Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu ! - Q.1 - Chương 32

Tác giả: Hiên Viên Việt

Trong Chí tôn phường, cửu ngũ chí tôn
(Edit: Sunshine | Vivien Levy)

Chỉnh dịch: Maroon

Cô gái áo vàng tướng mạo bình thường, nhưng khí chất lại không tồi.
Chủ nhân của cô ta tìm tôi? Chẳng lẽ biết tôi là Thượng Quan Lăng? Là Hiên Viên Tiêu sao?! Không thể có chuyện đó, hắn phải cùng Sở Sở giương buồm xuất phát rồi chứ?
“Cô nương, không biết chủ tử nhà cô danh tính là gì?” Tôi cười nói có chút lộ vẻ lỗ mãng, nói cho cùng thì đã tới đây dù không phải khách làng chơi cũng sẽ thành khách làng chơi, có cô nương tiến lên “bày tỏ”, tôi lẽ nào lại cự tuyệt chạy xa ngàn dặm?
“Công tử, mời –” cô gái áo vàng không hề trả lời, nghiêng thân mình tạo tư thế tay mời, ý cười nhẹ nhàng.
“Ha ha, nếu cô nương không nói, Thượng Quan ta sẽ không lên lầu đâu.” Dẹp đi, mời người ta mà không chịu nói rõ kẻ đứng sau, vạn nhất lại là lão cáo già Vô Ngôn thì làm sao bây giờ?! A!!!! Không thể nào! Bọn Hiên Viên Tiêu đều đi rồi, lẽ nào thật sự là Vô Ngôn! Ông trời ơi! Chuồn thôi! “Lão cáo già?! Đinh, “lặn”, nhanh lên!”
“Công tử?” Đinh không hiểu “lặn” của tôi là có ý gì.
“Đi mau!!!!” Không đi sẽ bị bắt!
Tôi cất bước định chạy……
“Thượng Quan công tử chớ vội, chủ tử nhà tôi là bằng hữu của công tử……” cô gái áo vàng tới bên cạnh Thượng Quan Lăng, ghé vào tai thì thầm, “Chủ tử muốn trợ giúp công tử rời khỏi Ngôn quốc.”
Trợ giúp tôi?! Ai?! Ông trời già rốt cục cũng mở mắt rồi?! Aha ha ha, con yêu ông!
“Mời.” Dứt lời, cô gái áo vàng xoay người, dẫn đường.
Hành lang lầu hai gấp khúc, xoay người nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên……người có thể gảy được《 Quảng Lăng Tán 》như vậy, không phải Bích Quân thì còn ai?!
Nhưng mà, sao Bích Quân lại tới Chí Tôn Phường gảy đàn? Hắn không phải tiểu quan của Tiên Nguyệt Phường hay sao?
Tôi vẫn ngoảnh đầu nhìn, mãi cho đến khi thân ảnh hắn không còn trong tầm mắt nữa.
“Cô nương, nhạc công dưới lầu là ____”
“Bích Quân.” Cô gái áo vàng cười cười, mở một cánh cửa ra, “Công tử, mời vào.”
“Ah, cám ơn.” Thong thả đi vào, cánh cửa phía sau tôi liền đóng lại, “Cô nương?!”…… Cũng may còn Đinh ở đây, hú vía, cứ tưởng là hắc điếm chứ.
Khẩu khí trở lại bình thường, xoay người……
Đập ngay vào mắt tôi đầu tiên, hắn đứng ở đó, mái tóc đen dài như suối, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, một thân trường bào màu tím, thân sắc đen bóng kia được phản chiếu bởi ánh trăng vàng nhạt, xinh đẹp lạ thường.
Thứ hai, tôi thấy cặp mắt đen tuyệt đẹp của hắn, vì sự xuất hiện của tôi chợt thoáng hiện lên vẻ H**g phấn, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, dần tạo thành một nụ cười, cứ nhìn tôi cười ngây ngốc.
Thứ ba, tôi thấy hắn đi nhanh về phía tôi, sắc đen sâu thẳm trong đôi mắt không kiềm chế được lại hiện ra nét tươi cười tà ác phóng đãng quen thuộc.
“Tiểu Lăng nhi của ta, nàng tới rồi.”
Mịa, tên ngốc Đông Phương Cửu này chính là một kẻ khiến người ta mắc ói, hết thuốc chữa, thật sự là chịu không nổi mà! Có điều, tôi không đời nào nghĩ tới, người trong phòng này lại chính là hắn.
“Làm sao ngươi biết được ta sẽ tới đây?” Né tránh móng vuốt sói lang của hắn, tôi tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống. Cả một ngày chạy như điên, chân của tôi nhũn cả ra rồi.
“Không biết.” Đông Phương Cửu ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Lăng, sau vẫn cảm thấy cách quá xa, lại di chuyển đến sát ngay cạnh nàng.
“Này này! Chú ý duy trì khoảng cách!” Vẻ mặt *** như vậy! Người như thế cũng cũng có thể làm hoàng đế sao?! Nhìn Vân tiên nhân của tôi mà xem, tựa như tiên giáng trần vậy, thế mới xứng làm vua chứ! Liếc mắt khinh thường nhìn Đông Phương Cửu.
“Tiểu Lăng nhi, nàng đi cũng không nói với ta một tiếng, nàng có biết phu quân của nàng lo lắng cỡ nào không?” Đôi mắt đen của Đông Phương Cửu dường như bị che phủ bởi một làn hơi nước.
Tôi ngất mất……“Đông Phương Cửu, tên ngốc như ngươi diễn trò thiệt là mắc ói?! Chú ý cách dùng từ cho ta! Thật là có đủ cả ghê tởm lẫn Biến th' mà!”
“Ha ha.” Đông Phương Cửu khôi phục trạng thái bình thường, khẽ cười hai tiếng, không nói gì nữa.
Lúc lâu sau, tôi phá vỡ sự tĩnh lặng, lại chất vấn: “Nói — ngươi rốt cuộc có phái người theo dõi ta hay không?!” Bằng không làm sao anh lại ở Chí Tôn Phường “ôm cây đợi thỏ”? Hừ! Bà đây không phải thỏ! Anh mới là ông cháu với thỏ! Aha ha ha……
“Tiểu Lăng nhi sao lại nói ta như vậy, sẽ làm tổn thương…… người ta có phái người theo dõi nàng hay không, tùy tùng của nàng còn có thể không rõ hay sao?” Nói xong, tầm mắt lướt đến Đinh thì dừng lại.
Tôi nhìn về phía Đinh, vẻ mặt hắn vô tội. Thôi bỏ đi, người tài bên cạnh Đông Phương Cửu nếu muốn tránh bị Đinh phát giác, vẫn có thể làm được mà.
“Tiểu Lăng nhi, nàng chịu vì ta đào hôn, ta thực vô cùng cảm động……”
“Ngươi ___” Tức ૮ɦếƭ thôi……
“Ta biết, người Tiểu Lăng nhi luôn nhớ nhung trong lòng đều là ta……”
…… Tôi không có nghe thấy. Trà này cũng không tệ nhỉ, rất là cay. Cay?! Ách…… R*ợ*u trắng?! Đầu choáng váng……
“Lăng nhi, theo ta về Lương quốc đi.”
“Đừng chạm vào công tử nhà ta!” Đinh sấn lên một bước, ngăn cánh tay đang đưa ra của Đông Phương Cửu, vẻ mặt tức giận. Đông Phương Cửu không giận chỉ mỉm cười, đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mẹ nó, tên quỷ ngốc Đông Phương Cửu kia bảo cái gì chứ?
“Lăng nhi, theo ta về Lương quốc đi.”
“Nơi Công tử nhà ta phải về chính là Ngọc quốc! Quốc gia của chúng ta!” Đinh tức tối nói.
“Đưa nước cho lão nương!!!! Không thấy lão nương sắp gục xuống hay sao!!!!!” Cả đám các ngươi không có mắt à.
Nửa canh giờ sau.
“Đông Phương Cửu, phiền ngươi lần sau đừng có đổi trà thành R*ợ*u được không!” Làm hại tôi đến bây giờ huyệt Thái Dương vẫn còn đau âm ỉ đây nè.
“Ha ha.”
“Ngươi định giúp ta rời khỏi Ngôn quốc thế nào?” Là nha hoàn nhà anh nói, bằng không tôi cũng chẳng cần.
“Thì đi thuyền.” Đông Phương Cửu mỉm cười nói.
“À phải rồi, sao ngươi lại không đi cùng bọn Sở Sở hả?” Lúc cả đám đến đây đều đi nhờ thuyền của Hiên Viên Tiêu mà, anh không đi theo về, muốn ngồi thuyền nhỏ trở về sao?! Thuyền nhỏ sẽ càng khổ không thể tả, anh đúng là một tên đại ngốc!!
“Chẳng phải vì đợi Tiểu Lăng nhi của ta hay sao?” Ý cười càng sâu.
“Mắc ói quá.” Không phải hắn cũng có thuyền đó chứ? “Ngươi có thuyền lớn?” Tôi trợn mắt hỏi hắn.
“Cỡ nào mới gọi là lớn?”
“Cỡ như của Hiên Viên Tiêu thì gọi là lớn?” Kỳ thật, thuyền của Hiên Viên Tiêu phải nói là rất lớn.
“Ồ, vậy thì là thuyền lớn.” Đông Phương Cửu không chút phân vân liền đáp.
“Hả? Ngươi có thuyền lớn như vậy ở Ngôn quốc?!” Tôi kinh ngạc.
“Ha ha, ngay sau khi chúng ta đến Ngôn quốc một ngày, thuyền của ta cũng đã đến.”
Đồ tiểu hồ ly, quả là nham hiểm, xem ra anh không tin tưởng Hiên Viên Tiêu. Cũng đúng, cũng đều là loại người muốn thống nhất thiên hạ, làm sao tin tưởng được chứ.
“Khi nào thì đi? Ngươi không sợ thuyền của ngươi gây chú ý quá lớn sao?”
“Cũng có chút lo lắng. Vốn định thuê thuyền nhỏ mang nàng đi, nhưng mà Tiểu Lăng nhi của ta chẳng phải bị say sóng sao, thuyền lớn nàng sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Tôi không dám nhìn vào mắt Đông Phương Cửu, bởi chỉ là nghe hắn nói như vậy mà cũng đã đủ khiến tôi cảm thấy thực ấm áp. Nóng quá, không tốt!
Ngay lúc tôi không biết phải ứng đối với hắn thế nào, dưới lầu có chút xôn xao.
“Chủ tử!” Cô gái áo vàng đẩy cửa bước vào, vẻ mặt cùng lời nói hiện ra vẻ nôn nóng.
“Nói.” Đông Phương Cửu cũng nghe thấy âm thanh rối loạn.
“Chủ tử, quan binh Ngôn quốc xông vào.” Cô gái áo vàng vâng vâng dạ dạ thưa.
Xong rồi, chắc chắn là tới bắt tôi.
“Ha ha, Tiểu Lăng nhi, nàng xem Âu Dương vì nàng chuyện gì cũng dám làm.” Đôi mắt đen của Đông Phương Cửu lóe ra tia lạnh thấu xương, như đao như kiếm, “Ngay cả địa bàn của ta cũng dám động đến!”
“Địa bàn của ngươi?! Chí Tôn Phường là của ngươi?!” Tôi vô cùng kinh ngạc, Đông Phương Cửu cũng lấy thanh lâu làm trạm tình báo à.
“Ha ha, Tiểu Lăng nhi có Tiên Nguyệt Phường, chẳng lẽ lại không cho ta mở một cái như Chí Tôn Phường?”
Toát mồ hôi, chẳng trách ai lại đặt cái tên ghê tởm như vậy– cửu ngũ chí tôn! Tôi ói!
“Chủ tử, nhạc công Bích Quân mới đến bị bắt rồi.” Lời nói của cô gái áo vàng thiếu chút nữa làm tôi ngã xuống đất.
“Cái…… Cái gì?……” Tôi bỗng nhiên cảm thấy không còn chút sức lực nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc