Chỉ Là Vì Thói Quen - Chương 01

Tác giả: Tô Mịch

Căng tin đông đúc người qua lại.
Bác đầu bếp đội mũ trắng dùng cái muôi múc một muôi cơm trắng từ trong chậu cơm, hỏi nữ sinh trước mặt một cách thân thiện: – Cô gái à, muốn ăn món gì?
Mạc Nhan nhìn quanh những thức ăn một vòng, sau đó nói một cách dứt khoát: – Cần nhiều thịt ạ, gói lại, đem về.
Bác đầu bếp kinh ngạc. Đã lâu rồi không thấy một kẻ đói bụng làm kinh ngạc lòng người như thế, mà lại còn là một nữ sinh.
Mạc Nhan cầm hộp cơm đầy, lách qua cửa bảo vệ trực ban ở bên ngoài khu Toán học, trực tiếp đi lên lầu.
Nhắc đến đại học Z, bất kỳ sinh viên nào cũng sẽ miêu tả sâu sắc bãi cỏ xanh mướt ở đó, nào là bãi cỏ đó đầy những con chó con chạy nhảy, nào là hễ đến mùa mưa thì hồ nhân tạo đầy nước, còn có một tin tức vang vọng những năm gần đây: căng tin vang tiếng châu Á.
Căng tin là một loại tiêu chí của tầng diện tinh thần và vật chất.
Mạc Nhan tiến vào phòng tự học ở tầng hai, thái độ vui vẻ nói: – Sư huynh Nghiêm Tiêu, ăn cơm thôi.
Ai đó đang cúi đầu lật những trang sách bất chợt nghe thấy tiếng giấy xé rách làm đôi.
Mạc Nhan mở hộp cơm, bày tỏ nội dung trong đó với đối phương: – Sườn nướng, sườn xào, sườn chua ngọt, thịt kho…. Cho dù anh thích gì, cái nào cũng có.
Nghiêm Tiêu không tỏ thái độ: – Không có cá à?
Mạc Nhan kinh ngạc: – Anh thích cá à? Không phải thịt à? Em lại không biết, anh Tiêu, em thực sự xin lỗi anh…
Nghiêm Tiêu cũng không tỏ chút thái độ nói: – Hệ thống máy tính của em anh đã cài xong rồi, chỉ là, Nữ Vương Thụ, Trung Khuyển Công, đó là gì vậy?
Mạc Nhan có chút lung túng, đã bị phát hiện rồi, cô tự đánh giá mình là người rất kín đáo, từ trước giờ không bao giờ dám mạnh mồm hô to rằng “ BL hóa thế giới” (Boy Love ^^), tất cả YY (ý dâm) cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn văn bản. Cô suy nghĩ một chút rồi lấy lại bình tĩnh nói: - Đó là từ chuyên ngành.
Nghiêm Tiêu ồ một tiếng rồi cầm hộp cơm nói: – Câu chuyện đó của em nghe rất quen, xuyên tạc đúng là rất hay, lời văn không tệ.
Anh cầm đũa lên rồi kết luận: – Máy tính anh không lấy nữa, kiểm tra xong trả em.
Mạc Nhan bất ngờ ngồi xuống ghế, kích động nói: – Từ rất sớm có người đã nói, sáng tác văn chương cần phải sát thực với cuộc sống, lấy đề tài từ cuộc sống, câu chuyện đó tuyệt đối không nói đến bạn làm sao bạn có thể tự tiện nói người khác?!
Chỉ là, những gì mà Nữ Vương Thụ đó làm đúng là những gì bạn làm mà thôi.
- Còn mấy ngày nữa thi học kỳ vậy?
Mạc Nhan bị nói trúng nên ngây ra, suy nghĩ một chút rồi thật thà trả lời: – Còn một tháng nữa.
- Vậy em đã xem sách chưa? Đã ôn tập chưa?
- Chưa…
Vì không đủ hơi để nói nên giọng chậm lại rồi lắng xuống, Mạc Nhan bứt rứt ôm bàn nói: – Nhưng em đã hứa với người khác rồi, hôm nay sẽ đi chơi bản sao game mới, làm sao có thể xù được?
- Học kỳ này em định thi game mạng à? Có thời gian chơi game, viết loại văn đó, còn không bằng đi ngủ.
Nghiêm Tiêu ngồi thẳng dậy gắp thức ăn, ngón tay của anh vừa dài vừa nhỏ, cách cầm đũa cũng nho nhã, từng động tác đều nhẹ nhàng, không chút gượng ép.
Mạc Nhan tức điên, đây rõ ràng là trả thù riêng mà, chẳng qua là viết anh thành nhân vật nam chính mà thôi, đâu đến nỗi phải tính toán thế sao:
- Vậy không được, em còn phải viết luận văn.
- Đến phòng tự học.
Mạc Nhan như muốn khóc mà không được.
Nghiêm Tiêu lấy đũa gõ vào trên miếng sườn nói:
- Lần sau không cần phải mua nhiều thịt như thế.
Mạc Nhan lí nhí nói:
- Thì là để…
Chỉ là từ quan trọng cuối cùng nằm dưới sự chú ý của đối phương nên không can tâm nói ra mà đành nghẹn lại.
9 giờ sáng Nghiêm Tiêu mở máy tính của Mạc Nhan, xem hình con Pu'p bê đầu lớn màu hồng cầm cây kẹo *** lớn, bong bóng bay khắp màn hình chừng năm giây, con chuột kích nhẹ thì biến thành loại hệ thống tự động.
Sự ấu trĩ của ai đó, đúng là hai mươi năm cũng chưa bằng một ngày.
Anh mở trang đăng nhập trò chơi, nhập mật mã, kích chuột, từng bước đăng nhập.
Nghiêm Tiêu quen biết Mạc Nhan đã gần hai mươi năm, nói một cách chính xác hơn, là tám tháng mười chín năm, đó là một khoảng duyên số, một khoảng năm tháng thanh mai trúc mã cực kỳ xuyên tạc.
Màn hình đăng nhập vào trò chơi là một thành phố náo nhiệt nào đó, những người chơi áo dài tóc Pu'i đi lại trên đường. Đó là một game mạng online tên là Kiếm Vũ gần đây rất hot, kho VK luôn đầy ắp, game này luôn miễn phí, chờ cho người chơi đăng nhập, lập tức bắt đầu bán các loại đạo cụ hiếm có mang sức mạnh cực thấp với giá cao trong quá trình đánh yêu quái.
Nghiêm Tiêu lên mạng, mở hộp thoại, lập tức xuất hiện một đống tin tức.
< Kiếm thần đại chiến Độc cô cửu kiếm> Tàng kiếm các mở, nhanh đến. Tàng kiếm các mở, nhanh đến.
Cần một người thêm máu thêm trạng thái nhanh đến.
< Y khoái phi vũ> Mặc Mặc sao bạn đến muộn thế? Nhanh đến đây nhé, Tàng kiếm các lập tức bắt đầu mở cửa rồi.
< Y mệ phi vũ> Nên đem đủ thuốc nhé, nghe nói bản sao game này rất khó chơi.
Nhân vật Mạc Nhan luyện là loại hình chức danh bổ trợ, biết trị thương, biết thêm các loại trạng thái, y phục của môn phái cũng đẹp, là lựa chọn đầu tiên của con gái khi chơi game.
Nghiêm Tiêu thấy một nữ tử đeo gươm, trên đỉnh đầu của nữ tử tà áo phấp phới quả nhiên là tên nhân vật: Mặc mặc khạp thụy. Trên tên là một câu tâm tình, “Người này đã ૮ɦếƭ, có việc hãy đốt giấy”.
Anh lặng lẽ mở thanh trạng thái nhân vật, từ từ xem cấp bậc, khi xem đến sức công kích, thì không biết nên nói gì.
Loại chức vụ bổ trợ này, chiêu thức công kích chỉ có một, mà sức công kích rất thấp, luyện cấp bậc làm nhiệm vụ chỉ có thể dựa vào cùng người khác chia sẻ kinh nghiệm. Mà con số này của Mạc Nhan, thuộc tính yêu cầu chiêu thức bổ trợ bình thường, công kích lại rất cao.
Quả là hồ đồ.
Nghiêm Tiêu chuyển Mặc mặc khạp thụy đến trước cửa Tàng kiếm các, bên ngoài sơn trang giản dị đã đầy người. Anh liếc nhìn thời gian phía bên phải màn hình máy tính, đúng chín giờ năm phút. Anh nhớ là Tàng kiếm các cứ mỗi tối chín giờ mở cửa, mười rưỡi kết thúc, trước khi tiến vào Tàng kiếm các có tám phút chuẩn bị đội ngũ, đúng là khoảng thời gian này.
Anh nhanh chóng gia nhập đội ngũ, dẫn đội là “Kiếm thần đại chiến Độc cô cửu kiếm”, sau ba phút, đội ngũ tiến vào bản sao.
Boss lớn của cửa thứ nhất Tàng kiếm các là tổng quản hộ viện, mỗi tối sẽ không ngừng thả chó dữ và gia đinh, rất hung dữ. Đối thủ của tổng quản hộ viện đó ra tay hết sức nhân từ, một khi bị phát giác bọn họ sẽ cho boss ૮ɦếƭ thảm thương, sẽ đốt lửa, đốt cháy hết.
Nghiêm Tiêu nheo mắt, nhìn vị đạo sĩ múa kiếm gần đó, sau đó đến đứng ở vị trí sau lưng đạo sĩ cách bốn bước, bắt đầu thêm máu thêm trạng thái. Bốn bước, anh đã tính chính xác khoảng cách, hơi xa chút nữa, thì không có cách nào chăm sóc bạn cùng đội xung quanh, gần một chút nữa, thì boss sẽ cầm bó lửa tiến đến, trước hết người cần phải đánh bại là hắn ta.
Tay trái anh cầm ly nước, chậm rãi uống một ngụm, sau lưng đột nhiên có cái đầu nhím ướt mèm chen vào. Đầu nhím nhìn màn hình, cười nói:
- Oh, giúp em nhà luyện cấp bậc à?
Nghiêm Tiêu không quay lại, nhìn màn hình nói:
- Không phải em tôi, là hàng xóm.
- Em nhà đã thích chơi game vậy, không bằng cậu cho cô ấy nick của cậu đi, còn bày đặt luyện cấp bậc, phiền phức.
Đầu nhím cầm khăn trên vai lau đầu nói: – Vị đạo sĩ này làm sao mà kém thế, một chút kỹ thuật cũng không có.
Đại danh của đầu nhím là Chư Việt Ninh, theo lời kể thì xuất thân trong một gia đình có truyền thống hiếu học, tên thì hết sức nho nhã mà ngoại hình thì lại quá ngông cuồng, bản thân anh ta là một thể tổng hợp hoàn mỹ nhất của khí chất nho nhã và ngông cuồng đó. Tuy nhiên cái tên Chư Việt Ninh này rất ít người gọi, bạn cùng phòng đều gọi là anh mập.
Nguyên nhân cuối cùng, thì ngắn gọn trong một từ là: Mập.
Lúc đầu với tên gọi này, anh ta đã từng đưa nắm tay mập mạp của mình ra nói rằng ai dám gọi như thế một tiếng thì sẽ đấm thẳng tay. Nhưng trí tuệ của quần chúng là vô hạn, sau khi tiễn anh mập lên vị trí trang trọng anh Trư (trư = lợn), anh mập chỉ còn có thể quay ngược lại cầu mọi người: – Các huynh đệ, đừng, hay là cứ gọi là anh mập nhé… ai dám không gọi, sẽ liệu hồn với tôi….
Anh mập oán trách, luôn oán trách khoa máy tính đến tố chất văn học cơ bản cũng không có, đặt biệt càng không có một chút sức tưởng tượng. Nhưng do cứ bị gọi anh mập anh mập nhiều quá, nên có lần nghe người khác gọi mình là Chư Việt Ninh, rất lâu anh ta mới nhớ ra là đang gọi mình.
Nghiêm Tiêu thấy vết máu của Boss trên màn hình, nói một cách đơn điệu:
- Nếu như đem nick cho Mạc Nhan, người khác sẽ thấy rất kỳ lạ rằng mình sao lại đưa cấp bậc luyện được cho người khác.
Anh mập “Xí” một tiếng, nhìn vào tình hình trận chiến nói:
- Năm đó khi anh mập tôi đánh Tàng kiếm các, chỉ thích cửa thứ hai, tiểu thư đanh đá thích cầm đao chém bậy đó đẹp hơn tên giữ cửa đầy cơ bắp nhiều, vừa chém vừa nói “ Tên hiếu sắc, xem chiêu”, rất có tình ý…
Đáng tiếc chơi bản sao đơn thuần là lãng phí thời gian.
Nghiêm Tiêu vừa nhìn màn hình, vừa mở sách chuyên ngành, đọc mấy hàng chữ rồi lại nhìn máy tính. Anh chiếm một chỗ cực tốt, khi boss ra chiêu với người khác đều rất hung hăng, mà Mặc mặc khạp thụy lại đứng nguyên một chỗ một cách rất vô tội, hầu như không có thương tích gì.
Kiếm thần đại chiến Độc cô cửu kiếm la lớn:
- Là tên hiếu sắc, tuyệt đối là một tên hiếu sắc, thấy người đẹp là thương hoa tiếc ngọc, không công bằng!
Công tử vô đạo nhanh chóng tiếp lời:
- Bà xã tôi vốn là mỹ nữ, bà xã nhỉ?
Luôn tiện thêm biểu tượng hai mắt hình trái tim.
Nghiêm Tiêu nổi da gà.
Anh bỗng cảm thấy, những yêu quái trong game, hoặc là mô phỏng giọng nữ sinh, hoặc là gọi người chơi nam cùng giới là ông xã, điều đó thực sự rất cần dũng khí.
Anh nghiêng qua một bên, như vô tình hữu ý nhìn nhìn anh mập.
Anh mập quan sát nét mặt anh, hắng giọng nói:
- Nhìn gì mà nhìn? Trong game gì cũng không nhiều, chỉ có nhiều nhất là yêu quái!
Anh ta lấy khăn tay xoa đầu nói:
- Chuyện này mà cậu cũng xem là thật thì thua rồi.
Lời của anh ta vừa dứt thì quyển từ điển Ofoxrt từ đầu giường bên kia đã ném tới:
- Yêu quái xuất môn!
Nghiêm Tiêu chuyển đầu qua nhìn lại màn hình. Một đội xông qua cửa thứ sáu Tàng kiếm các, được chuyển đến cửa quan cuối cùng. Cửa quan thứ bảy được nhiều người chơi cho rằng là cửa quan cực RP (khó). Bất luận là cầm VK chém chặt hay ra chiêu thức đẹp, bạn đều thấy trên đỉnh đầu kiếm ma của Boss đội số “1” sát thương hoa lệ.
Nhưng lịch sử đã dạy chúng ta, lực lượng của quần chúng là vô hạn.
Trên có chính sách, dưới có đối sách. Trên đời này không có yêu quái chém không ૮ɦếƭ, chỉ có người chơi làng tàng.
Đội trưởng Kiếm thần đại chiến Độc cô cửu kiếm đứng thẳng thân dậy, thả khí độc với Boss, Boss vừa thành tỷ suất chảy máu, vừa vác cây kiếm lớn truy giết Kiếm thần đại chiến Độc cô cửu kiếm, đối với người khác nhìn như không thấy.
Tình hình hiện trường nhất thời chuyển hết hết sức đột ngột: Kiếm thần chạy quanh sân tháo mạng, Boss không tiếc sức mà đuổi theo sau, còn mấy người khác thì ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện phiếm.
<Công tử vô đạo> Bà xã hôm nay thật lợi hại (hình trái tim)
<Bần đạo pháp hiệu Vô Biên> Nam nữ cùng làm việc thì không biết mệt, có MM (muội muội) nữa thì càng tốt.
Mọi người không thấy lão gia đang bận rộn sao, làm gì mà ngồi nói chuyện thế?
Hihi, vì trong mắt GG (ca ca) Ma kiếm chỉ có em thôi mà…
…… ……
Nghiêm Tiêu rời mắt khỏi máy tính, cầm áo quần khăn đồ đi tắm. Tắm xong quay lại, trước mắt là vô số những tin tức chuyển đến, hộp thoại hầu như bị chiếm hết chỗ.
Bà xã( hình trái tim), hôm nay ông xã của em lợi hại không?
Bà xã, để ông xã gặp em xem, số điện thoại và số QQ (mạng chat tương tự Yahoo của TQ) của em là bao nhiêu?
…… ……
Nghiêm Tiêu kích chuột, trực tiếp đóng hộp thoại, ngón tay đồng thời ấn xuống, Mặc mặc khạp thụy chuyển từ trạng thái luyện cấp bậc biến thành trạng thái PK (tấn công).
Thế giới cuối cùng đã yên bình.
Nghiêm Tiêu cầm ly nước, trước mắt hơi nước ngập tràn, khí lạnh của điều hòa làm nước bốc lên.
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu của Boss Ma Kiếm cuối cùng cũng xuất hiện một vết thương mảu đỏ, đương nhiên bị gục ngã.
Một đoàn cao thủ võ lâm dưới sự lãnh đạo của đội trưởng Kiếm thần đại chiến Độc cô cửu kiếm đã đánh bại Ma Kiếm của Tàng kiếm các, đây thực sự là một sự kiện chấn động cổ kim, vô tiền khoáng hậu.
Anh mập vừa PK người thật xong xuôi, tiến đến xem:
- Qua cửa thứ bảy cảm giác như thế nào? Có phải cảm thấy bản thân vừa là cao thủ vừa được người ta sung bái?
Nghiêm Tiêu dựa vào ghế, mỉm cười nói:
- Chuyện này mà cậu cũng xem là thật thì thua rồi.
Câu này, bị nói lại một cách nguyên văn.
Buổi sáng Mạc Nhan nhận được tin nhắn của lớp trưởng, trước buổi tối phải nộp bản tổng kết năm học.
Cô rất buồn bực, loại văn hành chính này hầu như là từ bé viết thành lớn, tổng kết là khi vào đại học một học kỳ một tiểu kết, một năm học một tổng kết. cô gửi tin nhắn cho Nghiêm Tiêu: “Anh Tiêu, hôm nay anh đến phòng tự học nhé, nhớ mang theo máy tính nhé.”
Cô vốn không thường gọi Nghiêm Tiêu như thế, hay gọi nhất là sư huynh Nghiêm Tiêu.
Mạc Nhan từ nhỏ lớn lên dưới cái bóng của Nghiêm Tiêu. Bố mẹ cô và bố mẹ Nghiêm Tiêu vốn là giáo viên cùng một trường, lúc đó đãi ngộ của giáo viên nhân dân không được tốt lắm, hai nhà ở cùng một ký túc xá dành cho giáo viên, và cũng là hai nhà đối diện.
Nghiêm Tiêu lớn hơn Mạc Nhan một tuổi, sinh ra đã thanh tú nho nhã, như câu nói của một ông chủ nhiệm dưới lầu là: “Anh xem con mắt, cãi mũi đó của đứa bé, rõ ràng cũng không có gì đặc biệt, nhưng nhìn là biết không giống người khác.”
Mạc Nhan sau khi sinh ra, dưới sự quan tâm của bố mẹ hai nhà, lớn lên cùng Nghiêm Tiêu.
Đáng tiếc là Mạc Nhan hoàn toàn không có ấn tượng gì với khoảng tuổi thơ trong sáng mà vô tư đó, nếu không có những bức ảnh làm chứng, cô nhất định cảm thấy mọi người đang đùa giỡn mình. Sau đó cô cũng không may học cùng trường tiểu học với Nghiêm Tiêu, rồi là học cấp hai, hoàn toàn là bi kịch. Nghiêm Tiêu là học sinh ưu tú toàn diện, giáo viên, phụ huynh không chê trách được gì, mẹ của Mạc Nhan càng thích so sánh cô với Nghiêm Tiêu, mà nội dung câu chuyện luôn lấy câu mở đầu là “Con xem Nghiêm Tiêu nhà người ta…”.
Từng có một đoạn thời gian, Mạc Nhan hễ nghe từ tương đồng với âm “Nghiêm” và “ Tiêu” thì sẽ tìm cách chạy trốn.
Khó khăn lắm mới qua tốt nghiệp cấp hai, Mạc Nhan dứt khoát không điền hồ sơ vào cấp ba cùng trường với Nghiêm Tiêu đã thi đỗ một năm trước, cô chọn phương hướng hoàn toàn ngược lại. Như vậy, không những sẽ không gặp ở trường, mà đến trên đường đi học cũng sẽ không gặp.
Nhưng việc chọn trường và chuyển nhà lại giống nhau, hai nhà Nghiêm, Mạc hai lần chuyển nhà, lần thứ hai thì lại là cùng chuyển đến ở cùng một lầu, một dãy, một khu phố chung.
Người lớn đều thích nói đó gọi là duyên phận.
Mạc Nhan cực kỳ buồn bực, thật là không gì buồn bực hơn. Vì thế khi cô biết mình bất hạnh lại học cùng chung một trường đại học với Nghiêm Tiêu, cô hận đến mức không ngẩng đầu lên được.
Ai nói đến một người gặp xui xẻo thì cũng không độc đến nỗi này chứ?
Ngày Mạc Nhan nhập học, kéo theo vali lạc đường ở công viên ngôi trường lạ lẫm, nghe được câu nói nhiệt tình của một giọng nam từ phía sau vang lại: “Bạn, chào bạn, bạn là sinh viên mới à? Có cần tớ giúp gì không?
Mạc Nhan nghe âm thanh ngoảnh đầu lại, đứng ở trước mặt cô là một sinh viên nam mập mạp, cười tít mắt với cái má có lúm đồng tiền.
Nói theo cách văn vẻ, có một loại người, toàn thân tràn đầy khí chất thân thiết, khi bạn thấy anh ta thì tự nhiên có cảm tình tốt, và loại cảm tình tốt đó sẽ bị thúc đẩy không ngừng lớn lên dưới sự ảnh hưởng của sự thúc hóa của nụ cười, ở trong lòng sẽ lớn lên và loại cảm tình đó gọi là mến-ngay-từ-lần-gặp-đầu.
Nói văn vẻ hơn, lúc đó trong lòng Mạc Nhan không ngừng lớn lên một cảm giác như thế. Đương nhiên sau này sự thực chứng minh, đó gọi là trường hợp gặp gỡ dẫn đến có tiếng nói tâm hồn chung.
Ngay lúc đó, ánh nắng nghiêng dưới bóng cây, chiếu những vết lấm tấm, gió ngày hè thổi nhẹ, tất cả êm đềm mà đẹp đẽ. Đúng như một nhà họa sĩ nổi tiếng nào đó từng nói, giây phút đó, vòng quay vận mệnh một lần nữa chuyển động.
Sinh viên nam mập đó bước đến bên cô, cười rạng rỡ nói:
- Bạn à, cái vali này của bạn rất nặng nhỉ, tớ giúp bạn nhé. À, bạn ở ký túc xá nào?
Mạc Nhan chỉ về phía sau nói:
- Không, không cần đâu, có người đến đón mình.
Nghiêm Tiêu thông thả đi từ xa đến, mặc dù rất nắng nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:
- Đến ký túc xá dỡ đồ trước nhé, em ở lầu nào? Thanh Khê hay Lam Điền?
Mạc Nhan xem tờ giấy nhập học nói:
- Thanh Khê.
Các lầu ký túc của đại học Z đều có tên, mà những cái tên này được đặt nghe có vẻ rất xanh tươi trù phú, ví dụ như Bạch Sa, Tử Vân, Thúy Bách, Đơn Dương…
Sinh viên nam mập nhìn Nghiêm Tiêu, cười càng rạng rỡ hơn nói:
- Tôi nói mà đây là duyên phận, không phải người cùng nhà, không vào cùng một cửa, mọi người đều là người một nhà.
Mạc Nhan bị nói đến ngứa cả lòng, lập tức bật lại:
- Ai nói là cùng một nhà với anh ta?!
Nghiêm Tiêu liếc tên mập, lạnh lùng nói:
- Đã là người một nhà vậy thì vali để cậu xách rồi.
Anh mập lập tức nói:
- Đều là người một nhà, khách sáo qua khách sáo lại như thế thì là người ngoài rồi, hai anh em chúng ta ai với ai xách chả được nhỉ?
Bị hiểu lầm một cách đau lòng, trong đầu Mạc Nhan lập tức xuất hiện một liên tưởng diệu kỳ. Mặt mày của Nghiêm Tiêu rất tuấn tú, khí chất lại cực tốt, khi hơi chau mày cũng có một cảm giác đẹp đẽ khó tả. Tuy vẻ đẹp của anh mập còn chờ phải nâng cấp, nhưng bây giờ để ý kĩ, vẫn là hết sức thân thiện. Vì thế, Mạc Nhan mới viết một bài văn, lại không ngờ máy tính bị virut xâm nhập bị hỏng, sau phải nhờ Nghiêm Tiêu sửa giúp, bài văn đó cũng bị lộ. Nhưng việc đó là của sau này.
Lúc đó, Nghiêm Tiêu không nhiều lời với anh mập, cúi người cầm tay kéo vali từ tay Mạc Nhan, nói ngắn gọn:
- Anh đưa em đến ký túc xá trước, sau rồi đi đăng ký học phần.
Mạc Nhan nhìn sư huynh mập đó một cách lưu luyến.
Anh mập thì cười:
- Anh Tiêu của chúng ta, hành lý với trọng lượng như thế nhất định không thể không xách nổi.
Mạc Nhan lập tức bật cười, hết sức nghiêm trang, vốn là muốn trở thành thục nữ, bây giờ giống như bong bóng xà phòng bảy màu, Bộp một tiếng là vỡ vụn.
Vì thế, vòng quay BT (Biến th' ^^) của vận mệnh bắt đầu chuyển động…
Học xong tiết cuối cùng của buổi chiều, Mạc Nhan ăn tối ở căng tin xong, nhân tiện đi siêu thị mua vở viết.
Đó chính là Nơi tinh hoa của tiểu kết học kỳ.
Mấy năm này là thời đại bùng phát của thông tin. Trên mạng tin tức đủ hình đủ kiểu đều có, tiểu kết của học kỳ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Vì thế phía nhà trường nghĩ ra một chủ ý, tất cả những bản tổng kết cá nhân, đơn xin vào Đảng, báo cáo thực tập đều không thu bản photo, bắt buộc phải viết tay bằng giấy theo đúng quy cách.
Mạc Nhan đến phòng tự học, thấy Nghiêm Tiêu đang thu xếp tài liệu, một đống giấy A4 đầy những chỉ lệnh của máy tính.
Nghiêm Tiêu thấy cô, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi nói;
- Anh đến nhà ăn, cần anh mua gì không?
Mạc Nhan lắc đầu, mở máy tính trên bàn, ấn nút mở. Đang lúc ai đó không có ở đây, cô đăng nhập game, nói không chừng giờ này còn có người quen đang online, ít nhất cần phải nói với người khác, một tháng nay mình vì kiểm tra mà cắt mạng.
Cô lên mạng, thì thấy có tin tức ở hộp thoại, là Y mệ phi vũ:
- Mặc Mặc, em và Công tử vô đạo cãi nhau à? Hôm qua sao lại PK cậu ta rồi?
Công tử vô đạo là một trong những người cô quen biết sớm nhất khi tham gia trò chơi. Anh ta ép làm bạn tốt, còn đề xuất việc dẫn dắt cô đi luyện cấp bậc, ngoài ra còn đề xuất “Làm bà xã nhé, những huynh đệ chơi cùng đều tìm được bà xã rồi.”
Mạc Nhan vì cái lý do này mà dở khóc dở cười, cuối cùng cũng đồng ý.
Tùy ý người hỏi, không có lý do gì mà đi trả lời câu hỏi đau đầu này. Sau đó, cô vẫn tự tập hợp, làm thuốc, làm nhiệm vụ.
Trong game, bạn không biết tôi là ai, tôi cũng không biết bạn là ai, không cần phải cho là thật.
Nhưng lời của Y mệ phi vũ khiến Mạc Nhan không hiểu tẹo nào:
- Em PK anh ta khi nào?
Y mệ phi vũ nhanh chóng trả lời:
- Thì là tối hôm qua, lúc tấn công Tàng kiếm các ấy.
Y mệ phi vũ:
- Cũng đến cửa cuối cùng rồi, Công tử vô đạo bị PK mất, đến kinh nghiệm cũng không có lấy một điểm, quá thảm thương!
Mạc Nhan nhanh chóng thanh minh:
- Oh, tối qua không phải là em lên mạng.
Y mệ phi vũ:
- Em bị trộm pass à?!
Chuyện gì thế này?
Mạc Nhan lấy lại tinh thần:
- Không phải, tối qua em có chút chuyện, là một sư huynh giúp em chơi bản sao.
Một hồi lâu, Y mệ phi vũ mới hỏi lại một câu:
- Vị sư huynh của em đẹp trai không?
…… ……
Mạc Nhan chống cằm, đánh một câu ở hộp thoại:
- Không phải là Công tử vô đạo đó đã chơi xỏ sư huynh chứ?
Khi Nghiêm Tiêu trở lại, Mạc Nhan đang chép bản tổng kết năm học ở trên máy, vừa copy vừa phát huy tư duy chém gió quý báu: “Thời gian trôi qua thật nhanh, năm học 200X này cuối cùng cũng đi qua. Trong năm học này tôi lên lớp không trễ cũng không về sớm, không thiếu tiết, bỏ tiết, chăm chỉ hoàn thành bài tập, nộp đúng hạn…”
Nghiêm Tiêu bước đến bên Mạc Nhan, ngồi xuống ở vị trí kế bên cô.
Mạc Nhan trong chốc lát đã viết đến triển vọng trong tương lai: “… tôi cần phải nỗ lực phấn đấu học tập hơn, không ngừng tiến bộ, trên con đường của chính mình phải tự mình bước!” Cô bỏ Pu't xuống kẹp tờ giấy bản thảo viết chi chit chữ ở trên bề mặt là bốn chữ Tổng kết năm học, rút ra cuốn tập đề thống kê xác suất tính toán một chút, quay đầu qua người ngồi kế bên nói:
- Sư huynh, anh biết làm câu này không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc