Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu ! - Q.2 - Chương 62

Tác giả: Hiên Viên Việt

Một giây dịu dàng, mất trí nhớ cũng thế
Lâm triều, đều giống như ngày trước, Đông Phương Cửu cùng Tương Sờ liền đi tới ngự thư phòng xử lí chính sự.
Ta được triệu tập tới ngự thư phòng, thời điểm ta bước vào
, Tương Sở cùng Đông Phương Cửu đang nói cái gì đó.
Ta vừa định quỳ xuống hướng Đông Phương Cửu hành lễ, đã bị hắn quát bảo dừng lại.
“Đều đã nói , không có người ngoài thì ngươi không cần quỳ với trẫm.” mí mắt hắn không động đậy, thanh âm bình thản nghe không ra cảm tình gì.
Ta cúi thấp đầu, nói câu:
“Tạ long ân.” Lại xoay người đối Tương Sở cung kính khom người làm một cái tiểu lễ. Không có biện pháp, ta ngay cả Hoàng Thượng cũng chưa quỳ, tự nhiên cũng không quỳ Tể tướng .
Tương Sở hơi hơi dương thần, ảm đạm cười, cái gì cũng không nói.
Ta thối lui đến một bên đứng bên cạnh hầu hạ.
“Bệ hạ ý tứ của người là phái Tề Tát đi?” Tương Sở không coi ai ra gì, không e dè tiếp tục cùng Đông Phương Cửu nói chuyện.
Đông Phương Cửu hơi hơi vuốt cằm,
“Ân”.
“Có lẽ chúng ta trước tiên có thể phái mật thám đi Ngọc quốc trao đổi một chút.”
Tương Sở dùng dư quang mắt liếc ta một cái, ta tiếp tục cúi thấp đầu giả vờ không nghe thấy gì.
“Ý của ngươi là lưng Kim quốc phái sứ thần đi ngọc quốc mật đàm?”
“Ân”
“Hừ, chuyện cười! Ngọc quốc cùng Kim quốc liên hợp lại xâm phạm biên giới nước ta, ngươi lại bảo trẫm phái sứ thần đi nghị hoà?!” Đông Phương Cửu trừng mắt phượng giận dữ, lạnh lùng nhìn Tương Sở.
“Bệ hạ, ngài mới vừa hồi cung, trong triều hết thảy còn chưa củng cố, nếu chúng ta tùy tiện phái Tề Tát xuất binh ứng chiến, kinh thành phòng giữ liền có lỗ hổng, như vậy liền cho những kẻ tiểu nhân lòng muông dạ thú một cái cơ hội a!”
Ngọc quốc cùng Kim quốc liên hợp tấn công Lương quốc ?! Vì cái gì? Như thế nào lại phải làm như vậy?! Ta nghe hai người bọn họ nói khẩn trương đến mức trên trán đều chảy ra mồ hôi.
“Không cần nói , trẫm sẽ không phái mật sứ đi hoà đàm .”
“Bệ hạ……”
“Hoàng Thượng,” Ta đã đứng ở bên cạnh người Đông Phương Cửu, cung kính bưng lên một ly trà,
“Vạn tuế gia mời ngài uống trà.”
Đông Phương Cửu nhìn thấy ta,đôi mắt phượng trợn thật lớn, hung hăng trừng hai cái, tiếp nhận chén trà liền nhấp nhất cái miệng nhỏ.
“Vạn tuế gia, ngươi tính dùng cơm trưa ở đâu?” Ta lại liều lĩnh hỏi,
“Mới vừa Lưu Phó tổng quản truyền đến, nói là Uyển công chúa muốn cùng vạn tuế gia cùng nhau ở ngự hoa viên dùng cơm trưa.”
“Ngự hoa viên? Trời lạnh như thế, Lưu Minh bị điên sao?!” Đông Phương Cửu thả lỏng bả vai, phía sau lưng đều dán vào lưng ghế dựa ,“Trẫm có chuyện cần làm, cho Uyển nhi tự dùng bữa đi.” Thời điểm nói câu này , âm điệu Đông Phương Cửu thật dịu dàng .
Lòng ta không nhẹ không nặng bị đâm một cái, nén đau trong lòng khom người đáp:
“Ân, nô tài đi đáp lời.” Ta phát hiện ta bị tổn thương liền thích lấy nô tài tự xưng,này cũng không phải là cái tình huống tốt đẹp gì.
Đông Phương Cửu nao nao, giương mắt nhìn ta, hình như có bất mãn, vừa định mở miệng lại ho khan , mới nói:
“Ngươi để cho người khác đi đáp lời. Ngươi ở lại bên người trẫm hầu hạ , ngươi từ khi nào lại trở thành người chạy việc của Lưu Minh.”
Ta cung kính hồi:
“Vâng.”
Cho tới trưa ta đều ở ngự thư phòng giết thời gian. Cho dù như vậy, Tương Sở cùng Đông Phương Cửu đối với chuyện có hay không cùng Kim, Ngọc hai quốc chính thức tuyên chiến, chuyện này còn chưa có thảo luận ra một cái biện pháp giải quyết khiến song phương đều vừa lòng.
Kỳ thật này hai người không phải thảo luận, chính là nói các đạo lý, ai cũng không nghe ai , chẳng qua Tương Sở nói là đạo lý thật dễ hiểu , có thể lý giải , mà tên ngốc kia, chính miệng hắn nói ra đó mới là chân lý, người khác hiểu mà cũng không hiểu.
Tương Sở rời đi ngự thư phòng, ta cũng vừa lúc cáo lui một lát, tên ngốc kia chỉ thị cho một tiểu thái giám khác đi chỗ Lưu Minh truyền lời.
“Còn thói quen này sao?” Tương Sở nghiêng đầu nhìn ta, một lúc lâu sau hỏi một câu như vậy.
Ta cười cười,“Hầu hạ người này sống thật đúng là không tốt lắm.”
Hắn cũng cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu,
“Cũng vậy a.”
“Ta muốn nhờ Tể tướng đại nhân một việc, chẳng biết có được không?”
Tương Sở nhíu mi nhìn thấy ta, hạ giọng nói:
“Lăng chủ tử đây là đang mắng, chửi Tương Sở không biết cấp bậc lễ nghĩa sao?”
Ta cười:“Ta muốn viết phong thư nhờ Tương Sở đại nhân giao cho người nhà của ta Mạc Ly”.
Tương Sở giật nảy mình, đột nhiên vội vàng xua tay, giống như bị kinh hách ,
“Không thể! Lăng chủ tử ngài làm như vậy, muốn ta như thế nào đối mặt gia a? Không thể! Trăm triệu không thể”
Ta ánh mắt tươi cười, híp lại con ngươi, khẽ cười một tiếng,
“Chẳng lẽ Tương đại nhân không muốn giúp lăng mỗ chuyện nhỏ này?”
Dừng một chút, lại nói,
“Chẳng lẽ ‘chủ tử’ cũng là tùy tiện kêu ?”
“Này……”
“Chỉ là một phong thư nhà mà thôi, Tương Sở đại nhân không cần kinh hãi như thế.” Ta vừa cười ,
“ Lăng mỗ sẽ không để Tương Sở đại nhân thêm phiền toái .”
“……”
“Sau ngày mai lăng mỗ mang theo thư nhà ở ngự thư phòng đợi Tương Sở đại nhân.” Nói xong ta xoay người đi trước .
Ngài không vội, nhưng lão nương rất gấp, trong chốc lát trở về ngự thư phòng chậm, tên ngốc kia sẽ lại lải nhải.
Ta vội vàng xoay người rời đi không chứng kiến được khóe môi Tương Sở kia thoáng hiện ý cười, ta tốt xấu cũng hiểu được lòng người, người ta cho ngươi thoải mái nghe chính sự, thì phải là kẻ hữu dụng đối với ngươi phải không, một kẻ diễn trò, một kẻ phối hợp, ta cùng Tương Sở phải được hai cái giải thưởng lớn đi!
Tể tướng của một quốc gia lại cùng một gã tiểu thái giám bày trò đàm luận chính sự? Đầu tiên còn muốn phái mật sứ hoà đàm ? Hoặc là Tể tướng kia chính là rất ngốc, hoặc tiểu thái giám chính là kẻ điếc.
Đáng tiếc , ta không phải kẻ điếc, Tương Sở cũng tuyệt đối không ngu, hắn rất thông minh lanh lợi, thông minh lanh lợi đến ngay cả ta đây một cái tiểu nô tài đều là bị hắn tính kế.
Bất quá, cũng là ta đây trời sinh tiểu nô tài mệnh khổ, nghe thấy được sẽ thì cũng không thể người khác không có nghe thấy a, không nên đắc ý. Ai, thực không có biện pháp, cũng tại con mẹ nó tên ngốc Đông Phương Cửu kia làm lão nương ở nơi này phải làm một cái địa vị nhỏ bé không đáng kể, lão nương không giúp hắn một phen chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn bị Hiên Viên Tiêu kia nổi cơn điên cho hổ cắn ૮ɦếƭ a.
Nói đến cùng ta cảm thấy được Hiên Viên Tiêu kia gặp mặt hổn hển như thế tám phần theo ta chạy trốn không thoát được liên quan.
Con mẹ nó tên bánh trôi kia tức giận sẽ không tìm chánh chủ đánh a, lấy dân chúng tai họa cái gì!
Khụ khụ, chánh chủ là mẹ của hắn, là thái hậu gia-mẹ hắn đem ta ra ngoài cung .
Dặn dò một cái tiểu thái giám đi chỗ Lưu Minh kia truyền lời xong, ta chạy như người điên đẩy ra cửa ngự thư phòng.
Ách…… Hoàn hảo âm thanh kinh ngạc này là giấu ở trong lòng .
Tên ngốc Đông Phương cửu này như thế nào lại mặc hắc y đến đây?! Giữa ban ngày ban mặt hắn mặc y phục dạ hành làm gì a. Được rồi, ta thừa nhận, người ta là mặc một cái áo dài đen tuyền, thật sự tiêu sái phiêu dật, cùng với y phục dạ hành bó sát không giống nhau, kì lạ, hắn không phải là luôn mặc hoàng bào làm người ta chói mắt sao?
“Vạn tuế ngài đây là……”
Đông Phương Cửu nở nụ cười, thân người gầy kia chậm rãi thoáng hiện ra một nét cuồng dã không kềm chế được, có chút giống như vô ý cười, xinh đẹp mà mộng ảo.
“Trẫm muốn xuất cung một chuyến.”
Úc, nguyên lai là để cải trang a.
“Vạn tuế gia này không tốt đi……” Hoàng đế một mình ra cung không tốt đi? Muốn hay không mang theo bảo tiêu? Ví dụ như đem hơn mười người giả làm nô tài……
Đông Phương Cửu lại hơi hơi trắng mắt liếc ta một cái, tươi cười kia có phần giận tái mất đi hài hước,“Có cái gì không tốt ? Trẫm muốn xuất cung còn muốn ai phê chuẩn.”
“…… Này…… Nô tài không dám……”Nhanh chóng nhấc lên vạt áo quỳ xuống.
Ách, cái gì gắn vào trên đầu lão tử ?!
Tay buông ra vạt áo bắt lấy ,ngơ ngơ ngẩn ngẩn lấy xuống thứ ở phía trên đầu ta…… Ách, là quần áo!
“Nhanh chóng thay, trẫm không có thời gian chờ ngươi.”
Tên ngốc kia nói xong xoay người vào gian phòng trong, chắc là đến nằm trên ghế dựa mềm mại, thoải mái đi.
Vội vội vàng vàng thay, một giây cũng không dám kéo dài. Thứ nhất vì ta sợ tên ngốc kia đột nhiên đi ra, thứ hai sợ tên ngốc kia không chờ ta thật.
“Vạn tuế gia……” Ta nhỏ giọng gọi hắn.
Tên ngốc kia thiên hô vạn hoán đi tới, mắt phược hắn liếc ta một cái đánh giá, tựa hồ có chút khinh thường, bên khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên, không chút để nói ,
“Còn không đi.”
Không hiểu đâu ra xuất hiện một gã nô tài áo lục đi theo hắc y lão yêu xuất môn .
Khi ta rảo bước tiến lên phiến cửa lớn màu son kia, một giây này, tâm lý của ta thật sự căng thẳng.
Thời điểm khi ta đi theo tên ngốc kia tiến tới hậu viện , tay của ta đều lạnh , có mồ hôi chảy ra.
Một mảnh rừng cây, thúy trúc xanh tươi ****, xanh biếc một mảnh làm cho lòng người khoan khoái, thậm chí có chút thất thần.
Đây là lần đầu tiên tới đến nhà Đông Phương Cửu, Cửu vương phủ.
Từng trận gió nhẹ theo trong viện thổi qua, thổi rối loạn một vài sợi tóc trên trán Đông Phương Cửu, hắn chính là yên lặng đứng ở trong viện, lẳng lặng nhìn mãn viện thúy trúc này, khóe mắt đuôi lông mày hờ hững điềm tĩnh.
Thần sắc khẽ động, hắn nói:
“Ta thích màu xanh biếc.”
Ta hỏi:
“Vì cái gì?”
Hắn nói:
“Bởi vì ta thích trúc.”
Ta lại hỏi:
“Vì sao thích trúc?” Hay là bởi vì trúc có màu xanh biếc!
Hắn nở nụ cười:
“Bởi vì trúc rất chung tình.”
Ngẩng đầu nhìn hắn, vội vàng thoáng nhìn, nụ cười kia như là trăng tĩnh lặng trong nước, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
“Trúc sống trăm năm, lại chỉ nở hoa một lần, hoa tàn trúc tử.” Một giây này cặp mắt phượng ôn nhu ấm áp.
Gió thổi rối loạn quần áo người kia, nhưng lại thổi không tan lời lời nói của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc