Chỉ Được Yêu Mình Anh - Chương 42

Tác giả: Nam Lăng

Có Hạnh Phúc Không?
Thượng Linh ngủ gà ngủ gật trên đường ra sân bay. Trong chiếc Bentley Limousine, ông Diệp Minh đang ngồi đối diện rời mắt khỏi tờ báo, chau mày nhìn cô.
Thượng Linh ngáp xong quay lại liếc ông Diệp một cái. Ông muốn gì mà nhìn cô với vẻ bất mãn như thế chứ? Con trai ông chỉ đi Singapore có một tuần, nếu ông không nỡ thì cứ việc theo thôi, chứ lườm cô làm gì? Cô mới thảm đây, vì không chịu đi công tác cùng CEO đại nhân, tối qua bị anh hành cho cả đêm, gần sáng mới chợp mắt được một hai tiếng đồng hồ. Bây giờ lại còn vội vội vàng vàng ra sân bay tiễn anh, người đáng thương phải là cô chứ!
Thượng Linh chống cằm liếc ngang, anh mặc quần áo tươm tất, giày da bóng lộn, tinh thần thoải mái, đang xem tài liệu trong laptop. Đúng là không công bằng, đáng lẽ anh phải mệt hơn cô mới phải, thật là vô lí.
Ánh ban mai rọi qua cửa xe, phản chiếu trên khuôn mặt trắng bóc hoàn hảo của anh, càng tôn lên vẻ mịn màng trên làn da, gương mặt tuyệt đẹp làm mê hoặc lòng người. Sao anh lại đẹp trai đến thế cơ chứ? Liệu có phải là sai lầm khi để anh đi công tác nước ngoài một mình hay không?
Đúng lúc đang ngẩn người ra nhìn, vai Thượng Linh đã bị anh nắm chặt, anh kéo cô ôm vào lòng, đôi môi mỏng hơi lạnh ghé sát bên tai: “Đang nhìn gì vậy?”
Hơi thở nóng ẩm cùng với những lời thì thầm bên tai vô cùng cám dỗ.
“Sao anh biết em đang nhìn anh, đổ bảnh chọe!” Cô nhéo anh một cái, anh đã cắn ngay vào taii cô, cơ thể cô run rẩy khẽ “a” lên một tiếng.
Diệp Minh đang ngồi đối diện thấy vậy càng cau mày hơn. Nhưng “mỹ nhân” cứ như không biết gì, vê vê cằm Thượng Linh rồi khẽ vuốt ve khóe miệng cô: “Tối qua đã làm em mệt sao?”
“…” Đại ca, cha anh đang ngồi ngay cạnh đấy!
“Ai bảo em không ngoan cơ, bắt anh đi nước ngoài một mình, nên phạt em là đúng rồi!” Anh nói xong lại cắn nhẹ lên khóe miệng cô.
“…” Thượng Linh thừa biết là anh cố ý. A Thố ૮ɦếƭ tiệt!
Hai người ầm ĩ cả quãng đường đến sân bay, làm Diệp Minh vô cùng khó chịu. Tiễn anh qua cổng kiểm tra anh ninh sân bay, lúc đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh mau vào đi, thượng lộ bình an nhé!” Thượng Linh ra sức vẫy tay, mong ngóng anh sớm lên máy bay để cô được tự do một tuần. Ngày kia là sinh nhật Mễ Mễ, cô sẽ bay về thành phố S đón sinh nhật cùng cô ấy. Đây cũng chính là lí do khiến Diệp Thố không vui, vì thế mà hành cô cả đêm qua.
Thấy bộ dạng chỉ mong sao anh mau đi đi của cô, anh lại thấy không vui chút nào, chau mày hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Vậy phải thế nào?” Thấy Diệp Thố nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Thượng Linh ngao ngán nhìn xung quanh bao người qua lại, chầm chậm kiễng chân hôn nhẹ lên má anh. Khi đôi môi rời khỏi má anh, anh đột nhiên giơ tay ôm chặt cô.
Anh hôn lên môi Thượng Linh, đôi môi thoảng hương bạc hà dịu dàng quấn lấy môi cô. Một tay ôm thật chặt, một tay đỡ sau gáy cô, hôn thật sâu không màng gì tới tất cả mọi việc xung quanh.
Những người có mặt tại sân bay đều kinh ngạc trước màn tình cảm nồng cháy này. Hôm nay Diệp Minh cũng phải đến thành phố H, có lẽ đã sớm dự liệu trước được cảnh tượng này nên đã qua tổ kiểm tra anh ninh từ trước. Thượng Linh định đẩy anh ra, nhưng thoáng thấy vầng trán anh nhăn lại nên mặc kệ, níu chặt vai anh, để anh hôn.
Diệp Thố hôn cô rất lâu, rất sâu, hoàn toàn không để ý đến những tiếng thì thầm, chỉ trỏ xung quanh. Anh cắn nhẹ môi cô nói khẽ trong tiếng thở gấp: “Một mình về thành phố S, nhớ phải cẩn thận đấy!”
“Uhm…” Thượng Linh mơ hồ trả lời.
“Anh sẽ gọi cho em. Anh để chìa khóa chung cư ở ngăn kéo trong phòng, chìa khóa xe để trên bàn trong chung cư. Nếu muốn tiếp đón bạn bè cứ mời đến chung cư, em tự quyết định lấy!” Đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve má Thượng Linh, môi anh lướt trên trán rồi dừng lại hôn tóc cô.
Hơi thở anh dịu lại, một lát sau mới lên tiếng: “Phải nhớ anh đấy!”
Thượng Linh lại khẽ “uhm” một tiếng đồng ý, Diệp Thố thở dài, buông cô ra bước vào cổng kiểm tra an ninh sân bay. Thực ra điều anh muốn nói là, cô sẽ nhớ anh chứ? Cuối cùng lại biến thành câu mệnh lệnh. Nhất định phải nhớ anh, tuyệt đối không cho phép cô có bất kì đáp án nào khác.
Ánh đèn trong quán bar mờ mờ ảo ảo, tiếng nhạc du dương cũng không ồn ào lắm. Tuy cuối cùng vẫn bị Mễ Mễ kéo đến bằng được, nhưng Thượng Linh vẫn không thấy thoải mái.
“Không phải chứ? Làm gì có ai kết hôn rồi là không được phép đến quán bar nữa!”
“Tuy anh ấy không nói rõ ràng ra như thế. Nhưng cậu cũng biết anh ấy mà tức giận là thể nào cũng vui buồn thất thường sáng nắng chiều mưa rồi mà…”
“Cậu đừng có nói nhảm nữa, mình đã hẹn với mọi người hết cả rồi! Ai muốn đến chung cư của cậu chứ, có cái quái gì hay đâu!”
Thượng Linh nhụt chí, dường như sau khi kết hôn cô được Diệp Thố dạy bảo nên quá “ngoan” rồi, chỉ đi bar thôi mà cũng phải suy nghĩ lâu như vậy, liệu có phải cô già rồi hay không?
Mễ Mễ cứ kiên quyết đòi làm sinh nhật thật tưng bừng cũng có cái lí của nó. Khúc gỗ A Ảnh tưởng Mễ Mễ và Âu Lạc Tư yêu nhau thật, không những mặc kệ không theo đuổi, mà còn không thèm nghe điện thoại của cô.
“Bọn cậu lắm chuyện quá!” Đã hơn một năm rồi vậy mà vẫn chưa yêu nhau.
“Đừng nhắc đến nữa, uống nào!” Mễ Mễ đập bàn, uống cạn cả chai luôn.
Trong đám bạn bè Mễ Mễ mời đến dự còn có cả Hoa Ninh, cậu cười gượng gạo khi thấy cô, rõ ràng vẫn chưa nguôi vết thương lòng. Thượng Linh vẫn ghi nhớ bài học lần trước, nên chỉ chào hỏi xã giao, không chuyện trò gì với Hoa Ninh, vẻ xa cách của Thượng Linh càng khiến Hoa Ninh thêm buồn lòng.
Khi mọi người đang nâng cốc chúc mừng, đột nhiên tiếng thủy tinh vỡ vụn liên tiếp vang lên từ phòng bên cạnh. Thượng Linh cũng thò đầu ra ngoài ngó nhìn theo mọi người. Một cô gái vóc dáng cao ráo đi từ phòng bên cạnh ra, nhưng lại bị người đàn ông đi phía sau túm lại.
Khi cô gái quay đầu, mọi người đều sáng mắt lên, không chỉ con trai, mà cả con gái cũng ngẩn người ra. Đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Các đường nét trên gương mặt dịu dàng tuyệt đẹp, mái tóc xoăn dài, chiều cao gần 1m70, thân hình hoàn hảo, khí chất sang trọng quý phái, chỉ cần quay đầu ngước nhìn là khiến người khác hồn xiêu phách lạc.
Hình như người đàn ông kia bị đá, chửi đổng túm lấy cánh tay cô gái quyết không chịu buông.
Cô gái khá nhẫn nại nhưng người đàn ông thì vô cùng lắm điều, càng lúc càng chửi những câu khó nghe hơn. Cô gái với chiếc cốc trên bàn, định hất nước vào mặt người đàn ông nhưng không ngờ có người còn nhanh hơn cô.
Cả một chai R*ợ*u vang dội từ đầu người đàn ông xuống dưới, chất lỏng màu đỏ làm quần áo anh ta ướt nhẹp. Tất cả đều thất thần, người vừa đổ R*ợ*u trên đầu tên đàn ông ném chai R*ợ*u lên sô pha, phủi tay chửi một câu: “Đồ Biến th'!”
Con người ghê gớm ấy… là Mễ Mễ! Thượng Linh lo lắng, vội chạy lên kéo Mễ Mễ lại.
Người đàn ông đã hoàn hồn, hung tợn nhìn Mễ Mễ, vừa nhìn đã biết ánh mắt ấy chẳng tử tế gì. Khi nhìn xung quanh thấy mấy người đàn ông cao to lực lưỡng đang tiến lại gần, cô gái tuyệt đẹp khẽ lầm bầm mấy tiếng: “Hỏng rồi!” Cô không kịp giải thích, chỉ nói một câu: “Chạy mau!”, rồi kéo mọi người chạy ra phía cửa.
Thượng Linh phản ứng khá nhanh, lúc bị kéo đi vẫn còn kịp ném ví cho Hoa Ninh, vội nói mấy tiếng: “Thanh toán nhé!”
Cô gái chạy rất nhanh, kéo mọi người ra khỏi quán bar, trốn ra sau bồn hoa đối diện với quán. Đợi khi mấy người đàn ông đối diện đã đi khuất mới quay lại nhìn mấy người nói: “Cảm ơn!”
“Người phải xin lỗi là chúng tôi. Bạn tôi tâm trạng không được tốt, uống hơi say.” Thượng Linh đỡ Mễ Mễ, nhìn ở khoảng cách gần, gương mặt cô gái càng hoàn hảo thoát tục hơn. Không biết tại sao khi nhìn gương mặt ấy, Thượng Linh bỗng nhớ đến Diệp Thố. Đều là những người đẹp cùng đẳng cấp với nhau.
“Dù thế nào, tối nay cũng cám ơn mọi người nhiều, tôi tên là Mã U.”
Không đợi Thượng Linh tự giới thiệu tên tuổi, cô gái đã nhìn về phía quán bar cười đáp: “Ồ, anh chàng người yêu đẹp trai của cô đến rồi kìa! Tối nay cứ thế này nhé, bye!”
Thượng Linh chưa kịp lên tiếng, người đẹp đã vẫy tay chào tạm biệt, ung dung bước đi.
Hoa Ninh trả ví tiền lại cho Thượng Linh, nhìn Mễ Mễ chậm rãi đáp: “Chị ấy say rồi, để em đưa hai người về.”
“Không sao đâu, chị lái xe đến mà.”
“Chị vừa rồi cũng uống một ít R*ợ*u, cứ để em đưa hai người về đi!” Hoa Ninh không đợi Thượng Linh nói gì đã đỡ lấy Mễ Mễ từ tay cô, bước về phía bãi đỗ xe. Thượng Linh không biết phải làm sao, đành phải đi theo Hoa Ninh.
Tối nay cũng may có Hoa Ninh, chứ không với cái tính cứ uống R*ợ*u say là lại quấy phá của Mễ Mễ, có lẽ Thượng Linh cũng không thể nào đỡ cô nàng về được chung cư.
“Phòng ốc đẹp quá, xem ra cuộc sống của chị rất ổn.” Trước khi về, Hoa Ninh dừng lại ngắm nhìn cây piano đặt trước cửa sổ sát sàn: “Em đã từng nghĩ nếu hai chúng ta có cơ hội ở bên nhau, em cũng sẽ mua một cây đàn như thế này đặt trong nhà…”
Thấy Thượng Linh không lên tiếng, Hoa Ninh cười nói tiếp: “Chị à! Chúng ta vẫn là bạn phải không, với tư cách là bạn bè thì tối nay chị quá lạnh nhạt với em đấy!”
Cô lặng lẽ nhìn Hoa Ninh một lát, mỉm cười nói: “Vậy có cần chị tiễn người bạn này xuống dưới không?”
“Bạn bè không phải khách sáo với nhau, lần sau có cơ hội chị mời em đi ăn nhé, em về đây!” Hoa Ninh mở cửa ra, nói tiếp: “Chị à, chị phải hạnh phúc đấy!”
Phải hạnh phúc? Ba tiếng ấy làm Thượng Linh ngỡ ngàng rất nhiều ngày. Không cần phải lo lắng về đời sống vật chất, không có áp lực kinh tế. Anh đối xử với cô rất tốt (tuy có khi tính tình hơi kì quái một chút), cô cũng cố gắng đối xử tốt với anh. Như vậy chẳng phải đã đủ rồi sao?
Sau khi về thành phố B, điện thoại Thượng Linh mấy ngày liền không có cuộc gọi nào cả.
Có lẽ Diệp Thố rất bận. Nhưng anh không gọi về cũng tốt, cô có thể yên tĩnh suy ngẫm một vài điều, nhưng cuối cùng cũng chẳng đúc rút được kết luận nào. Mấy ngày nay, ông Diệp cũng chẳng về nhà, nghe cô giúp việc và bác lái xe nói, hình như lão gia còn phải đến thành phố S có việc gì đó, chắc chắn sẽ về nhà cùng ngày với thiếu gia.
Lúc này, Thượng Linh hoàn toàn không ngờ Diệp Minh lại đưa một người cô quen từ thành phố S về nhà. Diệp Thố bay chuyến sáng, cô đặt đồng hồ để dậy sớm đi đón anh, nhưng lại ngủ quá giấc, lúc cô vội vàng chạy xuống cầu thang, anh đã về đến cổng.
“Nhanh vậy sao? Chuyến bay của anh mười giờ mới đến phải không?” Bây giờ mới có chín giờ, lẽ nào anh nhảy dù từ máy bay về?
Anh đặt hành lí xuống, bình thản nhìn cô: “Anh đổi vé sang chuyến bay sớm hơn.”
Ánh mắt ấy, thái độ ấy, Thượng Linh đã rất có kinh nghiệm cho những tình huống như thế này, nên ngay lập tức nhận ra có chuyện bất thường, quyết định hỏi thẳng anh: “Anh lại làm sao vậy?”
Ai ngờ không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong mặt anh lại càng tệ hơn: “Anh hơi mệt, lên tầng nghỉ một lát, đừng để ai làm ồn.” Anh nói xong lướt qua cô rồi đi thẳng lên tầng. Thượng Linh nhìn bóng dáng thanh mảnh bước đi, trong lòng thấy vô cùng kì lạ.
Diệp Thố ngủ từ sáng đến chiều. Để không đánh thức anh, Thượng Linh không dám vào phòng, ngồi đọc sách trong nhà kính trồng hoa từ sáng.
Khoảng ba, bốn giờ chiều, nghe tiếng bước chân chạy rất nhanh về phía cửa lớn của cô Phương, Thượng Linh đoán chắc Diệp Minh đã về. Cô bước ra phòng khách, đang suy nghĩ xem có nên gọi Diệp Thố dậy không thì anh đã thay xong bộ quần áo màu trắng mặc ở nhà đi từ trên tầng xuống.
“Anh ngủ ngon chứ!” Cô chủ động niềm nở.
Anh hơi nhíu mày: “Em ở dưới tầng từ lúc ấy đến giờ sao?”
“Vâng, em không đến làm phiền anh mà!”
Sắc mặt anh chẳng hề nhẹ nhõm đi chút nào: “Anh nói là đừng để người khác làm ồn, làm anh thức, em ở dưới làm gì?”
Cô ngơ ngác nhìn anh, ném sách lên sô pha: “Sao vậy, anh cố vạch lá tìm sâu sao?”
Ánh mắt anh rất tức giận, đang định tiến lên túm lấy cô, bỗng một giọng nữ vui vẻ êm tai vọng từ cửa vào: “Thố!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc