rãi tản bộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc