Chỉ Đợi Hoa Nở Cầm Hoa Cười - Chương 25

Tác giả: Nặc Danh Tuyết Tích

Nhà Hoa Nhan và nhà Tô Mộ Hinh đã mấy chục năm làm hàng xóm, có điều năm thứ hai sau khi Hoa Nhan sang Hong Kong, Tô Mộ Hinh đã chuyển sang nhà mới. Mẹ Tô và mẹ Hoa lúc trước có tình cảm rất tốt, bởi là hàng xóm, hai đứa trẻ lại học cùng nhà trẻ, bình thường hai người đều cùng nhau đưa con đến trường đón con về nhà. Đôi khi một bên bận việc, bên còn lại cũng vui vẻ giúp đỡ.
Sau khi tách ra, ngày lễ ngày tết Hoa Nhan cũng gọi cho bố Tô mẹ Tô, nghỉ đông và nghỉ hè đều về đất liền. Nghỉ hè năm nay không về, mẹ Tô đã sớm hỏi rồi. Giờ Hoa Nhan về nhà, mẹ Tô vui vẻ, nấu cả bàn tiệc.
Ăn xong bữa tối, ba đứa trẻ rất lễ phép giúp mẹ Tô dọn bát đũa, xem TV một lát, hơn chín giờ mới về phòng Tô Mộ Hinh tự chơi.
Hôm nay thứ bảy, Tô Mộ Hinh và Mễ Đóa Lạp đều mang theo máy tính của riêng mình, tham gia xong tướng lĩnh và đại đế lúc mười giờ, hai người nhìn nhau một cái, để nick treo máy ở gia tộc, sau đó cùng bò lên giường.
“Hai người không chơi game à?” Hoa Nhan đang nằm lì trên giường đọc sách đột nhiên cảm nhận được ánh mắt áp lực của bọn họ.
“Chơi, ba chúng ta cùng chơi.” Tô Mộ Hinh lôi một bộ bài tây ở đầu giường ra, “Nói thật hay mạo hiểm.”
Hoa Nhan đổ mồ hôi: “Có thể không chơi trò chơi ngu ngốc như vậy được không?”
Mễ Đóa Lạp tiện tay vứt quyển sách trên tay Hoa Nhan sang một bên, “Chỉ đọc sách mới thành ngu ngốc, cái này gọi là gia tăng tình cảm! Giờ chúng ta chẳng có gì để mạo hiểm hết, chỉ chơi nói thật, cái gì cũng hỏi được, chị em tốt không nên có bí mật đúng không?”
Thế là ba người ngồi trên giường, lật ngược bộ bài lại, ba người tùy tiện rút một quyển, người có quân thấp nhất sẽ thua, bị người có quân cao nhất hỏi.
Ván đầu tiên, Tô Mộ Hinh bốc được quân J tép, Mễ Đóa Lạp 9 dô, Hoa Nhan 7 dô.
Tô Mộ Hinh: “Trong Huyễn Thế, người đầu tiên cậu thật sự có tình cảm là ai?”
Hoa Nhan: “…”
Tô Mộ Hinh tỏ ra đáng thương: “Nói dối sẽ làm tổn hại đến tình cảm chị em đó.”
Hoa Nhan: “Sư phụ tớ.”
Mễ Đóa Lạp, Tô Mộ Hinh: “Cậu thật sự thích sư phụ mình à!”
Hoa Nhan: “Thật ra cũng không phải thích, là kiểu… một kiểu thần tượng từ lúc nick còn cấp thấp. Có điều đã qua hết rồi.”
Mễ Đóa Lạp: “Vậy giờ cậu thích ai?”
Tô Mộ Hinh: “Niêm Hoa Nhất Tiếu?”
Hoa Nhan: “Đó là câu hỏi khác rồi, cám ơn.”
Ván thứ hai, Hoa Nhan Q cơ, Tô Mộ Hinh 10 bích, Mễ Đóa Lạp 2 tép.
Hoa Nhan: “Đóa Đóa thì sao? Cậu và Tiểu Cỏ ở bên nhau lâu như vậy, có sinh ra tình cảm gì ngoài game chưa?”
Mễ Đóa Lạp: “Làm ơn đi, tớ và anh ta chơi với nhau từ lúc nick cả hai còn yêu, giờ căn bản chẳng thể có gì được! Dù có tình cảm cũng chỉ đơn thuần là tình bạn, bạn tốt ấy, tình cảm bạn thân thuần khiết. Hơn nữa nghe nói mấy hôm trước anh ta đã bày tỏ với người anh ta yêu thầm, hiện tại đang đáng ghét lắm.”
Ván thứ ba, Hoa Nhan K dô, Mễ Đóa Lạp J dô, Tô Mộ Hinh 6 tép.
Hoa Nhan cười mờ ám, nhìn Tô Mộ Hinh: “Hinh Hinh thầm yêu ai?”
Tô Mộ Hinh đột nhiên bị hỏi, sợ đến sững người.
Mễ Đóa Lạp đương nhiên biết người nào đó trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo, cũng tham gia: “Đừng nói dối nhé, tớ biết cậu nói đúng không đó.”
Tô Mộ Hinh: “Mễ Đóa Lạp cậu là đồ hèn hạ!”
Hoa Nhan: “Nói mau nào.”
Tô Mộ Hinh: “Chuyện đó, thật ra tớ cũng không thầm yêu anh ấy, chỉ thấy anh ấy rất quyến rũ thôi.”
“Ai ai ai?”
“… Cố… Chẩn.” Tô Mộ Hinh chỉ cảm thấy cô mất hết mặt mũi rồi. Cô vốn định moi ra tâm sự của Hoa Nhan thôi mà! Không ngờ chưa moi được gì cô đã thua, sao Hoa Nhan lại tinh ý nhận ra lòng cô chứ? Không phục không phục!
Cố Chẩn, Hoa Nhan cố nhớ lại hình dáng Cố Chẩn. Nhưng trong đầu cô luôn xuất hiện ánh mắt cô đơn và đẹp đẽ trong buổi chiều của người ςướק quyển sách của cô… Cố Chẩn trông sao nhỉ?
Mễ Đóa Lạp lại đứng cạnh, có vẻ hả hê: “Á á á, Hinh Hinh cũng biết đỏ mặt.”
“Cút!” Tô Mộ Hinh oán hận ngẩng lên, “Tiếp tục!”
Ván thứ tư, Mễ Đóa Lạp 10 dô, Tô Mộ Hinh 7 cơ, Hoa Nhan át tép.
Hoa Nhan bấn loạn nhìn hai người: “Át này là lớn nhất hay nhỏ nhất?”
“Lúc này đương nhiên là nhỏ nhất, thay cho 1.” Tô Mộ Hinh vội giải thích, tiện thể ra hiệu cho Mễ Đóa Lạp bằng mắt.
Mễ Đóa Lạp đương nhiên là phối hợp: “Tiếp tục vấn đề ban nãy của tớ, Niêm Hoa Nhất Tiếu.”
“Anh ta…” Hoa Nhan xị mặt xuống, “Giờ tớ và anh ta không còn quan hệ gì nữa.”
Trong giây phút cô và Một Đêm Khuynh Tình nói rõ thân phận, cô liền li hôn, tuyệt giao, trục xuất sư môn, xóa bạn tốt, điểm duyên phận về 0, điểm sư trò về 0, điểm nhân duyên về 0, cô và Niêm Hoa Nhất Tiếu không còn bất kì quan hệ gì nữa.
Đương nhiên Tô Mộ Hinh nhận ra Hoa Nhan có điều không ổn, liếc Mễ Đóa Lạp một cái, rõ ràng là vẻ “tớ biết ngay nó khổ sở vì tình mà”. Tin đồn vẫn chưa xuất hiện, liền tiếp tục hỏi: “Vậy giờ không nói hiện tại, nói ngày xưa. Hoa Hoa à, cậu có từng thích anh ta không? Không phải kiểu thích như với sư phụ cậu.”
Phát hiện ra mục đích thật sự hai người kia bày ra trò này, Hoa Nhan im lặng cất hết bộ bài. Một lát sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Thích chứ, không thích thì lúc trước đã li hôn rồi.”
“Thật ra tớ rất ít khi tổ đội với anh ta, ngoài trừ đấu trường PK cũng chỉ làm nhiệm vụ tình duyên và thầy trò, tớ cũng không biết sao lại như vậy. Hơn nữa, hai người biết không? Anh ta cũng là người ở thành phố A, lúc trước tớ thậm chí còn nghĩ đến chuyện gặp anh ta.” Nếu anh ta dấu kĩ hơn, chỉ cần đợi thêm hai tuần, cô sẽ nói với anh ta cô đã về thành phố A rồi.
Mễ Đóa Lạp bối rối nhìn Hoa Nhan: “Thế sao giờ hai người lại thành như vậy?”
“À, một người có bạn gái trong hiện thực, trong game có vợ còn giả làm người mới lừa tớ, các cậu nghĩ tớ sẽ thấy sao?!”
Tô Mộ Hinh và Mễ Đóa Lạp kinh ngạc, trăm miệng một lời: “Hả?”
“Tớ biết anh ta có nick chính, anh ta không nói còn chưa tính, nhưng rõ ràng bản thân có vợ, vì sao còn đến trêu chọc tớ? Tìm tình nhân? Xin lỗi, tớ không phải hạng con gái lừa trang bị của đại thần.” Hoa Nhan nhếch môi, càng nói càng buồn, “Có lẽ đây là internet. Cách một dây mạng, ai biết đối phương thế nào? Ai biết lúc cậu thật sự có tình cảm với người đó, người đó sẽ cười cậu ra sao chứ!”
“Mẹ kiếp!” Tô Mộ Hinh khẽ rủa một tiếng, xoay người bay vọt xuống chỗ máy tính, gõ cạch cạch cạch.
Mễ Đóa Lạp cũng chạy ra: “Cậu làm gì thế?”
Tô Mộ Hinh xem danh sách gia tộc, Niêm Hoa Nhất Tiếu không online, được rồi, đỡ phí nước bọt. Trực tiếp ấn vào Niêm Hoa Nhất Tiếu, sau đó mời rời khỏi gia tộc!
[Gia tộc] Niêm Hoa Nhất Tiếu bị mời ra khỏi gia tộc.
Lập tức có người trong gia tộc hỏi có việc gì, Tô Mộ Hinh cũng không giải thích.
[Gia tộc] [Phó tộc trưởng] Mộ Hinh Hinh: Không hỏi không hỏi, trừ phi các người không muốn tộc trưởng nữa. Còn nói nữa, là dỗ Hoa Hoa đi.
Sau đó bay thẳng đến mép giường, hai tay chống nạnh, chỉ vào Hoa Nhan, nghiêm nghị nói: “Tớ nói này Hoa Nhan, người ta lấy nick phụ ra chơi cậu, cậu lại làm con rùa rụt cổ như vậy? Mẹ nó, cậu không trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ, sau đó chơi lại nick chính của anh ta à!”
Mễ Đóa Lạp gật mạnh đầu, tỏ vẻ đồng ý, tiện thể hỏi: “Mà, nick chính của anh ta là gì?”
“Ý Túy Hà Hoan.”
Tô Mộ Hinh: ( ⊙ o ⊙) á!
Mễ Đóa Lạp: X﹏X
Một phút sau, Tô Mộ Hinh lại bay về phía máy tính, kéo list bạn tốt, tìm được cái avatar xám xịt kia, chợt nghĩ ra anh ta không online, khổ sở quay đầu lại, vẻ mặt hối hận: “Chuyện đó, tớ còn có thể kéo anh ta về được không?”
Hoa Nhan: …
Mễ Đóa Lạp: ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮ khinh bỉ cậu!
“Khụ khụ… Chuyện đó…” Nét mặt Tô Mộ Hinh thay đổi một lượt, cực kì khinh bỉ, “Đùa chứ! Không phải là Ý Túy Hà Hoan sao, có gì đặc biệt hơn người? Không phải sức chiến đấu hàng đầu cả nước sao? Không phải chiến sĩ đứng đầu Huyễn Thế sao? Hoa Hoa cũng là thợ săn đứng đầu Huyễn Thế đó!”
Chủ đề thay đổi, Tô Mộ Hinh có vẻ suy tư: “Có điều thật lòng mà nói, tớ thấy hai người rất xứng đôi đấy.”
Sau đó, bất giác nhìn về phía Hoa Nhan, cô nàng biết điều, im lặng.
Mễ Đóa Lạp lườm Tô Mộ Hinh một cái, oán hận: “Thôi đi nàng, cả Huyễn Thế đều biết Thâm Cung Phấn Đại không chỉ là vợ trong game của Ý Túy Hà Hoan, còn là bạn gái trong hiện thực nữa.”
“Ý Túy Hà Hoan có vẻ không phải người như vậy mà, ấn tượng của tớ với anh ta cũng không tệ lắm, sao có thể làm chuyện kinh tởm vậy chứ?” Tô Mộ Hinh thật sự rất nghi ngờ, tha thứ cho cô, cô thật sự hơi mắc chứng cuồng đại thần.
Giọng Hoa Nhan lạnh như băng: “Vì anh ta bị điên!”
“Được rồi, coi như bị chó cắn một cái. Thất tình cũng chẳng có gì nghiêm trọng, dù sao Niêm Hoa Nhất Tiếu bị tớ đuổi rồi, tớ không có đàn ông, còn có một cung phụ nữ cho cậu chà đạp.”
Mễ Đóa Lạp: “Không phải ban nãy cậu muốn kéo Niêm Hoa Nhất Tiếu về sao?”
“… Xem đã!”
Hơn năm giờ chiều chủ nhật, ba người ăn cơm sớm rồi chậm rãi về trường.
Kí túc xá nam của đại học C ở bên ngoài, nữ ở bên trong, ngăn cách bởi một vườn hoa, mà trong vườn hoa có một nửa sân bóng rổ. Sân bóng rổ hầu như chỉ dành cho đội bóng của trường, nên phần lớn dân nghiệp dư đều chơi ở nửa sân này. Mà giờ xung quanh sân ấy có rất nhiều người, hơn nữa phần lớn là con gái.
Loáng thoáng nghe được “Cố Chẩn”, “Tư Mã”…
Thế là Tô Mộ Hinh kích động, vội kéo hai người: “Đi, chúng ta đi xem một chút.”
“Xem ai?” Hoa Nhan và Mễ Đóa Lạp ăn ý đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt gian xảo, vui vẻ.
Tô Mộ Hinh nắm tay lại, bình tĩnh, không bình tĩnh nổi: “Mẹ! Xem ý trung nhân của chị được không?”
Ba người vất vả lắm mới xuyên qua được lớp ngăn cách dày đặc, nhắm ngay một khe hở, lách vào.
“Wow, đây là đấu bò à?” Mễ Đóa Lạp sợ hãi thán phục.
Cái gọi là đấu bò, thật ra là một trận bóng rổ ba người. Kiểu đấu này không cần cả sân bóng, chỉ nửa sân là được. Tình huống hiện tại có thể xem như đấu bò, nhưng thực chất chỉ là thi đấu trên tinh thần hữu nghị thôi.
Quần áo trên sân được chia thành hai đội, xanh đỏ.
“Hinh Hinh, mau nhìn đi, ý trung nhân của cậu kìa.” Hoa Nhan trêu chọc, nhanh chóng né được cú đập từ phía Tô Mộ Hinh. Lúc này cô nhìn được hình dạng Cố Chẩn rồi, hóa ra Hinh Hinh thích kiểu con trai như ánh mặt trời này à! Lúc Hoa Nhan nén sự sung sướng, nhìn về phía sân bóng, lại thấy được một bóng người quen thuộc khác mặc đồ màu xanh.
Mễ Đóa Lạp đứng gần đó tặc lưỡi tán thưởng: “Học trưởng Tư Mã không tệ, không vào đội bóng của trường thật đáng tiếc.”
Mặt trời từ từ lặn ở đằng tây, bóng rổ luôn là hoạt động tiêu tốn thể lực, mà trận đấu này hẳn đã kéo dài được một lúc trước khi các cô đến, người nào cũng mồ hôi đầm đìa.
Hoa Nhan nhìn người đang vận động trên sân bóng, trang phục màu xanh da trời, có vẻ trang nhã hơn màu đỏ một chút, cũng đẫm mồ hôi như thế, trông lại không chật vật và lôi thôi. Thậm chí tóc cũng ướt nhẹp, những lúc nhảy lên xoay người đều tạo thành một đường hình vòng cung.
Tuy Hoa Nhan không hiểu về bóng rổ lắm, đối với đám con gái mê trai đang hò hét xung quanh cũng có phần không mê nổi, nhưng không thể không nói, nhìn anh dẫn bóng, chạy nhanh, làm động tác giả, thật sự có cảm giác hưởng thụ.
Tô Mộ Hinh vốn chỉ chú ý đến sân bóng, đột nhiên kéo Mễ Đóa Lạp: “Đóa Đóa cậu xem, Lâm Đại Dã. Đúng là Tư Mã Hãn ở đâu, cô ta theo đó mà.”
Hoa Nhan nhìn theo hướng Tô Mộ Hinh chỉ, một cô gái rất đáng yêu. Thấy cô ấy đang theo dõi một người, không khỏi hỏi: “Cô gái đó là bạn gái anh ấy à?”
“Không hẳn.” Thấy Hoa Nhan có vẻ không hiểu, Mễ Đóa Lạp nói tiếp, “Cả thế giới chỉ có mình cô ta nói cô ta là bạn gái Tư Mã Hãn, nhưng Tư Mã Hãn chưa từng thừa nhận. Không phải ỷ vào từ nhỏ đã quen Cố Chẩn, mà Cố Chẩn lại thân với Tư Mã Hãn sao? Khoe khoang gì chứ!”
Thế là người theo đuổi công khai rồi. Ngẩng lên nhìn quanh, số người trong trường thích Tư Mã Hãn cũng không ít nhỉ.
Hoa Nhan nhàm chán nhún vai, thu hồi tầm mắt. Rồi sau đó, Tư Mã Hãn ngước lên, nhìn đám người xung quanh một vòng, cuối cùng dừng ở phía cô. Bốn mắt chạm nhau, Hoa Nhan không kìm được, đỏ mặt.
O__O”… Cô cũng không biết vì sao bản thân lại có phản ứng như vậy, thật là, tâm lý thật thần kì…
“Hai người xem đi, tớ về kí túc xá trước.”
Ánh mắt Tô Mộ Hinh cũng không chịu rời sân bóng, gật đầu một cái, sau đó vứt cái túi trên tay cho cô: “Ừ, tiện thể cầm máy tính về cho bọn tớ.”
Hoa Nhan: …
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc