Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất - Chương 49

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố

Cường Thế
Kiều Dụ nói xong liền im lặng, chìm vào suy nghĩ xa xôi.
Kỷ Tư Tuyền lẳng lặng nhìn anh. Nếu là người khác thì cô đã tiếp tục châm chọc, không ngần ngại bổ thêm vài đao. Nhưng hết thảy chuyện này đều là do cô chọn, cô còn khổ sở cái gì?
Đối mặt với người đàn ông này, một câu trào phúng châm chọc cô cũng không nói được.
Kỷ Tư Tuyền há miệng thở dốc muốn nói điều gì, còn chưa phát ra tiếng đã thấy nước trong bát gợn sóng, nước mắt cực nhanh rơi xuống hai má, cô vậy mà lại coi như vô tình không thấy.
Sáng sớm hôm sau, khi Kỷ Tư Tuyền tỉnh lại, vẫn còn cảm giác đè nén, lại có chút tiếc nuối rèn sắt không thành thép, dựa vào cái gì mà anh mới nói có mấy câu cô liền tha thứ cho anh? Vì cái gì mà cô, mỗi khi đối mặt với người đàn ông này đều nói nhiều chuyện “tốt” như vậy.
Sau đến phòng làm việc lại thấy tạp chí chất đống trên bàn, không biết ai mà bạn tốt như vậy, còn xếp báo thành từng hàng, trang nhất tờ nào cũng đều là ảnh chụp Kiều Dụ cùng Bạc Quý Thi.
Chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua, hôm nay scandal đã bay đầy trời.
Kỷ Tư Tuyền lại bị chọc giận. Sáng sớm đã trực tiếp không cho cô mặt mũi.
Hôm nay là hội nghị qua video, bên kia là đoàn thi công, còn có Kiều Dụ lãnh đạo, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Ngay cả người luôn không để ý đến loại chuyện này như Vi Hãn cũng phát hoảng, ống tay áo của Kỷ Tư Tuyền rất nhanh đều bị anh ta túm hỏng. Chỉ mình cô vẫn thờ ơ.
Vạn nhất sinh khí lãnh đạo của Kiều Dụ chưa đủ, không tạo được cảnh thái bình giả tạo, đương nhiên sẽ đến tai tổng bộ, Vi Hãn cảm thấy đến lúc đó họ có thể đóng gọi hành lý cút đi được rồi.
Bất luận Kiều Dụ đề nghị cái gì, Kỷ Tư Tuyền đều tìm ra được lý do để phản đối. Ngay cả người luôn ôn hòa như Kiều Dụ, cuối cùng cũng phải lạnh mặt. hai bên tiến vào giai đoạn kìm giữ lẫn nhau, xung quanh đều an tĩnh lại, điện thoại Kiều Dụ kêu mấy lần cũng bị anh treo máy.
Lát sau có người gõ cửa tiến vào: “Kiều bộ, Bạc tiểu thư gọi, nhận hay không nhận?”
Kỷ Tư Tuyền hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí mở miệng, “Mau nhận đi, sợ là người ta lại đang chờ anh đến cứu mạng đó.”
Kiều Dụ sắc mặt đen thui, rất nhanh tắt video, nhìn người trong phòng họp: “Mọi người ra ngoài trước, phiền Kỷ Tư Tuyền ở lại một chút. Doãn bí thư gọi điện thoại muốn tôi tham gia video hội nghị nhân viên, internet đứt, hội nghị này tạm hoãn đến mai.”
Phòng họp rất nhanh chỉ còn lại hai người. Kỷ Tư Tuyền mang theo vài phần khinh thường, vài phần trào phúng nhìn Kiều Dụ, cô thật muốn biết lần này Kiều Dụ định nói chuyện ma quỷ gì.
Kiều Dụ vẻ mặt lạnh nhạt đối diện với cô, khó mới giữ được bộ dáng bộ trưởng trước mặt cô, vừa mở miệng, giọng điệu bình thường vẫn ôn hòa mà hôm nay lại mang hơi hướng lãnh liệt (lạnh lùng + quyết liệt). “Em có biết cuộc họp hôm nay quan trọng thế nào không?”
Kỷ Tư Tuyền hoàn toàn không nhúc nhích, nhẹ nhàng bâng quơ nhả ra một chữ: “Biết”.
Kiều Dụ lập tức nhăn mặt: “Em có biết, lời vừa rồi em nói đã bị thu vào video, những người bên kia nghe thấy, họ sẽ nghĩ em thế nào?”
Kỷ Tư Tuyền căn bản không thèm để ý đến người khác nghĩ thế nào về mình: “Biết”.
Thái độ chẳng thèm để ý của cô làm Kiều Dụ nặng lời: “Biết mà thái độ của em còn không đúng mực? Mấy năm nay em học ở nước ngoài cũng chỉ học được không nhẹ không nặng như vậy thôi?”
Kỷ Tư Tuyền ngẩng mặt lên nhìn anh, chiếc cằm xinh đẹp tinh xảo giờ lại hóa thành đường cong sắc bén, một lúc sau cô mới chậm rãi mở miệng: “Tôi học được cái gì, không nhọc Kiều bộ phải quan tâm. Tôi là loại bình dân quần chúng, không thể so được với Bạc tiểu thư có trí thức, hiểu lễ nghĩa, biết đại sự.”
Kiều Dụ cũng bị chọc giận: “Đây là tác phong em rèn luyện hàng ngày?”
Lời vừa nói ra, Kiều Dụ liền hối hận. Quả nhiên, Kỷ Tư Tuyền đã đứng dậy thu dọn đồ đạc, kêu một tiếng Kiều bộ làm Kiều Dụ hết hồn, trên mặt còn cố tình nở nụ cười quỷ dị: “Nếu Kiều bộ không hài lòng với tôi, xin mời liên hệ với tổng bộ, đổi người làm ngài hài lòng đến. Vốn đây là sự lựa chọn của hai bên, nếu hai bên cùng không vừa lòng, tôi không ở lại cũng là phù hợp tất yếu. Kỷ Tư Tuyền tôi dựa vào thực lực của bản thân để người ta gọi một tiếng Tuyền Hoàng, tôi không ở lại cho ngài vũ nhục. Kiều bộ, ngài bảo trọng.”
Nói xong mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa động đến khóa đã bị Kiều Dụ tận lực kéo về.
Kỷ Tư Tuyền phát hỏa, có chút dùng lực gạt tay Kiều Dụ ra muốn mở cửa lần nữa. Kiều Dụ đương nhiên không chịu, ra tay ngăn cản.
Anh sợ làm cô bị thương nên không dám tận sức, còn cô thì cố tình dùng hết khí lực bản thân để đối phó với anh, tựa hồ coi anh là quân địch. Ở phương diện thể lực, nam nữ vẫn luôn cách biệt rất xa. Kỷ Tư Tuyền liên tục thất bại, trong lòng liền đau xót, cúi đầu vẻ mặt ủy khuất, kiềm chế dùng sức đẩy anh ra: “Ngài tránh ra, ngài căn bản không phải là Kiều Dụ, Kiều Dụ sẽ không đối với tôi như vậy…”
Kiều Dụ thật không có biện pháp gì, đành một tay giữ cổ tay cô kìm lại trên cửa, tay kia nắm cằm của cô xoay về đối diện mình.
Người luôn nhã nhặn nho nhã như Kiều Dụ, đến giờ này đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. “Kỷ Tư Tuyền, có phải vì anh đối xử quá dịu dàng với em làm em cảm thấy anh không phải đàn ông?”
Kỷ Tư Tuyền một chút cũng không chịu thua, vẻ mặt quật cường cùng tức giận nhìn lại anh, đáy mắt dần nổi lên sương mù: “Buông tay!”
Kiều Dụ vừa nhìn thấy hốc mắt cô đỏ đã mềm lòng, nhưng vẫn buộc chính mình cứng rắn: “Anh chỉ nói một lần, em nhớ rồi chứ? Kỷ Tư Tuyền, em đối với anh cho tới bây giờ so với người khác đều không giống nhau. Anh lúc trước không lựa chọn cùng em ra nước ngoài, không có nghĩa là em không quan trọng với anh. Lời yêu em đến giờ anh vẫn chưa nói, nhưng không có nghĩa là anh không yêu. Anh thừa nhận anh không nghĩ tới việc tìm em về, bởi vì anh không rõ em còn muốn trở về hay không. Anh nói trừ em ra, anh ở bên ai cũng đều giống nhau, không có nghĩa là mấy năm qua anh có người khác. Mấy năm nay anh và em đứt liên lạc, đó là bởi vì anh sợ chậm trễ em, nếu có người thật sự tốt có thể chăm sóc em, anh nguyện ý buông tay. Nhưng hiện tại em đã quy lại, anh vì cái gì mà phải thả người?”
Anh bình thường khó có được vẻ cường thế như vậy, mặt mũi luôn ôn hòa như ngọc, giờ này lại mang vài phần quả quyết, lạnh thấu xương. Cô chưa từng gặp qua phương diện này của Kiều Dụ, nhất thời quên phản kháng, đôi mắt đen nhánh quyến rũ nhuốm đầy vẻ kinh ngạc, “Anh… Anh từ lúc nào lại có kiểu nói này?”
Kiều Dụ trước nay đối với cô vẫn luôn là sủng ái nhưng không cưng chiều quá mức, cái gì nên chiều liền chiều, cái gì cần giáo huấn thì nửa điểm thương lượng cũng không có. Kỷ Tư Tuyền luôn cao ngạo, hiếm có người nào nói được cô. Năm đó như thế nào, hiện tại vẫn như thế.
Từ Bỉnh Quân buổi sáng ra công trường, xong việc liền về họp gấp. Đến nơi lại thấy một đám người đứng nghe ở góc cửa.
Anh ta đến gần hỏi: “Làm sao vậy? Họp xong rồi? Đều đứng ở chỗ này làm gì?”
Vi Hãn biết sự tình rất rắc rối, chột dạ nhìn anh ta một cái: “Kiều bộ và Tuyền hoàng ở bên trong… giống như đang cãi nhau.”
Từ Bỉnh Quân lập tức đau đầu: “Kiều Dụ có thế nào thì cũng coi như là khách hàng đi, cậu không biết khách hàng là thượng đế sao?”
Vi Hãn như gà con, gật đầu lia lịa: “Biết, biết.”
Từ Bỉnh Quân hận không thể tát ૮ɦếƭ anh ta: “Biết sao còn không ngăn cản?”
Vi Hãn trong lòng có khúc mắc: “Một bên là Thượng đế, một bên là Tuyền hoàng. Đại chiến các vị thần, thảo dân tôi đây làm gì dám tham dự.”
“…”
Từ Bỉnh Quân đỡ trán, mọi người liền cười ồ lên.
Vi Hãn có chút lo lắng hỏi: “Cho đến giờ, anh còn chưa nhận được điện thoại của tổng bộ?”
Từ Bỉnh Quân lắc đầu: “Không có, làm sao vậy?”
Vi Hãn đem chuyện buổi sáng đại khái kể lại, sau còn an ủi anh ta: “Nếu tổng bộ kêu chúng ta dọn đồ quay về thì anh cũng tram ngàn lần đừng kinh ngạc, tuổi cao rồi, cảm xúc dao động quá mạnh không tốt cho cơ thể.”
Từ Bỉnh Quân nghe xong cảm thấy có chút không thích hợp: “Không đúng a, trên đường tôi quay về họp, tự nhiên không nghe, không thấy được cái gì. Sau đấy, Doãn bí thư còn điện thoại cho tôi nói tín hiệu internet không tốt, bị đứt, nên ông ấy mới rời khỏi cuộc họp.”
Mọi người vẻ mặt kỳ quái nhìn anh ta, Từ Bỉnh Quân tựa hồ cũng ý thức được điều gì, lại nhìn về phía Vi Hãn.
Vi Hãn rốt cục mới yên tâm, trút bỏ buồn bực mà mỉm cười.
Cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra. Kỷ Tư Tuyền dẫn đầu, không chớp mắt liền đi qua mọi người.
Một lát sau Kiều Dụ mới ra, cùng mọi người chào hỏi, thần sắc như thường, rồi trở về văn phòng.
Chờ anh đi xa, một đống người trong sở tràn vào văn phòng của Kỷ Tư Tuyền. Kỷ Tư Tuyền đang ở đó thu dọn đồ đạc.
Từ Bỉnh Quân trợn mắt, há hốc miệng hỏi cô: “Cô đang làm gì vậy?”
Kỷ Tư Tuyền liếc anh ta một cái: “Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về tạm bàn giao lại công việc a.”
“Chậc, chậc.” Vi Hãn đem từng món đồ đặt về chỗ cũ. “Không cần sống gấp, Tuyền Hoàng a, tôi cảm thấy cô kiếp chắc việc gì chắc cũng chưa làm, vận số không ra gì, nên kiếp này mới gặp gỡ Kiều Dụ.”
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt mơ hồ: “Có ý gì?”
Từ Bỉnh Quân mở miệng giải thích: “Hình như ngay từ đầu, anh ta đã nhận thấy cô có điểm không thích hợp, nên đã thu xếp tắt camera, nên phía bên kia cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng chưa nghe được.”
Qua vài giây, Kỷ Tư Tuyền mới có phản ứng.
Lạ bị anh đùa giỡn.
Kiều Dụ trở lại văn phòng kêu Doãn Hòa Sướng vào. Anh ngồi ở bàn làm việc, nhìn Doãn Hòa Sướng, cái gì cũng không nói.’’
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, phía sau lưng Doãn Hòa Sướng dần dần đổ mồ hôi lạnh, chịu không nổi áp lực liền chủ động giải thích: “Kiều bộ thực xin lỗi, không phải tôi muốn nói, mà là Kiều bộ không nên hỏi tôi, tôi thật sự không có nói lung tung. Tôi chỉ nói anh ấy là Tuyền Hoàng đã quay trở lại, cái khác chưa từng nói thêm.”
Kiều Dụ nghe được liền đau đầu: “Cái gì mà loạn vậy?”
Doãn Hòa Sướng suy nghĩ một chút, phát hiện lời nói của chính mình có chút loạn, liền giải thích: “ Là vấn đề kia, anh của ngài…”
Kiều Dụ nghe vậy mới hiểu được. “Tôi không phải nói chuyện này.Vừa rồi tiến vào phòng hội nghị nói Bạc Quý Thi gọi điện cho ta là người của cậu?
Đoãn Hòa Sướng gật đầu.
Kiều Dụ không chút suy nghĩ liền quyết định: “Đổi người đi.”
“…” Doãn Hòa Sướng không rõ đây là vì cái gì.
“Cho dù là cậu cũng không dám tại thời điểm họp, trước mặt mọi người mà lại nói cho tôi biết ai gọi điện thoại tìm tôi đi. Bạc Quý Thi cử người này đến, cậu còn chưa phát hiện? Doãn bí thư, ta thật không hy vọng chuyện của em gái mình sẽ tái phát sinh trên người Kỷ Tư Tuyền.”
Kiều Dụ mỗi lần xưng hô “Doãn bí thư” với anh ta đều là lúc có vấn đề, hậu quả rất nghiêm trọng. Kiều Nhạc Hi vài năm trước bị người ta hãm hại, sửa bản vẽ, làm cô ấy phải đi biệt xứ. chuyện này là nút thắt trong lòng Kiều Dụ, Doãn Hòa Sướng tự nhiên biết tính nghiêm trọng của vấn đề, rất nhanh liền phản ứng, lập tức đi làm.
“Còn cái này” Kiều Dụ chỉ chỉ đống tạp chí trên bàn: “Cũng xử lý luôn đi.”
Kiều Dụ mấy năm nay quả thật làm rất tốt bốn chữ “thanh tâm quả dục”, lần này lại phá giới làm ra scandal lớn đến vậy, lập tức nhận được điện “Chúc mừng” từ khắp nơi.
Gặp người không hiểu rõ, anh liền giải thích.
Đụng trúng đám hiểu rõ nhưng lại vui sướng thấy người khác gặp họa, anh liền đánh trở về.
Ngay cả Nhạc lão gia cũng gọi điện chúc mừng, khen anh hành động mau lẹ. Kiều Dụ bất đắc dĩ giải thích chính mình quả thật có đối tượng hành động, tuy nhiên không phải là Bạc Quý Thi, kết quả bị Nhạc lão gia dồn ép, lấy tình huống cẩu huyết chụp lên đầu: “Nếu không phải, sao còn náo loạn đến như vậy?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc