Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu ! - Q.1 - Chương 03

Tác giả: Hiên Viên Việt

Dị giới cầu sinh, sửa lại tiểu thuyết
Người dịch: Sunshine | Vivien Levy
Chỉnh dịch: Maroon

Khả năng chịu đau của một người có thể nâng cao một cách nhanh chóng được hay không?
Đáp án là: Có thể.
Bởi từ giây phút tôi bị lôi kéo, xô đẩy một cách тһô Ьạᴏ bởi tên Đông Phương Cửu – một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết của mình trở đi, ngoài mặt cũng như trong lòng tôi vẫn duy trì vẻ bình thản như trước, hay nói cách khác, ừm, chính là “bộ mặt của một con cá ૮ɦếƭ”, hay nói một cách văn nhã hơn thì là “trái tim ૮ɦếƭ lặng”.
Lâm Nhược Mai, uổng cho tình bạn chân thành thắm thiết của chúng ta, không ngờ mày lại nguyền rủa tao! Hơn nữa lại còn linh nghiệm !…… Ông trời ơi! Con nên làm cái gì bây giờ?! Làm sao mới có thể trở về?! Ai có thể nói cho tui biết đây không phải sự thật?! Không phải sự thật!……
Tôi cố thoát ra khỏi sự kềm kẹp của Đông Phương Cửu , “Bốp, bốp, bốp…” không chút lưu tình tát cho mình sáu bảy cái thật mạnh, cảm thấy hai má sưng phồng nóng ran, lúc này mới chịu dừng tay……
Được rồi, tôi chấp nhận đây là sự thật. Tôi xuyên qua rồi, không những xuyên vào một lịch sử vô căn cứ thường gặp nhất, mà còn là cái “lịch sử” do chính mình sáng tạo ra, ha ha ha, trong lòng bỗng chốc trở nên cô tịch……
Thân phận hiện tại đã từ tiểu Lam chuyển thành tiểu Lăng… Thượng Quan Lăng, Ngọc quốc trưởng công chúa, một nữ nhân vô cùng xấu xa, mà xấu xa có lẽ cũng không đủ để hình dung nàng, ặc, hình dung “Ta”.
Ngay sau giây đầu tiên chấp nhận sự thật này tôi liền bắt đầu quan sát tình hình. Cảnh tượng này là ở chương nào nhỉ?
Đông Phương Cửu xuất hiện và uy Hi*p Thượng Quan Lăng, xem xét thân thể mình, tôi bị kiếm đả thương, có vẻ khá nghiêm trọng, lúc này bả vai vẫn còn hơi đau đau. Lại nhìn quanh, căn phòng bày trí tuy cao cấp nhưng cũng không có gì đẹp đẽ quý giá, hẳn cũng chỉ là một căn phòng hảo hạng trong khách điếm mà thôi.
Rốt cục là chương mấy vậy trời??!!!……
“Thượng Quan Lăng, ngươi còn muốn chơi trò gì nữa hả?!” Đông Phương Cửu vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm Thượng Quan Lăng quát. Trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này thật khó đối phó, bằng không sao Hiên Viên Tiêu lại không thể hỏi ra tung tích của Sở Sở.
A! Biết rồi! Hiên Viên Tiêu đả thương Thượng Quan Lăng, Đông Phương Cửu hỏi tôi nơi giam giữ Thượng Quan Sở Sở, đây là Chương 28: Hầu hạ a!
Hầu hạ?!!! Sấm sét giữa trời quang!
Cái chó má gì mà hầu hạ a, là cái tên chương tôi đặt để thu hút độc giả, căn bản chính là Thượng Quan Sở Sở bị thủ hạ của Thượng Quan Lăng luân phiên……
Oh my god! Luân phiên X?!……
Tim tôi rơi cái bộp. Không được! Tôi phải đi cứu cô ta, không thể để cho cô ta có chuyện gì được! Cô ấy dù sao cũng là xuyên không tới, là người duy nhất có thể làm đồng minh với tôi!
Vì sao ư? Bạn cho rằng cứ hễ xuyên không thì sẽ có một tương lai tươi sáng sao?! Bạn thực sự cho rằng không đế thì vương à?!
Đừng để bề ngoài cái việc xuyên không che mắt!
Thân ở dị giới, một kẻ lưu lạc “xứ người” vốn chính là một “dị vật”, đã không cố mà che đậy, còn thỏa sức lộ ra dã tâm to lớn của mình, chẳng những không làm được gì, có lẽ còn nhanh chóng phơi thây nơi hoang mạc mà không rõ tại sao.
Vì thế , cho dù không có đồng minh, tôi cũng không thể gây thù chuốc oán khắp nơi, làm cho bốn bề đều đối địch được.
Nếu dựa theo những gì tôi viết thì tình tiết sẽ phát triển thành sau khi Thượng Quan Sở Sở bị luân phiên X, toàn bộ nam chính đều hận “tôi” thấu xương, “Tôi” sẽ không còn đường sống, mặc dù tôi không định cho “Thượng Quan Lăng” ૮ɦếƭ, bởi vì trong tiểu thuyết của tôi đạo lý đều là “Tai họa sống ngàn năm, người tốt sống không thọ”. Nhưng nếu tôi xuyên tới đây là thật, vậy chẳng hóa ra nội dung vở kịch này không phải tôi có thể nắm gọn trong lòng bàn tay hay sao?! Như vậy……
Tôi còn do dự cái gì nữa? Mặc kệ dựa trên quan niệm nhân tính đạo đức, hay là quan niệm sinh mệnh quý giá, tôi đều không thể để Thượng Quan Sở Sở bị loại người tàn bạo vô nhân đạo này làm hại được!
“Đông Phương Cửu, mau đi cùng ta, chậm sẽ không kịp!” Tôi bất ngờ nắm lấy tay Đông Phương Cửu, kéo hắn chạy ra cửa.
Đông Phương Cửu không thể tiếp tục giữ vững bình tĩnh nữa, hắn không còn kiên nhẫn cũng không có tâm tình mà chơi với Thượng Quan Lăng, liền nói: “Thượng Quan Lăng ngươi quả nhiên là muốn ૮ɦếƭ đây mà?!” Tay hắn Ϧóþ chặt cổ Thượng Quan Lăng, từ từ siết lại, mắt lộ ra hung quang, lạnh lùng hỏi: “Ngươi rốt cuộc đem Sở Sở giấu ở đâu hả?”
Ack……Ϧóþ chặt quá, xem ra hắn thật sự muốn Gi*t ૮ɦếƭ tôi rồi! Ôi trời ơi, Thượng Quan Lăng tưởng tượng này thật đúng là chỉ khiến người ta căm hận mà! Haiz, nhân vật này khắc họa rất thành công……
Tôi cố chút hơi tàn, khổ sở cố phun ra được vài từ: “Đi – cứu – Sở – Sở!”
Quả nhiên, tay hắn ngập ngừng một giây liền buông lỏng ra.
“Khụ khụ……mau lên, bằng không coi chừng ngươi – hối hận thì đã muộn!” Tôi xoay người đi trước hắn.
Tôi chạy thẳng một mạch ra khỏi khách điếm, Đông Phương Cửu và đám thủ hạ nối gót theo sau.
Tuy tôi biết Thượng Quan Sở Sở ở đâu, đáng tiếc lại không biết đường đi! Trước tiên phải trở lại tẩm cung của Thượng Quan Lăng đã, theo như tôi viết trong sách thì tẩm cung có một mật đạo dẫn đến một căn phòng tối, đó chính là nơi “Tôi” không có việc gì làm thường tra tấn người khác.
Tôi quay đầu hướng Đông Phương cửu nói: “Về tẩm cung của ta, mau đi thôi! Cỡi ngựa chắc sẽ nhanh hơn.”
Trông thì có vẻ như tôi đề nghị giúp gia tăng tốc độ, nhưng trên thực tế thì là che đậy sự thật mình không biết đường đi.
Nhưng mà, trở về tẩm cung của Thượng Quan Lăng rồi, hắn có thể tin hay không?!
Lỡ đâu hắn lại cho rằng tôi muốn đem hắn lừa đến địa bàn của “tôi”, sau đó sẽ xử lý hắn thì phải làm sao?!
Ai da, năm nay sao mà nói thật cũng có thể bị hoài nghi vậy chứ!
Nhưng thật bất ngờ! Đông Phương Cửu gần như không chút do dự sai người đem ngựa tới, sau đó nhanh chóng đặt tôi lên lưng ngựa cùng hắn chạy về hoàng cung Ngọc quốc.
Cả đường không chút trở ngại. Vào hoàng cung, tôi sai người dẫn đường nên đương nhiên là không chút trở ngại, ai dám chống lại “Tôi” – một công chúa độc ác hung tàn cơ chứ!
Tôi không rảnh thưởng thức cảnh đẹp hoàng cung, cũng không hơi đâu để mà cảm thán tẩm cung xa hoa của “Tôi” nữa. Tôi dựa vào trí nhớ cùng trực giác, đứng bên giường đối diện mặt tường, xoay chiếc bình sứ xanh lớn cạnh giường một cái, quả nhiên, một mật đạo âm u liền hiện ra trước mắt.
“Đi.” Tôi đưa lưng về phía Đông Phương Cửu, không nói gì thêm liền tự dẫn đầu đi ở phía trước. Bây giờ đang lúc quan trọng, phải chạy đua với thời gian! Tôi cũng không biết mình có chậm chân hay không, nhưng nhất định phải tận “sức người”, còn về phần “số trời” tôi không thể quản được.
Cũng may lúc viết truyện tôi không miêu tả cái mật đạo này phức tạp cho lắm, trong lòng thầm nhủ.
Trong nháy mắt cả bọn đã chạy tới bên ngoài phòng tối, nơi “Tôi” giam giữ Thượng Quan Sở Sở.
Đẩy cửa bước vào, há hốc mồm……
Năm sáu gã đàn ông cao lớn ở trần, có kẻ đứng, có kẻ nằm……
Ta hô to:“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!” Miệng nói chân bước, tôi phóng tới như bay, hung hăng đẩy thằng cha đang đè trên người Thượng Quan Sở Sở ra.
Sáu gã đàn ông nghe thấy giọng Thượng Quan Lăng, tuy có thắc mắc, nhưng cũng lập tức đồng loạt đứng nghiêm, không dám lên tiếng.
Đông Phương Cửu chứng kiến cảnh tượng này hiển nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều trong khoảnh khắc, sáu tên thủ hạ của Thượng Quan Lăng đang từ đứng thành ngã lăn quay, từ người sống trở thành xác ૮ɦếƭ.
Nhìn thấy quần áo vẫn còn nguyên vẹn trên người Thượng Quan Sở Sở, tôi thở phào một hơi, hoàn hảo, cũng may chưa gặp phải chuyện gì, cảm tạ trời đất!
“Bốp!” Một tiếng vang thật lớn.
Tôi lại bị Đông Phương Cửu tát một cái hồn bay phách lạc, bên khóe miệng có dòng máu tươi chảy ra.
Shhhh…… Thật đúng là đau thấy ông bà ông vải, trên mặt đau tất nhiên là không cần phải nói, nhưng dưới ௱ôЛƓ cũng rất đau! Đồ Đông Phương Cửu hèn hạ, một cái tát thật sự là ngoan độc mà! Chờ bản cô nương xuyên không trở về rồi sẽ viết đì ૮ɦếƭ ngươi! Cho ngươi…૮ɦếƭ bằng lục mã phanh thây luôn! Hừ!
Tôi lặng lẽ từ mặt đất đứng lên, xem ra tên Đông Phương Cửu đối với “Tôi” như thế cũng đã là “Nhân từ” rồi, nhìn xem sáu tên thủ hạ của “Tôi” sớm đã tắt thở từ lâu, tôi thực cũng nên cảm tạ quan âm bồ tát từ bi a!
“Yên tâm, nàng ta vẫn chưa có…… chuyện gì……” Tôi không biết xấu hổ nói thêm một câu.
Mà thôi quên đi, coi như cho hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi phải đi đắp thuốc trước đây, cái mặt này quả thực là đau muốn ૮ɦếƭ!
Còn chưa bước ra khỏi phòng tối, đã bị một “luồng khí” mạnh mẽ hút trở về, lần thứ hai ném tôi xuống dưới đất.
Ôi trời ơi, cái ௱ôЛƓ của tui……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc