Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em - Chương 37

Tác giả: Mặc Khê

Làm ra vẻ thành thục . . .
An Tiểu Tâm đến phòng quan hệ trình diện sau, mới sâu sắc cảm nhận được ở phòng sếp tổng là ung dung tự tại cỡ nào.
Thần Sâm phòng quan hệ nói ra cho oai là quan hệ xã hội, nhưng thực chất những thứ kia chỉ là muốn thúc đẩy mở rộng sản phảm, là hình tượng tuyên truyền của công ty , xử lý nguy cấp xác thực hạng mục công việcquan hệ xã hội cũng giao cho phía ngoài chuyên nghiệp công ty làm.
Phòng quan hệ chân chính làm, nói đơn giản một chút, phụ trách đốingoại tiếp đãi khách hàng, phụ trách đối nội tổ chức các hạng mục hoạtđộng cho nhân viên. Phức tạp mà nói, công ty chỉ cần dính đến hai ngànhnày trở lên, bọn họ cũng có thể nhúng tay vào.
An Tiểu Tâm mới tới ngành này, chưa quen cuộc sống nơi đây,là đốitượng vừa gần điểm nóng công ty, tốn một phen hơi sức mới sáp nhập vàophòng quan hệ riêng biệt. Người lãnh đạo trực tiếp của cô là phó quản lý Hà là một người năng động khoẻ mạnh, đàn ông trung niên, là người sảng khoái hào phóng, cùng người giao tiép thủ đoạn hạng nhất, những vần đềtrên bàn rượu là sở trường của ông. Thế nhưng, đối với hoạt động sắp xếp tổ chức, ông ấy lại không mạch lạc. Tổ chức hoạt động gì, liền đem cấp dưới chính là người chỉ điểm phải xoay vòng vòng, không có hiệu suấtcông việc.
Ngay từ lúc ở Tứ Xuyên cứu tế, phó quản lý Hà xác định An Tiểu Tâm trầm ổn, nhanh nhẹn. Lúc này Anh Bồi đem An Tiểu Tâm làm trợ lý choông, khiến ông quá đỗi vui mừng, chỉ xem xét hai ngày, liền thả tay đem công việc giao cho An Tiểu Tâm làm.
Sự thật chứng minh, Anh Bồi quả thật không nhìn lầm. An Tiểu Tâmlàm việc đặc điểm lớn nhất chính là kế hoạch kín đáo, mạch lạc rõ ràng,đồng thời cô còn giỏi về suy tư, thường sửa cũ thành mới. Hơn nữa AnTiểu Tâm người này có chút thông minh, rất biết hạ thấp chính mình hòađồng cùng với các đồng nghiệp khác. Kết quả, trải qua hai tuần thíchứng, An Tiểu Tâm ở phòng quan hệ cũng coi như là đứng vững gót chân.
Khi An Tiểu Tâm lần đầu tiên độc lập vả lại thành công hoàn thànhmột hoạt động công việc tổ chức to lớn sau, nội tâm quả thật tràn đầycảm giác thành tựu. Cô không thể không thừa nhận, Anh Bồi nói đúng, nhưvậy khiến cuộc sống của cô phong phú hơn.
Chẳng qua là, chuyện làm An Tiểu Tâm nhức đầu nhất chính là tiếpkhách hàng ăn cơm. Hơn nữa, là bồi khách hàng Nhật Bản ăn cơm. Kháchhàng Nhật Bản nổi tiếng là ăn mặn, sau khi cơm nước xong là nhất địnhphải sắp xếp đến câu lạc bộ đêm uống rượu ca hát . Mỗi lần thật vất vảđợi đến bọn họ tận hứng, An Tiểu Tâm vừa buồn ngủ còn phải cầm mộtchồng lớn tiền mặt phát tiền boa cho những nữ tiếp viên xinh đẹp.
Khoảng thời gian gần đây, Thần Sâm và Nhật Bản muốn đưa vào hoạtđộng ở Nhật Bản thành lập phòng thí nghiệm LET tân tiến nhất trên thếgiới,phía bên kinh doanh Nhật Bản cử Phó Tổng tới Thần Sâm tổng bộ khảosát công việc. Công việc tiếp đãi, phòng quan hệ dĩ nhiên đứng mũi chịusào.
Hôm này, An Tiểu Tâm sáng sớm đi cùng tài xế, dùng xe tiếp đón quýkhách của công ty, đến phi trường đón vị khách hàng Nhật Bản tôn quý.Nhưng mà đợi đến buổi trưa, máy bay của đối phương vẫn chưa đến nơi. Lúc này, đột nhiên tài xế mồ hôi chảy đầy mặt chạy vào tìm cô, nói là vợông ta bị tai nạn xe cộ, phải lập tức chạy tới bệnh viện. An Tiểu Tâmđành phải kêu tài xế trở về, mình lại gọi điện thoại để cho công ty lậptức phái một tài xế tới đây.
An Tiểu Tâm đứng ở cửa đón khách yên lặng cầu nguyện, lúc này cô hyvọng là không phải khách hàng Nhật Bản nhanh lên một chút đến, mà làchậm một chút hãy đến. Nếu như tài xế không đến kịp, cô cũng không khảnăng đem chiếc xe Limousine đón khách quý để trở lại. Nhưng tài xế từcông ty đường đến sân bay, ít nhất còn phải mất 50 phút nữa. Cô buồnbực kéo kéo kiểu tóc bị Lí Anh Ái cưỡng chế thay đổi , lại theo bảnnăng sờ sờ váy lụa trên người, không nhịn được đi nhanh về phía cửa sânbay nhìn quanh, vội vàng muốn tìm kiếm bóng dáng tài xế.
Đột nhiên, An Tiểu Tâm hai mắt tỏa sáng, là tài xế của công ty!Người kia có lúc sẽ thay Anh Bồi lái xe, cho nên biết anh ta. Cô vuimừng chạy qua kéo tay người tài xế kia nói: “Trương tài xế, tôi là An Tiểu Tâm ở phòng quan hệ , là công ty gọi anh tới đón người hả?”
Người tài xế kia đột nhiên bị An Tiểu Tâm kéo kéo khiến cho giật mình, cuống quít nói: “Đúng, là đón người, nhưng. . . . . .”
“Giao cho anh, thật tốt quá, may nhờ anh đến , nếu không xe nàytôi không lái được. Anh đừng vội, chờ một chút, máy bay rất nhanh sẽ hạcánh”. An Tiểu Tâm căn bản không nghe hết lời của tài xế, liền trực tiếp cầm chìa khóa xe nhét vào trong tay Trương tài xế.
Trương tài xế nhìn về phía cô gái đột nhiên nhào ra rõ ràng có chút hưng phấn, kinh ngạc nhưng chưa kịp nói thì.
Anh Bồi từ của quốc tế đi ra ngoài ra ngoài, ngay lập tức nhìn thấycó một cô gái cùng tài xế của mình dây dưa không rõ. Cô gái kia có mộtđầu tóc quăn xinh đẹp, mặc trên người váy đen tơ vàng sườn xám, trênchân đi một đôi giày cao gót màu đen. Cô hình như ở trong tay Trươngtài xế nhét cái gì đó.
Anh Bồi đến gần, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Cô gái kia quay đầu lại, nhìn thấy Anh Bồi một thoáng kia, mắt hạnhtrợn tròn, khẽ nhếch miệng. Anh Bồi trong mắt thoáng hiện tia sáng, hơi híp mắt lại.
Thình, thịch, thình, thịch ,An Tiểu Tâm đột nhiên rõ ràng nghe đượctiếng tim mình đập, từ chậm tới nhanh, nhanh đến độ giống như có đôi tay đang không ngừng khẽ động trái tim của cô, sắc mặt không khỏi từ hồngsang trắng. Từ lần trước tranh xảy ra viêc kia sau, Anh Bồi lập tức đi,hơn nửa tháng không gặp, như vậy lơ đãng nhìn thấy, giống như là đặcbiệt vì khảo nghiệm ý chí của cô. Có phải hay không, có chút vui mừng?Có phải hay không, có chút nhớ nhung?
Anh Bồi híp mắt, quan sát An Tiểu Tâm. Cô lại có thể đem một đầu tóc thẳng uốn thành lọn thật to, cong cong thả sau lưng. Cô mắc sườn xámkhông tay bởi vậy nguyên một đường cong từ bả vai mượt mà chạy thẳng đến cổ tay trắng, trắng muốt sáng ngời. Cổ mảnh khảnh mềm mại của cô đượcbọc bởi lớp cổ áo dựng đứng, nhưng thẳng dọc vị trí trước иgự¢ lại làdiện tích lớn lớp vải trong suốt màu đen, da thịt trắng noãn ở phía dưới lớp vải đen mỏng manh đó như ẩn như hiện. Hơn nữa càng quá đáng là,váy hai bên còn xẻ tà, đi lại đứng lên sẽ từng cử chỉ một làm người takhông nhịn được mộng tưởng.
Anh Bồi hừ lạnh một tiếng, An Tiểu Tâm cô nàng này có ý gì? Trướckhi đi giả bộ nai tơ, hiện tại lại giả bộ thành thục?Thay đổi khác nhaunhưng cả hai anh đều không thích!
Lúc này Trương tài xế khúm na khúm núm kêu một tiếng: “Anh phó tổng , xe đang ở bên ngoài.”
An Tiểu Tâm lúng túng nhìn Trương tài xế một chút, như ở trong mộng mới tỉnh, 囧, thì ra là tới đón Anh Bồi .
Lúc này, trong radio của sân bay bắt đầu phát ra tin tức máy bay hạ cánh, máy bay của khách hàng Nhật Bản ngồi đã hạ cánh.
Anh Bồi dùng lỗ mũi hừ một tiếng, đối với Trương tài xế nói: “Đi thôi.”
Trương tài xế đem chìa khóa trong tay trả lại cho An Tiểu Tâm, xoay người đi theo Anh Bồi đi ra ngoài.
An Tiểu Tâm lòng như lửa đốt, há mồm hô một tiếng: “Trương tài xế. . . . .”
Anh Bồi xoay người liếc cô một cái, ánh mắt lạnh giống như ngày mùađông hàn băng. Làm An Tiểu Tâm sợ tới mức cúi thấp đầu, câm như hến.
Mắt thấy Anh Bồi thẳng tắp bóng lưng biến mất tại cửa, An Tiểu Tâmthở dài. Thái độ người đàn ông này , cương quyết dùng tới lạnh băngnhư vậy sao?
Cô chấp nhận số phận chờ ở cửa đón hành khách suy nghĩ lung tung.Không bao lâu, hai người khách hàng Nhật Bản đi ra. An Tiểu Tâm trước đó đã xem qua hình của bọn họ, vội vàng nhiệt tình nghênh đón. Nhật ngữcủa cô cũng chỉ là đại diện mấy câu thôi, may nhờ hai vị người NhậtBản Anh ngữ cũng rất tốt, vì vậy đổi thành trao đổi bằng tiếng anh.
Nhanh chóng đưa hai vị khách tới xe Limousine trước mặt kêu bọn họlên xe, cô cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi. Mặc dù cô có bằng lái từnhiều năm trước, nhưng vẫn chưa từng lái xe. Hiện tại, đột nhiên muốn cô lái chiếc xe Limousine đi lại giữa trung tâm thành phố, nhưng mà cô một điểm nắm chắc cũng không có. Quan trọng nhất là, cô căn bản không đembằng lái ở trên người. Nhưng , cũng không thể cùng khách hàng Nhật Bảnnói, xin ngài chờ một chút, tôi không biết lái xe, chờ tài xế đến đâyđi?
Cô đi tới chỗ tài xế ngồi bên kia, để tay trên cửa xe, thở một hơi thật dài, lái thì lái, bằng bất cứ giá nào.
“An trợ lý!” Có người gọi cô.
Cô quay đầu nhìn lại, là Trương tài xế đi tới. Cô quả thật giống thấy được ân nhân cứu mạng, khẩn cầu nhìn Trương tài xế.
Trương tài xế cười: “Anh phó tổng nói để cho tôi tới đây giúp cô lái xe về. Xin hỏi đi đâu?”
” Weiss Thiên Tân. Trương tài xế, thật cám ơn.” An Tiểu Tâm quá đỗi vui mừng.
“Cô nên cảm ơn Anh phó tổng .” Trương tài xế nhận lấy cái chìa khóa, ngồi vào chỗ tài xế.
An Tiểu Tâm xoay người đi về phía chỗ ngồi kế tài xế, chú ý tới mộtchiếc Audi A8 gào thét từ bên cạnh sát qua, người điều khiển khía cạnhmặc dù chỉ là kinh hồn thoáng nhìn, cũng hướng về phía người khác truyền đạt ý vị lạnh băng.
Anh Bồi đi ô-tô trực tiếp trở lại công ty, nhìn thấy Đinh Phổ Nguyệt vẫn ngồi ở vị trí thư ký, chân mày không khỏi vừa nhíu. Đinh Phổ Nguyệt đi vào theo, cười cười nói: “Yên tâm đi, tôi đã làm thủ tục từ chức,ngày mai sẽ rời đi.”
Anh Bồi liếc cô một cái,sau đó gật đầu.
“Sở Phó Tổng nói có chuyện tìm anh, bây giờ có thể thông báo anh đã trở lại cho anh biết hay không?” Đinh Phổ Nguyệt giải quyết việc chung hỏi.
“Không cần, tôi tự đi tìm cậu ấy.” Anh Bồi suy nghĩ một chút, xoay người đi đến phòng làm việc của Sở Úc.
Sở Úc thấy Anh Bồi trở lại thật cao hứng, một tay đấm ở trên đầu vai Anh Bồi nói: “Thằng nhãi này, đi lâu như vậy, có phải hay không vui đến quên cả trời đất rồi hả ? Mình thì gấp muốn ૮ɦếƭ đấy.”
“Không có, đi vòng Mĩ quốc xem tình hình Đường Tâm, chị ấy đang cùng Ngô Lân giận nhau.” Anh Bồi đè huyệt Thái Dương.
“Ha ha, chị Đường Tâm vẫn như vậy làm cho người ta nhức đầu?” Sở Úc cười hỏi.
“Ừ, chị ấy có thai đứa thứ hai rồi, còn không chịu kết hôn, làm cho Ngô Lân giận sóng nổi điên.” Anh Bồi cười .
“Anh Bồi,cậu không phải vẫn còn băn khoan Đường Tâm đấy chứ? Vậy Khúc Như Y làm thế nào?” Sở Úc hơi nhíu mày hỏi.
“Cậu đừng loạn chút là ghép đôi, chị em các cô ấy cùng mình cũngkhông có duyên. Lại nói, cậu và Khúc Như Y chuyện năm đó, đừng cho làmình không biết, đừng vọng tưởng hướng trên người mình đổ thừa?” Anh Bồi vội vàng khoát tay.
“Cậu biết? Như Y nói cho cậu hay sao?” Sở Úc sắc mặt nắm thật chặt.
“Mình đoán .” Anh Bồi mở trừng hai mắt.
Sở Úc nhìn Anh Bồi, bất đắc dĩ thở dài mà nói: “Thật đúng là cáigì cũng không thể giấu được cậu, mình và Như Y là không thể nào . Đừngvì chuyện trước kia ảnh hưởng tới hai ngươi phát triển, mình biết rõĐường Tâm vẫn hi vọng cậu có thể cùng Như Y ở chung một chỗ.”
“Đừng cho là như vậy, Khúc Như Y cũng không biết chính cô ấynghĩ muốn cái gì. Đường Tâm nghĩ mình việc làm nhiều, cô ấy còn hi vọngmình và Ngô Lân nổi sóng đánh một đoàn đấy.” Anh Bồi lắc đầu một cái.
Sở Úc cười hắc hắc, chuyển đổi đề tài: “Anh Bồi, Nhật Bản điệnbáo giao dịch (thương mại) Phó Tổng của họ hôm nay đã đến, người củaphòng quan hệ đã sắp xếp bọn họ vào ở Weiss Thiên Tân. Buổi tối chúng ta nhất định phải đón tiếp thiết yến , đến lúc đó hai ta tính ra là đượcmột bữa tiệc.”
“Cậu đi được rồi, mình có chút mệt mỏi, buổi tối muốn nghỉ ngơi.” Anh Bồi tựa vào trong ghế thở ra một hơi.
“Cậu mà cũng có lúc mệt mỏi? Như vậy đi, tối nay mình đi, ngàymai có thể đến phiên cậu. Người Nhật Bản coi trong nhất là tiếp đãi, cậu cũng không phải không biết.”
“Dạ” Anh Bồi gật đầu.
“Thật là muốn sửa đổi một chút cái tật xấu này , mọi người đều là làm ăn nha, tại sao nhất định phải trên bàn rượu, trong câu lạc bộ đêm lôi kéo thương lượng?” Sở Úc nói.
“Được rồi, từ xưa đến nay, vô luận buôn bán làm cái gì, đều phải xãgiao , cậu nhịn một chút thôi.” Anh Bồi ngước đầu dựa vào lưng sofa,nhắm mắt lại nói.
“An Tiểu Tâm đi phòng quan hệ mình mới biết, thì ra là nơi đótiếp đãi nhiệm vụ nặng như vậy. Mình nhiều lần buổi tối tìm cô ấy, cô ấy đều ở hộp đêm bên ngoài . Sớm biết, không nên đồng ý với cậu điều cô ấy đi phòng quan hệ .” Sở Úc oán giận.
“Vậy sao?” Anh Bồi mở mắt.
“Sao lại không phải, cái gã phó quản lý Hà nhiệm vụ xã giao nhiều nhất, An Tiểu Tâm là trợ lý của ông ta, tự nhiên cũng chạy không thoát. Có một lần mình đi hộp đêm gặp cô ấy, đi vào vừa thây, ánh mắt của côấy chịu đựng đến đỏ bừng, đang cầm một xấp tiền mặt lần lượt phát tiềnboa cho mấy tiếp tân.”
“Phòng quan hệ nữ trợ lý cũng phải đi ra ngoài xã giao?” Anh Bồi hỏi.
“Này, đừng giả bộ ngu,công việc phòng quan hệ không phải là tiếp đãi à.” Sở Úc trừng Anh Bồi.
Anh Bồi ôm lấy hai cánh tay hừ hừ, anh dĩ nhiên biết phòng quan hệ làm cái gì, chẳng qua là phó quản lý Hà người này chắc não bị ăn rồi,anh kêu An Tiểu Tâm đi phòng quan hệ là rèn luyện năng lực , không phảilà cho cô nàng đi tiếp rượu.
Sắc mặt của anh càng phát ra thâm trầm , trầm ngâm một chút, vỗ vỗ bả vai Sở Úc nói: “Như vậy đi, buổi tối chúng ta cùng nhau bồi khách hàng Nhật Bản, thuận tiện xem một chút phòng quan hệ xã giao thế nào ,được không?”
Anh Bồi chính mình trở lại phòng làm việc, vùi đầu nhìn văn kiện. Một lát sau, Khúc Như Y đi vào báo cáo công việc.
“Anh phó tổng , lịch trình buổi tối của anh đã sắp xếp xong rồi,em và Sở Phó Tổng tiếp khách,anh có muốn kêu Đinh thư ký đi cùng haykhông?” Khúc Như Y hỏi, từ lần trước Anh Bồi rống cô, cô ở trước mặt Anh Bồi tuân theo quy định hơn.
“Không cần,tôi đi một mình.” Anh Bồi lắc đầu một cái.
“Ừ. . . . . .” Khúc Như Y cắn cắn môi, không tìm được đề tài gì.
“Đúng rồi,chị của em kêu anh gửi cho em.” Anh Bồi từ trong túi da lấy ra một cái hộp bằng giấy đưa cho Khúc Như Y, đóng gói vô cùng xinh đẹp.
“Anh gặp chị của em? Là cái gì?” Khúc Như Y vui vẻ nhận lấy.
“Không biết, em đem về xem đi.” Anh Bồi cúi đầu nhìn văn kiện.
“Chị em sống thế nào?” Khúc Như Y nhỏ giọng hỏi.
Anh Bồi ngẩng đầu liếc cô một cái: “Em có thể tự mình đi hỏi cô ấy.”
Khúc Như Y đứng ở đó, mắt mở thật to nhìn chằm chằm Anh Bồi cúithấp đầu. Gian phòng yên tĩnh lại, chỉ nghe tiếng 乃út Anh Bồi ở trên văn kiện ký tên soàn soạt soàn soạt.
Nửa buổi, Anh Bồi ngẩng đầu, thấy cô vẫn đáng thương đứng đấy, thở dài, khóe miệng kéo ra một nụ cười nói: “Được rồi được rồi, mau đi làm việc thôi.”
Khúc Như Y lúc này mặt mới giãn ra cười lên, đi nhẹ nhàng bước đến ra ngoài.
Anh Bồi thở ra một hơi, trong đầu không tự chủ được nhớ đến bộ dángAn Tiểu Tâm ở sân bay, tóc quăn, thân hình thướt tha, màu da trắng muốt, đôi môi đỏ thắm, còn có vẻ mặt kia vừa mờ mịt lại vừa kinh ngạc. . . . . .
“Hận không thể đem cô ấy ôm đến tận xương.” Trong đầu óc anhđột nhiên hiện ra một câu đối thoại trước đây từ lâu lắm đã từng nghequa, khi đó anh nghe chẳng qua là cảm thấy văn nghệ khoa trương, hiệntại anh dường như có chút hiểu được cảm giác đó.
Anh vuốt vuốt mi tâm của mình, tối hôm nay, phải đi xem xem cô đi theo phó quản lý Hà làm những thứ gì.
“Cốc,cốc,cốc” có người gõ cửa, Anh Bồi nhíu nhíu mày, làm cho người ta an tĩnh một chút cũng không được.
“Đi vào.” Anh ngồi thẳng thân thể.
Đinh Phổ Nguyệt đẩy cửa đi vào, đứng ở trước mặt Anh Bồi trịnh trọng nói: “Nghe Khúc chủ nhiệm nói, anh tối nay có xã giao, muốn một mình đi tiếp khách?”
“Ừ, có vấn đề gì?” Anh Bồi hỏi ngược lại.
“Hôm nay là ngày cuối cùng em làm thư ký của anh, em muốn đi với tư cách tư cách là thư ký của anh ngày cuối cùng.” Đinh Phổ Nguyệt bình tĩnh nói.
Anh Bồi ngẩng đầu nhìn Đinh Phổ Nguyệt nửa ngày, chậm rãi nói: “Chỉ là như vậy?”
“Ừ, em còn có thể làm gì?” Đinh Phổ Nguyệt cười.
“Được, có thể.” Anh Bồi sảng khoái đáp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc