Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em - Chương 32

Tác giả: Mặc Khê

Mớ bòng bong
“Là em, Tiểu Thao.” Âm thanh nghe thoải mái tự nhiên vang lên, là Đặng Dịch Thao.
Trái tim đang lơ lửng của An Tiểu Tâm cuối cùng thả lỏng xuống
Cửa vừa mới mở ra, Tiểu Thao liền hănghái bước vào, hai tay nắm chặt bả vai An Tiểu Tâm, cặp mắt nhìn chằmchằm vào An Tiểu Tâm nhiệt liệt mà nói: “Tâm Tâm, em thật hạnh phúc!”
Nói xong, cậu lập tức đem An Tiểu Tâmkéo vào trong ***. Cánh tay dài của cậu đem An Tiểu Tâm ôm thật chặt,cúi xuống, gương mặt dán vào cổ An Tiểu Tâm, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tâm Tâm, em rất vui, em thật sự rất vui.”
“Chuyện gì vui vẻ như vậy, buông ra rồi nói, cậu siết tôi, khụ khụ khụ.” An Tiểu Tâm dùng sức đẩy cậu.
Thế nhưng Tiểu Thao lại càng ôm chặt hơn: “Không thả không thả, em nói cho chị biết, em có thể đi Đức du học.”
“Vậy sao?” An Tiểu Tâm vui mừng, cũng vui vẻ ôm ngược trở về “Trời ạ, thật tốt quá!”
Tiểu Thao rốt cuộc kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng đôi tay nhưng vẫn đặt ở trên vai An Tiểu Tâm : “Mới vừa rối thầy giáo gọi điện thoại cho em, nói công ty tài trợ hai sinhviên trường chúng em đi đến Đức để nghiên cứu dịch thuật tiếng Đức vàtiếng Anh, em đã được chọn đi rồi. Em còn chưa tới trường học liền chạytới nơi này nói cho chị biết đấy.”
“Thật tốt quá thật tốt quá! Cậu yên tâm đi, chị sẽ giúp cậu chăm sóc dì.” An Tiểu Tâm vui vẻ vỗ Tiểu Thao. Phiên dịch Đức Anh, bình thường yêucầu tiếng mẹ đẻ là Anh ngữ mới được. Bây giờ Tiểu Thao có cơ hội đến Đức để nghiên cứu sâu hơn, tiếng Anh của cậu ấy cũng rất tốt. Bình thườngkhông phải tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh, cũng khó để phiên dịch hai tiếngnước ngoài này .
Đột nhiên, nét mặt Tiểu Thao khựng lại. Bởi vì cậu phát hiện sau lưng An Tiểu Tâm, là người đàn ông đang đứngyên lặng. Người đàn ông vóc người thon dài, ngũ quan xuất sắc vả lại sắc sảo rõ ràng, khí chất trầm ổn lại tự tin, làm cho người ta nhìn một cái cũng biết là người sinh ra trong môi trường ưu việt lại còn được traudồi thành nhân vật ưu tú hơn người.
Người này, Tiểu Thao gặp một lần, là Đinh Phổ Nguyệt mang về Phó Tổng Anh Bồi.
Sắc mặt Tiểu Thao không tự chủ được tái nhợt, trực giác nói cho cậu biết, chuyện mà cậu lo lắng nhiều năm qua,khả năng đã xảy ra.
Nhìn thấy Tiểu Thao cứng ngắc, An TiểuTâm quay đầu lại, phát hiện Anh Bồi mím môi, ôm vai đứng ở phía saumình, như đang quan sát mình và Tiểu Thao.
An Tiểu Tâm không khỏi chột dạ, nhẹnhàng rời khỏi tay Tiểu Thao, phát hiện ánh mắt của Anh Bồi dừng lạitrên tay kia sau đó chuyển về mặt của mình.
Tiểu Thao cũng quan sát mọi cử độnggiữa An Tiểu Tâm cùng Anh Bồi, cậu ho khan một cái, An Tiểu Tâm lúc nàymới phát giác không khí dường như có chút quỷ dị. Tiểu Thao và Anh Bồitựa hồ vẫn không lên tiếng, chẳng qua cùng nhìn nhau . “Ừ ừ, Tiểu Thao, vị này là Phó Tổng công ty chị, Anh Bồi.” An Tiểu Tâm giới thiệu. Tiểu Thao trầm mặt, cũng không có tiến đến bắt tay chỉ nhẹ giọng đáp: “Em biết rõ, lần trước, Đinh Phổ Nguyệt mang về chúng ta đã gặp qua rồi.”
Đinh Phổ Nguyệt mấy chữ dường như có ma lực gì, làm cho không khí đột ngột tăng lên rất nhiều.
“Ừ. . . . . .” An Tiểu Tâm luống cuống chỉ vào Tiểu Thao nói: “Đây là Đặng Dịch Thao, sinh viên trường Đại học Ngoại ngữ, sắp tốt nghiệp. . . . . .”
Anh Bồi cũng không động đậy, gật đầu một cái, không chút để ý cắt đứt lời nói An Tiểu Tâm nói: “Tôi biết, là em trai Đặng Dịch Triều “
Đặng Dịch Triều! Cái tên này từ trong miệng Anh Bồi nói ra, mặt Tiểu Thao cùng An Tiểu Tâm trắng bệch không còn chút máu.
Nhìn sắc mặt của An Tiểu Tâm, chân màyAnh Bồi lập tức nghiêm lại. Chỉ là, biểu hiện đó chỉ xuất hiện trongthoáng chốc, anh liền thân mật vỗ vỗ đầu An Tiểu Tâm, cười nói: “Cô có khách, vậy tôi đi trước.”
Đột nhiên, Anh Bồi như nhớ ra điều gì nói: “A, đúng rồi, trái bưởi mật phải để vào tủ lạnh.”
Nói xong, anh xoay người lại đi đến bàn ăn cầm lên một bình lớn bưởi mật, đi vào phòng bếp. Sau một hồi rangoài, đi tới trước cửa, thay xong giầy, đối diện với mặt ngơ ngác củaAn Tiểu Tâm nhếch miệng cười một tiếng, rồi hướng Tiểu Thao gật đầu mộtcái, mở cửa chính đi ra ngoài.
“Két” cửa nhẹ nhàng được khép lại.
Tiểu Thao vẫn nhìn bộ dạng ngẩn người của An Tiểu Tâm, cố gắng kìm nén bản thân nổi giận hỏi: “Anh ta tại sao ở chỗ này?”
“Hả. . . . . .” An Tiểu Tâm nhìn Tiểu Thao một cái, cố gắng bình tĩnh nói: “Tới dùng cơm, mau vào ngồi.”
Tiểu Thao ngó phòng bên trong xem một chút, hỏi: “Đinh Phổ Nguyệt đâu?”
“Hả?” An Tiểu Tâm không hiểu.
“Đinh Phổ Nguyệt không có ở đây, anh ta tới làm gì?” Tiểu Thao giọng điệu cực kém.
An Tiểu Tâm day day lông mày, đứa nhỏ này làm sao mà lại khó đối phó như vậy nhỉ: “Anh ấy là bạn chị, ở Châu Phi đã cứu mạng của chị nên chị thỉnh thoảng mời anh ấy ăn bữa cơm?”
“Thỉnh thoảng? Vậy là không phải chỉ một lần hai người một mình ở cùng nhau!” Giọng điệu Tiểu Thao hung hăng, nhìn bên ngoài như đang chất vấn vợ mình.
An Tiểu Tâm bị hỏi đến nổi trận lôi đình, không khách khí rống: “Đặng Dịch Thao, tại sao lại hỏi tôi như vậy? Cậu là gì của tôi hả? Chẳng lẽtôi cùng người nào ăn cơm, cũng phải được cậu cho phép?”
Tiểu Thao nhìn An Tiểu Tâm chống nạnh rống mình, sắc mặt không ngừng biến đổi, nửa ngày hỏi một câu: “Chị không phải yêu anh tôi sao?”
Chỉ một câu nói, An Tiểu Tâm như bong bóng hoàn toàn bị xẹp xuống, mệt mỏi xua tay: “Lôi anh cậu vào làm gì?”
Tiểu Thao cũng nhỏ giọng xuống: “Tâm Tâm, em là lo lắng cho chị. Anh Bồi là bạn trai Đinh Phổ Nguyệt, chị và anh ta ở cùng nhau, Đinh Phổ Nguyệt sẽ nghĩ sao? Năm đó, Đinh PhổNguyệt cùng anh em cũng bởi vì chị . . . . .”
Tiểu Thao thu miệng, biết mình nói nhiều. An Tiểu Tâm lúc này sắc mặt đột ngột thay đổi, cô níu lấy Tiểu Thao hỏi: “Cậu nói cái gì? Làm sao cậu biết Đinh Phổ Nguyệt thích anh cậu?”
“Ừ ừ, chỉ là biết chút ít thôi.” Tiểu Thao nói quanh co . “Không có chuyện khác?” An Tiểu Tâm hỏi.
Tiểu Thao ngượng ngùng cười: “Mọi ý nghĩ của anh ấy đều ở trên người chị rồi, có thể có chuyện gì à?”
An Tiểu Tâm buông tay Tiểu Thao ra, ngã ngồi ở trên ghế sofa, suy nghĩ lâm vào mớ bòng bong. Cô nói, Anh Bồi vì sao cố tình chọc phải Đinh Phổ Nguyệt đây?Trước kia Đinh Phổ Nguyệtthích Ẩm Ướt là mình không biết, hiện tại. . . . . .
Cô xoa mái tóc rối mù, cảm giác đầu óc thật hỗn loạn chỉ muốn ngất đi cho xong.
“Tâm Tâm, chị cùng anh ta, thật không có gì?” Tiểu Thao ở bên cạnh thận trọng hỏi. An Tiểu Tâm nhìn Đặng Dịch Triều cũng có năm phần giống gương mặt ấy, trong lòng cảm giác dâng lên một nỗi xót xa.
Cô vỗ vỗ vai Tiểu Thao: “Chị hiểu cậu quan tâm chị, chị cùng Anh Bồi chỉ là bạn bè bình thường.”
“Thật?” Tiểu Thao nửa tin nửa ngờ.
“Thật!” An Tiểu Tâm hét lớn một tiếng, đứa nhỏ này thế nào đáng ghét như vậy a !
Tiểu Thao bị rống mặt mày lại hớn hở .
Ngày hôm sau là thứ hai, An Tiểu Tâmmột đêm không có ngủ ngon, sáng sớm đã đến sân vận động để chạy bộ. Điều làm cô không ngờ là, Anh Bồi cũng ở đây chạy bộ rèn luyện thân thể.Giống như thường ngày, hai người không lên tiếng, cả hai đều tập trungchạy.
Chỉ là lúc gần đi, An Tiểu Tâm không nhịn được hỏi: “Nhìn anh tinh thần không tốt chút nào?”
“Ừ, ngủ không ngon!”Anh Bồi day day huyệt thái dương.
Ngủ không ngon?An Tiểu Tâm nhún nhún vai, câu này thật đúng là không biết làm sao đáp.
Cô chỉ nói: “A, tôi đi trước.”
Anh Bồi nhìn bóng lưng của cô, nói một câu: “Tôi muốn uống cà phê của cô.”
An Tiểu Tâm làm bộ như không nghe thấy, không quay đầu lại.
Ăn sang xong, trong đầu An Tiểu Tâm vẫn còn luẩn quẩn vang lên câu nói của Anh Bồi: “Tôi muốn uống cà phê cô pha.”
Cô vừa thay quần áo, vừa nghĩ, Anh Bồinhìn qua rất mệt mỏi, ban ngày còn phải đối phó với một đống công việc,có lẽ cà phê thật sự có thể giúp đỡ anh.
Nghĩ tới đây, cô tự giễu nói: “An Tiểu Tâm, chớ tùy tiện quan tâm người khác, nhất là Anh Bồi.”
Ra cửa, một đường đi thẳng đến phònglàm việc, cách giờ làm việc còn chừng 1 tiếng. Cô ngồi ở chỗ ngồi củamình, quỷ thần xui khiến lấy cà phê ra cho Anh Bồi. Sau đó, nghiền nhỏcà phê cho hai người, tới phòng giải khát đi pha. Không bao lâu, cà phê nấu xong, cô nhìn chất lỏng màu nâu trong bình cà phê cười khổ, nấu phần cho hai người!
“Ừ, thơm quá, tôi biết ngay cô sẽ đến pha cà phê cho tôi mà!” Đột nhiên một cánh tay lướt qua vai cô, lấy bình cà phê kia.
An Tiểu Tâm sợ hết hồn, kinh ngạc quayđầu lại nhìn. Anh Bồi ở ngay sát cạnh, thân thể thon dài gần như dánphía sau lưng của cô. Cô bị bao vây giữa anh với bàn trong phòng giảikhát, muốn tránh cũng không được. Anh Bồi chớp chớp mắt như truyền tớingàn ánh sáng rực rỡ, nhìn chăm chú. An Tiểu Tâm chỉ hận không thể tìmcái hang chui vào đó.
May nhờ Anh Bồi kịp thời kéo dài khoảng cách của hai người, anh đem cà phê rót vào hai cái ly, đặt ở trongkhay, nhét vào trong tayAn Tiểu Tâm.
Sau đó ở bên tai cô hài hước nói: “An thư ký, đem cà phê bưng vào tới phòng làm việc của tôi nhé.”
Nói xong, anh ung dung xoay người, AnTiểu Tâm không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt theo đuôi đi theo anh vào phòng làm việc. Anh Bồi chỉ chỉ ghế sa lon nói: “Ngồi đi.”
An Tiểu Tâm nhíu nhíu mày, buổi sáng cô quét dọn còn chưa tới, trong phòng vẫn còn lưu lại mùi TL của ngày hôm qua.
Cô đi tới phía trước mở cửa sổ ra, quay trở lại nói: “Thật ra thì uống quá nhiều cà phê cùng *** lá, đối với thân thể cũng không tốt.”
Anh Bồi *** khoác ra, dựa vào sô pha trầm thấp cười: “Ha ha, chỉ có thể bỏ một thứ thôi.”
“Vậy thì cai thuốc đi, hút một điếuthuốc giảm bớt 5 phút tuổi thọ.Cà phê thật ra thì đối với thân thể conngười không hoàn toàn có hại.”An Tiểu Tâm thoải mái nói.
“Ừ.” Anh Bồi gật đầu, chỉ là cười.
An Tiểu Tâm lúc này mới cảm giác đượcgiọng điệu của mình dường như có chút khác thường. Hơn nữa ở trong phòng làm việc, hoàn cảnh không khí cũng rất quỷ dị.
Cô đứng ở đó đột nhiên cảm thấy luống cuống.
Anh Bồi vừa chỉ chỉ ghế sa lon, cười cười ngẩng đầu nhìn cô nói: “Ngồi đi.”
“Không, tôi đi ra ngoài trước. Nếu để người khác tới, thấy được sẽ không tốt.” An Tiểu Tâm lo lắng nói.
Anh Bồi gật đầu: “Cũng đúng, cô uống xong cà phê rồi hẵng đi.”
Vì vậy, An Tiểu Tâm ngồi xuống lẳng lặng uống cà phê.
Không khí yên lặng, mùi thơm cà phêtràn ngập trong không khí, tim An Tiểu Tâm từ từ lắng xuống. Thật tốt,sáng sớm yên bình, tinh khiết và mùi thơm cà phê, khẽ đưa làn gió mát,Còn nữa…, đối diện là người đàn ông đang trầm tư. Giờ phút này, tất cảlàm cho người khác cảm giác rất thoải mái.
Không biết thế nào An Tiểu Tâm đột nhiên nhớ đến khối đồng hồ quả quýt kia, cô nói: “Anh Bồi, cái đồng hồ kia vẫn còn ở chỗ tôi.”
Anh Bồi giương mắt nhìn An Tiểu Tâm, trầm tư một chút nói: “Tạm thời cô cứ giữ nó đi! Chỉ là, đừng làm mất.Cái đó không phải củatôi, về sau có cơ hội, tôi vẫn muốn trả lại cho chủ nhân của nó .”
“Cái kia bề ngoài nhìn rất cũ kỹ rồi.”An Tiểu Tâm tò mò nói.
“Ừ, chủ nhân của nó là người con gái, có một câu chuyện xưa cũng lâu rồi, rất lâu trước kia.” Mặt Anh Bồi dường như nhớ về những hồi ức đó.Tựa hồ, có chút thẫn thờ.
An Tiểu Tâm bưng cà phê quan sát anh, trong lòng cảm giác một tia khác thường.
Anh Bồi chú ý tới An Tiểu Tâm chuyên tâm nhìn mình, cười cười hỏi: “Muốn nghe sao? Tôi có thể nói cho cô nghe. . . . . .”
An Tiểu Tâm sửng sốt một chút, đem cà phê ly để xuống, đột ngột đứng dậy nói: “Anh phó tổng , tôi muốn đi ra ngoài làm việc.”
Không đợi Anh Bồi tỏ thái độ, cô đi nhanh ra ngoài, cô mới không cần, nhất định là câu chuyện về mối tình đầu mà.
An Tiểu Tâm đi ra khỏi phòng làm việccủa Anh Bồi, qua bàn Đinh Phổ Nguyệt, đi tới đại sảnh làm việc ở ngoài.Một thân mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp, đang đi giày cao gót, chống nạnh, đốivới cô hắc hắc cười lạnh. An Tiểu Tâm một hồi chột dạ, vội vàng cười nghênh đón: “Chị Anh Ái , sớm như vậy đã tới rồi à!”
Lí Anh Ái vòng quanh An Tiểu Tâm, lên lên xuống xuống quan sát, trong miệng hắc hắc cười lạnh.
An Tiểu Tâm bị cô ta xem đến sợ hãi : “Chị rốt cuộc làm sao vậy?”
“Chị thế nào không phát hiện ra? Chậc chậc chậc, thì ra là cái người này cô rất có bản lãnh nha, rất phức tạp rất phức tạp.”Lí Anh Ái híp mắt lầm bầm lầu bầu.
“Trời ơi, được rồi, chị nói gì vậy?”An Tiểu Tâm không nhịn được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc