Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất - Chương 47

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố

Kỷ Tư Tuyền ho nhẹ một tiếng, rất nhanh nhìn qua máy tính của anh thăm dò, trên màn ảnh còn thấy được văn kiện mang dấu đỏ, văn kiện trên bàn cũng có dấu đỏ như vậy, đại khái là văn kiện cơ mật đi.
Kiều Dụ cũng không có ý tứ che dấu, khóe mắt thủy chung ngập ý cười: “Muốn nhìn sao?”
Kỷ Tư Tuyền bĩu môi lắc đầu.
Kiều Dụ ngồi im không nhúc nhích, mắt nhìn văn kiện, ý bảo cô “Muốn xem liền xem đi.”
Kỷ Tư Tuyền biết nặng nhẹ, Kiều Dụ tin tưởng cô là một chuyện, nhưng cô cũng không muốn mang lại phiền toái cho anh.liền lắc lắc đầu, quay mặt đi chỗ khác.
Giây tiếp theo liền kinh hô một tiếng, nguyên nhân là do bên kia tường là một giá sách cao sát trần, chất đầy sách vở.
Ngó thấy cạnh dó có thang, cô không một chút suy nghĩ liền quăng áo khoác sang một bên rồi nhanh chóng leo lên. Kiều Dụ một phen hoảng sợ, ngay lập tức đứng dậy giữ thang.
Cô không sợ bị ngã, cứ như vậy mà ngồi trên đỉnh thang, nhìn một loạt sách vở, hưng phấn mở miệng: “Kiều Dụ, Kiều Dụ, mấy ngày trước cũng xem một biệt thự, chủ nhân cũng thiết kế một giá sách lớn sát tường, làm cho tôi thật cao hứng, không biết sau khi sửa chữa xong còn cơ hội nhìn thấy nó nữa hay không. Hiện tại đã có nhiều người làm cái giá sách như thế này, nhưng tôi thật sự rất thích. Đại khái là 2 năm trước khi còn ở nước ngoài, tôi cũng làm một cái, nhưng cũng không quá giống cái này, cái kia là…”
Kiều Dụ đã lâu chưa thấy cô cao hứng như vậy, tựa như trẻ nhỏ, khẽ mỉm cười nhìn cô giơ nanh múa vuốt, khoa chân múa tay.
Cô động tác ngày càng mạnh, Kiều Dụ liên tục theo dõi, chỉ lo cô ngã xuống, nên vẫn luôn ngửa đầu nhìn, sẵn sàng đỡ cô khi cần.
Cũng may Kỷ Tư Tuyền nói xong liền ngừng lại, thuận tay rút một quyển sách rồi leo xuống, ngồi lên thảm, ngoan ngoãn bắt đầu đọc sách bên cạnh anh.
Kiều Dụ thu thang lại rồi mới ngồi xuống, Kỷ Tư Tuyền nghiêng đầu nhìn: “Tôi quấy rầy anh không?”
Kiều Dụ nhẹ lắc đầu: “Không có, anh cũng gần xong rồi.”
Kỳ thật không phải, anh trước vì muốn bồi dưỡng quan hệ với cô mà dồn thời gian và tinh lực vào hạng mục làng du lịch này, thế nên chỉ có thể tăng ca để hoàn thành các hạng mục khác.
“A.” Kỷ Tư Tuyền không thèm nói thêm, lại tiếp túc cúi xuống đọc sách. Cô vốn chọn cuốn sách này vì thấy bìa sách không tệ lắm, lật vài trang xong mới phát hiện bên trong có không ít biểu đồ, cũng có không ít ghi chú bằng tiếng nước ngoài.
Cô cưỡi ngựa xem hoa lật nhanh cuốn sách từ đầu đến cuối, sau đó tiện tay vứt nó qua một bên, rồi nằm bò ra thảm ngơ ngẩn.
Kiều Dụ nhìn cuốn sách bị ghét bỏ, lại nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Kỷ Tư Tuyền hữu khí vô lực trả lời: “Một chút ý tứ đều không có.”
Kiều Dụ đưa mắt nhìn đồng hồ trên bức tường đối diện, đã gần 2 giờ, liền vỗ vỗ chân mình, “Nằm lên đây.”
Kỷ Tư Tuyền hơi do dự, sau đó nhanh chóng ôm thảm qua đi qua rồi nằm xuống, nhắm hai mắt lại, liền cảm thấy thật tốt, toàn bộ cơ thể không còn cần phải cố gắng chống đỡ nữa.
Cô cảm thấy Kiều Dụ vươn người như đang tìm cái gì trên giá sách, rất nhanh liền quay lại, vừa đi vừa lầm bầm: “Quyển này được. Anh nhớ rõ, lúc còn đi học, chỉ cần đọc quyển sách này em sẽ rất nhanh ngủ được.”
Sau đó là tiếng lật sách. Kỷ Tư Tuyền nghĩ anh sẽ kể chuyện xưa, ai ngờ vừa mở mắt, thấy ngay bìa sách, phối hợp với câu phương châm chính trị ghi bên trên quả thật rất bắt mắt.
Cô phản đối: “Đó là bởi vì thầy dạy rất máy móc. Thày giáo đó còn có biệt danh “nhà thôi miên”, điều này ai cũng công nhận. Mà cũng không chỉ mình tôi buồn ngủ.”
Kiều Dụ không để ý đến lời kháng nghị của cô, tùy tiện mở một trang và bắt đầu đọc.
Kỷ Tư Tuyền nhắm mắt lại nghe câu chuyện vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bỗng nhiên cảm thấy thật có ý tứ.
Đêm đã khuya, thanh âm của anh cố ý hạ xuống, trầm thấp du dương, Kỷ Tư Tuyền dần dần trầm tĩnh lại, quả nhiên có chút hiệu quả thôi miên.
Cô nằm trên thảm, mở di động, lặng lẽ mở chức năng ghi âm.
Kiều Dụ trong chốc lát bỗng nhiên ngừng lại: “2 năm sau khi chúng ta tách ra, anh cũng không ngủ được.”
Không biết Kỷ Tư Tuyền nghe có hiểu ý anh đang nói không, nhưng cô theo bản năng mà thốt lên một tiếng: “Ân…”
“Thời điểm ngủ không được sẽ xem lại sách giáo khoa thời còn đi học, tự nhiên phát hiện nhiều bất ngờ nhỏ (tiểu kinh hỉ).”
“Ân.”
“Tư Tuyền?”
“Ân…”
“Em tha thứ cho anh sao?”
Trong phòng bỗng nhiên an tĩnh lại. Hai người tựa hồ đến hô hấp cũng hạn chế. Qua thật lâu, Kỷ Tư Tuyền mới nhắm mắt lại trả lời, thanh âm vừa như ấm áp vừa như bàng hoàng.
“Tôi không biết, Kiều Dụ, tôi thật sự không biết.”
Kiều Dụ trấn an, vỗ vỗ cô: “Ngủ đi.”
Kỷ Tư Tuyền rất nhanh liền ngủ mất. Kiều Dụ ôm lấy cô, chuẩn bị đưa về phòng, bỗng cô không tự giác mà dụi dụi vào иgự¢ anh. Kiều Dụ cúi xuống nhìn rồi cười cười.
Ngày hôm sau Kỷ Tư Tuyền tỉnh lại, phát hiện mình đã trở về phòng từ bao giờ, sửng sốt mất vài giây mới bắt đầu có phản ứng lại. Rửa mặt, xuống lầu đã thấy có người diễn vai “hiền thê lương mẫu” chuẩn bị xong bữa sáng, còn có một đám người đang vây quanh, khen không ngớt.
Kỷ Tư Tuyền mới ngồi xuống còn có người khiêu khích.
Tạ Ninh Thuần không còn vẻ đối chọi gay gắt như trước, cười cười tiếp đón Kỷ Tư Tuyền: “Tuyền hoàng mau nếm thử. Tay nghề của chị họ tôi đặc biệt tốt.”
Kỷ Tư Tuyền rất phối hợp, liền cúi đầu ăn.
Tạ Ninh Thuần nhìn vào mắt Kiều Dụ thăm dò ý tứ rồi mới tiếp tục mở miệng, “Thế nào, có phải ăn ngon lắm không? Người xưa thường nói để bắt lấy một người đàn ông trước hết phải bắt được dạ dày của anh ta. Tuyền hoàng, nghe nói cô sẽ không nấu cơm a?”
Kỷ Tư Tuyền vốn luôn trong tâm trạng có chút nặng nề khi rời giường, hơn nữa hôm qua còn mất ngủ, huống chi đối phương còn đang dùng giọng điệu trêu chọc cô sẽ không nấu cơm, không khí có chút dọa người.
Kỷ Tư Tuyền cũng không bận lòng, bỗng nhiên còn cười đến tỏa sáng: “Nếu cô thật sự chỉ nghe nói vậy, tôi đây liền xác minh cho cô, tay cô giơ có hơi cao, nếu không, cô bắt tay trảo một trảo thử xem?”
Mọi người trước ngạc nhiên, sau đó cố nhịn cười, cùng yên lặng giơ ngón cái lên.
Ngày động thổ náo nhiệt đến rối loạn. Đối với tình hình này, Kỷ Tư Tuyền cùng Vi Hãn luôn tìm cớ trốn càng xa càng tốt, để lại Từ Bỉnh Quần đại diện, rồi cực ăn ý mà cùng nhau đào tẩu.
Thật hiếm thấy, tình huống như vậy mà Bạc Quý Thi lại không đến dự. Bạc thị cử đại diện xấp xỉ tuổi Kiều Dụ, cũng họ Bạc, xem ra Kiều Dụ rất quen thuộc.
Kỷ Tư Tuyền thời điểm đi đến liền phát hiện người trong thôn vây xem rất đông, cô lẫn trong đám người thấy có người quen liền qua đó tìm cậu ta nói chuyện.
Kiều Dụ vội vã đến tìm Kỷ Tư Tuyền đúng lúc cô vừa cùng cậu thiếu niên rời đi.
Trong tay anh cầm chìa khóa xe, cà vạt rối loạn, “Em gái anh mới sinh con, anh muốn về nội thành xem cô ấy.”
Kỷ Tư Tuyền nhớ tới cô gái có nét hao hao anh liền cười cười “Đi mau, rốt cuộc cũng đã lên chức cậu rồi.”
Kiều Dụ đi được vài bước lại quay đầu hỏi: “Có muốn đi cùng anh không?”
Kỷ Tư Tuyền nhìn nhìn xung quanh. “Thôi quên đi, cô ấy vốn không thích tôi, mà nơi này tôi cũng phải xem qua một chút, về sau có cơ hội sẽ đi thăm cô ấy.”
Thời điểm Kiều Dụ đến bệnh viện thì Kiều Nhạc Hi đã sinh. Mọi người đang vây quanh giường ngắm cặp sinh đôi long phượng đáng yêu.
Cha mẹ Giang Thánh Trác cao hứng gọi điện thoại báo cho ông bà, Kiều Bách Viễn đại khái cũng cùng bên thông gia gọi điện báo tin khắp nơi. Ba người đàn ông đều hung phấn như trẻ nhỏ.
Kiều Dụ cười bước tới. Kiều Diệp mặc quần áo bệnh nhân lập tức ôm đứa nhỏ đến cho anh xem: “Ai cũng nói cháu ngoại giống cậu, em xem khi lớn lên, đứa nhỏ là giống anh hay giống em?”
Kiều Dụ nhìn đứa bé trong иgự¢ Kiều Diệp, lại nhìn cô gái trong lòng Giang Thánh Trác: “Còn chưa lớn, đâu có chỗ nào nhìn ra được đâu.”
Kiều Dụ cười nhìn về phía em gái đang tựa vào giường bệnh: “Có khỏe không?”
Kiều Nhạc Hi sinh nở thuận lợi, trừ cảm giác mệt mỏi bên ngoài, cũng không có gì không thoải mái, gật gật đầu: “Tốt lắm, tốt lắm.”
Kiều Dụ thật cao hứng thay cô, “Giờ đã làm mẹ rồi, về sau đừng tự dung gây náo loạn nữa.”
“Biết rồi.” Kiều Nhạc Hi le lưỡi.
Kiều Dụ dùng ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt đứa nhỏ: “Đã đặt tên xong chưa?”
Cha mẹ Giang Thánh Trác vừa gác điện thoại, nhìn Kiều Bách Viễn, “Tên đứa nhỏ do ông ngoại đặt đi.”
Kiều Bách Viễn liền từ chối, “Như vậy sao được, để ông nội đứa nhỏ đặt đi.”
“Vẫn là nên để ông ngoại đứa nhỏ đặt.”
“Ông bà nội đứa nhỏ đặt đi.”
“Không nên, không nên, vẫn là…”
Ba vị trưởng bồi từ chối đi từ chối lại, có thể thấy được đều đang rất cao hứng. Đến người luôn nghiêm túc như Kiều Bách Viễn mà mặt cũng tràn đầy ý cười. Kiều Diệp lại càng không phải nói, từ lúc biết Kiều Nhạc Hi mang thai đã trông ngóng đến ngày này.
Kiều Dụ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác. Vợ chồng ăn ý, Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác liếc nhau rồi rất nhanh mở miệng: “Con nghĩ, để anh cả đặt tên đi.”
Nói xong nhìn về phía Kiều Diệp, cười mở miệng: “Anh cả, anh đặt được không?”
Kiều Diệp sửng sốt, cười khổ lắc đầu: “Quên đi, còn nhiều trưởng bối như vậy…”
Cha mẹ Giang Thánh Trác đồng ý ra mặt: “Chúng tôi cũng hiểu lòng cậu, cứ quyết định như vậy đi.”
Kiều Diệp biết tâm ý của họ, cũng không từ chối nữa.
Một đám người thảo luận náo nhiệt. Kiều Dụ vừa quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh đã thấy Ôn Thiếu Khanh một thân áo trắng cười đi qua. Hai người liền ra khỏi phòng bệnh.
Kiều Dụ dường như đã rất lâu không gặp anh ta, “Cậu như thế nào lại đến đây?”
Ôn Thiếu Khanh đùa: “Đến chúc mừng. Tốt xấu gì thì năm đó, chuyện Giang Thánh Trác cùng em gái cậu, tôi cũng góp một tay.”
Kiều Dụ nhớ tới chuyện năm đó liền cười rộ lên, “Vậy sao lại không đi vào?”
Ôn Thiếu Khanh bỗng đổi sắc mặt nhìn Kiều Dụ: “Kỳ thật là tôi đến tìm cậu.”
Ôn Thiếu Khanh cùng Kiều Dụ tiến đến bên cửa sổ, nhìn ánh nắng tỏa trên lá cây. “ Có sinh mệnh mới ra đời, sẽ có sinh mệnh cũ ra đi, đây là quy luật tự nhiên, Kiều Dụ, mùa đông sắp đến, cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Kiều Dụ bỗng thu lại ý cười, nhắm mắt lại, trên mặt không nhìn ra điều gì. Lúc trước anh cùng bác sĩ chính Kiều Diệp đã nói qua, nếu qua được mùa đông này, cũng có thể xem như kỳ tích.
Ôn Thiếu Khanh cũng không thúc giục, một lúc lâu sau mới thấy anh trả lời.
“Tôi đại khái là vĩnh viễn không bao giờ có thể chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Sau thấy Kiều Nhạc Hi kêu mệt, mọi người đều rút khỏi phòng bệnh. Ông bà Giang về nhà. Kiều Bách Viễn đứng trước cửa phòng bệnh nói chuyện với Kiều Diệp một lúc rồi cũng đi.
Kiều Dụ đứng ở ngoài chờ đưa Kiều Diệp về phòng bệnh. Kiều Diệp đối với việc đặt tên này cũng thậ khẩn trương. “Em nói đặt như thế nào thì hay? Ba chữ hay hai chứ, cái nào tốt hơn?”
Kiều Dụ đi chậm hai bước, cúi đầu nhìn bóng Kiều Diệp phía trước, bỗng thấy thân thể anh càng ngày càng gày, “Anh, em còn nhớ rõ hình dáng anh trước đây khi nắm tay đưa em đến trường.”
Kiều Diệp hoảng sợ, sau khi lớn lên, người em trai này rất ít khi bám anh. Anh đột nhiên cười rộ lên. “Đúng vậy, thời điểm đó, tay em còn nhỏ như vậy, chỉ chớp mắt, 2 ta đều đã lớn, yêu đương kết hôn sinh con thế nhưng lại để tiểu nha đầu kia đoạt trước.”
Kiều Dụ không nghĩ để anh cảm thấy có điều khác lạ, liền cúi đầu, che dấu đi cảm xúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc