Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 37

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Đàn ông là chiếc hố xí tắc đường ống
Nghiêm túc mà nói việc này do Lục Bảo Ny gây ra.
Ngày đó khi Lục Bảo Ny được Trần Nhược Vũ tổng động viên, trở về trăn trở mất một thời gian, sau đó hạ quyết tâm sẽ nói ra tiếng lòng của mình.
Cô gọi điện thoại cho Trần Nhược Vũ, nói rằng mấy ngày nay đang tìm cơ hội hành động, cô nói cho dù không được may mắn như Trần Nhược Vũ nhưng cuối cùng cũng được đền bù xứng đáng, nhưng cô không hề hành động theo cảm tính, không hề cảm thấy oan ức, cũng không thấy tiếc nuối gì cả.
Trần Nhược Vũ nghe xong có chút khẩn trương, Lục Bảo Ny ngược lại an ủi cô, nói bản thân đã suy nghĩ cẩn thận, đã chuẩn bị tâm lí tốt, còn nói cho dù kết quả ra sao cũng sẽ nói qua với cô một tiếng.
Ba ngày sau, Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại của Lục Bảo Ny, trong điện thoại cô gào khóc, nói rằng vừa mới hẹn Chu Triết ra gặp mặt để nói. Phản ứng của anh ấy là sững sờ, dường như không biết nên trả lời cô thế nào, cuối cùng câm nín nửa ngày, anh nói rằng đã chuẩn bị xong xuôi tất cả về thành phố C, sẽ không ở lại đây nữa.
Trần Nhược Vũ nói rằng cô hiểu được tình cảm của Lục Bảo Ny đối với Chu Triết, cho nên hiện tại hai người cũng đã tách ra, chuyện quay trở về quê Lục Bảo Ny cũng biết nhưng cô vẫn không chịu được liền gọi điện cho Trần Nhược Vũ. Bề ngoài biết được kết quả đã định sớm nên cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, nhưng vì sao đang vui mừng khi trút được tiếng lòng thì lại khóc.
Trần Nhược Vũ gặp phải tình cảnh như này cũng không mấy vui vẻ, cô nói: “Xin lỗi.”Cô cảm thấy rằng nếu như bản thân không nói với Lục Bảo Ny vài câu đó, thì cô ấy sẽ không phải chịu ấm ức như thế này, còn khóc dã man đến thế, nhưng Lục Bảo Ny lại nói câu cảm ơn với cô.
Trần Nhược Vũ kể chuyện này với Cao Ngữ Lam, hỏi ý kiến của cô. Cao Ngữ Lam nói như vậy cũng khá tốt, nói ra còn sung sướng hơn là chất chứa ở trong lòng. Cô cảm thấy Lục Bảo Ny vui mừng vì rốt cuộc cũng là làm chuyện mà ban đầu không dám làm, khổ sở vì không thể ôm tiếp hy vọng, kì thực cô cũng ảo tưởng qua rằng sẽ ở bên cạnh Chu Triết.
Đối với chuyện này, Lương Tư Tư có một cách nhìn khác, cô ấy cảm thấy chẳng có gì đáng để đau buồn cả, người đàn ông kia nói là đã thu xếp ổn thỏa để về nhà, cũng không có nói là không thích Lục Bảo Ny. Nếu người con gái kia đã dự đoán được một phần nào đó, có lẽ cô ấy cũng chiếm được một chút, từng có người thích qua mình, đây cũng coi như thỏa lòng mong muốn. Nếu cô ấy dự đoán được thế cục từ trước, thì đây mới chỉ là bắt đầu, giải quyết chuyện tình yêu thường khó khăn, một là đi theo anh ta về nhà hai là tìm kiếm lí do để người đàn ông đó ở lại, thế có phải ổn hết rồi không?
“ Nhưng có lẽ Chu Triết không nói không thích cô ấy chính là cách từ chối khéo, ca tính của anh ấy không phải dạng ba phải.”
“Vậy cô Bảo Ny kia xác định chưa? Hỏi rõ chưa? Hỏi chắc chắn rồi chứ? Đàn ông đôi khi không chu đáo như chúng ta tưởng. Anh ta cũng không từ chối thẳng thừng, chỉ nói rằng sẽ về nhà, uyển chuyển cái rắm. Loại tình huống như này anh ta nên từ chối thẳng thừng, không cho Lục Bảo Ny chút hy vọng, thế mới đúng chứ?”
Trần Nhược Vũ ngẫm lại, nghe qua đúng là có hai khả năng tồn tại. Thế nhưng cô lại không dám đi cổ vũ Lục Bảo Ny, lỡ may Chu Triết không để ý tới điều này, chẳng phải sẽ để lại sẹo cho cho Bảo Ny hay sao, lại còn gây rắc rối cho Chu Triết nữa.
“Đúng, việc này bạn không nên xen vào.”Lương Tư Tư nói: “Bọn họ đã muốn như vậy, thì kệ. Dù sao cũng không phải bắt đầu, kệ đi.”
Vì thế Trần Nhược Vũ không nói lại vấn đề này với Lục Bảo Ny, gặp lại Chu Triết ở tiểu khu cũng chỉ trao đổi vài câu, cũng chẳng nhìn ra sự khác thường nào ở anh, cả hai người đều không nhắc tới chuyện của Lục Bảo Ny.
Trong khoảng thời gian này, Trần Nhược Vũ còn cả đống chuyện cần phải làm. Cô đã từ chức ở công ty bán bảo hiệm, đi tới công ty mậu dịch của Triệu Hạ để làm, làm đại lí kinh doanh BCS.
Bởi vì Tết âm lịch ngày càng đến gần, cô cũng cần sắp xếp cuộc sống của chính mình, công ty Triệu Hạ phát triển khá ổn, tiền lương cũng ổn định, như vậy khi cô cần thuê nhà mới, kinh tế cũng có đủ khả năng.
Tuy rằng cô rất hy vọng sớm ngày Mạnh Cổ tu thành chính quả, nhưng thời qua quá nhanh, cô không thể chắc rằng đến ngày đó mình sẽ sống chung với Mạnh Cổ.
Chung quy là vẫn chưa nắm chắc, cho nên cô cần phải chủ động, không nên phụ thuộc quá vào anh, lại không thể để ảnh hưởng tới anh vì những chuyện này.
Cô sợ anh sẽ mất hứng, hơn nữa cô đang hy vọng anh đối với cô cũng giống như cô đối với anh. Có lẽ cô nên dỗ cho anh vui vẻ một chút, làm món đồ ăn mà anh thích ăn, hơn nữa cô cũng kì vọng anh sẽ bao dung với cô, ví dụ như khi mua sầu riêng anh sẽ không xụ mặt một đống ra nữa.
Tuy nhiên, hai người cũng có cãi nhau.
Lần đó, anh hẹn cô đi xem phim, bộ phim là phim hoạt hình mà Trần Nhược Vũ thích. Nhưng hôm đó anh phải tăng ca, tới khuya mới xong. Trần Nhược Vũ đành nói rằng nên về nhà sớm nghỉ ngơi. Nhưng Mạnh Cổ kiên trì nói rằng nhất định phải xem, nhưng trong lúc xem phim anh ngủ gật đến ba lần, khiến cho Trần Nhược Vũ rất tức giận.
Cô nói với anh vài câu, nếu tăng ca cũng không nên miễn cưỡng đi xem phim như vậy khiến cô trở thành con người xấu xa, mà cô cũng không cảm thấy thoải mái. Thế nhưng anh lại tỏ ra cực kì mất hứng, nói còn to tiếng hơn cô, anh nói rằng anh đang chăm sóc cô, rất vất vả đưa cô đi xem phim, cô còn không cảm kích mà còn mắng anh.
Vì chuyện này mà khiến cho cả hai đều không vui. Mạnh Cổ thậm chí còn nói nếu không vì xem phim thì chẳng cãi nhau, khiến Trần Nhược Vũ càng thêm bực dọc.
Còn có một lần, Mạnh Cổ quyết tâm vài ngày sẽ không tăng ca, đưa Trần Nhược Vũ ra ngoài ăn cơm. Trần Nhược Vũ cho rằng ở nhà nấu vài món là được rồi nhưng Mạnh Cổ không đồng ý, cảm thấy mấy ngày này cần phải đặc sắc, cô sao lại qua loa đến thế được. Vì thế Trần Nhược Vũ nhường anh, cùng anh ra ngoài. Sau đó anh được một nửa thì ngáp lia lịa, làm cho Trần Nhược Vũ càng không thoải mái, vì thế lúc ra về cô nói sẽ ngồi xe bus về nhà, bảo Mạnh Cổ nhanh về nhà. Mạnh Cổ cho rằng lời nói này của cô là không tôn trọng anh, để bạn gái ngồi xe bus còn mình lái xe về nhà thì còn đâu là thể diện nữa.
Thế là vì gọi là mặt mũi, sớm biết đã không ra ngoài ăn cơm, hai người lại gây gổ với nhau.
Còn ghê rợn hơn là Mạnh Cổ không thích đi dạo phố, cần mua gì thì đi thẳng tới nơi cần mua, nhưng Trần Nhược Vũ lại thích so sánh giá cả, so sánh kiểu dáng hoặc so sánh với sản phẩm trên truyền hình, còn anh thì không thích đi dạo để mua sắm, từ khi có Trần Nhược Vũ giúp anh mua quần áo, đồ dùng cá nhân, anh bắt đầu hiện nguyên hình bản tính thiếu gia, liệt kê một loạt nh sách cần phải mua, từ chối việc cô dẫn anh đi mua sắm linh tinh, sau đó còn nói soi mói đồ cô mua về, không hài lòng ở chỗ nào nữa.
Vì chuyện mua sắm, mà hai người cũng tốn không ít nước bọt để tranh cãi.
Những việc nhỏ nhặt như này cũng đủ khiến Trần Nhược Vũ trở nên cảnh giác, cô lo lắng tình cảm của hai người chưa đủ sâu nặng, nếu sống chung với nhau quá sớm chỉ sợ tranh cãi chỉ tăng chứ không giảm. Ồn ã, tranh cãi sẽ nhiều hơn, cô cũng hiểu được. Chuyện này nên phát triển chậm lại một chút, đợi đến thời điểm thích hợp, hai người đã dần thích ứng, có đủ bao dung, sau đó hãy sống chung với nhau.
Mạnh Cổ đối với suy nghĩ này của cô tỏ ra cực kì bất mãn, anh cảm thấy anh đối với cô chưa đủ bao dung hay cô đối với anh chưa đủ tin tưởng là chuyện không nên.
Trần Nhược Vũ thở dài, nói chuyện với Lương Tư Tư, cô ấy nói thần kinh đàn ông thô kệch như chân voi. Mà đối với Mạnh Cổ, anh thường xuyên có những hành động ngây thơ vô cùng. Cao Ngữ Lam đã nói với Trần Nhược Vũ, có nói rằng nếu có đàn ông ngây thơ, thì rất ít người có thể so sánh được với Doãn Tắc. Nhưng nói xong câu này hóa ra chỉ vì biện hộ cho Doãn Tắc, nói rằng đàn ông thật ra chỉ như trẻ nhỏ, cho dù là người đàn ông đặc biệt đến thế nào cũng không ngoại lệ, Doãn Tắc cũng chỉ là đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu mà thôi.
Trần Nhược Vũ bật cười, ngẫm lại phụ nữ đúng là động vật kì lạ, có thể lôi điểm yếu của đàn ông ra để nói, lại có thể giúp họ tìm ra thứ để chứng minh cho bản tính của họ. Soi mói cũng giống như khoan dung.
Nói tóm lại, Trần Nhược Vũ còn đang bận công việc và cố gắng duy trì tình cảm, cô không biết được Lục Bảo Ny và Chu Triết đã gợn sóng đến nhường nào.
Đầu tiên là ngày đó cô gặp được Chu Triết ở tiểu khu, sau khi chào đón cô xong bỗng nhiên nhớ tới lần trước khi Chu Triết nói thời gian về nhà đã qua, sao anh vẫn còn ở đây?
Không quá hai ngày, cô nhận được điện thoại của Lục Bảo Ny, Lục Bảo Ny tỏ ra khá H**g phấn nói rằng Chu Triết bây giờ không đi nữa, anh và cô còn nói chuyện với nhau,trong lúc nói chuyện còn hơi khẩn trương, rất quan tâm đến cô, còn hỏi mấy câu cực kì ngu đần. Cô hỏi Trần Nhược Vũ đây là tín hiệu gì? Có phải cô có hy vọng đúng không?
Trần Nhược Vũ không dám đoán, cũng không dám cổ vũ. Trên thực tế, cô muốn cổ vũ cũng không cần, Lục Bảo Ny ắt hẳn đã suy nghĩ thấu đáo. Vì thế Trần Nhược Vũ nhắc nhở cô, Chu Triết điều gì cũng chưa nói rõ, ý rằng kế hoạch quay về nhà cũng chưa hẳn thay đổi, cho dù có ái muội đến thế nào cũng sẽ không duy trì được bao lâu. Thời gian và khoảng cách sẽ *** tình cảm.
Lục Bảo Ny hít một hơi thật sâu, nói đã biết nên làm thế nào, rồi cảm ơn Trần Nhược Vũ.
Trần Nhược Vũ cúp điện thoại bỗng thấy mình và Lương Tư Tư lợi hại như nhau, nên lo chuyện ác bá tiên sinh nhà cô, rồi cũng nên về nhà một chuyến.
Sau đó, cô nhận được tin Lục Bảo Ny đang theo đuổi Chu Triết. Chu Triết chưa nhận lời cũng không từ chối. hai người giống như địch bất động ta cũng bất động.
Lục Bảo Ny thường đến tiểu khu tìm Chu Triết, vì thế cũng tiện đường tìm Trần Nhược Vũ tâm sự. Cô nói với Trần Nhược Vũ, cô cảm thấy Chu Triết cũng thích mình, trước kia cô không dám có suy nghĩ này bởi anh đối với anh cũng tốt, kể cả với cô. Thế nhưng hiện tại, cô ra sức theo đuổi anh, xem xét phản ứng của anh, cô đã nghĩ thông suốt trước đây anh đối tốt với cô, là có ý anh cũng có cảm tình với cô.
Cô cảm nhận được điều này, cho nên Chu Triết mới tạm hoãn kế hoạch này, không trở về thành phố C, điều này đã được chứng minh.
“Em muốn cố gắng một chút, cho dù không đến được với nhau, thì ít ra em đã từng cố gắng, sẽ không thấy hối hận.”
Trần Nhược Vũ cảm thấy Lục Bảo Ny thực sự rất dũng cảm, cô thấy Chu Triết chưa đủ quyết đoán. Có điểm giống như Mạnh Cổ trước kia, cả ngày đều mờ ám, không rõ ràng, rốt cuộc là ý gì? Cô không biết rốt cuộc trong đầu họ đang suy nghĩ cái gì nữa.
Vì chuyện này, cô đến hỏi Mạnh Cổ.
Mạnh Cổ nói: “Khi đó là không nắm chắc, đương nhiên không thể giải quyết rõ ràng với em. Em cũng không ngẫm lại khi đó em dùng thái độ gì đối với anh, trước tiên anh cần phải xác nhận rõ, rốt cuộc em có chỗ nào hấp dẫn mới có thể đi bước tiếp theo, đúng không?”
“Không đúng, có thành ý mà, giống như Lục Bảo Ny vậy, mặc kệ con đường phía trước như thế nào, đều dám theo đuổi.”
“Bảo Ny đó là ૮ɦếƭ rồi mới hồi sinh. Anh đây là từ từ dây dưa với em, anh dây dưa quá tốt.”
“Cùng với phụ nữ dây dưa, suy nghĩ này vốn không đúng đắn, không có trách nhiệm. Nếu không nắm chắc, không xác định được, vì sao còn mờ ám làm gì?”
Mạnh Cổ lé mắt nhìn cô nửa ngày: “Trong đầu em đang suy nghĩ cái gì, rất rảnh rỗi sao? Mờ ám có thể do chúng ta khống chế được sao? Không có phụ nữ các em phối hợp, thì mờ ám sao có thể diễn ra? Còn chê anh không có trách nhiệm, em ném đá vào mặt hồ yên ả sau đó bỏ chạy, em có trách nhiệm sao? Anh nhớ lại những lúc em trêu chọc anh, quay đi một cái liền bày ra vẻ mặt vô tôi ‘ Em chưa làm gì cả ‘ nghĩ đến là anh thấy tức.”
“Dù sao đàn ông các anh chơi trò chơi mập mờ là không đúng.”Trần Nhược Vũ nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra câu để phản bác, mãi mới nói ra được câu ‘ dù sao ‘.
“Vậy em cứ coi đàn ông là chiếc hố xí tắc đường ống đi.”
Anh còn để ý sao?
Bốp, Trần Nhược Vũ đánh ác bá tiên sinh một cái.
Trần Nhược Vũ không nghĩ tới, Chu Triết và Lục Bảo Ny không chỉ dừng lại ở đó, Chu Triết chạm chạp tới mức kinh động đến cả cha mẹ anh. Ngày đó, cha mẹ anh gọi tới thành phố A, nói rằng sẽ tới đó, còn tìm tới tận cửa nhà cô, hẹn cô đi ăn cơm.
Trần Nhược Vũ ngây ngẩn cả người, quả nhiên chuyện người khác không nên xen vào.
Anh còn muốn ăn món khác
Mẹ của Chu Triết hẹn Trần Nhược Vũ ăn cơm, đối với cuộc hẹn này, Trần Nhược Vũ nhận thấy rằng Chu Triết vẫn chưa nắm rõ tình hình. Bởi vì anh không tham dự, cũng không gọi điện cho cô. Nhưng thật ra mẹ cô cũng biết, bởi bà gọi điện cho Trần Nhược Vũ, nói rằng mẹ Chu Triết tới thành phố A, dặn dò cô phải tiếp đón chu đáo.
Trời biết vì sao cô lại phải tiếp đãi cha mẹ của Chu Triết, cô và họ có quan hệ gì chứ? Nhưng Trần Nhược Vũ chưa kịp tìm lí do từ chối thì tiếng chuông cửa vang lên, hai vị đại nhân không có quan hệ với cô đã xuất hiện ở cửa.
Cha mẹ Chu Triết rất khách sáo, nói rằng Chu bận việc, hai người ở đây cũng không có bạn bè, vả lại biết Trần Nhược Vũ lại ở đây vì thế tìm tới cô để nhờ giúp đỡ, cô dẫn hai vị trưởng bối đi dạo khắp thành phố A, sau đó đi ăn cơm.
đầu Trần Nhược Vũ run lẩy bẩy, rất muốn nói rằng sự chênh lệch độ tuổi giữa cô và cha mẹ Chu Triết rất khó có thể làm bạn bè bình thường, chưa nói đến việc thoải mái nói chuyện.
Nhưng mà người lớn thì vẫn là người lớn, Trần Nhược Vũ  nào dám không tiếp đón nồng hậu. Vì thế cô đành quyết tâm, đem theo tâm trạng lo sợ cùng hai vị trưởng bối đi dạo tới những nơi nổi tiếng của thành phố A, sau đó tìm một nhà kha khá tới ăn cơm.
Thái độ của cha mẹ Chu Triết thì ngược lại, rất thân mật, hòa nhã nhưng lại khiến Trần Nhược Vũ cảm thấy lo lắng, trưởng bối tìm hậu bối đi ăn cơm, bình thường thôi cũng cho thấy mục đích không hề đơn thuần.
Quả nhiên, trong lúc ăn cơm, hai vị trưởng bối hỏi về cuộc sống của Trần Nhược Vũ ở thành phố A, sau đó vô tình nhắc tới chuyện quay về thành phố C hay không, rồi nói tới chuyện thời tiết, mấy lời khách sáo đã nói xong, mẹ Chu liền đi thẳng vào vấn đề.
“Tiểu Vũ, cháu gần đây có gặp qua A Triết không, hai đứa có trò chuyện gì không? Bác vẫn hy vọng hai đứa có thể nuôi dưỡng tình cảm.”
Đến rồi, đến rồi, Trần Nhược Vũ lạnh hết cả sống lưng, cẩn thận trả lời: “Cháu và Chu Triết đều là bạn tốt, lại ở cùng một khu nên đôi khi cũng có gặp nhau.”Cô nói như vậy, đã rõ ràng chưa?
Cha Chu không lên tiếng, chỉ im lặng uống trà. Mẹ Chu cười cười, nói tiếp: “Tiểu Vũ à, A Triết vốn là định đầu tháng quay về nhà, nhưng bây giờ là giữa tháng rồi cũng không có động tĩnh gì. Hai bác hỏi nó, thì nó chỉ ậm ừ cho qua, công việc thì nó vẫn nói là thuận lợi, mọi chuyện khác cũng vẫn tốt, thế nhưng khi nói đến chuyện về nhà thì nó lại do dự. Sắp tới Tết âm lịch, nếu đến bây giờ mà nó vẫn chưa có ý định trở về thì gần Tết chuyện vận chuyển hành lí về nhà sẽ rất khó khăn. Bác và cha nó nghĩ là nếu có vấn đề gì, thì chắc chắn là chuyện tình cảm.”
Trần Nhược Vũ không biết nên trả lời thế nào, chỉ nghĩ rằng, đúng là một vị trưởng bối suy nghĩ sâu sắc.
“Tiểu Vũ à, có phải cháu không muốn về thành phố C?”
“Dạ?”Trần Nhược Vũ há hốc mồm, chuyện con trai nhà bác và chuyện cô có về thành phố C hay không đâu có liên quan, nhưng có lẽ Chu Triết chưa nói rõ chuyện này với người trong gia đình, Lục Bảo Ny và Chu Triết cũng chưa rõ ràng, cô không thể bán đứng hai người họ được.
“Bác à, cháu và Chu Triết chỉ là bạn bè bình thường. Công việc của cháu đang dần ổn định, cháu cũng không có ý định quay trở về thành phố C, nhưng kế hoạch của Chu Triết hoãn lại, có khả năng không phải do cháu. Có lẽ anh ấy còn có việc chưa sắp xếp xong.”
“Còn có thể là chuyện gì khác chứ? Thời gian ngắn như vậy, mà nó phải quay trở về nhà, ngoài chuyện nam nữ ra thì còn có thể là gì?”
Trần Nhược Vũ lại há hốc mồm, cô cũng không thể nói là Chu Triết vì một cô gái khác. Xong rồi, xong rồi, cô không thể chịu được nữa rồi.
Lòng bàn tay Trần Nhược Vũ ướt đẫm mồ hôi.
“Cháu, cháu cũng không biết rõ vì sao Chu Triết lại trì hoãn việc quay trở về nhà.”Trần Nhược Vũ nói xong lời này bỗng thấy chột dạ, cô nhận thấy biểu cảm của mình không đủ sức thuyết phục, bởi vì cha mẹ Chu Triết đều tỏ vẻ không tin, lộ rõ lên mặt.
Trần Nhược Vũ không chỉ đổ mồ hôi trong lòng bàn tay, mẹ Chu nhìn chằm chằm cô, nhưng không hỏi vặn lại. Bà lại hỏi Trần Nhược Vũ một đề tài khác, hỏi về người sinh sống ở thành phố A có vất vả không, người tuổi trẻ ở đây có hoạt động gì khi rảnh rỗi.
Bà hỏi một câu, Trần Nhược Vũ trả lời một câu, đầu óc cô trống trơn, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Cô thật sự, không thể nói chuyện thoải mái với người lớn được.
Một lát sau, cha mẹ Chu Triết cùng lên tiếng, gọi điện cho Chu Triết, hỏi anh ta xong việc chưa, rồi gọi tới đây cùng nhau ăn cơm.
Mặt Trần Nhược Vũ tái xanh. Xong rồi, xong rồi, gọi cả Chu Triết cùng tới, lại muốn biến thành buổi xem mắt hay sao?
Tình cảm của cô và Mạnh Cổ đang trong thời gian ngọt ngào, bây giờ cô lại ngồi cùng cha mẹ của người đàn ông khác cùng nhau ăn cơm, chuyện này nên gọi là thế nào? Nếu như Mạnh Cổ biết, từ đào hoa tiên sinh biến thành ác bá tiên sinh sẽ rất đáng sợ.
Trần Nhược Vũ tìm cớ chạy vào trong toilet, lấy nhanh điện thoại ra gọi cho Mạnh Cổ.
“Bác sĩ Mạnh, em có chuyện muốn nói ngay với anh.”
“Làm sao vậy? Em đang ở đâu?”
Trần Nhược Vũ đọc tên nhà hàng. Mạnh Cổ nở nụ cười: “Sao vậy, Trần tiểu thư? Em rốt cuộc đã nghĩ thông suốt muốn chứng minh năng lực tiêu tiền của mình rồi sao, muốn cho anh xem hóa đơn ‘ chảy máu ‘ hay sao?”
“Không phải, không phải. Bác sĩ Mạnh, chứng sợ người lớn của em lại phát tác, muốn được cổ vũ.”
“Ai là trưởng bối?”
“Cha mẹ Chu Triết.”Trần Nhược Vũ kể rõ mọi chuyện: “Hiện tại hai người gọi cả Chu Triết tới, em cũng không thể đi được, dạ dày bắt đầu đau, khó thở nữa.”
“Trần Nhược Vũ, em muốn ૮ɦếƭ sao? Muốn hồng hạnh vượt tường còn dám giả vờ đáng thương với anh.”
“Em nào dám vượt tường?”Còn có ẩn tình bên trong, khó mà giải thích hết với anh được: “Anh đừng vội hung dữ với em, em nói thật với anh đó.”
“Anh bây giờ đang rất khó chịu. Loại chuyện như này giải quyết là xong, em khẩn trương cái quái gì? Bây giờ, em ra ngoài đi, nói rõ với họ là em với con trai họ không có quan hệ gì hết, em có bạn trai rồi. Sau đó em nói, cảm thấy không thoải mái, nói bye bye, rồi mau đến bệnh viện, chịu trách nhiệm với bạn trai của em. Đúng là không giám sát chặt em là không được.”
“Anh đừng làm loạn, bây giờ chưa thể lôi anh ra được, nếu không họ sẽ nói với cha mẹ em, em còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần báo cáo với người nhà.”
“Trần Nhược Vũ, gần đây hình tượng của anh đang có biến chuyển lớn, rất dịu dàng đúng không?”
“Anh đừng làm loạn.”Nói là nói như vậy, nhưng anh làm loạn cũng đúng, cô cảm thấy trong lòng kiên định hơn rất nhiều, có thể đi ra ngoài ứng phó với hai vị trưởng bối.
“Em mau tới bệnh viện chịu trách nhiệm với anh đi. Ngày mai anh muốn ăn thịt nướng, ngày kia muốn ăn sườn xào chua ngọt, ngày kia ...”
“Được rồi, được rồi.”Trần Nhược Vũ cắt lời của anh.
“Anh còn muốn ăn món khác, nhưng có lẽ chắc là em không đồng ý đâu.”
Lời nói này của Mạnh Cổ khiến Trần Nhược Vũ cân nhắc một lúc, sau đó mới hiểu ra được, mặt lại bắt đầu đỏ: “Bác sĩ Mạnh, anh đừng cả ngày chỉ nói mấy lời ***.”
“Làm gì có *** chứ, anh nói tử tế.”
“Anh còn dám nói!”Trần Nhược Vũ mặt đỏ như gấc, dạy dỗ anh một bài: “Bên cạnh anh không có người khác chứ?”Mấy lời này để người khác nghe thấy thì còn gì là mặt mũi.
“Có người thì làm sao? Anh đùa với bạn gái anh, ai quản được chứ?”
“Thực sự không có ai nghe thấy chứ?”Cô rất muốn đấm cho anh một cú.
“Được rồi, không có ai cả, trong văn phòng chỉ có mỗi anh.”Giọng nói Mạnh Cổ đầy vẻ sung sướng, hiển nhiên khiến cô suốt ruột là niềm vui của anh, anh còn nói tiếp: “Trần Nhược Vũ, chúng ta ngày càng ăn ý, đến lúc gặp cha mẹ rồi.”
“Từ vấn đề này anh cho rằng chúng ta ngày càng ăn ý?”
“Mỗi lời nói *** của anh em nghe đều hiểu, ám chỉ em cũng hiểu được, đây là ăn ý, quan hệ thân thiết đó.”
“Hừm.”Cô định ra ngoài, nhưng không nhịn được, bèn hỏi: “Hôm nay anh ăn cơm chưa? Dạ dày còn đau không?”
“Em còn dám ‘ hừm ‘ anh, lo lắng cho anh làm gì.”Ác bá tiên sinh chơi xấu.
“Mặc kệ anh, em ra ngoài đây. Chờ giải quyết chuyện bên này xong, em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Này ...”Đáng tiếc, Mạnh Cổ còn chưa nói xong chữ ‘ này ‘ thì Trần Nhược Vũ đã cúp điện thoại. Quả nhiên, trò chuyện với bác sĩ Mạnh nhà cô chính là liều thuốc hữu hiệu, lúc này tinh thần phấn chấn, cảm xúc rất ổn.
Trần Nhược Vũ vừa đi ra ngoài, nghĩ nên nói thế nào để thoát thân được. Chuyện khác thì không sợ, chỉ sợ hai người này gọi Chu Triết tới, hỏi cùng giết tận, mà lộ ra chuyện cô có bạn trai, thì đôi bên cũng không biết nên xử lí như nào.
Trần Nhược Vũ dự cảm rất chuẩn. Đi một vòng đề tài, quả nhiên hai vị trưởng bối lên kế hoạch Chu Triết và Trần Nhược Vũ phát triển tình cảm ra sao. Đại khái họ cho rằng Trần Nhược Vũ không trở về thành phố C đã ảnh hưởng tới dự định của Chu Triết.
Mẹ Chu nói với Trần Nhược Vũ, nói rằng hàng xóm của dì Lí giới thiệu cô cho gia đình bà, bà và dì Lí có hơn 20 năm giao tình, chỉ nghe qua dì Lí nói qua về cô, đúng là một cô gái tốt.
Trần Nhược Vũ hơi ngại, chỉ biết gật đầu. Dì Lí cô biết, ở dưới tầng nhà cô, cũng là người chứng kiến cô lớn lên. Hiện tại, cô đã lớn, cũng chăm chỉ, lại hiếu thuận, chỉ hận không thể kéo cô về làm con dâu của nhà mình, đáng tiếc nhà dì Lí cũng sinh con gái. Trần Nhược Vũ  không nghĩ tới, dì Lí cũng có con gái, sao không thúc đẩy tiêu thụ nhà mình mà lại giúp đỡ cô chứ.
“Bác nghe rất nhiều chuyện về cháu, cũng biết cháu là cô gái tốt, cho nên mới tích cực sắp xếp cho hai đứa gặp nhau. Hai người lại có duyên như vậy, ở chung một tiểu khu, đây không phải do ông trời sắp xếp sao? Bác thấy hai đứa nói chuyện cũng hợp nhau, bây giờ cũng đều ở thành phố A, còn tưởng rằng hai đứa sẽ thành một đôi, không nghĩ rằng lâu như vậy mà không có tiến triển gì. Hai người già này cũng rất sốt ruột.”
Trần Nhược Vũ lễ phép cười đáp lại, gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không đúng, cô rất muốn nói: “Bác à, ông trời sắp xếp nhiều chuyện lắm nhưng không phải chuyện này”, nhưng đối với người lớn cô rất ngại tranh luận, vì thế đành cười cho qua chuyện.
“Thật ra, con trai bác không muốn trở về nhà bác cũng hiểu được. Thành phố A so với thành phố C náo nhiệt hơn, kinh tế phát triển mạnh hơn, ở đây phát triển sự nghiệp quả thực rất tốt. Nhưng dù sao cha mẹ cũng đều ở thành phố C, vài năm nữa cũng phải trở về, cho nên hai bác cũng không vội, hai thành phố cách nhau cũng không xa, đến lúc đó muốn gặp nhau lúc nào cũng được.”
Trần Nhược Vũ ngây ngô cười haha, rót trà cho mẹ Chu: “Bác uống trà đi ạ. Chu Triết không trở về quả thực không phải vì cháu, chờ anh ấy đến đây, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng, bác đừng gấp.”
Trần Nhược Vũ nói người khác đừng vội, thật ra cô sốt ruột mốn ૮ɦếƭ. Người tên Chu Triết này sao mãi chưa xuất hiện, anh nên tới sớm một chút chiêu đãi cha mẹ mình, cô không thể chống đỡ được nữa rồi. Cô vẫy tay với nhân viên phục vụ, nói đun một bình trà khác, cố ý trì hoãn thời gian.
Nhưng vừa vẫy tay, cô đã thấy mẹ Mạnh Cổ xách túi lớn túi bé, chắc mới đi mua sắm về, đứng cách đó không xa đang nhìn cô cười. Nhìn qua giống thì thấy giống cô, không ngờ trùng hợp đến vậy, quả đúng là Trần Nhược Vũ.
Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa đập cả đầu vào bàn, lúc này muốn trốn đi toilet liệu có kịp không? Giả vờ như không thấy liệu có kịp không? Được rồi, được rồi, bình tĩnh lại, cô chỉ ăn cơm cùng trưởng bối mà thôi, có chuyện gì đâu chứ.
Tự sốc lại tâm lí, sau đó thấy Chu Triết từ cửa lớn đi vào, nhìn thấy bọn họ và đang đi tới.
Xong rồi xong rồi, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc