Chị Hai Học Đường - Chương 10

Tác giả: Lala

Hình ảnh mập mờ không xác định xuất hiện trong đầu óc Thiên Di. Nó lặng người. Một cánh đồng hoang. Nó thấy một bóng đen. Bóng đen đó là ai? Nó không tai nào nhớ ra được. Đầu nó đau nhói. Nó nhăn mặt, ôm lấy đầu. Hạo Nhiên nhìn nó lo lắng.
-“Di Di. Em không sao chứ?”
Nó nhìn Hạo Nhiên, im lặng. Rồi nó cố nặn ra một nụ cười
-“Em không sao.”
-“Nhìn em không ổn chút nào.” Nói rồi Hạo Nhiên đứng dậy, nắm lấy tay nó. “Đi lên phòng.”
San San nhìn nó đầy lo lắng. Nhưng nó cố làm San San an lòng.
-“Tớ không sao. Tớ nằm nghĩ một chút rồi thôi ấy mà.”
Nó để mặc Hạo Nhiên nắm tay nó, kéo nó lên phòng. Hạo Nhiên đặt nó nằm xuống, chạy đi tìm cho nó một cốc sữa.
-“Em uống đi.”
Nó ngoan ngoãn đón lấy cốc sữa trên tay Hạo Nhiên.
-“Anh này. Em hỏi một câu được không?”
-“Ừ. Em hỏi đi.”
-“Lúc đó…là anh đến cứu em phải không? San San nói với em thế.”
-“Ừ. Có chuyện gì àk?”
-“Làm sao anh biết em gặp chuyện?”
-“…” Hạo Nhiên không trả lời nó mà chỉ nhìn nó. Rồi hắn vuốt tóc Thiên Di. “Có người báo cho anh biết”
-“Ai vậy?”
-“Không được hỏi nữa. Em nghỉ chút đi.”
Hạo Nhiên đóng cánh cửa lại phía sau lưng. Hắn mở điện thoại ra.
“Thiên Di gặp chuyện rồi. Anh đến cánh đồng hoang ngoại ô đi. Chỗ mà ngày xưa mình hay đến ý.” Tin nhắn đến từ Uyển Nhã.
Hạo Nhiên thở dài. Đã 2 năm rồi. Bây giờ lại xuất hiện.
Mấy ngày hôm sau, Minh Duy với San San quyết định sang Mĩ. San San quyết định nghỉ học để theo học một khóa học nấu ăn. Từ lâu cô bé vẫn muốn trở thành một đầu bếp nổi tiếng. Cô bé nói việc học mấy thứ vớ vẩn trong sách không giúp được gì cho chuyện nấu ăn của cô. Còn Minh Duy sau mấy ngày năn nỉ ỉ ôi San San đừng đi mà không được, cuối cùng cũng quyết định xách va li sang Mĩ cùng San San. Ngày chia tay ở sân bay, Thiên Di mặt buồn xo, cứ nắm chặt tay San San.
-“Một năm nữa phải về với tớ đấy.”
-“Biết rồi.” San San ôm chầm lấy Thiên Di, mắt cô bé ngấn nước. “Ở nhà phải nghe lời anh Hạo Nhiên đấy. Nếu bị bắt nạt thì cứ thẳng tay. Chỉ cần đừng để bị thương là được.”
-“Hjx. Tớ sẽ nhớ cậu lắm lắm.” Thiên Di sụt sùi.
Hạo Nhiên quay sang Minh Duy
-“Chăm sóc con bé cho tốt. Đừng phụ lòng nó đấy”
-“Biết rồi. vợ của tôi mà.” Minh Duy nhe răng cười với Hạo Nhiên.
Nhìn máy bay cất cánh mà lòng Thiên Di trống trải vô cùng. Đứa bạn đầu tiên ở trường của nó, đứa bạn thân của nó bây giờ lại đi xa mất rồi. Sau này có nhớ cũng chỉ có thể nghe nó an ủi qua điện thoại. Một năm không có Thiên Di bên cạnh không biết San San có thể tự bảo vệ mình không. Hạo Nhiên ôm lấy Thiên Di, kéo nó về xe.
Chiếc limo màu đen đưa Hạo Nhiên và Thiên Di về biệt thự của Hạo Nhiên. Ba mẹ nó cũng đã bay sang Canada 2 ngày trước. Bây giờ nó mới biết. Con gái của tài phiệt cũng không phải là thạt sự sung sướng.
Điện thoại của Hạo Nhiên bỗng reo lên. Hắn rút cánh tay đang quàng qua vai Hạo Nhiên ra, rút ra chiếc điện thoại. Rồi đột nhiên, mặt Hạo Nhiên tối sầm. Nhưng ngay lập tức, hắn lấy lại vẻ điềm nhiên.
-“Di Di. Em về trước nhé. Anh có việc một chút”
-“Vâng”
Hạo Nhiên xuống xe, còn quay lại cười với Thiên Di, bảo nó về nhà ngoan ngoãn đợi hắn. Thiên Di cười đáp lại, không chút nghi ngờ. Ngôi biệt thự của Hạo Nhiên vẫn rộng như thế. Nhưng bây giờ lại thấy thật vắng lặng. Một mình nó bước vào nhà. Người làm vẫn đông như thế, nhưng sao nó thấy cô đơn quá.
……………
-“Hẹn anh ra đây có chuyện gì?” Hạo Nhiên lạnh lùng hỏi Uyển Nhã
-“Có gì đâu.” Uyển nhã lả lướt cầm ly nước cam lên. “Nhớ anh thôi mà.”
-“Anh với em không còn gì nữa. Em đừng làm như thế.”
-“Nhưng anh vẫn còn yêu em” Uyển Nhã tỏ ra tự tin, nhìn Hạo Nhiên. Nhưng khuôn mặt hắn không tỏ ra một chút cảm xúc nào
-“Không còn nữa. Có chuyện gì không?” Hạo Nhiên nhắc lại
-“Không…” Uyển Nhã lại tiếp tục cười, điệu bộ chớt nhả. Nhưng Hạo Nhiên ngắt lời
-“Sau này không có chuyện gì thì đừng gọi anh ra nữa” Rồi hắn đứng dậy, bước ra ngoài.
Uyển Nhã vẫn ung dung ngồi im. Đã 2 năm rồi mà hắn vẫn thế. Không che dấu được cảm xúc của mình.
Hạo Nhiên mím chặt môi, bước ra ngoài. Hắn đã có Thiên Di. Uyển Nhã cũng biết rõ điều đó. Dù trước đây hắn yêu Uyển Nhã như thế nào thì bây giờ, sự thật vẫn là người hắn yêu nhất là Thiên Di. Đối với hắn mà nói, chút xao xuyến, nuối tiếc về một con người quá khứ như Uyển Nhã không đủ để *** yêu hắn dành cho Thiên Di thay đổi chút nào.
…………
2 năm trước.
-“Hạo Nhiên. Em yêu anh nhất đấy, không bao giờ xa anh đâu.” Uyển Nhã cười như nắng mai, nhìn Hạo Nhiên. Khuôn mặt Hạo Nhiên sáng bừng. 2 con người hạnh phúc trên cánh đồng bồ công anh
Mảng kí ức thay đổi. Hạo Nhiên đang đứng trước một cánh đồng đầy hoa bồ công anh, tay cầm một bó hoa, đi đi lại lại. Hôm đó là sinh nhật Uyển Nhã. Chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Vợ yêu đang gọi. Hắn mừng rỡ
-“Vợ ở đâu thế? Tới đây nhanh đi”
-“Hạo Nhiên…Em…Em xin lỗi” Giọng Uyển Nhã ngập ngừng. Hạo Nhiên thốt nhiên hoảng hốt
-“Em…Em làm sao thế?”
-“Em…Em quay lại với anh Thanh Phong rồi.”
-“Không… Không phải như thế? Em nói dối anh.”
-“Em xin lỗi”
Uyển Nhã tắt máy. Để lại cho Hạo Nhiên nỗi bàng hoàng. Đau đớn. Xót xa. Hắn không thể ngờ. Thanh Phong, Minh Duy với Hạo Nhiên vốn dĩ là bộ ba. Chơi thân với nhau. Thế mà…
Hạo Nhiên vừa về đến nhà thì Thiên Di đã chạy ra đón hắn. Ngồi trong nhà một mình buồn ૮ɦếƭ mất. Hạo Nhiên nhìn nó cười. Phải rồi. Sao lại có thể vì loại con gái như Uyển Nhã, loại người không chung thủy như thế, mà làm Thiên Di đau lòng được chứ.
-“Di Di này”
-“Dạ?” Thiên Di quay lại nhìn hắn, chờ đợi
-“Em còn nhớ, có lần anh nói trước em anh từng yêu một người không?”
Hạo Nhiên hỏi. Thiên Di chợt khựng lại, nhưng rồi lại cười ngay.
-“Nhớ chứ. Sao thế anh?”
-“Hôm nay anh vừa đi gặp cô ấy.”
-“Có chuyện gì không anh?”
-“Cô ấy là người báo cho anh biết em gặp chuyện.”
Trong lòng Thiên Di nhẹ nhõm hẳn. Người mình yêu đi gặp người cũ. Đúng là rất căng thẳng
-“Thế em phải cảm ơn cô ấy chứ nhỉ?” Thiên Di cười, làm Hạo Nhiên có phần ngạc nhiên
-“Em không ghen àk?”
-“Không có. Em tin chồng chưa cưới của em không làm gì để em phải buồn hết”
Hạo Nhiên nhìn nó âu yếm, rồi ôm nó vào lòng.
-“Vợ chưa cưới của anh thật là tốt quá đi.”
Nó phì cười.
Sáng hôm sau đến lớp, nhìn chỗ ngồi bên cạnh mà nó chạnh lòng. Không có San San cười nói thật buồn. 2 ngày nữa sẽ có dạ hội buổi đêm ở trường nó. Mọi người trong lớp đang nhao nhao chuẩn bị
-“Nào mọi người.” Mai Hương gọi lớn. “Bây giờ bốc thăm nhé. Chúng ta sẽ đóng kịch, đề tài là truyện cổ tích. Lần này nhân vật chính của chúng ta sẽ là anh Chấn Vũ.”
Vừa nghe tới cái tên Chấn Vũ, cả bọn con gái trong lớp đã nhao nhao lên. Đứa nào đứa nấy mặt tươi rói.
-“Thế bốc thăm nhé. Ai có lá thăm màu đỏ sẽ là công chúa Bạch Tuyết. Còn những lá thăm màu trắng khác thì sẽ có vai ghi rõ trên đó”
Cả bọn con gái xúm nhau lại. Thi nhau bốc thăm. Nó không định đóng kịch. Nhưng lại bị Mai Hương chỉ định. Lần lượt, từng lá thăm trắng được lấy ra, kèm theo hiệu ứng là vẻ mặt thất vọng của chủ nhân. Tới lượt Thiên Di, nó cho tay vào thùng thăm kín mít, lấy đại ra một lá thăm rồi đi về chỗ. Không để ý tới khuôn mặt của những đứa con gái còn lại
-“Gì vậy? Sao nó đỏ dữ thế?” Những đứa con gái còn lại bắt đầu xúm lại với nhau. Bấy giờ Thiên Di mới để ý đến màu đỏ chói trong tay mình. Nó ngao ngán. Không biết cái lão Chấn Vũ đó như thế nào mà có thể làm cho mấy đứa kia mê mẩn thế
Hôm đó là một ngày không mấy suôn sẻ với nó. Bọn con gái thì cứ dèm pha chuyện nó ăn may. Nó lại thấy không may mắn gì hết. Chỉ là hot boy thôi mà. Chồng chưa cưới của nó là đẹp trai nhất. Nó cười thầm trong bụng. Nó đứng dậy, đến thư viện tìm thêm một số tài liệu về bài giảng. Đang loay hoay cầm chiếc điện thoại định nhắn tin cho Hạo Nhiên thì nó ***ng phải một người. Chiếc điện thoại trượt khỏi tay, hạ cánh xuống mặt đất. Khi hạ cánh còn chia ra làm mấy mảnh.
-“Ối! xin lỗi em. Em không sao chứ?”
Nó xót xa quay lên nhìn hung thủ vừa gây ra cái ૮ɦếƭ có phần đau thương cho điện thoại của nó. Gì chứ? Cái đó là của Hạo Nhiên tặng cho nó mà. Tên con trai nhìn nó có vẻ hối lỗi
-“Anh đền cho em cái khác.”
“Cũng đẹp trai phết. Thôi tha.” Thiên Di nghĩ thầm. Không phải là cũng đẹp trai phết, mà là quá đẹp.
-“Anh là Chấn Vũ. Ra về anh dẫn em đi mua cái khác nhé.”
-“Thôi. Không cần đâu.” Nó nói. “Em là Thiên Di. Là người sẽ đóng kịch cùng anh.”
-“Sao không cần chứ. Hóa ra là em àk? Anh cũng mới được thông báo.”
-“Thôi. Hợp tác vui vẻ. Em có việc. Em đi trước đã.” Thiên Di nói, không mấy hào hứng rồi rảo bước đi. Để mặc Chấn Vũ nhìn theo nó, ánh mắt như có ánh cười
-“Vợ yêu mệt không?” Vừa mở cửa xe, Hạo Nhiên đã cười như nắng với nó.
-“Không mệt. hj”
Suốt dọc đường về, nó với Hạo Nhiên nói chuyện rất vui vẻ. Cứ thế này mãi thì vui quá. Nó cũng chẳng mong gì hơn. Như thế này thì quá là hạnh phúc rồi. Về tới nhà, Hạo Nhiên nhận được tin nhắn từ Uyển Nhã.
“Em mệt lắm. Anh tới đây một chút đi!”
Hạo Nhiên cắn môi. Hắn không đành lòng để Thiên Di ở nhà một mình. Nhưng Dù sao hắn cũng không thể để mặc một mình Uyển Nhã. Dù sao thì Uyển Nhã cũng từng giúp hắn nhiều
-“Anh tới nhà bạn một chút.” Hạo Nhiên mỉm cười. Phải rồi. Chỉ là nhà bạn thôi mà. Nhưng sao lại không nói ra cho Thiên Di biết “Bạn” là ai?
-“Em biết anh sẽ tới mà” Uyển Nhã mỉm cười, đón hắn từ ngoài cổng. “Anh vào nhà đi”
-“Không cần.” Hắn lạnh lùng, lôi trong cốp xe ra một bịch thuốc. “Anh mua thuốc tới. Em uống rồi nghỉ ngơi đi”
-“Cứ vào đi đã.” Uyển Nhã vẫn cười tươi với hắn. Nụ cười đó, lâu nay vẫn không thay đổi.
-“Ngồi xuống đi” Uyển Nhã chỉ vào chiếc ghế chạm trổ tinh xảo. Hạo Nhiên ngồi xuống, buông một câu
-“Có chuyện gì nói đi. Anh còn phải về nhà với Thiên Di.”
-“Thiên Di?” Nụ cười của Uyển Nhã héo đi. “Anh thật sự yêu cô ấy à?”
-“Ừk.” Hạo Nhiên không ngần ngại trả lời. Uyến Nhã khẽ mím môi.
-“Anh…Bây giờ anh về đi. Em muốn nghỉ một chút.”
Hạo Nhiên ra về. Uyển Nhã cố nhịn cơn tức trào trong máu. “Em phải giành lại anh.”
Thiên Di đang ăn dở gói khoai tây chiên thì Hạo Nhiên bước vào phòng nó.
-“Đi chơi vợ nhé?” Hạo Nhiên cười với nó.
Công viên đông nghịt người. Mặt ai nấy cũng rạng rỡ. Thiên Di nắm tay Hạo Nhiên chạy lung tung khắp nơi. Hết nơi này đến nơi kia
-“Anh.” Nó quay lại nhìn Hạo Nhiên đầy ẩn ý
-“Ừ. Sao vợ?”
Nó không trả lời Hạo Nhiên. Chỉ cười. Rồi quay lại nhìn ngôi nhà ma phía sau nó.
-“Không vào đâu.”Hạo Nhiên lắc đầu quầy quậy. “Em có vào thì vào một mình đi”
-“Ai bảo anh rủ em đi làm gì”
Cuối cùng vẫn là nó ăn nói giỏi hơn Hạo Nhiên. Hạo Nhiên nuốt nước miếng. Chân run run bước vào ngôi nhà đầy rùng rợn. Bên trong tối om. Thỉnh thoảng lại có tiếng trẻ con ré lên. Hạo Nhiên lúc đầu còn nhìn trước ngó sau, sau đó nhìn thấy một bóng người trắng tinh vụt qua, nhìn lên thì khuôn mặt đầy máu của người bị treo cổ lắc lư phía trên, hắn hết hồn. Nắm tay Thiên Di chạy thẳng một mạch. Nhưng mà đã vào rồi muốn ra thật chẳng dễ gì. Đang chạy thì một cánh tay nắm chặt lấy tay Hạo Nhiên, làm hắn chới với mất đà. Quay lại thì một bộ mặt tóc tai rũ xuống, lưỡi lè ra suýt thì ***ng mặt hắn. Hoảng quá, Hạo Nhiên giơ tay đấm thẳng vào mặt con mà đang nắm chặt tay hắn. Làm con ma lảo đảo đứng không vững, còn Thiên Di thì cười ngặt nghẽo.
-“Em còn cười được àk?” Hạo Nhiên đỏ mặt gắt lên, rồi cúi xuống thở. Chạy được ra ngoài xem ra đã là kì tích rồi. Nhưng Thiên Di lại nhìn hắn, mắt lại long lanh.
-“Thế vào nhà ma khác nhé.”
-“Không vào nữa. Trò gì cũng được. Trò đó anh không chơi đâu.” Hạo Nhiên hoảng hốt. Còn Thiên Di thì nhắc lại
-“Trò gì cũng được?”
-“Ơ” Hạo Nhiên ấp úng. “Ừk… Trò…trò gì cũng được.”
-“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” Hạo Nhiên hét ầm trên tàu siêu tốc. Con tàu lao đi với tốc độ chóng mặt. Lại còn quay mòng mòng nữa chứ. Hạo Nhiên cảm tưởng như hắn sắp văng ra vậy. Kinh hoàng. Nhưng Thiên Di ngồi bên cạnh lại không dấu được sự phấn khích. Xuống tới đất rồi vẫn còn đòi chơi lại, mặc cho chân Hạo Nhiên đang run bắn lên. Cả ngày hôm đó Hạo Nhiên bị Thiên Di lôi đi đến hết trò này đến trò khác. Toàn mấy trò mà con gái chẳng đứa nào dám chơi. Cuối buổi còn rủ Hạo Nhiên đi xem phim kinh dị. May mà lúc đó, theo như lời kể của Thiên Di sau này, mặt Hạo Nhiên vừa nghe tới chữ kinh dị đã xanh lét như sắp xỉu tới nơi nên Thiên Di đành tiếc rẻ. Hẹn hôm khác.
Tối hôm đó, Thiên Di phải cố gắng lắm mới dìu được Hạo Nhiên về phòng. Cậu chàng có vẻ như bị hoảng loạn rồi thì phải. Con trai gì mà yếu xìu. Nhưng mà Thiên Di lại cảm thấy Hạo Nhiên hôm nay rất dễ thương. Dù có sợ nhưng vẫn cố gắng chơi cùng Thiên Di để cho Thiên Di vui. Nhìn Hạo Nhiên nằm lăn xuống giường mà Thiên Di bật cười. Đúng là cũng yếu thật. Lúc nó quay lưng định ra ngoài thì Hạo Nhiên gọi nó
-“Di Di”
Nó quay lại. Hạo Nhiên đang nằm nghiêng, nhìn nó cười hiền. Nó cũng cười với Hạo Nhiên
-“Sao thế anh?”
-“Sau này anh sẽ không làm em khổ đâu.”
Nó mỉm cười. Chuyện này tất nhiên là nó biết. Cả đời này Hạo Nhiên sẽ ở bên nó mãi mãi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc