Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 40

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Chiêu trò của Mạnh Cổ
Vài ngày trước khi về nhà, Trần Nhược Vũ đều ở nhà của Mạnh Cổ. Cô rốt cuộc cũng hiểu được ý Mạnh Cổ nói anh không chơi trò tình một đêm nghĩa là như nào, anh muốn chơi trò ‘ tình hàng đêm’!.
Anh trả chìa khóa lại cho cô, nhưng cô không thèm cầm.
Tịch thu xong lại đưa lại, làm gì có chuyện dễ dàng bỡn cợt cô như vậy. Cô yêu cầu anh phải xn lỗi, kiểm điểm lại chính bản thân, thế nhưng anh không hề tiếp thu, cự tuyệt chuyện nhận lỗi của mình, bày ra cái vẻ tuyệt tình không hề hối cải.
Anh nhất quyết không chịu cúi đầu, anh cũng không ngờ cô sẽ từ chối nhận lại chìa khóa nhà anh.
Sau đó, anh cũng không thèm đưa chìa khóa cho cô nữa, nhưng mỗi ngày đều ủ mưu dẫn dụ cô về nhà mình.
“Tan làm, đừng ngồi xe bus, anh tới đón em, đang ở trên đường rồi.”
“Dạ dày anh đau, chưa ăn tối. Căn tin bệnh viện có đưa lên hộp cơm nhưng nguội ngắt rồi, không muốn ăn.
Em ăn no nằm nhà xem tivi sao?
Vậy anh phải làm sao bây giờ?
Anh không muốn ăn ở bên ngoài, em nấu bát mì cho anh được không?
Sao cơ?
Anh không muốn tới nhà em ăn, nhà của anh có mì hợp với khẩu vị của anh. Nếu không có người nấu cơm cho anh, xem ra anh chỉ còn nước ૮ɦếƭ đói mà thôi.”
“Một người xem tivi buồn lắm, đến nhà của anh đi, tivi nhà anh to lắm, lại có cả rạp chiếu phim thu nhỏ, giường nhà anh ngủ cũng ngon hơn. Quan trọng là, anh đang đứng ở dưới lầu nhà em, em không xuống anh sẽ không về.”
Trần Nhược Vũ mới yên ổn được vài ngày đã bị tên đàn ông này đến làm phiền. Lúc trước sao cô chỉ cảm thấy ác bá tiên sinh ăn nói cay độc thôi? Anh rõ ràng là kẻ lải nhải lắm mồm!
Chỉ số thông minh của đàn ông thực sự không đáng tin chút nào.
Trần Nhược Vũ vừa khinh bỉ anh vừa tự nhận thấy mình đã trúng kế của anh, biết rõ ràng anh đang diễn kịch nhưng vẫn phục tùng theo anh.
Vì thế, khi cô đang nấu cơm anh ở bên cạnh cô quấy rối, cô rửa bát thì anh ở bên cạnh chỉ huy, cô giặt quần áo thì anh lại đi thay quần áo, cô dọn phòng thì anh ở bên cạnh nhắc khéo là Tết phải dẫn anh về nhà.
Đương nhiên, cô đâu vội đồng ý, thế là anh liền thử nghiệm cô, thử nghiệm cuộc sống vợ chồng cần phải có.
Trần Nhược Vũ không thể không thừa nhận, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả hai đã sát cánh bên nhau, cùng ăn cùng ngủ, đúng là một đôi thật sự. Cả hai đều tự mình điều chỉnh thói quen sinh hoạt, cố gắng thích ứng với sở thích của đối phương.
Ừm, trên giường, cô cũng thấy không tệ lắm. Được rồi, tuy rằng không đúng đắn cho lắm, nhưng biểu hiện của anh phải nói là tốt.
Ngoại trừ lần đầu tiên có cảm giác đau đớn ra, kết hợp với kiểu lải nhải của anh phá hỏng hết bầu không khí ra, thì vài lần sau có thể nói là hoàn mỹ.
Lần thứ hai thân mật, cô đã chạm tới cực hạn của cảm giác, ở trong lòng anh co rút liên tục, không thể khống chế được mà rên lên, anh vô cùng đắc ý, chiến đấu không ngừng nghỉ, dũng mạnh đưa cô *** lần thứ hai. Trần Nhược Vũ nước mắt đầy mặt, thở hổn hển như mới đi đánh giặc về, mặt đỏ lên vì ngại ngùng.
Tên đàn ông chẳng biết xấu hổ kia, thở hồng hộc, tuyên bố đây mới là sức mạnh đích thực của anh, lần đầu tiên có là cái gì. Nói xong, anh ngẫm lại, bổ sung lần đầu tiên cũng không hề kém cạnh, anh không khiến cô đau đến ૮ɦếƭ, cũng có thể đem lại cảm giác sung sướng. Sau đó, lại ngẫm tiếp, bổ sung mỗi lần đều đạt được trọng điểm, cho nên anh vốn đã siêu phàm nay càng siêu phàm hơn.
Đúng là kiểu trò chuyện vớ vẩn, Trần Nhược Vũ nhắm mắt lại, giả vờ đi ngủ, những lúc này mà nói chuyện phiếm với anh, khẳng định cái bản mặt của anh sẽ vênh ngược lên trời. Trước khi đi ngủ, cô đột nhiên nghĩ tới, lần đầu tiên của anh, ắt hẳn anh cũng sẽ khẩn trương chứ nhỉ.
Lúc tỉnh lại là bị Mạnh Cổ đánh thức, anh gào thét lên là ngủ quên, muộn làm của anh rồi. Quả nhiên, lãng mạn sẽ *** thời gian sao? Anh muộn liên quan gì đến cô, thời gian đi làm của cô vẫn còn sớm, nhưng anh lại cho rằng phu xướng phụ tùy*, tóm lại là anh ra ngoài thì cô cũng phải ra ngoài.
(*)
(Nghĩa đen) Tùy nghĩa là theo. Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.
(Nghĩa bóng) Một quan niệm phong kiến cho là người phụ nữ phải luôn luôn phục tùng người chồng.
Theo Wiki.
Trần Nhược Vũ đen mặt, tức giận đến nghiến cả răng lại, thế giới này có người không lãng mạn, không săn sóc người khác nhất định là anh.
Không có nụ hôn dịu dàng vào buổi sáng, không có người dịu dàng ân cần nói rằng em ngủ đi, anh phải đi làm. Sáng sớm tinh mơ nhất định phải đưa ra cái lí luận vô lí đấy là như thế nào?
Tóm lại, vài ngày bắt chước cuộc sống sinh hoạt vợ chồng, khổ nhiều mà sướng thì ít. Trần Nhược Vũ không biết ác bá tiên sinh nhà cô có phải không tin tưởng vào chuyện không có anh thì cô không được không, dù sao anh đang cố gắng che đi tật xấu của bản thân, nhưng nó lại lộ hết cả ra, đang dùng chính tính cách thực sự để đối diện với cô.
Vợ chồng, không phải thế này sao?
Tết âm lịch, cô không dẫn anh về nhà.
Bởi vì trước ngày cô trở về nhà, mẹ cô gọi điện tới, mắng cô suốt. Nguyên nhân là Chu Triết dẫn Lục Bảo Ny về nhà, mẹ Trần biết được chuyện cưới hỏi với gia đình nhà họ Chu đã đi tong, Chu Triết đã bị con gái nhà người khác ςướק mất. Điều này khiến cho mẹ cô cảm thấy rất mất mặt, rồi cho rằng con gái đang đối địch với bà.
Lần nói chuyện đó không được thoải mái cho lắm, Trần Nhược Vũ bị mẹ mắng mỏ nhiều quá đành nói ra mình đã có bạn trai, là người thành phố A, làm bác sĩ. Mẹ Trần không hề có chút tin tưởng, nghĩ cô đang nói dối, căn bản không nghe lọt lỗ tai câu nào, nói chẳng được mấy câu thì cúp điện thoại.
Trần Nhược Vũ thở dài, cảm thấy rất oan ức, cô càng lo lắng hơn nếu đưa Mạnh Cổ về nhà và kết quả làm cho Mạnh Cổ thấy được vẻ không tốt của nhà, cô lo nghĩ mất một thời gian rồi quyết định nhân cơ hội về nhà này, sẽ nói hết tất cả, chỉ cần cha mẹ đồng ý, mọi người trong gia đình chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cô sẽ đưa Mạnh Cổ về nhà.
Vì thế, Mạnh Cổ tỏ ra ai oán và kinh thường Trần Nhược Vũ thông qua ánh mắt của mình, nhưng Trần Nhược Vũ vẫn quyết tâm xách vali trở về nhà.
Ngồi trên xe, cô đều gọi điện nói chuyện với Mạnh Cổ. Người này, một lúc lại gọi đến, một lúc lại gọi tới. Khiến cho Trần Nhược Vũ chưa trở về nhà đã thấy nhớ anh.
Sắp về đến nhà, trong lòng cô bỗng nặng trĩu, cảm giác mỗi lúc một nặng nề. Khi nào thì gia đình từ hy vọng biến thành áp lực đối với cô? Đứng ở trước cửa, Trần Nhược Vũ hít sâu, cổ vũ chính mình, cô đã có quyết định, năm mới này, cô nhất định sẽ phối hợp cải thiện mối quan hệ với người nhà. Cha mẹ nhất định sẽ hiểu cô.
Vừa định nâng tay gõ cửa, thì cửa lớn bỗng nhiên mở ra, mấy gương mặt quen thuộc ở phía sau cánh cửa, hiện nhiên đang chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Trần Nhược Vũ, lớn tiếng nói: “Tiểu Vũ, về rồi sao?”
Má ơi, trong nhà toàn là người. Da đầu Trần Nhược Vũ run rẩy.
Cô, dì, chú bác và đại gia đình đều có mặt. Trần Nhược Vũ thở không ra hơi, sao Tết âm lịch năm nay mọi người đều tề tụ ở nhà cô hết vậy? Vậy cô sao có thể nói chuyện với cha mẹ được?
Vận may của Trần Nhược Vũ không xuất hiện thường xuyên. Mấy năm trước đều đón Tết ở nhà người khác, năm nay đột nhiên quyết định ăn Tết ở thành phố C, các cô chú trong nhà cũng tới hết nhà của Trần Nhược Vũ, cả đại gia đình nói chuyện vui vẻ, ngay cả bà ngoại ở nước ngoài cũng về quê ăn Tết, lâu không thấy bà nhìn thấy Trần Nhược Vũ rất vui mừng, nhưng lại bị con cháu vây quanh nên chỉ có thể khóc không ra nước mắt khi nhìn thấy đứa cháu.
“Tiểu Vũ à, mẹ cháu nói bây giờ cháu vẫn chưa có bạn trai, sao lại thế? Có cần mọi người giúp cháu không, nhanh chóng sẽ gả đi được.”
Đây là chú của cô, giọng nói sang sảng. Con gái của chú cũng đã ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, sao không nghĩ chuyện kết hôn hay không cũng bình thường thôi. Trần Nhược Vũ bất lực, giọng nói thì thào: “Cháu có bạn trai rồi.”
Thế nhưng lời nói này không mấy ai để ý, mọi người đều không ai nghe thấy, mẹ cô còn lườm cô một cái.
Trần Nhược Vũ thở dài, sao lại lườm cô chứ? Cô đúng là có bạn trai rồi mà.
“Tiểu Vũ à, cháu đang làm gì? Một tháng kiếm được bao nhiêu? Anh họ cháu bây giờ công việc cũng khá ổn định, làm quản lí hãng R*ợ*u ở thành phố L, nhà xe đều có. Còn cháu?”
Lần này Trần Nhược Vũ còn chưa kịp mở miệng đã bị mẹ cô trừng mắt một cái, nhét quả cam vào trong tay cô, ý nói cô không được lên tiếng nói chuyện.
“Tiểu Vũ à, công việc không tốt cũng không sao, nhưng bạn trai thì nên có, nếu không sao gả đi được, có cần cô giới thiệu cho vài đốit tượng không, cháu thấy sao?”
Trần Nhược Vũ nuốt một miếng cam xuống, cuống quít xua tay: “Dạ không cần, cảm ơn cô, cháu đã có bạn trai.”
Lời nói này lại bị mọi người xem nhẹ. Cô và chú bị mẹ cô chuyển đề tài, mẹ Trần nói là vốn có đối tượng tốt nhưng Trần Nhược Vũ bận quá nên không thể qua lại được cho nên bị người khác ςướק mất. Cô gái đó cũng khá tốt, điều kiện cũng ổn, cho nên hai người đã gắn thành một đôi.
Vì thế cô gái đó theo chàng trai dứt áo ra đi, tìm cơ hội cùng người nhà bàn bạc. Mẹ Trần cảm thấy không khí không được, bác hai cứ xuyên xỏ sang Trần Nhược Vũ, điều kiện như vậy cũng không nên quá để ý. Mẹ Trần không phục, lên tiếng tranh cãi.
Trong nhà ồn ào, không có người hỏi ý kiến của Trần Nhược Vũ, cô yên lặng ăn cam, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Bà ở bên cạnh vươn tay về phía Trần Nhược Vũ, cô nhìn thấy, đi về phía bà. Bà cô tai không được thính cho lắm, không nghe được rõ mọi người nói chuyện, liền hỏi cô: “Mọi người giới thiệu cho cháu đối tượng xem mắt sao?”
“Bà ngoại, cháu có bạn trai rồi.”
“Có bạn trai rồi sao?”Bà ngoại cười hihi: “Được rồi, vậy làm nghề gì?”
“Là bác sĩ ngoại khoa.”
“Bác sĩ rất tốt, vẻ ngoài được không?”
“Dạ đẹp trai lắm ạ.”
“Tên cậu ta là gì?”
“Anh ấy tên là Mạnh Cổ.”
Vì thế, trong khi mẹ cô đang nhiệt tình trao đổi với các cô chú trong nhà, Trần Nhược Vũ lại giới thiệu Mạnh Cổ cho bà ngoại.
Nhưng có điều trí nhớ của bà cô không được tốt, hay quên, nghe xong chuyện của Mạnh Cổ, ngày hôm sau bà lại hỏi lại: “Tiểu Vũ, cháu có bạn trai chưa?”
“Thưa bà, cháu có bạn trai rồi.”Trần Nhược Vũ rất kiên nhẫn. Lần này các cô chú trong nhà cũng nói đỡ  giúp cô: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, Tiểu Vũ có bạn trai rồi, công việc rất ổn, mọi người đều gặp qua rồi, rất khá.”
“À à.”Bà ngoại nắm lấy gậy chống, gật đầu: “Đúng rồi, bạn trai Tiểu Vũ là bác sĩ, ta nhớ ra rồi.”
“Dạ vâng, là bác sĩ.”Trần Nhược Vũ sờ sờ nếp nhăn trên tay bà, nhìn bà cười.
Bên cạnh người lớn cũng ra sức ‘ tung hứng ‘ cùng: “Đúng, đúng, là bác sĩ.”
Phụ họa xong rồi lại nhỏ giọng nói: “Mẹ càng ngày càng lú lẫn, ngay cả bác sĩ cũng nghĩ ra để giúp cho Tiểu Vũ, lần trước bà trở về, mọi người không để ý sao, mẹ càng ngày càng già.”
Trần Nhược Vũ vuốt ve tay bà ngoại, thở dài.
Bởi vì người trong nhà đều đến đủ, Trần Nhược Vũ ở trong nhà không ra ngoài. Cô và bà ngoại ở trong căn phòng nhỏ, bà ngủ trên giường, cô nằm dưới dất. Chú hai và em trai cô ngủ cùng một phòng, sau đó em trai cô cũng bị đá ra khỏi phòng, phải ngủ ở sofa trong phòng khách.
Bà ngoại cô ngủ ngáy rất to, cả đêm ngáy không ngừng, Trần Nhược Vũ nằm ở dưới đất không ngủ nổi, bị tiếng gáy khò khè làm cho vài ngày sau thành mất ngủ luôn. Em trai cô ngủ ở sofa, ngày thứ ba bị lạnh, lăn ra ốm.
Hai người đều bị cha Trần oán giận, cha Trần cũng không thể nói mọi người nên ra khách ở, sao có thể bảo khách trong nhà đi chỗ khác ngủ chứ, nhưng còn người trong nhà, phải tính sao?
Trần Nhược Vũ nói sẽ chi tiền, mời mọi người ngủ ở khách sạn, làm vậy liệu có được không? Kết quả bị cha cô giáo huấn cho một bài không nên đề cập đến vấn đề tiền nong, hiện tại mẹ con còn chưa nguôi giận, chờ họ hàng trong nhà đi rồi sẽ nói chuyện tử tế với cô. Vậy đành phải đợi thôi, chứ dùng tiền không phải cách hay, không có tiền ở khách sạn, nhưng cũng không thể kéo dài tình trạng như này mãi, vậy phải tính sao?
Cha Trần chưa cho Trần Nhược Vũ cơ hội phản bác,lại bị mẹ cô gọi ra.
Vẻ mặt em trai của cô rất tội nghiệp, vừa tức vừa tỏ vẻ bất lực: “Ai bảo không có tiền ở khách sạn chứ, là ki bo mới đúng. Cả nhà chúng ta ai cũng ki bo.”
“Chị trả tiền cho em, em đến khạch sạn ở tạm vậy.”Trần Nhược Vũ đi cũng không được, đau lòng để cho em trai mình đi vậy.
Em trai cô ban đầu vui vẻ sau đó lại xụ mặt xuống, bởi sợ cha mẹ cô không đồng ý, có tiền cũng không dám ra ngoài ở.
“Dở hơi.”Trần Nhược Vũ nhìn em trai tỏ vẻ khinh bỉ.
“Chị cũng dở hơi.”Em trai cô cũng có thái độ tương tự như chị gái: “Chị không dám chống cự cường quyền cùng em, chỉ biết để em đương đầu một mình, em không làm vật hy sinh để mẹ mắng ૮ɦếƭ đâu.”
Hôm đó, Trần Nhược Vũ lén lút gọi điện cho Mạnh Cổ nói về việc này, Mạnh Cổ thở dài: “Nhà em đúng là dở hơi hết, rất vô dụng.”
Trần Nhược Vũ không phục, nghĩ anh có bản lĩnh thì anh tới đây đi, anh gặp qua mới biết được.
Thế nhưng cô không nghĩ, Mạnh Cổ đúng là không mời cũng tới.
Ngày đó đầu tháng ba, bạn bè tụ họp.
Trần Nhược Vũ và Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc cùng nhau tới. Lần này, chủ đề của đám bạn cũ là: “Tề Na và Cao Ngữ Lam đại chiến”. Trần Nhược Vũ diễn cùng nhưng không hề thấy áp lực, cô cũng không phải lo lắng cho Cao Ngữ Lam, bởi bên cạnh cô đã có vệ sĩ đi cùng, căn bản không cần mọi người hợp tác diễn chung.
Vì thế, có thể yên tâm ăn uống và xem kịch hay. Thế nhưng, bạn bè đang chè cháo được một nửa, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Có người xuất hiện ở cửa, vô cùng quen mắt.
Trần Nhược Vũ ngây ra như phỗng, sốc vô cùng, ác bá tiên sinh nhà cô sao lại ở đây?
“Người nhà của ai vậy?”Bạn cũ hỏi, không phải người nhà của trong hội thì không được nhập cuộc.
Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Trần Nhược Vũ, ra điều nếu không đứng lên nhận ngay thì sẽ ૮ɦếƭ không toàn thây. Trần Nhược Vũ giơ tay một cách yếu ớt: “Là của mình, người nhà của mình.”
Tác giả có điều muốn nói: Chương sau, Mạnh Cổ đối phó cha mẹ Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ đối phó với cha Mạnh Cổ.
 Bó hoa xương người
Người nhà đặt ௱ô** xuống ghế, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Trần Nhược Vũ bỗng thấy có áp lực: “Sao anh lại tới đây?”Cô dùng giọng nói nhỏ nhất để hỏi anh.
Người nhà liếc ngang qua, khí thế dọa người: “Em không mời anh, chẳng lẽ người khác thì không được mời.”
Thật ra, anh tới đây là giúp Doãn Tắc mang nhẫn cầu hôn tới. Tên kia sớm đã đưa Cao Ngữ Lam về thành phố C nịnh nọt gia đình nhà vợ, nhưng lại không kịp lấy nhẫn đính hôn cho nên phải nhờ tới anh.
Trần Nhược Vũ cho rằng con người này quán gian xảo, trước đây ngày nào cũng bày mưu tính kế để ép cô dẫn về ra mắt gia đình, bây giờ thì tự mình dẫn xác tới, tính dùng chiêu này để hù dọa cô, quả đúng là đáng ghét.
Người nhà liếc mắt cô một cái, nhìn thấy thứ mà cô đang uống, nhíu mày: “Không phải không cho em uống Coca sao? Không có lợi cho sức khỏe!”Giằng lấy cốc nước của cô, sau đó uống nửa cốc, rồi đưa cốc cho Doãn Tắc: “Giúp cô ấy lấy cốc nước trái cây.”
Trần Nhược Vũ mếu máo, lại bắt nạt cô, quá đáng ghét.
Người ngồi bên cạnh, Dương Dương nhìn chằm chằm cô, sau đó liếc mắt nhìn Mạnh Cổ một cái, sau đó giơ Ng'n t cái lên, cười vô cùng mờ ám. Trần Nhược Vũ đỏ ửng cả mặt, quá đáng ghét, tên đàn ông này không hề cho cô chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chút nào.
Hóa ra cô cũng có người nhà. Trong lòng bỗng nhiên thấy đắc ý.
Bạn bè đều chứng kiến được ‘ người nhà ‘ và Doãn Tắc kẻ xướng người họa, vẻ mặt thì vênh váo, còn mắng chửi người nhưng không dùng lời thô tục, sau đó xử lí êm đẹp đôi vợ chồng Tề Na, khiến cho Trần Nhược Vũ trở thành tiêu điểm.
Trần Nhược Vũ đau khổ vùi đầu vào bàn ăn, cô đã chuẩn bị rất tốt để đứng lên vì Cao Ngữ Lam, cùng Tề Na tranh cãi không hề run sợ. Được rồi, trình độ cãi nhau của cô rất tệ, hơn nữa với sự xuất hiện của Doãn Tắc cô cũng không cần phải tìm tới người giúp đỡ, nhưng tình hình tệ nhất cô không ngờ tới là người nổi bần bật lại chính là bạn trai cô.
Mạnh Cổ mắng xong một câu,mọi người đồng loạt nhìn Trần Nhược Vũ, cũng quen rồi, Trần Nhược Vũ tỏ vẻ thản nhiên. Da mặt dày đã được tôi luyện, cô cũng phải cảm ơn ác bá tiên sinh đã tạo cơ hội này cho cô, cô cũng làm nên chuyện rồi.
Thấy cô im lặng như vậy, Doãn Tắc còn trách rằng cô cứ như vậy khiến cho Mạnh Cổ không được vui, cho nên Mạnh Cổ đang tìm cách ‘ giải sầu ‘, khiến cho mình không được nổi bật, không còn đất diễn.
Doãn Tắc đang gán tội cho người khác, đúng chưa? Rõ ràng hai tên miệng quạ này đang thay nhau tung hứng từng người lên chiến đấu một, không có đất diễn hay không nổi bật thì liên quan gì đến cô?
Trần Nhược Vũ nhìn về phía Cao Ngữ Lam, ánh mắt dịu dàng của cô ấy đang nhìn Doãn Tắc. Cô cũng đâu có kém gì, Trần Nhược Vũ nghĩ, cô cũng trở nên tự tin dũng cảm, không cúi đầu chạy trốn, chỉ có điều là Cao Ngữ Lam chưa chứng kiến được mà thôi.
Vậy còn cô nhỉ? Trần Nhược Vũ nhìn thấy Mạnh Cổ đang trừng mắt tỏ vẻ không hài lòng về cô. Cô không hiểu, cô chọc tức gì anh chứ?
Quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, cô bỗng thở dài, ác bá tiên sinh nhà cô chỉ lo cãi nhau, xem ra là chưa ăn gì. Cô lấy cho anh một cái bát, múc cho anh một bát canh, sau đó gắp đồ ăn đặt vào đĩa của anh.
Sắc mặt Mạnh Cổ đang bùng bùng lửa giận bỗng chuyển sang chế độ tươi cười.
Trần Nhược Vũ cũng mỉm cười, đàn ông là loại sinh vật rất dễ dàng chọc giận nhưng cũng rất dễ để lấy lòng.
Bạn học cũ bắt đầu chuyển sự chú ý sang màn cầu hôn của Doãn Tắc. Trần Nhược Vũ biết rằng ông chủ Doãn Tắc luôn có hành động khác người, nhưng cô không thể ngờ rằng sự lãng mạn của anh cũng khác người đến dã man như vậy.
Anh ở trước mặt mọi người tặng nhẫn cho Cao Ngữ Lam: “Lần trước là nhẫn định tình, lần này là nhẫn đính hôn, đợi đến khi kết hôn, sẽ tặng em nhẫn kết hôn.”Cao Ngữ Lam cảm động đến nước mắt lưng tròng, Trần Nhược Vũ cũng vui thay cho bạn.
Người đàn ông này thật sự rất có tâm, lúc trước kia khi sở hữu được Cao Ngữ Lam luôn yêu chiều cô, bây giờ muốn xóa sạch đi bóng ma trong lòng của cô, đã làm rất nhiều chuyện, rất khiến người khác cảm động.
Đầu tiên, sau màn trao nhẫn, đến màn tặng hoa. Bó thứ nhất là dùng cá hồi cuộn thành, rau dưa hợp lại thành một, mọi người đều choáng váng cả mặt mày, đồ ăn có thể biến thành một bó hoa xinh đẹp đến vậy, so với hoa hồng còn đẹp hơn nhiều lần.
Lãng mạn quá mức, khiến người ta không khỏi ghen tị.
Cao Ngữ Lam nước mắt lấm lem đầy mặt, ôm chặt lấy Doãn Tắc. Trần Nhược Vũ cảm động đến sắp khóc, thì ra người lãng mạn như này vẫn chưa tuyệt chủng hẳn.
Mạnh Cổ chủ động cầm bó hoa thay Cao Ngữ Lam, Trần Nhược Vũ nghĩ, người đàn ông của nhà cô cũng không hề kém cạnh, đến lúc cần kíp vẫn biết quan tâm đến người khác.
Thế nhưng Mạnh Cổ quay người lại, đem rau dưa gạt sang một bên, cầm miếng cá hồi nhìn Trần Nhược Vũ nói: “Gọi nhân viên đem mù tạc và nước chấm tới cho anh.”
Nước chấm và mù tạc? Có lẽ nào nên hoan hô vì sự thông thái của anh không!
Kết quả anh còn nói: “Anh cũng có thể đem xương con người chế tạo thành một thứ mới mẻ hơn.”
Trần Nhược Vũ đen mặt, đem xương người tạo thành bó hoa cầu hôn, ai dám gả cho anh.
“Em cứ chờ xem.”Anh còn dám lên tiếng!
Trần Nhược Vũ khóc không ra nước mắt.
Nếu đó là bó hoa làm từ xương người, cô sẽ không bao giờ nhận!
Buổi họp mặt bạn bè kết thúc, Trần Nhược Vũ bị Mạnh Cổ kéo tay chạy trốn. Bởi vì khi nước chấm và mù tạc được mang lên, anh còn ra sức kêu gọi mọi người cùng nhau ăn cá hồi. May mắn đây không phải lẩu chứ nếu không thì đến xác rau cũng chẳng còn lấy một cọng, đảm bảo bó hoa sẽ tan nát.
Doãn Tắc sau khi bay bổng với tình yêu xong, vừa quay đầu thấy Mạnh Cổ đang ung dung ăn uống, nổi giận đùng đùng, thiếu chút nữa trình diễn luôn bài anh em tàn sát lẫn nhau. Chẳng biết xấu hổ, Mạnh Cổ còn cười haha, kéo tay Trần Nhược Vũ bỏ chạy.
“Hẹn hò với anh.”Anh yêu cầu, cả hai đi dạo phố xong liền thấy mệt mỏi, vì mấy ngày nay cô chẳng được ngủ giấc tử tế, vì thế anh đưa cô về khách sạn.
Trần Nhược Vũ đang nằm trên chiếc giường mềm mại chìm vào giấc ngủ, có bạn trai thật tốt, có thể tìm nơi cho cô đi ngủ.
Đang say giấc nồng, cô đang ngủ mơ, mơ thấy mẹ đang hỏi cô”“Tiểu Vũ, mẹ đưa bạn trai con tới.”Vừa nói vừa dẫn theo một hàng dài đàn ông tới.
Trần Nhược Vũ bị dọa cho ngây người, nói: “Con có bạn trai rồi, thật đó.”Nói xong, cô chạy ra lôi Mạnh Cổ tới, kết quả, kéo theo hàng dài Mạnh Cổ.
Cô cũng kinh ngạc, mẹ cô lớn tiếng: “Cậu ta là bạn trai con?”
Trần Nhược Vũ đang định nói: “Vâng.”Thì kết quả mẹ cô biến thành cha Mạnh: “Tôi đã đồng ý chưa?”
Biến chuyển như này khiến cô sợ hãi, đột nhiên tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, khuôn mặt Mạnh Cổ đã ở ngay trước mặt cô, giật mình dường như cha Mạnh biến thành anh, dọa cô sợ phát khiếp.
Mạnh Cổ nhíu mày, chạm nhẹ vào đôi lông mày đang nhíu của cô: “Ngủ giống hệt heo, vừa mở mắt sao lại sợ đến thế.”
Trần Nhược Vũ vẫn chưa định hình lại được, không trả lời anh. Mạnh Cổ ôm cô vào trong *** mình, vỗ nhẹ sau lưng cô: “Sao vậy? Nằm mơ?”
“Vâng.”
“Mơ thấy gì?”
“Một đống bạn trai.”
“...”
Sau một lúc: “Trần Nhược Vũ, em có một đống bạn trai?”
“...”
Câu hỏi này khiến Trần Nhược Vũ hoàn toàn tỉnh táo.
“Không xong rồi, bây giờ mấy giờ rồi?”Trong phòng tối đen, chỉ có ngọn đèn ngủ sáng mờ mờ.
“Mới năm giờ.”
“Em ngủ lâu vậy sao?”Cô hét chói tai: “Xong rồi, xong rồi, cả đêm em không về mẹ em sẽ đánh gãy chân mất.”
“Chưa phải là ban đêm, em đâu có cả đêm không về?”
“Không phải năm giờ rồi sao? Trời sẽ sáng đó.”Cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, kéo rèm cửa ra, tối đen.
“Là năm giờ chiều, đương nhiên trời sẽ tối.”Mạnh Cổ tức giận, xoa xoa lưng cô.
Trần Nhược Vũ ngứa ngứa, bắt lấy tay anh. Anh tiếp tục sờ, sờ thắt lưng của cô, rồi từ từ nhích lên trên.
“Đừng làm loạn.”Cô nắm lấy tay anh, lần này anh nghe lời, cút ra xa, nhưng rất nhanh lại chạy trở lại, đưa điện thoại cho cô.
Trần Nhược Vũ ổn định lại hơi thở, cầm vội lấy điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ nào, xem ra người trong nhà không tìm cô.
“Gọi điện thoại về nhà.”
“Được.”Cô đang có ý này, cô định gọi về nói một lúc nữa sẽ về.
“Nói với mẹ em là hôm nay ngủ lại ở nhà bạn.”
“Hả?”Trần Nhược Vũ quay đầu, nhìn thấy ánh mắt Mạnh Cổ bỗng hóa thành sói, mặt mày cô đỏ lựng.
Anh lại tiếp tục sờ lần, ôm lấy cô, cắn lỗ tai của cô: “Chẳng lẽ em không nhớ anh sao?”
Nhớ đến ૮ɦếƭ, nhưng cô càng sợ gãy chân hơn.
“Ngày mai về, phải nói chuyện chúng ta với cha mẹ em, biết chưa? Nói hết tất cả, càng nhiều người biết càng tốt.”
Hứ, không phải đang thảo luận chuyện ngủ qua đêm sao, sao lại chuyển nhanh đến việc ngày mai? Nhưng Trần Nhược Vũ vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Anh đã đến đây, đương nhiên cô phải nói rõ ràng với cha mẹ càng sớm càng tốt.
“Em làm việc anh không được yên tâm, cho nên hôm nay ở lại đây, để anh dạy dỗ em một chút, cho em dũng khí và năng lượng.”
Vì sao từng chữ từng câu nghe rất bình thường, nhưng sao từ miệng của ác bá tiên sinh nói ra đều mang lại cảm giác *** vậy?
Trần Nhược Vũ mím chặt môi, hơi do dự.
“Ngoan.”
Chỉ một từ rất dịu dàng, ác bá tiên sinh đã thu phục hoàn toàn được Trần Nhược Vũ.
Đầu óc Trần Nhược Vũ choáng váng, gọi điện về trong nhà nói rằng đang vui vẻ với bạn học cũ, hẹn ngủ lại ở nhà bạn, tối cô không về.
Mẹ Trần đang chơi mạt chược, vận may đang đến kìm không được, không hề quan tâm đến chuyện của con gái, không nhanh không chậm trả lời rồi cúp phăng điện thoại.
Hóa ra đơn giản đến vậy, Trần Nhược Vũ cảm thấy lâng lâng. Đưa Mạnh Cổ đi ăn các món ngon ở thành phố C, sau đó đến chợ đêm nổi tiếng ở đây, hẹn hò lãng mạn buổi tối, ban đêm quay trở lại khách sạn ngọt ngào.
Không cần ngủ dưới đất, không phải nghe tiếng gáy, còn được ác bá tiên sinh âu yếm giúp cô làm ấm giường, Trần Nhược Vũ vô cùng vui vẻ, hoàn toàn xem nhẹ những chuyện nguy hiểm sắp xảy ra.
Cho đến ngày hôm sau, mang theo tâm tình đang bay bổng mở cửa vào nhà, ngay lập tức cô trợn tròn cả mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc